Dương Phàm bật cười, hắn liếc mắt một cái tiểu đại nhân bên cạnh này, đột nhiên hỏi:
- Cô có biết, cô và cô ta có chỗ tương tự nào không?
- Hả?
Lý Trì Doanh mở to đôi mắt to xinh đẹp, kỳ quái nói:
- Người ta làm sao có điểm tương tự với tỷ ấy hả?
Sắc mặc Dương Phàm trầm xuống nói:
- Hai người các cô, không biết nặng nhẹ, tùy hứng kích động! !
Lý Trì Doanh thấy hắn bộc lộ sự tức giận với mình không khỏi hoảng sợ, nhất thời không dám đáp lời. Dương Phàm đi về phía hồ Long Khánh, nước trong hồ đã đông lại, bên hồ bị bao trùm băng tuyết có mấy thân cây héo rũ giãy giụa trong băng tuyết vươn ra một đoạn.
Lý Trì Doanh bước bước từng nho nhỏ bên cạnh của hắn, vụng trộm nghiêng mắt nhìn liếc sắc mặt của hắn một cái, nhút nhát nói:
- Ngài...ngài tức giận à?
Dương Phàm nhìn cánh đồng tuyết lạnh cóng trước mặt, lạnh giọng nói:
- Cô mặc dù tuổi nhỏ, nhưng sinh ở gia đình đế vương, hẳn là hiểu chuyện hơn so với nữ tử tầm thường. Ngươi nói, hai nước hòa thân có phải quốc gia đại sự hay không? Nếu như là có, như vậy việc này thành hay không, đều hẳn là giao cho triều đình cân nhắc lợi hại được mất từ đó làm ra lựa chọn phù hợp nhất với ích lợi quốc gia. Còn hạnh phúc cả đời của một nữ nhân, căn bản không đáng suy nghĩ liệt kê, mà Dương mỗ làm một quan viên trong triều đình lại càng không nên từ giữa động tay chân.
Nếu đây là một việc tư, như vậy chính là đề cập việc tư của nữ tử phủ Tương Vương, điều đó và Dương mỗ có nửa phần can hệ sao? Dương mỗ giúp cô có tính là một phần ân tình không? Sao giống như là ta thiếu nợ cô vậy, có chuyện gì cũng tới cửa hô to gọi nhỏ, bày ra sắc mặt của một chủ nợ, chẳng lẽ cô là hoàng nữ là có thể muốn làm gì thì làm sao?
Lý Trì Doanh bị hắn giáo huấn ủy khuất không ngừng, lệ hoen mi mà nói:
- Người ta...người ta cũng biết, phải...là cầu Dương tướng quân ngài hỗ trợ. Nhưng... nhưng người ta bỗng nhiên nghe nói Đột Quyết cũng muốn đến hòa thân, cả triều phản đối, đến lúc này chỉ sợ hoàng bà nội sẽ đáp ứng Thổ Phiên hòa thân rồi, người ta lại không thấy tướng quân có bất kỳ động tác...
Dương Phàm nói:
- Hoàng đế cũng không muốn hòa thân với Thổ Phiên và Đột Quyết, nhưng bà có thể trực tiếp cự tuyệt sao? Cho dù là đám hỏi của hai gia đình người thường, nếu hai nhà có kinh tế thường thường, có nữ nhi thì gia đình sợ ảnh hưởng tới kinh doanh của nhà mình, cũng không thể không chút khách khí cự tuyệt bởi vì đứa con của gia đình kia ăn uống chơi gái đánh bạc, không lo đến gia đình, cho nên nữ nhi nhà ta không thể gả đi không?
Hắn dù sao cũng phải tìm các loại lý do, uyển chuyển cự tuyệt người ta, vừa không đắc tội người khác, lại bảo toàn nữ nhi của mình. Nếu hắn muốn tìm người từ giữa điều đình, người này còn phải dùng chút thủ đoạn mới được. Ta luôn luôn tại vì chuyện này bôn ba, nhưng cô nghĩ rằng ta và cô có thể đem tất cả mọi chuyện đều làm ở ngoài sang sao? Hay là nói ta đã làm cái gì, đều phải bẩm báo chi tiết với một con nhóc như cô sao?
Lý Trì Doanh bị hắn giáo huấn cúi đầu không nói, Dương Phàm tăng thêm giọng điệu, lại nói:
- Cô không cần vừa nghe tiếng gió đã bảo là mưa. Nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, suy nghĩ đơn giản chính là khờ dại, nhưng cô chớ quên, cô là hoàng nữ, việc này lại liên lụy trọng đại, cho nên cần đặc biệt cẩn thận, cô hiểu chưa?
Lý Trì Doanh ủy khuất mà nói:
- Người ta hiểu...
Nói xong hai giọt nước mắt rơi xuống, rơi trên vạt áo của nàng. Sau cùng nàng không kìm nổi nhẹ nhàng khóc nức nở.
Xa xa, hầu gái nô bộc phủ Tương Vương này dường như chú ý tới cái gì, bọn họ đi lén lút nhìn phía bên này, châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán. Dương Phàm phát giác được bọn họ khác thường, không khỏi thầm kêu không ổn, mình nói nặng lời khiến cô bé này khóc nhè, nếu người nhà phủ Tương Vương trở về nói với Tương Vương, thì mình không thể giải thích rõ rồi.
Dương Phàm nhoẻn miệng cười, bỗng nhiên lại hòa khí nói với nàng:
- Nhưng ta phát hiện, cô có hai ưu điểm hơn hẳn An Nhạc đấy.
Quả nhiên sự chú ý của cô bé rất dễ dàng bị dời đi. Lý Trì Doanh bị giáo huấn lập tức chớp chớp hai mắt đẫm lệ, lông mi còn treo hai giọt nước mắt trong suốt, liền tò mò hỏi:
- Là sao? Người ta có điểm gì hơn An Nhạc tỷ tỷ?
Dương Phàm nói:
- Một là cô chịu nghe khuyên, mà không phải kiêu ngạo, ngông cuồng tự cho là đúng, nữ tử như vậy đáng ghét nhất. Một điều khác, cô rất trọng lời hứa, tuy rằng cô tuổi còn nhỏ, nhưng cô đã nhận lời việc gì, liền nhất định sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đây chính là một cô nương tốt.
Lý Trì Doanh mỉm cười, Dương Phàm lại tiếp tục khen:
- Ta hiện tại lại phát hiện một ưu điểm nữa của cô đấy.
Lý Trì Doanh hai mắt tỏa ánh sáng mà nói:
- Thật sao?
Dương Phàm gật đầu:
- Đương nhiên! Cô cười nhìn rất đẹp, ta chợt phát hiện cô là mỹ nhân, lớn lên một chút nhất định sẽ xinh đẹp hơn cả An Nhạc nữa.
Lý Trì Doanh được hắn khen, khuôn mặt xinh đẹp choáng váng, xấu hổ mà nói:
- Người ta nào có đẹp như An Nhạc tỷ tỷ, ngài nói loạn...
An Nhạc nổi danh ở giới thượng lưu tại kinh thành, Thái Bình công chúa từng được coi là bông hoa của Lạc Dương, hiện giờ nàng đã trung niên, sau khi mở phủ dựng nha càng bộc lộ hình tượng nữ cường nhân ở trên chính đàn và ở trước mặt mọi người, đã không giống như thời trẻ lấy dung mạo nổi danh thiên hạ, nhưng mặc dù khi còn thiếu nữ nàng đang lúc quyến rũ hoa kiều hay khi đứng tuổi, tư sắc của nàng cũng không được đánh giá cao hơn An Nhạc.
Vài tỷ tỷ của Lý Trì Doanh đang lúc tuổi thanh xuân, bình thường tụ tập với nhau cũng thường đánh giá tư sắc cao thấp của những quý nữ trong kinh, lần nào Lý Khỏa Nhi cũng đều hoàn toàn xứng đáng thứ nhất, Lý Trì Doanh tự nhiên cũng là rõ ràng, nàng căn bản không dám nghĩ mình có thể đẹp hơn An Nhạc.
Tuy nhiên cô gái mặc kệ lớn nhỏ, chỉ cần biết suy nghĩ, liền thích người ta tán dương nàng xinh đẹp, Lý Trì Doanh tuy rằng cảm thấy Dương Phàm có chút nói quá sự thật, nhưng vẫn rất vui vẻ. Trong miệng nàng nói Dương Phàm nói loạn, trong lòng lại ước gì Dương Phàm nói đều là sự thật.
Dương Phàm nói:
- Nữ tử như hoa, có người thoang thoảng như cúc, có người thanh cao như đóa hoa sen, có người như ngạo tuyết hàn mai, có người lại như thâm cốc u lan, nhiều màu nhiều sắc, không ai giống ai, đẹp chính là đẹp, phân cao thấp gì chứ.
Lý Trì Doanh chưa từng nghe qua nói như vậy, nhất thời tâm trí phiêu xa. Nàng nghiêng trán ngẫm nghĩ một chút, khờ dại hỏi:
- Thật sao, vậy...người ta như hoa gì?
Dương Phàm âm thầm buồn cười, bịa chuyện vài câu, cô bé này không ngờ cho là thật, bèn ra vẻ rất nghiêm túc đánh giá nàng một chút. Lý Trì Doanh lại có chút thẹn thùng tránh đi ánh mắt của hắn, Dương Phàm nói:
- Xuân quang chiếu rọi, linh khí như ngọn núi buổi sớm, trong sáng như hoa sen, lại mang theo hương hoa cỏ thơm mát. Cô nương có thể sánh bằng bách hợp!
Lý Trì Doanh nghe vậy mở cờ trong bụng, Dương Phàm cũng không biết bởi vì mình thuận miệng một câu, cô bé này từ nay về sau chỉ yêu bách hợp trong các loài hoa, chẳng những trong phòng đều biến thành bách hợp, trên quần áo thêu vân biến thành bách hợp, lại sưu tập hoa bách hợp nơi nơi sưu tập, đến nỗi khi mỗi khi đến ngày sinh nhật của nàng, bọn tỷ muội đều lấy việc tặng nàng một chậu hoa bách hợp quý hiếm là quà.
Dương Phàm tát một cái rồi lại cho người ta một quả táo, dụ dỗ cô bé này vô cùng vui vẻ đi tiếp.
Dương Phàm vẫn đứng tại nguyên chỗ, cũng nhăn mày thật sâu, hắn sớm bắt đầu bố cục rồi, nhưng không nghĩ tới Đột Quyết tới nhanh như vậy, nếu chẳng may nữ hoàng chống đỡ không được đến khi Thổ Phiên và Đột Quyết hai nước phát sinh tình trạng, tình huống nhưng thật không ổn...
Lúc này, đột nhiên có một người cưỡi ngựa như bay tới, nghênh đón đối đáp vài câu, bỗng nhiên xoay người hướng Dương Phàm kích động chạy tới, thật xa liền hô:
- Tướng quân! Tướng quân! Mậu Châu đại thắng!