Chương 56: Lời đồn đại vô căn cứ
Dương Phàm trở lại phường Tu Văn, trước tiên đến nhà Giang Húc Ninh. Giang Húc Ninh vừa thấy Dương Phàm thì kích động nói:
- Tiểu Phàm, lần này đúng là ngươi nhọc lòng nhiều rồi, ngày hôm qua ta đã định đến nhà ngươi để cảm ơn nhưng thấy trời tối mà ngươi vẫn chưa về nên ta đành phải quay về nhà, định là hôm nay làm xong việc sẽ đi...
Dương Phàm cười nói:
- Ninh tỷ, tỷ nói những lời khách sáo làm gì, ta thật lòng coi tỷ như là chị ruột của mình. Tỷ tỷ có việc, làm tiểu đệ sao có thể khoanh tay đứng nhìn, câu cảm ơn này không cần phải nói ra đâu.
Diện Phiến Nhi vui sướng trào nước mắt, không ngừng lấy tay áo lau mạnh, nghe Dương Phàm nói vậy chỉ ra sức gật đầu.
Mã Kiều thì chẳng khác gì Tiểu Hắc của nhà Tiểu Đông cô nương, không ngừng đi vòng quanh Dương Phàm, gãi gãi tai nói:
- Nhị Lang, ngươi mau nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đã dùng biện pháp gì mà khiến tên họ Liễu kia từ hôn? Ta thấy gã sốt ruột như lửa xém đến mông chạy tới đòi ly hôn với tiểu Ninh. Ngươi hãy nói ra mau, nếu cứ tiếp tục thần bí nữa thì ta phát điên lên mất.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Không được không đươc, Ninh tỷ không phải phó thác cả đời cho cái loại chẳng ra gì kia là được rồi, ngươi truy hỏi ngọn nguồn làm gì.
Mẹ của Diện Phiến Nhi từ sau bếp đi ra, lau lau tạp dề, tươi cười nói:
- Nhị Lang à, khuê nữ nhà ta may mắn có cháu mà không bị nhảy vào hố lửa. Lão thân cũng không biết nên cảm ơn cháu thế nào, thôi thì bữa trưa hôm nay cháu ở lại đây, đại nương đi mua bình rượu, nửa cân heo để cảm tạ cháu. Mã Lục à, cháu cũng ở lại dùng cơm trưa với đại nương nhé.
Dương Phàm vội nói:
- Đại nương không cần phải vậy, cháu coi Ninh tỷ như chị ruột, bá cũng đừng coi cháu là người ngoài làm gì. Nhớ lúc trước khi cháu mới tới Lạc Dương, cuộc sống còn xa lạ, Ninh tỷ đã giúp cháu rất nhiều. Hiện giờ cháu chỉ giúp mọi người chút việc nhỏ, không cần phải tính toán kỹ làm gì.
Đúng rồi, chuyện này chỉ trong chúng ta biết thôi, đừng nói cho người ngoài biết, nếu có người hỏi thì nói cũng không biết tại sao họ Liễu kia lại chủ động đến nhà từ hôn, chứ ngàn vạn lần đừng nói cháu ở giữa làm này làm nọ, bằng không sau này họ Liễu kia hối hận, khó tránh khỏi có thêm phiền phức.
Sự việc liên quan đến chung thân của con gái, mẹ Diện Phiến Nhi sao không thể cẩn trọng, lập tức liên tục gật đầu, ghi nhớ kỹ trong lòng. Bà đang định muốn khuyên Dương Phàm ở lại dùng cơm trưa thì Tô Phường chính từ ngoài viện thong thả bước vào, đến cửa sân thì cao giọng:
- Chị dâu, chị dâu có nhà không?
Mẹ của Diện Phiến Nhi nghe tiếng vội ra ngoài đón, Tô Phường Chính nói:
- Chị dâu, có phải hôm qua họ Liễu phường Vĩnh Khang chủ động đến từ hôn đúng không? Lúc ấy ta cũng bất ngờ nghĩ là hắn uống nhầm thuốc hay sao mà tự nhiên lương tâm trỗi dậy. Thật sự là hắn đã uống nhầm thuốc rồi, ha ha!
Tô Phường chính bừng bừng nói:
- Hôm nay tiểu tử này còn dính dáng đến cả quan phủ, thử hỏi lá gan hắn có lớn không chứ, không ngờ hắn còn lừa dối xưng là phú thương Tây Vực, vào hẳn nhà của Võ Thượng Thư đương triều, hãm hại lừa gạt, ta nghĩ sợ là hắn bị điên rồi, nếu không sao hắn có thể từ hôn? Còn dám lừa dối cả Võ Thượng Thư?
Trong phòng, Giang Húc Ninh và Mã Kiều nghe thế thì kinh ngạc nhìn Dương Phàm, thật sự không đoán ra được hắn đã dùng thủ đoạn gì, chẳng những khiến Liễu Quân Phan từ hôn, hơn nữa còn khiến gã thấy lợi tối mắt, làm ra những chuyện như vậy.
Dương Phàm cười nói với Giang Húc Ninh:
- Ninh tỷ, ta và Mã Lục đi trước, ngày mai lại đến thăm tỷ.
- Ấy, đừng đi, ở lại ăn cơm trưa đã.
Giang Húc Ninh còn chưa nói xong, Dương Phàm đã kéo Mã Kiều ra khỏi nhà, chào mẹ Diện Phiến Nhi rồi chuồn đi luôn. Mẹ Diện Phiến Nhi vì đang nói chuyện với Tô Phường chính nên không thể ngăn lại, hai người thuận lợi ra khỏi Giang gia.
Trên đường, Mã Kiều vẫn truy hỏi không ngớt, muốn biết Dương Phàm dùng phương pháp gì khiến Liễu Quân Phan chủ động từ hôn, hơn nữa Liễu Quân Phan còn bị bắt vào đại lao. Dương Phàm chỉ cười mà không trả lời. Mã Kiều vẫn không chịu bỏ qua, hai người đang cười đùa, Tiểu Đông cô nương bỗng từ đối diện thong thả bước tới, Dương Phàm thấy Tiểu Đông thì vội vàng trốn sau lưng Mã Kiều.
Chuyện Tiểu Đông thích Dương Phàm, cả phường này không người nào là không biết, Mã Kiều vừa thấy Tiểu Đông cô nương thì lập tức muốn trêu đùa, liền giơ tay lên gọi:
- Tiểu Đông muội tử, đi dạo à.
Tiểu Đông cô nương đang "không coi ai ra gì" mà đi, nghê tiếng gọi thì nheo mắt lại, bước tới.
- Ồ, là Mã Lục đại ca nha...
Tiểu Đông nhìn rõ được gương mặt của Mã Kiều, lập tức cười tươi. Mã Kiều nói:
- Ồ, Tiểu Đông cô nương đi đâu vậy?
Tiểu Đông cười híp mắt nói:
- Ồ, mẹ ta vừa may xong một bộ y phục, ta mang đến Cố gia, bây giờ thì về nhà. Mã Lục ca đi đâu vậy?
Mã Kiều chợt lách người kéo Dương Phàm đang trốn phía sau ra, nói;
- Ta cùng Dương Phàm đang tuần phố. Dương Phàm, ngươi coi ngươi kia, thấy Tiểu Đông cô nương mà cũng không chào.
Dương Phàm oán hận trừng mắt với y, rồi gượng gạo nói với Tiểu Đông:
- Tiểu Đông cô nương, xin chào.
Tiểu Đông lại chẳng hề nhìn hắn chút nào, chỉ mải đánh giá Mã Kiều, hạ giọng xuống nói:
- Mã Lục, nhìn quần áo huynh kìa, đều đã cũ nát hết rồi, rảnh thì đến nhà muội, muội sẽ làm một bộ cho. Không phải lo trả tiền ngay đâu, muội cho huynh nợ, với giao tình của hai nhà chúng ta chắc chắn a mẫu sẽ đồng ý.
Sắc mặt Mã Kiều biến đổi lớn, lắp bắp nói:
- Không...không cần. TIểu Đông muội tử, muội không cần khách khí. Giao tình là giao tình, làm ăn là làm ăn, không thể nói gộp lại làm một. Đợi ta có tiền rồi thì sẽ đặt mua một bộ y phục mới, mà chắc chắn sẽ đặt ở nhà muội, còn hiện giờ thì...ha hả, chúng ta còn phải đi tuần tra, Tiểu Đông muội tử, hẹn gặp lại.
Mã Kiều vừa nói vừa kéo Dương Phàm chạy trốn như ma đuổi.
Dương Phàm cười hì hì nói:
- Tiểu Đông cô nương thật sự là có mắt nhìn, chắc chắn đã phải lòng Mã Lục ca rồi.
Mã Kiều cả kinh nói:
- Ngươi không được nói bậy! Buổi tối ta gặp ác mộng đấy.
Dương Phàm nói:
- Đây là chuyện tốt, chẳng lẽ Tiểu Đông cô nương không xứng với ngươi sao?
Mã Kiều nói:
- Tiểu Đông cô nương là một cô nương tốt, đương nhiên là có thể chọn, nhưng mẹ của cô ấy...
Mã Kiều rùng mình một cái, sợ hãi nói:
-Vị Hoa đại nương kia ngang ngược đanh đá, rất khó đối phó, nhớ ngày đó tân nương tử của Cao lão gia nói bà làm y phục không đẹp, lập tức bị bà chặn cửa mắng chửi ba ngày, là mắng chửi suốt ba ngày đó! Cuối cùng mắng cho vị tân nương tử của Cao lão gia kia suýt nữa thì thắt cổ tự tử! Mà nhà đó bắt con rể phải ở cùng, nếu ta mà làm con rể của bà thì cả đời này coi như xong rồi.
Dương Phàm cười ha hả, nói:
- Ngươi định hại ta nào ngờ tự mua dây buộc mình. Đây thật ứng với câu cách ngôn: Đừng có cười người, cười người chính là cười mình.
Nói xong Dương Phàm bật cười.
***
Vẫn là ngõ nhỏ kia, vẫn là cây long trảo hòe kia, vẫn là Hoàng viên ngoại đó đang đi tới.
- Dương Nhị!
- Hoàng viên ngoại!
Vẫn là kiểu gặp gỡ đó, vẫn là màn chào hỏi đó, nhưng ánh mắt Hoàng viên ngoại thì khác.
Hoàng viên ngoại ôn hòa đánh giá Dương Phàm, lại ôn hòa nói:
- Nhị Lang à, gần đây ngươi...vẫn khỏe chứ?
Dương Phàm không hiểu ra sao cả, đáp:
- Cảm ơn Hoàng viên ngoại quan tâm, tại hạ vẫn khỏe.
Hoàng viên ngoại thở dài, vỗ nhẹ lên bờ vai hắn, lại thở dài nói:
- Nam nhi không dễ rơi nước mắt...Ôi, ta biết trong lòng ngươi rất đau khổ, nhưng nam tử hán chúng ta thua người không thua trận! Giống như lần trước ta bị mất chiếc yếm, nương tử nói là ta mang đi tặng người tình, ép ta quỳ xuống thề thốt! Khụ, ngươi hiểu ta nói gì đúng không.
Nhị Lang à, ngươi không cần phải để trong lòng, cũng không cần phải đau khổ quá, nên là của ngươi thì sẽ là của ngươi, không là của ngươi thì ngươi cầu cũng không được. Có câu nói là: đừng nên coi thường người trẻ tuổi, đừng thấy ngươi chỉ là một phường đinh ở trong phường Tu Văn ngày ngày đi tuần, biết đâu sau này lại một bước trở thành phượng hoàng, đến lúc đó, chắc hẳn cô ta sẽ hối hận vô cùng.
- Vâng, lời vàng ngọc của viên ngoại, tại hạ khắc ghi trong lòng. Chỉ là...viên ngoại đang nói cái gì ấy nhỉ?
- Ngươi đó, còn giả bộ. Thôi đi, ta không nói nữa, không muốn rắc muối vào vết thương của ngươi nữa, nhớ kỹ những lời ta nói đó...nam tử hán đại trượng phu đầu có thể rơi máu có thể chảy nhưng không bao giờ rơi lệ, không bao giờ cúi đầu. Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, nhìn về phía trước, đừng nghĩ đến chuyện đã qua nữa!
Hoàng viên ngoại thân thiết vỗ vỗ bả vai Dương Phàm, chắp hai tay thong thả đi.
Dương Phàm nhìn theo bóng dáng một bước đi ba bước chao đảo của Hoàng viên ngoại mà ngạc nhiên sờ sờ gáy lẩm bẩm:
- Hôm nay Hoàng viên ngoại bị sao ấy nhỉ?
- Rau diếp, cây nấm, cây tể thái, mau mua mau mua đi...bán rẻ đây...A! Nhị Lang đấy à.
Tống Nhị gáng quang gánh hàng đi qua, chợt nhìn thấy Dương Phàm thì dừng tiếng rao, dường như là muốn đi đường vong tránh hắn, nhưng kết quả lại bị hắn nhìn thấy, liền do dự ngượng ngùng cười chào hỏi.
Dương Phàm nói:
- Ồ Tống Nhị bá, bá đã quay về rồi à, ha hả, hôm nay kinh doanh có vẻ không tệ nhỉ, chỉ còn lại vài món rau thôi.
- Đúng vậy đúng vậy..kinh doanh hôm nay ...không tệ...ha hả...
Tống Nhị bá cười gượng, rồi không nhìn Dương Phàm nữa, mắt hơi cụp xuống, lúc đi ngang qua Dương Phàm thì cố ý chuyển quang gánh sang vai kia, tựa như Dương Phàm là một tờ giấy dễ bị cào rách.
Dương Phàm để ý lúc Tống Nhị bá đi sát ngang qua hắn còn len lén nhìn hắn, trong ánh mắt toát lên vẻ thương hại và cảm thông.
Thương hại?
Cảm thông?
Dương Phàm lập tức nghĩ: "Mã Kiều ngốc nghếch kia lại nói gì sau lưng mình vậy?"
Chương 57: Vô tâm cắm xuống
- Vị tiểu nương tử bỏ trốn cùng Dương Nhị giờ lại bỏ trốn với người khác rồi!
Tin tức sốt rẻo này không biết từ miệng người nào mà ra, nhưng đại khái là qua buổi trưa không lâu thì tin tức này đã bắt đầu truyền ra phường Tu Văn, đến đêm thì toàn bộ người ở phường Tu Văn đều đã biết hết.
Người nào cũng phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình thêm thắt trau chuốt cho câu chuyện tình này, do đó càng khiến câu chuyện trở nên tha thiết, cảm động, cuốn hút và cũng không kém phần hợp lý. Cuối cùng thì câu chuyện trở nên hoàn mỹ không chê vào đâu được, cho dù là Dương Phàm có đứng ra vung tay hô to: "Nương tử nhà ta chưa từng bỏ nhà theo trai!" thì cũng chưa chắc có người nào tin.
Qua sự sáng tác của quần chúng nhân dân, câu chuyện là như này:
Nữ thương nhân bỏ trốn cùng Dương Phàm năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, da trắng như tuyết, xinh đẹp tuyệt vời, đáng tiếc tính cách dâm loàn, đa tình.
Lúc trước cô ta bỏ trốn theo Dương Nhị chỉ là ý loạn tình mê nhất thời, tuy rằng Dương Nhị tuấn tú, nhưng nhà lại quá nghèo, mà nữ thương nhân kia thì xuất thân giàu có quen sống ăn ngon mặc đẹp, an nhàn sung sướng, sao có thể chịu đựng được cuộc sống khó khăn thế kia.
Kết quả là, thừa dịp Dương Nhị làm việc tại phường thì nữ thương nhân này đi khắp hang cùng ngõ hẻm mê hoặc một người bán hàng rong, cuối cùng thu dọn đồ đạc bỏ trốn cùng người bán hàng rong kia.
Trong nhà Dương Nhị vì sao mấy ngày nay không thấy nổi lửa nấu cơ? Là bởi vì nữ thương nhân kia đã bỏ trốn cùng người ta.
Mấy ngày nay vì sao Dương Nhị không về nhà, mà ban ngày thì người trong phường cũng ít gặp hắn? Đó là bởi vì hắn ra ngoài tìm vợ rồi.
Tiêu Thiên Nguyệt sau khi mất vợ vẫn không dám nói với hàng xóm láng giềng, việc tìm kiếm vợ cũng dè dặt, sợ nói ra sẽ gây ra đủ lời đồn nhảm, bị mọi người chê cười. Lúc này lại ưỡn ngực gióng trống khua chiêng đi tìm vợ đã nhặt được kia.
Trời có sập xuống thì lại có đỉnh cao khác đỡ lấy, Tiêu Lang kia là bị mất vợ, còn Dương Nhị thì là vợ bỏ nhà theo trai, đây là khác nhau về bản chất, sao hắn không mất mặt chứ? Bởi vậy, khi hắn ra ngoài làm việc thì lại gặp phải bất luận dị nghị gì, sự hấp dẫn của câu chuyện vợ Dương Phàm bỏ nhà theo trai là ở chỗ đó.
- Đáng thương cho Dương Nhị si tình lại gặp phải nữ nhân dâm loàn ham phú quý như vậy. Cũng không biết hắn có vượt qua được không, nếu chẳng may cứ nghĩ quẩn trong lòng thì không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa. Thật là oan nghiệt mà!
Các đại nương có lòng tốt tụ tập với nhau thì thầm sau đó không kìm nổi sự đau lòng cầm vạt áo lên chậm chậm khóe mắt, rơi lệ vì thương hại hắn.
- Đừng nói nữa, đừng nói nữa, Dương Nhị tới rồi, đừng để hắn nghe thấy!
- A, thím Lưu à, trưa mai đi cùng ta đến chợ Nam nhỉ.
-Ta nghe nói trong Kiều Tứ gia rồi, Lưu Ngự sử gia còn tuyển chọn đầu bếp đúng không?
Vài vị đại nương vội vàng thay đổi đề tài, đợi Dương Phàm đi qua rồi thì lập tức lại xúm vào bàn tán.
Dương Phàm cảm thấy rất quỷ dị, hắn tới đâu, gặp phải ai thì vẻ mặt người đó đều rất quỷ dị. Hắn cảm thấy những người này túm tụm vào bàn tán chắc chắn là có liên quan đến hắn, nhưng mỗi khi hắn đi qua vểnh tai lên nghe thì lại nghe những chuyện không liên quan gì đến hắn cả.
- Mã Kiều ngốc này lại đi đâu rồi.
Dương Phàm bắt đầu tức giận.
- Mã Kiều, ngươi ra đây cho ta!
Ở ngõ nhà Diện Phiến Nhi, cuối cùng Dương Phàm đã thấy Mã Kiều, lập tức xắn tay áo lên bước tới túm cổ áo gã, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mã Kiều, ngươi lại ở bên ngoài nói ta gì đó?
Mã Kiều biến đổi sắc mặt nói:
- Tiểu Phàm, oan uổng cho ta quá, ta sao có thể nói chuyện này ra ngoài được? Quan hệ chúng ta thế nào chứ, hai người chúng ta tuy rằng không phải anh em ruột thịt thì cũng là huynh đệ thân thiết, ta sao có thể nói chuyện bê bối của đệ ra ngoài được? Đệ coi Mã Kiều ta là loại người nào? Đệ mất mặt, chẳng lẽ ta còn thể diện sao?
Dương Phàm khó hiểu buông lỏng tay, hỏi:
- Khoan khoan, ngươi nói rõ ràng trước đã, rốt cuộc là chuyện gì về vậy?
Mã Kiều cười khổ nói:
- Tiểu Phàm, cả đời chúng ta là huynh đệ, sao ta gạt đệ? Nói thật, lúc vừa nghe tin tức đó ta cũng không tin. Mỗi lần ta gặp hai người đều thấy tình cảm thắm thiết, sao cô ta lại có thể tuyệt tình nói bỏ đi là bỏ đi được. Nhưng ta vừa mới qua nhà đệ, quả thật cô ấy không ở đó, vậy là thật rồi.
Tiểu Phàm, một nam nhân để xảy ra chuyện này đúng là khó ngẩng đầu lên được, nhưng đệ không nên cứ giấu diếm. Nghe ta nói này, đệ đừng để chuyện này trong lòng, loại phụ nữ như vậy bỏ đi rồi thì thôi! Dù giữ lại thì sớm muộn cũng sẽ gây ra những chuyện làm đệ xấu mặt. Vừa rồi ta đến thương lượng với tiểu Ninh...
Dương Phàm dần dần hiểu ra, thần sắc trở nên cổ quái:
- Kiều ca, ý huynh nói là...a Nô?
- Đúng vậy?
- Người trong phường nói cô ấy bỏ trốn?
- Đúng vậy?
-...
- Tiểu Phàm, đừng đau khổ nữa, nhìn bộ dạng đệ như vậy, ta thật đau lòng. Vừa rồi ta bàn bạc với tiểu Ninh, cô ấy có một biểu muội năm nay vừa tròn mười hai tuổi, mà ngươi mới mười bảy, muốn thành thân còn phải đợi ba năm nữa. Đến lúc đó cô ấy mười lăm, đệ hai mươi, thật xứng.
- ...
- Lưu đại nương nói, hôm nào dẫn nha đầu đó tới để hai người gặp mặt, nếu đệ thấy hợp mà nhà gái cũng đồng ý, vậy thì sẽ đính hôn trước cho các người. Nếu không thấy hợp cũng không sao, các đại nương trong phường cũng nói, chỉ cần đệ vừa mắt với cô nương nào thì nhất định sẽ đồng ý gả cho ngươi.
- ...
- Tiểu Phàm, đừng nhớ đến cô ta nữa, cô ta đã bỏ đệ theo người khác, đó là cô ta không biết trân trọng. Nam nhân như đệ có đốt đèn lồng cũng khó tìm, cô ta có mắt không tròng...
Dương Phàm hít một hơi thật sâu, từng chữ hỏi:
- Ai nói cho huynh là a Nô bỏ theo người khác?
Vẻ mặt Mã Kiều kinh ngạc:
- Cô ta không bỏ đi? Vậy cô ta còn ở nhà sao? Người nói ra chuyện này thật đúng là...Như vậy thì thật tốt quá, ta lập tức đi phân trần cho đệ, bảo bọn họ đừng có phá hoại thanh danh của nương tử đệ nữa.
Dương Phàm cúi đầu, hai vai run lên kịch liệt.
Mã Kiều vội vàng hỏi:
- Tiểu Phàm, đệ làm sao vậy?
Dương Phàm cúi đầu thật lâu mới kìm nén được trận cười, hai mắt đầy nước.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nói:
- Huynh nói đúng, a Nô...đúng là đi rồi...
Mã Kiều nhìn hắn bỗng nhiên giang hai tay ra ôm lấy ôm hắn, xúc động nói:
- Huynh đệ! Ta biết trong lòng đệ rất đau khổ, đệ muốn khóc thì khóc đi! Khóc lên sẽ không khó chịu nữa! Nam nhi trọng tình nghĩa, khóc cũng không mất mặt đâu!
Dương Phàm... dở khóc dở cười.
Hắn thật sự không biết nên phân trần như nào. Thiên Ái Nô đột ngột xuất hiện bị hàng xóm láng giềng cho là nữ bỏ nhà theo trai, mà lý do này dễ được thừa nhận và tin tưởng nhất ở trên phố phường, hiện giờ Thiên Ái Nô rời đi, cũng dùng cách giải thích bỏ nhà theo trai này, thật sự là miệng lưỡi nguy hiểm.
Cho nên Dương Phàm "thừa nhận" chuyện này.
Kể từ đó Dương Phàm trở thành nam nhân thất tình đau buồn đầu tiên ở phường Tu Văn, hắn nhất định nên phối hợp với mọi người đúng không? Nếu biểu hiện như không có chuyện gì thì sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Vì thế, nam nhân thất tình này vào mỗi lúc trời tối sẽ thay y phục dạ hành, lẻn vào Binh bộ tra danh sách vị tướng lĩnh Long Võ Quân phụ trách áp giải Phế Thái Tử Lý Hiền đến Ba Châu, ban ngày thì đi khắp ngõ lớn phố nhỏ bày ra bộ mặt đau khổ sầu muộn, nhận an ủi và lòng tốt của mọi người.
Bất kể nam nữ già trẻ cũng đều nhường nhịn hắn, dỗ dành hắn, lời nói luôn luôn ôn hòa, ngay cả Tô Phường Chính và Võ Hầu Phô Bất Lương Soái lúc nào nói chuyện cũng oai nghiêm nhưng mỗi khi phân phó hắn làm việc cũng phải nhỏ nhẹ.
Tin đồn được lan truyền rộng rãi, nhưng điều này cũng không gây trở ngại mọi người bày tỏ thiện ý của mình với Dương Phàm. Dương Phàm cũng vui vẻ chấp nhận lý do này để giải thích việc Thiên Ái Nô đột ngột xuất hiện và bất ngờ rời đi. Duy nhất điều khiến hắn phiền não chính là quá nhiều người tiếp cận tỏ tình với hắn nhiều hơn.
Để tránh bị những người vô vị này quấy rầy, Dương Phàm đành phải dùng lý do a Nô vừa mới bỏ hắn mà đi, tâm trạng hắn không tốt để khéo léo từ chối, đặc biệt là từ chối ý tốt tìm kiếm ý trung nhân của các đại nương trong phường.
Lúc này đây nam nhân thất tình lại thăng cấp lên thành nam nhân si tình, thì những ánh mắt nóng bỏng quyến rũ ném về hắn càng nhiều, dường như chỉ cần hắn nói một câu thôi, thì các nữ "bồ tát" sẽ dùng thân thể của mình và tình cảm của mình để an ủi tâm hồn bị tổn thương của hắn.
Những ánh mắt quyến rũ như vậy thật đáng sợ, cho nên lúc Dương Phàm kẹp côn đi qua ngõ nhỏ đường nhỏ, rửa sạch kênh dẫn nước, tuần tra ngõ ngách, duy trì trật tự trị an, chỉ cần gặp ai là đều cúi đầu vội vàng đi ngay, không muốn nói chuyện với họ. Bởi vậy mà bị người ta kết lại thành câu: "Tình tổn thương khó khỏi bệnh, tinh thần chán nản."
Nam nhi si tình nhanh chóng lại thăng cấp lên thành tình thánh rồi.
Dân chúng thiện lương phường Tu Văn lại sẵn sàng không biết mệt từng bước thêu dệt tình cảm của vị tình thánh này.
Nhưng mà, đúng là có lòng trồng hoa hoa không sống, vô tâm cắm xuống mọc thành rừng. Dương Phàm chưa từng nghĩ đúng lúc này tung tích kẻ thù mà hắn cực khổ tìm kiếm lại có manh mối!
Chương 58: Bí mật dưới ánh dương
Liên tiếp năm ngày, việc nương tử của Dương Phàm bỏ trốn vẫn chưa lắng xuống. Dương Phàm vốn chủ tâm làm như vậy, hắn cố ý lợi dụng sự hiểu lầm của mọi người để che giấu chuyện đưa Thiên Ái Nô rời đi. Hắn được người ta hết lời an ủi như thể chuyện nương tử bỏ trốn kia là có thật vậy, khiến cho hắn cũng không cảm thấy thoải mái.
Mấy ngày nay hắn đã nghe quá nhiều lời hỏi thăm an ủi, nghe mà phát ốm cả lên, bởi trước nay hắn chưa bao giờ tưởng tượng được rằng nghe những lời an ủi lại khổ sở đến vậy. Mà điều trái khoáy là, khi người ngoài nhìn vào thì sẽ không hiểu được, họ chỉ thấy bộ dạng đau khổ của hắn nên lại càng tích cực an ủi hơn.
Lúc này, người đang tới an ủi hắn là Tiểu Đông cô nương.
Đối với những người bất hạnh kém may mắn hơn mình thì mọi người luôn có xu hướng cảm thông và có thể dễ dàng tha thứ cho dù trước đó họ đã mạo phạm tới mình. Khi Tiểu Đông cô nương nghe tin nương tử của Dương Phàm cùng người khác bỏ trốn thì nỗi tức giận của nàng cũng tan đi như lớp tuyết ngoài hiên. Và khi nàng trông thấy Dương Phàm, nàng lập tức dừng bước, kéo Dương Phàm lại rồi ân cần hỏi han, chẳng khác nào một người chị gái đang hết lời khuyên nhủ cậu em trai của mình vậy.
-Nhị Lang, ta nói nhiều như vậy, rốt cuộc huynh có nghe lọt chữ nào không đó? Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể vì chuyện nhi nữ thường tình đánh gục được, ả không cần huynh, đó là vì ả ta không có mắt. Huynh phải xốc lại tinh thần đi, đừng nên vì chuyện nhỏ nhặt này mà buồn bã âu sầu mãi thế, khiến cho ta cũng xem thường huynh.
-Phải phải phải, ta biết rồi, Tiểu Đông cô nương, có phải cô đang đi giao y phục cho người ta đúng không? Vậy thì mau đi đi, ta...nhất định sẽ phấn chấn lên mà.
Dương Phàm ưỡn ngực, nở nụ cười như ánh mặt trời ban mai, chỉ hy vọng vị tiểu cô nương có sự cảm thông quá mức sâu sắc này mau chóng buông tha ình.
-Tiểu Đông à, còn chưa đem y phục tới cho khách sao? Còn đứng nói chuyện với ai ở đó thế?
Hoa đại nương tỏ ra hết sức không vui, từ trong sân bước ra, vừa trông thấy người đang đứng trước mặt là Dương Phàm thì nỗi khó chịu cũng lập tức tiêu tan, thay vào đó là thái độ hòa nhã dễ gần đến bất ngờ.
-Tiểu Đông, mau đem xiêm y tới cho khách đi, đừng để người ta sốt ruột. Để nương (mẹ) trò chuyện với Nhị Lang mấy câu.
-Vâng.
Tiểu Đông đáp lại một tiếng, thay cho lời kết "công tác đả thông tư tưởng" của mình.
Tiểu Đông ôm đống quần áo, bước đi kiểu "không coi ai ra gì". Hoa đại nương tỏ vẻ thân thiết tiến lại gần Dương Phàm nói:
-Nhị Lang à, chuyện của cậu, đại nương cũng nghe nói rồi, cậu nhất định không được để trong lòng đó. Đại trượng phu lo gì không có vợ, chứ đừng nói cậu tuấn tú như thế, còn sợ không tìm được thê tử tốt hay sao?
Dương Phàm thầm kêu khổ trong lòng:
"Xong rồi! Lại bắt đầu rồi..."
Hắn vội vàng đứng thẳng lưng, chỉnh lại tư thế, ra vẻ phấn chấn nói:
-Hoa đại nương, bà yên tâm, mấy ngày nay hàng xóm láng giềng cũng đã khuyên giải an ủi cháu rất nhiều rồi, cháu cũng nghĩ thông suốt rồi, hai cái đùi cóc thì còn khó tìm, chứ hai cái đùi phụ nữ thì nhiều vô kể, chuyện này ấy mà, cháu sẽ không để trong lòng nữa đâu.
-Thế mới phải chứ!
Hoa đại nương vỗ tay đánh đét một cái, hớn hở nói:
-Đại nương nói thật với cậu, ban đầu khi nghe tin có một cô nương con nhà thương nhân trốn trong nhà cậu, thật lòng đại nương không tán thành chút nào. Người làm công cho chúng ta thì không như vậy, thương nhân vốn trọng lợi khinh nghĩa mà. Cậu thử nghĩ xem, một đứa trẻ lớn lên trong một ngôi nhà như vậy có thể có nhân cách tốt được không?
Nhị Lang, nữ thương nhân đó chắc chắn không thể làm một người mẹ hiền dâu thảo đâu. Hai người vẫn chưa có danh phận gì với nhau, cô ta đi rồi thì cứ để cô ta đi, có gì mà phải phiền muộn âu sầu chứ! Sau này cậu sẽ còn gặp phải biết bao chuyện còn khó khăn hơn nữa kia.
Hoa đại nương đánh mắt sang tứ phía, kéo Dương Phàm tới chỗ cánh cửa dưới mái hiên, ra vẻ hết sức thần bí, hạ giọng nói:
-Hình Bộ tư lang trung Dương Minh Sanh của phường ta, cậu đã nghe nói qua về người này chưa?
Dương Phàm không biết tự nhiên sao Hoa đại nương lại nhắc đến Dương lang trung, nhưng Hoa đại nương này bên ngoài có tiếng là hung dữ, điều này khiến cho Dương Phàm không khỏi lo sợ, vội vàng gật đầu, tỏ ra hết sức lễ phép đáp:
-Vâng, tiểu chất cũng đã từng nghe nói qua rồi.
Hoa đại nương tỏ vẻ thần bí nói:
-Đại nương nói cho cậu nghe, vị phu nhân của Dương lang trung - Kỳ nương tử kia, chính là con gái nhà một thương nhân đó. Ả ta ấy, lúc còn trẻ cũng dan díu với biểu ca của mình đó. Cô con gái của Dương lang trung kia tám chín phần không phải con đẻ của ông ta. Lông mi, ánh mắt của nó nhìn thế nào cũng thấy giống biểu ca của ả đến bảy tám phần.
Dương Phàm không thể kiên nhẫn nghe mấy tin đồn kiểu này, nhưng Hoa đại nương thì đang kể chuyện hăng say như thế, hắn không dám cáo lui mà chỉ đành đáp bừa một câu cho xong chuyện. Hoa đại nương hớn ha hớn hở, nói:
-Cậu nói xem, lấy con gái thương nhân về làm vợ, chỉ nghe đã thấy không ổn chút nào rồi. Đám đàn bà ấy sẽ lén lút dan díu với gian phu, làm hỏng cả thanh danh của nhà chồng, mà không cẩn thận thì còn phải nuôi con cho người cũng nên.
Nói ra Dương lang trung năm đó cũng là bất đắc dĩ, mặc dù là người đọc sách nhưng gia cảnh lại hết sức khó khăn bần hàn. Mỗi lần gã đi thi đều là do nhà mẹ vợ dốc lòng giúp đỡ, sau này bước vào chốn quan trường, lại là do nhà mẹ vợ gã bỏ tiền ra khơi thông các mối quan hệ, giúp gã có được một chức quan nhỏ trong Hình Bộ.
Ta nhớ gã năm đó...ồ, đúng rồi, chưởng cố, là chưởng cố. Năm đó gã nắm cái chức Chưởng cố trong hình bộ, ra sức chèn ép ức hiếp người ta, nương tử của gã có thể không lộng hành ngang ngược được sao? Cậu nói cậu muốn cưới con gái thương nhân về làm vợ, có một nhạc phu lắm tiền như thế, liệu trước mặt vợ cậu có thể ngẩng cao đầu được không? Còn chẳng phải là luôn phải cúi đầu khuất phục, mặc cho người ta làm mưa làm gió đè đầu cưỡi cổ hay sao?
Dương lang trung kia ban đầu giữ cái chức Chưởng cố Hình Bộ, lớn nhỏ gì thì cũng vẫn là quan, thế mà gã hầu hạ nương tử ở nhà còn tận tâm tận lực hơn cả hầu hạ thượng quan trong nha môn. Con gái gã có lai lịch không rõ ràng, người ta đã đồn ầm lên rồi mà gã cũng giả câm giả điếc cho qua. Ngược lại nương tử của gã thì lại càng ngày càng ngang ngược kiêu ngạo. không coi ai ra gì.
Ta nhớ rõ năm đó khi Kỳ nương tử sắp chuyển dạ thì Dương chưởng cố phải rời khỏi Đông Đô tới Thiều Châu giải quyết công chuyện. Quãng đường ngàn dặm xa xôi , chuyến đi này ít cũng phải hai, ba tháng, rồi khi đứa trẻ sắp đầy tháng gã mới quay về. Kết quả, Kỳ nương tử nhất quyết không chịu, nói tướng công ả nghe lời đàm tiếu của mấy kẻ chuyên ngồi lê đôi mách rồi mượn cớ này để rời kinh. Ả dừng dằng tức giận ôm đứa trẻ bỏ về nhà mẹ đẻ.
Chẹp chẹp, ả đã làm chuyện có lỗi với tướng công lại còn dám ngang ngược như thế, rốt cuộc là dựa vào cái gì đây? Không phải là nhờ vào thế lực nhà mẹ đẻ hay sao? Dương Chưởng cố đáng thương kia vội vã tới nhà dập đầu quỳ lạy thỉnh tội trước mặt nhạc phụ, lúc bấy giờ mới mời được nương tử trở về.
Nhưng không được hai năm thì Dương Chưởng cố lại thăng quan, từ đó về sau vẫn không ngừng thăng quan tiến chức, đến nay đã đường đường làm tới chức Lang trung Hình Bộ, địa vị của gã không giống với trước kia nữa rồi. Dương lang trung quyền cao chức trọng, mấy năm này Kỳ nương tử và vị đại cô nương Dương gia kia cũng khó sống rồi.
Dương Phàm không muốn nghe bà ta lôi chuyện xấu nhà người ta ra kể như vậy, nhưng hắn đã ở Lạc Dương lâu như thế, từ đầu chí cuối vẫn luôn tra xét "Thiều Châu". Hắn cực kì mẫn cảm với địa danh này, vừa nghe Hoa đại nương nhắc tới hai chữ "Thiều Châu" thì giật mình vội hỏi:
-Lời của Đại nương là thật chứ?
Hoa đại nương nói:
-Sao lại không thật? Trước kia đại nương ta là người ở cho nhà họ Dương đó mà, người ngoài có thể không biết, chứ người làm việc ngay trong phủ nhà họ có thể không rõ sao? Lúc ấy Kỳ nương tử lộng hành hống hách, coi trời băng vung thế nào, Dương Chưởng cố phải gồng mình nín nhịn ra sao, đại nương ta đều biết hết.
Dương Phàm vội nói:
-Không không không, tiểu chất là muốn hỏi, Dương lang trung tới Thiều Châu giải quyết công chuyện, việc này có thật không vậy? Dương lang trung lúc ấy không phải chỉ là một Chưởng cố nhỏ nhoi thôi sao, nếu triều đình có công sự cần phái người ngàn dặm xa xôi tới Thiều Châu, cũng không thể phái một quan cửu phẩm đi chứ?
Hoa đại nương nói:
-Hài, Đại nương ta nào hiểu được những chuyện chốn quan trường ấy, phái ai điều ai đi đâu làm gì đại nương ta sao biết được? Nhưng chuyện Dương Chưởng cố rời Đông Đô hai, ba tháng thì tuyệt đối không sai, lúc ấy ta ở ngay tại Dương gia, nghe rõ ràng như thế mà.
Lúc Kỳ nương tử giận dỗi Dương Chưởng cố thì đại nương đang ở ngay cạnh ả, tận tai nghe từng lời Dương Chưởng cố giải thích cho ả, nói gã phụng mệnh Thượng ti tới Thiều Châu xử lý một chuyện quan trọng nên mới về trễ như vậy. Gã nén giận giải thích đi giải thích lại nhiều lần, đại nương còn có thể nghe lầm hay sao?
-Ah... , đại nương, năm đó là năm nào vậy?
-Năm đó... ai da, cái này thì ta không nhớ rõ nữa, niên hiệu của triều đình cứ đổi tới đổi lui, đến năm này là năm gì đại nương ta cũng còn chả biết nữa là. Ôi dào, tóm lại là chuyện xảy ra trước hai tháng khi khuê nữ Dương gia chào đời. Cho nên mới nói không thể lấy con gái thương nhân về làm vợ được đâu, nhất là cậu lại không phải là quan, không có quyền, lại không có tiền, cho dù lấy được một cô vợ xinh đẹp nhưng để người ta đè đầu cưỡi cổ thì cũng đâu có sung sướng gì, đúng không?
-Vâng, đúng đúng đúng, lời Hoa đại nương tiểu chất hiểu rồi, tiểu chất đều ghi tạc trong lòng.
Dương Phàm không nói gì thêm, thầm ghi nhớ chuyện này. Khó khăn lắm mới khiến cho Hoa đại nương này ngừng nói mà vui vẻ hồi phủ, Dương Phàm cũng vội vàng rời khỏi.
Từ câu chuyện của Hoa đại nương hắn đã nắm được tin tức về Dương lang trung, nếu đường đột hỏi Hoa đại nương về tướng mạo của Dương lang trung hoặc hỏi đại tiểu thư nhà Dương lang trung bao nhiêu tuổi thì sau này khi gia đình nhà ông ta có chuyện, khó đảm bảo Hoa đại nương sẽ không nghĩ ngay đến mình, bởi vậy nên hắn mới phải tìm cách khác.
Dương Phàm chủ động tìm hiểu từ đám người thường tụ họp ngồi lê đôi mách trước cửa nhà, hắn chỉ cần nói bóng nói gió mấy câu là đã thu được biết bao thông tin hữu ích.
Cô nương nhà họ Dương năm nay chín tuổi. Chín năm trước là năm Vĩnh Thuần (niên hiệu vua Đường Cao Tông Lý Trị) thứ hai, cuối năm đó Đường Cao Tông đổi niên hiệu sang thành Hoàng Đạo nên năm sau trở thành năm Hoàng Đạo đầu tiên. Cô nương này sinh ra vào đầu mùa hè chín năm trước. Theo như lời của Hoa đại nương thì Dương lang trung đi Thiều Châu hai tháng trước khi đứa trẻ được sinh ra, một tháng sau khi đứa trẻ chào đời mới quay về, hoàn toàn khớp với thời điểm xảy ra vụ huyết án.
Dương Lang Trung này có phải là người hắn muốn tìm hay không?
Chương 59: Là ngươi!
Quan lại của Đại Đường không tốt, các gia đình tài phiệt có thế lực lúc này vẫn là nguồn cung cấp nhân lực lớn nhất cho triều đình.
Thời này, cái gọi là khoa cử, phần lớn đều nằm trong tay của gia đình có thế lực, nhiều đại thi nhân, đại tài tử trong thiên hạ tuổi trên năm mươi vẫn còn phải khổ sở lăn lộn mãi mà vẫn không lo nổi lấy một chức quan nho nhỏ, ngay cả khi đã vào làm quan rồi mà không có nhà quyền quý đứng sau chống lưng thì cũng đừng mơ hòng tưởng tới chức quan thất phẩm trở lên.
Một kẻ áo vải vô danh tiểu tốt muốn vượt qua biết bao bao con người, điều này nói thì dễ làm mới khó. Nhưng Dương Minh Sanh trong chín năm ngắn ngủi đã từ một chức Chưởng cố nhỏ nhoi leo lên được vị trí thứ ba trong Hình Bộ!
Tư hình lang trung Hình Bộ là người như thế nào? Cao hơn một bậc nữa là Hình bộ Thị lang, cao nhất là hai vị trí Thượng thư và Thị lang, đây đã có thể coi là một quan viên quan trọng của triều đình rồi. Dương Minh Sanh không xuất thân từ gia đình quyền quý hay có thế lực gì cả, lại chưa từng ở rể nhà người ta, vậy mà gã có thể leo lên được vị trí đó một cách dễ dàng như vậy sao?
Đây là điểm khả nghi nhất theo nhận định của Dương Phàm, nhưng chỉ dựa vào điều đó thôi thì vẫn chưa thể xác định được Dương lang trung có phải là người hắn cần tìm hay không. Dương lang trung năm đó là Chưởng cố Hình Bộ, là quan văn, mà người phụ trách thụ lý vụ huyết án kia cũng là một quan văn, ngoại trừ tướng sĩ Long Võ Quân thì chỉ có một người là quan văn.
Hắn nhớ rõ như in tướng mạo của vị quan văn kia, nên hắn muốn xem tướng mạo của vị Dương lang trung này để để quyết định bước hành động tiếp theo.
Những người đã từng tiếp xúc với Dương lang trung không nhiều, người trong phường phần lớn đều biết gia đình Dương lang trung nhưng người đã từng gặp Dương lang trung thì chẳng có mấy ai. Ngay cả Phô trưởng và Phường chính (chức quan nhỏ trông coi phường) của Võ Hầu phô cũng chưa từng một lần gặp được Dương lang trung. Với thân phận của bọn họ, dù là có việc đến nhà, cùng lắm cũng chỉ xứng đến gần quản sự nhà Dương lang trung báo cáo vài câu thôi.
Tư hình lang trung quyền cao chức trọng, những người dân bình thường đâu thể có dễ dàng gặp được? Cho dù là nhóm Dương Phàm, Mã Kiều – những người phụ trách mở cổng phường, mỗi lần khi mở cổng thì cũng chỉ thấy được bóng cỗ xe bốn ngựa kéo của Dương phủ mà thôi.
Hôm sau, Dương Phàm quyết định dậy thật sớm, tháng này việc mở cổng phường không phải do hắn phụ trách nên vốn dĩ không cần dậy sớm như vậy.
Dương Phàm tìm lấy một lý do, tới bắt chuyện với đám phương đinh mở cổng phường kia, chủ động đề nghị giúp họ mua chút đồ ăn sáng để chạy tới quầy hàng trước Giang Húc Ninh mua hai bát mì nước, lúc quay về hắn tạt qua Dương phủ thì cũng đúng là lúc cổng lớn Dương phủ mở ra.
Khi Dương Phàm phụ trách việc mở cổng, mỗi ngày đều phải đưa đón xe ngựa đưa quan viên vào triều. Dương phủ nằm ngay tại khúc ngoặt đầu tiên của phường, cổng phủ mở ra hướng thẳng vào ngã tư nên thời gian mở cổng mỗi ngày của Dương phủ hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay, mà vị Lang trung này ra ngoài luôn cố định vào một giờ, chưa bao giờ sớm, cũng chưa bao giờ muộn.
Cổng mở rồi!
Cổng chính Dương phủ được tra dầu bảo dưỡng định kì, lúc mở ra thì gần như không có một tiếng động.
Cánh cổng lớn sơn son được mở ra, bị ánh mặt trời chiếu vào làm ánh lên ánh sắc đỏ, khiến Dương Phàm không khỏi nheo mắt.
Mấy gia đinh từ trong phủ bước ra, nhấc bậc cửa sang một bên để xe ngựa từ trong phủ thong dong chạy ra. Sau khi cỗ xe lớn với bốn ngựa kéo do mấy gã gia đinh điều khiển phi ra khỏi cổng, gia đinh đằng sau lại đặt bậc cửa lại về vị trí cũ.
Dương Phàm nhanh chóng bưng hai bát mì gỗ bước qua.
-Ối!
Dương Phàm kêu lên một tiếng, như thể vừa mới trông thấy cỗ xe ngựa của Dương gia, vội vàng tránh qua một bên nên mới vô tình vấp ngã. Cả người hắn ngả về trước, bát mì nóng bị hất lên theo, văng trúng ngay mặt của một hào nô Dương phủ.
- Đáng ghét! Tiểu súc sinh kia, ở đâu có cái lí như vậy hả?
Gã hào nô giận tím mặt, giơ tay định túm lấy Dương Phàm nhưng lòng bàn tay gã đã dính đầy mỡ trong bát mì.
-A? Ngươi thật chẳng hiểu chút lễ nghĩa nào cả, ta sơ ý bị ngã, đang định lên tiếng xin lỗi thì ngươi đã ra tay đánh người rồi, có quyền là muốn làm thì làm sao?
Dương Phàm gân cổ kêu lên.
Gã hào nô kia khắp mặt và cổ đều bị mỡ dính nhớp nháp, vốn đã tức lộn ruột, lại nghe Dương Phàm vu khống như vậy thì giận đến phát run cả người, tiến lên trước túm áo hắn, tay nắm thành nắm đấm, định cho hắn mấy phát cho hả giận.
Dương Phàm lập hét to:
-Mau đến đây, bà con mau đến xem này...! Gia nhân nhà Dương lang trung ức hiếp người!
Vậy là một đám người trên phố ngay lập tức xúm lại xem. Dương Phàm vốn chiếm được cảm tình của phụ nữ, hắn vừa kêu lên thì lập tức có một đám các tiểu cô nương đại cô nương, già trẻ lớn bé nhiệt tình ủng hộ:
-Đúng là chẳng ra thể thống gì cả! Sao có thể như thế được chứ? Có quyền có thế là có thể ức hiếp dân lành hay sao?
- Dừng tay!
Một đấm của gã hào nô kia vừa vung ra Dương Phàm lập tức giơ hai tay ôm đầu, dùng cẳng tay hất cú đấm kia ra. Cú đấm thứ hai đang định nhằm phía hắn giáng xuống thì trong xe chợt vọng ra tiếng khiển trách uy nghiêm.
Bức màn trúc được từ từ kéo lên, hiện ra một gương mặt lạnh lùng mà uy nghiêm.
Dương Minh Sanh, trên dưới bốn mươi tuổi, cổ thon dài, chiếc mũi ưng hơi khoằm, ánh mắt sắc bén tinh anh, lão hơi ngó đầu ra xem chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Ánh mắt ngạo nghễ kia tựa như ánh mắt của một con kền kền đang kiếm mồi đứng từ trên cao nhìn xuống, liên lục đảo mắt tìm kiếm, ánh mắt ấy khiến cho người ta chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy khiếp sợ. Đặc biệt là chiếc mũi chim ưng và hai nếp nhăn rất sâu, càng làm cho khuôn mặt lão thêm vẻ lạnh lùng cương nghị.
Dương lang trung lạnh lùng hỏi:
-Đã xảy ra chuyện gì?
- A lang (lão gia), tên tiểu tử lưu manh này đương nhiên đương lành hất ngay bát mì nóng vào mặt nô tài.
Gã gia nô vội vàng kể lại sự tình với Dương Minh Sanh, Dương Phàm còn chưa kịp lên tiếng thì xung quanh đã có rất nhiều người thi nhau góp lời nói đỡ cho hắn:
- Người ta chỉ là nhất thời sơ ý, cũng chẳng phải là vì tránh xe ngựa của các người hay sao? Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, người ta đã xin lỗi rồi, các người còn muốn thế nào nữa?
Dương Minh Sanh khẽ cau mày, thu lại ánh mắt sắc lẹm như chim ưng săn mồi, thản nhiên nói:
-Thả hắn ra, ngươi quay về thay y phục, tắm rửa một chút, hôm nay không cần theo ta vào triều nữa. Đi!
Màn trúc từ từ buống xuống, người ngồi trong xe vẫn giữ thẳng lưng.
Dân chúng trên phố đối với lão mà nói cũng chỉ là một con kiến nhỏ dưới chân. Con kiến bò lên chân, bò chán rồi sẽ tự khắc bò đi. Ai lại đi tức giận với một con kiến bao giờ?
Cỗ xe ngựa đã đi xa, đám người xúm lại xem náo nhiệt cũng đã tản đi rồi."Con kiến" không được Dương lang trung liếc mắt tới dù chỉ một giây vẫn đứng chăm chú dõi theo bóng xe của ngài, cơ hồ không có bất cứ một cử động nào.
Đôi mắt sâu, cái mũi ưng, ánh mắt sắc bén mà hung dữ, mái tóc được chải hết sức tỉ mỉ và nhất là hai nếp nhăn hằn sâu trên trán ấy tựa như một thứ nam châm vô hình khiến cho hắn không thể nào rời mắt đi được.
Đôi mắt của Dương Phàm bỗng bị che lấp bởi một màu đỏ máu vô hình không biết từ đâu hiện ra, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên trở nên mông lung mơ hồ, dường như hắn nhìn thấy một thung lũng xanh ngắt, một thôn trang bị lửa thiêu rụi đã chỉ còn lại một đống tro tàn, những cái xác không toàn thây, những tiếng kêu khóc ai oán vang lên trong tuyệt vọng, hắn dường như thấy được cảnh mẫu thân một mình chạy trốn trong vô vọng giữa chốn núi rừng hoang vu, nhìn thấy cả đầu của bà bị treo lên đầy thảm khốc...
Các hình ảnh ấy cứ làn lượt dội vào trong tâm trí hắn như một chiếc đèn kéo quân cứ quay đi quay lại. Hình ảnh hung dữ lạnh lùng của Dương Minh Sanh cứ không ngừng được phóng to: cặp mắt sâu, mũi ưng, hai nếp nhăn hằn sâu trên mặt.
- Giết! Giết sạch! Một tên cũng không được tha!
Âm thanh tàn nhẫn ấy cứ không ngừng quanh quẩn bên tai Dương Phàm, càng lúc càng lớn hơn.
Máu, lửa và những xác chết kia đều bị hòa tan vào thứ âm thanh tàn nhẫn càng lúc càng lớn ấy, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất hình ảnh kẻ có cặp mắt sâu, chiếc mũi ưng cứ không ngừng phóng đại bao trùm cả sơn cốc. Trong đám máu lửa lẫn lộn, nếp nhăn trên mặt kia lại mỗi lục một hằn sâu hơn, từ khuôn miệng phát ra giọng nói tàn nhẫn:
- Giết! Giết sạch! Một tên cũng không tha!
Dương Minh Sanh, chính là kẻ đó.
Kẻ đó chính là Dương Minh Sanh!
Cả đời Dương Phàm đều không thể quên được hình dáng của Dương Minh Sanh, khi đó hắn còn nhỏ, lúc nằm ở trong bụi cỏ, được lùm cỏ dại che thân, chỉ để lộ ra cặp mắt đầy hoảng sợ, hắn đã nhìn thấy bóng dáng ấy, rồi từ đó trở đi liền sâu khắc trong đầu hình dáng ấy, không biết bao nhiêu lần bóng dáng ấy đã khiến hắn bừng tỉnh trong cơn ác mộng.
Rất nhiều năm qua đi, hắn đã ít gặp ác mộng hơn, nhưng hình bóng ấy hắn vẫn không hề quên, và cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn khắc sâu trong trí óc.
Ông trời có mắt, cuối cùng hắn đã tìm được cái gã ác quan mắt sâu mũi ưng kia rồi.
Ai nói không có ý trời? Như thế này chẳng phải là ý trời hay sao?
-Tỷ tỷ, Cha, mẹ...
Trong mắt Dương Phàm chột trào lên dòng lệ, hắn ngẩng mặt lên, chớp chớp mắt mấy cái, chớp mắt để xua tan đi dòng lệ.
Sau đó, hắn cúi đầu trở về, khóe môi hắn khẽ nhếch lên lộ ra ý cười, một nụ cười khiến cho người ta không khỏi kinh hãi.
Chương 60: Nửa đêm do thám
Khi màn đêm buông xuống từng cánh cổng phường lần lượt được đóng lại, ngoại trừ thỉnh thoảng có võ hầu đi tuần tra thì trên phố gần như không có lấy một bóng người.
Phường Tu Văn có mấy nhà vẫn treo đèn hoa rực rỡ, góc đông nam là nhà Phương viên ngoại đang mở yến tiệc mời các vị khách quý từ phương xa tới, phía tây bắc có một kỹ viện, tiếng đàn hát, tiếng cười nói quanh quẩn trong đêm.
Trong căn phòng nhỏ của Dương Phàm, ánh sáng từ ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu hắt ra tia sang leo lét, căn phòng lúc này cực kì yên tĩnh. Một chú chuột từ cái hang trong góc tường thò đầu ra, mắt nó láo liên một hồi, dường như con chuột cũng bị bầu không khí yên tĩnh đến kì lạ này làm cho cảm thấy có gì đó bất thường, nó kêu lên hai tiếng rồi chạy biến vào trong hang.
Ngọn đèn hắt tia sáng leo lét lên người Dương Phàm. Trên mình vận bộ y phục ngắn, hắn ngồi quỳ xuống đất.
Bọc vải treo trên tổ chim đã được hắn lấy xuống, bày hết toàn bộ lên mấy chiếc bàn. Dương Phàm nhặt ra một thanh đoản đao sắc nhọn, dùng ngón tay thử kiểm tra một chút độ sắc bén của nó rồi dắt vào một vị trí dễ rút ra nhất trên hông. Sau đó hắn lại lấy ra một thanh kiếm nhỏ, nhẹ nhàng nhét vào xà cạp.
Cuối cùng, hắn lại lấy ra một chiếc mặt nạ. Chiếc mặt nạ có màu xanh, mày đỏ Xích Mi (Xích Mi là quân khởi nghĩa cuối đời Tây Hán, bôi lông mày đỏ), hai chiếc răng nanh trắng nhởn, trong bóng đêm càng thêm phần đáng sợ. Đó là loại mặt nạ có thể bắt gặp ở bất cứ một dãy hàng nào trên phố. Dương Phàm đem chiếc mặt nạ nhẹ nhàng đặt lên gối, rồi một hơi thổi tắt ánh nến. Hắn từ từ nhắm mắt, chờ đợi trong yên lặng.
"Bong!" "Bong Bong!"
Tiếng mõ từ xa mơ hồ truyền đến, tâm trí Dương Phàm hiện giờ đang tràn ngập hình ảnh của vụ huyết án, khắp sơn cùng thủy cốc toàn là những người đang chạy trốn trong tuyệt vọng, đám thợ săn tàn ác mang trên mình rất nhiều những mũi tên và đao nhọn, và rồi, từng người từng người một ngã xuống, đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ...đâu đâu cũng toàn là những xác người nằm la liệt...Một quan văn mắt sâu mũi ưng, mặc áo bào xanh ghìm cương ngựa đứng lại hồi lâu trên một sườn núi cao, thét ra mệnh lệnh vô tình:
-Giết! Giết hết! Một tên cũng không tha!
Dương Phàm giãy giụa dữ dội , hai mắt đột ngột mở ra, trong bóng đêm mờ mịt, bất ngờ lóe lên hai tia sáng, rồi lại dần dần lụi tắt như chưa bao giờ xuất hiện.
Võ đạo Thượng thừa không chỉ cần phải chú tâm rèn luyện thân thể mà còn phải tu tâm dưỡng tính. Tâm tính của hắn so với đại đa số các bạn cùng lứa trang thì trầm tĩnh và điềm đạm hơn rất nhiều.
"Mưu kế là bước quan trọng, phải nghĩ kế trước rồi mới hành động", Hồi còn nhỏ, hắn thường được nghe phụ thân giảng giải về văn thao võ lược. Đây là một câu mà ông đã từng dạy hắn. Lúc đó, lời dạy ấy hắn chỉ coi như gió thoảng bên tai, nhưng không hiểu vì sao bây giờ hắn lại đột nhiên nhớ tới nó.
Một hồi lâu sau, Dương Phàm mới đem chiếc mặt nạ nhẹ nhàng đeo lên mặt, lập tức, hắn trở thành một ác quỷ mặt xanh với hai cái răng nanh vô cùng gớm ghiếc.
Dương Phàm chậm rãi đứng lên, ra khỏi phòng một cách lặng lẽ tựa như một âm hồn
***
Một thư phòng mang phong cách cổ xưa và thanh lịch.
Hai bên là các giá sách, trên đó có bày một số loại vũ khí và một số văn sử điển tịch.
Dưới chân tường là một thư án, trên đó có đặt một cây đèn lồng với chao đèn được làm bằng vải lụa, giấy, bút nghiên mực và một chồng hồ sơ.
Hình Bộ tư hình lang trung Dương Minh Sanh đang ngồi khoanh chân bên thư án, sau lưng lão có một môt tấm tự bình (bình phong có khắc chữ) lớn với những hình rồng bay phượng múa được chạm khắc tinh tế và những hàng chữ đen lớn bên trên.
"Nhà Hán tự có chế độ, vốn dĩ Bá vương hỗn tạp, nhưng đạo đức giáo dục lại thuần khiết được áp dụng đến thời Chu! Nhưng từ khi đạo Nho sa sút thì lại thay đổi, khiến con người bị mờ mắt bởi danh thực, không tuân thủ phép tắc, sao đủ để ủy nhiệm! Cho nên nước dùng người, nghĩa lập làm vương, tín lập làm bá, trên có thể lập vương, dưới có thể lập bá, lấy bá đạo phụ vương đạo..."
Dương Minh Sanh khẽ nhấp một ngụm trà, lật qua một trang hồ sơ rồi tiếp tục xem tiếp.
Chén nước trà không trong vì trong trà này có bỏ thêm các loại gia vị như muối, hoa tiêu, gừng, táo, pho mát, trở thành một món súp thập cẩm. Nếu cho người đời sau nhận xét thì mùi vị của nó đúng là chẳng ra sao, thế nhưng trà đạo thời này lại chuộng kiểu pha chế trà như vậy.
Vào cái thời Đại Đường phồn hoa xa lệ - thời đại của xã hội thượng lưu này, trà không phải là một loại đồ uống được lưu hành rộng rãi. Ngoại trừ dân chúng vùng Ba Thục (địa phận nước Thục Hán, tỉnh Tứ Xuyên bây giờ) thì chỉ có những kẻ xuất gia như hòa thượng, đạo sĩ là thích uống trà. Người Thục là người lấy trà làm đồ uống sớm nhất. Dân nhân vùng Tứ Xuyên từ thời Tây Hán đã bắt đầu uống trà, nhưng thói quen này vẫn chỉ thường thấy ở những người bản địa mà chưa được lan rộng ra. Dương Minh Sang là người Thục nên vẫn giữ ình thói quen đã không còn lưu hành ở Lạc Dương nữa.
Dương Minh Sanh xem hết một tập tờ hồ sơ, bưng tách trà lên miệng khẽ nhấp một ngụm rồi đem chén trà sứ men xanh thượng hạng nhẹ nhàng đặt sang một bên. Cặp mắt chim ưng sắc bén của lão hơi nheo lại, nhìn tập hồ sơ vừa khép lại kia, vuốt râu, lão dần chìm vào trong những tâm tư phức tạp.
Lúc này, một bóng dáng như ma quỷ trà trộn vào trong sân phủ Dương lang trung.
Dinh thự của Dương lang trung vô cùng xa hoa tráng lệ, đất có vài mẫu, nhưng trong bóng đêm cũng vẫn chỉ là một khoảnh không gian tĩnh lặng. Trong phủ có mấy dãy hành lang uốn khúc, tại các chỗ ngoặt đều có treo đèn lồng. Chiếc đèn được gió đêm thổi tới khẽ lay động, phát ra thứ âm thanh ảm đạm trong đêm.
Lúc này rất nhiều gia đình giàu có khi xây dựng dinh thự đều không thiết kế theo quy tắc nhất định, họ căn cứ vào những đặc điểm địa thế không giống nhau hoặc sở thích nhất thời của chủ nhân để xây dựng, bởi thế nên kiến trúc và cách bố trí phòng ốc của các căn nhà đều không giống nhau, bởi vậy nên không thể căn cứ vào kinh nghiệm để phán đoán chủ nhân của nó ở phòng nào.
Hơn nữa Dương Phàm từ nhỏ đã rời xa khỏi Trung Nguyên, vậy nên hắn không nắm rõ cách bài trí phòng ốc của người Trung Nguyên. Nhưng bù lại, hắn lại có lòng kiên nhẫn, sau khi lẻn vào Dương phủ, hắn không vội hành động mà lặng lẽ đứng lại một lúc.
Tuy Dương phủ chỉ cách ngã tư đường có một bức tường nhưng quả thực hắn chưa được vào trong đó bao giờ. Trước tiên, hắn xem xét một lượt cảnh trí và bố cục, rồi mới khom người lẻn sâu vào bên trong.
Bỗng hắn dừng lại trước một khóm hoa. Sự nhạy bén đã giúp hắn phát hiện góc hành lang có một chiếc đèn, dưới đèn có một con chó đen lớn dáng vẻ lười nhác đang nằm sấp. Dương Phàm hơi nhíu mày, Dương gia có nuôi chó dữ, đây cũng là một điều phiền toái.
Khứu giác và thính giác của chó đặc biệt nhạy cảm, nhạy cảm hơn rất nhiều so với con người, từ khoảng cách rất xa cũng có thể phát hiện ra có kẻ lạ xâm nhập, nếu nó sủa lên vài tiếng thì sẽ gây sự chú ý của bọn gác đêm, như vậy thì không ổn chút nào.
Dương Phàm hết sức thận trọng lại gần con chó, hắn vẫn giữ một khoảng cách khá an toàn với nó. Rồi con chó đen kia đột ngột ngẩng đầu, nhìn trái nhìn phải một lượt, cảnh giác khịt khịt mũi, dường như nó đã phát hiện ra có gì đó không bình thường.
Dương Phàm lập tức đứng lại, không tiến lên trước nữa. Vốn dĩ hắn định giết chết con chó gác đêm này, nhưng đang định ra tay thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
"Dương Minh Sanh là tư hình lang trung Hình Bộ, chủ quản các vụ tố tụng của hình ngục. Là một nhân vật quyền cao chức trọng như vậy, phòng bị trong phủ của ôngta chắc chắn sẽ không thể lơi lỏng quá mức. Đã có chó gác đêm rồi, vậy thì người gác đêm đâu?"
***
Hoa Tiểu Tiền đứng dưới một tán cây quế, y đã đứng ở đó rất lâu.
Gió đêm se lạnh, y trùm kín lại chiếc áo choàng, hít một hơi thật sâu, hương hoa quế ngập tràn trong mũi. Mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp không gian, khi ngửi vào tinh thần cũng trở nên phấn chấn lên rất nhiều.
Hoa Tiểu Tiền người gác đêm rất có năng lực. Y chọn được một vị trí đứng gác rất hợp lí.
Đó là một vị trí ở góc sân, từ đây có thể quan sát được toàn bộ căn nhà, bất kể có vật gì di động đều không thể qua nổi mắt y, mà bất kể là người từ vị trí nào lẻn vào cũng không thể dễ dàng phát hiện ra y, bởi trong đêm đen gần như không thể nào phân biệt nổi màu áo của y và thân cây. Và nhờ có cây đại thụ này che chắn mà y không cần lo lắng có kẻ nào đánh lén sau lưng.
Trên phố mơ hồ truyền đến thanh âm của chiếc mõ. Hoa Tiểu Tiền nghiêng tai lắng nghe một lúc. Đã sắp canh ba rồi, chỉ nửa canh giờ nữa là đã được thay ca. Y đã đứng yên như vậy rất lâu, chân đã cảm thấy tê tê. Y muốn nhảy lên cành cây, ngồi trên tán cây nghỉ một lát cho qua nốt nửa canh giờ còn lại, sau đó thì y sẽ được về đánh một giấc ngon lành.
Một cơn gió thổi qua làm những cánh hoa từ trên cây khẽ rơi. Hoa Tiểu Tiền nơi lỏng thanh kiếm đang cầm trên tay, hai đầu gối nhún xuống một cái, vậy là y đã nhảy tót lên một cành cây.
Cứ cách một đêm Hoa Tiểu Tiền lại phải trực một lần, mỗi lần trực hai canh giờ. Đây là vị trí cố định mà y đã chọn để đứng canh, mỗi khi màn đêm buông xuống, y lại nhảy lên cành cây hoa quế này ngồi nghỉ một lúc, bởi thế nên cây quế này y nắm rõ như lòng bàn tay, căn bản không cần ngẩng đầu lên cũng biết hình dáng cây quế này như thế nào. Trên thân cây có một cành lớn có thể chịu được sức nặng cơ thể y, ngồi ở đó là thoải mái nhất.
Thân thủ của Hoa Tiểu Tiền không tồi, vừa nhún gối là có thể nhảy cao tới một trượng. Y vươn tay ra, vừa hay bắt gặp một cành cây lớn vắt ngang, chỉ cần giơ tay bám lấy là cả thân mình đã ngồi gọn trên cành. Ngồi trên đó, dựa lưng vào thân cây tận hưởng hương hoa quế ngọt ngào, đúng là không gì tuyệt vời hơn.
Nhưng có một điều mà y không ngờ tới, đó là khi y vừa mới nhảy lên thì liền có cảm giác đầu vai nằng nặng, miệng thì bị người ta bịt chặt, đôi tay chuẩn bị bám lấy cành cây cũng bị một bàn tay to bản mạnh mẽ như kìm sắt ghìm chặt, gã dùng một tư thế kỳ quái bẻ ngoặt người y về phía sau, y chỉ cần khẽ nhúc nhích thôi thì sẽ đau buốt tới tận xương tủy.
Y một lần nữa đáp đất, nhưng lần này sau lưng đã có thêm một người nữa. Ánh trăng chiếu xuống in hình hai cái bóng in lên mặt đất.
-Chớ có lên tiếng, nếu ngươi không muốn chết!
Một giọng nói già nua khàn khàn vang lên, Hoa Tiểu Tiền biết y hoàn toàn không có khả năng phản kháng, liền vội vàng gật đầu ra hiệu đồng ý hợp tác.
Bàn tay bịt miệng y hơi nới lỏng ra một chút, nhanh chóng trượt đến bên cổ y. Yết hầu của Hoa Tiểu Tiền bị bàn tay ấy bóp chặt, y biết rằng chỉ cần hô lên một tiếng thôi thì bàn tay to lớn ấy sẽ lập tức bóp nát cổ họng y.
- Lão trượng là ai, sao lại biết được phủ đệ của tư pháp tư Hình Bộ Dương lang trung?
Hoa Tiểu Tiền lập tức khai ra thân phận chủ nhân mình, y hy vọng đối phương là kiểu đạo tặc anh hùng, chỉ là nhất thời hiểu lầm về chủ nhân phủ đệ nên mới xông vào mà thôi.
Trộm không đấu với quan, kẻ trộm không nề hà phiền toái đối đầu với quan phủ dù sao vẫn chỉ là số ít, mà Dương lang trung là quan quản lý tư pháp hình ngục, đám đạo tặc không muốn thương lượng gì với y.
Và y đã phải thất vọng. Giọng nói già nua trầm thấp khàn khàn kia lên tiếng:
- Lão phu đúng là vì Dương Minh Sanh mà đến đây!