Trời mới vừa tờ mờ sáng, trong màn sương mù lờ mờ truyền ra từng tiếng đao xé gió vút lên trong không gian.
Mã Kiều dậy thật sớm luyện công, mấy năm qua y vẫn không ngừng khổ luyện quyền thuật. Y đã cưới Diện Phiến Nhi làm vợ, hiện giờ lại sắp có con, ý thức trách nhiệm khiến cho y càng trưởng thành. Y là người luyện võ, võ chính là gốc rễ dựng thân của y, cho nên chưa từng dám buông thả.
Một phường đinh trước kia vốn dĩ mỗi buổi sáng khi đi mở cửa phường, hai mắt lim dim giống như mộng du nay đã không còn, hiện giờ Mã Kiều đã thay da đổi thịt, trở thành một tấm gương, nghiêm túc với kỷ luật tướng quân, hiện giờ chỉ khi trước mặt Dương Phàm, y mới thể hiện đúng con người du côn ngày trước.
Dương Phàm bị những tiếng đao xé gió vun vút hấp dẫn mà đến, hắn cũng dậy luyện công buổi sáng, thấy Mã Kiều còn đến sớm hơn mình. Dương Phàm rất vui mừng. Hai huynh đệ rất lâu không so chiêu rồi, vì thế hứng trí đọ một phen.
Đao pháp của Mã Kiều cơ bản vẫn lấy đao pháp mà Dương Phàm truyền cho làm cơ sở, tuy nhiên trải qua vài năm rèn luyện trong quân lữ, lại tiếp thu đao pháp giết địch thường dùng trong quân ngũ, đã kết hợp tạo cho mình kỹ năng tấn công hoàn mỹ, đối với đao pháp Dương Phàm truyền cho đã tiến tới sự hoàn thiện rồi.
Cái gọi là "khứ vu tồn tích", (đại ý hiểu là loại bỏ những rườm rà giữ lại cái tinh yếu) y còn chưa có thực lực đó, những cái mà y "khứ vu" (loại bỏ) chỉ là phương pháp giết địch không phù hợp với chiến trường sa mạc, thay thế bằng những chiêu thức đơn giản hữu hiệu, từ đó cũng luyện cho y phong cách độc đáo, khi đọ sức cũng khiến Dương Phàm mở rộng tầm mắt.
Kỹ năng giết địch trên chiến trường, không có bất kỳ chiêu thức nào quá rườm rà, mà là ngắn gọn thực dụng, giản dị tự nhiên. Đây không phải nói đao pháp Dương Phàm là vô dụng, đao pháp Dương Phàm là kỹ thuật võ nghệ giang hồ, người giang hồ một khi có tranh đấu, phần lớn là hai người, nhiều là ba năm người vây tấn công, thân pháp hai bên vừa đều rất linh hoạt, hư chiêu, biến chiêu, tất yếu phải có kỹ xảo, kỹ thuật cao nhiều khi thể hiện ở trong những lúc như vậy.
Nhưng chiến trường thì không được, trên chiến trận có thiên quân vạn mã, kẻ địch của ngươi không chỉ có một người, căn bản cũng không có không gian cho ngươi quần chiến, nếu không thể trong hai ba chiêu giải quyết quân địch, người chết sẽ là ngươi, cho nên kỹ thuật võ nghệ trên chiến trường, bất luận là côn pháp, thương pháp, đao pháp hay là quyền cước đều phải thực dụng, chính là mấy cái tư thế đến đến đi đi, mặc dù đối với những người không biết thì nhìn không đẹp mắt nhưng lại rất hiệu quả khi giết địch.
Võ công Mã Kiều đương nhiên không bằng Dương Phàm, nhưng sau khi y tiếp nhận đao pháp trong quân đội, lại cải biến một chút đao pháp mà Dương Phàm truyền cho, làm cho đao phàm của y lập tức hữu dụng, đao pháp tàn nhẫn, đơn giản trực tiếp, hôm nay đọ sức với Dương Phàm dưới ngựa, y còn chưa phát uy mười phần công lực, nhưng trận giao đấu này, đã đánh giá được chính xác nếu như đánh trận trên ngựa uy lực đao pháp này của Mã Kiều sẽ phát huy lợi hại như thế nào.
Sau một phen đọ sức, Dương Phàm lại phân tích đao pháp Mã Kiều, đồng thời từ đao pháp của Mã Kiều, Dương Phàm càng có thêm một tầng lĩnh ngộ làm thế nào vận dụng đao pháp khi chiến tranh lập tức xảy ra. Đao pháp trong quân đội Đại Đường cố nhiên đơn giản, cũng là qua rèn luyện qua chiến trận, chứng minh nó hiệu quả chỉ vì nó thông dụng, quá mức đơn giản.
Nhưng trong con mắt cao thủ quyền thuật như Dương Phàm, loại đao pháp này sau khi đơn giản hóa lại ít đi một chút huyền diệu, không có hiệu quả phản công. Cái gọi là khéo léo không tốn công, tâm ngẩm mà đấm chết voi, võ công thực sự của Dương Phàm đã lên đến thời khắc mấu chốt, việc bàn luận này khiến hắn thu hoạch được nhiều hơn là nhận sự chỉ dẫn của Mã Kiều.
Hai người luận võ xong, đến bờ sông rửa mặt, cười nói trở về, liền nhận được mệnh lệnh của công chúa. Công chúa phân phó Mã Kiều không cần vội nhổ trại, gọi Dương Phàm đến gặp. Người báo tin trở về, Mã Kiều nắm cánh tay Dương Phàm cười nói:
- Hành trình lần này của công chúa quả nhiên du sơn ngoạn thủy, ta biết ngay mà, sẽ rất ung dung tự tại.
Dương Phàm khẽ cười, đầy thâm ý nói:
-Thật sự sẽ rất ung dung tự tại sao?
Mã Kiều lặng lẽ cười, nắm chặt cánh tay hắn, ghé vào lỗ tai, thấp giọng nói:
- Hành trình đến Trường An này, đương nhiên ung dung tự tại. Về phần tuần tra những người trên đường, huynh đệ chúng ta đồng tâm, quản cái khỉ gì, bắt một cái lí bổ ra ra được.
Dương Phàm quay đầu nhìn y một cái, Mã Kiều ôm vai Dương Phàm, dưới chân nghiêng như trước, thân hình vẫn vạm vỡ, trên mặt mang một nụ cười thờ ơ, nhưng lại không giấu được ánh mắt linh hoạt, sắc bén của y..
***
Thái Bình công chúa vừa mới dùng bữa sáng, đang rửa tay súc miệng.
Lúc Dương Phàm đi vào, nàng đang nhẹ nhàng lau miệng bằng chiếc khăn tay trắng, vừa thấy Dương Phàm, động tác càng thêm tao nhã. Trước mặt người mình yêu, luôn muốn biểu hiện vẻ duyên dáng nhất của mình.
Yêu lâu, sẽ hóa thành thân tình, có người nói, "đánh hơi" chính là kiểm tra một đôi nam nữ đang ở giai đoạn tình yêu hay đã chuyển sang giai đoạn thân tình. Nếu hắn ta hoặc cô ta còn xấu hổ vì nghe thấy tiếng hắn ta hoặc cô ta đánh hơi, vậy thì chứng minh đang ở giai đoạn tình yêu, ngược lại là đã tiến tới giai đoạn thân tình rồi.
Hiện tại, nàng hiển nhiên đang ở trong bể tình, tình yêu mãnh liệt, cuộc gặp tối qua, chẳng những xóa hết những ấm ức trong lòng nàng, còn mang cho nàng một sự tin tưởng, khi nàng biết mình và Dương Phàm không phải là vô duyên, thậm chí chỉ còn cách hạnh phúc một chút thôi, cả người nàng đã đều phát ra ánh sánh sáng rực rỡ.
Kỳ thật cả đêm hôm qua nàng trằn trọc một đêm không ngủ, nhưng nàng hiện tại trước mặt Dương Phàm , lại là vẻ mặt hưng phấn, đóa hoa đại Đương này, giống như hạn hán lâu ngày gặp được Cam Lâm, mắt trông héo rũ điêu linh nhưng khi tưới đủ nước, khí sắc oánh nhuận tràn đầy sức sống dường như mới nở rộ ra.
Trong trướng người đã lui ra hết, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thái Bình công chúa nói: - Ta tối hôm qua suy nghĩ một đêm, chàng... Thật sự muốn làm như vậy sao?
Dương Phàm gật đầu thật mạnh nói:
- Nếu ta không có năng lực đó, hoặc là ta không biết chuyện này, ta có thể không quản, ta không phải là người không biết tự lượng sức mình nhưng nếu ta đã biết rồi hơn nữa chỉ cần ta cố gắng nhất định có thể cứu được một số sinh mạng vô tội, ta không làm thì lòng không yên!
Nàng sâu kín nói:
- Hạ lệnh chàng đưa ta đi Trường An, thực ra là ý của Mẫu Hoàng, chàng nên hiểu vì sao Người lại làm như vậy
- Ta lúc đầu không biết nhưng hiện tại đã hiểu rồi!
Trong mắt Dương Phàm toát ra một chút thống khổ và phẫn nộ:
- Bởi vì bệ hạ đã thông suốt! Bệ hạ nghĩ cho dù người của Ngự Sử đài thật sự phát hiện có người mưu phản, vẫn vì Thánh sủng mà cố ý vu cáo hãm hại, giết chết những lưu nhân này chỉ có lợi cho bà ta chứ không có hại. Cho nên bà ta không muốn ta ngăn cản những người của Ngự Sử đài.
Thái Bình công chúa trầm mặc một hồi, thấp giọng nói:
- Không! Mẫu hoàng hy vọng chàng ngăn cản lại, chuyện sát hại lưu nhân này không thể xuất từ thánh ý, chỉ có thể là Hoàng đế bị gian thần xúi giục, mẫu hoàng cần chàng nắm nhược điểm của bọn chúng, có nhược điểm, mẫu hoàng có thể giết chết bọn chúng, đồng thời bình ổn được thiên hạ, còn có thể gia tăng danh tiếng của Người .
Nhưng mẫu hoàng không muốn để chàng đi đúng lúc, bởi vì Người cũng muốn để những lưu nhân kia chết, những người đó chết càng nhiều, câu " đại Võ giả lưu" này làm cho Hoàng thượng cảm thấy bất an, tương lai có khả năng ảnh hưởng đến nguy cơ kế vị. Cho nên, nếu chàng đi quá sớm, mẫu hoàng sẽ không vui.
Chương 498.1: Đơn độc
Cho nên, nếu chàng đi quá sớm, mẫu hoàng sẽ không vui.
Mẫu hoàng không vui có lẽ cũng không quan trọng, quan trọng là ..., nếu mẫu hoàng cảm giác chàng làm như vậy là đối với Người bất trung. Cho dù chỉ là một khả năng, cũng đủ để lấy mạng của chàng! Bao nhiêu vương hầu tướng, chết đơn giản như vậy, nếu mẫu hoàng muốn giết chàng, chỉ cần một cái ánh mắt là đủ rồi!
Dương Phàm thở dài nói: - Nàng không cần lo lắng, chức quan của ta mặc dù không cao, cũng không có tước vị gì, nhưng ta so với những vương hầu tướng kia còn được người chống đỡ phía sau! Sư phụ ta là Tiết Hoài Nghĩa, ta với Võ Tam Tư cũng đi lại thân thiết, còn có ta và nàng... trong mắt Hoàng thượng, giữa chúng ta lại có... có quan hệ rất gần gũi...
- Vốn là rất thân thiết mà.
Thái Bình công chúa hờn dỗi lườm hắn một cái, nhưng những lời này nàng không nói ra. Đã tâm đầu ý hợp, thì cần gì phải quá chú trọng lời nói. Có đôi khi, một Thái Bình công chúa như lửa cũng sẽ giống như làn nước mùa xuân dịu dàng thấu hiểu lòng người.
Dương Phàm hối hận cười cười nói:
- Hiện tại ta lại có tể tướng được Hoàng thượng sủng ái nhất che chở, bà ta rất khó coi ta là người đối đầu với bà ấy rồi. Huống chi, ba vị tiên sư hiện tại có hai người đang ở trong thành, quan hệ của ta với bọn họ cũng không tệ, nếu có chuyện gì phát sinh không có lợi cho ta, tin là bọn họ sẽ đứng ra nói cho ta, nàng biết, hiện Hoàng thượng rất là sủng tin bọn họ mà.
Thái Bình công chúa vẫn không yên tâm, lo lắng nói:
- Tuy như thế, vấn đề là, ta không biết chàng lần này đi rốt cuộc sẽ như thế nào, nếu quả thật gây ra loạn lớn, tổn hại đến lợi ích mẫu hoàng, dù có nhiều người thay chàng nói tốt, mẫu hoàng cũng sẽ không bỏ qua cho chàng. Không ai hiểu Người rõ hơn ta...
- Nàng không cần lo lắng nhiều như vậy!
Dương Phàm an ủi nàng:
- Từ trước đến giờ ta không bao giờ để mình trở thành dân chờ thỉnh lệnh củaThánh nhân, ta muốn làm việc, đương nhiên phải đảm bảo an toàn cho chính mình trước, cho nên sẽ không làm càn. Lần này đi, ta sẽ tùy cơ mà hành động, tuyệt đối không để bọn chúng nắm được nhược điểm của ta là được, quan trọng nhất là nhất.
Vẻ mặt Dương Phàm có chút ảm đạm, thập giọng nói:
- Ta chỉ có một mình, mà đám Ngự Sử đài độc ác đã phân ra khắp nơi rồi, nàng nghĩ một mình ta có thể kịp đi ngăn cản bọn chúng giết được bao nhiêu người? Ta có thể làm được sao, hàng rào lớn chỉ là ngăn cản đám đồ tể giết người đỏ mắt bắt tất cả những lưu nhân giết không còn một ai! Cho nên, sự lo lắng của Hoàng thượng căn bản sẽ không thành sự thật.
Thái Bình công chúa trầm mặc một lát, yếu ớt thở dài, nói:
-Vậy được rồi, chàng mang thị vệ đi trước, về phần Tôn Vũ Hiên và Hồ Nguyên Lễ, hai người này đừng dẫn theo bên người, nếu ba người cùng biến mất một lúc.. ta không thể bao che được, nếu chẳng may mẫu hoàng biết chàng cãi lại mệnh lệnh của Người thì thực sự không hay.
Chàng yên tâm, ta sẽ thúc ngựa chạy tới Trường An, chờ ta vừa đến Trường An, liền báo cho bọn họ tập hợp với chàng. Hiện giờ, tốt nhất là thương lượng trước một địa điểm gặp mặt, chàng định đi đâu trước?
Dương Phàm nói:
- Ta tính đi Kiếm Nam đạo trước, nhưng nơi gặp mặt không thể ở đấy, bọn họ chỉ là hộ tống nàng đi Trường An, so với ta cũng không thể trì hoãn lâu, chỉ là nếu để bọn họ đến Kiến Nam đạo, khi ta giải quyết xong việc phải ở đó đợi bọn họ, ta định kết thúc chuyện ở Kiến Nam đạo liền đi Kiềm Trung Đạo sẽ hội họp với bọn họ ở châu Bình Man của Kiến Nam đạo.
Thái Bình công chúa nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
- Ta nhớ rồi!
Dương Phàm vịn đầu gối nói:
- Việc này không nên chậm trễ, vậy... Ta cũng nên đi!
- Ừm! ở đây chàng cũng không cần lo lắng, cố gắng đừng để cho nhiều người biết hành trình của chàng, những chuyện sau đó, để ta giải quyết!
- Được!
Dương Phàm làm bộ lấn tới, chợt nhớ tới một chuyện, không kìm được hỏi:
- Sáng sớm nay ta nhìn thấy Hứa Hậu Đức thúc ngựa ra khỏi doanh trại, có vẻ như đi về hướng Kinh thành, Kinh thành lại xảy ra chuyện gì rồi?
Thái Bình công chúa bình thản nói:
- Ồ! Cũng không có chuyện gì, ta chỉ là phái y hồi kinh.
Dương Phàm ngẩn ra, lập tức hiểu ra, không kìm nổi hỏi:
- Là bởi vì y đi tìm ta?
Thái Bình công chúa nói:
- Đúng!
Dương Phàm nhíu nhíu mày, nói:
- Y là có ý tốt...
Đuôi lông mày nàng nhẹ nhướng lên, thản nhiên nói:
- Có cái gì tốt hay không tốt? Ta vốn nghĩ, chàng hiểu lầm ta thì hiểu lầm vậy, cho dù chàng hận ta, cũng chỉ có thể lưu lại bên ta, không cần phải đi vào cái chốn nước đục đó. Hiện y làm hỏng chuyện tốt của ta, chẳng lẽ còn muốn ta khen ngợi y hay sao?
Dương Phàm nói:
- Y làm như vậy, là bởi vì đối với nàng trung thành tận tâm, không muốn làm nàng tổn thương, nàng đối xử với y như vậy, không sợ làm tổn thương bộ hạ sao?
Thái Bình công chúa nhấn mạnh nói:
- Bất kỳ nguyên nhân nào, cũng không phải là lí do dùng để chống lại mệnh lệnh, y hôm nay có thể vì trung thành với ta, tự cho là tốt cho ta thì tự mình kháng lại mệnh lệnh của ta, an trí sau này sẽ không phải vì trung thành với ta mà tự đi làm những việc khác? Nhị lang, chàng muốn làm đại sự, đối với thuộc hạ cũng phải nghiêm khắc, tuyệt đối không được xử trí theo tình cảm.
" Nếu như không phải Hứa Hậu Đức tìm đến cửa, chỉ e là hai chúng ta cũng không có cơ hội hòa hợp" Dương Phàm nghĩ, rốt cục vẫn có chút băn khoăn, cho nên chỉ im lặng không nói.
Thái Bình công chúa khẽ mỉm cười, lại nói:
- Chàng yên tâm đi, ta không để y đi Đặng sơn làm ruộng đâu, chỉ là phái y đi Túy Trạch Uyển trong Kim Cốc viên của ta làm trông coi ở đó, cuộc sống thanh nhàn vô ưu, không khổ cực, những thứ khác không nói, chỉ những quả chín hằng năm trong vườn để y mang đi bán, cũng là kiếm được không ít. Ta cũng không bạc đãi y, chỉ là... từ nay về sau y đừng mơ tưởng được làm việc bên cạnh ta.
Dương Phàm cười khổ một tiếng, gật đầu nói:
-Ta tuy rằng vẫn cảm thấy không hợp tình hợp lý, nhưng không thể không thừa nhận, nàng đúng!
Thái Bình công chúatự nhiên cười, cười khẽ nói:
- Đây là lần đầu tiên, chàng rõ ràng không thích cách làm của ta, lại tán đồng ý kiến của ta, chàng nói xem chúng ta có nên cạn một ly không?
Dương Phàm liếc ngang nàng một cái, nói:
- Sáng sớm uống rượu không tốt, nếu như nàng muốn uống, chờ ta trở lại hãy nói!
Thái Bình công chúa hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói: - Quân tử nhất ngôn?
- Khoái mã nhất tiên!
Nàng cười lớn, chỉ có điều trong nụ cười đó có chứa một chút tinh nghịch láu lỉnh, dường như... đêm qua có người nào đó cũng thề như vậy, kết quả lại hối hận.
Ánh mắt của nàng đã xấu xa trượt xuống dưới nhìn mông hắn, vì vậy cười càng lớn hơn.
Dương Phàm mặt hơi đỏ, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Thái Bình công chúa một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Thái Bình công chúa đuổi theo bóng dáng của hắn, lúc hắn đi ra đến cửa trướng, nàng đột nhiêu kêu một tiếng:
- Nhị lang!
Một tay Dương Phàm vén trướng, quay đầu.
Thái Bình công chúa nhìn hắn, trong mắt đầy tình cảm. Cúi đầu nói:
- Chàng... Chàng bảo trọng, trên đường... cẩn thận!