Võ Ý Tông đứng ở dưới tường, biết bao ảo não!
Hôm nay là ngày tốt kháng thành An Nhạc Công phủ, An Nhạc công chúa cùng Phò mã đại phát thiệp mời, mở tiệc chiêu đãi khách khứa và bạn bè, ăn mừng niềm vui chuyển đến nơi ở mới.
Võ Ý Tông cũng là được mời mà đến, bởi vì thời gian còn sớm, yến tiệc vẫn chưa bắt đầu, Võ Ý Tông liền cùng mấy vị huynh đệ cùng dòng họ Võ Du Nghi, Võ Du Kỵ đi dạo tán gẫu, vừa thưởng thức cảnh đẹp của phủ An Nhạc công chúa, vừa nói chút chuyện, không ngờ lúc đi đến dưới bức tường cao, chợt có một cột nước từ trên trời giáng xuống.
Võ Ý Tông khó khăn chịu đựng dòng nước kia giội lên trên đầu mình, hôm nay ngàn dặm trời quang, sao có thể đột nhiên có mưa to từ trên trời giáng xuống? Y đang cảm thấy kỳ quái, chợt cảm thấy dòng nước kia có chút ấm áp, Vy vội vàng nghiêng mình ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trên tường có một cột nước vẽ lên một hình vòng cung giống như là cầu vồng rơi xuống, hóa ra là có người đứng ở trên đầu tường đi tiểu, khiến cho y giận tới nỗi nổi cơn tam bành.
Tòa nhà này của Dương Phàm, bởi vì ngay sát tường chính là một đạo sườn núi, cho nên tường bên ngoài cao hai trượng, mặt tường lại chỉ thấp hơn so với đầu tường không tới hai thước, Dương Niệm Tổ cùng tỷ tỷ đang chơi trốn tìm, tìm một hồi không thấy tỷ tỷ, bỗng nhiên cảm thấy hơi mắc tiểu, liền đến bên tường đi tiểu.
Tiểu hài tử tinh nghịch, nhìn thấy đầu tường kia không cao, nhất thời cao hứng, liền di chuyển dời rồng nước bắn về phía ngoài tường. Ai ngờ Võ Ý Tông và mấy vị huynh đệ cùng gia tộc sánh vai mà đi, đang đi tới dưới tường, vừa vặn bị nước tiểu tưới vào đầu.
Dương Niệm Tổ nghe được tiếng chửi bậy cực kỳ bại hoại, vội vã nằm ở trên đầu tường thò đầu xuống xem xét phía dưới, lại thấy một lão già gầy râu dài đang dựng râu trợn mắt, còn không ngừng thay đổi sắc mặt vung tay, bộ dáng vô cùng tức cười, nhịn không được bật cười thành tiếng. Võ Ý Tông lại càng tức giận vô cùng, chỉ tay mắng:
- Ngươi cái tên tiểu súc sinh này, lại còn dám cười, Bổn vương vặn cái đầu của ngươi!
Dương Niệm Tổ chưa gặp người nào hung ác như vậy, bị y vừa mắng, lại hăm dọa mấy câu, cái miệng nhỏ méo xẹo, " Oa" một tiếng khóc rống lên.
Lúc này A Nô vừa đúng lúc ôm Dương Cát chạy tới. Dương Cát tuổi còn nhỏ, không thể chạy được, làm cái đuôi chuyên đi theo phía sau mông ca ca, nhưng mà chỉ cần nó nhìn thấy ca ca lên trên núi chơi đùa, liền thấy thèm mà không làm gì nữa, luôn bấu víu ê a loạn xạ ra hiệu cho mẫu thân ôm nó đến xem.
A Nô không lay chuyển được nó, mỗi lần ôm nó đuổi theo sau Niệm Tổ hoặc Tư Dung, Dương Cát ở một bên nhìn ca ca tỷ tỷ bịt mắt bắt dê, ngược lại còn vui vẻ hơn cả hai người đang chơi trò chơi nữa. Lúc này nghe thấy tiếng chửi bậy, A Nô vội vàng ôm Dương Cát đi tới gần, vừa nhìn thấy một lão già gầy còm đứng ở ngoài tường, lớn tiếng quát tháo, khiến cho Dương Niệm Tổ bị mắng tới khóc thét, khuôn mặt xinh đẹp của A Nô ngay tức khắc liền trầm xuống.
Mấy nữ nhân này của Dương gia đều có tính cách tự bênh vực mình, huống hồ đôi bên lại một già một trẻ, tuổi tác đích thực kém xa. Nào có người nào lớn tuổi như vậy lại đi đánh nhau với một đứa con nít. A Nô vươn tay kéo Dương Niệm Tổ lại, thay nó lau đi hai hàng nước mắt, dụ dỗ nói:
- Niệm Tổ ngoan, đừng khóc nữa nhé, xảy ra chuyện gì thế?
Dương Niệm Tổ chu cái miệng nhỏ, ngượng ngùng nói:
- Di nương, người ta cũng không biết, người ta nằm ở trên đầu tường nhìn xuống, lão già kia liền mở miệng chửi người, dáng vẻ rất hung ác...
A Nô nhất thời dựng chân mày lá liễu lên, hung hang trừng mắt nhìn Võ Ý Tông khiến trách:
- Lão già kia, phí công ngươi lớn bằng này tuổi đầu, còn dọa cho một tiểu hài tử chưa hiểu chuyện run rẩy thì uy phong cái nỗi gì.
Nàng lại quay đầu lại nói với Dương Niệm Tổ:
- Niệm Tổ đừng khóc, con là con trai, gan nhỏ như vậy làm sao bảo vệ được a tỷ và đệ đệ của con, nghe lời di nương, nếu như có ai dám bắt nạt con, con liền dùng công phu mà dì dạy con, hung hăng vả vào miệng hắn.
Võ Ý Tông sắp giận đến phát điên rồi, tức giận quát lên:
- Ngươi cái con đàn bà này thật không nói đạo lý, ngươi hỏi cái tên tiểu súc sinh nhà ngươi xem rốt cuộc nó đã làm cái gì!
Y tức giận vô cùng, ria mép cũng bắt đầu run rẩy, phía trên vẫn còn dính vài giọt bọt nước tiểu trong suốt.
A Nô vừa thấy bộ dáng thảm hại này của y đã đoán được vài phần, chỉ có điều còn tức giận chuyện y lớn tuổi như vậy lại đi so đo tính toán với một đứa con nít không hiểu chuyện, nói chuyện còn khó nghe như vậy mới giả bộ không biết, nhân cơ hội tổn hại y vài câu. Lúc này nghe Võ Ý Tông luôn miệng nói tiểu súc sinh, trong lòng càng thêm tức giận, liền từ trên cao nhìn xuống y, vừa chỉ, vừa nói:
- Lão súc sinh này sao không tu khẩu đức đi?
Dương Cát còn chưa biết nói, nhìn thấy mẫu thân giận dữ, cũng trợn tròn cặp mắt, để lộ ra dáng điệu rất tức giận, dùng sức giơ giơ nắm đấm với Võ Ý Tông, bày tỏ sự đe dọa.
Võ Du Nghi nhíu mày thật chặt, nếu như là chuyện khác, người của Võ gia đương nhiên không thể dễ dàng để cho người khác sỉ nhục, nhưng mà chuyện ngày hôm nay thật sự chỉ có thể xem như Võ Ý Tông xui xẻo, tiểu hài tử kia chẳng qua chỉ mới mấy tuổi, so đo như thế nào được? Mau chóng thừa nhận vận đen rồi rửa sạch đầu tóc mặt mũi là được rồi, nổi trận lôi đình và cãi nhau cùng một người phụ nữ và hài tử như thế này, có lý thì cũng mất mặt. Càng có thân phận thì càng phải biết kiềm chế để tránh thất lễ, hành vi hiện tại cùng với bọn thất phu chợ búa thô lỗ có gì khác nhau đâu.
Võ Du Nghi liền lên tiếng khuyên nhủ:
- Ý Tông, thằng nhóc không hiểu lý lẽ, ngươi so đo với nó làm gì, mau mau đi rửa sạch đầu tóc mặt mũi đi.
Võ Ý Tông nổi trận lôi đình mà nói:
- Thằng nhóc con kia, bổn vương đương nhiên sẽ không chấp nhặt với nó, nhưng mụ đàn bà này cũng là nhóc con sao? Đứa nhỏ làm sai, người lớn cũng không hiểu phép tắc, lão phu làm sao có thể chịu để yên cho được, hôm nay ta còn phải lý luận cho rõ ràng minh bạch mới được, hộ bên cạnh này là nhà của người nào?
Võ Ý Tông không hề biết rằng bên cạnh phủ đệ của An Nhạc công chúa chính là phủ đệ của Dương Phàm - kẻ thù cũ của y, chỉ có điều y biết rõ có thể ở ngay sát phủ công chúa, nhất định cũng không phải là người tầm thường, cho nên mới hỏi thân phận của hộ gia đình này.
Bọn họ ở trên dưới bức tường này ầm ĩ, rất nhiều khách khứa rảnh rỗi du ngoạn ở trong vườn, thăm thú nơi ở mới của công chúa đều xúm lại, Trường An phủ lệnh Liễu Tuẫn Thiên thấy bộ dáng kia của Võ Ý Tông, nhịn cười nói:
- Vương gia, Đây là phủ đệ của Trung Võ Tướng Quân Dương Phàm.
Võ Ý Tông vừa nghe tới Dương Phàm, thù mới hận cũ lập tức chạy lên não, càng không chịu bỏ qua. A Nô cũng không phải người dễ chọc vào, nghe thấy y luôn miệng tiểu súc sinh, còn mắng luôn cả Dương Phàm, ngay lập tức nổi cơn tam bành, nàng đặt nhi tử xuống dưới đất, dặn dò Dương Niệm Tổ:
- Niệm Tổ, trông chừng đệ đệ của con!.
Dứt lời, liền xắn tay áo, nhảy xuống tìm lão già kia tính sổ. Tiểu Dương Cát vừa đặt xuống đất, liền tập tễnh níu lấy vạt áo của ca ca, vươn cánh tay nhỏ mập mạp giúp nó lau nước mắt, Dương Niệm Tổ sợ đệ đệ té ngã, vội vàng ôm nó vào trong lòng. Lúc này, Dương Phàm phi thân chạy tới, vội vàng nói:
- A Nô, xảy ra chuyện gì thế?
A Nô đang muốn nhảy từ trên đầu tường xuống, nghe thấy tiếng của Dương Phàm, lúc này mới dừng lại, tức giận nói:
- Chàng nghe kìa, lão già điên kia ở nhà bên cạnh nói năng vô lễ, mẳng chửi thực sự rất khó nghe.
Dương Phàm thò đầu ra xem xét ngoài tường, không khỏi nở nụ cười:
- Ôi chao, Võ đại tướng quân, Võ phò mã, Liễu phủ lệnh, chào các vị, hôm nay là cái ngày tốt gì, tại sao các vị lại đều đến đây thế?
Hắn là tướng lĩnh Thiên Kỵ Doanh, thuọc Võ Lâm Vệ, Võ Du Nghi là quan trên bản nha của hắn, cho nên phải chào hỏi trước, sau đó là phò mã của Thái Bình công chúa Võ Du Kỵ. Nương tử của Võ Du Kỵ hôm nay đã ở tường bên này rồi, không thể ngờ được vị phò mã gia hữu danh vô thực này lại xuất hiện ở bên cạnh. Về phần Hà Nội Vương Võ Ý Tông, hai người là kẻ thù cũ, Dương Phàm không thèm nhìn thẳng rồi.
Võ Ý Tông vừa nghe hắn cố ý không để ý đến mình, trong lòng lại giận dữ, lớn tiếng quát:
- Dương Phàm, đứa con ngoan mà ngươi dạy đấy! Ngang nhiên đứng trên bờ tường đi tiểu, tiểu vào cả đầu cả mặt của Bổn vương, việc này ngươi nói như thế nào!
Lời Võ Ý Tông vừa dứt, phía sau lưng liền truyền ra một trận cười trộm ha ha, Y tức giận quay đầu, liền nhìn thấy không ít khách khứa nghe ồn ào nên chạy tới, tụ tập ở đằng kia, từng người một mang vẻ mặt hiếu kỳ, nhưng cũng không biết mới vừa rồi rốt cuộc là người nào đã bật cười.
Dương Phàm thấy bộ dạng thảm hại này của y, cũng vô cùng buồn cười, hắn vội vàng nhịn xuống, gọi nhi tử qua, hỏi:
- Niệm Tổ, con thật sự đã đi tiểu ở trên đầu tường sao?
Dương Niệm Tổ cũng biết rằng mình đã gây họa, cúi đầu, ngập ngừng nói:
- Vâng! Nhưng mà... lúc hài nhi đi tiểu không biết tường bên đó có người.
Dương Phàm nói:
- Có người hay không con làm vậy đều không đúng, đó là nhà của người khác, không phải nhà của chúng ta, con xem, con đã tiểu hết lên đầu người ta rồi, làm như vậy là không đúng. Sau này nhất thiết không được tái phạm lỗi lầm này nữa. Lại đây, mau chóng nhận lỗi với vị lão bá bá đây!
- Dạ!