Chương 1031.2: Thăm dò trước khi hành động

Say Mộng Giang Sơn

Nguyệt Quan 19-02-2024 14:31:07

Do trên phố dòng người đông đúc chen chúc nhau xem biểu diễn nên chiếc xe thanh ngưu ngày càng đi chậm lại, Dương Phàm từ trong xe nhìn ra, ngay lập tức nhìn thấy mọi người đang vây quanh đài biểu diễn, trùng hợp vô cùng, hắn lại nhìn thấy Mặc Quan lão nhân. Biểu diễn ảo thuật quan trọng nhất là sự hiếu kỳ của người xem, nên bọn họ luôn luôn nghĩ ra các trò ảo thuật mới để thu hút khán giả, như vậy mới kiếm được nhiều tiền. Dương Phàm nhìn bọn họ rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lông mày nheo lại khiến hiện rõ ba nếp nhăn dọc ấn đường. Cổ Trúc Đình rất muốn đưa tay lên dùng những ngón tay mềm mại xoa hết những nếp nhăn kia, nhưng nàng lại không dám làm thế. Ánh mắt của Dương Phàm chợt lóe lên, bỗng nhiên cúi đầu cắn tai nàng và khẽ nói. Cổ Trúc Đình chăm chú nghe, liên tục gật đầu. Xe từ từ vượt qua đám đông, khi xe đi đến một ngõ kế tiếp thì dèm cửa xe được vén lên, từ trong xe nhảy ra một bóng hình mạnh mẽ. Người này mặc quần áo màu xanh, dáng người cao to, dung mạo bình thường, khoảng ba mươi tuổi. Hắn phủi phủi áo bào đồng thời đưa tay lên vuốt râu, cử chỉ tự nhiên, phóng khoáng hòa vào đám đông. Dương Phàm nhẹ nhàng hạ dèm cửa xe khi bóng của Cổ Trúc Đình biến mất trong đám đông. ※※※※※※ Tấm chăn mỏng màu sen hồng được được trải trên giá giường chạm trổ tinh tế, trong chiếc màn tấm chăn mỏng khẽ che đi những đường cong chết người, làn da trắng toát trong thế lõa lồ của người đẹp. Đỗ Văn Thiên hưng phấn như hoang dại ra sức bóp lấy cặp mông, nghiến răng nghiến lợi như gặp phải kẻ thù không đội trời chung. Chiếc giường kêu két kẹt mãi không thôi, tuy nhiên các cung nữ người hầu đều đã tránh ra nơi rất xa, không ai nghe được âm thanh xao xuyến lòng người kia. Mối quan hệ không bình thường giữa Đỗ công tử và công chúa trong nhà từ lâu đã khiến các cung nữ nghi ngờ rồi, nhưng mà tuyệt nhiên không ai dám nói ra. Bọn họ là những nha đầu theo hầu hạ công chúa khi công chúa xuất giá, họ biết rõ phò mã rất nghe lời công chúa. Hơn nữa, nam nữ chủ nhân một người là công chúa, một người là quận vương, đứng về phía nào bọn họ đều không có một kết cục tốt đẹp gì, biện pháp sáng suốt duy nhất để bảo vệ bản thân là giả câm giả điếc. Đỗ Văn Thiên hưng phấn tột độ, cái cảm giác sung sướng từ tâm lý đến thể xác mà y không thể có được từ những người phụ nữ khác, bởi vì dưới háng của y là một vị công chúa tôn quý, cho dù người phụ nữ khác có đẹp hơn nàng thì cũng không thể có đươc thân phận cao quý như nàng. Nhưng, nàng vừa có thân phận cao quý vừa có dung nhan xinh đẹp nên đem lại cho y cảm giác cực khoái, nên mối quan hệ vụng trộm giũa y và vị công chúa điện hạ này luôn không làm nàng mãn nguyện. Đỗ Văn Thiên sớm bị tửu sắc hút hết sinh lực, khi lâm trận y hoặc là hữu tâm vô lực, hoặc là làm qua loa cho xong, y đã nhận thấy sự bất mãn của công chúa. Trước đây y tìm kiếm những người phụ nữ có ngon đẹp như thế nào, chỉ cần y thỏa mãn vui vẻ là được, không cần quan tâm đến cảm giác của đối phương, nhưng lần này thì không, y đành phải tìm cách khác. Hôm qua y nghe được Võ phò mã hôm nay đi dự tiệc ở Khúc Trì, y liền chuẩn bị, sai Trần Giai tiêu một số tiền lớn mua thuốc kích dục cho y, trước khi đi còn tự thủ dâm một lần trong nhà vệ sinh, để tránh hưng phấn quá độ nhanh mà chóng kết thúc cuộc phiêu lưu. Trước khi lâm trận không thể thiếu khúc dạo đầu, rồi mới bắt đầu chính sự. Y hôm nay dẻo dai lạ thường, y đã duy trì được thời gian nửa nén hương mà hùng phong không giảm, y vô cùng tự đắc. Lý Khỏa Nhi cũng hưng trí theo biểu hiện bất ngờ của y, nhưng mà nàng luôn thấy thiếu thiếu thứ gì đó, không thể càng tiến vào sâu hơn, càng mạnh mẽ hơn, không kìm nén nổi liền phối hợp với y. Cặp mông tròn ngọc ngà của Lý Khỏa Nhi phối hợp nhịp nhàng lên xuống với động tác của y, tiếc rằng vị tướng quân họ Đỗ này chỉ biết cưỡi ngựa mà thôi, Lý Khỏa Nhi vừa mới là người dẫn dắt cuộc chơi một chút y đã cảm thấy rằng tủy sống tê rần, bị co giật chuột rút mạnh. - Đừng dừng lại! Lý Khỏa Nhi thốt lên nhưng tiếc rằng đã muộn rồi, nàng tức tối nghiến răng nghiến lợi, tức giận đứng dậy, đẩy Đỗ Văn Thiên lúc này như một con chó chết dựa vào lưng nàng lên giường, hét to nói: - Đúng là đồ vô dụng. Lý Khỏa Nhi tức giận xuống giường, khoác lên người một tấm chăn mỏng, không thèm nhìn y lập tức bước qua tấm bình phong, sau bình phong là một căn phòng khác, gần tường còn có một cửa nách, nàng đẩy cửa đi vào một phòng tắm, trong bồn tắm đã đổ đầy nước ấm, mặt nước phủ đầy cánh hoa. Lý Khỏa Nhi cởi bỏ xiêm y, ngâm mình vào làn nước ấm, tức giận gọi: - Người đâu! Phía bên ngoài của nhà tắm còn có một cánh cửa khác, có hai cung nữ mặc xiêm y đang đứng hầu sẵn ở bên ngoài, nghe tiếng liền nhanh chóng đi vào hầu hạ công chúa tắm rửa. Đỗ Văn Thiên ủ rũ đúng dậy, vừa mắng lang băm bịp người vừa mặc quần áo, từ một cái cửa khác lầm lì đi ra. Xe chở Dương Phàm đỗ tại trước cửa Đỗ phủ, Nhâm Uy tay cầm bái thiếp đi lên gõ cửa. Phò mã không có trong phủ, nhưng Dương Phàm chắc chắn rằng Lý Khỏa Nhi biết hắn đến, vì đây là phủ Công chúa chứ không phải phủ Phò mã, làm phò mã có nghĩa là đi ở rể, mặc dù Võ Sùng Huấn được phong tước quận vương thì cũng vậy thôi, Công chúa mới là hoàng thất. Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư phấn đấu hơn mười năm cũng chỉ vì muốn thành hoàng tộc, nhưng Võ Tắc Thiên không lập con cháu Võ Thị làm người kế vị, cánh cửa này bọn họ thủy chung không bao giờ vượt qua được. Do vậy, Võ Sùng Huấn tuy là quận vương, kết hôn với An Nhạc, nhưng phủ đệ vẫn gọi là phủ Công chúa. Đây không phải chỉ là vẫn đề xưng hô, còn có nghĩa là phủ đệ là thuộc về công chúa. Quan Lũng thế gia mời Võ Sùng Huấn đến dự tiệc, đưa đến thiệp mời không thể trực tiếp đưa cho Võ Sùng Huấn, mà phải đưa cho An Nhạc công chúa, đây là lễ nghĩa. Một thị nữ hầu hạ An Nhạc tắm rửa quỳ giữa nhà, hai má bị một ma ma mặt như hung thần ác sát tát sưng đỏ lên, một người hầu còn lại quỳ dưới đất, nơm nớp lo sợ, khủng hoảng. Lý Khỏa Nhi trong lòng bực bội vì Đỗ Văn Thiên vô dụng không thỏa mãn dục vọng của nàng nên tính tình nóng nảy. Mới đầu nàng chê người hầu nhẹ tay, mạnh tay một chút lại kêu đau, sự nóng giận của nàng bỗng chút hết lên đầu cô người hầu đen đủi này. Quản gia của phủ công chúa tay cầm một bái thiếp đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này liền biết công chúa không vui nên có chút không yên, khi cách nàng gần một trượng thì đứng lại, thật cẩn thận bẩm: - Công chúa, Trung võ tướng quân Dương Phàm đến nhà thăm phò mã. - Dương Phàm? Lý Khỏa Nhi nhìn quản gia một cái, nghi ngờ lẩm bẩm nói: - Hắn gặp phò mã làm cái gì? Nàng nghĩ một lúc, nói: - Mời hắn vào phòng khách ngồi đợi, bổn cung lập tức đi gặp hắn! Quản gia trả lời rồi nhanh chóng đi ra ngoài, Lý Khỏa Nhi tức giận nhìn người hầu mặt đỏ ửng, khe miệng chảy máu, hung tợn nói: - Tiếp tục đánh cho nó nhớ! Nói xong liền vung ống tay áo, gọi to: - Người đâu, hầu hạ bổn cung thay quần áo!