- Nhị Dao, con tới đây một chút.
Một văn sĩ trung niên mặc áo xanh cổ tròn đã giặt mòn đến trắng bạc, gọi cô bé đang ngồi bên Phùng Nguyên Nhất. Cô bé nghe tiếng gọi liền nói với Phùng Nguyên Nhất:
- Nguyên Nhất đại ca, phụ thân gọi muội, muội đi một chút.
Phùng Nguyên Nhất gật đầu, lại tiếp tục chăm chú mài thạch đao.
Tiểu Dao chạy tới trước mặt văn sĩ trung niên, ngẩng mặt lên hỏi:
- Cha, có chuyện gì ạ?
Văn sĩ trung niên khẽ thở dài, muốn nói lại thôi, mặt đầy sầu khổ.
Người này tên là Lã Huyền Ngô, vốn là Thư lại trong phủ Thứ sử, bởi vì thông viết lách, thiện mưu lược, làm việc cũng cẩn thận chặt chẽ, vô cùng bổn phận, cho nên được Phùng Thứ sử tin cậy.
Sau khi Phùng Thứ sử binh bại bị giết, Vạn Quốc Tuấn tiếp quản phủ Thứ sử, bởi vì y chỉ là một Thư lại nho bé, nên không bị giết theo Phùng Thứ sử. Tuy nhiên chút tiền tài trong nhà cũng đã bị loạn binh cướp sạch rồi, nhưng không phải lo lắng tới tính mạng, sau đó lại được Vạn Quốc Tuấn trưng dụng, làm việc tại "Hành dinh Khâm sai", về phương diện an toàn là không phải lo lắng gì.
Lã Huyền Ngô không muốn nói, nhưng con gái tuổi còn nhỏ lại không hiểu chuyện, sợ con bé rước lấy tai họa, bèn xoa xoa đầu bé, thở dài nói:
- Nhị Dao à, sau này con đừng đi lại với tiểu công tử nữa, tránh xa hắn một chút, bây giờ hắn là phạm quan rồi.
Tiểu Dao chớp chớp mắt mấy cái, khờ dại nói:
- Nhưng Nguyên Nhất đại ca không phải người xấu, hơn nữa, Nguyên Nhất đại ca lại rất tốt với con, sao lại hại chúng ta được. Khi còn sống vào ngày sinh nhật Sử Quân từng nói, nếu con và Nguyên Nhất đại ca thân thiết với nhau, thì sau này sẽ được gả vào Phùng gia, tương lai sẽ sống trọn đời bên Nguyên Nhất đại ca đấy.
Tiểu nha đầu nói xong, trên gương mặt ngây thơ không ngờ lại hiện lên chút ngượng ngùng.
Tiểu nha đầu tuổi tuy nhỏ, nhưng lời nói này lại không giống lời của một đứa trẻ.
Thời đại này thiếu nữ mười lăm tuổi theo pháp luật quy định đã là tuổi kết hôn rồi, mà các cô gái địa khu phía nam tuổi nhỏ hơn nhưng lại trưởng thành trước tuổi, một số ít nữ tử dân tộc thiểu số địa khu phía nam không cần đợi đến tuổi theo luật định, mười ba mười bốn tuổi là thành hôn rồi, thậm chí thậm chí mười ba mười bốn tuổi đã có con rồi.
Ở hoàn cảnh như vậy, các cô gái đương nhiên là trưởng thành sớm. Tiểu Dao nói những lời này là rất chân thật.
Lã Huyền Ngô nghe xong những lời này trong lòng càng thêm chua xót. Y là thân phận gì, sao có thể trèo cao được với Phùng gia là thế tập Thứ sử, Vương hầu. Lúc trước chỉ là Phùng Quân Ích nói đùa trong tiệc sinh thần mà thôi! Con gái của y có thể gả làm tiểu thiếp cho Phùng Nguyên Nhất, đã là phúc ba đời của phần mộ tổ tiên Lã gia y rồi.
Nhưng lúc này không giống như trước, Phùng gia đã gặp đại nạn, hơn nữa...
Lã Huyền Ngô thương hại nhìn thoáng qua Phùng Nguyên Nhất đang mài thạch đao phía bên kia, khẽ thở dài:
- Nếu là lúc trước, phụ thân ước gì có thể được kết thân với Phùng gia... .Nhưng hiện tại thì không thể. Nhị Dao, Nguyên Nhất đại ca của con đã tịnh thân, sắp tiến cung làm nội thị đấy.
Nói điều này cô bé không hiểu, chớp chớp mắt, lạ lùng hỏi:
- Cha, tịnh thân là gì?
Lã Huyền Ngô muốn nói lại thôi, lại thở dài nói:
- Tóm lại, con không nên tiếp cận hắn nữa. Nhớ lấy! Nhớ lấy!
***
Trạch viện của Phùng Gia giống như Tống gia ở Man châu, vô cùng rộng lớn.
Lúc này, trong hậu trạch là một mảnh hoang vu, cỏ um tùm, đột nhiên xuất hiện mấy bóng người, miệng ngậm đao, phủ phục dưới bụi cỏ, lặng lẽ rình về phía trước. Đây là vài tử sĩ mà Phùng gia phái tới để giải cứu vị tiểu công tử của bọn họ.
Phùng gia ở Lĩnh Nam không như bình thường. Phùng thị Lĩnh Nam vốn là hoàng tộc Bắc Yến, khi Bắc Yến diệt vong, hoàng tộc Phùng Nghiệp dẫn ba trăm người chạy trốn tới Lĩnh Nam định cư, cũng trở thành Thứ sử địa phương. Nhưng mà ông ta là người bên ngoài, mới tới đất khách, hiệu lệnh không được, khó có thể mở ra cục diện.
Nhưng dù sao Phùng gia cũng đứng vững gót chân ở nơi này, mặc kệ Trung Nguyên ai làm Hoàng đế, Phùng gia thủy chung vẫn là Thứ sử ở nơi này. Sau ba đời, hậu nhân Phùng Bảo cưới con gái Tiển thị đại tộc Lý Nhân làm vợ, được Lý Nhân toàn lực ủng hộ, từ đó về sau Phùng gia mới chính thức trở thành đệ nhất thế gia Lĩnh Nam.
Tới thời Tùy Đường, Tăng tổ phụ Phùng Áng của Phùng Nguyên Nhất đã có được mấy chục châu thành mấy ngàn dặm, lớn mạnh hơn so với Vương hầu. Sau khi Phùng Áng qua đời, thế lực Phùng gia có chút giảm đi, nhưng vẫn giữ vị trí đại gia đệ nhất ở Lĩnh Nam. Tới thế hệ này, phụ thân của Phùng Nguyên Nhất là Phùng Quân Ích kế thừa chức vị Thứ sử Phan Châu.
Vạn Quốc Tuấn ở Lĩnh Nam ngang ngược, đám tay chân cũng nhân cơ hội tác oai tác quái, gây tổn hại tới bộ tộc Lý Nhân và gia tộc Phùng thị. Phùng Quân Ích phẫn nộ dấy binh phản khán, kết quả bị Vạn Quốc Tuấn xin mượn đại quân viện trợ của Lý Thiên Lý, nhanh chóng bình ổn phản loạn, Phùng Quân Ích bị giết.
Đương nhiên, binh bại cũng không có nghĩa là Phùng gia hoàn toàn xong đời. Rết trăm chân chết vẫn đứng, rắn chết vẫn còn nọc độc, huống chi là Phùng thị sống mấy đời tai Lĩnh Nam, sức ảnh hưởng vô cùng to lớn khó tưởng tượng được. Chỉ là vì tránh đầu sóng ngọn gió, tộc nhân Phùng thị còn sống sót hiện tại cũng đã ngay lập tức ẩn nấp nhưng thế lực ngầm thì vẫn có mặt khắp nơi.
Với bản thân Phùng Quân Ích mà nói, tuy rằng Phùng Quân Ích đã bị xử tử, nhưng con út Phùng Nguyên Nhất và tỷ tỷ Phùng Viện cũng đã bị bắt, Phùng Nguyên Nhất còn bị thiến chuẩn bị sung làm cung nô, nhưng mẹ và huynh trưởng của cậu là Phùng Nguyên Khuê, Nhị huynh trưởng Phùng Nguyên Tiến lại có thể thoát ra tìm đường sống, hiện tại không biết đã trốn ở đâu rồi.
Muốn diệt hoàn toàn thế gia này, Vạn Quốc Tuấn là làm không được.
Vài tử sĩ thăm dò mọi nơi, vung tay lên, rồi khom người lặng lẽ trườn về trước, thân hình linh động, giống như con báo.
Hoá ra phủ Thứ sử Phùng gia, hiện giờ đã làm hành dinh Khâm sai.
Sườn viện có một nam tử cao lớn, trên năm mươi tuổi, tóc hoa râm hai bên mai đang bước nhanh vào. Người này mặc trường bào vải đay, tuy tuổi trên năm mươi nhưng sống lưng thẳng tắp cao ngất, đi lại mạnh mẽ, tuy rằng đi ở trong nội viện giam giữ phạm nhân nhưng lại giống như đi trong binh doanh, vô cùng uy nghiêm.
Phía sau ông ta có mười mấy binh sĩ mặc nhung trang, người này chính là Lý Thiên Lý đến Lý Liêu bình ổn phản loạn.
Lý Thiên Lý tên vốn là Lý Nhân, chính là trưởng tử dòng chính của hoàng tử Lý Khác Lý Thế Dân. Sau khi Lý Khác chết, bốn con trai của ông bị lưu đày Lĩnh Nam. Tuy nhiên, xử tử Lý Khác là do Trưởng Tôn Vô Kỵ làm, không liên quan tới Võ Tắc Thiên, lúc ấy Võ Tắc Thiên vẫn là một tài tử nhỏ bé trong hậu cung.
Sau khi Võ Tắc Thiên nắm giữ đại quyền, vào Nguyên Niên Quang Trạch, cũng là lúc Dương Phàm theo Trương Bạo rời bến, đêm có sao lớn sáng rực trên cao kia, huynh đệ Lý Nhân được miễn xá, làm trưởng tử, Lý Thiên Lý còn được phong tước.
Lại nói tiếp, Trưởng Tôn Vô Kỵ chết vào tay Võ Tắc Thiên tay, xem như là có ân đối với Lý Thiên Lý, hơn nữa đặc xá Lý Thiên Lý Nhân cũng là bà, vậy thì đó lại càng là chịu ân huệ của Võ Tắc Thiên rồi.
Lý Thiên Lý rất biết làm việc, biết cách lấy lòng Võ Tắc Thiên. Sau này Võ Tắc Thiên vì đăng cơ tạo thế bốn phía, Lý Thiên Lý tích cực hưởng ứng, hiến vào rất nhiều điềm lành, bởi vậy khi Võ Tắc Thiên đại sát hoàng tộc Lý Đường thì có hai người vững như Thái Sơn, nữ là công chúa Thiên Kim, nam là Lý Thiên Lý. Lý Nhân sửa tên là Lý Thiên Lý, cũng là do Võ Tắc Thiên ban thưởng họ tên cho ông ta.
Lý Thiên Lý làm quan chỉ quản lý việc quân, không quản chính vụ. Thực quyền chính vụ đều giao cho Trưởng sử do Triều đình cắt cử tới phụ trách, đại khái đây cũng là nguyên nhân mà ông ta may mắn tránh khỏi những cuộc thanh trừ lớn của Võ Tắc Thiên.
Lúc Lý Thiên Lý đi vào khóa viện, vài Tiểu lại quản lý quan nô cung kính đứng đợi ở đó.
Lý Thiên Lý quét mắt nhìn bọn họ, uy nghiêm hỏi:
- Tội nô bị thiến giờ thế nào rồi?
Một tiểu quan lại khom người đáp:
- Đại tướng quân, đám trẻ chuẩn bị sung làm quan nô tổng cộng có năm mươi tư người, trong đó có bảy người đã chết sau khi thiến, còn lại thì thể chất suy yếu, không hồi phục được lại chết chín, hiện giờ cũng chỉ còn lại ba mươi tám người, trong đó còn có mười một người thương thế chưa khỏi hẳn, đi lại không tiện lắm.
Lý Thiên Lý gật gật đầu, nói:
- Ừ, vậy thì hai mươi bảy người hiện giờ đã đi lại như thường rồi hả? Rất tốt! Triều đình lại phái một vị khâm sai đến. Vạn trung thừa đã dẫn người đi nghênh đón vị khâm sai này rồi. Sau khi tiếp đón xong, các người phải đưa nữ tử và tiểu đồng chuẩn bị tiến cung ra, ta muốn lựa chọn một vài người có năng khiếu ca múa đấy. Mà trong đám tiểu đồng thì chọn lấy người mặt mày thanh tú thông minh lanh lợi đưa đi. Vạn trung thừa chỉ bảo, phải để bọn họ hiến ca múa cho vị Khâm sai mới tới.
- Vâng, tiểu nhân tuân mệnh. Chỉ có điều... sự việc gấp gáp, bọn họ vẫn chưa được tập luyện...
Lý Thiên Lý cười nói:
- Chúng ta ở Lĩnh Nam, bất kể quan dân, ai mà không giỏi ca múa chứ? Huống chi bọn họ đều là con cháu quan lại, được học những thứ đó từ nhỏ rồi, không cần lo lắng, không đủ nghiêm chỉnh cũng không sao, ta nghĩ...chắc là Vạn Trung thừa muốn khoe mẽ chiến tích với vị Khâm sai mới tới thôi.
Vài Tiểu lại vội vàng lại khom người đáp ứng, đi đưa những phạm quan này ra để Lý đại tướng quân sàng chọn.
Lúc này, vài tử sĩ Phùng gia lặng lẽ đi đến sau khu kiến trúc hậu trạch.
- YAA.A.A..!
Một tỳ nữ ôm một chậu gỗ quần áo rất to đang định đi vòng ra giếng phía sau để giặt quần áo, chợt thấy vài đại hán tay cầm đao thép xuất hiện, sợ tới mức hoa dung thất sắc, chậu quần áo trong tay rơi xuống.
Từ lúc Vạn trung thừa vào ở trong phủ Thứ sử, tất cả nô bộc tôi tớ trong phủ Thứ sử đều đi theo Vạn Trung thừa. Tùy tùng, chấp dịch dưới tay Vạn Trung thừa luôn quát tháo ra lệnh đối với họ, chậu quần áo to này là bọn họ ném cho tiểu nữ tỳ này đi giặt đấy.
"BA-!"
Một thanh niên cao to khẽ khom người đỡ lấy chậu gỗ không để nó rơi xuống đất. Đại hán đó xuất hiện bất chợt vong qua phía sau tỳ nữ, tay bịt mũi miệng nàng, người cầm đầu khoát tay ra hiệu, mấy người liền kéo theo tỳ nữ và chậu quần áo biến mất trong một khu rừng gần đó.
Giây lát, trong đó vọng ra tiếng hỏi:
- Nói, tiểu công tử nay đang ở đâu?
Ngoài thành Phan Châu, đoàn người Dương Phàm xuất hiện từ xa, đội quân tiền tiêu hồi báo, Vạn Quốc Tuấn dẫn quan lại địa phương cùng với các lão thủ lĩnh các trại đang ở ngoài cửa thành đợi.
Mã Kiều nghe xong nói với Dương Phàm:
- Vạn Quốc Tuấn dẫn vạn chúng nghênh đón ngoài thành, xem ra hành động của ngươi ở Man Châu đã dọa hắn sợ vỡ mật rồi, thật là đáng khen tặng ngươi đấy.
Dương Phàm lắc đầu, không cho là vậy, nói:
- Đám Ngự sử đài người nào người nấy cũng kiêu ngạo, ngông cuồng quen thói, Hoàng Cảnh Dung không sợ ta, Lưu Quang Nghiệp không sợ ta, sao Vạn Quốc Tuấn lại sợ ta chứ?
Hồ Nguyên Lễ tiến đến chỗ Dương Phàm, dường như đã lây nhiễm hào khí của hắn, nghe vậy cao giọng nói:
- Chúng ta lòng mang chính nghĩa, vì nước chấp pháp, có tội vô tội, lấy pháp làm cán cân, vô tội không sửa chữa, có tội tất trừng phạt, chẳng lo hắn không sợ!
Dương Phàm cười to nói:
- Lời Hồ huynh chí phải, Vạn Quốc Tuấn rốt cuộc là loại người gì, gặp là biết ngay. Đi, chúng ta đi gặp hắn!
Rồi thúc ngựa đi trước đội ngũ!