Chương 101-105

Say Mộng Giang Sơn

Nguyệt Quan 19-02-2024 14:30:08

Chương 101: Mã mẫu dạy con. Hai phường đinh phường Tu Văn sau vài ngày đã trở thành chấp sự tăng và thủ tọa chùa Bạch Mã uy danh hiển hách, một sự kiện như vậy cũng đủ để khiến phường Tu Văn kinh động. Mà trong đó một người mới hai ngày trước còn lên pháp trường khiến việc này càng mang tính truyền kì hơn. Lúc mới vào phường Tu Văn, hai người trong lòng đều lo sợ, sự lo lắng của Mã Kiều thì không cần nói, Dương Phàm thì không phải là sợ quan phủ đột nhiên xông tới bắt người mà là lo lắng bị người ta tới nhà gây náo loạn, chung quy không nên đối mặt. Nhưng mà, những bách tích không liên quan tới việc này thần sắc có chút kì lạ, nhưng đại đa số những người có hiểu biết đều chủ động chào hỏi họ, còn vị thương nhân du nhân bốn phương Ngô Quảng Đức tuy rằng ngụ ngay trong phường, nhưng cũng không tới gây rối. Sau khi bắt chuyện qua lại với các hàng xóm láng giềng có giao tình thâm hậu, hai người liền chạy về nhà Mã Kiều, mẹ con gặp lại, ôm nhau khóc lớn. Một lát sau, Diện Phiến Nhi cùng mẹ nàng cũng tới, mẹ Diện Phiến Nhi an ủi Mã mẫu: - Chị à, con chị đã bình an vô sự, chị còn khóc gì nữa, nên vui mới đúng chứ! Mã mẫu lau nước mắt, tát Mã Kiều, mắng: - Ngươi đúng là đồ súc sinh, không nghe lời dạy của mẹ, lại không chịu học hành, thông đồng với người khác, làm bại hoại nền nếp gia đình, lại còn đùa giỡn với tính mạng, nếu không có nghĩa sĩ cứu, sớm đã chôn vùi mạng sống. Hiện giờ tuy rằng giữ được cái mạng này, nhưng lại xuất gia, cha ngươi chỉ có mình đứa con trai là ngươi, việc này đúng là việc bất hiếu, ta thật sự chỉ muốn giết chết ngươi! Dứt lời, bà quơ lấy cây chổi, mẹ Diện Phiến Nhi nhanh tay tiến đến ngăn lại, lại khuyên giải một hồi. Mã Kiều quỳ trên mặt đất không dám nói lời nào, Dương Phàm tiến tới phía trước: - Đại nương, người đừng lo lắng, chúng con gia nhập chùa Bạch Mã, nhưng chỉ là muốn tránh sóng gió mà thôi. Hiện giờ, Tiết Hoài Nghĩa đang chủ trì ở đó, có lẽ đại nương cũng đã nghe nói tới vị hòa thượng này, không nên căng thẳng, chờ thêm chút thời gian nữa, Kiều ca muốn hoàn tục cũng không có gì là khó. Mã mẫu nghe xong nhẹ lòng nhìn Dương Phàm, nói: - Tiểu Phàm, cháu cũng cùng nó vào chùa Bạch Mã rồi hả? Dương Phàm nói: - Lúc đó con vừa trở lại phường, nghe nói Kiều ca gặp chuyện không may, liền tới chợ Nam thì đụng phải nghĩa sĩ cứu mạng Kiều ca, con lập tức đuổi theo hai người. Nghĩa sĩ kia sau khi cứu Kiều ca trốn thoát liền hiên ngang bỏ đi, con và Kiều ca liền cùng nhau trốn, đám quan nhân lại đuổi tới quá nhanh, liền trộm hai bộ bào phục của đạo quán, nào ngờ... Mã mẫu thở dài: - Đứa con bất hiếu này của ta, còn làm liên lụy tới cháu nữa. Dương Phàm nói: - Không sao, không sao, đại nương người cũng thấy đó, đám đại hòa thượng bên ngoài kia đều bảo vệ mạng của con, Tiểu Phàm hiện giờ rất uy phong! Đại nương, hãy để Kiều ca đứng lên, huynh ấy cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, hiện giờ đã biết sai rồi! Mẹ Diện Phiến Nhi nói: - Đúng vậy, chị à, chị cũng không nên nóng giận. Ta cũng đã gặp qua Bảo nương tử, một thiếu niên phương cương huyết khí như Kiều nhi đương nhiên dễ dàng bị dụ dỗ rồi. Hơn nữa, Kiều nhi làm ra chuyện sai lầm như thế, sau khi phát hiện ra tâm địa độc ác của cô ta liền dứt khoát cắt đứt quan hệ, sau khi lỡ tay giết người, không để người khác thay nó chết oan mà chủ động đầu thú, cũng có thể thấy rằng đây là nam tử nghĩa khí rồi! Mẹ Diện Phiến Nhi và Dương Phàm khuyên nhủ một hồi, Mã mẫu mới thở phì phì nói với Mã Kiều: - Được rồi, ngươi đứng lên, nếu không có đại nương ngươi nói giúp, Tiểu Phàm thay ngươi nói chuyện, hôm nay ta cũng sẽ không tha tội cho ngươi. Dứt lời, Mã mẫu giữ chặt tay Dương Phàm, nói: - Tiểu Phàm, may là có cháu, nếu cháu không tỉnh táo, đứa con ngu xuẩn này của lão nương đã bị quan phủ bắt đi rồi, hiện giờ để quan phủ hủy bỏ vụ án nay đều là công lao của cháu. Kiều nhi đã gây liên lụy tới cháu, khiến cháu phải theo nó làm hòa thượng, đại nương thật sự thấy có lỗi. Dương Phàm nói: - Đại nương khách khí rồi, tiểu chất và Kiều ca tình như huynh đệ, huynh gặp nạn, con đâu có thể ngồi yên. Nếu con có xảy ra chuyện, tin rằng, Kiều ca cũng sẽ làm như vậy thôi. Mã mẫu nhìn sang Mã Kiều, gương mặt dạo nạt, quát lớn: - Lại đây! Mã Kiều ngoan ngoãn tiến tới bên cạnh mẫu thân, Mã mẫu gõ vào đầu y nói: - Từ nay về sau, không thể ngươi gây chuyện nữa, nhất là ta, quyết không cho phép ngươi gây chuyện bê bối nữa, nếu không, để ta nghe thấy, ta lập tức thắt cổ tới tìm cha ngươi, đỡ phải lo lắng thêm cho ngươi, đỡ mất mặt với hàng xóm ở đây. Lời nói có phần nặng nề, Mã Kiều biến sắc, lập tức quỳ xuống nói: - Mẹ, con bất hiếu, quyết không dám gây chuyện để mẫu thân tức giận nữa, mẹ chớ buồn bực, con đã nhớ trong lòng, con tuyệt không dám tái phạm. Mã mẫu sắc mặt ôn hòa, ân cần dạy bảo tiếp: - Tiểu Phàm giao hảo với con, tính tình tốt lành, lại là ân nhân cứu mạng của con, ân tình này, coni hãy ghi sâu trong lòng. Người Mã gia ta trọng tình trọng nghĩa, có ân tất báo, lời này vi nương dạy bảo con, con chớ có quên. Mã Kiều gật đầu thật mạnh, nói: - Mẹ yên tâm, con đã nhớ rõ. Giang Húc Ninh nhìn Dương Phàm, nét mặt hiếu kì nói: - Tiểu Phàm, ngày đó cứu Kiều ca là một nghĩa sĩ không biết tên sao, ta nhìn bóng dáng người đó rất giống với đệ. Câu hỏi này của nàng, khiến Mã mẫu và mẹ Diện Phiến Nhi đều hướng nhìn Dương Phàm, Dương Phàm ngẩn người, cười ha hả đáp: - Ninh tỉ, người thật khéo đùa, Tiểu Phàm dù có khí lực phi thường, công phu quyền cước giỏi mấy thì cũng chỉ có thể khoa chân múa tay vài cái, nhưng để cứu người trong đám quan nhân, ta thật sự không có bản lĩnh này, người cứu Kiều ca là một người khác. Mã Kiều cũng biết thân phận thật sự của Dương Phàm không thể để bị bại lộ, nên cũng nói đệm vào: - Vâng, người cứu ta đích thật là một vị nghĩa sĩ che mặt, hắn thấy Tiểu Phàm đuổi tới, còn tưởng là công sai nha môn, nếu không phải ta hô hoán thì Tiểu Phàm đã ăn một đao của hắn rồi! Mã mẫu và mẹ Diện Phiến Nhi đều cảm thấy Dương Phàm rất thân thuộc, cũng không tin là tiểu huynh đệ luôn đi theo sau Mã Kiều này lại giấu tài không để lộ, công phu giỏi giang, nghe xong lời này lại càng không chút nghi ngờ, chỉ cho rằng Mã Kiều không muốn liên lụy người vô tội, dũng cảm đầu thú khiến giang hồ du hiệp cảm động mà trượng nghĩa ra tay cứu giúp. Mẹ con Mã Kiều gặp lại, cần phải làm hòa thượng ở chùa Bạch Mã một thời gian, trong một thời gian ngắn không thể trở về chăm sóc mẫu thân, hơn nữa mấy ngày này Mã mẫu ngày đêm lo lắng cho con trai, hiện nay mẫu tử gặp lại, tất nhiên có nhiều lời muốn nói, cho nên ngồi thêm chốc lát mẹ Diện Phiến Nhi liền dẫn con cáo từ. Dương Phàm cũng lấy cớ đứng dậy, nói cần về thăm nhà, xử lí vài việc và mang thêm ít đồ, đến bữa trưa sẽ quay lại. *** Dương Phàm lại trở về tiểu viện, mở cửa đi vào, nhìn căn nhà nhỏ bé đã ở đến nửa năm, khẽ thở dài. Từ lúc Thiên Ái Nô đi, căn phòng của hắn lại trở lại trạng thái của một người đàn ông độc thân, chăn đay vứt trên giường, không gấp, gáo nước lớn đã dùng còn lại nửa gáo, đặt ở trên bàn, góc tường còn có mấy chiếc xương gà đã gặm, chỉ còn có sàn nhà, trong thời gian ngắn ngủi vẫn giữ được bản sắc gỗ thô mà Thiên Ái Nô ngày nào cũng lau chùi. Dương Phàm ngồi xuống sàn nhà, ôm hai đầu gối lẳng lặng nhìn sự quen thuộc này, nhưng vẫn có gì đó xa lại, suy tư về tiền đồ sau này. Tiết Hoài Nghĩa, người này thân phận rất đặc biệt, tể tướng Đại Đường thân phận dưới một người trên vạn người, đám người dám đắc tội với hắn không có mấy, ngay cả cháu họ Võ Hậu là Võ Tam Ân, Võ Thừa Tự cũng không dám, có thể trở thành tâm phúc của Tiết Hoài Nghĩa, muốn vào đại nội sẽ không còn là việc khó nữa. Điều này rất có lợi cho hành động kế tiếp của hắn, hắn cũng có ý định tiếp tục làm một hòa thượng rất có tiền đồ này. Chỉ không biết chuyện cứu người trên pháp trường đã bị truyền ra chưa, có làm ảnh hưởng tới bản thân không, do đó có thể đoán ra nhiều thứ hơn. Mã mẫu và mẹ Diện Phiến Nhi dễ lừa, thì không có nghĩa những người khác cũng dễ dàng bị đánh lừa. Nếu một khi để người khác vì việc này liên tưởng tới huyết án của Dương Lang Trung phủ, thì dù có thần hộ mệnh Tiết Hoài Nghĩa thì việc này cũng quá sức nghiêm trọng. Nhất là, một khi kẻ thù của hắn nhận ra thân phận của hắn hoặc hoài nghi hắn, như vậy hắn sẽ không còn sót lại chỗ ẩn thân nào nữa. Dương Phàm đang lẳng lặng suy nghĩ những vấn đề này, chợt nghe trong viện truyền tới những tiếng động rất nhỏ, Dương Phàm rùng mình, nhảy dựng lên, hắn đang ngồi xếp bằng dưới đất, lấy khửu tay chống đầu gối, chống cằm, lẳng lặng trầm tư, tiếng động nhỏ như thỏ chạy, cực mau lẹ, từ xa đã vọt tới cạnh cửa. Ba, ba, ba! Ba tiếng vỗ tay chậm rãi từ đằng sau hắn vang lên, Dương Phàm bỗng xoay người, chỉ thấy cửa sau không biết khi nào đã mở ra, Thiên Ái Nô đứng sau, hai tay vỗ hoan nghênh, cười nói: - Giác quan thứ sáu thật tài tình, thân thủ linh hoạt, đúng là một phường đinh tài giỏi, Dương Phàm, ngươi lừa người khác giỏi quá. Dương Phàm hơi kinh hãi, lập tức mừng rỡ nói: - A Nô, sao ngươi lại trở về? Thiên Ái Nô hừ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp nói: - Ngươi đừng ngắt lời, ta vừa hỏi tình hình của ngươi ở trên phố, trong lòng có chút nghi ngờ, vừa nãy thử một chút, người gọi là nghĩa sĩ cướp pháp trường kia, e rằng chính là bản thân ngươi mà thôi? Tiểu phường đinh, hừ! đúng là giỏi thật, ngươi lại dám gạt ta? Dương Phàm không nhịn nổi cười, nói: - Trông bô dạng uất hận của ngươi kìa, ta không có lừa thân thể ngươi, cũng không lừa gạt tâm can ngươi, chỉ có điều ta không nói là ta có võ công mà thôi, sao ngươi lại nói như vậy được? Thiên Ái Nô đỏ mặt, nhíu mũi lại nói: - Ngươi còn nói những lời thô tục, không thể đứng đắn hơn được sao? Dương Phàm buông tay nói: - Ta sợ ta đứng đắn, ngươi lại không vui, chê ta có mắt không tròng, thấy một đại mỹ nhân ở trước mắt mà không có chút rung động, cứ như một khúc gỗ cứng nhắc. - Hừ! Thiên Ái Nô hừ một tiếng, những lời ca ngợi của hắn, không biết là nên vui hay nên phản bác, đành phải nói tránh đi: - Ngươi có bản lĩnh giỏi như vậy, vì sao phải làm phường đinh ở nơi nàu, âm thầm làm một tiểu tặc ở đây? Dương Phàm nói: - Có chút võ công ta không làm tiểu tặc, còn có thể làm chuyện gì khác? Chẳng lẽ tới một nhà hào môn nào đó làm võ sư hộ viện hay sao? Chương 102: Nhờ sự giúp đỡ của Thiên Ái Nô! Đời sau tiểu thuyết võ hiệp tràn lan, khiến người ta có cảm giác dường như cao thủ võ thuật không gì là không thể làm được, còn giỏi hơn hết thảy mọi quyền lực. Quan lớn, quý nhân, công Hầu vương gia, thậm chí Hoàng Đế, thấy cao thủ võ lâm đều lễ độ cung kính, một mực tôn thờ. Nhưng trên thực tế, võ công đích thực là cái gì đó không đáng bàn cãi, mặc dù thời Đường coi trọng văn võ, coi trọng chinh chiến sa trường, võ công điều khiển thiên binh vạn mã, xếp binh tác chiến, năng lực của thống soái ngàn quân, chứ không phải là cái dũng của kẻ thất phu. Mọi người có thể học võ khỏe thân, nhưng không thể khiến võ công đạt được mức cao siêu. Từ sau đời Đường, trong tiểu thuyết kiếm hiệp, gần như trống trơn, Hồng tuyến nữ, Nhiếp Ẩn Nương võ công được miêu tả đã đạt tới mức cực điểm, đạt tới cảnh giới kiếm hiệp trong truyền thuyết, nhưng thân phận của họ cũng vẫn là đại tướng quân, tiết độ sứ hoặc là một môn hạ tử sĩ, tay sai của nhà quyền thế. Có được võ công cao thủ, từ cổ chí kim, cũng không được cho là cách hiệu quả để tiến thân lên vị trí cao. Tuy nhiên, không cần biết là tài nghệ gì, chỉ cần có chút võ nghệ, cũng không có nghĩa là sẽ suy tàn, đi làm một phường đinh. Thiên Ái Nô biết hắn đang có mưu đồ, chỉ có điều bí mật của bản thân không thể nói cho hắn biết, đương nhiên cũng không tiện hỏi bí mật của người khác. Dương Phàm vui vẻ, nghênh ngang nói: - Tại sao ngươi lại trở về, hay trong lòng không nỡ xa ta? Ngươi cũng biết đó, ngày mà ngươi đi, người trên phố đều đồn rằng, tiểu nương tử của Dương Phàm ta đã bỏ trốn cùng người khác, những ngày đó, mọi người đều dị nghị ta, thật là khổ không thể tả được. Thiên Ái Nô gương mặt chợt đỏ, nói: - Tin tức là do ta loan ra đó, ta nghĩ nên như vậy nếu không ta đi lại hết sức thần bí, sợ người ngoài nghi ngờ ngươi che dấu tội phạm, liên luy tới ngươi. Ngươi là đại nam nhân có gì mà sợ chứ, người ta chỉ tự phá hỏng thanh danh của mình thôi mà. Dương Phàm làm dáng vái chào, nói: - A Nô cao thượng, xin nhận của Dương Phàm một lạy. Đến đây, đến đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện! Dương Phàm bỏ chiếc chăn xoắn trên giường ra, hướng về phía Thiên Ái Nô, mời nàng ngồi xuống. Thiên Ai Nô không ngồi xuống chiếc giường đơn đó, mà nghiêng đầu nhìn cái đầu trọc của Dương Phàm, tò mò hỏi: - Sao ngươi lại đi làm hòa thượng? - Hòa thượng? Dương Phàm nhìn trên người, mới nhớ ra thân phận hòa thượng của mình lúc nàu, vội vàng thi lễ, nghiêm nghị nói với Thiên Ái Nô: - A Nô chỉ cần hứa sẽ gả cho bần tăng thì lão nạp lập tức sẽ hoàn tục! Thiên Ái Nô phì cười, sau đó nghiêm nghị gương mặt đang tươi cười, nói: - Ngươi mà không nói chuyện đứng đắn chút, ta bỏ đi đó! Dương Phàm cứng rắn kéo nàng ngồi xuống giường, nói: - Thôi được rồi, đừng giả bộ nữa, chúng ta là phu thê rồi, ai mà chả biết chứ, không giải đáp được sự hiếu kì của ngươi, ngươi chịu đi mới lạ, ngồi xuống, ta nói cho. Thiên Ái Nô vẻ mặt bất đắc dĩ, trước kia căn bản chưa ai dám dùng vẻ mặt cợt nhả, miệng lưỡi trơn tru nói chuyện với nàng, hiện giờ, tên họ Dương này...hóa ra là vì hắn giả ngây giả ngô, thì cho qua vậy. Hiện tại đã biết hắn không phải là một tên điên cuồng chỉ muốn kiếm một cô vợ, chỉ là miệng lưỡi quá trơn tru thôi... Thiên Ái Nô giả bộ như không nghe thấy những lời nói khùng điên lúc đầu của hắn, hỏi: - Ngươi nói đi! Thiên Ái Nô làm gì, Dương Phàm không biết, nhưng Dương Phàm biết lập trường của nàng đối nghịch với quan phủ, còn quá trình khiến hắn trở thành hòa thượng, quan phủ đều biết rõ, cũng không cần phải giấu diếm nàng, cho nên Dương Phàm đem nguyên nhân hắn trở thành đạisư thủ tọa ở chùa Bạch Mã nói cho Thiên Ái Nô. Thiên Ái Nô nghe xong, trợn mắt há mồm, kinh ngạc nói: - Thật không thể tưởng tượng được, chỉ có thể gặp tên hòa thượng nào không hề giống hòa thượng trên trần đời này ngươi mới có thể lâm vào tình thế kì quặc như vậy. Dương Phàm trong lòng xúc động, đột nhiên nói: - Đúng, ta đúng là có việc khỏ xử lí, muốn tìm người tới giúp, nhưng lại không tìm ra người thích hợp, ngươi tới thật đúng lúc. Thấy ngươi, ta mới nghĩ ra, chuyện này, không ai hợp hơn ngươi được. Thiên Ái Nô cảnh giác nhìn hắn, hỏi: - Ngươi muốn làm gì? *** - Mẹ, người quay về đi, chùa Bạch Mã không còn xa, rảnh con sẽ trở lại thăm người. Đại nương, tiểu Ninh, các vị bà con, mọi người hãy về đi! Trời sắp tối, nếu không về sẽ tới giờ cấm đêm, không kịp trở về chùa Bạch Mã, lúc này trên đường người đã thưa thớt dần! Dương Phàm và Mã Kiều cáo từ Mã mẫu, Giang mẫu, lúc đi, những người hàng xóm tốt bụng đều tới đưa tiễn. Trải qua cả ngày, mọi người dần dần thích ứng được với việc này, chuyện Mã Kiều từng là hung thủ giết người, mọi người không còn phản ứng gay gắt nữa. Dù sao, đến quan phủ cũng đã giả câm giả điếc rồi, bọn họ còn bận tâm chuyện đó làm gì? Dương Phàm và Mã Kiều đang định đi, một người bịt mặt đột nhiên xuất hiện trên môn lầu cửa phường, từ trên cao khoanh tay nhìn bọn họ. Người này mặc một bộ áo cổ tròn màu vàng, đầu đội khăn lưới, cài một cây trâm bằng gỗ tử đàn, trên mặt là tấm khăn lụa trắng nõn. Những người dân đưa tiễn Dương Phàm và Mã Kiều lập tức kinh hô, hai người đưa lưng về phía của phường, nhất thời không hiểu chuyện gì, xoay người nhìn, vừa mừng vừa sợ, hai người vội tiến lên ba bước, xoay người quỳ gồi, Mã Kiều bất ngờ vui mừng kêu lên: - Người có phải là ân công không? Người trên cửa phường cười ha hả, cao giọng nói: - Ngày đó trên đường tới thành Nam, thấy ngươi là một nam tử, nhân rượu say cao hứng mà thuận tay cứu ngươi, nhưng lại chưa đưa ngươi ra khỏi thành. Sau khi tỉnh rượu, trong lòng có chút bất an, hôm nay tới đây, vốn là muốn hỏi thăm tin tức của ngươi, ngươi đã bình an vô sự rồi thì ta có chút yên tâm! Dương Phàm lớn tiếng nói: - Tráng sĩ hôm đó trượng nghĩa cứu huynh đệ nhà ta trên pháp trường, tại hạ vô cùng cảm kích. Hôm nay có thể gặp được tráng sĩ, trong lòng hết sức vui mừng, hai huynh đệ ta nguyện chuẩn bị rượu nhạt, đa tạ ân công, mong ân công đáp ứng mong muốn của hai huynh đệ ta. Mã mẫu cũng kinh ngạc nói: - Trên cửa phường là một vị du hiệp, chính là tráng sĩ đã cứu con trai ta, ai ya, đa tạ tráng sĩ! Mã mẫu vội vàng tiến lên quỳ gối cảm ơn, tráng sĩ trên cửa phường dường như không muốn nhận sự cúi đầu của Mã mẫu, nghiêng một bên thân, lánh việc thi lễ, nói: - Các ngươi vô sự, ta hoành hành thiên ạ, ân đền oán trả, ra tay cứu người, chỉ là do ta muốn vậy, không cần tạ ơn, cáo từ! Nói xong, bả vai lay động như chim lớn lướt dọc đi, sớm chốc đã không thấy bóng dáng đâu. Bách tính trong thành gặp vị kì long thấy đầu mà không thấy đuôi, chỉ một khắc đã không thấy bóng dáng đâu, không tránh được cảm thấy kì lạ, lại một phen bàn luận, chỉ sợ, không cần tới sáng sớm mai, những câu chuyện về du hiệp mới mẻ sẽ được truyền đi! Hành động lần này của Dương Phàm chỉ là cách che giấu việc hắn trên pháp trường cứu Mã Kiều, dễ bị người có tâm nghi ngờ liệt hắn vào đối tượng hoài nghi. Miêu Thần Khách hiện ở nơi nào hắn không biết, Khâu Thần Tích ở Mạnh Tân hắn cũng đã biết, lúc trước hắn vội vàng tới Mạnh Tân, KhâuThần Tích sớm đã có chuẩn bị, hiển nhiên cái chết của Dương Minh Sanh và Thái Đông Thành đã khiến ông tađề cao cảnh giác. Tuy rằng Khâu Thần Tích võ công cao cường, lại đang ở quân doanh, chưa chắc đã coi thích khách như hắn là đại địch, nhưng Khâu Thần Tích nhất định là biết về tất cả những việc việc đã xảy ra ở quý phủ của Dương Minh Sanh. Đương nhiên, Khâu Thần Tích có thể phái người tới phủ Dương Minh Sanh điều tra mọi chuyện, nhưng không có khả năng sai người ở lại phường Tu Văn, quan tâm tới những việc phát sinh dưới phường lầu này. Chuyện Mã Kiều được cứu ở pháp trường chưa chắc ông ta đã biết, cho dù có biết, cũng không chắc sẽ có liên hệ với chuyện xảy ra ở phủ Dương Minh Sanh, thậm chí ông ta còn không biết trước đây bản thân hắn từng là phường đinh làm việc tại phủ Dương Minh Sanh. Dù là như vậy, cuối cùng cũng là một tai họa ngầm, để vị "nghĩa sĩ" này đứng ra, khiến mọi người đều biết quả thật có một người như thế tồn tại, đó mới không có gì sai sót! Thiên Ái Nô dựa vào thân hình nhanh nhẹn, xuất hiện ở mấy phố ngõ, đi vào nơi không có người, tháo khăn lụa che mặt xuống, thở dài nói: - Ôi! Từ lúc quen biết tên tiểu tặc này, bổn cô nương càng ngày càng phải lăn lộn, giờ còn cải trang thành một kẻ lừa đảo nữa! Thiên Ái Nô lắc lắc đầu, hướng về phía phủ Kim Công Chúa, đi gặp công tử. Thiên Ái Nô thấy công tử áo trắng, liền nói hết chuyện nguyên nhân hậu quả Dương Phàm làm hòa thượng nói cho y, công tử áo trắng ngạc nhiên nói: - Người này có võ công? Thiên Ái Nô nói: -Vâng! Nô tỳ trong lòng tò mò, cố ý muốn thử, người này quả thực có võ công! - Ồ! Công tử áo trắng đánh dây đàn, trầm ngâm trong chốc lát, lại hỏi: - So với ngươi thì sao? Thiên Ái Nô chỉ lắc lắc đầu nói: - Nô tỳ chỉ chỉ thử võ công của hắn, nhưng chưa thấy hắn ra tay, lại chưa từng đọ sức với hắn, người này công phu cao thâm thế nào thật chưa biết được. - Ừ! Công tử áo trắng gật gật đầu, không để tâm tới việc này. Công tử áo trắng là người có tiếng tăm, thế lớn tài hùng, bởi vì cái gọi là "nghèo văn giàu võ", nên nếu y dụng tâm học võ, bất kể là danh sư, hay là các loại thuốc tẩm bổ thân thể khi còn nhỏ, các loại dược liệu cường tráng gân cốt quý báu đều có trong tay thì đến hiện tại võ công chắc chắn sẽ cực kì cao minh. Nhưng y lại là công tử danh môn, chỉ cần một câu, người võ công cao hơn y chục lần, muốn y ba canh sẽ chết, thì cũng chẳng sống tới canh năm, cần gì phải chịu khổ cực. Cho nên, mặc dù y thuở nhỏ cũng học võ, chỉ giúp thân thể cường tráng mà thôi, hiện tại võ công không bằng một phần mười của Thiên Ái Nô. Đạo võ công, y cũng không am hiểu, cũng không coi trọng. Y suy tư một lát, nói: - Thủ tọa chùa Bạch Mã. Ha ha, xem ra, tên thất phu phường phố Phùng Tiểu Bảo kia rất coi trọng người này! Thiên Ái Nô nhớ tới lần gặp gỡ Dương Phàm kì quặc này, nhất là cái đầu trọc lóc sáng loáng kia, liền muốn cười phá lên, khóe miệng nàng giãn ra, đáp: - Vâng! Công tử áo trắng khẽ hít một hơi, nói: - Người này, ngươi về sau để ý một chút, nói không chừng, sẽ hữu dụng. Thiên Ái Nô âm thầm ngẩn ra, thầm nghĩ: "Tính toán của công tử, can hệ trọng đại, một khi thất bại, nhẹ thì sát thân, nặng thì vong tộc. Ta chịu ơn cứu mạng của công tử, tất nhiên vì công tử mà không chịu nguy hiểm, nhưng lại liên lụy tới tên Dương Phàm kia." Nghĩ tới đây, liền cảm thấy hối hận, hối hận không nên thẳng thắn nói với công tử. Công tử áo trắng lại không biết những ý niệm hồi tâm chuyển ý trong nội tâm nàng, A Nô là do y thu nhận và giúp đỡ, nuôi dưỡng trưởng thành, từ nhỏ chưa từng có mệnh lệnh gì mà chưa tuân theo, y sẽ không ngờ Thiên Ái Nô vì không đành lòng kéo Dương Phàm xuống nước, trong lòng đã có ý niệm bảo vệ, những điều công tử áo trắng vừa căn dặn, liền bay tới nơi nào khác rồi! Chương 103: Tìm viện trợ ở bên ngoài! Buổi sáng ngày hôm sau, trên sân cầu hậu viện chùa Bạch Mã. - Thập Thất, ngươi thấy sao? Đội ngũ này của chúng ta có thể trở thành người đứng đầu trong trận bóng Thượng Nguyên không? Tiết Hoài Nghĩa mặc trung y, trên đầu buộc dây màu đỏ bừng, thở hổn hển, vẻ mặt rất mong chờ hỏi Dương Phàm. Tiết Hoài Nghĩa năm đó là kẻ chỉ bán thuốc dạo ở đầu đường xó chợ, thân thể cực kì cường tráng, những năm gần đây tuy rằng sống an nhàn sung sướng, ăn ngon mặc đẹp, nhưng vì cần hầu hạ Võ Hậu, y rất chú ý tới việc rèn luyện thân thể, công phu không hề hao hụt, võ công của y tuy rằng có thật sự dùng để đấu võ giết người thì chỉ có thể coi là bình thường mà thôi, nhưng để rèn luyện thân thể thì quả thật rất tốt, cho nên khí lực của y mới cường tráng như thế. Dù vậy, trải qua quãng thời gian dài chạy như vậy, y cũng mệt mỏi mồ hôi ướt đẫm, thở hồng hộc, chứ nói gì tới những đồ đệ của y, những người này ham mê tửu sắc, không có gì không làm, nếu nói đánh nhau thì đúng là lành nghề rồi, nhưng, cũng chỉ là do bọn họ lòng lang dạ sói, hiện giờ lại cậy vào quyền thế của Tiết Hoài Nghĩa, không ai dám đứng ra phản kháng. Khí lực của bọn họ cũng không hề cường tráng, cũng chỉ là có một chút sức lực bộc phát để mà ra quyền đánh người thôi chứ không được lâu dài, giờ phút này một đám ngã dài trên sân cầu nằm yên như chết không thể động đậy được nữa rồi! Dương Phàm nghe xong lời nói của Tiết Hoài Nghĩa, khẽ lắc đầu! Tiết Hoài Nghĩa nói: - Sái gia đương nhiên không phải nói tới hiện tại, mà nói tới việc sau khi được ngươi chỉ dạy, có thể có cơ hội chứ? Dương Phàm khổ cười, lắc đầu nói: - Phượng trượng, hiện giờ cách tết Nguyên Tiêu có ba bốn tháng, trong thời gian ngắn như vậy, để dạy dỗ họ thì quả thực quá khó! Tiết Hoài Nghĩa quay đầu nhìn đám chó chết như đang nằm trên sân, như đám phế vật lè đầu lưỡi thở nặng nề , cũng hiểu được để đoạt giải nhất cũng có chút làm khó Dương Phàm, liền yêu cầu, hỏi: - Vậy...nếu trải qua khoảng thời gian dạy dỗ này, khả năng trên trận bóng có thể đạt được tam giáp chứ? Ồ, chỉ sợ tam giáp cũng không được? Dương Phàm hit một hơi thật sâu, nói: - Khó lắm! Thuật đá cầu của các vị sư huynh đệ, chỉ là một chút công phu đẹp đẽ bề ngoài thôi, cònđể đứng yên một chỗ làm các thủ thuật đa dạng mới khó. Nếu đi thi, e rằng...khó! Người thấy khó thì không làm được, người làm được thì không khó. Quy tắc đá cầu Dương Phàm vừa nghe đã hiểu liền, một khi biết được phương thức và yêu cầu cụ thể để thi đấu, phải xem xét cả kĩ thuật đá cầu của các vị hòa thượng này, đánh giá khả năng thắng là bao nhiêu. Tuy rằng hắn chưa từng gặp qua cao thủ đá cầu thật sự, đội bóng người khác bản lĩnh ra sao, nhưng ngày đó khi hắn đóng giả người Tây Vực tới, có nhìn thấy đám người Sở Cuồng Ca rảnh rỗi đá cầu trong ngõ. So sánh với kỹ thuật của đám người Sở Cuồng Ca và đám hòa thượng trước mắt, không chỉ hơn hẳn một bậc, do đó, Dương Phàm suy nghĩ như vậy cũng là điều hợp lý thôi. Tiết Hoài Nghĩa trợn trừng mắt: - Không thể nào! Ttuy rằng kĩ thuật bóng của họ không phải tốt, nhưng khi sái gia và đội bóng của vài vương hầu khác thi đấu, bọn họ cũng thắng rất nhiều lần rồi! Dương Phàm cười khan nói: - Phương trượng, đệ tử thường ngày nghe các sư huynh nói chuyện phiếm, ít nhiều cũng biết đôi chút, thiết hộ buộc trên đùi họ, tay áo dấu vôi, thế vẫn chưa đủ, kéo chân, ngáng chân, dùng các thủ đoạn như thế mới có thể thắng được người ta. Nhưng trước mặt Thái hậu, những thủ đoạn này làm thế nào mà triển khai? Những lời này nếu là người khác nói với Tiết Hoài Nghĩa, lão Tiết nhất định sẽ trợn mắt mà tranh luận, nhưng đây là lời nói của người nhà, lại là thủ tọa chùa Bạch Mã mà y hết sức coi trọng và sùng bái, lão Tiết bất giác cảm thấy phản cảm lắm rồi, mặt y đỏ lên, ảo não vỗ vỗ trán nói: - Bà nó, nói như vậy, năm nay lão Tiết ta không thể mở mày mở mặt trong cung được rồi! Dương Phàm thầm nghĩ: " Ngươi không tiến cung, ta sao tiến cung được? Ta còn muốn tìm Thượng Quan Uyển Nhi bức hỏi tung tích của Miêu Thần Khách, nói không chừng, ta còn phải nhờ ngươi để tiếp cận Khâu Thần Tích, nếu trận cầu mà không thành công, sợ rằng cái vị trí chủ tọa này của ta cũng không thể tiếp tục phục vụ ngươi, dù sao ngươi tiến cung là để hầu hạ người đàn bà kia, làm sao ta có thể cùng đi với ngươi?" Nghĩ như vậy, chuyện của y Dương Phàm lại không thể không để ý, hắn nhíu mày suy tư thật lâu, nói: - Phương trượng, đến tết Nguyên Tiêu, trong cung có rất nhiều trận đấu, đội nào là lợi hại nhất? Tiết Hoài Nghĩa thích đá cầu, tuy rằng chính y thi đấu rất tồi, nhưng lại là một kẻ mê bóng thực thụ nên những tin tức này y hiểu rất rõ ràng, thuộc nằm lòng như nắm trong lòng bàn tay, giới thiệu với Dương Phàm: - Những đội có thể tham gia thi đấu, mấy năm nay vẫn vậy, trong đó có đội người Đột Quyết và Thổ Phiên, bọn họ bình thường chỉ tham gia đánh cầu và đô vật. Người Đột Quyết đánh cầu, giỏi hơn nhiều so với bên Đại Đường ta, cho nên bọn họ vẫn là người đứng đầu, đứng thứ hai là đội cầu Cấm quân Tổ thành của Đại Đườngvà đội cầu Thổ Phiên , hai bên thế lực ngang nhau, mấy năm nay khi thì ngươi thứ hai, ta thứ ba, khi thì ngươi thứ ba, ta thứ hai, các đội khác thì không ai có thể sánh bằng. Về người Thổ Phiên, đô vật cũng giỏi, Đại Đường ta cũng có một đội đô vật giỏi, chính là đội được đào tạo từ phủ Thái Bình công chúa. Thái Bình công chúa có nuôi một đội đánh cầu, đội đá cầu, còn có cả đội đô vật, trong đó đội đô vật là lợi hại nhất, phủ công chúa không chỉ có nam tướng đô vật, mà còn có cả nữ vật, dũng mãnh hơn nhiều nam nhi. Trong những trận đấu mấy năm gần đây, những đô vật đứng đầu đều là người trong phủ Thái Bình công chúa, thứ hai, thứ ba là đội cấm quân, đội Đột Quyết, đội Thổ Phiên lần lượt xếp tiếp sau. Nói tới đá cầu của chúng ta, haha, không có phân biệt, duy chỉ có một nhà này, đá cầu, đều là các chân đá đại nội đạt giải. Dương Phàm nhướn mày, nói: - Chân đá đại nội? Cấm quân hay thị vệ đại nội? Tiết Hoài Nghĩa cười nói: - Đương nhiên không phải cấm quân, đại nội thị vệ cũng có một chút, không hoàn toàn, một số ít là cung tần, cung nữ, nữ quan, công chúa hoàng thất, ví như Thái Bình công chúa, Thượng Quan Đãi Chiếu, đây đều là những người trong đội đá cầu cả. Dương Phàm nghe xong sững sờ hỏi: - Phương trượng, người nói là, đó là đội đá cầu toàn là nữ lưu, hơn nữa, còn nhiều lần thắng, đến nam nhi cũng không so được với các nàng? Tiết Hoài Nghĩa nói: - Đúng vậy, bên ngoài những người không biết chuyện thường nói, chỉ vì đội đá cầu đều là nữ, nên các nam nhân đều nhường nhịn các nàng, hơ! Đó là do họ không biết, ta đã từng xem các nàng đá bóng, bọn họ, họ đá rất giỏi, người khác chưa chắc đã bằng thật! Lúc đó đá cầu, chủ yếu là kĩ thuật, có mang tính cạnh tranh nhất định, nhưng không kịch liệt như hiện tại, cũng không hề giống với lớp hòa thượng chùa Bạch Mã, buộc sắt ở đùi, tay áo vôi bao, chộp gạch ra trận, để trận cầu còn thảm liệt hơn cả trận bóng bầu dục. Nếu nói về kĩ thuật, thì không phân nam nữ. Những cung nga, tần phi, công chúa này chạy được có hai bước mồ hôi đã chảy ròng ròng, thở hổn hển, đều là những cô gái yếu ớt, mà ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi thân hình yểu điệu như trăng lưỡi liềm cũng là một kiện tướng sân bóng, đấu với các nữ lưu đó, khi thi đấu không được va chạm mạnh, mà kĩ thuật đá cầu so ra thì kém xa các nàng, do đó hàng năm, đội nữ luôn thắng! Nước ta bóng đá thì âm thịnh dương suy, thật ra lại là một truyền thống tốt đẹp của Đại Đường. Thượng Quan Uyển Nhi cũng sẽ tham gia đá trận cầu? Dương Phàm nghe được tin tức này tim đập thình thịch. Khi đá cầu không có sự phân biệt đội nam đội nữ, ngươi muốn đấu thì phải coi nhẹ việc phân biệt nam nữ, cùng nhau tranh đoạt vị trí quán quân, cũng giống như trận Mã Cầu hai bên không cần phải có quân số như nhau, nếu vậy, chỉ cần Dương Phàm dẫn dắt đội chùa Bạch Mã tiến tới trạn chung kết là có thể tiếp xúc được với Thượng Quan Uyển Nhi. Nếu không, hắn đành phải bắt cóc Thượng Quan Uyển Nhi ép hỏi tung tích Miêu Thần Khách, nhưng nếu ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi cũng không biết, những người trong cung khác chưa chắc đã biết, nhiều nữ nhân vậy, trong muôn hoa chọn một cành, nói dễ hơn làm! Đại nội hoàng cung thì không dễ dàng lẻn vào, sao có thể xuống tay? Nghe được tin tức này Dương Phàm nhất thời phấn chấn, tâm trí mạnh mẽ nói với Tiết Hoài Nghĩa: - Phương trượng đại sư không cần lo lắng, đệ tử nhất định dốc hết sức lực, giúp đội chùa Bạch Mã có thể tiến vào chung kết, thậm chí còn có thể đạt giải nhất, chỉ có điều... Dương Phàm liếc nhìn đám huynh đệ vừa được hắn thao luyện một ngày mà đã tê liệt nằm trên mặt đất như chó chết, liền nói với Tiết Hoài Nghĩa: - Trong các vị sư huynh, chỉ có Hoằng Nhất, Hoằng Lục, Hoằng Cửu là kĩ thuật bóng còn được, trong thời gian ngắn vậy thì các vị sư huynh khác đệ tử cũng bất lực, đệ tử cần...gọi thêm vài người nữa tới mới được! *** Phường Tụ Hiền, trên ngã tư, bên đường mọc lên những cây hòe lớn, vài người đàn ông phanh áo lộ bụng lười biếng ngồi dưới, bên trong cùng đối diện với đường, một người đàn ông vạm vỡ ngồi dưới, hai cánh tay vạm vỡ bằng đùi của một người bình thường có hình xăm vô cùng bắt mắt : "Sống không sợ Kinh Triệu doãn", "Chết không sợ Diêm La Vương". Sở Cuồng Ca, phường tụ Hiền là địa bàn của Sở Cuồng Ca, huynh đệ của y lúc nào cũng buôn bán ở đây. Đám lưu manh trong phường nhiều vô số, Sở Cuồng Ca yêu cầu rất nghiêm với thủ hạ ở đây, bởi vì y thế lực lớn, công phu giỏi, nhưng có vài tên không chịu nổi sự trói buộc của y, có người cho rằng y quá hà khắc nên cũng không tới kinh doanh nữa mà tản đi nơi khác. Mấy năm qua, những người đồng ý theo y còn rất ít, chỉ có hơn mười người, nhưng mười người này lại rất trung thành và tận tâm với y, có thể sánh bằng gần một trăm lưu manh khác trong phường. Những người đó chẳng qua là một đám ô hợp, nếu đánh, thì đã bằng mười người đàn ông cùng ở đó, cho nên y mới có thể chiếm giữ địa bàn phường này như trước. Không ai nhận ra rằng người đi theo Sở Cuồng Ca tuy rằng không có đường tiến sáng lạng như các phường khác, nhưng mấy năm trôi qua, huynh đệ của Sở Cuồng Ca cũng chẳng ai chết, chẳng ai tàn, Sở Cuồng Ca và huynh đệ của y, giống như mấy cây hòe trên ngã tư đường cái kia, vẫn cứ đứng đó. Mà các đầu lĩnh lưu manh ở các phường khác, bọn lâu la thủ hạ thay đổi cứ như đèn kéo quân, rất nhiều đám mấy năm trước nổi giờ đều không còn, bọn họ giờ đã trở thành những thi thể ở khe cống ngầm hoặc đã trở thành người tàn phế, lặng lẽ rời khỏi giang hồ, trở thành những tiểu dân dưới đáy xã hội trong phường. Đúng mực, ánh mắt. Bí quyết sừng sững không gục gã của Sở Cuồng Ca, chính là y biết y có thể làm gì, không thể làm gì, trong lòng y sớm đã có thanh thước đo. Đây là bản lĩnh y tôi luyện nhiều năm khi còn nhập ngũ trong Thiên Ngưu Vệ, những lưu manh đầu lĩnh khác còn thua xa y về điểm này. Trên đường lớn vài vị đại hòa thượng đi tới, Sở Cuồng Ca nheo mắt liếc một cái, rồi lại thu hồi ánh mắt.Y không mấy hiếu kì, những việc không liên quan tới y, từ trước tới nay y đều không quan tâm.Y là lưu manh, những người này là hòa thượng, hòa thượng và lưu manh không thể cùng giao hảo. Nhưng, đám hòa thượng đó cố tình tiến tới trước bọn y. Chương 104: Tham vọng của Tiết Hòa Thượng. Mười mấy hòa thượng đang mặc tăng y màu xám, màu đen, màu xanh, đại diện cho thân phận và địa vị khác nhau của họ trong miếu chùa. Bọn họ đang vây quanh một vị khoác áo cà sa đỏ thẫm như những vì sao vây quanh mặt trăng, bảo trướng nghiêm trang, cái đầu trọc lóc bóng loáng trông như... - OH! Sở Cuồng Ca chăm chú nhìn vị cao tăng quá sức trẻ tuổi kia, bỗng nhiên ngây ngẩn người. Người này... Sao người này lại có thể giống tên thiếu niên tuấn tú đáng yêu, áo gấm mũ nồi Dương Phàm kia thế nhỉ? Sở Cuồng Ca nhìn hắn, miệng dần dần mở ra, mở lớn tới mức có thể nhét được cả quả trứng ngỗng vào miệng. Những tên lưu manh bên cạnh y cũng đứng ngây người, cả nửa ngày, bỗng một tên lưu manh bỗng nhảy dựng lên, thất thanh kêu: - Tiểu Phàm, là ngươi sao? Ngươi, ngươi ăn mặc kiểu gì vậy, tính hát tuồng sao? - To gan, đây là thủ tọa chùa Bạch Mã, Hoằng Thập Thất đại sư, kẻ nào dám vô lễ? Một tên hòa thượng đi ra trịnh trọng tuyên bố thân phận của Dương Phàm, vài tên lưu manh nghe xong hết sức kinh ngạc. Dương Phàm cười nói: - Sở thí chủ! Các vị thí chủ, đã lâu không gặp? Sở Cường Ca kinh ngạc đứng lên, đánh giá Dương Phàm từ trên xuống dưới, chậm rãi nở một nụ cười đau khổ, nói: - Dương Phàm đại sư, ngươi xuất hiện như vậy, thật sự là làm người khác không ngờ tới. Dương Phàm mỉm cười nói: - Sở thí chủ, bên này, mời, bần tăng có chuyện muốn nói. Hai người đi sang đường bên kia, dưới gốc cây hòa, đám hòa thượng và lưu manh cùng gườm gườm nhau, giữa họ có một tinh thần không ai phục ai. Hiểu ra ngay là những hòa thượng này vốn cũng xuất thân từ đám lưu manh, hai nhóm đứng hai bên, đương nhiên cảm nhận được hơi thở giống nhau của đồng loại, đều là cuồn cuộn, tự nhiên lại có một loại địch ý cạnh tranh, cho nên hai bên chỉ là khuôn mặt bằng lòng nhưng sớm đã không thuận mắt từ lâu rồi! Bên kia đường, Dương Phàm đem tình hình của mình ra kể đơn giản với Sở Cuồng Ca. Ngay cả Mã Kiều chết tiệt bị tội chết cũng được một câu củaTiết Hoài Nghĩa mà bị xóa sạch, hắn không sợ Sở Cuồng Ca tìm ra bí mật gì. Sở Cuồng Ca cũng không có khả năng đào móc ra được bí mật thật sự gì. Huống chi, hắn rõ, Sở Cuồng Ca là người có chừng mực. Một người từng trải nghiệm chốn quan trường, đặc biệt đã từng bị chèn ép quá lớn, nhất định không có lòng hiếu kì kiểu nhàm chán này. Lấy việc đào móc bí mật của người khác làm cái vui cho bản thân. Hắn tin tưởng Sở Cuồng Ca sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn, bởi vì chuyện này đối với Sở Cuồng Ca chỉ có trăm lợi mà không có hại. Quan trọng hơn, Sở Cuồng Ca năm đó bị đuổi ra Thiên Ngưu Vệ, những năm gần đây lang thang vất vưởng, trong lòng sớm đã rất bất bình, giống năm đó hắn lưu lạc ở phủ đô đốc Quảng Châu, chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn sẽ bắt lấy. Mặc dù chỉ cải biến một lý do cho tình cảnh hiện giờ của hắn cũng đủ để Sở Cuồng Ca làm việc cho hắn rồi. Cho nên, Dương Phàm rất thản nhiên nhìn Sở Cuồng Ca. Chờ đợi y trả lời. Sở Cuồng Ca nhìn thẳng Dương Phàm, nói: - Đám huynh đệ này của ta sau khi đi, không hẳn là đi tu thật chứ? Dương Phàm thở dài, giơ tay chỉ xéo qua bả vai. Đang rung đùi, chính là đám hòa thượng còn vô lại hơn đám thủ hạ vô lại của Sở Cuồng Ca, hỏi: - Ngươi xem những người đó giống như đi tu hay sao? Cạo đầu, thay tăng y, mới có thể lấy danh nghĩa chùa Bạch Mã dự thi, đúng chứ? Sở Cuồng Ca gật gật đầu, lại xác nhận nói: - Mỗi ngày ba mươi đồng tiền công, một khi đã thật sự tiến vào trận chung kết, mỗi người sẽ được thưởng vạn tiền? Dương Phàm mỉm cười nói: - Không chỉ có vậy, nếu như có thể để Tiết Sư vui vẻ, Sở huynh có thể trở về Thiên Ngưu, à, giờ đã đổi tên thành Phụng Thần Vệ rồi, Sở huynh có thể trở về Phụng Thần Vệ, cũng không phải là việc khó. Sở Cồng Ca bỗng dưng xúc động, hai mắt mở lớn, căng thẳng nhìn Dương Phàm, giọng run run nói: - Thật sao? Dương Phàm nói: - Dưới gầm trời này, quả thật không có nhiều việc công bằng như vậy. Đối với Sở huynh, bách chiến sa trường, lục địch vô số, chiến đấu quên mình, muốn ở lại Thiên Ngưu Vệ, muốn thăng quan tiến chức cũng không phải là việc dễ, nhưng đối với Tiết Sư mà nói, nếu y cho ngươi trở về, thậm chí phục được nguyên chức cũng chỉ cần một câu nói mà thôi, quan trọng là, ông ta có muốn làm hay không? - Được! Ta đi với ngươi! Ánh mắt Sở Cuồng Ca phát ra ánh hào quang làm người khác phát run, trong thoáng chốc, dường như một lớp bụi đất trên người gã rơi xuống, cứ như một võ sĩ bị đóng trong bùn lâu ngày, thoát khỏi giam cầm, thân thể chậm rãi giãn ra, nắm chặt cây thương trong tay lại. Eo lưng của y thẳng đứng, bỗng chốc trở lên nghiêm nghị, trên trán lộ ra sinh khí bừng bừng, y đứng bên đó, cứ như một cây thương, là một kiêu tướng ẩn náu trong đám phố phường, chỉ vì một câu của Dương Phàm, liền thay da đổi thịt, dường như đã khôi phục phong thái ngày xưa. *** - Phương trượng, đệ tử tính toán như vậy, mấy vị sư huynh ở bổn chùa, hay đá cầu, đệ tử và Thập Cửu sư đệ Sở Cuồng Ca cùng gia nhập trong đó, có hai vị sư huynh Hoằng Nhất, Hoằng Lục, thêm vào đệ tử và Thập Cửu sư đệ nếu không đoạt được giải nhất thì cũng coi như đánh cược một phen. Để các vị huynh đệ chùa Bạch Mã chuyên tâm đá cầu, không chút phân tâm thì cũng có thể mau một chút. - Được, được, được! Tiết Hoài Nghĩa nghe theo, lập tức gọi Hoằng Nhất tới trước mặt, ưỡn ngực ưỡn bụng nói: - Ngươi nghe đây, hiện tại, các đệ tử không được rời chùa Bạch Mã, ăn uống chơi gái tất cả không được dính tới, giờ nghe theo sự bố trí của đệ tử Thập Thất an bài, tập luyện đá cầu, đợi đến Tết Nguyên Tiêu mới được lộ mặt ra cho Sái gia ta. Hoằng Nhất lập tức đáp ứng. Đạo trưởng Hoằng Thập Lục Nhất Trọc tiến lên, mặt mày nhăn nhó nói: - Phương trượng, đệ tử tuổi cao, còn phải đá bóng sao? Tiết Hoài Nghĩa nói: - Ngươi, phụ trách nhặt bóng! - Ồ! Tiết Hoài Nghĩa chỉ bảo xong, Dương Phàm lại nói: - Với lại đệ tử thấy đệ tử cùng Thập Cửu sư đệ cùng nhau luyện tập môn đánh bóng ngựa, nhưng con ngựa này... Tiết Hoài Nghĩa vỗ ngựa nói: - Không thành vấn đề, ta lập tức đi binh bộ, tìm vài chục chiến mã tốt tới, nơi tập cũng có, ngay sau chùa Bạch Mã có một bãi đất trống có thể tập luyện được. Tiết Hoài Nghĩa nói xong, vuốt cái đầu trọc hài lòng cười nói: - Haha, đá cầu à, đấu cùng một đám đàn bà, thắng cũng không khỏi mang tiếng xấu, nếu có thể thể hiện uy phong trên trận cầu đó mới là bản lĩnh đàn ông! Sái gia năm trước tại Tết Nguyên Tiêu, chỉ có thể ngồi một chỗ xem uy phong của người khác, lần này, ta đều có thể lộ mặt trong cả trận đá cầu lẫn đánh cầu rồi! Có vẻ gã thuộc trường phái lạc quan, dù chưa tới đâu nhưng trong nhận thức gã đã chắc chắn đội bóng của mình nhất định thắng lợi. Sở Cuồng Ca có ý muốn mượn sức mạnh của vị Tiết đại sư này để trở về cấm quân, vội đón ý mà hùa vào nói: - Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, các đệ tử tuyệt sẽ không để đại sư phải mất mặt, ngựa còn chưa đưa tới, đệ tử và Thập Thất huynh đệ xin tập đá cầu trước. - Được, được, các ngươi đi luyện, mau đi luyện, ta có thể uy phong một lần ở trong Tết Nguyên Tiêu hay không, tất cả là phụ thuộc vào các ngươi! - Ồ, đợi đã! Sở Cuồng Ca lúc này cũng cạo đầu trọc, mặc tăng phục ngắn ống tay bó, trên thực tế có pha chút võ phục, trước đó, trang phục của tăng nhân khá đa dạng, không thống nhất, chỉ sau khi Đại Đường lập quốc, có quy định màu sắc với các cấp bậc quan chức, mà thời Lý Đường lại coi trọng tam giáo, Phật, Đạo, Nho, cho nên, cũng có quy định với tăng bào, lúc đó mới thống nhất lại. Chỉ có điều, tăng nhân đều là áo ngắn tay dài, quần áo ngắn vốn rất ít, mà lại không được mặc trước mặt tín đồ, triều đình cũng chưa có quy định rõ ràng, bởi vậy trong trận đấu thích hợp mặc tăng phục quần áo ngắn hơn, kì thực thì đó là bộ bào phục được sửa theo võ phục mà ra, cho nên, tuy rằng đầu thì cạo trọc, nhưng vẫn cứ uy phong lẫm liệt. Tiết Hoài Nghĩa kêu Sở Cuồng Ca, đánh giá cao thấp y một phen: - Ngươi to lớn cường tráng thế, có hiểu gì về đô vật không? Sở Cuồng Ca cười cười, ngạo nghễ nói: - Không dám gạt phương trượng, đệ tử năm đó ở Thiên Ngưu Vệ, đô vật tranh tài với hơn 120 người, nhiều lần đã đạt giải quán quân. Tiết Hoài Nghĩa hai con mắt lập tức sáng lên, lớn tiếng nói: - Tốt! Ha ha ha, trên phương diện đô vật, chúng ta cũng có người đứng ra tranh cao thấp rồi! Sở Cuồng Ca khom người nói: - Nguyện vì phương trượng cống hiến sức lực. Tiết Hoài Nghĩa nghe Dương Phàm nói qua chuyện của Sở Cuồng Ca chuyện, thấy y cung kính như thế, liền vỗ bờ vai của y nói: - Thập cửu, ngươi yên tâm, chuyện của ngươi, Thập Thất cũng đã nói với ta, chỉ cần ngươi mang thể diện về cho ra, ta liền cho ngươi trở về Thiên Ngưu Vệ! Ta là người thô thiển, lời nói ra tất sẽ làm. Sở Cuồng Ca nghe xong trong lòng kích động không ngừng, lập tức ôm quyền nói: - Phương trượng yên tâm, Sở Cuồng Ca nhất định sẽ mang thể diện về cho phương trượng. Quá kích động, y làm hành động như nghi thức quân đội, Tiết Hoài Nghĩa đã không phải hòa thượng đứng đắn, cũng không cần để ý, rất hài lòng với thái độ của y, liền liên tục gật đầu nói: - Tốt, tốt, ngươi chăm chỉ luyện tập, thành công rồi, ta tuyệt không nuốt lời! Trận đấu này, đối với Tiết Hoài Nghĩa chỉ có vấn đề thể diện, y thích náo động, hơn nữa thích làm náo động trước mặt Võ Tắc Thiên, còn đối với Sở Cuồng Ca mà nói, cũng chỉ là tiền đồ đại sự cả đời, không dám chậm trễ. Nghĩ tới việc cao thủ đô vật nhiều như mây, chỉ với mình y, không ai trợ giúp, một khi thất bại, thì hy vọng trở về cấm quân chỉ như bọt nước. Sở Cuồng Ca nhân tiện nói: - Phương trượng, đệ tử không sợ cùng so tài đấu vật với người khác, chỉ có điều mỗi đội đều có rất nhiều cao thủ, đệ tử một người, nếu như một mình liên đấu, chỉ sợ "một bàn tay vỗ không nên tiếng", nếu như có người trợ giúp, phần thắng sẽ tăng lên rất nhiều, không bằng mời Thập Thất sư huynh và các huynh đệ cùng dự thi, người thấy thế nào? - Thập Thất? Tiết Hoài Nghĩa nhìn Dương Phàm, nhếch chiếc miệng rộng, lắc đầu như trống lắc: - Không được, không được, ngươi coi cái thân thể gầy gò kia, đánh cầu, đá cầu đều dựa vào sự linh hoạt, tất nhiên có thể lên tỉ thí, còn đi đấu vật thì không được, thân thể đó, không thể được. Sở Cuồng Ca giật mình mà nói: - Phương trượng, Thập Thất huynh giao pháp như thần, người không biết sao? - Ồ? Tiết Hoài Nghĩa ngạc nhiên nhìn về phía Dương Phàm: - Thập Thất, ngươi còn có thể giao pháp? Dương Phàm vuốt mũi, ngại ngùng mỉm cười, nói: - Có hiểu đôi chút, một chút! Chương 105: Dương thủ tọa lập uy. Dù là Sở Cuồng Ca vẫn luôn thổi phồng Dương Phàm, Tiết Hoài Nghĩa vẫn không tin, y lôi Dương Phàm vào giữa trận đấu, bởi vì vừa đá một trận, Hoằng Cửu đã nằm trên mặt đất giả chết, đầu lưỡi vươn ra thở hổn hển trên mặt đất. Tiết Hoài Nghĩa đạp y một cước, quát: - Cút sang một bên mà giả chết, ta muốn đọ sức với Thập Thất. Tiết Hoài Nghĩa cởi tăng bào, lộ ra một thân hình cơ bắp, không cần nói, Tiết Hoài Nghĩa dáng vẻ đường đường, thân thể vô cùng to lớn, hơn nữa khó đạt được là, một thân nam nhi to lớn như thế, nhưng làn da lại không đen như của Dương Phàm và Sở Cuồng Ca. Dương Phàm màu da lộ lên màu lúa mì, Sở Cuồng Ca màu da đồng cổ, còn Tiết Hoài Nghĩa thân hình vô cùng to lớn, nhưng màu da lại trắng nõn. Nam tử màVõ Hậu thích, nhất định phải đạt được ba điều kiện, một là tuấn tú, hai là làn da trắng nõn, ba là miệng không hôi, Tiết Hoài Nghĩa cả ba điều kiện đều phù hợp. Tiết Hoài Nghĩa tư thế kiêu ngạo, nói với Dương Phàm: - Tới đây, Thập Thất, cho ta lãnh giáo một chút công phu của ngươi! Dương Phàm rõ Tiết Hoài Nghĩa coi trọng thể diện hơn cả trời, tuy rằng là do chính bản thân gã chủ động đọ sức, nhưng hắn cũng không dám thật lực tỉ võ với gã, bởi vậy liên tục từ chối nói: - Đệ tử tuyệt đối không dám đọ sức với sư tôn, xin thứ cho đệ tử không thể tòng mệnh. Tiết Hoài Nghĩa liên tục yêu cầu, Dương Phàm nhất quyết không đồng ý, Tiết Hoài Ngĩa bất đắc dĩ, nói với Hoằng Lục: - Tiểu Lục tử, ngươi tới đây! Phần lớn đệ tử của Tiết Hoài Nghĩa kì thực đều là các bằng hữu kết nghĩa khi y còn lưu lạc ở thành Lạc Dương năm đó, khi đó, vẫn còn xưng huynh gọi đệ với nhau, lúc rảnh rỗi cũng từng đọ giao pháp, tuy rằng lúc đó Hoằng Lục vẫn chưa phải là đối thủ của Tiết Hoài Nghĩa, nhưng thực lực hai người không khác biệt nhiều. Để gã tới tỉ thí một phen, Tiết Hoài Nghĩa sẽ biết được công phu của Dương Phàm cao thâm ra sao? Hoằng Lục thấy những đều tốt đẹp đều bị Thập Thất đệ đoạt đi, trong lòng sớm đã không khuất phục, vừa nghe Tiết Hoài Nghĩa chỉ bảo, lập tức nới lỏng áo khoác, phanh ngực, nói với Dương Phàm: - Thập Thất đệ, đến đây, cùng Lục ca này khoa chân múa tay chút. Dương Phàm thấy thế cũng tháo dây lưng, nới lỏng áo khoác. Dương Phàm cở xong xiêm y, Hoằng Lục liền ở giữa sân nói lớn: - Ta từ nhỏ đã đi theo đi theo danh sư đô vật Lạc Dương tập luyện kĩ năng, sau khi lớn lên lại có cơ hội tới đấu với giao thủ với đệ nhất Trường An. Tên hiệu " cột trụ trời" của Kim Thanh Kim Sư phó chỉ điểm, hiện giờ trong thành Lạc Dương, các đô vật cao minh hơn ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Các sư huynh đệ không cho y chut thể diện nào, cười ha hả nói: - Lục sư huynh có bản lĩnh như vậy, sao không thay chùa Bạch Mã ta tham gia thi đấu trên đại hội Thượng Nguyên, giúp sư phụ giành vinh quang về? Hoằng Lục khoát tay nói: - Nếu có thể tham gia trận đấu, ta sao có thể không đi. Đáng tiếc mấy năm trước giao tranh với phường lưu manh, bị thương ở một chân, khiến sức lực không hẳn tốt, đấu sức với Thập Thất thì còn được chứ lên võ đài và tỉ thí cao thấp với các cao thủ, không may sẽ làm mất mặt sư phụ. Chung quanh lập tức có những ồn ào. Dương Phàm nới lỏng áo khoác, giống như Hoằng Lục. Để phanh lưng và cánh tay, dù thân thể hắn có hơi gầy một chút, nhưng cũng có từng khối cơ bắp, cơ bắp cuồn cuộn, thật nhìn không ra Tiểu Thập Thất thường ngày ăn mặc thanh tú như những cô nương, dáng người lại khó lường đến thế. Hoằng Lục đá rơi giầy, chân trần đứng trên sân bóng, vẫy tay nói với hắn: - Thập Thất, đến đây. Dương Phàm đứng vững, ôm quyền nói: - Tiểu đệ cung thỉnh Lục sư huynh chỉ giáo. Hoằng Lục hét lớn một tiếng, tựa như mãnh hổ hạ sơn lao tới, đừng nghĩ rằng y nói chuyện cởi mở như vừa rồi, mà nghĩ ngay lập tức đánh sấp Dương Phàm, trước mặt các huynh đệ, dựa vào thân hình tráng kiện hơn Dương Phàm, y cưỡng ép tiến tới. Dương Phàm ngoắc chân, dường như muốn ngạnh háng trực tiếp y, nhưng động tác chậm dần, Hoằng Lục làm thế hổ vồ, lấy tay khống chế thắt lưng hắn. - A.. Hoằng Lục vừa chạm vào thân hình Dương Phàm, liền như quơ được một bình dầu, trên tay trơn trượt, căn bản không bắt được thắt lưng của Dương Phàm, bị Dương Phàm ngạng chân, thất thểu ngã về phía trước, ngăn không được thân mình, trực tiếp nhào ra bên ngoài sân , nếu nhu đang trong một trận đấu chính thức, thì coi như là đã thua. Xung quanh có những tiếng kêu lớn, Hoằng Lục đỏ mặt tía tai nói: - Lần này không tính, là do ta không cẩn thận, Thập Thất đệ chỉ là nhất thời gặp may, căn bản chưa đọ sức thật sự, nào làm lại lần nữa. Dương Phàm khẽ cười, trầm ổn bước chân, mở rộng hai tay nói: - Lục sư huynh, mời! -Yaaaaaaaaaaa Nóng lòng thay đổi cục diện, Hoằng Lục sải bước đến khoảng giữa, Dương Phàm vẫn vững vàng đứng ở đó, mắt thấy Hoằng Lục chỉ còn cách mình một bước ngắn, đột nhiên lại tiến lên, tay phải khống chế cánh tay Hoằng Lục, tay trái nắm vào đũng quần y, thấp người, chỉnh thân, đụng vào trong lòng ngực Hoằng Lục, bả vai hướng vào ngực bụng y, quát một tiếng: - Lên! Dương Phàm dùng toàn bộ sức lực nâng Hoằng Lục lên, vù vù quay mấy vòng, hét lớn: - Chư vị sư huynh đệ, tiếp lấy! Rời tay ném Hoằng Lực ra xa hơn một trượng, bốn năm tên hòa thượng lưu manh xông về phía trước đón tới, bị thân hình Hoằng Lục đẩy về năm sáu bước mới có thể đứng vững. Chiêu giao pháp Trung Nguyên này được gọi là 'Bồ câu nhà xoáy", giao pháp của người dân du mục, và sau đó là " bốc quăng pháp" của các đô vật Nhật Bản, những chiêu này với chiêu thức của Dương Phàm không có gì khác biệt, trải qua trăm ngàn năm giao thoa, các loại giao pháp đều tụ hợp lại, tự nhiên sẽ có một loạt các chiêu pháp tương tự xuất hiện. Hoằng Lục bị Dương Phàm ném một cái, nếu rơi trên mặt đất, sợ là ngã tới thất điên bát đảo, phải lúc lâu mới có thể tỉnh lại được, y được các huynh đệ đỡ lấy, đầu óc vẫn mơ hồ mất nửa ngày mới tỉnh lại, thấy vẻ mặt các sư huynh đệ cười không dám cười khiến mặt y đỏ lên, nói: - Ta là sư huynh, ta rất thích những người tài năng mới, các ngươi biết rồi đấy... Nói xong, liền đứng không vững, như say rượu hướng về phía trước mà đi tới, lần này không ai có thể dìu y, Hoằng Lục loạng choạng vài cái rồi lại ngã xuống mặt đất, làm mọi người cười ha hả. Tiết Hoài Nghĩa thấy thế thích thú mặt mày hớn hở nói: - Tốt, giao pháp của Thập Thất rất tốt, công phu như vậy, nhất định có thể giúp sức cho Sái gia, khà khà... *** - Kì lạ, mới vừa rồi Hoằng Lục ra tay nắm thắt lưng của ngươi, ta thấy đúng là như thế, tay của y rõ ràng nắm ở thắt lưng của ngươi, sao lại nới tay ra được, sau đó ngã xuống, hai người không phải diễn trò cho ta xem đó chứ? Bởi vì mọi người đều rất mệt mỏi rồi. Tiết Hoài Nghĩa tuy rằng hận một nỗi không thể lập tức bắt bọn họ thao luyện, nhưng cũng đành phải để họ nghỉ ngơi một chút, dùng cơm trưa, buổi chiều lại tiếp tục tập luyện. Mọi người vừa mới tản ra, Mã Kiều liền đuổi theo Dương Phàm để truy hỏi, y đã nhẫn nhịn việc này trong lòng lâu lắm rồi! Dương Phàm cười nói: - Huynh hãy nhìn sắc mặt của Hoằng Lục kìa, hận một nỗi không thể một phát quẳng ta ngã gục. Gã đồng ý phối hợp với ta để chính gã phải xấu mặt sao? Mã Kiều vò đầu nói: - Nói cũng phải, nếu là ta, còn có thể cùng đệ diễn trò, Hoằng Lục đâu có tâm ý tốt như thế, có thể gã lúc đó... Dương Phàm nói: - Huynh hiểu được là tốt, giữa trưa nay ta cần nghỉ ngơi một chút, huynh đi theo ta. Dương Phàm áo còn chưa kịp mặc, liền khoác vào cánh tay, dẫn Mã Kiều vào tháp lâm, thuận tay treo áo lên một nhánh cây, nói với Mã Kiều: - Đến đây, huynh để tay áp lên sau lưng ta. Mã Kiều nói: - Đặt trên lưng, sao kì lạ vậy? Vừa nói, vừa theo lời Dương Phàm đặt tay trên lưng hắn. - A! Mã Kiều king sợ kêu lên một tiếng, như gặp quỷ trừng mắt nhìn Dương Phàm, rồi nhìn bàn tay mình bị đẩy văng ra, ngạc nhiên nói: - Ngươi làm thế nào vậy? Đây là thuật gì? Cũng đâu có thấy ngươi nhúc nhích, tay ta sao lại có thể văng ra như vậy, còn run run lên nữa? Dương Phàm cười nói: - Cái này gọi là thập bát điệt, là một môn công phu quần chiến cận thân, hoán đổi thân ảnh. Thừa thế mượn lực, tiến cử thất bại, lấy khéo léo kiềm chế công phu kém, tuy nhiên nó cũng không phải một kiểu mượn lực tháo gỡ, sau khi tiêu tan lực đạo của đối phương, cũng phải nắm bắt lực cũ của đối phương. Lỗ hổng chưa phát sinh trong lực mới, thì phát kình đẩy ngã địch. Dương Phàm biểu diễn cho y một lượt, lần này Mã Kiều thấy rất rõ ràng, phần eo của Dương Phàm trong chớp mắt rung động vài cái, có một lực đạo mạnh mẽ trong sự mềm dẻo đó, dễ dàng đẩy tay y văng ra, khiến bàn tay y run lên, đây là do y đã không dùng sức , chỉ có điều tay đặt trên hông Dương Phàm nếu cũng dùng sức, bị Dương Phàm tiêu mất lực đạo thừa cơ phản chấn, thì sức mạnh kình đạo khó mà tưởng tượng được. Mã Kiều vận động bàn tay đang run lên, kinh ngạc nói: - Thật là lợi hại, đệ lại có được công phu thần kì như thế, vừa rồi eo đẹ như chấn động tới mười mấy lần, sức eo chắc chắn có lực, căn bản không thể nắm bắt được đệ. Dương Phàm cười nói: - Hiện tại huynh hiểu tại sao gã lại bị đánh ngã ra ngoài rồi chứ? Tuy nhiên, phần eo chấn động không giới hạn trong mười cái, mà có thể nhiều hoặc ít, trong một lúc cũng có thể chấn động bốn mươi tám cái trở xuống, thốn kình như sóng, khiến người muốn giữ cũng không được. - Bốn mươi tám cái trở xuống, trong một khắc, chấn động tới bốn mươi tám cái... Ánh mắt Mã Kiều sáng rực, mước miếng nhanh chóng chảy ra: - Ta muốn học, Tiểu Phàm...à, không, thủ tọa đại sư, ngươi nhận ta làm đồ đệ, ta muốn học công phu của ngươi, ta muốn học ngươi cái gì, cái gì mà Thập bát điệt đó. Dương Phàm nói: - Dạy huynh chút công phu cường thân kiện thể không thành vấn đề, nhưng công phu này cũng không dễ học, huynhđã trưởng thành, căn bản xương cốt cứng rắn, học ngạnh công còn được, chứ học môn công phu này có vẻ thành tựu sẽ có hạn thôi. Mã Kiều nói: - Không, không, không, thân thể của ta vẫn đủ cường tráng, những thứ khác không cần học, ta chỉ học Thập Bát Điệt. Dương Phàm kinh ngạc nói: - Ngươi sao lại ưa thích Thập Bát Điệt? Nếu uy phong, thì ta có thể dạy ngươi Tam Hoàng Pháo Chủy, đánh người quyền bổ như búa, băng quyền như mũi tên, chui quyền như chùy, hoành quyền như lương, với khí lực của ngươi, chăm chỉ tập luyện, cũng sẽ có thành tựu, sẽ rất oai phong. Mã Kiều lắc đầu liên tục, xoa xoa tay, dáng điệu không muốn nói: - không, không, không, cái gì mà pháo với chùy, đâu uy phong bằng Thập Bát Điệt, ta phải học Thập Bát Điệt! Trong một khắc, eo bụng chấn động không quá bốn mươi tám lần, chiêu này khi cùng nữ nhân hoan hợp mà sử dụng thì sợ rằng nàng ta sẽ phải kêu cha gọi mẹ, quăng mũ cởi giáp, đầu hàng ta mà thôi, khà khà... Dương Phàm ngơ ngẩn, hắn trừng to mắt nhìn Mã Kiều sau một lúc lâu, không nói được một lời, quay đầu bước đi. Mã Kiều vội vàng đuổi theo mau nói: - Aizzz, đệ đừng đi, Tiểu Phàm, thủ tọa, sư phụ... Dương Phàm tức giận nói: - Ngươi đừng gọi ta! Nếu để cho sư phụ ta biết, ta đem môn công phu này truyền cho ngươi, chỉ để ngươi thể hiện uy phong trên người nữ nhân, sư phụ ra sẽ tức mà chết tươi mất. Mã Kiều cười làm lành nói: - Ai nói ta học môn công phu này chỉ để thể hiện uy phong trên người nữ nhân? Tất nhiên là cũng có thể thể hiện uy phong trên người đám nam nhân rồi! Dương Phàm nói: - Hừ, ngươi còn có ham mê này sao? Mã Kiều cực kỳ bại hoại mà nói: - Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ý ta là, ra oai trước mặt đám nam nhân, đương nhiên chính là giống như ngươi vừa rồi, vô cùng oai phong...haha! Dương Phàm quay đầu tiếp tục đi: - Không được, ngươi tâm địa bất chính, không dạy! - Sư phụ! Mã Kiều đau buồn kêu lên, bám chặt lấy mà đuổi theo! .