Chương 356-360

Say Mộng Giang Sơn

Nguyệt Quan 19-02-2024 14:30:20

Chương 356: Ta nói không được giết. - Bảy ngày sau hành hình! Từ lúc Tiểu Man nghe được tin này về sau, tinh thần hoàn toàn sụp đổ. Bây giờ nàng chỉ muốn gặp Dương Phàm trước khi hắn bị hành hình. Nàng chỉ mong gặp mặt lại trượng phu của mình một lần. Nhưng mà ngay cả điều này cũng là hy vọng xa vời. Nàng muốn tiến cung cũng không còn có lý do, Viện Chấp Sự cũng không cho phép thăm tù. Có lẽ... Nàng chỉ có thể đợi thời khắc hành hình, ở trên pháp trường nhìn phu quân một lần cuối cùng? Sau khi nghe được tin tức này, Tiểu Man trắng đêm không ngủ, mãi cho đến rạng sáng ngày hôm sau, bỗng nhiên mới nghĩ đến một người. Nàng nghĩ đến vợ của Lai Tuấn Thần là Vương thị phu nhân. Đương nhiên Vương phu nhân không thể gây ảnh hưởng đến vụ án, nhưng làm phu nhân của quan trên Ngự Sử đài, nói cho nàng có cơ hội đi gặp trượng phu một lần, việc này cuối cùng làm được đúng không? Ngay ngày hôm ấy Tiểu Man chạy tới Bác Cổ Trai, bảo phục vụ đi đến phủ báo lại, nói trong quán đưa đến mấy món đồ cổ cực kỳ quý hiếm, mời phu nhân đến quán xem. Tiểu Man ở trong quán đợi một ngày, Vương phu nhân cũng không đến. Ngày hôm sau Chợ Nam vừa mới mở cửa, Tiểu Man lại chạy đến quán trông chừng, khoảng sau nửa canh giờ, cuối cùng Vương phu nhân đã tới. Vương phu nhân đem theo hai thị nữa chậm rãi đi vào Bác Cổ Trai, nàng vừa mới đi vào bên này thì có một tiểu nhị chạy ra đem theo một tấm biển đặt tại cửa ra vào, trên đó viết dòng chữ to: "Vẽ mẫu thiết kế!" Vương phu nhân đi qua "Bình phong" cười nói: - Dương gia nương tử, trong quán ngươi mới có thứ đồ cổ quý hiếm gì à? A? Dương gia nương tử, ngươi... Ngươi muốn làm cái gì? Tiểu Man đã sớm phái người ở ngoài đợi nàng đến. Vương phu nhân còn chưa tới cửa, Tiểu Man cũng đã để cho chưởng quầy và bọn tiểu nhị tránh đi. Vương phu nhân vừa mới đi qua "Bình phong" Tiểu Man liền nhẹ nhàng quỳ gối, mà nói với giọng đau thương: - Vương phu nhân, Tiểu Man có một chuyện muốn nhờ, vạn lần mong phu nhân giúp đỡ! Võ Tắc Thiên muốn treo cổ một đám loạn thần tặc tử, bêu ở chợ ba ngày. Sau khi ý chỉ truyền đạt xuống, công việc từ trên xuống dưới Ngự Sử đài liền trở nên bận rộn. Vì Địch Nhân Kiệt truyền huyết thư ra ngoài, khiến cho Hoàng đế xuất hiện lòng nghi ngờ, phái Thông Sự Xá Nhân Tề Phong đến Ngự Sử Đài quan sát bọn quan viên có phải là... bị nghiêm hình bức cung hay không mới phải nhận bừa. Mặc dù Lai Tuấn Thần lừa dối qua được chuyện đó rồi, nhưng cũng lo lắng đêm dài lắm mộng, lại xảy ra chuyện. Nên y liền lấy danh nghĩa các quan viên đang bị giam giữ làm ra một cái gọi là "Tạ Tử biểu", Nữ hoàng hạ lệnh xử tử nhưng trên thực tế còn có nhiều phạm nhân cơ bản không có nhận tội, thậm chí chưa từng thẩm vấn qua. Lai Tuấn Thần đành phải triệu hồi tất cả tùy tùng Ngự Sử đến, vội vàng đưa phạm nhân thẩm vấn một lượt, bởi vì tất cả văn kiện quan trọng ghi chép về thẩm vấn, lời khai đều phải giao cho Đại Lý Tự lập hồ sơ. Nếu chẳng may trong một lúc Hoàng đế cao hứng, lại phái một vị quan viên tinh thông về hình ngục đi đọc lại tài liệu hồ sơ vụ án, khi thấy văn kiện quan trọng không được đầy đủ, nhất định sẽ tấu lên. Như vậy Hoàng đế phát hiện kết án qua loa. Tả Ngự Sử Đài tổng cộng có mười lăm Tùy Tùng Ngự Sử lưu động, trừ bản thân Lai Tuấn Thần, toàn bộ Ngự Sử Đài cũng chỉ có mười lăm người này có quyền thăng đường xét hỏi. Trước khi Võ Tắc Thiên nắm triều chính trong tay, Ngự Sử Đài chỉ phụ trách thực hiện các việc chi tiết, buộc tội quan viên. Còn việc kết án phạm nhân có phạm tội hay không phải do Hình bộ thẩm tra xử lý, Đại Lý Tự phúc thẩm , tử hình phạm nhân còn phải do Hoàng đế đưa ra quyết định. Trải qua ba cấp quan thẩm tra xử lý mới có thể chấp hành tử hình. Từ triều đại Võ Hậu, vì để dễ dàng hơn trong việc tiêu diệt các thế lực phản đối, liền tăng thêm sức mạnh quyền lực cho Ngự Sử, đơn giản hóa việc phê duyệt tử hình. Từ đó về sau, Tùy Tùng Ngự Sử tập trung điều tra ,xét xử, thi hành pháp luật. Toàn bộ quyền hành ba bên đều quy về một mối, có quyền xử tử phạm nhân ngay tại chỗ, mà phạm nhân không có quyền kháng án. Sở dĩ Lai Tuấn Thần có thể một tay che trời, chính là vì Ngự Sử Đài nắm giữ quyền sát sinh trong tay. Hiện giờ mười lăm Tùy Tùng Ngự Sử đều ở trong kinh thành, cộng với bản thân Lai Tuấn Thần chia làm tám tổ. Cứ hai người một tổ, lấy các phòng công sự trong Ngự Sử Đài sung làm công đường, gấp gáp thẩm tra phạm nhân. Dữ Hầu Tư hợp sức thẩm tra xử lý phạm nhân cùng Từ Hữu Công người vừa mới hồi kinh không lâu. Năm nay Từ Hữu Công đã trên năm mươi tuổi, thân hình dong dỏng, tướng mạo thanh nhã, ho nên trông khá trẻ, mới nhìn thì cũng chỉ trên dưới bốn mươi tuổi. Hầu Ân Chỉ thật ra cũng không béo, chẳng qua hai má của hắn bị thịt che lấp cả mặt, nọng cằm, râu thưa thớt nên so với dáng vẻ đường đường của Từ Hữu Công thì đúng là thua chị kém em rồi. Ở trong triều Lai Tuấn Thần được gọi là cô thần, không kết đảng lập phái, chỉ một lòng trung thành với Võ Tắc Thiên. Từ Hữu Công ở Ngự Sử Đài và trong triều đình là người thứ hai sau Lai Tuấn Thần, hắn cũng không kết đảng lập phái. Mà hắn có muốn kết đảng cũng không được, bởi vì trong Ngự Sử Đài, ngoài hắn ra tất cả quan viên đều bám theo Lai Tuấn Thần. - Ừ... Hiện giờ..., thẩm tra xử lý Hầu Ân Chỉ giả vờ giả vịt làm ra vẻ đảo mắt nhìn qua danh sách phạm nhân, chờ thư lại bên cạnh nhắc, bên tai bất thình lình "Chát" một tiếng vang dội, làm cho Hầu Ân Chỉ sợ đến mức khẽ run rẩy. Từ Hữu Công dùng sức mà đập mạnh kinh đường mộc, sa sầm nét mặt, quát lớn: - Người đâu! Giải phạm nhân Dương Phàm tới! Hầu Ân Chỉ tức giận liếc mắt nhìn xéo qua Từ Hữu Công một cái, phất tay áo, xoay đầu đi đến bên cạnh. Chỉ một lúc sau, Dương Phàm bị còng tay xích chân được lôi lên công đường. Từ Hữu Công giơ tay cầm lấy kinh đường mộc, Hầu Ân Chỉ nhanh tay lẹ mắt túm lấy kinh đường mộc đập xuống, lớn tiếng quát: - Tội thần Dương Phàm, còn không quỳ xuống chịu xét hỏi! Từ Hữu Công ho khan một tiếng nói: - Hầu Ngự Sử, chuyện này không phải là kính thiên lễ địa, tế bái tổ tiên hay là đại lễ sắc phong của triều đình, làm sao mà còn phải quỳ. Nghi phạm lên thềm cần quỳ xuống sao? Bản quan làm sao mà không biết! Đến như Trung Thừa mỗi khi gặp bệ hạ , phải làm đại lễ ngũ thể địa đầu (phục sát đất), đó là vì Trung Thừa dùng phương cách đó bày tỏ lòng thành kính với Hoàng đế. Trên công đường, ta và ngươi cũng không thể dựa vào chấp pháp mà phạm pháp đâu. Hầu Ân Chỉ bị hắn mỉa mai cho một chập, khuôn mặt lập tức đỏ bừng giống như mông con khỉ. Nhưng mà lời nói của Từ Hữu Công có lý, Hầu Ân Chỉ không thể nào cãi lại, đành phải nhìn Dương Phàm quát: - Phạm quan Dương Phàm, hiện giờ có Dẫn Giá Đô Úy Chu Bân cáo buộc ngươi cùng với hắn đồng mưu, muốn kết bè kết đảng mưu mô làm phản, lật đổ Đại Chu. Ngươi có nhận tội không? Từ Hữu Công chậm rãi lại nói: - Hầu Ngự Sử, còn chưa có hỏi tên họ, để xác nhận đúng thân phận phạm nhân, ngươi gấp cái gì? Hầu Ân Chỉ không thể nhịn được nữa nói: - Người này chính là Dương Phàm, còn có thể sai sao? Từ Hữu Công vuốt râu khoan thai nói: - Có đúng có sai vẫn phải theo trình tự , xưa nay bản quan thẩm vấn luôn luôn tuân thủ! Hầu Ân Chỉ tức giận bỏ Kinh đường mộc xuống phất tay áo nói: - Ngươi tra xét, ngươi tra xét! Từ Hữu Công đem tên họ, quê quán, hiện giữ chức gì của Dương Phàm hỏi từ đầu tới đuôi một lượt. Thư lại bên cạnh xác minh chính xác, lúc này mới lấy tội danh của hắn hỏi lại một lần nữa: - Ngươi có nhận tội không? Dương Phàm vững vàng đứng ở công đường trầm giọng đáp: - Từ Ngự Sử, Dương mỗ nhận thấy mình vô tội! Từ Hữu Công khẽ nhướng hai hàng lông mày rậm, hỏi: - Nhận thấy mình vô tội? Ngươi giải thích thế nào? Dương Phàm nói: - Dương mỗ chưa từng phạm tội, tất nhiên nhận thấy mình vô tội! Tuy rằng Dương mỗ từng đảm nhiệm chức vụ ở dưới trướng Chu Bân, nhưng không có quan hệ cá nhân gì với hắn, lại càng không từng cùng hắn chuẩn bị kế hoạch mưu phản. Toàn bộ lời khai của Chu Bân là vì chịu hình mà khai lung tung vu cáo. Dương mỗ là người bị oan uổng, kính xin Ngự Sử minh xét. Hầu Ân Chỉ không kìm nổi, cướp lời nói: - Trên công đường chớ có ngụy biện! Tư Lễ Khanh Bùi Tuyên Lễ đã thừa nhậnrằng y ở giữa môi giới dẫn ngươi đi gặp Đông Quan Thượng Thư Lý Du Đạo, nhận hối lộ lớn của hắn. Lý Du Đạo còn từng hứa với ngươi, một khi thành công, sẽ phong ngươi làm Đại Tướng quân! Dương Phàm nói: - Cái đó là Lý Du Đạo nói sao? Từ Hữu Công lập tức nói chen vào: - Lý Du Đạo không chịu nhận tội, còn đang thẩm lý! Dương Phàm nhẹ cả người, nói: - Dương mỗ thật sự chưa từng cấu kết cùng bất kỳ kẻ nào mưu mô làm phản, lại chưa từng nhận hối lộ của người khác. Dương mỗ xin được đối chất ba mặt một lời cùng với Chu Bân và Bùi Tuyên Lễ! Từ Hữu Công chậm rãi nói: - Chu Bân bị dịch bệnh đã chết bất đắc kỳ tử, không thể cùng ngươi đối chất rồi. Về phần Bùi Tuyên Lễ sao... Hắn nhìn sang Hầu Ân Chỉ, Hầu Ân Chỉ gọi một Thư lại lên hỏi vài câu, thấp giọng nói với Từ Hữu Công: - Bây giờ Bùi Tuyên Lễ đang ở Vệ Ngự Sử làm nhân chứng, tạm thời không thể đến đây. Nói xong y nhìn về phía Dương Phàm lớn tiếng nói: - Phạm nhân Dương Phàm! Ngươi đừng tưởng mình gặp may mắn, cho rằng có thế lừa dối được trót lọt! Ngươi nói không nhận hối lộ, vậy ở đâu ngươi đột nhiên có mười sáu cửa hàng ở Chợ Nam. Những cái cửa hàng đó từ đâu mà đến vậy? Chương 356.1: Ta nói không được giết. Dương Phàm nói: - Ngươi nói những cửa hàng kia sao... Chính là một vị quý nhân tặng! Hầu Ân Chỉ truy vấn: - Người quý nhân này là ai, nhà ở chỗ nào, vì sao tặng ngươi? Dương Phàm nói: - Đây là việc riêng của Dương mỗ không tiện trả lời! Hầu Ân Chỉ giận dữ, đập Kinh đường mộc quát: - Dương Phàm! Ngươi định rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ngươi muốn chịu nỗi khổ da thịt mới bằng lòng ngoan ngoãn nói thật ra sao? Người đâu! - Khoan đã! Từ Hữu Công lại nói: - Hầu Ngự Sử đây là đại án mưu phản, sự việc trọng đại. Nếu tùy tiện dụng hình, nghi phạm chịu hình không được, nhận tội trái với lòng mình, không khỏi sẽ oan uổng người tốt. Bản quan nghĩ, hay là tìm thêm nhiều chứng cứ rõ ràng, khiến hắn không thể nào cãi lại, cúi đầu nhận tội thế mới thỏa đáng. Hầu Ân Chỉ liếc mắt nhìn Từ Hữu Công một cái, ngạc nhiên mà nói: - Dựa vào Từ Vô Trượng ngươi, làm sao mà thu thập chứng cớ? Từ Vô Trượng chính là tên hiệu của Từ Hữu Công. Từ Hữu Công vốn là quan ở Bồ Châu. Vì hắn xử án không sử dụng hình phạt mà dùng mọi cách điều tra, dùng nhiều chứng cớ khiến cho người phạm tội không thể chối cãi chủ động nhận tội, cho nên rất được nhiều người kính yêu, gọi hắn là "Từ Vô Trượng". Từ Hữu Công có thể vào triều làm quan cũng là vì cái hiền danh này của hắn truyền đến tai Võ Tắc Thiên. Từ Hữu Công nói: - Tuy rằng Chu Bân đã chết nhưng Bùi Tuyên Lễ vẫn còn sống. Chờ hắn làm chứng xong bên kia, cứ đem gã lại đây. Chúng ta nôn nóng làm gì. Mặt khác, muốn biết những cửa hàng kia của Dương Phàm do ai tặng cho hắn, có thể cử người đến phủ Lạc Dương tìm tài liệu sổ sách điều tra một chút sẽ biết là do người nào sang tên đúng không? Hầu Ân Chỉ nén giận, thấp giọng nói với hắn: - Từ Ngự Sử, Lai Trung Thừa nóng lòng kết thúc vụ án. Ngươi cũng biết chuyện đó. Ngươi làm như thế này là làm khó Hầu mỗ, đối nghịch với Lai Trung Thừa a! Từ Hữu Công cứ như không có việc gì nói: - Từ mỗ chỉ theo lẽ công bằng mà xử án, sao lại nói đối nghịch với Trung Thừa? Hầu Ân Chỉ thấp giọng nói: - Ngươi cho là Hẫu mỗ ngu xuẩn đến mức không biết đi thăm dò khế ước sang nhượng cửa hàng hay sao? Ta đã sớm điều tra! Vấn đề là không điều tra được người này, manh mối bị chặt đứt hiểu không? Chu Bân và Bùi Tuyên Lễ đã thừa nhận là đồng mưu cùng Dương Phàm mưu phản. Như vậy việc người này mưu phản còn không phải sao? Cứ đánh cho hắn phải cung khai, rồi kết thúc cái án tử này chứ cần gì phiền phức như vậy? Hầu Ân Chỉ nói cũng đúng là hợp tình hợp lý. Bởi vì "Căn cứ theo sự thật" Đây là thời đại mà xử án một nửa căn cứ vào pháp luật để quyết định. Vào thời điểm triều đại đời Đường xử án chủ yếu căn cứ theo cái gì? Đó chính là khẩu cung! Cái mà họ gọi là "Định tội theo lời cung khai". Cho nên Lai Tuấn Thần mới vắt hết óc, để nghĩ ra vô số hình cụ không có tính người dùng để bức lấy khẩu cung. Cho nên mặc dù Võ Tắc Thiên không thấy bất kỳ một bằng chứng nào, nhưng thấy các đại thần lăn tay điểm chỉ vào bản cung khai là chỉ việc ra quyết định. Tuy nhiên, khẩu cung làm bằng chứng cũng có một chút đáp ứng theo nguyên tắc "Định tội theo lời cung khai", còn có nguyên tắc "Định tội theo sự làm chứng của nhiều người", nói cách khác khẩu cung phải của ba người trở lên mới có hiệu lực. Đây là cái gọi là "Ba người làm chứng mới đúng, hai người làm chứng không được công nhận". Hiện giờ tội của Dương Phàm đã có khẩu cung thú tội của hai người Chu Bân và Bùi Tuyên Lễ. Chỉ cần có thêm một người nữa, bất kể là bản thân của hắn, hay là Lý Du Đạo thì Dương Phàm có thể bị ném vào tử tù đợi hành quyết. Thế thì Lai Tuấn Thần không có lý gì không tìm đến một người thứ ba làm chứng ? Bởi vì Dương Phàm là Chưởng binh ở trong cung, tuy chức quan không cáo nhưng trong cái "Án mưu phản" này cũng nhiều tác dụng. Trong vụ án mưu phản này toàn những nhân vật quan trọng, Lai Tuấn Thần cố ý sắp đặt một nhân vật như vậy, chính là để trói chặt hắn, không cho hắn trốn thoát. Ai bảo sau lưng hắn có nhiều chỗ dựa có thế lực như vậy chứ. Bởi vì ảnh hưởng của Dương Phàm to lớn, nên để khiến cho giống chuyện mưu phản, Lai Tuấn Thần mới làm ra một tình tiết câu chuyện: Hắn và Chu Bân đồng mưu, Bùi Tuyên Lễ ở giữa chắp mối. Còn Lý Du Đạo chiêu dụ trọng dụng.Lúc này mới có vẻ phản tặc hành sự kín đáo, đồng thời liên quan đến ít người, sơ hở cũng ít hơn, tránh cho những chỗ dựa vững chắc sau lưng Dương Phàm phát hiện ra lỗ hổng mà nhúng tay vào. Ai ngờ việc này muốn kết án, nhưng mà thành ra ngược lại tự mua dây buộc mình. Lý Du Đạo còn không chịu nhận tội, Dương Phàm cũng không nhận tội, Lai Tuấn Thần lại không thể tùy tiện tìm người khác biết chuyện để thay Dương Phàm chịu trách nhiệm mưu phản. Nên một mặt y đành phải ép cung Lý Du Đạo, một mặt muốn làm cho Dương Phàm tự mình nhận tội. Lần này Hầu Ân Chỉ khẽ nói thầm, thái độ chùng xuống, xem như giữ thể diện cho Từ Hữu Công, nhưng Từ Hữu Công cũng không cảm kích, lạnh lùng nói: - Sự việc không phù hợp với pháp luật. Không thể làm như vậy được! Hầu Ân Chỉ đã nín nhịn hồi lâu, thấy y vẫn không giữ thể diện và tình cảm, không khỏi giận tím mặt. Gã lăn lộn trên phố, bán bánh mà sống, nên ngay tức khắc lộ ra bản tính lưu manh của mình. Hầu Ân Chỉ đứng vụt dậy, một chân giẫm lên ghế ngồi, một mặt kéo tay áo nổi giận đùng đùng nói: -Từ Vô Trượng! Ngươi cho là chỉ ngươi hiểu được Vương pháp, người như Hầu mỗ sẽ không hiểu Vương pháp sao? Mỗ nhớ rõ, nếu phạm nhân chối cãi không chịu nhận tội, có thể dùng hình. Từ Hữu Công nhìn thấy hắn thể hiện như một tên lưu manh, cũng không tức giận, chậm rãi gật đầu nói: - Đúng vậy! Đùng là có thể dùng hình, có thể tra tấn. Cứ hai mươi ngày một lần, tổng cộng không được vượt quá ba lần, tổng số trượng không được vượt quá hai trăm trượng. Nếu dùng hình lấy lời cung khai dẫn đến chết người, Chủ thẩm quan không chịu trách nhiệm! Hóa ra cái quy củ này ngươi cũng biết à? - À? A,... bản quan... Bản quan đương nhiên biết! Trên cơ bản Hầu Ân Chỉ chính là một kẻ thất học, bằng không khi ở đây thẩm vấn Ngụy Nguyên Trung, vụ án cá biệt ồn ào, phạm nhân Ngụy Nguyên Trung ngồi còn Chủ thẩm hắn đứng chịu sự giáo huấn, khiến cho nó thành chuyện cười tới bây giờ. Từ Hữu Công nói những chuyện này thật ra gã không biết. Gã chỉ biết là quả thật có thể tra tấn bức cung thôi. Hôm nay Từ Hữu Công cũng chứng thực điểm này, khiến cho Hầu Ân Chỉ càng tức giận. Gã cất tiếng cười dữ tợn, nhìn đám công sai trên công đường, rồi cầm Kinh đường mộc lên dùng sức mà đập một cái, quát: - Người đâu! Dùng trượng đánh Dương Phàm, cho tới khi hắn khai ra mới thôi! Từ Hữu Công chậm rãi mà nói: - Nếu Dương Phàm không nhận tội thì sao? Hầu Ân Chỉ nói: - Vậy thì đánh đủ hai trăm trượng rồi hãy nói! Hầu Ân Chỉ kiêu ngạo như thế, tất nhiên là đang bị cơn giận bốc lên đến đầu, có phần bất chấp hậu quả. Nhưng lần trước sau khi Tiết Hoài Nghĩa làm loạn Thẩm phán viện, lo lắng Lai Tuấn Thần bằng mặt mà không bằng lòng, hàng ngày đều phái người tới thăm dò xem Dương Phàm như thế nào. Nhưng từ khi Hoàng đế xác nhận tội danh mưu phản hạ chỉ hành quyết về sau, Tiết Hoài Nghĩa cũng không có phái người đến nữa, xem ra gã cũng có kiêng sợ. Vì vậy mà Hầu Ân Chỉ liền có đủ dũng khí. Từ Hữu Công chậm rãi nói: - Thân mình có làm bằng sắt cũng không chịu nổi hai trăm trượng đánh liên tục. Chẳng lẽ Hầu Ngự Sử định đánh chết hắn trên công đường hay sao? Hầu Ân Chỉ lớn tiếng nói: - Hầu mỗ ta đánh hắn chết tươi ở chỗ này thì thế nào? Tữ Hữu Công chợt quát to lên: - Từ Hữu Công ở đây, người này không thể chết! Hầu Ân Chỉ hét lớn: - Dùng hình Từ Hữu Công hét lớn: - Ai dám! Hầu Ân Chỉ cầm lên một nắm thẻ ném xuống nền nhà, tức giận quát: - Lập tức dụng hình! Đánh trước một trăm trượng, nếu vẫn không nhận tội, đánh tiếp một trăm trượng! Từ Hữu Công cầm lên mắn thẻ ném xuống nền nhà, lớn tiếng nói: - Lôi Hầu Ân Chỉ xuống, lột quan y đánh sáu mươi cái thật mạnh! Dương Phàm là một phạm nhân từ lúc lên công đường còn chưa nói được mấy câu thì đã biến thành người ở ngoài đứng xem, hai quan Chủ thẩm ở trên đấu khẩu rồi gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây. Đám công sai đứng hai bên tay cầm đại côn sơn màu đỏ thấy thẻ bài ném loạn trên mặt đất thì ngơ ngác nhìn nhau không biết nên nghe theo lệnh của vị quan nào mới ổn. Hầu Ân Chỉ dừng tay chỉ vào mũi Từ Hữu Công nói: - Từ Hữu Công, ngươi dám bao che tội phạm? Từ Hữu Công phất tay giống như xua ruồi nhặng, nói: - Bản quan theo lẽ công bằng chấp pháp, tại sao lại nói là bao che? Hầu Ân Chỉ giơ ngón tay chỉ vào Dương Phàm hét lớn: - Bản quan muốn thẩm vấn lấy lời khai, ngươi lại ngang ngược phá rối, như thế không phải là bao che? Từ Hữu Công nói: - Ta theo luật xử án. Luật thẩm vấn của Đại Chu ta, thì hỏi cung tù phạm đầu tiên phải dùng tình, tường tận suy đoán lý, nhiều lần khảo sát nghiệm chứng. Nhưng nếu chưa thể quyết, cần phải thấm vấn xung quanh, lập hồ sơ vụ án, xin ý kiến của quan trên cùng xử, sau đó thẩm tra lấy lời khai người phạm tội, dùng sáu mươi trượng! Bản quan không đúng chỗ nào. Hầu Ân Chỉ thất học bị Từ Hữu Công nói cho một hồi đến mờ mịt, mắt nhỏ chớp chớp, dáng vẻ kiêu căng lập tức giảm bớt, lúng ta lúng túng hỏi: - Ngươi...Ngươi nói cái gì? Chương 357: Di hoa tiếp mộc. Từ Hữu Công chậm rãi nói: - Ngươi không hiểu sao? Cái gọi là trước lấy tình, rồi tính tới lý, kiểm tra khảo sát lại. Nếu còn chưa thể quyết, phải hỏi, lập án, xin ý kiến của trưởng quan, sau đó kiểm tra thông tin. Những chuyện này có ý gì chứ? Từ Hữu Công ngồi trên ghế, vuốt chòm râu, chậm rãi nói: - Cái này nhằm giải thích nên ngươi muốn khảo tin thì được thôi, nhưng ngươi phải kể lại tỉ mỉ tội chứng. Nếu phạm nhân không chịu nhận tội, trong tình hình như vậy, viết ra một hành văn chính thức, chờ phúc đáp do bên quan đường, sau đó mời có thể dùng hình. Mục đích của nó là gì chứ? Từ Hữu Công giống như một thầy đồ kiên nhẫn, giải thích từng câu một. Hầu Ân Chỉ đứng ở đó chợt phát hiện màn cảnh này giống hệt như khi bị Ngụy Nguyên Trung đùa giỡn mấy ngày trước. Y liền vội vàng ngồi xuống, không chịu đứng ở đó thụ huấn. Từ Hữu Công nói: - Mục đích của việc dùng hình không phải để có được manh mối phá án, mà là khi phạm nhân đối mặt với chứng cứ đầy đủ vẫn không nhận tội, mới phải dùng hình bức cung. - Mẹ nó. Cuối cùng Hầu Ân Chỉ không chịu nổi mà văng tục, tự lúc hắn vào ngự sử đài này, mắt thấy, nghe thấy nhưng đã thấy có người nào là phá án như vậy? Đúng là, Từ Vô Trượng thẩm án như vậy, nhưng người bên cạnh dùng hình bức cung, cũng không thấy hắn nói gì. Nhưng hôm nay hỏi án, không ngờ y lại sinh ra nhiều chuyện như thế, chẳng phải là cố ý làm khó gã sao? Sắc mặt Từ Hữu Công trầm xuống, phẫn nộ nói: - Hầu Ân Chỉ, ngươi dám nói năng lỗ mãng? Hầu Ân Chỉ nói: - Ăn nói lỗ mãng thì đã làm sao? Ta còn muốn đánh ngươi. Nói còn chưa hết, Hầu Ân Chỉ đã đã đấm một cái vào cằm của Từ Hữu Công. Từ Hữu Công có xuất thân thế nào? Tuy lão đã năm mươi. Nhưng từ khi lão bắt đầu làm việc ở Tư Pháp sau thăng lên làm Tuần Bộ, Ban Đầu, Tuần kiểm rồi lên tới huyện ủy, thông phán. Năm đó cũng từng xách xiềng xích, từng đi bắt tội phạm nên thân thủ rất nhanh nhạy. Hầu Ân Chỉ vung quyền lao tới, Từ Hữu Công nhún người xuống rồi vọt lên đánh vào cằm Hầu Ân Chỉ, khiến cho đối phương ngã xuống. Đám công sai thấy hai vị Ngự Sử cũng không nể mặt, động thủ ngay tại đại sảnh của đại đường. Dương Phàm đứng đó. Nhìn cảnh tượng này, trong lòng hắn cảm thấy nực cười. Từ Hữu Công này có lòng bảo vệ với mình, hắn có thể cảm nhận được. Khi nghe Hầu Ân Chỉ gọị Từ Hữu Công là Từ Vô Trượng, hắn liền biết người này là ai. Từ Vô Trượng cũng có chút danh tiếng trong kinh thành. Chỉ là Dương Phàm cũng không rõ, Từ Hữu Công có lòng bảo vệ hắn là do tính tình luôn chấp pháp công bằng hay là còn có người nhờ vả. Tuy nhiên, hắn là tội phạm, không thể lên giúp đỡ. Hơn nữa Từ Hữu Công cũng không chịu thiệt. Tuy lão nhiều hơn Hầu Ân Chỉ hơn chục tuổi, hai người động thủ với nhau, nhưng Hầu Ân Chỉ lại rơi vào thế hạ phong, liên tục bị đánh. Tình huống này cũng không cần hắn phải giúp đỡ. Hai vị quan chủ thẩm đại chiến trên đường, đã có người đã đi thông bao cho Lai Tuần Thần. Lai Tuần Thần nghe vậy chỉ tức tới lỗ mũi bốc khói, liền vội vàng tới xem, quả nhiên nhìn thấy Dương Phàm vô sự đứng một bên còn hai vị chủ thẩm đánh nhau trên công đường. Lúc này quần áo cả hai xộc xệch, mũ quan cũng lệch đi. Bốn loại thẻ "chấp", "pháp", "nghiêm", "minh" rơi khắp nơi. Gã liền hét lớn: - Dừng tay. Từ Hữu Công cầm kinh đường mộc đang định ném, còn trong tay Hầu Ân Chỉ thì đang cầm lấy cuốn sách che mặt. Vừa thấy Lai Tuần Thần tới, Hầu Ân Chỉ vội vàng bỏ sách xuống, chạy lên trước, mở miệng cáo trạng: - Trung Thừa xem, Từ Hữu Công đánh người, ngay cả răng của bỉ chức cũng bị mất hai cái rồi. Từ Hữu Công đặt Kinh đường mộc xuống bàn, chỉnh lại y phục, đứng ở đó mà nói hết sức hợp tình hợp lý: - Dưới trọng hình xuất oan quỷ! Hạ quan lại cũng là chủ thẩm, Hầu Ân Chỉ lạm dụng hình phạt, hạ quan không thể làm ngơ. Hầu Ân Chỉ bị hạ quan ngăn cản, thẹn quá thành giận, mới đánh hạ quan. Mọi người trên đường ai cũng nhìn rõ, có thể là nhân chứng cho hạ quan. Xin Trung Thừa làm chủ cho hạ quan. Lai Tuấn Thần nhìn Từ Vô Trượng mà cảm thấy đau đầu. Tới bây giờ Lai Tuấn Thần quả thật là một tay che trời trong triều đình, tại sao không có biện pháp nào với Từ Hữu Công? Bởi vì Từ Hữu Công đã rất nổi danh trong triều. Lúc trước khi Từ Hữu Công được Võ Tắc Thiên điều từ địa phương tới kinh thành làm quan, đầu tiên là làm Tư Hình thừa ở Đại Lý tự. Lúc đó, y và Lai Tuấn Thần từng giao thủ rồi. Lúc đó Lai Tuấn Thần phán quyết một viên huyện úy của một huyện là đồng mưu làm phản vớiLang gia Vương Lý Trung. Trước đây Ngự sử đài chuyển hồ sơ qua Đại Lý Tự chỉ để, không ngờ, Từ Hữu Công mới thăng quan nhậm chức, từ trong hồ sơ vụ án phát hiện một dấu vết, tuy không thể hoàn toàn cởi tội cho huyện úy nhưng cũng giảm được hình phạt cho ông ta. Cuối cùng chỉ phán quyết lưu đầy ba ngàn dặm, mà không bị tử hình. Lai Tuấn Thần không phục, bẩm báo lên Ngự tiền. Từ Hữu Công lý luận với Võ Tắc Thiên trên triều đường, quân thần biện luận nửa ngày. Nhưng bởi vì lời nói của Từ Hữu Công có lý, chứng cứ đầy đủ nên Võ Tắc Thiên liền nhượng bộ, cho phép hắn đưa ra phán quyết. Trước đây Võ Tắc Thiên chỉ nghe nói tới hiền danh của Từ Hữu Công, liền hạ chỉ điều hắn tới kinh thành. Nhưng mới gặp lão một lần, để lại ấn tượng rất sâu đậm. Từ Hữu Công nhậm chức ở Đại Lý Tự ba năm, đã xử án lại được hàng trăm vụ án oan ở bộ Hình và Ngự Sử đài. Sau ba năm, điều tới Hình bộ đảm nhiệm chức Thu quan viên ngoại lang, sau khi Thu quan lang trung Dương Minh Sang bị Dương Phàm giết chết, lão được thăng lên làm Thu quan lang trung, kết quả vị Thu quan lang trung này lại đối đầu với quan trên trực tiếp của mình là Chu Hưng. Lúc đó Chu Hưng vừa xử lý người lãnh đạo trực tiếp của mình là Thượng Thư Trương Sở Kim của Hình Bộ. Đối với y chính là lúc đường làm quan rộng mở. Có một lần y giao vụ án hai huynh đệ con cháu của Tôn Thất bị nghi ngờ mưu phản cho Từ Hữu Công làm. Thực ra ý của y chỉ là để Từ Hữu Công đi đúng quy trình thôi. Từ Hữu Công phá án phát hiện sự tình không đúng , không chịu kết án như vậy, thế là lại cãi nhau với vị Thượng thư mới Nhậm chức Chu Hưng này. Chu Hưng tức giận, buộc tội Từ Hữu Công, nói hắn che chở cho huynh đệ Lý Nhân Bao, có lòng phản, phải tiêu diệt. Võ Tắc Thiên đã biết người này xử án luôn căn cứ theo sự việc chứ không theo người nên không muốn giết hắn. Nhưng Chu Hưng diệt trừ hoàng tộc Lý Đường, căn bản làm hợp với tâm ý của bà ta. Đối với bà ta y rất cần thiết, cho nên cách chức của Từ Hữu Công, làm dân thường, trở về quê nhà. Sau khi Khâu Thần Tích và Chu Hưng suy sụp vì tội "mưu phản", Từ Hữu Công liền được phục chức.Nhưng lần này lão lại được điều động đến Ngự Sử đài, trở thành thủ hạ của Lai Tuấn Thần. Thiết nghĩ, một người ở trước mặt Hoàng thượng còn như vậy, Lai Tuấn Thần có thể làm gì được lão? có nhiều việc Lai Tuấn Thần không nhìn thấy người. Tuy Từ Hữu Công luôn bị xếp bên ngoài cái vòng nhỏ hẹp của y, cũng không phải là không biết một chút gì cho nên Lai Tuấn Thần cũng có sự e ngại. Không phải vụ án nằm trong tay Từ Hữu Công, Từ Hữu Công sẽ không hỏi tới. Dù sao nếu tiếp tục cãi nhau với quan chủ quản, có lẽ không có chủ quản của nha môn nào dám dùng tới lão. Nhưng nếu ép lão quá đáng, lão sẽ chạy tới trước ngai vàng nói hết tất cả những bí mật mà mình biết, vậy chẳng phải là phá hỏng việc lớn của gã sao. Lai Tuấn Thần tức giận nhìn hai người họ, phân bua nói: - Giải phạm nhân đi! Hai người các ngươi, đi theo ta. Lai Tuấn Thần dứt lời liền phủi tay áo bỏ đi. Từ Hữu Công và Hầu Ân Chỉ nhìn nhau, đều vung tay áo, hừ lạnh một tiếng, đi theo Lai Tuấn Thần...Giám thừa Long Xuyên của Đại Lý Tự cưỡi ngựa đi tới. Trên yên ngựa của y chất đầy một cái túi bằng da ngựa căng phồng, bên trong đựng một vì tài liệu, cần quay về Ngự Sử đài để bổ sung hồ sơ vụ án. Năm nay Long Xuyên hai mươi tám tuổi, vừa thăng lên làm quan cửu phẩm Giam thừa của Đại Lý tự, được coi là một nhân vật tuổi trẻ tài cao. Đàn ông hai mươi tám tuổi bắt đầu có râu. Từ đầu năm Long Xuyên đã bắt đầu để râu, tới nay chòm râu trở nên rất rậm, xem ra thành thục và uy phong hơn nhiều. - Ai dà. Hôm nay lâu lắm mới có nắng, người đi trên đường trở nên đông dần. Tuy Long Xuyên cưỡi ngựa rất chậm, vẫn đụng phải một người đi đường. Người đó kêu lên một tiếng, lảo đảo một chút gần như sắp ngã. Nhìn kỹ thì ra đó là một tiểu ni cô mặc áo màu bã trầu, tay còn cầm một làn rau. Long Xuyên vội vàng nhảy xuống ngựa, cáo lỗi với nàng, nói: - A, tiểu sư thái, thứ tội, thứ tội, tại hạ đi có vội vàng một chút, thực sự rất xin lỗi. - Không sao đâu. Tiểu ni cô đỡ lại cái mũ trên đầu, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp hơi ửng đỏ vì thẹn thùng. Long Xuyên nhìn gương mặt mỹ lệ đó, không chớp mắt. Phụ nữ đều thích trang điểm, mà sau khi trang điểm, vẻ đẹp của phụ nữ có một chút là dựa vào son phấn, rất khó để phán đoán. Nhưng không hề trang điểm mà nhan sắc vẫn tuyệt vời thì đó mới là một mỹ nhân thực sự số một. Tiểu ni cô trước mắt đây rõ ràng là một mỹ nữ như vậy. Tuy nàng mặc y phục màu xanh sẫm, trên đầu đội chiếc mũ ni cô mộc mạc, nhưng gò má của nàng đỏ hồng hào, giống như đang e thẹn, lại giống đóa hoa đào đang nở rộ. Chẳng biết phải dùng từ nào mới có thể tả hết được sự xinh đẹp kiều diễm của nàng. Long Xuyên thầm tiếc: - Một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, sao lại xuất gia làm ni cô chứ, thật là phí của trời. Tiểu ni cô thẹn thùng liếc mắt nhìn một cái, giống như vô cùng thấy hứng thú với sự uy vũ anh tuấn của y. Nàng hơi thu càu mày, lại rồi lên tiếng hết sức dịu dàng: - Không trách quân gia được. Do tiểu ni e sợ, nên phản ứng hơi chậm. Nàng khẽ cắn môi. Hàm răng trắng đều đặn cắn vào chiếc môi hồng chúm chím, trắng ra trắng, đỏ ra đỏ, lại thêm đôi mắt lóng lánh như nước, đen nháy thoáng nhìn về phía Long Xuyên, mang theo chút xấu hổ, nói: - Quân gia có thể mang giúp tiểu ni cô cái làn rau này về không? Nàng hướng ánh mắt xinh đẹp về phía Long xuyên khiến cho hồn vía của y như bay đi phương nào. Một tiểu ni cô vốn dĩ xinh đẹp đáng yêu, lúc này lại lộ ra một vẻ quyến rũ xinh đẹp khác thường, lại càng thêm sự hấp dẫn thần bí. Long Xuyên vội vàng nói: - Được, được, được, không biết tiểu sư thái tu hành ở chùa nào? Tiểu ni cô bĩu miệng về phía cái ngõ nhỏ bên cạnh, nói nhỏ: - Tiểu ni ngụ ở trong ngõ nhỏ này. Long Xuyên nhìn về phía ngõ nhỏ, ở đó đâu có cái am tự nào. Quả nhiên không ngoài dự liệu của y, Long Xuyên lập tức hớn hở nói: - Được, được, tiểu sư thái xin dẫn đường, Long mỗ sẽ mang rau về thay sư thái. Chương 358: Hổ cái Long Đầm - Đa tạ quân gia à. Tiểu ni cô bước về phía trước, tuy chiếc áo khá rộng, che bớt cái eo thon, nhưng vẫn lộ ra môt chút phong lưu. Long Xuyên nhặt làn rau lên, một tay dắt ngựa, đi theo sau tiểu ni cô. Y nhìn cơ thể thon thả lả lướt của nàng, thầm nghĩ: - Chỉ nghe nói một số thanh lâu đổi thành đạo quan, vừa để tránh quan phủ thu thuế, còn nhắm trúng một số khách có sở thích khác người. Lại không nghĩ còn có người che đậy kỹ viện đổi thành ni am. Đáng tiếc mái tóc của nàng ta. Một mỹ nhân như vậy, lại phải cạo đầu trọc..., hẳn phải có một mùi vị khác. Tiểu ni cô đi trước , dẫn Long Xuyên biến mất trong ngõ nhỏ. Sau thời gian một nén hương, trong ngõ nhỏ có một con ngựa đi ra. Trên lưng ngựa có một người ngồi ngay ngắn, mặc một bộ quần áo của Giám thừa Đại Lý tự, đeo một thanh gươm, trên yên ngựa còn chất một cái túi bằng da, Người này có dáng người gầy gò, chòm râu rất uy vũ. Khi "y" ra khỏi ngõ nhỏ liền đi thẳng tới Thẩm phán viện. Hiện nay cửa chính của Thẩm Phán viện có quan binh canh gác rất nghiêm ngặt. Mỗi người vào Thẩm Phán viện đều bị kiểm tra chặt chẽ. Ban ngày còn như thế, tối đên sự nghiêm ngặt phòng vệ còn khó mà tưởng tượng được. Một viên kỵ sĩ thúc ngựa đi tới trước cửa Thẩm Phán viện, nhảy xuống ngựa, rồi dắt ngựa sang một bên, buộc vào cọc ngựa. Sau đó y xách một cái túi da căng phồng từ trên lưng ngựa, đi nhanh về phía cửa. Nhìn cách ăn mặc, thì đó là quan phục giám thừa của Đại Lý tự. Người đó có vóc dáng gầy gò, trên mặt có một chòm râu. - Đứng lại! Ngươi làm gì vậy? Một vệ sĩ giơ tay ngăn đương của hắn. Người kia phe phẩy roi ngựa, mỉm cười trả lời: - Bổn quan là giam thừa Long Xuyên của Đại Lý tự, hôm qua nghe nói Thẩm Phán viện xảy ra chuyện, ha ha, không ngờ hôm nay đã được điều binh tới bảo vệ. Vị Trung thừa của chúng ta thật có mặt mũi à. Hắn vừa nói, vừa lấy ra một cái phù hiệu hình con cá từ bên hông, thản nhiên đưa cho tên lính kia. Tên lính cầm lấy tấm hổ phù, kiểm tra cẩn thận, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, đưa trả lại hắn, và nói: - Các hạ đến Thẩm phán viện, có việc chung gì sao? Gã xách xách cái túi da cho tên lính nhìn, trả lời rằng: - Ở đây có hồ sơ chưa đầy đủ của một số vụ án, Thiếu khanh Đại Lý tự dặn dò, Ngự Sử đài bổ sung cho đầy đủ tất cả các văn kiện , mới có thể phúc đáp lưu trữ. Tên lính kia lui sang một bên, khoát tay áo với gã."Long Xuyên" liền thu lại túi da, thong dong đi vào bên trong. Vị "Long Xuyên" này đương nhiên chính là do Thiên Ái Nô giả trang. Hôm đó Thiên Ái Nô vào Thẩm Phán viện, dựa vào trí nhớ nàng tìm được tới nhà giam. Sau khi tìm thấy cửa, nàng liền đại khai sát giới, một đường qua ải chém tướng. cho tới khi nàng xông vào nhà giam mới phát hiện: Dương Phàm không bị giam ở đây. Phạm nhân trong lao lại không biết thân phận của nàng, hơn nữa cũng thực sự không biết chỗ Dương Phàm bị giam. Thiên Ái Nô vội vàng tìm kiếm trong lao, nhưng không thấy bóng dáng của Dương Phàm. Nàng lại gọi vài tiếng, căn bản không có ai trả lời. Thiên Ái Nô thấy tình cảnh này, không nói hai lời, lập tức quay người lao đi. Nàng là một thích khách đã nhận được sự huấn luyện nghiêm khắc, nên hiểu rõ việc nắm bắt thời cơ. Nàng ngang nhiên tiến vào đại lao, nhìn có vẻ lỗ mãng, thực ra sớm đã suy xét toàn diện. Nàng còn có thể tính được thời gian mình có thể ở trong nhà giam. Với khoảng thời gian này đại khái chỉ đủ để nàng lấy được chìa khóa xiềng xích ở trong ngục, tìm thấy Dương Phàm, phá cửa, cứu hắn thoát ra. Thời cơ trôi qua nhanh chóng, nếu nàng thuận lợi cứu được Dương Phàm ra, thì lúc này hai người đã bắt đầu đánh giết để thoát vây rồi. Nhưng tìm kiếm Dương Phàm trong nhà lao đã tốn không ít thời gian, nên nàng không thể trì hoãn được nữa. Nếu không bên ngoài đóng cửa lại, ngay cả nàng cũng bị bắt ở đây. Thiên Ái Nô vừa thấy tình hình không ổn, liền quay người ra ngoài. Nàng vừa xông qua trăm đường, đám nha dịch đi tuần liền phát hiện có hai xác người trông ngục, liền xông vào. Thiên Ái Nô đột phá vòng vây, trốn vào màn đêm. Đợi cho nha dịch xung quanh tới nơi, Thiên Ái Nô đã biến mất không còn dấu vết. Nếu Thiên Ái Nô có thể bắt một tên canh gác ép hỏi để có thể biết được chính xác nơi Dương Phàm bị giam. Nhưng Thiên Ái Nô cũng coi như là vội quá mà sinh ra lỗi lầm. Nàng đã nghĩ tới mọi biến cố có thể xảy ra trong ngục rồi, duy chỉ có điều không ngờ tới là trong ngục đã giam kín người, Dương Phàm bị giam ở bên ngoài. Nhưng điều này không có ảnh hưởng gì tới kết quả cứu viện của nàng. Bởi vì nhà giam giam Dương Phàm quá mức đơn sơ, để phòng phạm nhân vượt ngục, nên phải có thêm cái xích xích chân người đó lại. Cho dù Thiên Ái Nô tìm được chính xác nơi của hắn, cũng không thể công khai hỏi nha dịch giúp hắn cởi trói. Đếm ngày thứ hai, Thiên Ái Nô còn muốn vào Thẩm phán viện là chuyện không thể. Nơi này có tường bao phủ, bốn phía đều trống trải, dưới sự canh gác của các binh sĩ, nếu nàng vào trong là căn bản không có chỗ nấp. Chỉ cần từ xa sẽ bị phát hiện rồi. Thiên Ái Nô không có cách nào khác, chỉ đành rời đi. Tới hôm nay nàng mới nghĩ ra cách này để vào. Thiên Ái Nô ngông nghênh đi thẳng vào Thẩm Phán viện, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. một lát, Trịnh Tiểu Bố vừa đi đưa thức ăn trở ra, Thiên Ái Nô liền nhìn về gã, cười hỏi nói: - Làm phiền! Ta là người Đại Lý tự phái mang văn kiện đến. Lần đầu tới đây, không biết đường, xin hỏi phải đi đường nào ạ? Trịnh Tiểu Bố nói: - Ngươi đi về phía kia, đi qua gian nhà thứ hai, tới gian nhà thứ ba thì chính là nó. Trên cửa đó có treo biển, bên trên viết " Đài Viện nha thự,. Thiên Ái Nô gật đầu nói: - Đa tạ. Nói xong nàng xoay người đi theo hướng Trịnh Tiểu Bố chỉ. Thiên Ái Nô ở trong ngõ nhỏ, đã hỏi được rõ từ miệng Long Xuyên những thứ mà nàng muốn biết. Hơn nữa nàng cũng biết được đây là lần đầu tiên sau khi thăng chức, Long Xuyên tới Thẩm Phán viện làm việc, liền càng thấy yên tâm hơn. Nếu người phụ trách giao tiếp nhận ra Long Xuyên, nàng phải cẩn thận hơn mới được. Thiên Ái Nô chạy tới Đài viện nha thự, thư lại làm việc ở đó lấy giấy tờ trong túi hồ sơ để đăng ký, viết một tập giao tiếp thành hai phần, để Thiên Ái Nô ký tên đồng ý. Thiên Ái Nô biên nhận xong, ký vào, rồi quay người vào viện. Trong tay không cần cầm cái túi da nặng trịch đó nữa nền hành động của nàng càng không gây chú ý cho người khác. Lúc này, Từ Hữu Công và Hầu Ân Chỉ đang ra tay với nhau trên công đường, Lai Tuấn Thần nghe nói cũng tới, không kìm nổi cơn tức giận mà quát: - Tạm thời bắt giam Dương Phàm lại, gọi người đầu tiên xử vụ án này tiếp tục tới tiếp quản vụ án Dương Phàm! Hai người các ngươi, đi theo ta. Lai Tuấn Thần phẩy tay áo bỏ đi. Từ Hữu Công và Hầu Ân Chỉ cũng đi theo, cùng rời khỏi đó. Thiên Ái Nô đi lại trong Thẩm Phán viện nửa ngày, nhưng vẫn không phát hiện được điều gì. Nàng đang muốn mạo hiểm bắt một người, lôi tới chỗ vắng vẻ ép hỏi tung tích của Dương Phàm, chợt thấy vài tên nha dịch đi ra từ công đường, áp giải Dương Phàm đang bị còng tay xích chân. Thiên Ái Nô vừa thấy Dương Phàm, trống ngực đã đập thình thịch, lập tức dừng lại. Áp lực trong lồng ngực khiến cho nàng không thể động đậy. Mãi cho tới khi số người kia áp giải Dương Phàm đi qua phía nàng, Thiên Ái Nô mới như tỉnh lại trong mơ, vội vàng thu lại ánh mắt si mê, quay người sang chỗ khác. Lúc này trái tim mới thình thịch đập loạn, giống như nổi trống. Nghe tiếng xiềng xích lạch cạch, tiếng tim của Thiên Ái Nô cũng càng ngày càng gấp. Nàng theo bản năng sờ chuôi kiếmnhưng trong lòng tay đã thấm đẫm mồ hôi. Đúng vào xinh vào lúc này, một đội quan binh đang khoan thai đi tới từ xa khiến cho Thiên Ái Nô muốn chặt đứt còng tay và xích chân trên người Dương Phàm, lại phải cắn răng kiềm chế sự kích động của mình. Dương Phàm dưới sự áp giải của nha dịch cùng với bị xiềng xích nên đi lại một cách khó khăn về phía hậu viện. Mấy cái xiềng xích nặng nề kia có lẽ nặng tới mười cân, tựa như trên chân buộc hai khối sắt to. Đoạn xích ở giữa to bằng quả trứng ngỗng muốn lấy tay cầm thì quá ngắn nên chỉ có thể dùng hai chân kéo khiến cho mắt cá chân bị mài tới mức nhìn thấy cả thịt. Thiên Ái Nô ở phía sau nhìn hai chân hắn như vậy mà cảm thấy đau lòng. Trong Thẩm Phán viện lúc này cũng đang là thời điểm bận rộn, có đại lý tự, bộ Hình, phủ Lạc Dương tới làm việc, có quan binh bảo vệ, có cả những công sai trong Thẩm Phán viện áp giải phạm nhân về nhà lao, Thiên Ái Nô nghênh ngang đi phía sau mấy tên sai dịch kia, một cách bình tĩnh, căn bản không ai hỏi tới. Nhóm nha dịch áp tải Dương Phàm tới khu nha giam tạm thời, nhốt hắn vào đó, rồi lại khóa hắn bằng một cái xích sắt kiên cố trên tường và trên mặt đất. Tên sai nha cuối cùng đi ra định khóa lại, thì phát hiện cái ổ khóa để khóa vòng xích không ngờ đã khóa rồi, không khỏi tức giận kêu lên: - Trương đầu nhi, Trương đầu nhi, mở khóa ra. Lúc này mấy sai nha kia đã đi, chỉ còn lại một sai nha cuối cùng đang đi về phía tường nhà, cao giọng hét gọi tên Trương Lập Lôi mở khóa. Thiên Ái Nô vừa thấy cơ hội khó có được, liền quay người, nhìn thoáng quá cái khóa và cửa. Nhà giam này được sửa chữa tạm thời, nó vốn dùng để đứng tứ bảo, dụng cụ làm việc công, cho nên phòng rất đơn sơ, khóa cũng không to. Thiên Ái Nô tự nghĩ một cước có thể đá văng, không ngờ chặc không có đường lui, lập tức không chút do dự mà tiến vào. Dương Phàm chợt thấy một quan viên Đại Lý tự mang theo đao xông vào, trong đầu lập tức căng thẳng Trải qua sự bạo tử của Chu Bân, hắn đã đề cao cảnh giác. Dương Phàm lập tức kéo xích sắt rất nhanh, đáng tiếc sức của hắn có hạn, nếu người tới thật sự có ác ý, e là hắn có võ công cao tới mấy cũng không phát huy được. - Chớ có lên tiếng, muội tới cứu huynh đây. Thiên Ái Nô cũng sợ hắn la lên, vội vàng dùng âm thanh vốn có để nói một câu. Dương Phàm nghe thấy thì giật mình. Đúng lúc này, Trương Lập Lôi đang khập khiễng đi tới. Tên sai nha kia càu nhàu nói với y: - Trương Đầu, phạm nhân chưa quay lại, chia khóa treo ở đó không được hay sao mà phải khóa lại? Ngươi sợ người ta trộm ổ khóa hay sao? Trương Lập Lôi hừ một tiếng nói: - Hàng ngày ta đều phải mở rồi đóng cửa, nên thuận tay khóa lại không được sao? Chương 359: Tiểu muội nhà ta tên là Nữu Nữu Thiên Ái Nô nghe vậy, liền cân nhắc, lại lo có người thăm dò vào trong, vội phi thân nhảy, vọt lên phía trên cái tủ sách trên tường, trong phòng này không có cửa sổ cũng không có đèn, ánh sáng rất mờ nhạt, ngoài cửa có chút ánh sáng chiếu vào, có vẻ khá sáng, nhảy lên trên giá sách trên tường, lại ép xuống, cho dù thăm dò cũng rất khó phát hiện có người. Khi Trương Lập Lôi mở khóa, sai nha kia quả nhiên thò đầu vào trong nhìn lướt qua một lượt, đợi khi gã thu đầu lại, cửa phòng răng rắc một tiếng đã khóa lại, ánh sáng duy nhất trong phòng chỉ có lại chút ánh sáng nhạt nhẽo truyền vào qua khe hở. Dương Phàm mở to mắt nhìn về phía giá sách, trong bóng tối, giá sách đều chỉ còn sót lại một cái bóng mông lung, một người nằm sấp trên đó, hắn cũng nhìn không rõ, chỉ thấp giọng gọi: - A Nô? Thiên Ái Nô nghe thấy hắn gọi tên mình, trong lòng chợt kích động, không kìm nổi mà rớt nước mắt. Nàng hít mũi một cái, nhảy xuống khỏi giá sách, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Dương Phàm, không thốt lên lời nào, chỉ là giơ tay sờ sờ vào cái xích sắt trên tay hắn, dùng sức kéo một chút. Dương Phàm nhỏ giọng nói: - Vô dụng, còng sắt này không phải địa khảm ở trong lương trụ, chính là dùng đại chùy dưới nền đất, căn bản không nhổ ra được. Thiên Ái Nô vẫn không lên tiếng, chỉ là sờ sang sợi xích, thả người nhảy lên xà, lại cẩn thận sờ xoạng một lúc, muốn rút nhổ ra nhưng quả thật không thể nào rút ra được, đành nhảy xuống, rút đao ra khỏi vỏ. Dương Phàm lắc đầu, lại nói: - Không phải thử, còng sắt này vốn là dùng hình để treo phạm nhân trên không trung, rất chắc chắn, đao thép khó gãy, trừ phi trong tay muội có cái vũ khí thần binh gì đó trong truyền thuyết, có thể chém sắt như chém bùn! A Nô, muội tới Lạc Dương khi nào vậy? Thiên Ái Nô vẫn không nói gì, nàng nhặt cái xích sắt đó lên, theo như lời Dương Phàm nói, xích sắt thô như vậy, không phải là đao thép có thể chặt đứt được. Nằng không cam tâm sờ vào tay Dương Phàm, nghĩ thử có thể chắt đứt cái còng sắt trên tay hắn không, cái còng sắt đo bằng thép, rộng bằng cổ tay, dầy khoảng ba tấc, Thiên Ái Nô không khỏi có chút tuyệt vọng. Dương Phàm thấy nàng trước sau vẫn không nói gì, không khỏi kỳ lạ nói: - A Nô? Ta nghe ra giọng nói của muội, muội chính là A Nô, tại sao không nói chuyện. Thiên Ái Nô lạnh lùng nói: - Huynh muốn ta nói gì? Dương Phàm nghe ngữ khí của nàng rất lạnh lùng, có chút kinh ngạc, lập tức liền hiểu ra, hắn trầm mặc một lát, thấp giọng nói: - Muội...biết việc ta lấy vợ à? A Nô, hôm đó ở Minh Uy Thú, có chút việc ta chưa nói rõ với muội. Sau đó muội gấp gáp bỏ đi, ta cũng đi... Thiên Ái Nô ngắt lời nói: - Huynh không cần nói nữa, bây giờ ta đã xuất gia, tất cả mọi chuyện phàm trần, không liên quan gì với ta hết. - Gì cơ ? Dương Phàm kinh ngạc nói : - Muội xuất gia rồi ? A Nô, là vì ta sao ? Thiên Ái Nô không lên tiếng, chỉ ngồi xổm xuống, sờ lên cái xích ở cổ chân Dương Phàm. Dương Phàm cũng ngồi xổm, đỡ lấy bờ vai nàng: - A Nô, muội nghe ta nói, có vài việc, không phải như muội nghĩ, thực ra khi ta ở sa mạc... Ngón tay của Thiên Ái Nô xẹt qua cái khóa sắt lạnh lẽo khiến người ta tuyệt vọng, chợt một chưởng đánh trên mặt Dương Phàm. Dương Phàm bị đánh ngây người không khỏi câm bặt lại. Thiên Ái Nô chảy nước mắt, phẫn nộ nói: - Ta hận huynh! Huynh biết không, ta..trước đây ta chưa từng hận ai như vậy, ta hận huynh! Ta...hận bản thân ta. Đúng vậy, nàng hận Dương Phàm, hận Dương Phàm cho nàng cơ hội yêu, nàng cũng hận bản thân, hận mình không buông được, không bỏ được. Vốn dĩ Dương Phàm không hứa hẹn gì rõ ràng với nàng, là nàng tự mình tơ tưởng, bó buộc như vậy, lại không thể giải thoát được. Lúc này, Lâm Sát Ngự sử Vạn Quốc Tuấn vừa mới vào trước phủ gặp Vương phu nhân, vội vàng mời nàng tới. Vạn Quốc Tuấn là một trong những tâm phúc của Lai Tuấn Thần, bộ " La chức kinh" mà Lai Tuấn Thần làm kia chính là đồng tác giả với người này. Vạn Quốc Tuấn nghe rõ việc Vương phu nhân đến, không khỏi khó xử nói: - Phu nhân, làm như vậy không hợp pháp à. Vương phu nhân thản nhiên nói: - Ta đương nhiên biết không hợp pháp, nhưng những việc các ngươi làm bất hợp pháp còn ít sao? Nương tử Dương gia chỉ là muốn thấy mặt của chồng nàng ta, nói vài lời thôi, đây có gì không thể chứ? Nếu ngươi không làm chủ được việc này, ta đi tìm Trung Thừa của các ngươi vậy. Vạn Quốc Tuấn vẻ mặt tươi cười nói: - Phu nhân nói quá lời! Ha ha ha, nếu như vậy, vậy được thôi, Vạn mỗ ngoại lệ một lần vậy. Vạn Quốc Tuấn đi cùng Vương phu nhân và Tiểu Man tới chỗ giam Dương Phàm, nói: - Dương Phàm bị nhốt trong gian phòng này, nương tử Dương gia nếu có lời gì, mau mau nói đi? Vương phu nhân nháy mắt với y nói: - Để nàng ấy nói chuyện qua cửa sao? Vạn Quốc Tuấn nói: - Phu nhân, đây chỉ là phòng giam tạm thời, không phải là hàng rào.. Vương phu nhân nói: - Vậy để cho nàng ta vào không được sao? Vạn Quốc Tuấn cười mỉa nói: - Phu nhân, trọng phạm mưu phản được thăm hỏi đã coi là..., coi là ân xá ngoài vòng pháp luật rồi, đây còn là nể mặt của phu nhân, nếu cho phép tiếp xúc riêng, điều này thật sự... Vương phu nhân cười lạnh, nói: - Bổn phu nhân có thể diện lớn như vậy à, đây gọi là thăm ư? Chẳng lẽ ngươi để nương tử Dương gia nói chuyện qua cánh cửa hay sao? Để phu thê họ gặp nhau, nói vài câu cũng coi là việc bình thường, Vạn Ngự Sử không thể dàn xếp một chút sao? Vạn Quốc Tuấn chần chừ nói: - Việc này..phu nhân có dặn dò, Vạn mỗ vốn không nên từ chối. Nhưng trọng phạm của triều đình, ngộ nhỡ có chuyện gì... Vương phu nhân không kiên nhẫn nói: - Tiểu nương tử của Dương gia là một nữ nhi, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Vạn Quốc Tuấn vội nói: - Phu nhân có điều không biết, nương tử Dương gia vốn vẫn là nữ thị vệ trong cung, võ công không tầm thường, ngộ nhỡ nàng ta..., phu nhân, tại hạ không gánh nổi trách nhiệm đâu. Vương phu nhân chậm rãi nói: - Vậy ngươi không thể nghĩ cách sao? Tốt xấu gì ta cũng đã tới rồi, ngươi bảo ta cứ như vậy đưa nương tư của Dương gia rời khỏi sao? - Tiểu Man? Là cô đang ở ngoài sao? Giọng nói bên ngoài cùng vang lên, Dương Phàm và Thiên Ái Nô đều không lên tiếng nữa, âm thanh bên ngoài nói chuyện với nhau mơ hồ truyền tới, Dương Phàm nín thở nghe trong chốc lát, nghe ra là Tiểu Man tới thăm, không khỏi kích động kêu lên. - Lang quân. Tiểu Man nghe được giọng nói của Dương Phàm, không kiềm chế nổi, nàng vội xông lên phía trước, bổ nhào vào cửa, bi thương nói: - Lang quân, Tiểu Man tới thăm huynh đây. Vương phu nhân lạnh lùng nhìn Vạn Quốc Tuấn, sắc mặt dần trầm xuống, Vạn Quốc Tuấn có chút không chịu được, y do dự một lát, dùng ngữ khí thương lượng nói: - Phu nhân nếu muốn để họ gặp nhau cũng được, nhưng...Tại hạ để nương tử của Vương gia đeo xích vào phòng trừ ngộ nhỡ, phu nhân bà thấy... Vương phu nhân ngẫm nghĩ một lát, chậm rãi gật đầu, Vạn Quốc Tuấn như trút được gánh nặng, vội vàng sai nha dịch nói: - Ngươi đi lấy một bộ xiềng xích tới đây. Rồi lập tức nghiêng người quay lưng về phía Vương phu nhân, nói nhỏ: - Lấy còng tay lại nữa. Sai dịch kia phi như bay, trong chốc lát đã mang một bộ xiềng xích tới, bộ xích này nặng khoảng bảy tám cân, hình chữ nhật, độ dày như tấm gạch, sau khi còng hai tay lại, trừ phi dùng khóa mở, nếu không cho dù là dùng đại chùy đập, chỉ sợ nát cổ tay, cũng không chắc đập được nó ra. Vạn Quốc Tuấn cẩn thận như vậy, một là biết bản lĩnh của Tạ tiểu Man, hai cũng là vì việc cướp ngục đêm hôm trước khiến y đề cao cảnh giác. Y là tâm phúc của Lai Tuấn Thần, cho nên y rõ, đêm hôm đó người tới cướp ngục kỳ thật chỉ có một người, mà là một người phụ nữ. Thật ra bọn họ cũng từng nghi ngờ Tiểu Man, chẳng qua cô gái che mặt là xông vào đại lao, không phải chỗ giam Dương Phàm. Mà chỗ giam giữ Dương Phàm không phải một bí mật, ít nhất người chùa Bạch Mã kia đều biết, nếu nương tử của Dương gia có ý cướp ngục, không thể không biết địa điểm chính xác giam giữ Dương Phàm. Vạn Quốc Tuân sai người còng tay Tiểu Man lại, kiểm tra không có sai sót gì, lúc này mới để Trương Lập Lôi mở cửa lao. - Tiểu Man. - Lang quân. Tiểu Man bước vào cửa lao, nhìn dáng vẻ Dương Phàm, nước mắt lập tức chảy đẫm hai mắt, nàng từ từ đi mấy bước, chợt nhào tới ôm lấy Dương Phàm. Thiên Ái Nô nằm trên giá sách khẽ cắn môi, từ từ nằm ngửa ra, hai mắt nhìn lên trần nhà tối om. Tiểu Man cố hết sức nâng hai tay mang còng nặng lên, nhẹ nhàng vuốt hai má gầy yếu của Dương Phàm, vuốt ve cái cằm thô ráp, nức nở nói: - Lang quân, huynh gầy quá.. Chương 359-1: Tiểu muội nhà ta tên là Nữu Nữu Trên tủ sách Thiên Ái Nô nghe thấy lời của nàng, trong lòng thấy chua chát. Người ta là có tư cách biểu lộ sự quan tâm thân thiết với Dương Phàm nhất, còn nàng thì sao? Nàng chỉ có tư cách tỏ ra hận thôi. Trong lòng Thiên Ái Nô cảm thấy vô cùng mất mát. Một đám người ngoài cửa đứng ở đó, Vạn Quốc Tuấn đứng ở chính giữa cùng với vương phu nhân, phía sau Vương phu nhân còn có hai nha hoàn, hai nô bộc, bên ngoài là năm sau sai nha. Vương phu nhân nói với Vạn Quốc Tuấn: - Đóng cửa lại để phu thê bọn họ nói chuyện tự nhiên đi. Nương tử Dương gia đã bị còng tay, ngươi còn lo bọn họ trốn ra sao. Lần này, Vạn Quốc Tuấn rất thẳng thắn đồng ý, còn theo yêu cầu của Vương phu nhân, gọi người mang đèn vào. Khóa cửa lại xong, Vạn Quốc Tuấn sai hai nha dịch canh giữ ngoài cửa, rồi ân cần nói với Vương phu nhân: - Phu nhân, mời sang bên phòng này nghỉ ngơi một lát. Vương phu nhân gật đầu, đi tới phòng ký tên, thuận tiện nói: - Trung thừa của các ngươi đâu? Vạn Quốc Tuấn nói: - Có hai vị đồng nghiệp vì thẩm án mà tranh cãi, Trung thừa gọi hai người đó tới, đại khái là đang nói chuyện, phu nhân muốn gặp Trung Thừa sao? Vương phu nhân nói: - Không cần, đây là việc tư ta nhờ ngươi, ông ta bận vậy, không cần để ông ta biết. - Lang quân. Trong nhà lao, Tiểu Man nhào vào lòng Dương Phàm, nghĩ đến mấy ngày nữa hai người phải sinh ly tử biệt, không khỏi khóc không thành tiếng. Dương Phàm nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói: - Muội đó, lại khóc, ta chỉ là bị giam ở đây, chịu khổ để gặp muội, hóa ra Tạ Đô Uy khí phách uy phong đi đâu rồi? Ttừ khi muội gả cho ta lại trở lên như búp bê hay khóc thế này, khiến người ta thấy lại tưởng ta bắt nạt muội. Thiên Ái Nô nằm trên giá sách, lửa giận trong bụng bắt đầu bốc lên: - Khốn kiếp! Có bao giờ dỗ dành ta như vậy đâu? Rõ ràng biết ta ở đây còn chàng chàng thiếp thiếp để chọc giận ta. Tiểu Man nghe thấy lời nói của Dương Phàm, càng khóc thảm hơn, nàng nghẹn ngào nói: - Lang quân, Hoàng đế đã hạ chỉ, phán quyết tất cả mọi người treo cổ, phơi xác ba ngày, còn có năm ngày nữa, sẽ chấp hình rồi, huynh... Nụ cười trên mặt Dương Phàm lập tức cứng lại, trong chốc lát, hắn mới thất thanh nói: - Hoàng đế đã phán quyết rồi sao? Vừa rồi bọn họ còn thẩm vấn ta... Tiểu Man buồn bã nói: - Ý chỉ tuy còn chưa ban bố chính thức, nhưng là Lai Tuấn Thần đã nhận được khẩu dụ của Hoàng đế rồi, Lai Tuấn Thần là tâm phúc của Thiên tử, trước đây có Chu Hưng, hai người giữ cân bằng với nhau, còn có thể kiềm chế nhau. Hôm nay, Lai Tuấn Thần một nhà độc đại, coi trời bằng vung, còn có việc gì mà hắn không làm ra được? Lang quân, Tiểu Man vô dụng, không cứu được huynh. Dương Phàm bị tin này làm chấn kinh, trong lòng như sóng to gió lớn, nhưng thấy Tiểu Man khóc thương tâm, hắn chỉ tạm thời kiềm chế tâm trạng, cúi đầu khuyên: - Dương Phàm từ khi còn nhỏ tới bây giờ, không biết có bao nhiêu lần thân vùi vào chỗ chết, cuối cùng đều vượt qua, ông trời đối với ta không bạc đâu. Nếu lần này ta không vượt qua được, vậy cũng là ý trời, muội đừng buồn. Tiểu Man, nếu..., ta thật có gì bất trắc, muội phải sống vui vẻ, muội còn trẻ, còn cả một con đường dài phía trước phải đi. Điều may mắn nhất của ta bây giờ là.., chưa từng chiếm được thân thể muội, muội quên ta đi. - Ta không muốn, ta không muốn. Tiểu Man nước mắt đầy mặt, lắc đầu: - Lang quân! Tiểu Man hận nhất chính là chưa từng trao thân cho huynh. Nếu không phải Tiểu Man tùy hứng, có thể để lại một đứa con cho huynh, cũng coi như là để lại huyết mạch cho Dương gia, là Tiểu Man có lỗi với huynh! Lang quân, nếu huynh thật sự phải chết, Tiểu Man tuyệt không tái giá, ta sẽ vì lang quân thủ tiết cả đời. Bụng Thiên Ái Nô không tức giận nữa, nhưng nàng thực sự kiềm chế được sự tò mò trong lòng: - Bọn họ thành thân lâu như vậy rồi, không ngờ còn chưa động phòng? Nương tử của hắn còn là trinh nữ? Sao lại có chuyện này? Tuy Thiên Ái Nô còn không hiểu chuyện gì xảy ra giữa họ, nhưng sự ghen tuông kia cũng giảm đi nhiều. - Nha đầu ngốc, muội đúng là nha đầu ngốc. Dương Phàm vuốt ve mái tóc của Tiểu Man, nghĩ tới hai người đều là cô nhi, sau khi mình chết, cô ấy càng cô độc hơn, trong lòng cũng thương cảm. Hắn chợt nghĩ tới một việc, không kìm nổi hỏi: - Tiểu Man, ta nhớ, muội có một a huynh bị thất lạc từ nhỏ, vẫn chưa tìm thấy huynh ấy sao? Tiểu Man lắc đầu, nghĩ tới a huynh thất lạc từ nhỏ trước sau không hề có tin tức, hôm nay lại phải mất phu quân, không khỏi bi thương. Dương Phàm chán nản nói: - Ta có một tiểu muội, cũng không tìm thấy. Vốn dĩ, ta đã nhờ người tìm muội ấy, nếu không xảy ra chuyện bất ngờ này, có lẽ là đã có tin tức của muội ấy. Nếu ta không còn nữa, giúp ta tìm muội ấy, chăm sóc muội ấy, được không? Tiểu Man chảy nước mắt, cố gắng gật đầu, nói: - Lang quân yên tâm, tâm nguyện của huynh, Tiểu Man nhất định giúp chàng hoàn thành. - Được. Dương Phàm ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của nàng, nhớ lại nói: - Muội muội của ta, tên là Nữu Nữu... Tiểu Man nghe thấy lời nói của Dương Phàm, cả người cứng đờ. Dương Phàm không để ý, tay hắn bị còng, chân hắn bị xích, Tiểu Man cũng mang một bộ còng tay, dựa vào nhau lại không quá gần, thân thể mềm mại của Tiểu Man khẽ run rẩy, hắn hoàn toàn không chú ý tới. Lúc này Dương Phàm đang suy nghĩ phiêu du về thời niên thiếu xa xôi ở phủ Quảng Châu, hắn nhẹ nhàng nói: - Ta là cô nhi, muội ấy cũng vậy, chúng ta không phải huynh muội ruột, lại thân hơn huynh muội ruột. Chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, cùng đi ăn xin. Sau đó, có một vị Bùi đại nương nhận nuôi muội ấy. Lúc đó ta thân khó bảo toàn, đã nghĩ một cô gái như muội ấy, đây cũng là một đường ra. Tiểu Man rùng mình, tóc gáy cũng dựng lên, trái tim vui mừng của nàng cũng muốn nổ ra, nhưng tiếng hô cứ dồn trong cổ họng không thể phát ra ngoài. Nàng muốn khóc, nhưng lại cố gắng mở to mắt, vểnh đôi tai, sợ nghe sai một chữ, sợ không nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Dương Phàm nói; - Từ nay về sau, chúng ta chia tay rồi, cũng không gặp lại nữa. Ta vốn đã nhờ người tìm muội ấy, bây giờ ta có chuyện, cũng không biết họ có thể liên hệ với ta nữa không. Đúng rồi, vị Bùi đại nương kia rất có thân phận, lúc đó, bà ta đi ra từ đô đốc phủ Quảng Châu, đô đốc Quảng Châu Lộ Nguyên Duệ đích thân tiễn bà ta ra cửa. Bùi đại nương còn dẫn theo một bé gái, đó là con gái của bà ta. Tiểu Man nhẹ nhàng rời khỏi lòng Dương Phàm, rung động nói: - Đứa bé đó, họ kép là Công Tôn. Lưng của cô ấy cũng cao như trường kiếm trên người mình. Cô ấy có một cái trâm cài tóc hình con bướm rất đẹp. Nữu Nữu lúc nhỏ không hiểu chuyện, ầm ĩ cũng muốn có, thế là a huynh của nó...làm cho nó một cái trâm cài tóc hình con bướm đẹp nhất thế gian.. Nàng nói xong, hai hàng nước mắt tựa như hạt minh châu bị đứt chảy xuống. Nước mắt chảy xuống miệng, mằn mặn. Dương Phàm kinh ngạc nhìn nàng, một câu cũng không thốt ra được. - A huynh, muội...chính là Nữu Nữu... Tiểu Man nhào tới, tay ôm lấy cổ Dương Phàm, khóc to hơn. Dường như đã phát tiết toàn bộ sự vướng bận và chua xót của mười mấy năm qua ra ngoài. Từ thời thơ ấu chia tay với a huynh, nàng đã rất lâu rồi không khóc. Từ khi Dương Phàm bắt đầu vào ngục, nàng tuy thường đau lòng rơi lệ, nhưng vẫn khóc rất áp lực, rất kiềm chế. Lúc này, nàng cuối cùng cũng mở rộng lòng mình. Giống như hồi nhỏ chịu ủy khuất, bổ nhào vào lòng a huynh của nàng, khóc đầm đìa, dù là nước mắt nước mũi chảy ra, cũng không sợ xấu, cũng không cần e dè. - Nữu Nữu, muội thật sự là Nữu Nữu. Dương Phàm không dám tin mà nhìn Tiểu Man. Tiểu Man khóc nói: - Muội là NỮu Nữu! A huynh, lúc đầu muội đi cùng với Bùi đại nương tới Trường An, theo tiểu thư luyện võ công. Sau đó sư phụ của muội cũng chính là sư muội của Bùi đại nương nhắm trúng muội, đưa muội vào cung làm nữ thị vệ. A Huynh, muội...muội tìm huynh khổ quá. - Nữu Nữu. Dương Phàm ôm chặt lấy nàng, vui mừng nói không ra lời. Nỗi nhớ bao nhiêu năm, không biết bao nhiêu điều muốn nói, nhưng khi việc tới, ngàn lời vạn lời đều muốn nói lại ngưng kết lại, ngay cả một câu cũng không thốt ra lời, hắn chỉ muốn ôm chặt Nữu Nữu của hắn. Sợ hễ buông tay là nàng sẽ lại biến mất. Tiểu Man tâm tình với hắn, ôm chặt lấy hắn, nghe tiếng tim đập của nhau, không nói câu nào, nhưng cảm thấy rất an tâm. - Ầm. Trong sự tĩnh lặng, trên giá sách chợt truyền tới một âm thanh, ở đây là nhà lao, vốn không nên có người khác, Tiểu Man giật mình, vội vàng rời khỏi lòng Dương Phàm, quay người, thấp giọng quát: - Ai? Chương 360.1: Hữu tình nhân trở thành huynh muội Nương tử thăm trượng phu, lại trở thành huynh muội quen biết, Thiên Ái Nô trên nóc tủ nghe mà kinh ngạc, đầu khẽ nâng lên, lập tức đập vào trần nhà, phát ra tiếng động. Câu hỏi của Tiểu Man, Thiên Ái Nô không giấu được nữa, nàng phi thân xuống mặt đất. Trong phòng chỉ có một chiếc đèn, đặt lại đặt ở trên mặt đất gần cửa, ánh sáng chiếu không xa, Tiểu Man đứng ở đó, lại chặn mất ánh đèn, chỉ có một luồng ánh sáng xẹt qua vai nàng, chiếu vào hai mắt Thiên Ái Nô, các phần khác đều chìm trong bóng tối. - Là cô. Tiểu Man kinh ngạc, theo bản năng quay về phía Dương Phàm, ý đồ bảo vệ hắn. Việc ám sát Hoàng đế, Tiểu Man chỉ từng gặp một lần, cảnh tượng chấn động đó vẫn còn là một ký ức mới mẻ, tên thích khách đó nàng không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn thấy đôi mắt, mà khó thay đổi nhất trên dung mạo con người đó là đôi mắt của kẻ đó, ánh sáng lúc này lại chỉ chiếu sáng đôi mắt của Thiên Ái Nô, cho nên Tiểu Man vừa nhìn đã nhận ra, liền coi Thiên Ái Nô là kẻ địch. - Khụ. Dương Phàm ho khan một tiếng, nói: - Tiểu Man, muội không cần căng thẳng, cô ấy...là người mình. - Ai là người nhà với huynh. Thiên Ái Nô lập tức trách móc một câu, không ngăn nổi sự ghen tuông trong lòng, người ta bây giờ đã thân lại càng thêm thân rồi. Một câu trách móc của nàng, dưới sự hí hửng không muốn che dấu, đúng là giọng nói vốn có của nàng. Thiên Ái Nô sớm đã nhận ra Tiểu Man. Khi nàng ở ngoài Dương phủ đã thấy Dương Phàm và Tiểu Man sánh vai cùng đi, đã nhận ra được nàng. Một thích khách chuyên nghiệp được huấn luyện, bản lĩnh nhận người đương nhiên không như người thường, huống hồ nàng và Tiểu Man từng đấu qua, còn bị thương, cho nên có ấn tượng rất sâu về người phụ nữ này. Khi nàng ở Tu Văn phường hỏi thăm tung tích của Dương Phàm, đã biết thê tử của Dương Phàm là một nữ thị vệ do Thiên tử chỉ hôn, lại thấy tướng mạo của nàng ta, hai người kết hợp lại, đâu có thể không biết Tiểu Man chính là tiểu cung nữ từng làm mình bị thương, cho nên nàng không có chút kinh ngạc nào. Tiểu Man kinh ngạc nhìn Dương Phàm, lại nhìn Thiên Ái Nô, bắt đầu có chút mơ hồ: - Lang quân sao lại có quan hệ với thích khách ám sát Hoàng thượng? Lẽ nào lang quân thật có ý tạo phản? Thiên Ái Nô đi ra từ trong bóng tối, trầm giọng nói: - Một thì lề mề, một thì khóc lóc sướt mướt, muốn bảo vệ a huynh của cô, tại sao không nghĩ cách cứu hắn ra? Dáng vẻ của nàng hiện ra dưới ánh đèn, Tiểu Man kinh ngạc nhìn nàng, thấy bộ dạng của một nam nhi, nhưng lại là người có giọng nói của phụ nữ. - Ta là phụ nữ. Thiên Ái Nô nhìn ra sự nghi hoặc của Tiêu Man, giải thích với nàng một câu, lập tức thêm một câu giấu đầu hở đuôi: - Ta cứu hắn, là vì hắn từng cứu ta. Cứu ta hai lần, không phải mối quan hệ mà cô đang nghĩ. Nói xong, nàng vội vã chuyển chủ đề : - Cô sợ Hoàng đế ? Tiểu Man không nói, Thiên Ái Nô cười, nói: - Ta đã từng sợ một người. Có lẽ không nên nói là sợ. Mà là thói quen phục tùng. Từ nhỏ ta đã ở bên cạnh người đó, bất cứ mệnh lệnh gì của người đó ta cũng chỉ phục tùng, phục tùng lâu rồi, sẽ hình thành một áp lực khó cưỡng lại trong lòng, cho dù người đó muốn ta chết, ta cũng sẽ không có ý niệm phản kháng. Thiên Ái Nô thở dài, nói: - Thực ra sự phục tùng này chẳng quả chỉ là một chuyện quyết định, mà khi cố gắng vượt qua, cô sẽ phát hiện, không có gì là cô không dám làm, dù sao con người không phải gia súc, thuần dưỡng không được. Nàng liếc mắt nhìn Dương Phàm, ánh mắt có ý tứ nói không ra lời: - Khi trong lòng cô...có một người mà quan trọng hơn tất cả mọi thứ, cô cũng sẽ có dũng khí đạp nát gông xiềng trên người cô, sau đó, cô sẽ phát hiện, thứ từng trói buộc cô, khiến cô tưởng rằng cả đời không thể phản kháng, thực ra...không là gì hết. Tiểu Man yên lặng nhìn Thiên Ái Nô, nhìn rất lâu, lại khẽ quay người, thâm tình nhìn Dương Phàm. Hắn là trượng phu của nàng! Là a huynh của nàng! Hắn đã từng cứu nàng, bị người ta đánh cho thổ huyết vài ngày, gần như mất mạng! Hắn là phu quân của nàng, là chỗ dựa cả đời của nàng. Hiện giờ có người có ý đồ muốn cướp a huynh và trượng phu bên cạnh nàng đi. Không! Quyết không được. A huynh và trượng phu, hai bóng hình dần dần hiện lên cùng nhau, trong mắt Tiểu Man dần dần phát ra một thứ ánh sáng sáng ngời. Từ khi Dương Phàm bị vào tù, biện pháp duy nhất mà nàng có thể nghĩ được chính là cầu xin. Cầu xin tất cả những người có ảnh hưởng của hoàng quyền này, mà nàng chưa từng nghĩ nàng cũng có lực lượng. Trong mắt nàng mãi mãi đều là u buồn, bi thương, hoang mang và bàng hoàng. Còn bây giờ, đôi mắt của nàng đần dần lộ ra một ánh sáng kiên định. Quyền lực cao nhất, tựa như một tòa bảo tháp không thể mạo phạm trấn áp trong trái tim nàng, lúc này nàng liền sinh ra một thứ dũng khí vô hạn, lập tức đẩy ngã nó. Tiểu Man đột nhiên chuyển hướng về phía A Nô, trầm giọng nói: - Cô có cách gì? *** - Có thể mở ra không? - Không mở được. - Nhưng cô là thích khách mà. - Ai quy định một thích khách là phải biết phá khóa? Người ta muốn giết có thể trốn trong rương sao? - Vậy làm thế nào? Xiềng xích căn bản không mở được, cho dù là rút ra từ trong gỗ, kéo xích sắt đi dài như vậy thì đi thế nào? Hơn nữa, hai tay của ta cũng bị khóa rồi, một mình cô có thể bảo vệ hai người bọn ta thoát khỏi vòng vây không? - Cách này không thực hiện được. Chúng ta sẽ nghĩ thêm. Hai người phụ nữ thương lượng cô một câu tôi một câu trước mặt Dương Phàm, Dương Phàm ho khan một tiếng: - Ta nói... - Huynh câm miệng. Thiên Ái Nô lạnh lùng cắt ngang lời hắn, Tiểu Man dùng ánh mắt xin lỗi nhìn a huynh, nói với Thiên Ái Nô: - Hôm nay chúng ta không có bất cứ chuẩn bị gì, e là không hành động được. Chúng ta đã biết tình hình trong này, không bằng quay về chuẩn bị một chút, tìm xem có gì có thể mở được loại gông xiềng này hoặc là trộm chìa khóa, ngày mai lại tới. Thiên Ái Nô nói: - Cô tưởng vào được nơi này dễ lắm sao? Đêm qua ta đã thử qua, trừ phi xông vào còn được, mà xông vào, dựa vào sức của hai chúng ta cho dù là xông vào được, đâu có thời gian mà phá xiềng xích giúp hắn, cô coi những quan binh kia đều là bất tài sao? - Vậy phải làm thế nào? Thiên Ái Nô bước đi thong thả, chợt đứng lại, nói: - Chúng ta luôn nghĩ cướp ngục thế nào, tại sao nhất định phải cướp ngục chứ? Tạ Tiểu Man ngạc nhiên nói: - Không cướp ngục thì cứu người thế nào? Thiên Ái Nô bỗng xoay người nói: - Chúng ta có thể cướp pháp trường. Tạ Tiểu Man nhướn mày, nói: - Cướp pháp trường có thể dễ hơn cướp ngục sao? Thiên Ái Nô nói: - Đương nhiên, khi lên pháp trường, hắn không phải mang xích nặng như vậy nữa, hoặc là cùm bằng gỗ, hoặc là dây thừng, một đao là có thể chém đứt, hơn nữa, xử trảm có nhiều quan viên, tất nhiên chấn động toàn thành, người vô số qua lại có thể tới xem náo nhiệt, người nhiều càng dễ gây hỗn loạn. Ánh mặt Tạ Tiểu Man cũng sáng lên, - Không sai! Địa điểm hẳn là trên đường đến pháp trưởng. Đêm qua có người cướp ngục, người đó hẳn là cô rồi? Phen này rút dây động rừng, quan binh áp giải phạm nhân sẽ rất nhiều, đám người phạm thượng lên hình đài, quan binh vô số bao vây xung quanh, không dễ đột nhập. Còn trên xe chở tù xếp thành hàng, nhóm tể tướng mới là trọng điểm canh giữ, chúng ta càng dễ ra tay. - Ừ! Ta cảm thấy, có thể mang thêm chiếc xe trâu ngựa, đến lúc đó quân tiên phong đuổi theo, làm loạn trận hình của quan binh. - Chủ ý hay! À! Dùng pháo cũng được, có một năm tết Nguyên tiêu, ta từng nhìn thấy pháo, tạo thành sức công phá lớn hơn nhiều so với đàn trâu bầy ngựa. - Ừ! Không chỉ là cứu người. Còn cần phải nghĩ đường trốn thoát, chuẩn bị ngựa tốt và tiền bạc. Một khi dành được phải chạy trốn, chi tiêu hàng ngày. Dương Phàm thầm nghĩ: - Thực ra Uyển nhi cũng đang nghĩ cách, nhưng...thôi vậy, dù sao Uyển nhi cũng chỉ cần nghĩ ra cách, nhất định trước khi lên đài, kế hoạch của họ cũng sẽ không thể nào thực hiện. Nếu cách của Uyển nhi không có tác dụng, lúc đó cũng chỉ có một con đường thoát, vả lại cứ để các nàng vạch kế hoạch đã. Hai người phụ nữ cân nhắc kế hoạch cướp pháp trường trước mặt Dương Phàm, cuối cùng hai người nhìn nhau, A Nô hỏi nói: - Nói tới sự hiểu biết về quan phủ, ta không như cô, dựa vào cách nhìn của cô, chúng ta có thể có mấy phần nắm chắc? Tiểu Man đánh giá một lát, nói: - Có lẽ...có năm phần. Thiên Ái Nô xoa cằm nói: - Nếu không động thủ, ngay cả một đường sống cũng không có. Nắm chắc năm phần, là có giá lắm rồi. *** Lai Tuấn Thần có lão đầu thông minh Từ Hữu Công mà cũng không có nhiều cách, y gọi Từ Hữu Công và Hầu Tư Chỉ tới phòng mình, đánh năm mươi đại bản khiển trách hai người bọn họ xong, liền cho hai người họ lui xuống, lại bảo người đi thông báo với Lai Tử Tuấn đến, vụ án của Dương Phàm do gã tiếp nhận. Bên này vừa sắp xếp thỏa đáng, Vạn Quốc Tuấn đã phái người tới rồi. Vạn Quốc Tuấn lấy lòng Vương phu nhân, cũng chính là tạo thể diện cho Lai Tuấn Thần. Việc này hợp pháp hay không, thậm chí không hợp ý Lai Tuấn Thần cũng không quan trọng, quan trọng là, thể hiện được sự trung thành đối với Lai Tuấn Thần, ân tình này, đâu có thể không tặng cho chủ nhân trước mặt. Lai Tuấn Thần nghe nói phu nhân mình dẫn theo nương tử Dương gia tới thăm tù, có chút bất ngờ. Y và phu thê của Vương phu nhân có cảm tình bình thường, nói lý ra là lâu rồi không nói chuyện, y tuy biết phu nhân thường tới tiệm đồ cổ, lại không biết đó chính là tiệm của Tạ Tiểu Man, cho nên có chút kỳ lạ với sự thân thiết của hai người. Lai Tuấn Thần vừa suy tư, vừa đi tới phòng ký tên của Vạn Quốc Tuấn. Vạn Quốc Tuấn đang tiếp chuyện với Vương phu nhân, vừa thấy Lai Tuấn Thần tới, vội đứng lên cười nói: - Trung Thừa tới rồi. Lai Tuấn Thần nhìn Vạn Quốc Tuấn, sắc mặt nghiêm nghị nói với Vương phu nhân: - Ta nói phu nhân à, người ta một nữ tặc, việc hình ngục cũng là bà có thể can thiệp sao? Trọng phạm mưu phản, không ngờ còn dẫn người nhà hắn tới thăm tù, là vi phạm pháp luật, bà đừng làm khó cho Quốc Tuấn huynh nữa. Vạn Quốc Tuấn tiếp lời, cười nói: - Trung Thừa, pháp lý không hơn ân tình mà. Phu nhân từ bi, mới ra mặt thay người ta. Nếu Trung Thừa nhất định trách tội, vậy xin cứ trách tội hạ quan. Chương 360.2: Hữu tình nhân trở thành huynh muội - Ngươi đó ngươi đó.. Lai Tuấn Thần oán trách nhìn y, nói: - Nội tử không thông luật phát, nhưng Quốc Tuấn huynh thì không, yêu cầu quá đáng này, sao có thể đáp ứng chứ. Tuy vẫn là răn dạy, nhưng ngữ khí đã có vài phần thân thiết. Vạn Quốc Tuấn cười chắp tay nói: - Phải phải phải. Trung Thừa giáo huấn đúng, lần sau, sẽ không ngoại lệ. Lai Tuấn Thần hừ một tiếng, nói: - Để nương tử Dương gia kia vào nhà lao bao lâu rồi? Vạn Quốc Tuấn nói: - Ôi, khoảng một canh giờ rồi, hạ quan mải nói chuyện phiếm với phu nhân nên không để ý. Lai Tuấn Thần nói: - Cũng nên để nàng ta đi rồi, dù sao là phá hoại quy củ, quan nhị tam phẩm triều đình nhiều như vậy đều không cho phép bọn họ gặp nhau, nếu việc này truyền ra ngoài, nói chung là không thỏa đáng. Vạn Quốc Tuấn vội vàng nói: - Trung Thừa giáo huấn phải, hạ quan có chút không suy xét, hạ quan kêu cô ta rời khỏi ngay. Nói xong cười với Lai Tuấn Thần và Vương phu nhân, nói: - Trung Thừa và phu nhân nói chuyện trước, hạ quan cáo lui. Lai Tuấn Thần gật đầu, nhìn y đi ra ngoài, liền quay người ngồi cạnh Vương phu nhân, cười ôn hòa, nói: - Phu nhân luôn không can thiệp việc công, lần này sao lại làm hộ giúp nương tử Dương gia kia, các nàng...là quen biết thế nào? *** Cạch... Cửa nhà lao mở ra, Vạn Quốc Tuấn vào trong, ôn hòa nói: - Nương tử Dương gia, mời đi ra cho. Trong phòng giam, Thiên Ái Nô sớm đã nghe tiếng mà trốn rồi, Tiểu Man lại thâm tình nhìn Dương Phàm một cái, lúc này mới lưu luyến không rời. Giam giữ ở nơi này lại là huynh trưởng của nàng, cũng là trượng phu của nàng, nàng còn có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng nàng cũng rõ bây giờ còn không phải lúc, đặc biệt là nàng đã hạ quyết tâm phản kháng, lúc này nàng có việc quan trọng hơn phải làm. Tiểu Man đi ra khỏi nhà lao, chỉnh lại trang phục thi lễ với Vạn Quốc Tuấn, thấp giọng nói: - Đa tạ Vạn Ngự Sử thành toàn. Cửa nhà lao phía sau răng rắc một tiếng khóa lại, Vạn Quốc Tuấn cười nói: - Đại án mưu phản, canh gác nghiêm ngặt nhất. Vốn thăm tù là không được, niệm tới tình nghĩa sâu nặng của nương tử, lại có lời nhờ của Vương phu nhân, bổn quan cũng không nên không có ngoại lệ. Chỉ là thời gian cũng không thể kéo dài lâu, nương tử nên rời đi rồi. Người đâu...mở khóa cho nương tử Dương gia. Trương Lập Lôi phụ trách chìa khóa của các nhà lao, chìa khóa xích chân này lại do một người khác giữ, người đó vừa nghe Vạn Quốc Tuấn sai bảo, liền vội vàng lên mở khóa cho nàng. Lúc này, Lai Tuấn Thần đã thong thả đi tới phía cửa sổ, vừa nghe thấy Vương phu nhân nói Tiểu Man đáng thương, vừa đứng trên cửa sổ nhìn về phía Tiểu Man. Thân hình Tiểu Man mềm như liễu, mang theo cái khóa nặng trịch, hai thứ đó tạo thành một thứ hiệu quả thị giác đặc biệt, khiến y vừa nhìn đã thấy kích động. Lai Tuấn Thần vuốt chòm râu, híp mắt: "Ta trước đây sao lại không phát hiện ra, dùng xiềng xích để xích mỹ nhân lại có hương vị mê người như vậy, đợi ta nạp được cô tarồi, sẽ thử hương vị đó." *** Trong nhà lao, cửa vừa khóa, Thiên Ái Nô liền bước nhanh ra khỏi chỗ tối, nép vào cửa nghe ngóng động tĩnh, đượi tiếng bước chân bên ngoài dần dần xa, Thiên Ái Nô mới quay người, thở dài một tiếng. Dương Phàm lo lắng nói: - A Nô, muội rời khỏi thế nào? Lửa của Thiên Ái Nô đã phát ra không nhiều, cũng không muốn phát cáu với hắn, liền thản nhiên đáp: - Nếu ta muốn đi, lúc này có thể xông ra khỏi cửa lao là đi được ngay, Nhưng làm vậy không khỏi liên lụy tới huynh, đợi đêm khuya yên tĩnh rồi thì mới bàn tiếp đi, đến lúc ta đánh tan mấy tên canh cửa, huynh cứ ra vẻ không biết gì cả. Dương Phàm nói: - Ta nghe nói họ đã điều quân đội tới canh giữ nơi này, muội...nhất định phải cẩn thận. Thiên Ái Nô thấy sự quan tâm thân thiết trong ngữ khí của hắn, trong lòng hơi có chút lo lắng, nhân tiện nói: - Không cần lo, ta xông vào đương nhiên không dễ, nhưng giết ra ngoài, bọn họ chưa chắc ngăn được ta. Dương Phàm thở dài nói: - Tối nay muội phải xông ra, có lẽ nguy hiểm không lớn. Nhưng cướp pháp trường..., triều đình trải qua việc lần trước muội cướp ngục, ắt sẽ tăng cường phòng bị, đến lúc đó trọng binh áp giải, ta lo sẽ không đơn giản như muội tưởng tượng. Lúc này..là cục diện thập tử nhất sinh. - Việc này, cũng không cần huynh lưu tâm. Thiên Ái Nô lạnh lùng nói: - Huynh từng cứu ta hai lần, ta đánh cược số mệnh của mình để trả nợ huynh ân tình này, từ nay về sau, ta không liên hệ gì với huynh nữa. Trong lòng Dương Phàm kích động, không kìm nổi nói: - A Nô, không phải ta quên tình ý của muội, chỉ là... Hắn vừa nói tới đây, ngoài cửa chợt có tiếng bước chân truyền tới, Thiên Ái Nô vội nói: - Chớ có lên tiếng! Rồi phi thân vào bóng tối. - Lai ngử sử tới thẩm vấn Dương Phàm, giải phạm nhân ra đây. Có người đứng ở bên ngoài nhà lao hét lên một tiếng, liền có hai nha dịch xông vào, tháo dây xích xích chân ở bốn phía trong phòng ra, liền áp giải hắn đi ra khỏi nhà lao. Thấy một hàng sai nha áp giải Dương Phàm đi xa Trương Lập Lôi liền treo khóa lên trên, nói lầm bầm: - Dày vò. Thiên Ái Nô rất bất ngờ, cửa mở một nửa, ánh sáng chiếu vào qua khe cửa, một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng đi lại, nhẹ nhàng cầm cán cửa, lặng lẽ nhìn ra ngoài, trong sân có mấy nha dịch đi đi lại lại, Thiên Ái Nô ước chừng thời gian một nén hương, cuối cùng đợi thời khắc ngắn ngủi không có ai trong sân, lập tức phi như bay ra ngoài. *** Đại lý tự giám thừa mới nhậm chức Long Xuyên từ từ tỉnh lại trong phòng chứa củi, chợt phát giác không thấy dây thừng buộc trên người mình, gã vội vàng bò ra khỏi dám bụi cỏ, lại phát hiện mình bị lột sạch quan y nhét thành một đống trong ngực. Long Xuyên cầm bộ quan y ra kiểm tra cẩn thận, ngư phù, túi da vẫn còn, nhưng túi da trống rỗng, Long Xuyên quá sợ hãi gần như chui cả đầu vào tui da, cuối cùng lấy ra được một mảnh giấy, một danh sách giao nhận có dấu của quan Ngự Sử. Long Xuyên mờ mịt, gã đương nhiên sẽ không cho rằng tiểu ni cô tuấn tú kia đã lột quần áo của gã, hỏi một đống những việc của quan Ngự sử, lại trói gã lại, đánh ngất xỉu ở đây, chỉ là để đưa công văn giúp gã. Bên trong nhất định có sự kỳ quái, nhưng mọi thứ tới nay đều vẫn còn ở bên cạnh gã, gã có thể an tâm về báo cáo kết quả, chỉ cần gã không nói, có lẽ sẽ không có việc gì, mà một khi nói ra, gã vừa thăng chức, có thể ... Rất nhanh, Long Xuyên đã đưa ra quyết định chính xác. Gã mặc trang phục lại, đi ra khỏi phòng củi, cưỡi lên con ngựa của gã, đi tới trước Ngự Sử đài, quan sát phía xa, không thấy có gì bất thường, gã liền quay người đi về phía Đại Lý tự. Đồng nghiệp ở Đại Lý tự vừa thấy chòm râu mà Long Xuyên cực khổ nửa năm nuôi dàu đã biến mất, dưới hàm bóng loáng thì không khỏi kinh ngạc: Lại không biết gã nghĩ lí do gì mà lúc này lại cạo đi. Tiểu Man vừa về tới nhà, Người hầu đã chạy ra đón. Hóa ra người hầu Trần Thọ vốn đã "xin nghỉ thăm người thân" rồi, người hầu bây giờ là một trong những thuộc hạ của Tiểu Man. Tên là Mạc Huyền Phi, biết ăn biết nói, không hay bày đặt nói chuyện khi nhàn rỗi như những người hầu khác, biết kín miệng nên Tiểu Man liền để gã làm gia đinh canh cửa. Mạc Huyền Phi vừa thấy Tiểu Man, vội vàng ra đón: nói: - Phu nhân, có hai vị khách tới thăm, đang đợi trên công đường. Tiểu Man vừa nghe hai vị khách, không khỏi vui mừng nói: - Là Sở đại ca bọn họ à? Sở Cuồng Ca và Mã Kiều lần trước tới rồi, Mạc Huyền Phi cũng từng gặp, biếtTiểu Man nói là ai, lắc đầu nói: - Không phải, vị quý khách này mặc nam bào, lại là phụ nữ, ngựa của họ cùng dừng bên tường, mang theo rất nhiều gia nô, thấy khí phách thật không tầm thường. - Hả? Tiểu Man nghe thấy rất nghi hoặc, vội chạy vào khách đường, nhìn vào sảnh đường, chỉ thấy có hai nô bộc đội mũ mặc y phục màu xanh đứng lần lượt bên trái và bên phải, một đám tinh thần thoải mái, sung mãn. Những người này tiểu Man không quen bất cứ ai, đương nhiên là người mà hai quý khách kia mang tới. Tiểu Man vội vàng nhìn về phía ghế khách, vừa nhìn liền kinh ngạc, ngồi trên không ngờ là Thượng quan Uyển Nhi và Thái Bình công chúa. Đào Mai và Dương tam tỷ đang hầu hạ khách, vừa thấy nữ chủ nhân về, vội vàng tiến lên nói: - Phu nhân. Tiểu Man xua tay chặn bọn họ, vội đi lên, chỉnh lại trang phục, hành lễ nói: - Tiểu Man bái kiến... Thượng quan Uyển nhi vội đỡ nàng đứng dậy, cắt ngang lời nàng, nói: - Tiểu Man, hôm nay ta mạo muội tới đây, thực là có một việc muốn thương lượng với cô, ở đây không tiện nói, có thể... Thái Bình công chúa ngồi ở kia, bất động như núi. Xem dáng vẻ, chỉ là Thượng quan Uyển Nhi muón mượn một bước để nói chuyện với nàng, vị công chúa điện hạ này không muốn tham gia, Tiểu Man kỳ lạ nhìn Thái Bình công chúa, đành thôi không thi lễ, nói với Thượng quan Uyển Nhi: - Xin mời túc hạ tới thư phòng nói chuyện. Tiểu Man mời Thượng Quan Uyển Nhi vào thư phòng. Thượng Quan Uyển Nhi chưa kịp ngồi xuống, liền đem việc Thái BÌnh công chúa nói với Tiểu Man một lần, Tiểu Man nghe xong không khỏi đứng nguyên chỗ đó. Thượng Quan Uyển Nhi xấu hổ nói: - Tiểu Man, là tỷ tỷ bất lực, không thể cứu được hắn khỏi nguy hiểm. Hôm nay Hoàng đế đã hạ chỉ, sẽ chính thức chiêu cáo thiên hạ trong ba ngày tới tử hình. Hiện giờ công chúa đã có cách để cứu tính mạng hắn, chúng ta...cũng đành đáp ứng thôi. Tiểu Man nghe xong, lặng lẽ gật đầu, nàng không ngờ, Thái Bình công chúa lại thích lang quân của nàng, lẽ nào Thái Bình công chúa hôm đó đã cầu xin ban hôn trước mặt Hoàng đế. Hóa ra là vì phá hoại cảm tình giữa Uyển nhi tỷ tỷ và lang quân. Lẽ nào ngày ta và lang quân thành thân, cô ta tặng ta một món hậu lễ như vậy, hóa ra là hy vọng lang quân không cần quên tình ý của cô ta. Cô ta lợi dụng ta để tạo ra trướng ngại cho Uyển nhi tỷ tỷ và lang quân, bây giờ bắt được cơ hội tốt, lại muốn một cước đá ta ra... Tiểu Man nhanh chóng làm rõ được căn cơ hậu quả của việc này. Điều kỳ lạ là, khi nàng hiểu ra tất cả, nàng lại sinh ra sự hận thù với Thái Bình công chúa, đây chẳng phải là Thái Bình công chúa mượn cơ hội hôm nay để cướp chồng của nàng đó sao.