Thiên Ái Nô rất đói bụng, cháo trong chén rất thơm, nhưng nàng bỗng nhiên hết cảm giác đói bụng. Nàng buông bát, nhìn chằm chằm bên mặt của Dương Phàm, khẩn trương hỏi:
- Nhị Lang, huynh...
- A! Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết, hiện tại ngươi ra Mạc Bắc là phụng mệnh của Khương công tử sao?
Dương Phàm giống như đã sớm chờ Thiên Ái Nô nói chuyện, nên nàng vừa mở miệng, hắn đã thốt ra vấn đề, vừa nhanh lại vừa lưu loát.
Thiên Ái Nô chăm chú nhìn hắn rất lâu, tận đến khi Dương Phàm chột dạ mới dời ánh mắt đi.
Thiên Ái Nô khẽ thở dài thật sâu, nàng chưa bao giờ là một cô gái ép bức người, nàng biết Dương Phàm có ý chuyển đề tài, tuy nhiên nàng đã không muốn hỏi tới, cũng không dám hỏi nữa.
Không hỏi rõ ràng, trong thâm tâm nàng có thể vẫn có một tia ảo tưởng, hỏi rõ ràng, ảo tưởng này sẽ tan biến. Cô gái nhỏ này từ trước đến giờ không kiên cường như vẻ bề ngoài của nàng. Trên thực tế, từ lúc nàng đập vỡ lớp vỏ cứng thương tổn đã bảo vệ nàng không bị tổn thương mới, thì nàng đã càng trở nên mẫn cảm và yếu đuối.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Thiên Ái Nô nhẹ nhàng nói chuyện:
- Ta từng nói với huynh, công tử và Thẩm Mộc thuộc gia tộc rất rất lớn, trên thực tế nó được lập nên bởi vài gia tộc lớn liên hợp lại, mục đích là hy vọng các thế lực ở ngoài thuộc gia tộc bọn họ có thể từ bên ngoài âm thầm bảo vệ sự an toàn của toàn bộ gia tộc.
Tựa như có thái dương còn có ánh trăng, có ban ngày còn có đêm tối, cái thế lực này cũng chia làm hai thế lực sáng và tối. Thật ra thế lực sáng đối với bản thân gia tộc lớn này mà nói nó cũng là ẩn ngầm trong tối đấy, chỉ là mặt tối của nó vô cùng thần bí, càng khiến người khác khó đoán biết được.
Dương Phàm lẳng lặng nghe, trong lòng có chút hổ thẹn. Hắn đương nhiên biết Thiên Ái Nô đã phát hiện tâm ý của hắn, nhưng hắn thật sự không biết nên đối mặt với Thiên Ái Nô thế nào.
Nhận tình yêu của nàng, vậy thì Uyển Nhi làm sao đây?
Dương Phàm biết Thiên Ái Nô là một cô gái đáng yêu, thậm chí khi hắn chưa yêu Uyển Nhi đã từng không chỉ một lần có ý nghĩ kỳ lạ muốn nàng trở thành người phụ nữ của mình, nhưng hiện giờ bảo hắn tiếp nhận, hắn không biết nên đối xử với hai cô gái đó như nào, cho nên hắn chỉ có thể trốn tránh.
Thiên Ái Nô còn đang tiếp tục giải thích:
- Thế lực này, sáng gọi là Hiển Tông, tông chủ là Khương công tử. Khương công tử đương nhiên chỉ là cái tên giả, Thẩm Mộc cũng là tên giả. Thế lực tối được gọi là Ẩn Tông, tông chủ chính là Thẩm Mộc, dựa theo quy củ, Ẩn tông phục tùng, phụ tá Hiển Tông, chỉ có những chuyện mà Hiển Tông không tiện ra mặt mới bảo Ẩn Tông đi làm. Nhưng...
Thiên Ái Nô khẽ hít một hơi, nói:
- Chuyện phải làm, sẽ có tiền, có quyền, có người. Mà những chuyện ngay cả Hiển Tông cũng không tiện làm hoặc không thể làm, đã chứng minh độ khó của nó, mà Ẩn Tông phải làm việc này, thì nhất định phải cho bọn họ rất nhiều tiền, quyền lực rất lớn và rất nhiều nhân thủ.
Ẩn Tông phải duy trì sự bí ẩn của nó mới có được sự ủng hộ nắm giữ ưu thế của thế gia và Hiển Tông. Bởi vậy mà dù là trong thế gia và Hiển Tông, người biết việc cũng cực kỳ ít, cứ như vậy, Ẩn Tông muốn làm gì, nếu bọn họ không nói ra, người khác sẽ không thể biết được.
Ẩn Tông sau khi có được tiền vàng, có quyền lực và nhân thủ lớn mạnh, lại có những ưu thế bí ẩn của thế lực khác ủng hộ, khiến cho không một ai có thể thăm dò sự nông sâu của nó, cũng không biết nó đang làm những gì, như vậy tông chủ Ẩn Tông này còn có thể cam tâm làm thủ hạ nghe theo lệnh của tông chủ Hiển Tông không?
Dương Phàm nghe, không kìm nổi chen miệng nói:
- Khương công tử cho rằng sau lưng y, Thẩm Mộc chưa làm một số việc hoặc là làm một số việc ...đang phát triển thế lực của mình?
Thiên Ái Nô liếc hắn một cái, cúi đầu nói:
- Công tử vốn chỉ hoài nghi, cho nên bảo ta đi điều tra, hiện tại...ta có thể xác định được rồi.
- Chỉ giáo cho?
- Sự giàu có của công tử ngang với của cải một nước, không cầm quyền trong triều, nhưng lại có thể sai khiến được nhiều đại thần danh sĩ, hào môn thế gia. Hắn nói một câu có thể điều động một đội võ trang tung hoành Lũng Hữu; hắn nói một câu có thể điều động mấy ngàn binh mã từ một bộ tộc Đột Quyết; hắn nói một câu có thể an bài mấy ngàn người tùy ý xuất nhập Thổ Phiên, Hà Tây và Đột Quyết, hắn căn bản không làm được, nhưng Thẩm Mộc làm được, y nhất định đang ở Lũng Hữu phát triển thế lực của mình, kinh doanh mạng lưới của y, tạo địa bàn của y...
Dương Phàm hơi nhướn lông mày lên, Thiên Ái Nô nhìn hắn nói:
- Cho nên, lúc đầu ta không tán thành ngươi đi theo Thẩm Mộc. Đúng vậy, Thẩm Mộc có thể cho ngươi rất nhiều thứ, nhưng hiện tại tuy rằng y đang lặng lẽ phát triển thế lực của mình, nhưng y không có lực lương chống lại công tử. Dù sao quyền lực của công tử là gia tộc cấp cho, mà Thẩm Mộc đến bây giờ vẫn chưa rời khỏi gia tộc, nếu không y cũng sẽ không có đủ nguồn lực tài chính và vật chất để khuếch trương.
Thiên Ái Nô chần chờ một chút, lại nói:
- Kỳ thật công tử cũng rất thưởng thức của ngươi, nếu ta nói với hắn, những thứ Thẩm Mộc cho ngươi, hắn cũng có thể cho ngươi, thậm chí...còn nhiều hơn.
Nói tới đây, trong mắt Thiên Ái Nô hiện lên tia ngượng ngùng mờ mịt, nàng bỗng nhiên nghĩ tới chính mình, nếu công tử nguyện ý trọng dụng Dương Phàm, như vậy chỉ cần Dương Phàm hắn mở miệng, công tử tặng mình cho hắn chứ? Dù sao, nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, mà trong nhà quyền quý tặng mỹ tỳ và cơ kỹ cho bạn bè hay cấp dưới cũng là bình thường.
- A Nô, không phải ngươi nói...
Dương Phàm lắc lắc đầu, đuôi lông mày Thiên Ái Nô nhẹ nhàng giương lên, chờ giải thích của hắn.
Dương Phàm đã trầm mặc một lát, nói:
- Kỳ thật, những gì Thẩm Mộc đã làm, cũng không phải xâm hại gia tộc, lực lượng của hắn ta càng lớn thì càng tăng thêm sự bảo hộ đối với gia tộc.
Thiên Ái Nô nói:
- Đây không phải là chuyện mà chúng ta có thể suy tính. Tựa như Đột Quyết, Đại Diệp Hộ Mặc Xuyết cũng thế, con cháu ruột của Cốt Đốt Lộc đều hy vọng Đột Quyết lớn mạnh hơn, nhưng giữa bọn họ chẳng phải không từ bỏ được tranh quyền đoạt lợi sao?
Dương Phàm có chút nôn nóng:
- Khương công tử lo lắng, cũng chỉ vì tính toán cho gia tộc bọn họ.
Thiên Ái Nô buồn cười nhìn hắn nói:
- Chẳng lẽ Thẩm Mộc là vì nước vì dân?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Ta không biết, nhưng ta biết, tầm nhìn của hắn xa hơn so với Khương công tử, mặc kệ ý ban đầu của hắn là vì gia tộc, nhưng cách làm của hắn đối với bản thân hắn, với gia tộc sau lưng hắn, đối với quốc gia, đối với lê dân bách tính đều hữu ích vô hại đấy.
A Nô. Ngươi từ hướng tây đến đây, Tây Vực vốn khốn khổ hơn nhiều so với Trung Nguyên, sinh hoạt dân chúng rất gian khổ, những gì Thẩm Mộc làm nếu thành công, nơi này có thể ổn định, chuyện thiên thu muôn đời ta không dám nghĩ, cũng không có năng lực kia, nhưng chỉ cần nơi này ổn định hơn trăm nă, vậy thì chúng ta có thể người đời hai, đời ba sống tốt ở nơi này, tránh khỏi nỗi khổ chiến tranh.
Thiên Ái Nô chăm chú nhìn hắn, không nói được một lời.
Dương Phàm nhìn nét mặt của nàng. Càng thêm lo lắng:
- Đúng vậy, những thứ Thẩm Mộc có thể cho ta, Khương công tử cũng có thể, nhưng ta không muốn lấy, cũng không muốn làm.
Thiên Ái Nô sâu kín mà nói:
- Ngươi không muốn ta nói cho công tử ta biết đúng không?
Dương Phàm vội vàng gật đầu nói:
- Đúng vậy, không thể nói! Nếu Khương công tử đã biết, rất có thể giữa hắn và Thẩm Mộc sẽ có trận tranh đấu gay gắt, ảnh hưởng tới Lũng Hữu...
Thiên Ái Nô lười nghe những gì hắn nói, nàng chỉ là một cô gái nhỏ, nội tâm nhỏ bé sao chứa được toàn bộ thiện hạ, chứa nổi hàng nghìn hàng vạn lê dân? Trái tim nhỏ bé kia chỉ chưa nổi một người đàn ông mà thôi, người đàn ông của nàng bảo nàng không được nói, vậy nàng không nói ra là được rồi.
Thiên Ái Nô thấp giọng nói:
- Ngươi không cho ta nói, ta đây..không nói nữa là được chứ gì.
...đến lúc ảnh hưởng thế cục Lũng Hữu, binh đao nổi lên bốn phái... Ầy? Ngươi nói cái gì?
Dương Phàm chợt mừng rỡ nói:
- Thật sao?
Thiên Ái Nô nhẹ nhàng rủ mi mắt xuống, sâu kín xuống nói:
- Ta đáp ứng ngươi rồi thì nhất định sẽ làm được!
Dương Phàm nghe được trong lòng hổ thẹn, lúc ở trong sa mạc hắn cũng từng đáp ứng người ta.
Dương Phàm nhanh chóng xua tan sự hổ thẹn trong lòng, nói:
- A Nô, hơn mười vạn quân dân Lũng Hữu nếu được bình an đều là công đức của ngươi!
Thiên Ái Nô không nói lời nào, chỉ nghiêng đôi mắt to nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm không chống chịu được rồi, nhẹ nhàng nói:
- Ta... Cũng cảm ơn ngươi!
Khóe môi Thiên Ái Nô cong lên.
Năm đó, nàng bị cha ruột đẩy mạnh xuống mạnh đáy giếng, lại ném xuống rất nhiều gạch ngói vụn gạch ý đồ chôn sống nàng, lúc đó nàng mới bảy tuổi, đầu chảy nhiều máu, mười ngón tay đều cào xước máu, nhưng vẫn bò từ dưới đáy giếng lên.
Trên đường chạy nạn, bao nhiêu người ngã bên đường không dậy nổi, nàng vẫn cắn răng gặm vỏ cây, nuốt đất quan âm, từng bước bước ra khỏi tai họa.
Nàng không phải là một cô gái dễ dàng từ bỏ.
Chỉ là muốn hắn thiếu nợ tình, nợ tình hơn là khoản nợ, mà khoản nợ muốn còn.
Lúc này màn trướng vén lê, một người đàn ông mặc da bào, đi giày da mang theo làn gió tuyết đi vào.
- Ngươi là thám báo người Đường? Ngươi nói người Đột Quyết sắp tiến công Bạch Đình?
Giữa đám người, một người đàn ông trung niên mặt đỏ thẫm, một đuôi lông mày đỉnh tuyết dùng cặp mắt to mãnh liệt nhìn Dương Phàm, dùng tiếng Hán rất chuẩn trầm giọng hỏi.
***
Hôm nay khó được thời tiết tốt, trời âm u nhiều ngày đã sáng sủa lên.
Tuyết trắng, từ cánh đồng tuyết xa xa bỗng nhiên mơ hồ xuất hiện một đám điểm đen.
Điểm đen dần dần biến thành rõ ràng, hóa ra đó là một đội tướng sĩ quân tướng Đại Đường chỉnh tề, áo giáp da trâu, chiến bào màu đỏ, tua rua đỏ rực trên khôi giáp, trên cánh đồng tuyết trắng bắt mắt giống như một đoàn lửa.
Tướng phòng giữ Phi Hồ Khẩu Từ Nghĩa Sinh dẫn một đám thân binh đi vây săn thú rồi, thời tiết vài ngày trước khi thì có gió, khi thì tuyết rơi, khi thì cuồng phong bão tuyết, Từ lang tướng đã buồn bực nhiều ngày ở trong doanh trại không ra ngoài được, giờ khó khăn lắm mới có một ngày nắng, y nhân cơ hội dẫn theo một đám thân binh đi ra ngoài giải sầu.
Giục ngựa đi trên cánh đồng tuyết, tâm trạng vui sướng khó nói nên lời, tâm trạng Từ lang tướng vô cùng tốt:
- Ha ha, liên tiếp vài ngày có gió tuyết, thật sự là bức bối đến chết rồi, phi ngựa như này mới thật sảng khoái.
Một thân binh cười nói:
- Vài ngày gió tuyết chúng ta chịu không nổi, những dã thú kia càng chịu không nổi, hiện giờ thời tiết đẹp, những dã thú kia hẳn đang ra ngoài kiếm ăn, với thần tiễn của Lang tướng, hôm nay chúng ta nhất định có thể thắng lợi trở về.
Từ Lang tướng cất tiếng cười to, dùng trường cung chỉ vào thân binh kia, nói:
- Đúng như tiểu tử ngươi nói, ha ha! Hôm nay chúng ta săn vài con hoẵng về, để các huynh đệ có một bữa ăn ngon.
Y vừa mới đến đây, một gã binh lính nhìn xa xa chợt kêu:
- Lang tướng, bên kia có động tĩnh!
Từ lang tướng còn tưởng rằng người binh lính kia phát hiện dã thú gì, bèn rút tiễn lông vũ cài lên dây cung, nhìn về đó, nói:
- Nhìn thấy con gì vậy?
Binh lính kia hai tay ấn trên yên ngựa, bất ngờ tung lên lưng ngựa, tay che trán nheo mắt nhìn xa xa, kêu to:
- Có người! Thật nhiều người!