Chương 1014.2: Gậy ông đập lưng ông .

Say Mộng Giang Sơn

Nguyệt Quan 19-02-2024 14:31:05

Một lần nàng ta cùng với một phu nhân quý tộc cưỡi ngựa du ngoạn đã đặc biệt cầu xin Võ Tắc Thiên cho mình mượn con Đại Thực bảo mã. Nó là cống phẩm dâng lên cho Hoàng đế Đại Chu mà Đại Thực quốc phái sứ thần mang sang nhằm củng cố thêm mói quan hệ thương mại giữa hai nước. Lúc đó An Lạc đang được Võ Tắc Thiên yêu quý nhất, Quan mã giám nịnh bợ An Lạc nên đã tiến cử Đại Thực bảo mã và nói chi tiết những nét đặc sắc của con ngựa này. Nhưng sau này An Lạc Công chúa dần dần khiến cho Võ Tắc Thiên không hài lòng nên không còn được sự sủng ái như lúc đầu nữa. Nhưng nàng ta vẫn còn nhớ những đặc tính của giống ngựa đó nên vừa nhìn thấy là nhận ra ngay. Dương Phàm ngạc nhiên nói: - Công chủ điện hạ nhận ra Đại Thực bảo mã? Lợi hai thật! Mắt của An Lạc Công chúa đột nhiên sáng rực, đám Hoàng thân quốc thích của thành Lạc Dương không một nhà nào có được một con bảo mã như vậy. Năm xưa An Lạc mượn Hoàng đế bảo mã một lần để khoe khoang, nhưng tiếc đó chỉ là đi mượn. Không ngờ chỗ Dương Phàm lại cũng có một còn như vậy, An Lạc ngay lập tức nói: - Bản cung rất thích cưỡi ngựa, không biết Dương tướng quân có thể nhường lại cho ta không? Dương Phàm lắc đầu nói: - Xin lỗi Công chúa, con ngựa này là vật đính ước mà ta tặng cho Cổ cô nương! An Lạc Công chúa cười, nụ cười mê hoặc lòng người, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng: - Bản cung mở lời mà Dương tướng quân cũng không chịu nhường cho ta hay sao? Dương Phàm nhẹ nhàng nói: - Điện hạ sao phải cướp đi vật yêu của người khác như vậy! Nụ cười trên gương mặt của An Lạc Công chúa không còn duy trì được nữa, nàng ta lạnh lùng nhìn Dương Phàm rồi nói: - Dương Phàm, ngươi đừng có được sủng mà sinh kiêu! Tướng quân đại thần cái gì chứ, nói cho cùng cũng chỉ là một con chó của Hoàng gia chúng ta mà thôi! Trong lòng Cổ Trúc Đình cảm thấy vô cùng bất an, là một sát thủ, năm mười ba tuổi nàng ấy đã dám đi hành thích một vị đại Đô úy. Nếu như ra lệnh cho nàng ta đi hành thích Hoàng thượng thì chắc hẳn Cổ Trúc Đình cũng sẽ ra tay không hề nao núng. Từ tận sau trong tâm can, Cổ Trúc Đình vô cùng e ngại vấn đề giai cấp. Là người vô cùng coi trọng lễ giáo, những nàng ấy cũng không hề sợ Hoàng quyền, dám đương đầu với quyền lực cao nhất. Những lời này nghe có vẻ đầy mâu thuẫn, nhưng kỳ thực thì chẳng có chút mâu thuẫn nào. Khi Cổ Trúc Đình bước ra ngoài giới giang hồ, nàng ấy có thể coi thường tất cả những quy định của nó, chẳng có cái gì khiến cho nàng ấy phải e ngại, phục tùng hết. Khi Cổ Trúc Đình tình nguyện bước vào giới giang hồ thì nàng ta sẽ phải bắt buộc tuân thủ tất cả những quy định của nó. Nay Cổ Trúc Đình đã không còn là một sát thủ nữa, cuộc đời của nàng ấy đã vì Dương Phàm mà thay đổi, trở nên có ý nghĩa hơn. Cổ Trúc Đình trân trọng tất cả những gì đang có, yêu tha thiết người đàn ông bên cạnh cô lúc này, Trúc Đình phải đứng trên góc độ của Dương Phàm mà suy tính. Vị Công chúa đang đứng trước mặt là người của Hoàng gia, Cổ Trúc Đình không thể không nghĩ tới những rắc rối sẽ xảy ra với Dương Phàm nếu có xung đột với An Lạc. Vậy nên mặc dù vô cùng tiếc nuối nhưng Trúc Đình vẫn hạ giọng nói: - A Lang, nếu như Công chúa điện hạ thích con ngựa này thì nô gia xin được dâng tặng lại nó cho người. Dù gì nô gia thường ngày cũng không thích cưỡi ngựa. Dương Phàm còn chưa kịp nói thì Lý Khỏa Nhi đã nói một cách khắc nghiệt: - Ngươi là thân phận gì mà cũng xứng để nói với ta hai từ "dâng tặng". An Lạc hướng sang phía Dương Phàm, hất cằm ngạo nghễ nói: - Ta muốn ngươi tặng nó cho ta. Dương Phàm không thèm để ý đến An Lạc, quay đầu nói với Cổ Trúc Đình: - Đình Nhi, nàng không nên vì bất cứ một người nào mà làm khổ bản thân mình. Người đàn ông của nàng có được ngày hôm nay cũng là nhờ vào những lần xả thân thừa chết trên xa trường mà có được chứ không phải là nhờ vào bợ đỡ xu nịnh Công chúa điện hạ. Lý Khỏa Nhi bị Dương Phàm trâm chọc cho tưc giận bừng bừng. Nàng ta là một vị Công chúa tôn quý, xinh đẹp hơn Cổ Trúc Đình. An Lạc không thể hiểu vì sao Dương Phàm không thèm đoái hoài đến mình mà lại coi một người con gái thân phận thấp hèn như bảo bối. Lý Khỏa Nhi vừa tức giận vừa ghen tỵ, không còn chú ý đến lễ nghĩa mà giận dữ nói: - Nàng ta là cái thá gì cơ chứ? Địa vị, thân phận, tuổi tác, dung mạo, có thứ gì có thể sánh được với ta cơ chứ? Chẳng qua chỉ là một con tiện tỳ dựa vào một chút nhan sắc mà không biết liêm sỉ bám vào cành cao trục lợi mà thôi, có xứng để cho người coi như bảo bối không? Cổ Trúc Đình bị An Lạc nhiếc móc đến nỗi giận dữ trắng bệch cả mặt. Trúc Đình yêu Dương Phàm không phải vì địa vị quyền lực của chàng ấy. Nhưng quả thật địa vị của hai người có một khoảng cách khá lớn, đó là sự thật. Cổ Trúc Đình thường cảm thấy tự ti chính là vì sự tồn tại của những sự thật đó. Nay lại bị người khác sỉ nhục như vậy, Trúc Đình không phản kháng được một chút nào, nàng ấy cắn chặt môi, một chút hương vị vừa tanh vừa ngọt dần dần chảy vào trong cổ họng, cũng đồng thời đâm thẳng vào tim củ Trúc Đình. Từ đằng xa, đám mệnh phụ phu nhân và Đỗ Văn Thiên đang đứng quan sát sắc thái của hai bên dường như không giống như là cố nhân chuyện trò. Lòng hiếu kỳ khiến cho bọn họ ra sức gióng tai lên nghe ngóng. Nhưng tiếc là bọn chúng không có được đôi tai thính như của Dương Phàm, lại vì đúng ở quá xa, xunh quang lại ồn ào tiếng mua bán nên chẳng nghe thấy được một chữ nào. Dương Phàm vô cùng phẫn nộ, hắn không hiểu Lý Khỏa Nhi rút cuộc đang phát điên vì cái gì? Nếu nói về tình cảm thì giữa hai người bọn họ chưa hề có chút tình cảm nào. Năm xưa chuyện trên Hoàng Trúc Lĩnh, chứng kiến sự điêu luyện trong kỹ thuật phòng the, không hề để rớt máu đỏ, đã đủ để cho Dương Phàm phải đề phòng An Lạc. Sau này khi đã biết rõ An Lạc vì muốn thoát khỏi nơi bị cấm túc mà không tiếc thân dâng tặng cho người khác, Dương Phàm trở nên khinh thường nàng ta. Tiếp sau này khi đã biết rõ thân phận của An Lạc, Dương Phàm bắt đầu xa lánh nàng ta. Cho đến khi dần dần nhận ra phẩm giá của người con gái này có vấn đề nghiêm trọng thì lại càng tránh xa. Nếu như nói thù hận, thì lại càng không nên có một chút nào. Dương Phàm có ơn với cả nhà An Lạc, nào từng có hận thù. Nếu như nói Dương Phàm bỏ rơi An Lạc, nàng ta từ yêu chuyển thành hận cũng coi như là một lý do. Nhưng Dương Phàm biết rõ rằng nàng ta không hề có tình ý với bản thân mình, An Lạc chỉ là lợi dụng Dương Phàm mà thôi. Sau khi An Lạc về kinh đã có nhiều những tin tức không hay được lưu truyền, Dương Phàm không phải không biết chút nào. Người phụ nữ này sẽ không bao giờ trao trọn trái tim cho một người đàn ông, đã vô tình như vậy thì làm gì có yêu và hận. Nhưng ngoại trừ những thứ đó ra thì hắn không thể hiểu nổi rút cuộc là bản thân đã đắc tội An Lạc ở chỗ nào mà lại khiến cho nàng ta hận mình sâu sắc như vậy. Dương Phàm không hề biết rằng trên thế gian này còn có một loại nguời nham hiểm cay độc đến độ khó mà có thể dùng lý lẽ thông thường để mà giải thích được. Năm xưa lúc Dương Phàm đi thăm dò tình hình trên Hoàng Trúc Lĩnh gặp ngay lúc An Lạc bị rắn độc cắn, tính mệnh đang vô cùng nguy hiểm. Dương Phàm lúc đó đang đảm nhận trọng trách cứu giá Lư Lăng Vương, biết rõ là nếu như giúp đỡ cô thôn nữ đó thì rất có thể sẽ bị lộ thân phận, nhưng Dương Phàm vẫn hút độc cứu nàng ta. Nhưng An Lạc lại nhân lúc Dương Phàm quay người đi thì dùng một hòn đá đập mạnh vào gáy của hắn. Dương Phàm né được cú đập đó và bắt được nàng ta. An Lạc ngay tức thì ngụy biện rằng không tin Dương Phàm là người đi hái thuốc, e là hắn có ý đồ không tốt với bản thân mình. Lúc đó Dương Phàm đã đeo cùi thuốc lên lưng chuẩn bị đi rồi, nào còn ý định xấu làm hại nàng ta? An Lạc nào đã từng để ý tới trinh tiết danh dự? An Lạc muốn đập chết ân nhân cứu mạng của mình chỉ vì nàng ta tin vào câu nói đùa lúc trước của Dương Phàm. Dương Phàm vì muốn che giấu thân phân thật sự của mình nên mới nói là người đi hái thuốc nên mới muốn lấy viên chân châu chẳng đắt giá gì của An Lạc làm quà thù lao. An Lạc muốn đập chết ân nhân cứu mạng thì chỉ có một lý do duy nhất là vì muốn lấy lại viên chân châu đó thôi. Loại người này, lòng dạ độc địa hẹp hòi vô cùng, ân tình cứu mạng cũng chẳng thèm bận tâm, mối thù hận không đáng có thì lại nhớ từng chút một. Loại người như vậy tựa như từ lúc sinh ra ông trời đã gửi vào trong tim nàng ta sự thù hận ác độc, sao có thể xem nàng ta như một người bình thường được. Dương Phàm bị chọc cho phẫn nộ vô cùng, hắn sầm mặt xuống, nói ràng rọt từng chữ từng từ một: - Ngươi hỏi có gì khác nhau? Vậy ta nói cho ngươi biết, sự khác biết giữa ngươi và Cổ cô nương chính là sự khác nhau giữa một con điếm và một người phụ nữ! Cổ Trúc Đình kinh ngạc ngây người, nàng ấy không thể ngờ được Dương Phàm lại có thể sỉ nhục một vị Công chúa, đó là một vị Công chúa cơ đấy! Hơn nữa hắn như vậy là vì Trúc Đình bị sỉ nhục, nước mắt bắt đầu rơi xuống. An Lạc Công chúa cũng kinh ngạc ngây người, nàng ta không ngờ Dương Phàm lại dám nói những lời như vậy. An Lạc sững người kinh ngạc nhìn Dương Phàm, nhất thời không biết nên nói gì. Dương Phàm mặt lạnh như băng lạnh lùng nói: - Giả Tinh, Giả lữ sư trên Hoàng Trúc Lĩnh và những thuộc hạ của ngài ấy đều chết hết. Theo như ta được biết thì những cận vệ của bọn họ sau khi mãn binh vụ về nhà thì đều gặp phải các kiểu tai nạn mà chết. Nguyên do ở trong đó chắc hẳn ngươi biết rõ nhất đúng không, Cửu Thái Nhi cô nương! An Lạc Công chúa lùi một bước, sắc mặt trắng bệch. Dương Phàm cười lạnh lùng nói: - Công chúa điện hạ, xin hãy mở to mắt của người ra mà nhìn cho kỹ Cổ cô nương. Người nhìn thất được gì trong đó? Đó là một dòng nước suối! Ở đó tràn ngập sự tôn nghiêm, tràn ngập trinh tiết, tràn ngập trung thành và thuần khiết! Còn trong mắt người ta chỉ nhìn thấy được sự tham lam, buông thảm, hư danh và vô liêm sỉ! Lý Khỏa Nhi như bị sét đánh ngang tai, không kìm được lại lui một bước, Dương Phàm không tiếc lời nói tiếp: - Một thân thể có thể bán đi bất cứ lúc nào, có đẹp đến mấy thì cũng bốc mùi không ngửi được! Ngươi lấy cái gì để so sánh với Cổ công nương! Môi An Lạc Công chúa run run, cong lên, hoàn toàn không thể thốt lên bất cứ lời nào. Khi Dương Phàm nói đến cái bí mật đó và gọi tên "Cửu Thái Nhi" thì đã dường như xé tan cái mặt nạ của nàng ta khiến cho An Lạc trước mặt Dương Phàm đã hoàn toàn không còn chút nguyên vẹn nào, nhất thời mất đi dũng khí kiêu ngạo của mình.