Võ Sùng Huấn sắc mặt âm trầm trở lại Đỗ phủ, quản gia trong phủ vội vàng tiến lên nghênh đón, tới cung tất kính nói:
- Phò mã, công chúa đã cùng mấy vị Công Hầu phu nhân đi dạo Khúc Trì rồi.
Võ Sùng Huấn không nói một lời, đi thẳng về phía thư phòng, quản gia kinh ngạc nhìn bóng lưng của y, không hiểu ra sao chỉ lắc đầu một cái. Mỗi lần phò mã trở về phủ chuyện đầu tiên nhất định phải hỏi han tình hình của công chúa, cho nên ông mới không đợi hỏi đã chủ động nói rõ, nhưng hôm nay phò mã như vậy là sao đây.
Võ Sùng Huấn vào thư phòng ngồi xuống, chậm rãi rút từ trong tay áo ra một mảnh giấy viết thư nhăn nhăn nhúm nhúm, từ từ mở ra, nhìn chữ viết trên đó, sắc mặt vốn âm trầm dần dần biến thành tái mét, trong mắt lại mơ hồ lóe lên tia khát máu.
Trên bức thư chỉ viết đúng một câu: "An Nhạc và Đỗ Văn Thiên có tư tình."
Võ Sùng Huấn không muốn tin chuyện này là thật, nhưng cũng không phải y không tin, chuyện như vậy đổi lại là bất kì người đàn ông nào cũng sẽ không lấy câu "Ta tin tưởng nàng" làm lý do mà hoàn toàn không tra không hỏi. Võ Sùng Huấn bất động nhìn chằm chằm lá thư để mở, hồi lâu sau đột nhiên hung dữ nắm chặt lá thư lại, lớn tiếng quát lên:
- Người đâu!
Theo lý mà nói, trong phủ công chúa trên dưới đều là người của công chúa, phò mã cũng giống như ở rể, đối với việc thu chi, việc nhân sự và mọi công việc trong phủ công chúa đều không có tiếng nói, nhưng phò mã Võ Sùng Huấn này thân là Quận vương, khác biệt rất lớn với các phò mã bình thường khác.
Hơn nữa, An Nhạc hồi kinh chưa được bao lâu, không giống Thái Bình công chúa sớm đã có một đội ngũ hoàn chỉnh, huống chi tính nàng lại thích xa hoa lãng phí, coi trọng phô trương, cho nên phủ An Nhạc công chúa cũng có hơn phân nửa là người do Võ Sùng Huấn đưa đến.
Nô tỳ đưa đến làm của hồi môn cho An Nhạc công chúa đa phần được sắp xếp ở nhà trong, người của Võ Sùng Huấn phần lớn phụ trách nhà ngoài, đôi bên tuy có lẫn lộn, trọng điểm lại có sự khác biệt. Hai gia tướng tâm phúc của Võ Sùng Huấn tiến vào thư phòng không bao lâu đã lặng lẽ rời đi, rất nhanh, cung nữ Thanh Nhi bên cạnh An Nhạc công chúa đã bị họ lặng lẽ kéo vào thư phòng.
Thanh Nhi là của hồi môn của An Nhạc công chúa khi rời khỏi hoàng thất tới phủ công chúa, nàng bị hai thị vệ đằng đằng sát khí kéo vào thư phòng thì bị dọa cho sợ tới tay chân mềm nhũn, hai thị vệ vừa buông lỏng tay, nàng đã uỵch một tiếng ngã quỵ xuống trước mặt Võ Sùng Huấn, run giọng nói:
- Phò mã gia, không biết nô tỳ phạm phải lỗi gì?
Võ Sùng Huấn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm, giống như hai đốm lân tinh bùng cháy:
- Ngươi không phạm sai lầm, chẳng qua Bổn vương muốn hỏi ngươi một chuyện! Ngươi phải thành thật trả lời Bổn vương. Trả lời thật thì tốt, tha cho ngươi một mạng, nếu như ngươi có nửa lời dối trá...
Võ Sùng Huấn chậm rãi đứng lên, tựa nghiêng vào bàn dài, điềm nhiên nói:
- Ta giết cả nhà ngươi!
Thanh Nhi giật mình hoa dung thất sắc, cuống quít dập đầu nói:
- Nô tỳ biết gì nói nấy, không biết không nói, cầu xin Phò mã gia khai ân!
Nửa canh giờ sau, trong hậu viện Đỗ gia, một thị nữ áo xanh đi tới bên giếng nước đưa tay xách thùng nước, treo lên móc sắt, vừa định thuận tay thả xuống giếng, nhưng nàng tùy ý liếc mắt nhìn xuống, đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, hoảng sợ tới suýt chút nữa trượt chân rơi xuống giếng. Nàng hoảng sợ lui về phía sau, hét ầm lên thảm thiết:
- Không hay rồi! Không hay rồi! Có người rơi xuống giếng rồi!
Rất nhiều thị tỳ nội giám ở nhà sau nghe tiếng chạy tới, có người to gan tiến tới cạnh giếng ghé đầu nhìn, chỉ thấy Thanh Nhi nửa chìm nửa nổi trên mặt nước trong giếng, đôi mắt hoảng sợ mở thật to.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Trong thiên hạ không có công bằng tuyệt đối, dù đó là cha mẹ cũng giống như vậy. Tuy rằng đều là cốt nhục của mình, nhưng làm cha mẹ chắc chắn sẽ có sự thiên vị nhất định. Đỗ Kính Đình thê thiếp thành hàng, dù là con trai trưởng hay con vợ lẽ cũng không chỉ có một, nhưng trong tất cả nhi tử của mình, người ông thích nhất vẫn là Đỗ Văn Thiên.
Cho dù Đỗ Văn Thiên hiện tại làm cho cả Đỗ gia thành Trường An trở thành đối tượng cho vô số người nhạo báng sau lưng, lại hại Đỗ gia đem một phần tư thu nhập năm nay để bồi thường tổn thất của Bích Du Cung, trong lòng Đỗ Kính Đình, vẫn như cũ không có nhi tử nào có thể thay thế được vị trí của Đỗ Văn Thiên.
Nhưng Đỗ Văn Thiên gây ra nhiều đại họa như vậy, cuối cùng vẫn phải có một câu trả lời thỏa đáng cho gia tộc, vả lại Đỗ Kính Đình tuy rằng yêu thương Đỗ Văn Thiên, vẫn vô cùng tức giận, ông ta tức chỉ là vì rèn sắt không thành thép.
Dường như để đáp lại lời đồn về sự xuất hiện liên tiếp của Thương Quan Uyển Nhi gần đây, lần trước ở tửu lâu Tân Xương đã có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy nàng, tin đồn nàng mang thai cũng tự sụp đổ, Đỗ Văn Thiên cũng không dám tiếp tục cố chấp vu cáo chuyện này, việc hiện tại gã cần làm không phải là công kích người khác mà là giữ mình.
Gã muốn ứng phó với phụ thân mình vẫn rất dễ dàng, trên đời này chung quy có một số người, giao tiếp với người ngoài có thể rất kém, rất ngu xuẩn, bị người coi như đồ ngốc mà xoay chuyển. Nhưng gã về đến nhà, lại có thể hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt cha mẹ gã, đem cha mẹ ở bên ngoài rất khôn khéo lừa gạt giống như uống thuốc mê.
Đỗ Văn Thiên thừa nhận với phụ thân, nói gã khi ở Hưng Giáo Tự quả thật gặp một vị cô nương dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, dáng người quyến rũ, cho nên sinh lòng yêu mến, nhưng y tuyệt đối không có bất kì hành vi hay lời lẽ bỉ ổi, y chỉ vì có cảm tình, tiến lên bắt chuyện vài câu, đã bị Trương Xương Tông không nói lời nào đánh cho một trận.
Đỗ Kính Đình tin, ông tin tưởng vào nhân phẩm của nhi tử, tin nhi tử sẽ không lừa gạt ông, mặt khác, ông đã lĩnh giáo sự càn rỡ của Trương Xương Tông, ông tin trong chuyện này, đích thị là con mình chịu ủy khuất.
Đỗ Văn Thiên còn nói, gã không hề liên quan gì đến lời đồn về Trương Xương Tông và Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ có điều gã nghe người ta nói đến lời đồn quá nhiều, hơn nữa tin đồn vốn luôn vu khống hãm hại, chỉ là vì Trương Xương Tông lúc ở Bích Du Cung không thuận theo sẽ không buông tha, đánh gã là chuyện nhỏ, làm cho Đỗ gia mất thể diện, gã sinh ra phẫn uất, để hả giận mới nói vài câu.
Đỗ Kính Đình vẫn tin, ông cảm thấy nhi tử luôn luôn biết đạo lý, hiểu đại nghĩa, đúng là không có khả năng làm ra loại hành vi tiểu nhân này, toàn bộ là do Trương Xương Tông quá mức càn rỡ, mà con ông không thể đối đầu với quyền thế ngút trời của Trương Xương Tông lấy lại công đạo, lúc này mới nói vô lễ, vừa là để cho hả giận, cũng là vì giữ gìn gia môn.
Đỗ Kính Đình tức giận qua đi, lại nghe nhi tử lần này giải thích hợp tình hợp lý, trái lại cảm thấy con mình chịu ủy khuất, người làm cha như ông không thể kêu oan cho con, trong lòng bỗng có chút áy náy. Song, căn cứ theo nghiêm phụ chi đạo, Đỗ Kính Đình cảm nhận chắc sẽ không khiến nhi tử ghi nhớ, ông vẫn như trước bắt Đỗ Văn Thiên quỳ ở tổ từ ba canh giờ liền để tạ tội, lúc này mới sai người đưa y tới trước mặt mình.
Nhìn thấy nhi tử quỳ gối quá lâu, bước chân tập tễnh, đi lại khó khăn, còn phải hai người dìu mới có thể đi vào thư phòng, Đỗ Kính Đình mềm lòng, vừa thấy Đỗ Văn Thiên làm bộ sắp quỳ, vội hỏi:
- Thôi, bài học ngày hôm nay, con cứ nhớ kĩ trong lòng là được, không cần quỳ.
Đỗ Kính Đình sai hai gia nhân đêm ghế đến cho nhi tử, lại lệnh cho bọn họ lui ra, rồi mới nói với Đỗ Văn Thiên:
- Trương Xương Tông muốn cha con ta mời khách khứa và bạn bè tạ tội với hắn, đã định tại tòa nhà kia của An Dật Phường. Tòa nhà kia hiện giờ đã mượn và Võ Phò mã, tòa nhà tuy là của Đỗ gia ta đấy, nhưng hiện tại Võ Phò mã mới là chủ nhân ở đó, nếu Đỗ gia ta ở đó thỉnh tội với Trương Xương Tông tất sẽ đắc tội với Võ Phò mã.
Đỗ Văn Thiên vừa thấy phụ thân không tiếp tục quở trách y, mà có chuyện thương lượng với y, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, nhân tiện nói:
- Nếu đã như vậy, sao chúng ta không chọn một tòa nhà khác, hay mời hắn đến Phàn Xuyên dự tiệc có được không?
Đỗ Kính Đình thở dài, nói:
- Con à, chẳng lẽ con không nhận ra sao? Lần này Trương Xương Tông gây khó dễ, không chỉ vì con chỉ trích hắn, bản thân Đỗ gia đưa vợ chồng Võ Phò mã tới An Ấp Phường đã đắc tội hắn.
Đỗ Văn Thiên bừng tỉnh đại ngộ, Đỗ Kính Đình lại nói:
- Hai bên ngang ngược sẽ không lâu dài. Nhưng lúc này hai bên đều không phải người Đỗ gia ta có thể ứng phó, cho nên, yêu cầu của Trương Xương Tông, chúng ta không thể không đáp ứng. Có điều cứ như vậy đáp ứng, đắc tội Võ gia, Đỗ thị ta lại mất nhiều hơn được.
Đỗ Văn Thiên nghe xong cũng không có chủ ý gì, không nhịn được hỏi:
- Vậy nên làm thế nào cho phải?
Đỗ Kính Đình vuốt râu, nhỏ giọng nói:
- Cha đã cẩn thận cân nhắc một phen, cũng nghĩ ra một biện pháp. Nếu chúng ta mời Võ Phò mã làm chủ công đạo, đứng giữa hòa giải, mượn danh nghĩa chủ trì tiệc tạ tội này, như vậy tiệc rượu tổ chức tại An Ấp Phường chẳng hợp tình hợp lý lắm sao, làm như vậy vừa không làm Võ Phò mã mất mặt, cũng coi như đối với Trương Xương Tông có một câu trả lời thỏa đáng.
Loại sự tình mất thể diện này, chẳng lẽ còn có thể để phụ thân chịu mất mặt đi làm? Hiển nhiên là muốn nhi tử đảm đương, Đỗ Văn Thiên hiểu được, lập tức nói:
- Sáng sớm mai con trở về An Ấp Phường, nhất định khiến Võ Phò mã đồng ý.
Đỗ Kính Đình lo lắng nói:
- Thương thế của con...
Đỗ Văn Thiên nói:
- Chỉ còn chút thương tích ngoài da, không có gì đáng ngại.
Đỗ Kính Đình gật đầu, đứng dậy rời ghế, đi đến bên cạnh Đỗ Văn Thiên, vỗ nhẹ vai y rồi chậm rãi rời khỏi thư phòng.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※
Sáng sớm hôm sau Võ Sùng Huấn đã sai người chuẩn bị ngựa, nói là cùng Vi Đức Duệ, Chu Hồng Quân, Võ Tiểu Hỗn hẹn nhau muốn đi Chung Nam Sơn chơi một chuyến. Quản sự trong phủ vội nhắc nhở:
- Phò mã, hôm qua Đỗ phủ đưa tin tới, không phải nói công tử Đỗ gia hôm nay muốn tới mời Phò mã hòa giải ân oán với Trương phụng thần sao?
Võ Sùng Huấn "a" lên mà vỗ trán một cái, nói:
- Đúng rồi, ta sao lại quên mất việc này. Thôi, chờ hắn tới rồi, dẫn hắn đi gặp công chúa, việc này để công chúa quết định là được rồi. Mau chuẩn bị xe ngựa.
Quản sự đáp lại một tiếng, vội vàng đi chuẩn bị, ước chừng chưa tới nửa canh giờ sau, Võ Sùng Huấn đã dẫn hơn mười thị vệ, vội vã rời khỏi An Ấp Phường của Đỗ phủ.
Võ Sùng Huấn rời khỏi chừng nửa canh giờ, Đỗ Văn Thiên đã tới An Ấp Phường rồi, vừa hỏi nơi Võ Sùng Huấn tới, quản sự phủ công chúa nói:
- Võ phò mã sáng sớm đã có hẹn, đi Chung Nam Sơn chơi, trước khi đi đã giao phó, Đỗ công tử có chuyện gì, chỉ cần thương lượng với công chúa là được, quyết định của công chúa cũng chính là quyết định của phò mã.
Đỗ Văn Thiên đối với An Nhạc công chúa thủy chung nhớ mãi không quên, chỉ có điều từ lúc từ Long Khánh phường Hồ Tâm Đảo trở về, An Nhạc liền không chịu gặp lại gã, Đỗ Văn Thiên chỉ có thể có khóc cũng không làm gì được, hiện giờ vừa nghe có cơ hội quang minh chính đại đến gặp An Nhạc công chúa, Đỗ Văn Thiên mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói:
- Nếu vậy, làm phiền quản gia thông báo một tiếng, nói Đỗ Văn Thiên cầu kiến.