Dương Phàm không ngừng hối hận:
- Là ta không tốt, ngày đó ở Tam Dương cung ta quá... hại nàng chịu nhiều đau khổ như vậy.
Uyển Nhi nhẹ nhàng nhào vào lòng hắn, cười ngọt ngào:
- Lúc đó ta cũng sợ nhưng khi ta thực có bầu, lòng lại tràn đầy vui mừng. Ta nào có chịu khổ sở, sinh con sẽ là mẫu thân sinh tử, có nữ nhân nào không muốn xông qua cửa ải này? Chút bị thương da thịt này có đáng gì?
Dương Phàm ôm chặt nàng, hồi lâu mới chậm rãi đáp:
- Ta có chút hối hận rồi, nếu lúc đầu ta không phải nghĩ phải có sự nghiệp, mà toàn tâm toàn ý đưa nàng rời khỏi đó, nói không chừng thật sẽ có cách, làm sao để nàng vì sinh hạ cốt nhục của chúng ta mà gánh vác mạo hiểm chứ?
Ngón tay Dương Phàm lại lần nữa xoa lên hoa đỏ sẫm như máu giữa lông mày Uyển Nhi, thấp giọng nói:
- Bức họa huyết nhuộm giang sơn, giữa lông mày điểm chu sa. Đó là nắm giữ thiên hạ, nhưng một hồi phồn hoa...
Uyển Nhi dịu dàng nói:
- Chàng có thể vứt bỏ quyền bính vinh quang, vinh hoa phú quý, nhưng chàng có thể buông bỏ trách nhiệm của chàng không? Chàng có thể để con của chàng sống tùy tiện ở trên núi rừng, sinh ra liền làm sơn dân hay không? Chàng còn có thuộc hạ của mình, bằng hữu tín nhiệm của chàng, trưởng bối đáng xem trọng của chàng...sinh ra làm người, mỗi người chúng ta đều có chuyện nhất định phải làm!
Dương Phàm không nói gì, chỉ có thể lặng yên ôm chặt nàng.
Uyển Nhi mìm cười nói:
- Hơn nữa, ta và chàng lúc ấy thực sự bỏ đi, chàng sao có thể quen biết Tiểu Man? Hết thảy đều là trời cao an bài, cũng may đã qua, đừng suy nghĩ nhiều, đỡ ta nằm xuống, ngồi như vậy hơi khó chịu.
Dương Phàm vừa nghe liền nhanh chóng buông nàng ra, kéo đệm cho nàng nằm. Uyển Nhi nhè nhẹ vỗ về bụng, vui vẻ nói:
- Ba tháng nữa, chàng có thể thấy con trai bảo bối của chúng ta.
Dương Phàm cố ý làm cho không khí dễ chịu hơn, hắn vỗ về bụng của Uyển Nhi, cười nói:
- Sao lại nhất định là con trai? Con gái có gì không tốt, sinh hạ ra nhất định sẽ xinh đẹp dịu dàng giống nàng.
Uyển Nhi nheo mắt nhìn hắn:
- Giả vờ giả vịt, ai không thích con trai? Ta rất muốn sinh con trai.
Dương Phàm đáp:
- Sinh con gái rất tốt, chuẩn bị đồ cưới cho nó, ta sẽ làm hết trách nhiệm. Nếu sinh con trai... ta đây làm cha còn không phải liều mạng kiếm gia nghiệp cho nó.
Uyển Nhi phì cười, lườm hắn một cái:
- Con trai ta cũng không phải chỉ trông vào chàng, thân được thánh nhân trọng dụng, nhà ta thu bao nhiêu cửa hàng, khoảnh đất, ngàn khoảnh ruộng tốt của quan lại, hiện tại đều do mẫu thân ta quản lí, tương lai còn không phải đều là của con trai ta sao?
Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Ngàn khoảnh ruộng tốt?
Một khoảnh là năm mươi mẫu, ngàn khoảnh... Khoảng chừng năm vạn mẫu đó!
Uyển Nhi thản nhiên tiếp lời:
- Chính xác là một nghìn sáu trăm tám mươi khoảnh, nhà chúng ta, cũng chính là địa chủ lớn nhất Kỳ Châu.
Nói xong, nàng thở dài tiếc nuối:
- Lúc trước gặp rủi ro, bị người chia ra rất nhiều, đó đều là công thần thế gia, truy không trở lại, bằng không tính cả đầu hiến điền, chúng ta ít nhất cũng có ba nghìn khoảnh đất.
Dương Phàm đang vội vàng tính một ngàn tám trăm sáu mươi khoảnh là bao nhiêu mẫu đất, vừa mới tính ra đại khái là hơn tám vạn mẫu, kết quả lại nghe đến ba nghìn khoảnh, thực sự có chút cứng họng.
Vị Hiển Tông tông chủ này thời gian thượng vị qua ngắn, kỳ thật ngay cả của cải Hiển Tông hắn nắm giữ đến tột cùng có bao nhiêu cũng không tính toán rõ ràng, đột nhiên nghe đến vạn mẫu làm đơn vị gia sản, không khỏi hơi khiếp sợ. Kỳ thật nói tới lúc đầu, chỉ là triều đình ban thưởng cho công thần, một lần cũng chỉ mấy trăm đến hơn ngàn khoảnh thôi, tỷ như Bùi Tịch đã từng được Cao Tông ban thưởng ngàn khoảnh đất.
Gia tộc Thương Quan chính là quan lại thế gia, lại là quyền tương của Cao Tông, có được điền sản như vậy có gì ngạc nhiên. Thượng Quan toàn thịnh khí, nếu đầu hiến hơn nữa phụ thuộc vào điền sản của nông dân này, đất vườn của Thượng Quan gia sợ không hơn vạn khoảnh. Nếu không như thế, thế gia này nhà cao cửa rộng dùng cái gì có thể thao túng nơi đây, ảnh hưởng triều đình.
Dương Phàm nghe bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu Uyển Nhi thực sinh con trai, của hồi môn của Uyển Nhi đều để dành cho con trai nàng, con của Tiểu Man và con của A Nô...những cửa hàng kia của mình có thể sánh bằng tám vạn mẫu ruộng tốt? Người làm cha như hắn, áp lực lớn như núi đây.
Uyển Nhi chưa biết mình tùy tiện khoe khoang của cải, đã gây áp lực lớn cho nam nhân của nàng như vậy, nàng ôm lấy cánh tay Dương Phàm, làm nũng:
- Trương Xương Tông vừa đi, người ta đang chờ chàng đến, sao chàng bây giờ mới tới, có phải Trương Xương Tông làm vướng chân chàng không?
Dương Phàm hồi phục tinh thần, đáp:
- Y ở đó cũng không trì hoãn bao nhiêu thời gian, nhưng nơi này của nàng có không ít người, ta thấy trong thư nàng còn nói có nội vệ đi theo, ta sớm đã tới rồi, vẫn nấp trong bóng tối, đợi cho Tiểu Miêu rời khỏi, ta mới dám xuất hiện.
Uyển Nhi cười thở dài:
- Làm khó cho lang quân tốt cuả ta, đường đường một vị Đại tướng quân, lại biến thành tiểu mâu tặc trèo tường trộm động.
Dương Phàm trừng mắt nhìn nàng, Uyển Nhi cười nói:
- Chàng cứ yên tâm đi, nội vệ đi theo chỉ có hai người Cao Oánh Hòa và Lan Ích Thanh. Hai người đó có thể yên tâm, nàng chỉ cần cẩn thận không nên đụng dến mấy thị vệ này của y là tốt rồi. Còn trong nhà trong, cho Thụ Tiểu Miêu đứng đầu, chàng lại không cần lảng tránh.
Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Nàng nói là...
Uyển Nhi nhẹ nhàng giơ cái cằm mượt mà đáng yêu, cười nói:
- Ta mười bốn tuổi đã là ngự tiền đãi chiếu, cho tới nay đã được hai mươi năm rồi, nếu còn có không được vài người tâm phúc, chẳng phải khiến lang quân coi thường sao?
Dương Phàm thầm nghĩ:
- Này sao lại là vấn đề tâm phúc chứ. Tuy nói hoàng đế nể trọng nàng, lúc này cũng có ý bảo vệ, nhưng người nhất định là hoàng đế chọn phái đi, kết quả lại tuyển toàn tâm phúc Uyển Nhi có thể giao phó sinh tử, nàng ở trong cung đến tột cùng là có bao nhiêu thế lực!
Dương Phàm vẫn cảm thấy, với nữ nhân của mình, Thái Bình công chúa cũng không cần nói, đó là nữ đế nhân giống Võ Tắc Thiên, hùng tài đại lược, mưu kế sâu xa. Tiểu Man đây sao, chẳng những một thân võ nghệ, hơn nữa tinh thông quản lí tài sản. A Nô lại trăm sự đều biết, cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, múa đao xách kiếm, nữ công gia chánh, mà ngay cả binh pháp đều có khuông có dạng, thật không biết còn có cái gì là nàng không thông thạo. Cổ Trúc Đình là một nữ anh hùng giang hồ, một thân nhập giang hồ, chính là rồng trong loài người.
Chỉ có Uyển Nhi, tuy tài danh trong thiên hạ, nhưng Dương Phàm với thi từ chỉ đạo vẫn luôn không có hứng thú. Tuy rằng nàng ở ngự tiền trợ giúp hoàng đế xử lý chính vụ, nhưng việc trị quốc bình thiên hạ này cách cuộc sống của người thường quá xa xôi, Dương Phàm cũng không có cảm giác gì.
Trong ấn tượng của hắn, Uyển Nhi vẫn là tình tình nhược thủy kia, nữ tử uyển chuyển uyển ước thanh như cúc, nhưng hôm nay hắn mới phát hiện, người có thể ngồi vững vị trí cao như vậy suốt hai mươi năm, sao có thể là người dễ khinh thường? Mấy vị hồng nhan bên cạnh mình này, thật sự có bản lĩnh rất lớn, sợ là chỉ có Uyển Nhi. Điều khiển người khác có cách, xử sự có đạo lý, sao lại có thể là tiểu nữ tử khổ sở đáng thương trong suy nghĩ của hắn kia?
Dương Phàm thật lòng khâm phục nói:
- Trước kia ta thật sự đã đánh giá thấp nàng, từ nay về sau, chỉ có thể quỳ bái với nàng thôi.
Uyển Nhi nháy mắt với hắn, dịu dàng đáp:
- Người ta luôn luôn mặc chàng ức hiếp, không oán trách không hối hận, chưa có bản lĩnh để chàng quỳ bái. Đạo gia có nói, vạn vật tương sinh tương khắc, một vật giáng xuống một vật, người ta chính là nữ nhân bị chàng giáng tới chết kìa...