Chương 229: Khổ hạnh tăng
Cho đến lúc này, Phác thị đã giúp Đóa Đóa tiết kiệm được không ít tiền. Đóa Đóa vui vẻ đỡ lo cùng với Dương Phàm ở đằng sau thì thầm nói chuyện.
Dương Phàm nhỏ giọng hỏi:
- Như thế nào? Tối hôm qua ở chỗ này ra sao?
Đóa Đóa gật gật đầu nói:
- Ừ, chỗ này với Thiện Châu tập quán cũng không khác nhau lắm. Chỉ có điều buổi đầu tiên ở trong nhà người khác, ta cũng hơi sợ hãi. Buổi tối đóng chặt cửa còn cầm thêm cây trượng để bên gối.
Đóa Đóa nói đến đây cười một tiếng nói:
- Nhưng thật ra ta đã quá lo xa. Cái gia đình này thật sự là người có nền nếp. Nhà vệ sinh của nhà họ ở phía ngoài sân sau, nhưng do ta ở tại nhà sau, nên Cao Xá Kê kia sợ ta sợ hãi nên cả tối cũng không dám bước ra đó. Nín nhịn chịu đựng cả một đêm, buổi sáng ra ta thấy hắn ba chân bốn cẳng chạy đi rồi...
Dương Phàm nghe xong cũng không nhịn được cười. Đóa Đóa có thể nhận xét về người hàng xóm như vậy, Dương Phàm liền thấy yên tâm. Dọc cả đoạn đường, tất cả đều do Phác thị giúp đỡ thu xếp, Đóa Đóa vốn nghĩ nhu yếu phẩm cho cuộc sống chỉ có vậy, nhưng được Phác thị nhắc nhở mới nghĩ ra nhiều thứ thiếu sót cần phải mua
Lúc trở về, bọn họ mang theo nào là bao lớn bao nhỏ. Dương Phàm là một đại nam nhân đương nhiên đảm nhiệm việc vác đồ, cùng các nàng trở về Cao gia. Về đến Cao gia, lại là Phác thị giúp nàng thu xếp mọi thứ trong nhà cho thỏa đáng. Một lúc không còn việc gì, Dương Phàm liền muốn đứng dậy từ biệt nhưng Đóa Đóa đâu có chịu để hắn đi.
Rất nhanh, hậu viện Cao gia có khói bếp bốc lên, tuy rằng thức ăn đơn giản nhưng với sự tiếp đãi nhiệt tình của Đóa Đóa và Phác thị, Dương Phàm ăn rất no.
Sau khi ăn xong lại ngồi một lúc, trêu đùa Tiểu Thất một lát, chờ cho nó đã ngủ, Dương Phàm liền đứng dậy từ biệt ra về. Hắn lại đi đến cửa hàng da Lý thị ở thành tây gặp đám người Trương Khê Đồng, Hoàng Húc Sưởng.
Thám báo Quân Hà Nguyên phái tới đã đến. Tất cả bọn họ đều mặc trang phục dân thường. Lúc bọn họ được đưa tới trước mặt Dương Phàm, hắn nhìn thấy bọn họ cơ bản không có một chút khí chất của quân nhân, hoàn toàn như những người dân thường ở Lũng Hữu. Một người trong đó còn mắt xanh râu quai nón rõ ràng là một người Hồ.
Dương Phàm không khỏi khen thầm một tiếng. Đây mới là những nhân tài thám tử, nếu chỉ dựa vào đám người bọn họ từ Lạc Dương đi tới đây, cho dù dọc đường đi không xảy ra chuyện gì, có lẽ cũng khó hoàn thành được nhiệm vụ triều đình giao cho.
Hắn một lượt xem kỹ bốn thám báo, khi nhìn thấy người thứ ba không khỏi ngẩn ra. Mà người kia cũng đang nhìn hắn với vẻ mặt cũng đầy sự ngạc nhiên.
Dương Phàm kinh ngạc nhìn hắn một lúc lâu, thử hỏi:
- Cao Xá Kê?
Cái người đàn ông da mặt đen hai má đỏ sậm kia có chút kinh ngạc mà nói:
- Chính là tại hạ, hóa ra... hóa ra túc huynh của Đóa Đóa cô nương chính là túc hạ.
Đây là lần đầu tiên Dương Phàm nghe thấy hắn nói. Âm thanh của hắn có chút cục cằn, mang đậm khẩu âm Lũng Tây. Dương Phàm mỉm cười quay đầu nói với chủ tiệm kia:
- Không cần nhiều người như vậy, ta chỉ cần hai người thôi!
Dương Phàm chỉ Cao Xá Kê và cái người Hồ mắt xanh râu quai nói kia nói:
- Hai người bọn họ là đủ!
Cao Xá Kê là thám báo của Quân Hà Nguyên, vẫn phụ trách thu thập tin tức tình báo ở chỗ quân địch. Gã là một trong những thám tử ưu tú nhất của Quân Hà Nguyên. Cái người mắt xanh râu quai nón kia là người Đột Quyết, nhiều đời sinh sống ở Hoàng Thủy, sớm đã bị Hán hóa. Hiện giờ y cũng là một thám báo ưu tú trong Quân Hà Nguyên, tên là Hùng Khai Sơn.
Một Kê một Hùng đối với kế hoạch đi về phía tây của mình, Dương Phàm thấy như vậy là đủ. Người lữ hành Tây Vực trên đường xưa nay rất nhiều, nhưng ít có ba hay năm người đi đường xa như vậy bởi khó khăn trên đường như nạn trộm cướp xuất hiện, khiến cho bọn họ nhất định phải kết thành một đám, ít nhất cũng phải mấy chục người và lạc đà mới có thể ứng phó được với khí hậu biến đổi thất thường, nguồn nước thiếu thốn trên sa mạc và bọn cướp xuất quỷ nhập thần. Ba người Dương Phàm khởi hành đi về phía tây quả thật như đi để chịu chết chứ không phải gì khác.
Cho nên hai người đưa ra choi Dương Phàm hàng loạt kiến nghị, như là mở rộng quy mô đội thám báo, tạo thành một đoàn người ngựa lớn, hoặc là che giấu tung tích gia nhập vào đoàn buôn từ từ đi về phía tây. Dương Phàm một mực không đồng ý đối với ý kiến của hai người. Mãi cho tới ba ngày sau, hắn mới dẫn hai người tới nhà trọ trước Dịch trạm Hoàng thủy.
Một đoàn lạc đà, tuấn mã, xe bò tập hợp thành một đội ngũ thật dài, bọn kỵ sỹ ai nấy dáng người khôi ngô, hình dáng dũng mãnh. Tất cả bọn họ từ thần thái, khí chất đến quần áo, cách ăn mặc đều giống như các thương nhân bình thường của Tây Vực. Nhìn khuôn mặt của bọn họ phong sương thô ráp có cảm giác như xông pha gió lớn trên đại mạc, mang theo vô số cát bụi.
Cao Xá Kê để ý bàn tay cầm đao của bọn họ đầy những vết chai, nhất là gan bàn tay, có người trên má còn có vết sẹo như con rết xấu xí. Tuy rằng bọn họ chỉ đeo đao, không cầm theo vũ khí gì khác nhưng sau lưng ngựa của bọn họ có những cái bao nặng trịch, không giống như là vàng bạc, vật quý giá.
Một đội ngũ như vậy, bọn cướp khó có khả năng đánh cướp được. Nếu thật sự có bọn giặc cướp đui mù muốn tìm phiền phức từ chỗ của bọn hắn, mà với số lượng người ít một chút, thì có khả năng bị bọn họ cướp lại càng nhiều hơn. Những người này CÓ khí chất thật sự là giống bọn trộm cướp, không giống với thương nhân.
Cao Xá Kê nghi ngờ nói:
- Nhị lang, chúng ta theo bọn họ ?
Dương Phàm cười nói:
- Thấy thế nào? Một đội người ngựa như vậy, có thể đảm bảo chắc chắn cho chúng ta đi một mạch đến phía Tây không?
Hùng Khai Sơn vuốt chòm râu rậm do dự mà nói:
- Cái này tất nhiên là không vấn đề gì rồi. Chỉ có điều... Không biết Nhị lang tìm ở đâu ra đám người này, bọn họ có thể tin cậy được không.
Dương Phàm cười nói:
- Ta biết hai người đều là thám báo xuất sắc trong Quân Hà Nguyên, tuy nhiên các ngươi cũng đừng coi thường chúng ta là những người từ trong cấm quân tới. Thân phận của bọn họ tuyệt đối tin cậy. Các ngươi nghĩ, lần này chúng ta đến Tây Vực không có chút chuẩn bị nào sao?
Hùng Khai Sơn và Cao Xá Kê liếc nhau một cái, lập tức hiểu ra. Tuy nhiên bọn họ thật ra chẳng nghe được một câu trả lời nào cả.
Dương Phàm nói:
- Các ngươi ở chỗ này chờ đợi... ta đi gặp thủ lĩnh của bọn hắn!
Dương Phàm nói xong đi vào bên trong nhà trọ.
Đối diện trước nhà trọ có quán cơm, chủ tiệm đem một cái bát bằng đồng đựng đầy cơm canh lễ độ cung kính đưa cho một vị Lạt Ma. Vị Lạt ma kia đón lấy bát mỉm cười gật gật đầu. Vị chủ tiệm vội vàng hai tay hợp thành chữ thập cuống quýt chắp tay hành lễ, tươi cười nhìn y.
Lạt Ma tăng vẫn chưa đi xa mà đứng ngay tại góc tường ven đường. Gã buông thiền trượng dựa vào tường, lại đặt túi vải trên lưng xuống, dường như muốn ăn ở đây.
Vị Lạt Ma này gầy còm, áo tăng cũ nát, có lẽ không thể còn nhìn ra áo này lúc trước màu gì. Tuổi của lão trên dưới năm mươi tuổi, chút tóc ngắn trên đầu đã pha lốm đốm màu trắng. Bởi vì gầy gò nên trên mặt lão có rất nhiều nếp nhăn, nhưng bên trong làn da màu đen phát ra màu đỏ hồng hào, điều đó chứng tỏ thân thể còn vô cùng khỏe mạnh đấy. Dưới chiếc áo tăng cũ nát là một đôi giày rơm, lòi ra những ngón chân đầy bụi đất. Xem ra lão đã đi một quãng được rất xa.
Đây là một vị Lạt Ma khổ hạnh tăng. Hiện giờ đang là thời điểm Lạt Ma giáo ở Tây Vực phát triển rầm rộ, có rất nhiều tăng nhân dốc lòng khổ hạnh, tu hành yoga, thiền định. Nếu như nói ở trên con đường buôn bán đến Tây Vực thực sự có một người một mình lặn lội đường xa, thì cũng chỉ có thể là một tăng nhân khổ hành mà thôi.
Bởi vì là hễ đi qua đội thương buôn họ cũng sẽ bố thí cho người đó một ngụm nước, một chén cơm, mà bọn trộm cướp xuất quỷ nhập thần cũng sẽ không bao giờ cướp của người không có một đồng. Ngay cả cơm cháo đều phải dựa vào sự bố thí của người khác, có chủ tâm tranh đấu cùng trời đất mà mài rũa tâm chí chính là Lạt ma khổ hạnh tăng.
Không ai chú ý tới hắn, ngay cả Dương Phàm cũng không. Cho dù Dương Phàm đứng đối diện với y , cũng không liếc hắn lấy một cái, bởi vì... Thiên Ái Nô đóng giả thật sự là quá tốt.
Bây giờ để cho nàng tự mình đứng trước mặt Dương Phàm thừa nhận nàng chính là Thiên Ái Nô, Dương Phàm cũng sẽ không tin rằng một thiếu nữ xinh đẹp như vậy không ngờ có thể biến thành bộ dạng như bây giờ.
Lão tăng nhân kia trên mặt đầy nếp nhăn, dáng người kia khô gầy nhìn hoàn toàn không có một điểm nào giống nữ nhân, chưa nói tới một đôi chân vô cùng bẩn thỉu kia. Hình dạng thế này đúng là một khổ hạnh tăng, làm sao mà là Thiên Ái Nô thơm tho, xinh đẹp ngọt ngào?
Nhưng thật sự nàng chính là Thiên Ái Nô.
Thiên Ái Nô thấy Dương Phàm vào lúc chủ tiệm cơm đưa cái bát cũng giật mình, suýt tí nữa rơi bát cơm. Trên cả đoạn đường truy đuổi đến đây, vốn nàng theo dõi hành động của Thẩm Mộc đấy, nhưng nàng không thể ngờ Dương Phàm cũng đã đến Tây Vực.
Hắn quả nhiên đi cùng Thẩm Mộc.
Thiên Ái Nô đột nhiên nghĩ lại chuyện trước đây gặp hắn ở nơi đất khách tha hương, khiến cho khi gặp lại hắn, nàng không kìm nổi sự vui sướng tươi cười ra mặt
Một người có cái bụng to, mang theo hai người hầu bên cạnh, đi qua chỗ bên ngoài cửa hàng buôn bán giàu có này. Thoáng thấy một vị tăng nhân khổ hạnh y liền hướng về phía vị tăng nhân hơi hơi mỉm cười nhưng chân không dừng bước chỉ có hai tay hợp thành chữ thập, cung kính hướng về phía đại sư này vái một cái thật dài...
Chương 230: Khả Hãn ta tới đây!
Thẩm Mộc đóng giả thành một đại phú thương, dán râu rậm, còn cố ý nhét vào bụng vài thứ để biến thành hình dạng bụng phệ. Thẩm Mộc nói với Dương Phàm:
- Bây giờ sai Trương Nghĩa hộ tống chúng ta đi. Những người đi theo là hắn đã được chọn lựa kỹ lưỡng. Yên tâm! Chỉ với những người này, trên đường đi có lẽ không có gì nguy hiểm.
Thất Thất cô nương chu cái miệng nhỏ nhắn mà đứng ở một bên.
Tiến thêm một đoạn về phía trước, là rời khỏi khu vực do quân Đường quản lý. Từ tứ trấn An Tây là thuộc khu vực của người Thổ Phiên. Thế lực của bọn chúng liên tục thâm nhập về phía đông, hiện giờ đã lan ra đến hành lang Hà Tây.
Trên con đường giao thông này hai bên đều là núi non trùng điệp, dãy phía bắc là của người Đột Quyết, dãy phía nam là của người Thổ Phiên. Trên con đường qua lại chỗ rộng nhất hơn 700 mét, hẹp nhất vẻn vẹn khoảng chưa tới 100 mét, một khi bị tập kích sẽ cầm chắc là vô cùng nguy hiểm.
Mà khu vực rộng lớn này hiện giờ không có quân Đường đóng, cũng không có quân đội Thổ Phiên. Hai bên coi đây là vùng hòa hoãn, khiến cho khu vực này tình hình vô cùng phức tạp. Ngoài các đám trộm cướp tung hoành, một số đội thương buôn ít người cũng thường xuyên gặp phải trộm cướp. Mà sinh sống ở giữa chỗ đó một số là các bộ lạc nhỏphần lớn là nửa dân nửa cướp.
Thẩm Mộc kiên quyết không cho Thất Thất đi theo. Lão bắt nàng phải ở lại Hoàng Thủy yên tâm chờ đợi mình trở về. Thất Thất cô nương rất không hài lòng, tuy nhiên nàng cũng biết Thẩm Mộc nhìn thì như rất dễ nói chuyện, nhưng nếu như mình quá đáng quá, làm cho lão ghét, như vậy cái được không bù được cái mất. Cho nên tuy rằng trong lòng không hài lòng nhưng nàng cũng chỉ biết vâng lời.
Thương đội bắt đầu lên đường. Thẩm Mộc đóng giả thành đại thương nhân, Trương Nghĩa là thủ lĩnh hộ vệ của thương đội, còn Dương Phàm, Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn trà trộn vào trong đội ngũ, làm những tiểu nhị cưỡi lạc đà chở hàng.
Lúc đội ngũ của bọn hắn đi lên đường cái, chuẩn bị rẽ ở cổng thành phía Tây. Vừa lúc đó thì gặp một đội quân sĩ của Quân Hà Nguyên, bắt được mấy người đàn ông Thổ Phiên đang áp giải về phía nha phủ.
Cao Xá Kê ghé sát vào tái Dương Phàm nói nhỏ:
- Phương pháp của Nhị lang để bắt được thám báo Thổ Phiên, Lâu tướng quân đã biết rồi. Lâu tướng quân hạ quân lệnh, trong vòng một tháng nay, các châu phủ, bộ lạc ở Lũng Hữu có những thanh niên trai tráng mà chết bất ngờ có nguyên nhân không rõ ràng cùng với những người trong diện tình nghi có quan hệ qua lại chặt chẽ lập tức bị bắt lại để tra khảo.
Hùng Khai Sơn híp mắt nhìn đoàn người bị áp giải kia nói:
- Các châu phủ huyện hành động cùng một lúc, khiến cho bọn chúng thiếu cảnh giác và chuẩn bị. Hiện tại với những người đã bị bắt, trong nhà bọn hắn tìm ra được nhiều vật chứng. Hắc! Mười người thì may lắm hai người bị oan. Nhị lang! Cái kế này thật sự rất hay. Nhưng nó cũng chỉ có thể dùng một lần. Từ nay về sau bọn họ nhất định sẽ càng cẩn thận thêm, không để hung khí và tang vật trong nhà nữa.
Dương Phàm khẽ vuốt cằm nói:
- Mặc dù chỉ được một lần, nhưng nếu bọn chúng còn muốn ám sát cũng sẽ phải e dè hơn rất nhiều. Dù sao, cho dù không có chứng cớ, nhưng đột nhiên có người chết đột ngột, cũng là một mối nghi ngờ.
Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn gật đầu đồng ý.
Trong thành Thiện Châu tại đại bản doanh Quân Hà Nguyên, Lâu Sư Đức và Vương Hiếu Kiệt, Khâu Thần Tích theo thứ tự từ trong một căn lều vải đi ra.
Lâu Sư Đức mỉm cười nói:
- Tên thị vệ Bách Kỵ họ Dương kia thật sự là người có mưu kế. Lần này bất ngờ ra tay, bắt được đám người này gần như không có một kẻ nào oan uổng. Mặc dù không thể tiêu diệt triệt để thám báo Thổ Phiên ẩn nấp ở Lũng Hữu, nhưng cũng làm cho nguyên khí của bọn chúng bị tổn thương nặng nề rồi.
Khâu Thần Tích đảo mắt , nói với Lâu Sư Đức:
- Lâu tướng quân, đã điều tra rõ thân phận của thám báo Thổ Phiên chưa? Lúc nào thì Khâu mỗ có thể lấy tin tức?
Lâu Sư Đức nói:
- Hả? Khâu tướng quân có ý là?
Khâu Thần Tích cười nói:
- Ồ! Không có chuyện gì, chẳng qua ta muốn biết thêm thông tin tình hình ở Thổ Phiên từ chỗ bọn họ. Khi trở về kinh thành, Thánh Thượng có hỏi, Khâu mỗ đã biết rõ thì cũng tốt.
Lúc này Khâu Thần Tích và Vương Hiếu Kiệt đã đến ở trong doanh trại. Nguyên nhân là vì Khâu Thần Tích nói muốn hiểu rõ tình hình quân đóng ở Hữu Lũng. Thời điểm hiện tại nên tốt nhất là đến ở trong quân doanh, Vương Hiếu Kiệt tất nhiên là đồng ý, Lâu Sư Đức cũng không phản đối. Hiện tại hai người bọn họ có doanh trướng riêng của mình, xung quanh có người ngựa bảo vệ. Những kẻ đó chính là đám người đã theo bọn họ từ Lạc Dương đến đây.
Lâu Sư Đức nghe xong lý do của Khâu Thần Tích, mỉm cười nói:
- Xin cứ tự nhiên.
Hắn quay đầu dặn dò một vị Hành quân Tư mã:
- Dặn dò kẻ dưới, Khâu, Vương hai vị tướng quân có quyền thẩm tra đám gian tế của Thổ Phiên đã bị bắt, không được kháng lệnh!
- Vâng!
Hành Quân Tư Mã khom người lên tiếng.
Khâu Thần Tích xoay người sang chỗ khác, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười gian xảo... Đội ngũ của Thẩm Mộc rời khỏi Hoàng Thủy thẳng đường đi về phía tây, dần dần từ Lũng Hữu đi đến đất Hà Tây.
Vượt qua đỉnh núi Ô Sao, toàn bộ địa hình khu vực này so với Lũng Hữu dần dần có sự khác biệt.
Xa xa là núi tuyết, núi non trùng điệp, lờ mờ thấy được Trường Thành qua nhiều thế hệ xây dựng sửa chữa như một con rồng dài tráng lệ đang uốn lượn dưới những ngọn núi chập chùng. Mà ngay phía trước còn có đồng cỏ phì nhiêu trải dài ngàn dặm, kẹp giữa hai dãy núi sừng sững chạy dài vô tận ở mạn bắc và nam. Giữa khu vực núi non trùng điệp vùng đất không giống thảo nguyên mênh mông bát ngát vô bờ như ở Hạo Hàn, vì có dãy núi tuyết chạy dọc theo nên vùng đất này có vẻ hùng vĩ, mỹ lệ.
Bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng sà xuống thấp đến độ có thể giơ tay là chạm đến. Xa xa là dãy núi tuyết nguy nga hùng vĩ, dưới chân là đồng cỏ mềm mại. Liên tục có những cơn gió thổi nhè nhẹ lên người, thỉnh thoảng tiếng trâu, bò rống, tiếng ngựa và lạc đà hí, làm đoàn xe càng tăng thêm phần náo nhiệt
Trên con đường dài lữ hành này, vốn phong cảnh rất hùng vĩ nhưng nhìn lâu cũng thấy nhàm chán. Mọi người trong đội ngũ nghĩ cách tìm thú vui, nói chuyện ma quỷ, tán ngẫu chuyện về nữ nhân, hi hi ha ha vui vẻ tự đắc.
Dương Phàm và Trương Nghĩa kề vai nằm ngửa chung ở trên một chiếc xe trâu kéo, giang chân giang tay. Cả hai chỉ có một cái mũ để che nắng trò chuyện với nhau câu được câu chăng.
Nhìn đoàn xe nhàn nhã là thế nhưng xung quanh đây đằng trước, hai bên cách chừng năm sáu dặm bên ngoài có kỵ binh cưỡi ngựa cảnh giác đi tuần nghiêm túc, nơi này có vô số những nguy cơ tiềm ẩn bất ngờ xảy ra.
Lúc trời vừa chạng vạng tối, cả đội ngũ cũng vừa mới đi tới bên cạnh một cái hồ. Người có nhiều kinh nghiệm dẫn đường đi ở hành lang Hà Tây này, trong tâm trí phải ghi nhớ những chỗ tốt như thế này. Hắn có thể nhớ kỹ vị trí chuẩn xác của từng cái hồ, con sông, nhờ thế mà khống chế tốc độ đoàn xe đi đến, khi chuẩn bị hạ trại cũng đúng vị trí có nước.
Đoàn xe dừng lại, ngựa được tháo ách, lạc đà trâu ngựa được kéo đến bên bờ hồ uống nước, những túi nước đã sử dụng hết lại được lấy đầy, chuẩn bị cho ngày mai trên đường đi có nước để uống. Những người phụ trách nấu cơm nhanh chóng đào trên bãi cỏ một cái hố bếp, từng đợt từng đợt khói bếp theo gió tỏa đi tản mát.
Trên đường đi xương cốt giống như là rời rã ra, tới lúc này Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa mới phấn chấn tinh thần. Xuống khỏi xe xem mọi người thu xếp hạ trại thế nào, cùng chuyện tuần tra, cắt cử trạm canh gác thăm dò.
Cho đến lúc trên trời đầy sao, mọi người cũng đã cơm nước no nê. Những con lạc đà to lớn nằm phải tít bên ngoài, giống như thành lũy phòng tuyến thứ nhất, bên trong là xe và hòm xiểng vây quanh tạo thành phòng tuyến thứ hai, cuối dùng mới là chỗ dựng lều trại
Mỗi một đạo phòng tuyến ở ngoài kia đều có người ngủ ở đó bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu. Ngoài ra còn có cả trạm canh giác phía ngoài cùng, Nguyên nhân là lo sợ buổi tối có kẻ tập kích nên ngoài mặt tiếp giáp với bờ hồ còn lại ba mặt đều đặt hai lớp trạm canh gác. Một lớp ở xa hơn năm dặm, một lớp ở ngoài xa hơi mười dặm. Trận thế như vậy, dù là giặc cướp hay bầy sói cũng không dễ dàng xâm nhập.
Trong doanh trại được nhóm lên một đống lửa. Trên đường đi bọn họ săn được một số chim muông thú, lúc cơm chiều không kịp giết thịt rửa sạch, nên bây giờ sau khi đã thu dọn đâu ra đó, mới bỏ ra nướng trên đống lửa nào là hươu trắng, gà tuyết, dê vàng..., trong chốc lát mùi hương thịt nướng lan tỏa ra mê người.
Ngay từ đầu Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn cũng không thoải mái. Nhưng trên đường đi tận mắt thấy đội ngũ này trấn thủ, cắm trại, cách thức tiến lên phía trước, cảnh giới nên đã hoàn toàn yên tâm. Dù sao phụ trách điều phối bọn họ chính là Dương Phàm. Hiện giờ trong lòng đã yên tâm, cả hai ngồi trước đống lửa nướng thịt dê vàng, hưởng thụ lấy ít thời gian hiếm hoi nhàn nhã này.
- Nhị lang, Đông chủ nhân của chúng ta muốn ngươi đi một chuyến!
Dương Phàm cũng ngồi ở bên cạnh đống lửa, đang nói chuyện cùng Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn. Hắn phát hiện ra Cao Xá Kê không phải lúc nào cũng là người trầm mặc ít nói, đại khái là vừa thấy nữ nhân thì trong lòng e sợ ngại ngùng. Bây giờ ngồi cùng một đám đàn ông tại cùng một chỗ, hắn cũng chuyện trò vui vẻ, cho thấy là một người hướng ngoại.
Đang nói bỗng nhiên một người bảo vệ có bộ râu quai nón đi tới cao giọng nói với Dương Phàm một câu. Dương Phàm liền đứng lên, phủi bụi ở mông rồi đi cùng gã.
Người thị vệ râu rậm đưa Dương Phàm tới lều ngủ của Thẩm Mộc. Lúc này Thẩm Mộc khoanh tay đang đứng ở trước lều, đắm chìm trong một đêm trăng sáng, ngắm nhìn phong cảnh nơi xa. Những cơn giió đêm thổi tới làm cho tay áo của lão phơ phất..
Chương 231: Bị tập kích bất ngờ.
Dương Phàm cất bước đi tới, đứng ở bên cạnh Thẩm Mộc. Mặc dù không quay đầu lại nhưng Thẩm Mộc đã biết hắn tới đây. Thẩm Mộc chỉ chỉ dãy núi đen kìm kịt hai bên trong bóng đêm nói:
- Hai dãy núi sừng sững kẹp hai bên, một con đường nhỏ cô độc nguy hiểm hai nghìn dặm. Phía Tây khống chế Tây Vực, phía nam ngăn chặn Khương Khung, phía bắc che chắn giặc Hồ, tiến lên thì có thể khống chế Tây Vực, lui về thì có thể bảo vệ Quan Lũng. Chỗ này đúng là vị trí yết hầu của Trung Nguyên ta.
Dương Phàm tán thành mà nói:
- Trên đường đi tới, chứng kiến thấy nơi này quả thật là hiểm yếu. Hai mặt bị chặn bởi những dãy núi sừng sững, qua các triều đại xây dựng tường thành dựa theo địa hình địa lý những nơi hiểm yếu chưa đầy đủ để biến nó thành một bình phong che chắn cho vùng trọng yếu của Trung Nguyên. Khi một quốc gia hùng mạnh thì từ đây mà tiến vào có thể khống chế Tây Vực, khi thực lực của suy yếu, với vùng địa yếu này cũng có thể phòng ngự giảm thương vong xuống mức thấp nhất.
Thẩm Mộc nói:
- Đúng vậy a, cho nên chúng ta mới cố gắng giữ chặt nó trong tay.
Dương Phàm nhíu mày nói:
- Nhưng nơi này vốn đã bị chúng ta nắm giữ trong tay rồi, vì sao lại mất đi? An Tây tứ thành được rồi lại mất, mất rồi lại được. Chuyện này đã hơn một lần rồi.
Thẩm Mộc nói:
- Nguyên nhân là vì quân địch cũng như chúng ta không thua kém! Quan trọng nhất vẫn là lòng người, phản đối hay ủng hộ, chiếm được một chỗ dễ dàng, lấy được lòng người ở chỗ đó lại khó. Từ triều Hán tới nay, Trung Nguyên ta đã đánh mất Tây Vực lâu rồi, muốn lôi kéo được lòng người trở lại cũng không phải là trong chốc lát, ngày một ngày hai mà được.
Dương Phàm nói:
- Nói như thế, được cũng không dễ, mất cũng không dễ, phòng thủ cũng không dễ, không phòng thủ cũng dễ. Phải làm sao là suy nghĩ ra cách vĩnh viễn không để lại hậu họa về sau mới được.
Thẩm Mộc cười nói:
- Ngươi lại đang hy vọng hão huyền rồi. Trên thế gian này là gì có chuyện không có hậu họa. Các triều đại thay đổi, những Hoàng đế lập quốc ai cũng anh minh thần võ, ai cũng vì người kế vị của mình mà dốc hết tâm huyết. Nhưng mà gặp phải thế hệ con cháu bất tài, cho dù là thần phật đầy trời phù hộ thì cũng vẫn bị diệt vong mất. Chúng ta làm việc, chỉ cầu mong phóng túng trên cuộc đời, vui sướng kiếp này là đủ rồi. Nghìn đời vạn kiếp sao? Tần Thủy Hoàng sớm đã cho người thấy rồi, đó là một chuyện cười lớn. Người đời sau thì cứ giao cho chính người đời sau quan tâm đi!
Dương Phàm cười nói:
- Thẩm huynh trí tuệ rộng lớn, phong thái tự nhiên, quả thực khiến người ta khâm phục. Tuy nhiên Thẩm huynh có ý gọi tiểu đệ đến đây, là vì những cảm xúc này sao?
Thẩm Mộc lắc đầu, chỉ chỉ bóng đen phía bên sườn núi Ô Sao nói:
- Chúng ta đi dọc theo dãy núi tuyết lớn này , đi xa hơn ba ngày nữa là có thể tới Đại Đấu Bạt Cốc. Đến lúc đó, ta dẫn người đến gặp một người.
Dương Phàm hỏi
- Người nào?
Thẩm Mộc ánh mắt hơi chớp động nói:
- Một người có thể trở thành Khả Hãn.
Hắn chậm rãi xoay người mỉm cười nói với Dương Phàm:
- Nếu có một vị Khả Hãn tài năng được chúng ta chấp nhận trở thành quân chủ một phương, ngươi nói xem khi đó cảm giác của chúng ta sẽ như thế nào?
Mặt trời chầm chậm nhú lên từ phía đông. Chẳng biết từ lúc nào một tia nắng mặt trời như mũi tên xuyên qua sắc trời nửa sáng nửa tối rồi ánh sáng tràn ngập trên mặt đất. Thời gian trôi đi, mặt trời cũng dần ló ra khỏi những đám mây.
Trời đã sáng, rốt cuộc đêm dài đằng đẵng cùng những tiếng tru lên trong bóng đêm của bầy sói đã lui bước.
Thiên Ái Nô từ trong túi ngủ chui ra, duỗi cái lưng mỏi, khởi động một chút gân cốt, thu dọn hành trang chuẩn bị rửa mặt.
Đống tro tàn của đám lửa nhóm lên cho bữa tối cách chỗ nàng nghỉ chân rất xa, thịt gà tuyết gặm hết còn lại xương đã bị đống tro tàn kia vùi lấp.
Kinh nghiệm sinh tồn trong cuộc sống hoang dã của nàng vô cùng phong phú. Nàng biết chỉ cần còn dính một chút dầu mỡ thôi sẽ lôi kiến đến, mà kiến đến thì thằn lằn sẽ theo đến, thằn lằn đến sẽ dẫn dụ rắn độc tới. Thảo nguyên Hà Tây có rất nhiều loại rắn độc, những người chăn thả ở đây thường xuyên bị rắn độc cắn chết nhiều gia súc
Mặc dù xung quanh chỗ nghỉ chân của Thiên Ái Nô có đổ bột lưu huỳnh, nhưng vẫn lo có loài rắn độc không sợ mùi này. Dù thế nào thì một thân một mình ở bên ngoài vẫn phải cẩn thận là hơn.
Sau khi đánh răng rửa mặt, lại dịch dung một lần nữa. Xác định không có sơ sót, Thiên Ái Nô cầm thiền trượng lên ngựa, giống như Đường Tam Tạng đi về phía tây thỉnh kinh, lại bắt đầu hành trình của mình.
Khi trời sáng, ánh lửa ở trong từng vòng phòng tuyến lần lượt dập tắt. Mọi người đều chui ra khỏi lều trại, thu xếp hành trang, lạc đà. Tất cả bao tải, hòm xiểng xếp lại lên xe bò, buộc chặt lên lưng lạc đà, làm đồ ăn sáng, sửa sang lại hành lý, tất cả các thứ khác.
Tới khi mọi người thu dọn xong xuôi, ăn xong bữa sáng, ánh nắng đã làm khô những giọt sương sớm trên thảo nguyên. Cả một thương đội to lớn bắt đầu tiếp tục khởi hành. Những người phụ trách tuần tra cảnh giới đêm hôm qua nằm chết dí trên xe ngựa ngủ say.
Hình như tất cả mọi thứ cũng giống như ngày bình thường. Dương Phàm vốn tưởng hôm nay vẫn bình yên mà đi. Nhưng khi đến chính ngọ, thì phụ trách cảnh giới ở trạm canh gác tiền phương đột nhiên phi ngựa như bay trở về, từ xa thổi lên hồi kèn cảnh giới. Sau đó liền vang lên những tiếng vó ngựa dồn dập. Từ nơi đường chân trời trên thảo nguyên bao la xuất hiện một màu xám xịt, rồi nó nhanh chóng biến thành một cơn thủy triều cuồn cuộn mãnh liệt xông đến.
- Chuẩn bị á! Các con!
"Tiểu Phi Tướng" Trương Nghĩa bừng bừng phấn khích kêu to, không thèm quan tâm đến những tiếng vó ngựa đang rầm rập trên mặt đất. Đây là một đội có vô số kỵ binh đang thúc ngựa chạy nhanh mới có thể tạo ra tiếng vó ngựa như thế.
Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn khẩn trương nắm chặt lấy cán đao đang đeo bên người. Binh khí của Cao Xá Kê dùng là một đao dài hẹp. Còn với thân hình cao lớn cường tráng của mình, Hùng Khai Sơn thì lại dùng một Đại Khảm Đao, sống đao thật dày, nặng đến hơn mười lăm cân. Chả cần nói đến chém người mà dùng để đánh người cũng dư sức. Lưỡi đao sáng loáng, chuôi đao bằng một cây gỗ.
Hai người mới nắm chặt đao thép, vừa vặn chuẩn bị chiến đấu xong, thì thấy một cảnh tượng khiến bọn hắn trợn mắt há hốc mồm.
Người của "Tiểu Phi Tướng" Trương Nghĩa cũng đang chuẩn bị. Bọn họ lấy từ trên lưng ngựa, trong xe bò móc ra từng cây cung dài, nỏ cứng. Tất cả đều là quân cung và quân nỏ.
Cung nỏ được làm chủ yếu là binh khí tấn công cự ly xa, trang bị chủ yếu cho quân đội Đại Đường. Cung được trang bị cho một trăm phần trăm, nỏ trang bị cho một phần năm. Ở xung quanh Trung Quốc từ trước đến nay đều là các dân tộc du mục hùng mạnh. Nhưng từ trước tới nay chưa từng thấy bọn họ trang bị cho kỵ binh trở thành binh chủng chủ lực. Cái này không phải ngẫu nhiên, dân tộc Trung Hoa từ thời Chiến Quốc đã phát minh ra nỏ là thứ binh khí có lực sát thương mạnh mẽ. Nếu cung và nỏ hùng mạnh như vậy được trang bị trong chiến đấu thì đám kỵ binh quả thật sẽ trở thành các mục tiêu sống.
Nhưng mà, chuyện đó là ở trong quân đội a, lúc này đám người kia...
Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn trơ mắt nhìn từng cái cung nỏ một đang được những người đó thành thạo cài tên lên dây cung. Cung thì có trường cung và giác cung. Trường cung dùng cho bộ binh, giác cung dùng cho kỵ binh, còn lại là nỏ trên cánh tay, một loại nỏ nhỏ, nhẹ sử dụng một mình.
Vừa thấy trang bị như thế này, Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Tuy bọn họ là thám báo, nhưng không phải là không biết chiến thuật trong quân. Số lượng người ở đây khoảng bảy trăm người mà kẻ thù ở xa xa cuồn cuộn xông đến ước chừng trên dưới hai nghìn người . Nơi này là thuộc vùng khống chế của Thổ Phiên. Ở đây bỗng xuất hiện đám kỵ binh này tất nhiên là người của bộ lạc Thổ Phiên hoặc là bọn cướp người Thổ Phiên, mà người Thổ Phiên không thiên về sở trường bắn cung.
Cung nỏ chịu ảnh hưởng bởi cự ly bắn, đòi hỏi kỵ binh địch xông tới trong vòng một trăm năm mươi bước mới có thể bắn ra. Với khoảng cách ngắn như vậy, căn cứ vào tốc độ lắp cung nỏ thì tới lúc kỵ binh địch vọt tới trước mặt đánh giáp lá cà cũng chỉ đủ để ngươi bắn ra ba lượt tên, cho nên có câu "Lâm trận không quá ba mũi tên", nhưng đây chẳng qua chỉ là nói trên lý thuyết.
Trên thực tế, từ thời Chiến Quốc, đến giai đoạn đầu thời kỳ Tần Hán, cung nỏ trên chiến trường Trung Quốc phát huy tác dụng quan trọng. Trong bao nhiêu năm qua, các tướng lĩnh trong các trận chiến đều đã nghĩ ra cách xử lý để bù đắp chỗ thiếu sót này. Một là bắn theo nhóm, hai là bắn chính diện, hoặc từ sườn bắn thẳng đến. Ngoài ra còn có thể lợi dụng địa hình, và chướng ngại do con người thiết lập ra để làm cản trở, giảm tốc độ của kẻ thù.
Dưới tình huống như thế cũng chỉ có trang bị khiên sắt che chắn thì kỵ binh mới có thể gắng gượng ở trong màn mưa tên dầy đặc vọt tới trước mặt đối phương được. Nhưng mà đối phương cũng không chỉ có cung nỏ thủ. Hiện giờ Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn đang nhìn những người này sau khi chuẩn bị cung nỏ, lại từ trong xe bò rút ta từng cây trường thương sắc bén có thể ngăn kỵ binh.
Trong tình huống như vậy mặc dù đối phương tuy số người đông nhưng cũng không thể chiếm được thế thượng phong. Nếu thật sự tình thế bất lợi, chỉ cần thạm thời vứt bỏ đồ quân nhu, đổi sang phương pháp Lý Lăng cưỡi ngựa bắn tên di động chiến đấu thì hai ngàn quân địch cơ bản là không có gì quá sức.
Năm đó tướng Hán, Lý Lăng dẫn năm ngàn quân nghênh chiến ba vạn kỵ binh Hung Nô, bắn chết mấy nghìn người, vừa đánh vừa lui. Thiền Vu Hung Nô kinh hãi, lại điều hơn tám vạn kỵ binh đuổi giết. Năm ngàn quân này dựa vào dựa vào kình nỏ bắn xa vượt trội hơn đối phương mà vừa chiến đấu vừa chạy. Mỗi một lượt giao chiến vật lộn nhất định bắn chết mấy nghìn quân địch, cho đến tận lúc tên hết mới bại trận
Chương 232: Ô Chất Lặc
Lúc này năm nghìn kỵ binh người Hán đã bị kỵ binh Hung Nô truy sát hơn mười ngày, bắn chết hơn vạn quân địch, nhưng quân mình còn có hơn ba nghìn người. Tuy là thương vong hơn một nghìn người. Sau khi bị bắt Lý Lăng ngửa mặt lên trời than, nói chỉ cần cho mỗi người còn lại mấy chục mũi tên, cũng đủ để chạy thoát, quay trở lại đất Hán.
Theo tình hình trước mắt đám người dũng mãnh như giặc cướp bảo vệ đội ngũ đúng là trình độ thông thạo cung nỏ, có thể khẳng định mỗi người đàn ông này đều tinh thông cưỡi ngựa bắn cung. Chống lại kỵ binh Thổ Phiên cưỡi ngựa bắn cung không phải là sở trường, có gì là đáng sợ chăng.
Lúc này, đám người kia càng lúc lại càng gần. Có thể thấy được gần hai nghìn kỵ binh đang lao tới nhanh như chớp. Theo như trang phục và những loại vũ khí mà họ cầm thì tất nhiên không phải là quân đội chính quy, cũng không phải giặc cướp mà là một bộ lạc muốn đánh cướp thương đội.
Thẩm Mộc thấy tình hình này. Nhướng mày phân phó:
- Chuẩn bị kỵ chiến!
Những trang bị ngầm hộ tống lão . Mà lão đương nhiên có đủ tài lực trang bị cho mấy trăm người này tới tận răng tận răng. Nhưng số vũ khí này nếu không vào thời điểm nguy hiểm thì không thể dùng, bởi vì một khi sử dụng, lập tức sẽ bị đối phương hiểu lầm là quân đội Đại Đường bí mật lẻn vào.
Muốn tiêu diệt toàn bộ đám kỵ binh này là chuyện không thể nào. Một khi tin tức ở đây bị truyền đi, sẽ làm bọn họ rước lấy vô vàn rắc rối. Bởi vậy nếu chưa đến thời điểm sinh tử sống chết thì không được dùng.
- Tam ca?
Trương Nghĩa cầm đao vòng ngựa chạy đến trước mặt hắn, Thẩm Mộc cúi đầu thì thầm vài câu. Lấy vấn đề lợi và hại trong chuyện này nói với hắn một lượt. Trương Nghĩa gật đầu nói:
- Hiểu rồi, một đám gà đất chó cảnh, không cần dùng đến cung nỏ..
Trương Nghĩa dẫn ngựa chạy vọt tới phía trước phòng ngự trận tuyến do đội lạc đà tạo thành, lớn tiếng nói:
- Ngưu Mâu dẫn người của ngươi tới bảo vệ cho Tam ca, những huynh đệ còn lại theo ta xung trận.
Đám kỵ binh hùng hổ lao tới như nước thủy triều. Trương Nghĩa giơ cây trường đao, ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng rồi dẫn năm trăm kỵ binh ngang nhiên tiếp đón.
Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn nóng lòng muốn tỷ thí, cả hai nhìn về phía Dương Phàm. Trước khi bọn họ trở thành thám báo cũng là quân sĩ dũng mãnh ở trong quân. Mắt nhìn thấy cảnh tượng này, cả hai rất muốn xông tới chém giết một trận. Còn Dương Phàm ngồi trên lưng ngựa nhìn thoáng về hướng của Thẩm Mộc.
Thẩm Mộc cười nói:
- Giết gà làm gì cần dùng dao mổ trâu! Nhị lang, ngươi không phải đi!
Dương Phàm cười cười. Hắn đương nhiên biết vì sao Thẩm Mộc không cho hắn đi, ở trong mắt của Thẩm Mộc giá trị của hắn tuyệt đối không chỉ là một quân sĩ. Đao thương không có mắt, Thẩm Mộc nói vậy khiến hắn hơi bất ngờ. Hắn cũng muốn xem Thẩm Mộc này cầm binh rốt cuộc sức lực chiến đấu thế nào, vì thế chỉ hướng về phía Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn lắc lắc đao, thấp giọng nói:
- An phận một chút, lần này đến chúng ta là làm thám báo.
Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn bất đắc dĩ đành phải nới lỏng cương ngựa, gia nhập đội ngũ cảnh giới tại chỗ.
Năm trăm bóng người như những mũi tên sắc bén lao thẳng vào đội kỵ binh. Cùng lúc đó một cây cờ to màu trắng được dương lên ở trung quân. Trên cờ chỉ có mỗi một dòng tên màu đen. Đây là cờ xí của "Tiểu Phi Tướng" Trương Nghĩa. Một khi lâm trận y đều muốn cho người khác biết, cũng chỉ là bọn giặc cướp, đúng là bọn giặc cướp mà thôi.
- Hống hống hống hống...
Trương Nghĩa dẫn đầu lũ mã tặc gào thét tiến vào trận địa của địch. Mấy năm nay đội ngũ của hắn ở trên địa bàn Lũng Hữu, Đột Quyết và Thổ Phiên di chuyển khắp nơi, nổi tiếng khó dây. Lúc đầu đám kia không biết tên đội ngũ này, chỉ đến lúc thấy giữa trận của bọn họ giơ lên đại kỳ Phi Tiễn mới biết ra lần này 'Giẫm lên chén đĩa". Vốn chúng định đem tổ tiên mấy đời giặc cướp làm dê béo, nhưng lúc này rút lui không được chỉ có thể cắn răng xông lên.
Âm thanh binh khí va chạm "Khanh, leng keng" vang lên một trận ê răng chói tai, ngựa phi như tên bay, đao múa mayquay cuồng. Trường thương, mâu lớn chém xuống. Đôi bên vừa mới giao chiến liền có vô số người kêu thảm, ngã dưới chân ngựa. Hai bên giống như một đám dã thú tức giận giằng co với nhau đến cùng. Tiếng người hét, ngựa hý, máu tươi phun ra, người chết vô cùng thảm thiết.
Lúc Dương Phàm ở Nam Dương từng trợ giúp sư phụ sư huynh dẹp loạn. Nhưng loại chiến đấu tiếp cận nơi vùng núi này, hay nước nhỏ đó có thể điều động quân tham gia đối phó với phản binh có số lượng quân không nhiều. Còn một trận mã chiến kịch liệt đông người chiến đấu như vậy thì đây là lần đầu tiên hắn trông thấy.
Mấy năm nay người của Trương Nghĩa phiêu bạt ở Lũng Hữu, đánh nhau với quan binh, đánh nhau với người Thổ Phiên, người Đột Quyết, giao đấu với những đám giặc cướp khác nên từu trong máu và lửa mà luyện ra tinh binh, có thể lấy một chọi mười. Tất cả một đám dũng cảm xung phong liều chết. Chẳng những cá nhân bọn họ võ dũng, hơn nữa lại phối hợp ăn ý. Cứ ba con ngựa làm một tổ, có người dùng mâu, có người dùng đao, phòng thủ và tấn công dài ngắn, xa gần phối hợp khéo léo như nhau.
- Hay a! Hay a!
Dương Phàm am hiểu quyền thuật, mới nhìn thấy liền nhận ra sự tài tình. Hắn quan sát nghiêm túc với vẻ mặt hớn hở.
Loại chiến thuật liên thủ giao đấu này dĩ nhiên là tài tình, cũng phải cần sự phối hợp trong thời gian dài mới có thể chém giết vô cùng hữu hiệu, luôn khiến cho đối thủ được cái này thì mất cái khác. Mà trong toàn bộ quá trình này, ba người liên tiếp vây hãm đánh đối thủ, dựa theo vị trí để chuyển từ chủ công, phòng thủ bất cứ lúc nào cũng được .
Đối phương còn muốn chia quân ra để tập kích Thẩm Mộc và Dương Phàm, nhưng vừa thấy năm trăm người này dũng mãnh, thế như chẻ tre, mà phía trước những hàng hóa kia còn có gần hai trăm người sẵn sàng nghêng địch, thì tên thủ lĩnh bọn họ bất giác do dự.
Thẩm Mộc đứng ở trong trận, nhìn thấy trận thế của đối phương có chút giao động, không khỏi vỗ tay cười nói:
- Tiểu Phi Tướng quả nhiên rất cao minh, bọn họ phải thất bại!
Nói chưa dứt mặt đất đột nhiên rung động rõ rệt, xa xa bụi đất bay mù mịt. Một đám kỵ binh đông nghìn nghịt cứ như một tấm lưới lớn giăng ra, lao thẳng về phía này!
Thẩm Mộc lập tức biến sắc, quát to:
- Cung nỏ đề phòng!
Mắt thấy xa xa lại có một nhóm kỵ binh rầm rập lao tới, trong khi Trương Nghĩa đang dẫn lực lượng chính ác chiến cùng đám mã tặc ở phía trước, không thể chia ra để cứu trợ, hai trăm người ở lại cảnh giới lập tức khẩn trương lên. Ngưu Mâu vội vã vọt tới bên người Thẩm Mộc, hét lớn:
- Tam ca, ta bảo vệ huynh rời khỏi đây đã!
Thẩm Mộc trừng mắt nhìn hắn, còn chưa nói, Dương Phàm đột nhiên lên tiếng:
- Chờ một chút, người tới chưa chắc là địch.
- Ừ?
Thẩm Mộc quay đầu nhìn lại chỉ thấy khi đội ngũ kia đột ngột xuất hiện, không chỉ khiến đám người Trương Nghĩa giật mình kinh hãi mà ngay cả đám mã phỉ này cũng nhanh chóng tập trung lại với thái độ phòng bị. Như thế này xem ra đám kỵ binh mới xuất hiện cũng không phải là đồng bọn của bọn chúng.
Khi những người kia vọt tới gần, đại đa số kỵ binh tạo thành hình cánh cung chém xéo tới bên bên sườn đám mã tặc kia. Chỉ có hai mươi ba người cưỡi ngựa chạy về phía Thẩm Mộc. Nếu là người mang lòng ác ý, làm sao có thể tới gần như thế. Thẩm Mộc híp mắt nhìn kỹ , rồi bật cười ha ha nói:
- Đúng vậy! là người một nhà!
Nói dứt lời lão thúc chiến mã nghênh đón.
Dương Phàm và Ngưu Mâu cũng thúc ngựa đuổi theo, khi còn cách đối phương khoảng bảy tám trượng, một người đàn ông phi thân xuống ngựa, bước nhanh tới đón tiếp, đồng thời vòng tay ôm quyền nói với Thẩm Mộc:
- Thẩm công tử, mỗ nghênh đón chậm trễ, thứ tội! thứ tội!
Thẩm Mộc xoay người xuống ngựa, cười lớn tiếp đón, nói:
- Ngươi tới thật đúng lúc, chúng ta đuổi đám ruồi bọ đáng ghét này đi trước đã rồi nói sau.
Người nọ cười to nói:
- Mỗ chính là có ý đó!
Lúc này chỉ nghe thấy tiếng kèn "Ô ô" một hồi, đám kỵ sĩ đang chặn đường lui của cám mã tặc nghe thấy tiếng kèn, đột nhiên như sóng dữ quay đầu, đồng loạt chuyển mình lao tới. đến tận lúc này Trương Nghĩa làm sao còn không biết có sự hỗ trợ, lập tức tinh thần phấn chấn, quát:
- Cùng tiến lên, bắt lấy bọn chúng!
Phía bên này Dương Phàm đã theo Thẩm Mộc xuống ngựa, đang quan sát người dẫn đầu đám kỵ binh đến đây giải vây. Người này có khuôn mặt đen hơi đỏ, vai rộng, vô cùng tráng kiện, đứng ở đằng kia trông vững vàng như núi, rất có khí thế
Chương 232.1: Ô Chất Lặc
Khi Dương Phàm tiến gần Thẩm Mộc, người này liếc mắt một cái nhìn thoáng qua hắn một cái với ánh mắt sắc sắc như dao.
Thẩm Mộc cười nói:
- Đến đây Nhị lang, ta dẫn ngươi giới thiệu một chút. Người này chính là người ta muốn dẫn ngươi tới gặp. Hắn là Hạ Đạt Can (tên chính thức của một thống soái quân đội Đột Quyết) dưới trướng Tây Đột Quyết theo Khả Hãn Hộc Sắt La, Thủ Lĩnh bộ phận kỵ binh Đột Quyết tên là Ô Chất Lặc! Ô Chất Lặc a! Đây chính là người ta đã nhắc tới trong thư với ngươi, Dương Phàm Dương huynh đệ.
Tất nhiên là Ô Chất Lặc biết rõ lai lịch của Dương Phàmnên vừa nghe vậy lập tức bước nhanh đi đến trước mặt hắn, rồi ôm hắn một cái theo lễ của một người Đột Quyết đồng thời cười ha hả nói:
- Dương huynh đệ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu
Dương Phàm nghe nói người này là bộ hạ dưới trướng A Sử Na Hộc Sắt La, chợt cảm thất có một chút thân thiết, liền cũng thuận theo ôm hắn một cái. Nhưng hai người vừa mới buông ra, Dương Phàm đột nhiên nghĩ đến câu nói đêm qua Thẩm Mộc nói với hắn:
- Một người có thể trở thành Khả Hãn!
Ở Tây Đột Quyết người có khả năng trở thành Khả Hãn chính là A Sử Na Hộc Sắt La, Thẩm Mộc lại nói dẫn hắn đi gặp một người có thể trở thành Khả Hãn. Chẳng lẽ Ô Chất Lặc có thể trở thành Khả Hãn?
Lúc này đội quân mới gia nhập chiến đấu của Ô Chất Lặc đã bắt đầu chém giết mã tắc, chiến thuật trong chiến đấu bọn hắn và đám người của Trương Nghĩa vô cùng giống nhau. Ô Chất Lặc đến đây mang theo ít nhất ba nghìn binh mã. Với số lượng người vốn đã chiếm ưu thế, chiến lực lại tốt hơn, nên bên họ hung hãn chặn đánh, giết sạch đối phương một cách gọn gàng.
Đám mã tặc này thấy tình hình không ổn, lập tức phá vòng vây chạy trốn. Từ trong trận hỗn chiến chỉ không tới ba trăm người chạy ra được , bị thủ hạ của Ô Chất Lặc chia nhau ra truy sát.
Trương Nghĩa cực kỳ hào hứng chạy về. Thẩm Mộc lại giới thiệu gã với Ô Chất Lặc.
Trong lúc này, Cao Xá Kê nghi ngờ nói với Dương Phàm:
- Nhị lang, đám người Đột Quyết này ta đã nghe nói qua. Họ lệ thuộc Tây Đột Quyết, sau khi Hộc Sắt La đi về Lạc Dương thì do hắn tạm thời quản mười bộ lạc của Tây Đột Quyết, trung thành với triều đình Đột Quyết. Tuy nhiên chúng ta đến nơi này có việc gì mà bọn họ lại đến chứ?
Dương Phàm ho khan một tiếng nói:
- Người này và Đông Đột Quyết thường xảy ra chiến đấu. Lúc này lại đang ở trong phạm vi khống chế của Thổ Phiên, bọn họ hiểu rõ tình hình nhất. Ngươi không cảm thấy là từ chỗ của hắn, chúng ta có thể lấy được nhiều tin tức tình báo có ích sao?
Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn ngơ ngác nhìn nhau, Hùng Khai Sơn không kìm được mà hỏi:
- Một khi đã như vậy, chúng ta tới đó làm gì?
Dương Phàm thầm nghĩ:
- Nếu như có các "Bách Kỵ" khác, thì có cần nhờ ngươi vào sinh ra tử sao?
Ngoài miệng lại cười ha hả nói:
- Mới nghe thì thấy không hiểu, nghĩ lại rõ ngay. Chúng ta không thể chỉ nghe một mình hắn nói còn phải đích thân đi kiểm chứng một phen.
Dương Phàm nói xong, trong lòng nhớ tới lời của Thẩm Mộc đã nói với mình lại càng lo lắng. Hắn có quan biết với Hộc Sắt La ở Lạc Dương, từng đá một trận cầu, đánh bại Thổ Phiên. Sau lại trong những ngày gần tết cùng Tôn sư Đại tướng quân Hộc Sắt La kết giao thâm tình. Phần ân tình này Dương Phàm vẫn ghi nhớ trong lòng. Nếu kế hoạch của Thẩm Mộc giúp cho Ô Chất Lặc này thay thế cho Hộc Sắt La, thì về phương diện tình cảm Dương Phàm không chấp nhận được.
- Không được, việc này ta nhất định phải hỏi hắn cho rõ ràng!
Dương Phàm thầm suy nghĩ.
Tiếc là sau đó Dương Phàm vẫn không có cơ hội với Thẩm Mộc ở riêng một chỗ với nhau, Ô Chất Lặc và Thẩm Mộc dường như có rất nhiều chuyện cần bàn bạc. Trên đường hai người ngồi cùng một xe, như hình với bóng, không biết ở trong đó bàn bạc chuyện gì.
Trong lúc nhất thời Dương Phàm không có cơ hội gặp riêng được Thẩm Mộc, nhưng trong lòng cũng không gấp, sự việc này dù sao cũng không thực hiện ngay lập tức. Trên đường đi hắn cẩn thận quan sát đội kỵ binh Đột Quyết hơn ba nghìn người, chỉ cảm thấy bọn họ không chỉ dũng cảm, mà ở trong quân cũng giữ kỷ luật rất nghiêm.
Dương Phàm thầm nghĩ chỉ là nghênh đón Thẩm Mộc mà có thể điều động ba nghìn thiết kỵ, đủ thấy kỵ binh Đột Quyết toàn là binh hùng tướng mạnh. Căn cứ vào đội ngũ này mà xem thì Ô Chất Lặc trị quân có phương pháp, khó trách Thẩm Mộc coi trọng hắn. Chỉ có điều không biết Hộc Sắt La bản lĩnh thống trị mười bộ lạc như thế nào. Đáng tiếc từ lúc đi chưa từng tới Trường An, nghe nói hắn ở đó dưỡng thương
Ba ngày sau, rốt cuộc bọn họ đã tới Đại Đấu Bạt Cốc. Lưng của Đại Đấu Bạt Cốc dựa vào Đại Tuyết Sơn, dưới chân núi lại có suối nước nóng, nước tuyết tan trên núi chảy xuống hội cùng với dòng suối nước nóng tạo hành một cái hồ diện tích hơn năm nghìn mét. Phần lớn bộ phận Kỵ Binh Đột Quyết đóng quân tại vùng đất bên cạnh cái hồ này.
Lúc đám người của Thẩm Mộc đi tới đây đã vào lúc hoàng hôn, trên mặt hồ cá bơi lội, các loài chim sống dưới nước bay liệng. Bên bờ hồ dê bò thành đàn, đám múc đồng cất cao tiếng hát. Giữa đám cỏ dại cao đến đầu gối, có mấy đứa trẻ con, cởi trần đấu vật. Trên bình nguyên còn có vài tiểu cô nương má hơi hây hây đỏ, cầm theo thùng sữa đầy tràn, hoạt bát chạy về phía cổng nhà.
Bọn họ vừa tới nơi, ngay lập tức nhận được sự chào đón tưng bừng náo nhiệt của toàn bộ lạc. Đám người Thẩm Mộc, Dương Phàm xuống ngựa cùng Ô Chất Lặc đi vào phía trong doanh địa. Mới đi được một đoạn thì thấy mười mấy người đàn ông vạm vỡ khoác áo da bước nhanh về hướng bọn họ chào đón. Những người này già có trẻ có mà trẻ nhất cũng hơn ba mươi tuổi.
Dương Phàm nghĩ bọn họ đều là người có chức vị nhất định trong bộ lạc, không ngờ vừa nghe giới thiệu mới biết những người này đều là thủ lĩnh các bộ lạc Xứ Mộc Côn, bộ lạc Hồ Lộc Cư, bộ lạc Thuộc Ni Thư, bộ lạc A Kết Hết, bộ lạc Ca Thư. Ô Chất Lặc cười nói với Dương Phàm và Thẩm Mộc:
- Mấy vị thủ lĩnh này tương đối gần chỗ ta, nghe nói có khách quý nên mới chạy đến. Bốn thủ lĩnh bộ lạc khác ở quá xa, bây giờ không đến kịp, tuy nhiên sẽ có thừa cơ hội để gặp.
Những thủ lĩnh bộ lạc này đối với Thẩm Mộc rất khách khí, nghe nói Dương Phàm là huynh đệ của Thẩm Mộc nên cũng đối với hắn có phần lễ kính. Dương Phàm một mặt đáp lễ một mặt âm thầm kinh hãi:
- Nhìn thái độ của những người này đối với Ô Chất Lặc, quả thật có ý vâng lời hắn, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Mà dường như họ cũng biết giữa hắn và Thẩm Mộc có sự giao dịch. Tuy nhiên trong lời nói của Ô Chất Lặc có chỗ không thật, bốn thủ lĩnh bộ lạc khác không phải là vì đường xa không tới mà vì không đồng chí hướng mà cùng mưu nghiệp lớn với Ô Chất Lặc được. Nhưng Ô Chất Lặc đã dùng sức mạnh mà khống chế toàn bộ mười bộ lạc.
Buổi tối, trong bộ lạc thiết yến long trọng mời bọn hắn. Toàn bộ bộ lạc đều vui mừng. Trong đại trướng, Ô Chất Lặc và năm thủ lĩnh bộ lạc vây quanh Thẩm Mộc, Dương Phàm, Trương Nghĩa liên tục mời rượu. Vài thiếu nữ xinh đẹp trong bộ lạc theo tiếng đàn sáo, đàn mà nhảy múa, giúp vui cho bọn họ.
Ô Chất Lặc có tính tình phóng khoáng, mặc dù khách nhân tôn quý nhất trong lòng hắn đang ở trước mắt, hắn cũng không làm bộ. Hắn uống từng chén lớn, dùng dao nhỏ cắt từng miếng thịt dê bò, lòng dồi... há mồm nhai liên tục, hình dáng thản nhiên, có chút phóng khoáng.
- Các vị! Các vị!
Đợi sau khi các thiếu nữ ca hát cười dịu dàng lui ra, Ô Chất Lặc bưng lên một chén rượu, lớn tiếng nói:
- Các vị thủ lĩnh, người Thổ Phiên và Cốt Đốt Lộc liên kết áp bức chúng ta. Sau những ngày gian nan, bây giờ cuối cùng mười bộ lạc chúng ta đã tìm được một chỗ có thể đặt chân, làm cho những người trong bộ lạc của chúng ta có thể sinh sống ấm no.
Thời kỳ gian nan nhất còn chưa đi qua, dê bò ngựa của chúng ta bị quân địch bắt đi rất nhiều, phải sống qua một mùa đông đợi năm sau súc vật nhiều một chút ít mới có thể hồi phục được nguyên khí. Thời gian này, may mắn mà có Thẩm công tử trượng nghĩa giúp đỡ viện trợ. Nếu sau này nhân lực chúng ta thịnh vượng, dê bò thành đàn, tất cả những thứ đó đều là công đức của Thẩm công tử ban cho chúng ta. Chúng ta cùng nhau kính Thẩm Công tử một ly!
Tất cả các thủ kính đều rối rít hưởng ứng, quay về phía Thẩm Mộc nâng chén nói lời cảm ơn, Thẩm Mộc mỉm cười mà uống một ly
Lúc này có hai người phụ nữ khỏe mạnh đi lên bưng theo một mâm toàn là thịt dê nướng vàng ươm. Ô Chất Lặc tự mình đi đến, cầm một cây đao ngắn đặt bên cạnh mâm gỗ. khéo léo cắt chỗ thịt trên lưng dê rơi xuống mâm, bưng đến trước mặt Thẩm Mộc, sau đó theo thứ tự là Dương Phàm, Trương Nghĩa.
Dương Phàm xé một miếng thịt dê nướng, chấm vào đĩa nhỏ đựng muối hột mà nhẹ nhàng đưa vào trong miệng. thịt dê được nướng bên ngoài cháy xém bên trong chín tới, da giòn, thịt mềm, hương vị tươi ngon vô cùng.
Hắn nhẹ nhàng nhai nuốt lấy miếng thịt dê ngon lành, vừa quan sátđộng tác của Ô Chất Lặc. Sau khi tự tay dâng thịt dê lên cho ba người bọn họ xong y cũng không về chỗ, mà tiếp theo lại vì những vị thủ lĩnh khác và các trưởng lão trong bộ lạc, từng người từng người một tự tay dâng thịt nướng, không sót một ai. Hình dáng bên ngoài của người đàn ông này thô kệch như Sư tử, nhưng tâm tư sâu xa, so với bề ngoài của hắn tinh tế tỉ mỉ hơn nhiều.