Chương 26: Chí khí nam nhi
Giang Húc Ninh chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, họ Liễu này đã hai mươi sáu, hai bảy tuổi hơn nàng mười tuổi, nhưng ở triều Đường chuyện này rất bình thường. Người Đường có tập tục hôn nhân nam nữ đặc biệt chú trọng nam phải hơn tuổi nữ giới, có câu "Nam lớn mười tuổi đồng trang lứa"
Nam nhân đại trượng phu nhất là người đọc sách thánh hiền đều lập gia đình tương đối trễ. Cho nên Liễu Quân Phan hơn Húc Giang Ninh mười tuổi là chuyện bình thường
Thấy tận mắt cảnh đáng xấu hổ như vậy, Mã Kiều vội khuyên nhủ:
- Tiểu Ninh, ngươi đừng có nghĩ nhiều, có khi là tỷ muội trong nhà hắn hay hàng xóm láng giềng ...
Dương Phàm lạnh lùng thốt lên:
- Hai người này đều trạc tuổi ba mươi, cùng nhau chọn đồ trong tiệm trang sức, cử chỉ lại thân mật suồng sã, nếu nói là giữa hai người không có tình ý gì, ngươi tin sao?
Mã Kiều quay qua hắn nháy mắt ra dấu, khuyên giải:
- Nam nhân mà, thỉnh thoảng ra ngoài chơi tí thôi. Cái ngươi nhìn nhìn thấy chưa chắc là thật? Tiểu Ninh, ngươi còn là một cô nương chưa có xuất giá làm vợ người ta, có lý gì mà chất vấn người ta... Đi được chưa.
Dương Phàm nói:
- Đã nhìn thấy rồi có thể coi như không thấy, chưa bao giờ xảy ra sao?
Mã Kiều vội kéo hắn qua một bên nhỏ giọng nói:
- Tiểu Phàm hôm nay ngươi sao vậy, như thế không sợ thiên hạ không loạn hay sao? Ngươi nói Tiểu Ninh phải thế nào, đến cãi nhau với hắn sao? Sắp thành thân rồi, nên nhịn một chút, bỏ qua một lần rồi cũng qua thôi.
Dương Phàm nói:
- Như thế là lừa mình dối người, làm sao mà hạnh phúc?
Mã Kiều nóng nảy nói:
- Tiểu Ninh đã cùng hắn ký hôn thư rồi đấy, dù chưa bái đường nhưng đương nhiên đã là vợ chồng, ngươi không khuyên giải thì thôi còn làm bọn họ đánh nhau túi bụi mới yên sao?
Dương Phàm mím môi không nói, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Giang Húc Ninh xem thái độ của nàng ra sao. Hắn có thể dễ dàng tha thứ người khác lừa gạt, bắt nạt hắn, nhưng không thể bỏ qua chuyện người khác ức hiếp bằng hữu của hắn, dù sao đây cũng là chuyện của Giang Húc Ninh nên hắn phải xem thái độ của Giang Húc Ninh thế nào.
Giang Húc Ninh tâm tư rối loạn, tuy rằng cảnh trước mắt khiến mình oán giận bi thương nhưng chính mình còn chưa gả cho hắn, chẳng lẽ tiến đến chất vấn như vợ hắn sao? Giang Húc Ninh khó xử trong lòng, sau một lúc lâu bùi ngùi thở dài nói:
- Thôi đi Tiểu Phàm, chúng ta đi thôi.
Không ngờ ba người còn chưa bước đi thì trong quán lại xuất hiện cảnh tượng khiến Giang Húc Ninh tức giận tím cả khuôn mặt xinh đẹp.
Hóa ra vị phu nhân kia không chọn cái trâm cài tóc đó, bước đến một quầy khác, Liễu Quân Phan vội vàng đuổi theo, không ngờ con báo xa – li trên vai hắn bất thình lình nhún mình một cái nhảy xuống mặt đất đuổi theo nữ chủ nhân. Liễu Quân Phan cũng đang bước về phía trước, con báo nhanh như cắt làm hắn phản ứng không kịp, chân đạp lên người con báo.
Cái con báo đỏ xa- li rít lên một tiếng chói tai, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, bổ nhào vào lòng nữ nhân nọ rên rỉ đáng thương. Nữ nhân mặt biến sắc giơ tay lên tát liền một cái vào mặt Liễu Quân Phan mắng:
- Ngươi không có mắt, đồ chó!
Liễu Quân Phan che hai má ngượng ngùng nói:
- Ta... Động tác của nó nhanh quá, ta không kịp phản ứng.
Nữ nhân trở tay lại tát một cái nữa, mắng:
- Ngay cả tiểu bối của ta chăm sóc cũng không tốt, cái loại phế nhân như ngươi còn có thể làm gì!
Nữ nhân mắng xong Liễu Quân Phan cúi người ôm lấy con báo dỗ dành nói:
- Tiểu bảo bối của ta, mau để ta xem có bị thương không. Ôi, tiểu bảo bối của ta, xem bảo bối đau quá này. Cái tên rác rưởi không có mắt để a nương dạy bảo hắn, đừng kêu nữa.
Liễu Phan Quân cười theo nịnh nọt:
- Đúng vậy a, tiểu bảo bối ngoan, là ta không tốt, là ta có mắt không tròng làm ngươi bị thương, nào, để ta xoa xoa cho ngươi nào.
Bàn tay vừa mới vươn ra đã bị vị phu nhân kia đánh cho phải rụt lại, lườm hắn rồi quát lên:
- Lấy tay chó của ngươi ra, tiểu bối không có thèm.
Giang Húc Ninh nhìn thấy một màn như vậy thì tức giận đến mức khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cả người run lên. Nam nhân của nàng gặp dịp thì chơi cũng được, tìm hoa hỏi liễu cũng thế nàng đều có thể nhịn, nhưng nam nhân của nàng một chút khí phách cũng không có, căn bản không phải nam nhân đại trượng phu, hỏi nàng làm sao nhịn được?
Giang Húc Ninh thấy trong lòng thấy bị xỉ nhục, mắt rơi lệ. Mã Kiều giữ chặt kéo lại đã bị nàng giãy ra ngang nhiên đi vào cửa hàng, đứng trước mặt Liễu Quân Phan trầm giọng hỏi:
- Liễu Quân Phan, nữ nhân này là ai, quan hệ thế nào với ngươi?
Liễu Quân Phan thấy nàng, không khỏi hoảng sợ mặt biến sắc nói:
- Húc Ninh, sao muội lại tới đây?
Giang Húc Ninh cười lạnh nói:
- Ta không đến làm sao thấy khí thế trượng phu của ta chứ?. Phu nhân này là ai, rốt cuộc quan hệ với ngươi thế nào?
Phu nhân kia thấy Giang Húc Ninh trách móc hỏi Liễu Quân Phan cũng ngẩn ra, rồi ngay lập tức trấn tĩnh lại, nàng liếc Giang Húc Ninh, nhẹ vuốt ve bộ lông con báo chậm rãi hỏi:
- Quân Phan, nương tử chua ngoa này là ai?
Liễu Quân Phan ngượng ngùng nói:
- Vị cô nương này họ Giang tên Húc Ninh, Giang cô nương.
Giang Húc Ninh lạnh lùng thốt lên:
- Thế là thế nào, ngươi không dám thừa nhận ta là thê tử chưa bái đường của ngươi?
- Ô, đây chính là vị cô nương bán điểm tâm sáng mà ngươi nhắc đến sao.
Vị phu nhân nhướng lông mày, giọng điệu mỉa mai, nhếch môi cười lạnh khinh thường nói:
- Đi thôi, đi dạo phố cho vui vẻ một chút cũng không có. Thật sự là mất hứng.
- Đợi đã!
Giang Húc Ninh giơ tay ngăn lại không cho Liễu Quân Phan đi theo phu nhân kia, hỏi:
- Ngươi còn chưa nói cho ta biết phu nhân này là ai?
Liễu Quân Phân bối rối nói:
- Vị nương tử này, là... là Diêu phu nhân cùng sống ở phường Vĩnh Thái với ta.
Giang Húc Ninh trừng mắt lên trầm giọng hỏi:
- Cô ta và ngươi quan hệ thế nào?
Liễu Quân Phan thẹn quá hóa giận mà nói:
- Giang Húc Ninh, ngươi còn chưa gả vào nhà ta, mà đòi quản ta rồi sao? Khi nào đến lượt ngươi hỏi chuyện của ta?
Lúc này, Diêu phu nhân đã đi ra cửa, ngoài cửa đỗ một cỗ xe nhỏ, người đánh xe chính là nô bộc Côn Luân, bên cạnh còn có một hầu gái Triều Tiên. Diêu phu nhân vén tấm màn chậm rãi nói:
- Liễu Quân Phan, ngươi còn không đi? Giờ không đi thì sau này không cần đến đây nữa.
Liễu Quân Phan dậm chân vượt qua Giang Húc Ninh đi ra ngoài. Giang Húc Ninh tức giận đuổi theo kéo tay áo của hắn không buông tha mà nói:
- Liễu Quân Phân, ngươi nói rõ cho ta, rốt cuộc ngươi cùng cô ta là quan hệ thế nào!
Liễu Quân Phan cực kỳ bực bội mà nói:
- Họ Giang kia, ngươi quản quá nhiều rồi đấy, không cần nói ngươi sắp gả vào nhà ta, cho dù ta với ngươi vào động phòng làm vợ chồng rồi, ngươi cũng không quản được ta, buông tay ra!
Giang Húc Ninh cứng cỏi nói:
- Ngươi nói cho rõ ràng trước!
- Ngươi buông tay!
Diêu phu nhân khinh miệt mà nói:
- Thật là cái đồ vô dụng rác rưởi! Ngươi không nói, ta nói thay cho ngươi.
Diêu phu nhân ưỡn ngực liếc Giang Húc Ninh ngạo nghễ nói:
- Ngươi hỏi ta cùng Liễu Quân Phan quan hệ thế nào? Ta cho ngươi biết, hắn ăn của ta, uống của ta đấy, tiêu sài cho lũ bạn bè hư hỏng, phí tổn đánh bạc, tất cả đều là ta đấy, ngươi nói xem ta với hắn là quan hệ thế nào?
Diêu phu nhân tay nắm khăn, nói một câu bước một bước tới cả vú lấp miệng em mà nói:
- À... ta còn quên nói cho ngươi biết, chi phí cho hôn lễ của hai ngươi vào cuối năm đều là ta cho hắn đấy, tự ngươi đi hỏi vị hôn phu của ngươi xem bổn phu nhân ta với hắn rốt cuộc quan hệ thế nào?
Liễu Quân Phan mặt đỏ tía tai, đốimặt với ánh mắt nổi giận của Giang Húc Ninh, y không biết làm gì hơn chỉ liếm môi đến trắng bệch, không có dũng khí nói một câu nào.
Giang Húc Ninh tức giận cả người run lên chỉ vào Liễu Quân Phan nói:
- Ngươi... ngươi... nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, không ngờ ngươi như vậy, không có tiền đồ gì! Ta biết nhà ngươi gia cảnh sa sút, mấy năm nay trong nhà không được như lúc trước nhưng người giàu có đạo của người giàu, người ngèo có đạo của người nghèo, chí không thể ngắn, ngươi không muốn giữ thể diện, không ngờ làm trai lơ, ngươi còn là một người đọc sách nữa đấy, ngươi có còn biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ không!
Liễu Quân Phan bị nàng mắng thẹn quá hóa giận dang tay tát một cái như trời giáng vào mặt Giang Húc Ninh. Giang Húc Ninh ôm lấy má ngạc nhiên nói:
-Liễu Quân Phan! Ngươi... ngươi dám đánh ta?
Liễu Quân Phan cười lạnh nói:
- Ta và ngươi tuy rằng chưa bái đường thành thân, cũng đã ký hôn thư. Luật pháp Đại Đường đã thừa nhận là vợ chồng hợp pháp! Ta hôm nay dạy bảo một chút, ngươi không hiểu đạo làm vợ như thế nào sao? Ngươi vốn dân thường lại làm nghề thấp kém, đầu đường bày quầy hàng buôn bán mì, phở, gả vào nhà của ta, không phải sẽ làm nhục thanh danh nhà ta sao?
Ta sớm có biết nhưng niệm tình ngươi gia cảnh khốn khổ, lần này đúng là bất đắc dĩ, cho nên không nói đến chuyện môn đăng hộ đối. Ta cùng Diêu phu nhân... Đều thích thi phú, gặp nhau bàn luận dần là tri kỷ. Bởi vì nhà của ta nghèo khó được Diêu phu nhân thường giúp đỡ, chỉ vậy thôi. Không ngờ ngươi thật xấu xa, chẳng những ngang ngược chỉ trích, làm hỏng thanh danh của ta lại lăng nhục ân nhân, tri kỷ của ta, ta liệu còn có thể nhịn ngươi, loại nữ nhân hèn mọn, ngươi cút đi cho ta!
Diêu phu nhân nghe xong chỉ bĩu môi cười lạnh, cũng không nói lại hắn lời nào.
Mã Kiều chen vào nói:
- Cho phép ta được nói, hai vị xin bớt giận...
Liễu Quân Phan trừng mắt nhìn hắn nói:
- Vợ chồng chúng ta nói chuyện, ngươi là người phương nào?
Mã Kiều cười nói:
- Ta và Tiểu Ninh là láng giềng, hôm nay cùng nàng đến chợ Nam mua đồ trang sức...
Liễu Quân Phan cất lên một tiếng cười quái dị, nắm chặt lấy Mã Kiều chỉ vào Giang Húc Ninh nói:
- Phải a! Ta cùng Diêu phu nhân cùng đi chợ Nam, bị ngươi nói cho không chịu được, thế mà ngươi một nữ nhân đợi xuất giá mà không tuân thủ phép tắc, không ngờ cùng nam nhân đi chơi chợ, lại còn bảo hắn chọn trang sức cho ngươi, vậy các ngươi là quan hệ thế nào? Gian phu dâm phụ!
Giang Húc Ninh mắt đỏ lên, nước mắt chảy ròng ròng nói:
- Ngươi... ngươi sao có thể trơ tráo vậy? Ngươi cũng biết ta mỗi ngày đi sớm về khuya bán mì kiếm tiền, ngay từ đầu cũng biết nhà ngươi gia cảnh không tốt, vốn định kiếm nhiều của hồi môn một chút, sau này lo liệu việc nhà để ngươi an tâm đọc sách, có được công danh, ta thật không ngờ hôn phu của Giang Húc Ninh ta lại là người như vậy...
Liễu Quân Phan ngang nhiên nổi giận mắng:
- Ta là người thế nào? Ngươi không tuân thủ phép tắc, hôm nay ta phải dạy bảo ngươi một trận mới được!
Nói dứt lới tay trái tóm búi tóc Giang Húc Ninh tay phải định tát nàng.
Dương Phàm không thể nhịn được nữa, cầm vạt áo "phật" một cái dắt ra sau lưng, vội xông tới!
Chương 27: Tương tư vô tận, đau khổ nhớ người
Liễu Quân Phan vừa đưa tay ra chưa kịp chạm vào gò má mềm mại của Giang Húc Ninh thì đã bị một cánh tay khác ngăn lại. Liễu Quân Phan quay lại phẫn nộ quát:
- Liễu mỗ giáo huấn thê tử, kẻ nào dám xen vào việc nhà của người khác?
Ngước lên nhìn là một mặt nạ " em bé " đang tươi cười, gã liền ngẩn ra.
" Em bé " chẳng nói hai lời đánh một quyền trúng mắt Liễu Quân Phan, Liễu Quân Phan " á " lên mội tiếng, mặt ngửa ra sau, " em bé " lại không nói hai lời tiếp tục vén bào lên một giày nhằm đầu nhằm mặt gã mà đạp xuống...
Song phương gây sự ngay tại cửa hàng bán đồ trang sức, mà mỗi một đồ trang sức ngọc trai tại cửa hàng bán trang sức cũng không hề rẻ, cho dù có đồ rẻ trong đó thì cũng đáng giá khẩu phần nửa năm lương thực của nhà bình thường, cho nên xưa nay ở đây vô cùng bình lặng.
Trong trướng phòng phía sau cửa hàng, chưởng quỹ đang cùng quản sự trướng phòng chỉnh lý quyết toán sổ sách, có hai thiếu niên công tử mặc cẩm bào đai ngọc đang ngồi bên cạnh, trong đó một người chính là Tạ Mộc Văn Tạ Đô Úy, người kia họ Cao, tên là Cao Oánh, cũng là một thị vệ của Nội vệ, bình thường vẫn thay nhau quạt bên cạnh Võ hậu, hai người bọn họ luôn là một cặp bởi vậy giao tình vô cùng tốt.
Thấy Tạ Mộc Văn chăm chú nhìn quản sự hạch toán sổ sách, Cao Oánh khẽ gọi nàng:
- Tiểu Man, tuổi như chúng ta vậy thường sẽ thích mua son phấn, đồ trang sức trâm cài, y phục rực rỡ, trang điểm xinh đẹp, nào có ai giống như ngươi còn trẻ như vậy mà chỉ tham tiền thôi.
Tô Mộc Văn mỉm cười, ngày hôm nay hai người không làm việc mà chỉ tới cửa hàng bán trang sức này. Mà hai người đến cửa hàng trang sức này cũng không phải là để lựa chọn mua đồ trang sức, mà đây là cửa hàng này là do Tạ Mộc Văn mở, Cao Oánh đi theo bạn đến đây để kết toán sổ sách.
Nhiều năm qua Tạ Mộc Văn ăn uống tiết kiệm, bổng lộc của nàng được ban cho đều dùng hết cho việc buôn bán. Nàng là cận vệ Thiên tử, được hưởng nhiều đặc quyền, cho nên dựa vào đó việc làm ăn cũng vô cùng tốt. Số vốn trước đây càng lúc càng lớn, nàng đã có vài cửa hàng buôn bán tại thành Lạc Dương.
Tuy rằng Cao Oánh pha trò trêu nàng tham tiền, nhưng trong lòng thì lại vô cùng bội phục nàng, ước ao được như nàng, số tiền kiếm được đều vô cùng tương xứng, còn bổng lộc của Cao Oánh thì vào tay trái ra tay phải, có lúc chỉ còn vài văn tiền, buộc phải chi tiêu chặt chẽ, sao có thể mở kinh doanh lớn được?
Cao Oánh khẽ thở dài:
- Ngươi đó, khổ cực vì ai vậy, sau này ngươi thành thân mà tài sản lại nhiều như vậy, gả cho người ta rồi, chẳng phải chỉ ngồi mát ăn bát vàng thôi sao? Thấy ngươi chỉ ăn mỳ không, cũng không mua đồ trang điểm trang phục, nhưng với độ tuổi này, chỉ dựa vào dung mạo của ngươi tương lai chẳng sợ không tìm được lang quân như ý? Cần gì phải khổ cực tích lũy của hồi môn như vậy chứ?
Tạ Mộc Văn chỉ mỉm cười, nàng không phải là tích trữ của hồi môn, nhưng tâm tư này nàng không thể nói cho Cao Oánh biết, nói ra một thì thương tâm nhiều, thất vọng càng nhiều hơn, tội tình gì chứ.
Chốc lát, quản sự kia đã hoàn chỉnh xong các khoản mục, chưởng quỷ tiếp nhận lấy sổ sách hai tay dâng lên cho Tạ Mộc Văn, nói:
- Đông gia, đây là các khoản mục từ đầu tháng tới giờ, mời xem.
Tạ Mộc Văn nhận lấy, trước tiên xem một chút số tiền đã được cân đối, sau đó dung nhan giãn ra cười nói:
- Nhạn Cao Lầu không hổ danh là Nhạn Cao Lầu, ta mời ngươi làm chưởng quỷ, rốt cuộc đã tìm đúng người, chỉ mới nửa tháng mà thu lợi nhuận đã nhiều như này rồi.
Nhạn chưởng quỹ cười nói:
- Đây đều là phúc của Đông gia, Phường Châu Ngọc chúng ta ít có quân tốt điều tra, không có sai dịch công nhân đến quấy nhiễu cửa hàng, mà đám lưu manh đầu gấu ở nơi này cũng không dám tới cửa để sinh sự, hơn nữa từ khi ngọc trai đá ngọc được nhập vào từ phủ Quảng Châu, tạo hình mới vẻ độc đáo khác biệt, khác biệt hẳn với những châu bảo được truyền đến từ Tây Vực, cho nên rất được các phu nhân trong kinh thành yêu thích, đương nhiên khách nhân cũng nhiều, chứ không phải ta có bản lĩnh giỏi gì.
Tạ Mộc Văn vừa cười vừa lật sổ sách:
- Dựa vào thân phận của ta, đương nhiên đám người kia không dám đến cửa sinh sự, nhưng như thế cũng khó mà lôi kéo được nhiều khách, mà là do Nhạn chưởng quỹ biết cách kinh doanh, bởi vậy công lao này tuyệt đối không giả, ngươi làm việc hiệu quả, ta sẽ không bạc đãi ngươi!
Nhạn Cao Lầu vội vã chắp tay nói:
- Vậy Nhạn mỗ tạ ơn Đông gia.
Thấy hai người nói đến chi tiết khoản mục, Cao Oánh tuy là bạn thân của nàng nhưng cũng không tiện tham dự vào, liền tìm cớ đi ra hậu viện, còn Tạ Mộc Văn và Nhạn Cao Lầu ở trong trướng phòng hạch toán lại sổ sách một lần nữa, lúc này mới gấp quyển sổ lại, hỏi:
- Chưởng quỹ, hỏa kế (người làm thuê) đi phủ Quảng Châu mua đồ trang sức đã có tin tức gì chưa?
Nhạn Cao Lầu hạ thấp giọng nói:
- Nhạn mỗ mỗi lần sai người đi Quảng Châu nhập hàng đều vẫn luôn căn dặn cần phải đặt việc tìm kiếm huynh trưởng của đông gia lên hàng đầu, bọn họ đã lần lượt tìm kiếm ở các phố lớn ngõ nhỏ, còn nhờ thương nhân châu bảo của Quảng Châu tìm kiếm hộ, nhưng đến nay vẫn không có tin tức.
Vẻ vui mừng trên mặt Tạ Mộc Văn lập tức được thay thế bằng sự lo lắng. Nhạn Cao Lầu thấy vẻ mặt đó của nàng, cũng khẽ thở dài. Nhạn Cao Lầu cũng biết một ít chuyện của đông gia, theo như ông ta biết, vị đông gia này vốn là một đứa trẻ ăn xin, sau đó được một vị quý nhân thu dưỡng, nhập kinh, rồi lại được vị Tạ đại nương sư muội của vị quý nhân kia thu nhận, bái Tạ đại nương làm nghĩa mẫu, trở thành một nữ hầu vệ trong cung.
Còn nữa, tình cảm của vị Tạ Đô Úy này đối với a huynh vô cùng sâu đậm, nàng mở mấy cửa hàng tại chợ phía đông, phía tây, phía nam, còn đặt mua sản nghiệp cho a huynh nàng. Những sản nghiệp đó đều mang tên của nàng, mọi việc kinh doanh thương phẩm được đưa vào bến cảng Quảng Đông, mục đích ban đầu là tiện để phái người đi tìm a huynh nàng, nhưng không ngờ không có lòng mà tiền lại tới, bởi vì hiện nay thương nhân Đại Đường chủ yếu là mua thương phẩm đến từ Tây Vực, mà hàng hóa mua vào từ phía nam lại ít, bởi vậy mà hàng hóa ở cửa hàng của nàng rất đặc biệt khác với các cửa hàng khác, thu hút được nhiều khách.
Dựa vào thân phận Hoa Mai Nội Vệ Quả Nghị Đô Úy, cửa hàng của nàng không những mua được hàng hóa từ thương nhân phía nam mà còn được vận chuyển miễn phí lên tàu thuyền qua lại nam bắc, tự mua được và lựa chọn hàng hóa, bởi vậy giá thành mua vào của hàng hóa rất thấp, mà những người nàng phái đi Quảng Châu mua hàng đều không ngoại lệ là đều mang sứ mệnh đi tìm a huynh của nàng.
Đáng tiếc, nhiều năm qua, mọi khất cái ở Quảng Châu đều đã tìm khắp nhưng vẫn không tìm được tung tích của a huynh. Những người mua hàng phụ trách đi tìm người nếu không biết giữ bí mật, khiến cho có những tên khất cái có tuổi tác tương đương mạo danh thế thân, khiến Tạ Mộc Văn đã không biết bao lần vui mừng và bao lần thất vọng buồn bã.
Những tên khất cái giả mạo này bất kể giống thế nào, nói năng khéo léo ra sao nhưng không một ai nói ra được đồ trang sức mà a huynh đã tặng cho nàng lúc nhỏ là gì. Sau này những người mua hàng phụ trách đi tìm người đã hiểu và tuân theo quy củ của nàng nên những kẻ mạo danh thế thân cũng bớt đi nhiều.
Nhạn Chưởng quỹ thấy e rằng a huynh của nàng sớm đã đói chết từ lâu rồi, chỉ là đông chủ quá cuồng dại mà thôi, nhưng ông ta không dám nói ra suy đoán này, đương nhiên càng không biết nên khuyên thế nào.
Tạ Mộc Văn thì không nghĩ như vậy, khát vọng tuy xa vời nhưng vẫn nàng vẫn luôn vọng.
Nàng im lặng chốc lát, gật đầu, sầu não nói:
- Làm phiền chưởng quỹ rồi, người...thì tiếp tục phải tìm, nhất định phải tìm được...
Bầu không khí trong phòng nặng nề, quản sự trướng phòng thấy tình hình đó vội đánh mắt sang Nhạn chưởng quỹ, nói:
- Chưởng quỹ, khó có dịp đông gia đến đây, chúng ta vừa mới nhập một số trang sức từ Quảng Châu, sao không lấy ra để đông gia chọn vài thứ.
Nhạn chưởng quý thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói:
- Đúng thế đúng thế, đông gia, đợi ta mang đồ trang sức tới.
Lát sau, Nhạn chưởng quỹ ôm tới một tráp lớn quay lại, mở ra, bên trong có bốn tầng đặt trang sức, bày hết lên trên án kỷ. Tạ Mộc Văn vốn không thích đeo đồ trang sức, tô son điểm phấn, nhưng nàng cũng quét mắt qua hộp đồ trang sức, đột nhiên phát hiện một chiếc trâm hồ điệp, tức thì hai mắt sáng ngời, nói:
-Ta muốn thứ này.
Chưởng quỹ nhìn trâm cài kia, thầm lắc đầu:
- Tuy đông gia mở phường châu ngọc, nhưng tầm nhìn thì không tốt lắm, trâm cài này kiểu dáng đẹp đẽ nhưng không thích hợp với nữ nhi chưa cập kê, mặc dù chế tác tinh xảo nhưng lại không hề sang quý, chiếc trâm cài này thuộc hạng thứ phẩm.
Chưởng quỹ bộc lộ ý tứ một cách uyển chuyển, nhưng Tạ Mộc Văn lắc đầu, nhìn chăm chú chiếc trâm cài trong tay, ánh mắt dịu dàng, nói khẽ:
- Mặc dù nó không phải là đồ quý, nhưng trong lòng ta thì nó đẹp nhất, ta thích hồ điệp này, ta thích chiếc trâm hồ điệp này.
Lúc này, phía trước cửa hàng vọng đến tiếng gào khóc thảm thiết, Tạ Mộc Văn đang nhớ đến ký ức khó quên bị tiếng khóc cắt ngang nên vô cùng giận giữ, chau hai hàng lông mày lại, bực bội nói:
- Kẻ nào dám gây ồn ào gần cửa hàng của ta?
Chương 28: Người người hô đánh
Trên bãi đất trống trước cửa hàng bán trang sức, Liễu Quân Phan bị đá ngã lăn ra đất, gào lên chửi:
- Giang Húc Ninh, mụ tiện tỳ dám gọi người đánh phu quân! Dám gọi người đánh phu quân!
Diêu phu nhân thấy vậy vội vã phân phó nô Côn Lôn:
- Đồ ngu, còn không cứu người?
Nô Côn Lôn dễ bảo nghe lời, quấn ống tay áo tiến đến, Dương Phàm mang mặt nạ trẻ con đột nhiên nói vài câu bằng ngôn ngữ Côn Lôn, nô Côn Lôn kia nghe được lập tức ngẩn ra, lực đạo ở tay giảm đi vài phần, Dương Phàm thuận lợi đánh một quyền đấm vào nô Côn Lôn. Nô Côn Lôn kia hét to, giống như bị cuồng phong đánh bật ra ngửa mặt ngã lăn ra đất, " ngất xỉu " ngay lập tức.
Cũng may một quyền đánh ra kia của Dương Phàm cực kỳ khéo léo, nô Côn Lôn lại ngã đúng lúc, ống tay áo hai người che giấu động tác, nên người ngoài nói rằng y bị một quyền của Dương Phàm đánh ngã. Liễu Quân Phan thì ôm đầu, cuộn mình như cẩu, thê thảm tru lên:
- Giang Húc Ninh, phu quân là trời, ngươi dám gọi người đánh phu quân, ta sẽ không tha cho ngươi!
- Các vị, các vị hương thân phụ lão, xin hãy làm chứng cho ta!
Dương Phàm một chân giẫm lên hông của Liễu Quân Phan, giơ cao hai tay lên nói:
- Mỗ thật sự không biết nương tử của người này, lại càng không nghe lời sai khiến của nương tử hắn, mỗ gia là thấy chuyện bất bình mà ra tay tương trợ. Còn vì sao mỗ ra tay đánh người, là vì tên này đã làm nhục nam nhân thiên hạ! Mỗ gia đường đường là nam nhi, sao có thể chấp nhận được sự nhục nhã đó?
Đúng lúc Tạ Mộc Văn từ trong trướng phòng đi ra, đứng ở trong cửa hàng nhìn ra.
Dương Phàm đang thêm mắm thêm muối nói những việc xấu xa của Liễu Quân Phan cho mọi người nghe, hô to:
- Tên súc sinh này uổng là nam nhân nhưng hành vi thì thật sự làm ô nhục nam nhân, nam nhi thiên hạ đều hổ thẹn bởi hắn, các người nói xem, người này có nên đánh hay không?
Bách tính đồng thanh:
- Nên đánh!
Dương Phàm nói:
- Đúng là nên đánh, vậy là nam nhân, sao còn chưa ra tay?
" Bụp " một cái, một người đàn ông từ trong đám đông bước ra, có lẽ y đi cùng bạn gái hoặc là nương tử, nên lòng càng căm phẫn, bộc lộ mình là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, xông lên dùng gót giày đạp lên Liễu Quân Phan, vạch rõ ranh giới với tên đàn ông thối vô sỉ này.
- Để cho ta, lang quân để hắn đó cho ta!
Đám nữ nhân này còn tức giận hơn cả nam nhân, tính cách mạnh mẽ vén váy xông tới, vây lấy Liễu Quân Phan. Liễu Quân Phan vừa rồi bị Dương Phàm đánh một trận, mặt mũi đã bị bầm dập hoàn toàn biến dạng rồi, nay lại bị những người này vây tới đánh, liền kêu thảm như sắp chết đến nơi.
Tạ Mộc Văn đứng ở trong cửa hàng, đã nghe thấy hết những lời Dương Phàm nói, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Người giúp việc trong cửa hàng thấy đông gia đi ra, liền bước nhanh tới lấy lòng hỏi thăm:
- Đông gia, người thấy có cần bọn tiểu nhân ra đuổi bọn họ đi không, để khỏi phải ảnh hưởng đến buôn bán của chúng ta?
Tạ Mộc Văn ung dung nói:
- Một tên đàn ông thối không tiền đồ, không phải xin ăn nhưng còn đáng khinh hơn cả việc chìa tay xin ăn. Ngay cả một khất cái cũng không như vậy! Đuổi bọn họ đi!
Thấy bộ dạng nàng như vậy chắc chắn nếu không phải để ý thân phận mình thì chỉ sợ cũng muốn xông ra ngoài đá cho tên họ Liễu kia mấy đá rồi. Người giúp việc thấy vậy không dám nói gì nữa.
- Các vị, tên gian phu vô sỉ này, dâm phụ này cũng vô sỉ! Chính là cô ta, mọi người nhìn đi.
Dưng Phàm thấy bách tính đã bị kích động, đột nhiên hét to một tiếng, chỉ tay vào Diêu phu nhân đang trợn mắt há mồm đứng ở ven đường.
- Đánh cô ta! Gian phu dâm phụ!
- Đánh đôi cẩu nam nữ này!
Bách tính bị kích động lập tức lao về phía Diêu phu nhân. Diêu phu nhân thấy vậy vô cùng hoảng sợ chạy vội lên xe, gào lên với nô Côn Lôn đang nằm giả chết trên mặt đất:
- Tiện nô, còn không mau đứng dậy, còn không mau dẫn bản phu nhân rời khỏi đây.
Nô Côn Lôn đang nằm giả chết trên mặt đất liền cựa quậy đứng lên, lưng không đau, chân không đau nữa, lên xe ngựa đánh xe ngựa chạy đi. Liễu Quân Phan thảm hại từ dưới mặt đất đứng lên đuổi theo xe ngựa, vừa chạy vừa nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giang Húc Ninh, mụ tiện tỳ, ngươi chờ đó, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua... Ối!
Còn chưa nói hết, một trận lê to táo lớn và đủ các tạp vật như mưa to ném tới, Liễu Quân Phan ôm đầu bỏ chạy mất dạng.
Đúng lúc Thị Lệnh dẫn theo mấy thị đinh duy trì trật tự ở chợ cầm roi đi tới, từ xa đã hô:
- Ai ở đây kêu la ẩu đả, có muốn ăn roi của quan phủ không!
Mọi người nghe vậy đồng loạt dừng tay, chỉnh lại y phục, bình ổn hô hấp, sắm vai thành quần chúng đứng ngoài quan sát. Có người còn nghị luận:
- Tiểu nương tử kia đoan trang xinh xắn sao lấy phải một tên nam nhân như vậy, quả đúng là hài đẹp giẫm phải bãi phân, thật tiếc thật tiếc!
Giang Húc Ninh mặt ảm đạm cúi đầu bước đi, Mã Kiều và Dương Phàm thấy thế vội vàng trái phải chạy theo nàng, Tạ Mộc Văn thấy mọi người giải tán thì cũng phất tay áo quay lại hậu đường.
Lúc đã rời khỏi đám đông xem náo nhiệt, Mã Kiều liền trách cứ Dương Phàm:
- Tiểu Phàm, hôm nay ngươi thật là quá thô bạo, tức làm gì cái loại người nhu nhược kia, mà cũng cần gì phải giận chó đánh mèo, Tiểu Ninh thì sắp gả đi rồi, sau này cuộc sống sao yên lành được nữa?
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Gả đi rồi? Ngươi vẫn còn nghĩ vậy ư? Cái gã nam nhân ẻo lả kia sao? Tên đó chỉ là phế vật, Ninh tỷ, tỷ vẫn muốn gả cho hắn?
Giang Húc Ninh dừng bước, thái độ do dự giây lát, sau đó trở nên nghiêm túc, âm thanh trầm xuống, nói:
- Ta dù chỉ là nữ lưu sinh ra trong nghèo hèn nhưng cũng có lòng tự trọng, cũng muốn được nam nhân cưới về làm vợ! Sau khi về nhà ta sẽ bảo lại mẫu thân, mời bà mối đến ly hôn hắn.
Dương Phàm vui vẻ nói:
- Vậy mới đúng, Ninh tỷ xinh đẹp chịu khó, còn sợ không tìm được phu quân tốt, ta thấy Mã Lục cũng không tệ đâu.
Mã Kiều vội vàng nói:
- Không không không, ta nào được, lớn tuổi, vô tích sự, gia cảnh còn kém hơn nhiều so với tiểu Ninh, mẫu thân Tiểu Ninh sao có thể bằng lòng được.
Giang Húc Ninh giận giữ lườm, nói:
- Tiểu Phàm nói đùa thôi, ngươi còn cho là thật. Dù ngươi có chịu thì ta cũng không chịu. Giang Húc Ninh ta phải ly hôn với họ Liễu, vị hôn phu tương lai của ta phải mạnh mẽ hơn hắn, nếu không sẽ bị hắn chế nhạo. Ngươi ư, hừ!
Mã Kiều vội nói:
- Đúng đúng, phải gả cho người giống như Dương nhị vậy...ít nhất...tiểu lang quân này tuấn tú mạnh mẽ hơn tên Liễu Quân Phan kia.
Giang Húc Ninh đập gã một cái, sẵng giọng:
- Ngươi muốn chết! Tiểu Phàm còn trẻ, kém hơn ta hai tuổi, nói bậy bạ quá.
Dương Phàm ưỡn ngực nói:
- Tuy nói thế đạo hiện nay chú trọng nam lớn hơn nữ, nhưng cũng có nữ lớn hơn nam. Ninh tỷ xinh đẹp, dịu dàng, chăm chỉ, nếu có thể, ta mong còn không được. Chỉ cần tỷ tỷ gật đầu, ta lập tức tìm người đến nhà làm mai.
Giang Húc Ninh phì cười hành tiếng, nhấc chân đá qua, Dương Phàm bật cười ha ha, nhẹ nhàng né tránh, Giang Húc Ninh khẽ thở dài, nói:
- Được rồi, hai người các ngươi không cần pha trò để ta vui, ta nghĩ thông rồi, Liễu Quân Phan kia...căn bản hắn không đáng để ta phiền não!
Dương Phàm và Mã Kiều nghe câu đó, biết nàng thật sự đã nghĩ thông suốt, buông bỏ, liền nhìn nhau cười, trong lòng cũng thấy thoải mái.
***
Sau khi Dương Phàm đi rồi, trong lòng Thiên Ái Nô giằng xé kịch liệt.
Nàng ra ra vào vào, thậm chí còn mạo hiểm mở cửa nhìn ra ngoài thăm dò, không thấy một ai giám thị nàng thì bắt đầu hoài nghi có phải mình hiểu lầm Dương Phàm không? Nàng nghĩ đến việc không từ mà biệt, nhưng nghĩ đến hậu quả thì lại không dám mạo hiểm.
Đi, hay không đi?
Rốt cuộc có người âm thầm giám thị ta hay không?
Thiên Ái Nô không biết lựa chọn thế nào.
Tận đến khi cửa phòng mở ra, Dương Phàm đi vào, trong lòng Thiên Ái Nô thở phào nhẹ nhõm, chí ít nàng không cần phải khốn khổ giằng xé vấn đề đi hay ở nữa.
Khi Dương Phàm trở về thì chợ đã đóng, hắn trở về được chốc lát thì người làm mướn chợ Nam đem đến nồi bát muôi gáo muối dầu tương dấm gạo mì rau xanh...mà hắn đã đặt mua. Dương Phàm nhờ hỏa kế mang giúp những thứ đó về nhà mình, nhìn núi đồ lớn nhỏ trong nhà mà sợ run.
Nói thật ra, Dương Phàm chưa từng bước chân vào nhà bếp, nhìn đống đồ trước mặt mà không biết nên làm gì, càng không hiểu tác dụng của chúng, lại càng không biết nên đặt ở đâu. Chờ hỏa kế đi rồi, Thiên Ái Nô mới từ trong phòng bước ra, thấy Dương Phàm đang ngẩn người thì mỉm cười, bước tới trước nói:
- Để ta.
Củi gạo dầu muốn nồi bát gáo muôi đều được sắp xếp gọn gàng, ngay ngắn.
Đối với nhà bếp nho nhỏ này, Thiên Ái Nô chỉ nhìn lướt qua là định liệu trước rồi. Dương Phàm nhìn Thiên Ái Nô bận rộn, trong lòng rất băn khoăn, cuối cùng bước đến giúp thu dọn. Kết quả đồ không đặt sai chỗ thì cũng lộn xộn, bày linh tinh, Thiên Ái Nô giận giữ nói:
- Đi ra ngoài đi ra ngoài, đừng làm vướng nữa.
Dương Phàm ngượng ngùng đứng lui sang bên, nói:
- Vậy ngươi xem...đồ ta mua đã đủ chưa?
Thiên Ái Nô nói:
- Thùng đựng nước trong nhà của ngươi tám trăm năm chưa từng đánh sạch rồi, mau lấy nước vào đây, rồi ra hậu viện bổ củi cho ta.
Dương Phàm rốt cuộc đã thoát khỏi cảm giác ăn không ngồi rồi, kích động ra ngoài lấy nước.
Dương Phàm ngâm nga một bài hát dân gian nước Côn Lôn, vừa lau sạch sẽ thùng đựng nước, múc nước tràn đầy mang vào nhà bếp, lại chạy tới hậu viện bổ củi, trong hậu viện đã có sẵn bó củi cũ và một ít đồ gia dụng cũ gỉ, nhìn đống củi được bổ như ngọn núi nhỏ, Dương Phàm cảm giác rất thành tựu.
Ánh lửa dấy lên ở trong nhà bếp, từ lúc Dương Phàm đến phường Tu Văn, lần đầu tiên nhà của hắn bốc lên khói bếp lửa.
Dương Phàm không có việc gì nên dựa tại cửa nhìn toàn bộ quá trình Thiên Ái Nô nhanh chóng biến thành tỳ nữ, rồi lại trở thành nữ đầu bếp mà mắt trợn trừng mồm há hốc!
Chương 29: Ta chỉ có thể kể chuyện lúc ta trước sáu tuổi
Thiên Ái Nô rửa sạch tay, đi vào nhà bếp, dùng khăn trải giường chế tạo lại thành tạp dề đeo bên hông.
Trong chậu nước, cá bơi lội, tôm nhảy lên, trên thớt là một miếng thịt dê.
Dương Phàm chớp chớp mắt vài cái, gạo đã được vo vào nồi, hành gừng đã được bóc sạch, đập dập, thái nhỏ.
Dương Phàm lại chớp chớp mắt vài cái, cá đã được khử mang, đánh vẩy, rửa sạch, bỏ lên đĩa.
Hành cắt khúc, gừng thái nhỏ, rượu gia vị, tương dầu được tưới lên mình cá, chiếc đĩa được đẩy sang bên cạnh, Thiên Ái Nô vung đao lên.
Con dao trong tay nàng tung bay, dù chỉ dùng một tay nhưng chỉ trong chốc lát, thịt dê đã được băm nhỏ.
" Đinh " một tiếng, dao cắm vào trên thớt, chuôi dao rung ong ong. Thiên Ái Nô khom người cho thêm củi vào bếp, lại rửa tay sạch sẽ trong chậu nước, cầm lên vài quả táo, tách hột, rồi ném vào trong nồi cơm.
Con gà béo mập mà hỏa kế lần thứ hai đưa tới cũng đã được rửa sạch sẽ, nhét đủ loại gia vị vào trong bụng, cháo thịt táo cũng đã sôi, mùi thơm xông vào mũi, nàng đặt con cá lên chõ, tiện tay nhóp nắm hành lá, gừng sợi thái nhỏ rải lên con cá.
Dương Phàm nhìn chằm chằm Thiên Ái Nô ném hành gừng thái sợi vào con cá đã được ướp gia vị, lại đặt vài miếng váng sữa đậu vào trong nước, động tác cánh tay của nàng vô cùng linh hoạt, vẻ mặt thư thái tựa như một vị đại gia thư pháp đang múa bút vẩy mực, từng nét từng nét chữ tuyệt diệu mà vẫn thoải mái như thường.
Cá hấp không lâu thì mùi thơm đã ngào ngạt hòa với mùi sữa từ vung nồi bay ra làm Dương Phàm đói ăn nước miếng chảy ròng ròng. Con gà mập lại được đưa vào trong chõ, lúc này đám tôm sống trong chậu đã nằm im để đợi cho vào nồi.
Dương Phàm dựa vào cửa chỉ cảm thấy càng lúc càng đói, nhưng hắn lại không muốn rời đi, hắn không ngờ công việc này cũng ưu mỹ đến vậy, tao nhã đến vậy. Nam nhân không bao giờ vào nhà bếp, e rằng cả đời này cũng không hề bước đến cửa nhà bếp, nên không bao giờ biết dưới nhà bếp lại có mỹ cảnh đến vậy!
Dương Phàm nhìn chằm chằm vào tạp dề màu xanh mà Thiên Ái Nô đang đeo, tấm lưng nhỏ nhắn, tựa như một cây cải thìa mọng nước mơn mởn.
Dương Phàm nhận thấy không thể nghi ngờ gì nữa về tài nghệ nấu nướng của Thiên Ái Nô.
Cây cải thìa mơn mởn kia vẫn đang bận rộn trong nhà bếp, bất kể là xào nấu hay là thái rau, rắc hành, hay là thái thịt dê hay động tác khom người đút thêm củi của nàng cũng vô cùng ưu nhã, linh hoạt, giống như không phải là xào rau mà là đang múa.
Tựa như cảm giác được Dương Phàm đang quan sát mình, Thiên Ái Nô không quay đầu lại mà hỏi:
- Ngươi có biết việc ta thích làm nhất là gì không?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không biết!
Thiên Ái Nô hít sâu ngửi mùi thơm của cháo và thức ăn, phấn chấn nói:
- Nấu cơm! Việc ta thích làm nhất là nấu cơm!
Dương Phàm bật cười khẽ.
***
Gà luộc, cá chưng, tôm trần, thịt dê xào, cháo thịt táo nhất nhất đều được đặt lên bàn ăn.
Dương Phàm và Thiên Ái Nô chia ra hai bên, ngồi chồm hỗm như làm lễ nghi, tôn kính lẫn nhau.
Thức ăn trên bàn rất phong phú, chỉ là không có rau xanh.
Dương Phàm vất vả cải thiện cuộc sống một lần nên đương nhiên là không mua rau xanh, Thiên Ái Nô cũng không xoi mói đồ ăn và nguyên liệu và hắn mua về, mà cũng bởi từ Tùy Đường tới nay, Hồ Hán sống chung lẫn lộn, văn hóa, phục sức, ẩm thức ...các mặt ở Trung Nguyên đều bị ảnh hưởng của phong cách người Hồ, có sự thay đổi rất lớn, thực đơn tại các nhà giàu có quyền quý vốn rất ít rau xanh.
Dương Phàm ăn rất nhiều, bụng ăn no đến tròn vo, con cá một cân tám lượng sáu tiền, con gà mập ba cân bốn lượng, nửa cân thịt dê hầu như đã bị hắn quét sạch vào bụng, ngay cả nồi cháo cũng bị hắn ăn hết hơn nửa.
Thiên Ái Nô cầm bát ăn cơm thấy trên bàn sạch sanh thì hỏi hắn:
- Ngươi có phải là quỷ chết đói đầu thai không?
Dương Phàm đang xoa xoa cái bụng tròn vo, thở dài nói:
- Đây là bữa ăn thơm ngon nhất trong đời này ta được ăn, hay là...ngươi đừng đi nữa nhé.
Thiên Ái Nô liếc hắn một cái, lãnh đạm nói:
- Ngươi mời ta ở lại làm đầu bếp à?
Dương Phàm ho khan một tiếng, nói:
- Cứ nhất định ...phải là đầu bếp hay sao?
Thiên Ái Nô ăn một thìa cháo nhỏ, gắp thức ăn may mắn còn sót lại trên bàn chưa bị Dương Phàm càn quét hết, căn bản không để ý tới hắn nữa. Tròng mắt Dương Phàm đảo tròn, bỗng nhiên cười hắc hắc:
- Ta tính toán, ngươi đến nhà của ta hôm nay vừa đúng là ngày thứ ba.
Thiên Ái Nô mở to đôi mắt, kinh ngạc:
- Ồ?
Dương Phàm cười xấu xa, nói:
- Nàng dâu mới ngày thứ ba xuất giá là phải xuống bếp làm cơm.
Thiên Ái Nô " hừ " một tiếng, xụ mặt không để ý tới hắn.
Dương Phàm day day mũi, nói:
- Đúng rồi, ngươi đưa ta cây trâm cài, ta đổi được hai nghìn tám trăm tiền, ta càng lúc càng hiếu kỳ đối với ngươi, từ cử chỉ lời nói của ngươi, lại còn lấy ra một chiếc trâm cài rất đáng giá nữa, ngươi nhất định xuất thân giàu có, sao lại đi làm kẻ tặc?
Thiên Ái Nô ngừng ăn, lạnh nhạt nói:
- Nên ngươi mới không kìm được muốn thăm dò thân thế của ta?
- Ầy...ngươi có thể không nói mà.
Thiên Ái Nô lắc đầu, trầm ngâm một chút, nói:
- Nói cũng không sao, nhưng...ta chỉ có thể kể những chuyện lúc ta trước sáu tuổi thôi.
Dương Phàm phấn chấn nói:
- Vậy cũng được, ngươi kể đi.
Thiên Ái Nô yên lặng suy nghĩ khá lâu, nhẹ nhàng kể:
- Nhà của ta ở huyện Chu Chí Quan Trung, không có gì đặc biệt cả, phụ thân chỉ là một nông dân bình thường, có hơn mười mẫu ruộng. Vào tháng năm năm thứ nhất Vĩnh Thuần, Quan Trung có đại hạn, đất cằn ngàn dặm cộng thêm dịch châu chấu, hoa mầu vốn đã chết héo lại bị dịch châu chấu gặm sạch sanh.
Từ câu mở đầu đã thấy đó không phải là một câu chuyện vui vẻ gì, Dương Phàm thu lại bộ dạng tươi cười, yên lặng lắng nghe.
Thiên Ái Nô nói:
- Quan phủ cũng không kiếm đủ lương thực để giúp người dân qua nạn đói thiên tai, để sống sót, a gia (phụ thân, là cách xưng hô bình thường lúc đó) đã bán đi hơn mười mẫu ruộng, nhưng khi đó giá gạo đã tăng cao một hộc một vạn tiền, chút tiền ấy sao đủ sống qua vài ngày chứ? Rất nhanh, nông thôn trong thành lại gặp lũ lụt, nhiều người không có lương thực để ăn, chết đói đầy đường.
Thiên Ái Nô buồn bã nói:
- Họa vô đơn chí, ngay sau đó lại xảy ra một trận ôn dịch, các nạn dân dẫn theo con nhỏ ban ngày đi xin ăn, buổi tối thì ngủ đầu đường, không ít người đang ngủ mà nôn mửa ra nước vàng, chết trong khi ngủ, xác chết la liệt trên đường. Lúc đó có một bài ca dao nói rằng: Lý Tứ buổi sáng chôn Trương Tam, buổi trưa Lý Tứ lại thăng thiên. Lưu Nhị Vương Ngũ đi đưa ma, cuối tháng đã ở quỷ môn quan rồi..."
Dân đói bị đói đến phát điên nên bắt đầu không từ thủ đoạn, có người vừa mua được cái bánh bao thì đã bị dân đói cướp đi, khi thấy sắp bị đuổi kịp, dân đói liền ném chiếc bánh vào trong bãi nước tiểu ngựa, người bị cướp đành phải từ bỏ, dân đói lại móc lấy bánh để ăn như hổ đói. Vỏ cây cũng bị bóc hết, lộ ra thân cây trắng bóc, lá cây cũng bị châu chấu và dân dói ăn sạch.
Rất nhiều người bắt đầu ăn đất sét trắng, biết rõ ăn sẽ chết nhưng trong dạ dày trống không thật sự đói đến điên rồi. Trong thôn chúng ta có người bán hết đất, bán cả vợ con, cuối cùng còn đem đứa con trai bốn tuổi đã chết đói cuốn vào trong chiếu mang đi chôn, rồi tha hương cầu thực.
Còn có một quả phụ trong nhà có trên trăm mẫu ruộng, rất giàu có trong thôn nhưng lúc này cũng khó mà duy trì được, nàng có một đứa con gái và một con trai, tuổi còn nhỏ, để nuôi sống đứa con trai, duy trì huyết mạch của vong phu, nàng đã dìm chết đứa con gái nhỏ vào trong bồn nước.
Thiên Ái Nô ngẩng lên nhìn Dương Phàm, chăm chú giải thích:
- Có phải ngươi đang nghĩ những câu chuyện đó có liên quan gì với ta, đúng không? Ta kể những chuyện này thật ra là muốn nói cho ngươi biết, lúc đó rốt cuộc thảm liệt đến mức nào, rất nhiều người giàu có cũng không sống nổi, cho nên, mặc kệ phụ thân đối với ta thế nào, ta cũng không hận họ, chưa bao giờ!
Tim Dương Phàm run lên, dừng ở ánh mắt của Thiên Ái Nô, định nói với nàng rằng đừng kể thêm gì nữa, nhưng đón ánh mắt như vậy, hắn không thốt được ra lời.
Thiên Ái Nô yên lặng chốc lát, tiếp tục nói:
- Dân đói kết thành quần thành đàn đi về phía đông, ra quan ngoại, đi Lạc Dương tìm đường sống. Dân chạy nạn quá nhiều, quần áo tả tơi, người gầy như que củi, đang đi thì có người ngã xuống, trong hoang dã nơi nào cũng là lang hoặc là dã cẩu hung ác độc địa như lang, chúng căn bản không sợ người, thậm chí còn lẻn vào trong thôn trang, người ở đó đều trở thành món ăn của bọn chúng.
Ở Lũng Tây có rất nhiều người mang theo vợ chạy đến Quan Trung, nhưng bọn không được phép mang theo trẻ em, ta tận mắt chứng kiến người đàn ông Lũng Tây mang theo một người vợ cũng khá xinh đẹp đặt trên lưng lừa, nhưng lại cướp lại đứa con nhỏ trong lòng nàng ném vào trong cống ngầm khô hạn. Cha ta...
Thanh âm của Thiên Ái Nô run lên:
- Cha ta rơi vào đường cùng cũng bán mẹ ta đi, nhưng lương thực đổi được cũng không đủ ăn ba ngày, lo lắng cho bà làm gì chứ, lúc đó, chỉ cần có được một miếng cơm ăn, chỉ cần có thể sống lâu hơn một khắc, còn gì mà không chịu đựng được? Rất nhiều phụ nữ bị ép bán mình, bán người thân của mình đi, nhưng cũng chỉ đổi được một chén nước cơm.
Thiên Ái Nô thở dài, yếu ớt nói:
- Lương thực bán mẫu thân đã ăn hết, cha ta lập tức nhìn ta chằm chằm, lúc đó ta tưởng rằng ông muốn ăn thịt ta, kết quả, ông đưa ta đến một cái giếng khô, đẩy ta xuống đó...
Cả người Dương Phàm run lên, môi mấp máy vài cái, nhưng không nói nổi vài câu thoải mái.
Thiên Ái Nô nói:
- Cha ta ném ta xuống đó, vùi đất đá xuống rồi chạy đi đâu không biết nữa.
Dương Phàm nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, tay nàng lạnh lẽo, run lên nhè nhẹ. Dương Phàm xiết chặt lấy, nàng lập tức lật ngược tay nắm lại tay Dương Phàm, nắm rất chặt, giống như là một người bị rơi vào giếng cạn bắt được một sợi dây của người tốt bụng nào đó thả xuống.
Dương Phàm nói nhỏ:
- Xin lỗi, ta không nên hỏi ngươi những điều này, ngươi đừng kể nữa.
Thiên Ái Nô nhẹ nhàng lắc đầu, buồn bã nói:
- Cha còn ném đá xuống rơi trúng đầu ta làm ta ngất xỉu. Nhưng ta thật sự không hận ông ta, không hận chút nào, ông ta không có cách nào khác...chí ít, ông ta không ăn thịt ta...
Chương 30: Ta muốn ăn thêm bát cơm nữa
Dương Phàm nghe xong tâm trạng vô cùng nặng nề, hắn biết, sở dĩ Thiên Ái Nô năm lần bảy lượt nhấn mạnh phụ thân là do bất đắc dĩ, năm lần bảy lượt nói rằng không hận phụ thân, là bởi vì từ nhỏ nàng đã bị tổn thương quá sâu, nhất là từ lúc bản thân bị người nhà từ bỏ thì đây dường như đã là một cơn ác mộng không thoát ra được. Nàng không muốn hận, nhưng lại không thể nào quên, đành phải dùng biện pháp như vậy để liên tục tự thôi miên tâm linh mình.
Trong mắt Thiên Ái Nô ánh lệ, yếu ớt nói:
- Thế nhưng trời không từ bỏ ta, là bởi vì ba ngày đó được ăn, ta khỏe lên, khi ta tỉnh lại liền bám vào từng viên gạch ở thành giếng bò lên, đi theo đoàn người chạy nạn tha hương cầu thực, lưu lạc khắp nơi, sau đó...ta được một ông chủ xay bột thu dưỡng.
Thiên Ái Nô cười cười, nói:
- Chủ xay bột kia nói với nương tử của ông ta rằng bắt ta phải làm việc, sau này ta trưởng thành thì sẽ gả ta cho cậu con trai đần độn của lão, thay nhà họ nối dõi tông đường. Lúc ông ta nói những lời này cũng không hề giấu diếm ta, vì ông ta biết ta không còn lựa chọn nào khác. Thật ra ta rất hài lòng, ít nhất ta có thể được ăn no.
Khi đó ta gầy như que củi, chủ xay bột này cũng chỉ cho ta ăn để duy trì mạng sống, ta không có sức khỏe, không cẩn thận bị con lừa kéo ngã, dĩ nhiên là không có sức để đứng lên nên bị con lừa lôi một vòng khiến ta gần như sắp chết.
Trị thương thì phải cần tiền, chủ xay bột không biết làm thế nào đã ném ta ra khỏi thôn xóm, dân đói vây xung quanh nhìn ta chằm chằm như muốn ăn thịt ta, bỗng nhiên đúng lúc này truyền đến những tiếng vó ngựa, người trên ngựa rất có tinh thần, ăn mặc chỉnh tề, bởi vì ôn dịch hoành hành nên trên mặt họ đều bịt một khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.
Trong đó có một người lạnh lùng liếc nhìn ta, có lẽ dọc đường đi bọn họ đã quá quen với thảm kịch của nhân gian, ta cũng không nghĩ hắn sẽ cứu ta, ta nghĩ, ta sẽ lập tức bị người khác ăn thịt rồi, nhưng hắn phóng lướt qua ta rồi thì bỗng nhiên lại vòng trở lại.
Những dân đói đang há mồm nhào về phía ta, muốn ăn thịt ta, người kia vung roi trong tay lên, dân đói yếu ớt ngã xuống dưới làn roi của hắn như hình nhân, ta được cứu. Hắn trị thương cho ta, cho ta ăn cơm...
Dương Phàm hỏi:
- Vì sao hắn lại thay đổi chủ ý cứu ngươi?
Thiên Ái Nô im lặng chốc lát, đáp:
- Sau này hắn nói cho ta biết, dọc đường đi hắn gặp rất nhiều người hấp hối, bất kể ai thấy bọn hắn đi qua người thì cầu xin, người thì sợ chết, rên khóc, người thì tê liệt, bọn hắn sẽ làm như không thấy...
Thiên Ái Nô thở sâu và hít một hơi, nói:
- Còn ta...hắn nói hắn thấy trong mắt của một đứa bé gái sáu tuổi là sự bình tĩnh được giải thoát, một đứa trẻ sáu tuổi mà có ánh mắt siêu thoát sinh tử như vậy, hắn nghĩ rất đặc biệt, bởi vậy...hắn đã cứu ta...
Nước mắt vòng quanh viền mắt nàng, Thiên Ái Nô ngẩng đầu lên, rất lâu, lúc nàng chậm rãi cúi đầu, tuy rằng đôi mắt vẫn ướt nhưng nước mắt đã không còn, nàng cuối cùng đã không để nước mắt chảy xuống. Nàng nhìn Dương Phàm, từng câu từng chữ nói:
- Tên của ta là tự ta đặt: Thiên Ái Nô, người không thương nô, thì trời thương nô.
Lúc nàng nói những lời này thì tay vẫn nắm bám chặt lấy tay Dương Phàm, Dương Phàm có thể cảm nhận được nàng đã gặp phải bao đả kích từ cuộc sống đầy địa ngục đó, không chỉ có hạn hán, nạn châu châu, ôn dịch, không chỉ có tận mắt chứng kiến tử vong thảm liệt, dân chạy nạn thừa nước đục thả câu, còn có cha ruột của nàng nữa.
Dương Phàm dịu dàng nói:
- Bất luận thế nào tất cả đều đã là quá khứ, đừng nên nhớ mãi trong lòng.
Thiên Ái Nô nhẹ nhàng rút tay về, bàn tay mềm mượt như tơ lụa, tay vừa rút ra, trắng nõn mềm mịn khiến hắn có cảm giác nhộn nhạo ở đầu ngón tay. Nàng sử dụng kiếm nhưng bàn tay lại không hề có vết chai, chắc hẳn mỗi lần tập võ xong đã cẩn thận tỉ mỉ bảo dưỡng hai bàn tay mình.
Dương Phàm càng hiếu kỳ đối với thân phận của cô gái bí ẩn này, nhưng hắn cũng không muốn tìm hiểu thêm, bởi hắn cũng có bí mật của riêng mình nên hắn hiểu và tôn trọng bí mật của người khác.
Khóe miệng Thiên Ái Nô nhếch lên, mỉa mai:
- Ngươi không hiểu, tuy rằng hoàn cảnh của ngươi không tốt, nhưng ít nhất cuộc sống của ngươi yên ổn, ít nhất được ăn no, vậy mà ngươi nói hiểu tất cả những gì ta gặp phải.
Dương Phàm im lặng, thật ra hắn cũng có bất hạnh, còn giày vò hơn những gì mà Thiên Ái Nô đã gặp, đả kích ngày nối tiếp đêm, khiến hắn vĩnh viễn chìm sâu trong thống khổ tuyệt vọng, cho nên hắn không phản bác Thiên Ái Nô, hắn trầm mặc chốc lát, nhìn vào mắt Thiên Ái Nô, nói:
- Ngươi có biết ta nghe xong chuyện của ngươi thì có cảm giác gì không?
- Là cảm giác gì?
- Ta muốn ăn thêm một bát nữa.
Thiên Ái Nô:
-...
Dương Phàm dịu dàng nói:
- Bất luận thế nào tất cả đều đã là quá khứ, những bất hạnh đó cũng không phải là bất hạnh lớn nhất. Bất hạnh lớn nhất là sa vào những hồi ức không thể thoát ra được, khiến bất hạnh vĩnh viễn ảnh hưởng đến ngươi. Bây giờ ngươi còn sống, sống rất tốt, đó là hạnh phúc!
Ngươi biết mình đã từng trải qua những thống khổ thế nào, vậy thì hiện tại hãy cố sống tốt mà không nên sa vào quá khứ thống khổ! Hoài niệm người chết thì càng nên quý trọng cuộc sống! Đây là một vị lão nhân trên trăm tuổi đã nói với ta, ta vẫn luôn làm theo lời ông, bởi vậy, ta luôn vui vẻ.
Thiên Ái Nô nhướn mày nhọn lên, nói:
- Lời ông ta nói chắc chắn có lý sao?
Trên mặt Dương Phàm lộ ra vẻ vô cùng tôn kính:
- Lời ông nói, ta tin! Hơn nữa ông đã sống đến ngần đó tuổi rồi, cuộc đời kinh qua nhiều hơn chúng ta, lời ông nói dù chưa hẳn là có đạo lý nhất thế gian này thì ít nhất cũng có đạo lý đối với ta. A Nô, ông trời quan tâm ngươi, để ngươi sống sót, ngươi còn được sống trên đời này thì nên nỗ lực tìm kiếm hạnh phúc trong cuộc sống, không nên phụ sự quan tâm của ông trời đối với ngươi!
Nhìn ánh mắt vô cùng chân thành của Dương Phàm, trái tim Thiên Ái Nô rung động, giọng điệu của Dương Phàm toát lên sự chân thành, không chút nào giả dối, nàng càng thêm hoài nghi phán đoán của mình, khiến nàng không thể xác định. Dù sao chuyện nàng làm có can hệ rất lớn, mà sự cảm động này...
Lúc ông chủ xay bột kia thu nhận nàng, đồng thời cho nàng một nửa cái bánh, nàng còn cảm động hơn cả bây giờ, lòng người sánh bằng cái bụng đầy mà.
Thiên Ái Nô nhẹ nhàng nói:
- Ta sẽ làm vậy.
Thiên Ái Nô chậm rãi nhướn mắt lên:
- Ta muốn...thêm một bát nữa.
Hai người bèn nhìn nhau cười, nụ cười này khiến đêm yên tĩnh bất chợt sáng bừng như đóa hoa đăng, trong nháy mắt chiếu sáng bọn họ, lòng ấm áp lên rất nhiều. Đây là lần thứ hai nàng cười, nàng cười nhìn rất xinh. Dương Phàm nghĩ, nàng hẳn nên cười nhiều hơn nữa.
Thiên Ái Nô đứng lên dịu dàng nói:
- Thức ăn đã bị ngươi ăn sạch sẽ rồi, ta làm thêm chút nữa, ngươi muốn ăn gì?
Dương Phàm nói:
- Ta muốn ăn đồ ăn nhẹ, ví dụ như rau dại chấm tương!
- Cái này đơn giản, lập tức có ngay.
Thiên Ái Nô đeo tạp dề, thong thả đi vào nhà bếp, dáng đi của nàng...rất nữ tính.
Dương Phàm nói với theo một câu:
- Tương phải làm nóng lên, cho thêm một quả trứng gà nữa!
Thiên Ái Nô đáp:
- Được!
Bóng dáng xinh đẹp của nàng biến mất trong nhà bếp, một lát sau, mùi thơm của tương xông vào mũi Dương Phàm. Dương Phàm nhắm mắt lại, hít thật sâu, thưởng thức mùi hương của tương. Khi hắn mở mắt ra, ánh mắt hắn đã sáng bừng trong trẻo.
Lần này, Dương Phàm ăn rất chậm, không còn giống quỷ chết đói đầu thai nữa. Hắn vừa ăn vừa nhìn Thiên Ái Nô, nàng cũng ăn rất chậm, động tác ưu nhã, đẹp đẽ.
Bàn tay trắng nõn cầm thìa canh thẹn thùng múc cho hắn nếm.
Bất luận món ăn có quý lạ thế nào, nếu không có vật làm nền sẽ làm mất đi ý vị. Khói lửa nhân gian nếu có một tiên nữ làm bạn thì sẽ nảy sinh một cảm giác khó tả. Vì vậy, người càng đẹp, canh càng thơm.
Đây gọi là tú sắc khả xan (đại ý chỉ sắc đẹp thay cơm).
Sự yên bình ấm áp rất nhanh bị phá vỡ, trong viện đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp, hai người chưa kịp phản ứng thì người kia đã xông vào cửa...