Sở Thiên Hành là quan phụ trách kỷ luật trật tự của cả vùng Trường An, thân hình hơi mập mạp, tóc hoa râm, lông mày nhạt, mắt nhỏ, đầu hói, môi dày. Thoạt nhìn trông có vẻ giống một vị hành giả tận trung đôn hậu, không giống với hình tượng Ti Lục Tham Quân của một phủ, mà có vẻ giống với một người dạy học kinh thư hiền lành trong Quốc Tử Giám.
Chỉ có những đồng liêu hiểu rõ về lão thì mới biết cái vị thoạt nhìn có dáng vẻ của một người tốt này, thực chất lại là một nhân vật vô cùng tàn độc. Trên chốn quan trường thời Đường có thói quen đặt nặc danh cho nhau, nặc danh của Sở Thiên Hành là Ngốc Thức (1). Lão không có cái mũi goắm, cặp mắt sắc nhọn của loài chim ưng, vẻ bề ngoài của lão không có một chút nào tương đồng với Ngốc Thức hết, cái tên gọi này hoàn toàn là căn cứ trên nhân phẩm và tính cách của lão.
(1): Ngốc: trọc đầu, hói đầu
Thức: con chim kền kền, một loài chim vô cùng hung ác.
Lão tựa như một con chim kền kền đang ẩn mình trên vực sâu, bất động tựa như một bộ phận của tảng đá vậy. Nhưng chỉ khi con mồi của nó không có sự phòng bị hoặc chỉ còn hấp hối sắp chết thì lúc đó nó mới đột nhiên giang cánh, hùng hổ lao tới dùng cái móng vuốt sắc nhọn của nó mà giữ chặt lấy con mồi, rồi tiếp tục dùng mỏ phanh thây hút máu ăn thịt chiến lợi phẩm của chúng.
Quân Như Nhan đi theo nha dịch vào bên trong, vừa đi vừa suy nghĩ xem nên thuật lại toàn bộ sự việc với Sở Thiên Hành như thế nào. Tuy nói hai chuyện làm một nhưng trước tiên nên dò hỏi thân thế con người của cháu gái gọi Kiều Bang chủ của Thuận Tự Môn là ông ngoại hay nên báo tin việc Văn Bang chủ đột nhiên vô duyên vô cớ qua đời trước. Làm thế nào để diễn đạt cho hợp lý hợp tình, cần phải suy nghĩ cho thật kỹ lưỡng.
- Ha ha, Hiếu Liêm Công đến rồi à, ngồi đi ngồi đi, đừng có khách khí!
Sở Thiên Hành đang vùi đầu trong đống công việc trên thư án, vừa nhìn thấy Quân Như Nhan tới bèn ngay tức thì cười nói đứng dậy, cười một cách đầy hòa khí tựa như thiên quan chúc phúc vậy. Tuy bộ dạng của Sở Tham Quân rất niềm nở dễ nói chuyện, những Quân Như Nhan đã quá rõ về tính cách, con người của lão nên không dám tùy tiện, nhanh chóng đứng thẳng, chắp tay hành lễ.
Tên nha dịch dẫn đường đã lui xuống, bóng của hắn vừa khuất sau cánh cửa thì Sở Thiên Hành ngay lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên vô cùng lạnh lùng. Quân Như Nhan vừa đặt mông ngồi xuống ghế nhìn thấy thái độ của Sở Thiên Hành đột ngột thay đổi bèn vội vàng đứng dậy, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an:
- Sở Ti Lục, Quân mỗ hôm nay tới đây...
Sở Thiên Hành vội vàng xua tay, ngắt lời của Quân Như Nhan, sau đó nhanh chóng chạy tới phía cửa ra vào. Quân Như Nhan kinh ngạc ngậm miệng lại, nhìn những hành động kỳ lạ của Sở Thiên Hành. Sở Thiên Hành vụt chạy đến bên cửa, nhìn ra ngoài rồi khép chặt cửa lại, chạy như bay về chỗ cũ, hướng về phía Quân Như Nhan xua tay, thấp giọng nói:
- Nào, đi vào bên trong nói chuyện.
- Vâng, vâng!
Quân Như Nhan nhìn thấy điệu bộ của Sở Thiên Hành tựa như chuẩn bị có giặc đến vậy, bất giác trở nên lo lắng, vội vàng đi theo lão vào phòng trong. Phòng trong chính là nơi nghỉ ngơi tạm thời của Sở Thiên Hành mỗi khi làm việc mệt mỏi, cạnh tường có một chiếc tủ thấp, trong phòng có một chiếc phản mềm, ngoài ra những thứ đó ra thì không còn có thêm một món đồ nào khác.
Sở Thiên Hành đứng thẳng người, hạ thấp giọng nói với Quân Như Nhan:
- Ngươi không cần nhiều lời, ngươi đến đây định nói những gì ta đều đã rõ. Thành phủ Trường An sẽ có đại biến, một trận đại biến to lớn! Lúc này ngươi không cần làm gì hết, làm gì cũng đều là sai!
Quân Như Nhan lúng túng nói:
- Sở Ti Lục, vậy Giao Long Hội...
Sở Thiên Hành giơ tay ngăn hắn lại rồi nói:
- Ta và ngươi không giống với đám người vong mệnh của Giao Long Hội. Chúng ta chỉ cần tạo điều kiện cho bọn chúng một chút, nhận một chút lợi lộc. Không có Giao Long Hội, chỉ cần chúng ta thuận ý thì những tào bang khác cũng sẵn sàng cung phụng chúng ta. Giao Long Hội cũng thật là quá ngông cuồng, nên khó tránh khỏi hoạn nạn này.
- Quân Hiếu Liêm, lúc này ngươi tuyệt đối không được làm loạn lên quan trên. Ta cảnh cáo ngươi, con sông này nước sâu đến đâu ngay đến cả ta còn chẳng biết rõ được, ngươi đừng có đua theo mà làm loạn, đợi cho sóng gió qua đi còn băn khoăn không có lợi lộc cho chúng ta hưởng hay sao? Chuyện xảy ra đến như ngày hôm nay thì thôi hãy cứ đóng chặt cửa nhà mình mà bảo vệ lấy bản thân, đừng có lo chuyện của người khác nữa!
Quân Như Nhan kinh ngạc nói:
- Sở Ti Lục đã biết tin Văn Bang chủ qua đời rồi hay sao?
Sở Thiên Hành lặng người, thất sắc nói:
- Ngươi nói cái gì, ngươi nói Văn Trường Hưng đã chết rồi sao? Chết lúc nào, vì sao lại chết?
Quân Như Nhan cũng lặng người, Sở Thiên Hành vẫn chưa biết Văn Trường Hưng đã chết sao? Vậy điệu bộ như sắp có giặc đến nhà của lão ban nãy là sao?
Quân Như Nhan không dám chậm trễ, nhanh chóng kể lại một cách rõ ràng chi tiết về cái chết của Văn Trường Hưng. Tiện đó y cũng kể lại chuyện hôm qua Giao Long Hội cho hơn hai trăm anh em thiện chiến định một đòn nuốt chửng Thuận Tự Môn, kết quả nào ngờ lại bị một thôn nữ vô duyên vô cớ ở đâu xuất hiện tới đánh cho bọn chúng ta tác.
Sở Thiên Hành vỗ nhẹ trán, đi đi lại lại trong phòng, thì thào nói:
- Chúng đã ra tay rồi sao? Thật là một đòn quyết liệt, quả nhiên sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
Quân Như Nhan nhìn lão trằm trằm, không kìm được nữa bèn hỏi:
- Sở Ti Lục, rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Trước mắt...
Quân Như Nhan còn đang băn khoăn không biết có nên kể cho Sở Thiên Hành biết chuyện đêm qua có kẻ đột nhập vào nhà hắn, thì lúc này Sở Thiên Hành bèn quay người, nói với y:
- Văn Trường Hưng chết thì cũng chết rồi, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Tiếp theo sẽ xảy ra những chuyện lớn mà cả ta và ngươi đều khó mà có thể dự đoán được! Ngươi ngay lập tức phải tách bản thân ra khỏi những chuyện đó. Nếu không thì chỉ e ngay đến cả ta cũng bị ngươi làm chi liên lụy, vướng vào nguy hiểm mà không còn chỗ để thoát.
Quân Như Nhan nghe nói mà rợn cả chân tóc, vô cùng sợ hãi nói:
- Sở Ti Lục, Bá Thượng chẳng qua cũng chỉ là một lũ cu-li sống dựa vào đường thủy vận thôi, có một chút xíu lợi lộc như vậy, có đến mức kích động một trận biến loạn lớn như vậy không? Rút cuộc là có nhân vật đầu to tai lớn nào đã nhắm trúng Bá Thượng vậy, ngay đến cả ngài cũng e ngại vài phần như vậy?
Sở Thiên Hành cười nhạt một cái nói:
- E ngại? E ngại cái thá gì! Ta mà cũng xứng dám e ngại sao, nếu như ta thật sự gặp vận đen đủi thì chắc chắn sẽ không phải là do có người muốn đối phó với ta mà là bởi vì ta không kịp trốn cho nhanh, bị cuốn vào trận chiến này, trở thành con cá trong hồ! Ta nói cho ngươi biết, hiện tại ta chỉ mong được trốn đi thật xa, nếu không vì...
Sở Thiên Hành dường như lo lắng bức vách có tai, giật mình nhìn bốn phía xung quanh, hạ thấp giọng nói:
- Nếu không phải vì bản thân ta mang trọng trách của một Ti Lục Tham Quân, có một số chuyện không thể qua mặt ta được, nên người ta mới nói chuyện trước với ta thôi. Nếu không thì ngay đến cả tư cách được nghe ngóng chuyện này ta cũng chẳng có.
Quân Như Nhan hiểu rõ tính cách và nhân phẩm của Sở Thiên hành, lão không phải là người ngờ nghệch dễ dàng lo lắng sợ hãi chuyện không có thật. Nếu như lão đã nói là nghiêm trọng như vậy thì trên thực tế sự việc ắt hẳn còn nghiêm trọng hơn những gì lão đã tiết lộ. Quân Như Nhan cũng bất giác giật mình sợ hãi. Nhưng y không thể hiểu nổi, lợi lộc trên Bá Thượng chỉ có nhường đó thôi, đối với đám người bọn y thì đã xem như là hậu hĩnh, còn đối với những bậc quan lớn quyền cao chức trọng thì thứ lợi đó chẳng có gì đáng để nói. Vậy rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?