Chương 246-250

Say Mộng Giang Sơn

Nguyệt Quan 19-02-2024 14:30:14

Chương 246: Lưỡi đao giết Khưu Diệp An nói: - Ngươi không tin chứ gì! Bọn ta nhất quyết không thừa nhận mình là thám báo, còn giả bộ nghe lời một cách đầy sợ sệt. Bọn người Đường đó cũng chẳng làm gì được bọn ta. Dần dần chúng cũng chẳng thèm để ý đến bọn ta nữa. Hôm đó, đại tướng quân của bọn chúng lại đưa bọn ta đi thẩm vấn, bọn ta lại giả điên giả khùng như trước, khiến cho tên tướng quân đó chịu không nổi. Vừa hay đúng lúc có người tìm hắn, thế là hắn bèn dẫn thị vệ rời đi... Diệp An uống một ngụm rượu, dương dương đắc ý nói: - Cũng vừa hay mấy ngày đó có gió tuyết lớn, bên ngoài chẳng có mấy thị vệ canh gác. Hắn ta bỏ điđể lại trong trướng chỉ còn hai người trông coi bọn ta. Hai người đó không coi bọn ta ra gì, dám ngủ gà ngủ gật. Bọn ta bèn thừa cơ, đánh xỉu bọn chúng, rồi lấy quần áo của bọn chúng mặc vào mà đi. Có yêu bài của bọn chúng trong tay, thì cho dù doanh trướng có phòng ngự nghiêm mật đến mức nào đi nữa, chẳng phải bọn ta cũng có thể ra vào dễ dàng sao? Nghe được mùi ngon, một tên trong tộc của y ra vẻ đáng tiếc nói: - Cứ thế mà đi thôi sao? Sao không giết hai tên người Đường đó đi? Diệp An nói: - Nếu để quần áo bị nhuốm máu, thì làm sao mà còn đi được? Lúc đó đánh ngất bọn chúng xong thì lo mặc quần áo mà đi cho nhanh, chứ làm sao dám kéo dài thời gian, để cho đám quân sỹ khác đến. Dù sao đó cũng là doanh trướng của quân Đường, sao bọn ta dám phí sức chứ. Chúng ta còn phải vội mà lo đi kiếm ngựa nữa. Những người khác đều nhao nhao gật đầu, nói: - Nói đúng lắm, tình cảnh như thế mà còn chạy thoát đựơc ra, là đã có thiên thần bảo hộ rồi đấy! Cao Xá Kê dịch lại từng câu từng chữ cho Dương Phàm nghe. Nghe đến đây, đột nhiên trong mắt Dương Phàm ánh lên một nét rất kỳ lạ, hắn hạ thấp giọng, lạnh lùng hỏi: - Người không nghe sai đó chứ? Hắn nói như vậy thật sao? Cao Xá Kê nhìn hắn một cách lạ lẫm, gật mạnh đầu. Dương Phàm nghĩ đi nghĩ lại về những điều Diệp An vừa nói, trong mắt như lóe lên một cái nhìn sắc lạnh tựa băng tuyết. Bức mật báo mà tai mắt của Thẩm Mộc gửi về, ngoài Thẩm Mộc ra thì hắn là người duy nhất biết rõ nội dung viết trong đó. Trong mật thư miêu tả rất tường tận về sự vịêc hai tên gian tế Đột Quyết trốn thoát. Lúc đó trong trướng có hai người phụ trách trông coi hai tên gian tế đợi thẩm vấn, bên ngoài cửa còn có hai võ vệ cầm kích canh gác. Nhưng theo lời Diệp An nói thì chỉ có hai người trong trướng. Theo như nội dung kể chuyện thêm thắt theo kiểu của Diệp An nãy giờ, nếu đúng thật trong trướng có bốn thị vệ, thì chắc hắn phải kể ra để tăng thêm phần anh dũng của bản thân, chứ không đời nào có chuyện nói ít đi. Vậy việc hai võ vệ cầm kích bị người ta cắt cổ bên ngoài trướng là thế nào? Chẳng phải vịêc đó đồng nghĩa với vịêc trong trướng của Lâu Sư Đức có nội ứng của Đột Quyết sao? Diệp An đã khoe khoang về thành tích anh dũng của mình khi giết Bách Kỵ, rồi sau khi chạy thoát khỏi quân doanh vất vả cỡ nào, nhưng hắn cũng không đến mức lại dấu nhẹm đi vịêc có nội ứng tiếp cứu như vậy chứ. Những người dân du mục trên thảo nguyên coi trọng nhất là chữ tín và sự chân thành, lừa gạt là một việc hết sức nghiêm trọng. Khuếch đại một cách vừa phải và hoàn toàn bịa đặt là hai chuyện khác hẳn nhau. Hơn nữa, Diệp An nói là lúc đó chỉ đánh xỉu hai tên thị vệ, bởi vì lo sợ làm quân phục nhuốm máu nên không giết người. Nhưng lúc phát hiện thì hai người trong trướng đầu một nơi, người một nẻo. Vậy cuối cùng thì chuyện này là thế nào? Lúc ấy đang là ban ngày, lại là ngày trời đông tuyết giá, mà hai tên thị vệ phụ trách việc trông coi phạm nhân lại buồn ngủ đến mức ngủ gật? Không phải là ngày hè oi bức mà buồn ngủ đến mức đó sao? Dương Phàm từng ở trong Kim Ngô Vệ, lại từng làm cấm vệ ở trong cung. Người huynh đệ Mã Kiều của hắn đến bây giờ vẫn còn là một thân binh của một viên Lang tướng, nên hắn hiểu hơn ai hết, một quân nhân được một vị Đại tướng quân tuyển chọn làm thân binh phải có kỷ luật nghiêm khắc cỡ nào. Trước đây, Dương Phàm chưa từng bao giờ nghi ngờ Khâu Thần Tích. Tuy Khâu Thần Tích hiếu sát, tàn bạo, bất chấp thủ đoạn để đạt tới mục đích, nhưng dù sao hắn cũng là Đại tướng quân của Đại Đường. Chẳng lẽ chỉ vì lợi ích riêng, mà hắn lại làm ra những việc quỷ thần đều công phẫn như thể này hay sao? Mà giờ khắc này... - Người này rất quan trọng, phải tóm cho được hắn! Nhất định phải bắt sống! Dương Phàm cúi đầu, nói rất khẽ với Cao Xá Kê. Ca Xá Kê ngạc nhiên nhìn hắn. Thấy Dương Phàm rất nghiêm túc, bèn quay qua nói với Trương Nghĩa vài câu. Trương Nghĩa chẳng buồn mất công đi suy nghĩ nguyên do. Dù sao trước khi xuất phát Thẩm Mộc cũng đã căn dặn gã, là mọi chuyện đều phải nghe theo mệnh lệnh của Dương Phàm. Dương Phàm đã nói như vậy thì cứ làm thôi, cho nên gã nhanh chóng gật đầu. Diệp An vẫn còn đang kể tiếp về quá trình hắn và Điển Tứ thay đổi quân phục chạy ra khỏi quân doanh, rồi bị phát hiện, bị quan binh truy đuổi. Tất nhiên là có thêm mắm dặm muối, khoác lác thêm về sự anh dũng của mình. Cuối cùng kể đến đoạn người huynh đệ Điển Tứ của gã bị giết chết trên đường chạy trốn, gã khóc rống lên khiến cho những người xung quanh phải xúm vào khuyên giải. Diệp An thương tâm nói: - Điển Tứ thích nhất là cô nương Vạn Sỹ Thanh Nguyên của bộ lạc ta. Huynh ấy còn định lần này trở về được làm quan, sẽ đến nhà cô nương ấy để xin cưới về làm vợ. Chẳng ngờ huynh ấy lại chết ở nơi tuyết phủ mịt mù... Một người cùng tộc ở bên khuyên: - Người chết rồi không sống đựơc lại, huynh đừng quá thương tâm. Còn Thanh Nguyên cô nương, cho dù Điển Tứ có trở về thì cũng không gặp được nữa rồi. Người ta đã lấy chồng rồi. - Hả? Diệp An quẹt nước mắt, hỏi: - Nàng ấy đã lấy chồng rồi ư? Lấy ai vậy? Người nọ nói: - Nàng ấy lấy chồng được gần một năm rồi. Được gả cho một người giàu có của bộ lạc Tiết Diên Đà, đang ở ngay trong thành này. Người đó tên là Thiết Phất Vinh Trí. Cái lão già chết tiệt đó! Ôi! Thật đáng tiếc. Tiếc cho bông hoa của bộ lạc ta, Thật đáng tiếc. Cái cặp mông săn chắc như ngựa cái ấy, cái bầu ngực đầy đặn như bò sữa ấy... Diệp An vui vẻ nói: - Vậy sao, vậy lát nữa ta phải đi mua chút lễ vật đến thăm nàng. Những người xung quanh đều lộ vẻ hí hửng. Bọn Dương Phàm kiên nhẫn ngồi trông chừng ở bên, cho đến tận khi những người này uống rượu xong và rời đi. Đám người trong tộc đều đi ra ngoài thành, trở về doanh trướng. Còn Diệp An muốn đi thăm hỏi bông hoa của bộ lạc, nên một mình đi theo hướng ngược lại. Gã mua một vài món trang sức sặc sỡ ở một sạp hàng ven đường rồi vừa ngâm nga hát vừa khệnh khạng bước đi. Bọn người Dương Phàm lập tức bám theo sau. Diệp An vừa đi vừa hỏi thăm, cuối cùng cũng tìm đến được nhà của người tên Thiết Phất Vinh Trí nọ. Vinh Trí là một người Đột Quyết đã từ bỏ cuộc sống du mục, chuyển qua buôn bán. Ở trong thành này y có thể nói là có chút của cải. Y bỏ ra một khoản tiền lớn, đón cô nương Vạn Sỹ nức tiếng gần xa từ bộ lạc của Diệp An về làm vợ, kết quả lại không được như ý. Tấm thân già nua ốm yếu của lão không chịu nổi nửa năm đã tiêu rồi... Bốn bà vợ chia nhau tài sản của lão, Vạn Sỹ Thanh Nguyên được chia một cái quán rượu, tiếp tục sử dụng những tiểu nhị, người làm lúc trước. Mỗi ngày đều có thu nhập, nên cuộc sống cũng an nhàn. Bộ lạc Tiết Diên Đà vốn rộng lớn, nhân khẩu đông, lại cộng thêm binh sỹ của các bộ lạc khác đang đóng quân xung quanh thỉnh thoảng vào trong thành dạo chơi nên các ngõ phố đều trở nên tấp nập nhộn nhịp. Bọn người Dương Phàm không có cách gì ra tay được, chỉ có thể đi theo canh chừng Diệp An từ xa mà thôi. Đi được một lúc, bọn họ thấy gã đi vào một quán rượu. Quán rượu này phía trước là quán, phía sau là nhà ở. Đám tiểu nhị, người làm lo việc ở quán, còn bà chủ Vạn Sỹ Thanh Nguyên thì ở nhà sau. Là một hộ tương đối giàu có trong vùng, nên những bức tường nhà nàng, từ độ cao chừng nửa người trở xuống đều được ốp đá, phía trên là tường đất nện trộn rơm, trông có vẻ hợp quy tắc, khí thế và sạch sẽ hơn so với những nhà bình thường khác. Lúc này, Vạn Sỹ Thanh Nguyên đang quyến luyến tiễn chân người tình của nàng nơi cửa sau. Lúc còn ở trong bộ lạc của mình, Vạn Sỹ đã quen thói phong lưu, sau khi được gả cho Vinh Trí thì cũng chỉ yên phận làm tân nương được gần nửa năm. Vinh Trí chết đi, nàng ta lại chứng nào tật nấy. Dù sao thì bây giờ cũng chẳng ai quản nàng ta, cho nên càng thêm phần quá quắt hơn trước nữa, có rất nhiều người tình. Người mà nàng ta đang tiễn chân tên là Hách Liên Tiểu Phi, là một quan binh nhỏ của bộ lạc Tiết Diên Đà. Dưới sự bảo bọc của hắn, tuy Vạn Sỹ Thanh Nguyên chỉ là một thân nữ nhi cai quản một quán rượu, nhưng cũng không có người đàn ông nào dám bắt nạt. Hách Liên Tiểu Phi rõ ràng là vừa mới được thỏa mãn, không chỉ cười cợt lả lướt, mà ngay cả bước chân cũng lả lướt. Hắn lả lướt nhéo bộ ngực đầy ngồn ngộn của Vạn Sỹ Thanh Nguyên một cái rồi cười ha hả nói: - Vậy ta về nhé, tối nay lại đến tìm nàng. Vạn Sỹ Thanh Nguyên cũng giống như những cô gái khác trên thảo nguyên, dáng người cao lớn. Tuy nhiên, ngũ quan không vì thế mà trở nên khó coi, mà ngược lại còn rất xinh xắn. Đặc biệt là bầu ngực đầy đặn, cùng bờ mông tròn trịa của nàng, lại càng khiến cho đám đàn ông trai tráng hừng hực của thảo nguyên mê đắm. Nghe Hách Liên Tiểu Phi nói vậy, Vạn Sỹ Thanh Nguyên cười khúc khích, khẽ gắt: - Chàng đấy, lúc nãy còn chưa vày vò đủ hay sao? Hách Liên Tiểu Phi nói: - Ha ha, chúng ta sẽ sớm phải xuất binh rồi. Chuyến này đi nhanh nhất cũng phải mấy tháng sau mới về, đương nhiên là phải cho nàng ăn no đã chứ. Hai người còn đang trêu đùa nhau, thì sân trước có tiếng tiểu nhị gọi. Vạn Sỹ Thanh Nguyên vội nói: - Được rồi, ta không tiễn chàng nữa. Trong quán có việc rồi, tối nay người ta đợi chàng. Bọn người Dương Phàm dắt ngựa đi theo đến quán rượu liền dừng lại bên ngoài một, cách chừng một đoạn. Dương Phàm nói: - Trong thành nhiều người đi lại quá. Nếu đợi hắn ra thì cũng không tiện ra tay, chỉ còn cách lẩn vào bắt người thôi. Hắn suy nghĩ một lát, rồi nói với Trương Nghĩa: - Trương huynh, có thể kiếm được một cỗ xe không? Người này rất quan trọng, nhất định phải còn sống. Lát nữa chúng ta mang hắn đi không được để lại dấu vết. Trương Nghĩa cười nói: - Việc này có gì khó, chỉ cần có tiền, thì chẳng chuyện gì là không thể làm ở đây cả. Việc này cứ giao cho ta là xong. Dương Phàm nói: - Được, vậy huynh đi kiếm một cỗ xe đến đây rồi đậu ở trước cửa cửa sau! Chương 247: Gắp lửa bỏ tay người Trương Nghĩa đáp lại một tiếng rồi dẫn theo hai người nhanh chóng rời đi. Dương Phàm lại nói với Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn: - Đợi xe đến, ba người chúng ta sẽ lẩn vào trong. Nếu có thể không đánh động đến người trong quán là hay nhất. Còn nếu bị ai đó phát giác... Dương Phàm vừa nói đến đây, đột nhiên có một cảm giác rất lạ, dường như có ai đó đang rình mò hắn thì phải. Dương Phàm quay phắt đầu lại, nhưng chỉ thấy ngoài những người qua lại trên đường có một chiếc xe tắc tắc chất đầy hàng hóa kẽo kẹt chầm chậm đi qua. Cách đó không xa là hai tên võ sỹ say rượu đang cãi cọ với nhau bên đường. Người bán hàng bên những sạp nhỏ bên đường lớn giọng cất tiếng rao. Cách đó có một tên võ sỹ gầy gò người Đột Quyết đang dắt còn lạc đà từ từ tránh khỏi đám đông. Ngoài ra không còn có gì khác thường cả. Dương Phàm khẽ nhíu mày, tuy không phát hiện ra điều gì khả nghi, nhưng cái cảm giác đột nhiên tim đập thình thịch lúc nãy không cách gì lắng lại được. Hắn quay đầu lại, nói với Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn: - Thôi bỏ đi, phải có người tiếp ứng bên ngoài mới được. Hai người các ngươi vào trong, ta canh chừng bên ngoài. Không để lộ tung tích là tốt nhất. Nếu chẳng may bị lộ, thì các ngươi... Dương Phàm khép bàn tay lại tựa lưỡi đao, khe khẽ chém xuống. Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn hiểu ý, khẽ khẽ gật đầu, đoạn giao ngựa cho Dương Phàm, rồi lẳng lặng tản ra. Dương Phàm dắt ngựa, theo bản năng ngoái đầu nhìn lại một lần nữa, vẫn không thấy có gì khác lạ, không khỏi tự mắng thầm: - Thái sư phụ nói, giang hồ càng già, lá gan càng nhỏ. Ta đây cũng coi như là lão giang hồ rồi, sao đột nhiên lại nghi thần nghi quỷ nhỉ. Thiên Ái Nô điềm tĩnh dắt con lạc đà, bước đi một cách nhàn nhã. Cứ thế cho đến khi rẽ qua một ngõ phố, rời khỏi tầm mắt của Dương Phàm, đôi bờ vai căng cứng của nàng mới có thể thả lỏng. Nàng khe khẽ thở hắt ra một hơi, vuốt ve bộ râu đẹp trên mép, thầm nghĩ: "cái tên này làm giặc trên thảo nguyên mới được một tháng, làm thế nào mà còn cảnh giác hơn cả chó sói. Ta chỉ mới nhìn hắn một chút, mà xém chút nữa đã bị hắn phát giác!" Một đội kỵ binh cờ quạt tung bay đang nhắm hướng bộ lạc Tiết Diên Đà lao tới. Đội quân này hoàn toàn khác với đám chiến sỹ của các bộ lạc lùa theo dê bò đồng thời áo giáp, binh khí lộn xộn. đội binh mã không đầy ba ngàn người này có phục trang, áo giáp và binh khí cũng đều hết sức chỉnh tề. Tuy nhiên trên chặng đường dài giữa thảo nguyên rộng lớn này, bọn họ cũng không tránh khỏi phải mang theo lương thực: dê bò. Nhưng đám gia súc này có người chuyên lo phụ trách, lùa theo phía sau đội ngũ, còn bọn họ chỉ chuyên tâm hành quân. Đây là đội ngũ của A Sử Na Mộc Ti. Y đang trên đường gấp rút đến Tiết Diên Đà, chỉ còn không đầy một ngày đường nữa thôi, nếu nhanh hơn được chút nữa thì có lẽ trong ngày hôm nay sẽ đến được. A Sử Na Mộc Ti rất hưng phấn, bởi vì bác của hắn là Cốt Đốt Lộc đang bệnh nặng. trong thời điểm này, cha hắn là Mộc Xuyết đương nhiên phải luôn cận kề bên cạnh, cho nên phải ủy thác một người khác thay mặt ông ta dẫn quân xuất chinh. Trong số những người con trai của Mặc Xuyết, thì y là người đã dành được cơ hội này. Y sẽ cùng với thủ lĩnh của bộ lạc Mục A Cáp là Mục Ân Đại Diệp Hộ, và thủ lĩnh của bộ lạc A Sử Đức là Chu Đồ Đại Diệp Hộ thống lĩnh đại quân nam chinh. A Sử Na Mộc Ti là "Đặc Cần", chức quan thấp hơn so với "Diệp Hộ" và "Thiết", nhưng y lại đại diện cho cha hắn là Mặc Xuyết Đại Diệp Hộ. A Sử Na Mộc Ti hiểu rõ, trong số các con trai của cha, y không phải là người xuất sắc nhất. Sở dĩ lần này y có được cơ hội tốt như thế này, là vì Đại Diệp Hộ Mục Ân của bộ lạc Mục A Cáp sắp trở thành nhạc phụ của mình. A Sử Na Mộc Ti nhờ vào vẻ bề ngoài anh tuấn của mình mà chiếm được cảm tình của tiểu công chúa Mục Hách Nguyệt của bộ lạc Mục A Cáp. Mục Ân Đại Diệp Hộ có rất nhiều con trai, nhưng chỉ có duy nhất một người con gái này, nên nâng niu như ngọc quý. Mặc Xuyết tin rằng, phái đứa con trai này đi thì ba tập đoàn thế lực lớn sẽ hợp tác với nhau tốt hơn, Mục Ân chắc chắn sẽ không đối xử tệ với cậu con rể duy nhất của mình đâu. A Sử Na Mộc Ti hiên ngang đi đầu đội quân của mình. Y tin rằng, đây là một thử thách mà phụ thân dành cho mình. Bá phụ bệnh nặng, đại quyền của Đột Quyết đều do cha y nắm giữ trong tay. Ngôi vị Đại Hãn chắc đến tám chín phần là sẽ do cha y kế thừa rồi. Nếu y có thể đánh tốt trận chiến này, thì ngôi vị Đại Hãn của Đột Quyết sau này sẽ là của... - Ha ha ha, Đồ Ma... A Sử Na Mộc Ti ngoái đầu lại nói với phó tướng của mình là Đồ Ma. Y vừa ngoái đầu qua, bèn có chuyện khác lạ xảy tới. Từ hai bên cánh đồng hoang vu trắng xóa tuyết bổng bụi nổi lên cuồn cuộn, giống như cùng lúc có rất nhiều con chuột chũi đội đất chui lên vậy. Đó là những nắp đậy bằng dây bện, phía trên phủ một lớp tuyết. Nếu không lật lên thì chúng hòa lẫn với màu của tuyết, căn bản không thể nào nhận ra. Lúc này những chiếc nắp đậy bằng dây bện được nhấc lên, vô số xạ thủ nấp nửa người dưới hố lập tức vãi những mũi tên về phía bọn chúng tới tấp như mưa. Một tay thiện xạ là người bắn đầu tiên. Mũi tên mà gã bắn ra dường như đồng thời với lúc gã vùng dậy. Chẳng cần ngắm bắn, mà mũi tên như thần xui quỷ khiến nhắm thẳng cổ họng của A Sử Na Mộc Ti lao tới. Tuy nhiên động tác ngoái đầu qua nói chuyện của A Sử Na Mộc Ti đã cứu mạng y. Đáng lẽ ra mũi tên đó là nhắm găm thẳng vào cổ họng y, nhưng vì y quay đầu qua nói chuyện, nên mũi tên răng sói đâm rách cổ họng hắn rồi bay qua, kéo theo một vệt máu bắn tung lên không trung. A Sử Na Mộc Ti hét lớn một tiếng, tay bụm họng té xuống khỏi lưng ngựa. Y vừa ngã xuống, một loạt những mũi tên tiếp theo bèn bắn sượt qua vị trí ban đầu của y, găm vào thân thể của những tên kỵ sỹ theo sau. Đồ Ma thật xui xẻo, chẳng kịp kêu lên tiếng nào mà trúng liền ba mũi tên. Một trong số đó cắm phập vào mắt phải của hắn, mũi tên xuyên qua sau não cho thấy sức mạnh của mũi tên này quả thật kinh người. Địa hình nơi này bằng phẳng trống trải, chính là nơi mà cung tên phát huy được uy lực một cách tốt nhất. Nơi này là tim gan huyết mạch của Đột Quyết, còn A Sử Na Mộc Ti là người đến từ Hãn đình phương bắc. Đương nhiên là y chẳng thể ngờ được lại có người dám mai phục mình ở đây. Y cũng không biết đến những vụ mã phỉ đánh úp từng sảy ra ở miền nam. Trong thoáng chốc, những mũi tên răng sói từ bốn phương tám hướng bắn tới, mang theo bao nhiêu là thù hận, bắn ngã hàng loạt người ngựa giống như người ta cắt cỏ bằng lưỡi liềm sắc. Những tiếng "veo veo veo" xé gió lao tới, mỗi lần phát ra là kéo theo một tiếng kêu thảm thiết. Những xạ thủ mai phục hai bên này, chí ít cũng phải đạt tới đẳng cấp Nhị Liên Châu, Tam Liên Châu, cótốc độ bắn nhanh, bắn chuẩn xác. Đám kỵ sỹ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị mũi tên xuyên qua mà ngã xuống khỏi lưng ngựa. - Xông ra! Xông ra! Lực lượng tinh nhuệ của Hãn đình rốt cục cũng chẳng phải hạng tầm thường, bọn họ tuy kinh hãi nhưng không rối loạn, lập tức giương khiên lên, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, dùng khiên và chiến mã để che chắn, lựa thế phản kích. Khoảnh khắc sau, từ đằng xa có tiếng vó ngựa vang lên dồn dập tựa sấm rền. Một đội kỵ binh Đột Quyết mang theo cờ hiệu của bộ lạc A Sử Đức dồn dập lao tới. Một viên Hãn quan nấp mình sau thân ngựa kinh hãi kêu lên: - Người A Sử Đức định làm gì? Bọn chúng muốn tạo phản sao? Thủ lĩnh của bộ lạc Bạt Tất Di lưng đeo cung tên, tay cầm khiên đao, xông lên trước nhất. Gương mặt lão bị sự thù hận làm cho méo xệch, điên cuồng gầm hét: - Giết! giết hết bọn chúng, trả thù cho người của bộ lạc ta! Phía sau quán rượu, trong khuê phòng của Vạn Sỹ Thanh Nguyên. Bà chủ quán rượu quỳ rạp dưới đất như một con ngựa cái, mái tóc xõa tung giống như bờm ngựa bay trong gió còn Diệp An quỳ phía sau nàng ta, giống như một gã kỵ sỹ điên cuồng quất tới. Bà chủ quán rượu lúc thì tay chân chống xuống đất, lúc thì giơ cả bốn vó lên trời, mặc cho Diệp An hục hùng làm việc như con trâu điên không biết mệt mỏi. Nàng ta luôn vững chãi như mặt đất mà đón nhận, thỉnh thoảng còn còn phát ra những tiếng kêu rên đầy khoái cảm. Chỉ có trâu cày mệt mà chết, chứ làm gì có cánh đồng nào bị phá hỏng vì cày xới. Vạn Sỹ Thanh Nguyên là một nữ nhân nhan sắc hơn người trong bộ lạc của bọn họ. Diệp An cũng là một trong số những người theo đuổi nàng ta, nhưng địa vị hắn thấp kém, gia cảnh nghèo túng, người cũng không lấy gì làm tuấn tú cho lắm. Nên tuy gã biết là người phụ nữ này rất phong lưu, nhưng cũng không thèm để mắt đến mình, vì vậy mà chưa từng dám vọng tưởng. Kết quả là hôm nay hắn đến, mang theo chút lễ vật cho Vạn Sỹ Thanh Nguyên, lại khoe khoang một hồi rằng mình đã được phong quan tước gì, sắp tới sẽ được phong quan tước gì, khiến cho bà chủ này nghe vậy, bèn cảm thấy có thể trông đợi ở người đàn ông này. Một khi nàng ta đã có ý định mời gọi, Diệp An làm sao còn có thể cầm lòng cho đặng. Chỉ cần đá đưa một tí, hai người bèn bốc cháy như củi khô gặp lửa. Cao Xá Kê lặng lẽ mò tới bên cửa, khe khẽ vỗ vai Hùng Khai Sơn. Hùng Khai Sơn giật mình đánh thót, Cao Xá Kê nói: - Người làm gì vậy, xe đã đến rồi, sao còn chưa ra tay? Hùng Khai Sơn lộ vẻ khó xử, nói: - Cái tên khốn đó cứ hùng hục như một con trâu điên, có ngừng lại lúc nào đâu. Làm sao mà ra tay? Cao Xá Kê nghiến răng một cái, nói: - Không đợi được nữa rồi, xông vào, đánh ngất hắn rồi lôi đi. Hùng Khai Sơn nói: - Còn người đàn bà kia thì sao? Cao Xá Kê nói: - Nói không được, thì đành làm thịt thôi! Hùng Khai Sơn gật gật đầu, hai người cùng thủ thế, rồi đột ngột xuất chiêu, đẩy bật cửa phòng xông vào. Diệp An đang lâng lâng nơi miền cực lạc, đột nhiên lại nhớ tới đường huynh Điển Tứ đã mất, bèn nghiến răng nghiến lợi khẽ gầm lên: - Điển Tứ! Điển Tứ! Người anh em này "làm" thay ngươi rồi đây! Người nhìn đi, người anh em thay ngươi... á! Diệp An ăn một cú đấm như trời giáng vào sau ót, ngất xỉu đổ ụp xuống người Vạn Sỹ Thanh Nguyên. Cao Xá Kê vớ lấy một tấm áo phủ lên người hắn, xốc ngang xương sườn vác lên, quay người đi thẳng. Trong lúc Cao Xá Kế ra tay đánh xuống sau ót Diệp An thì Hùng Khai Sơn cũng lao tới. Vạn Sỹ Thanh Nguyên đột nhiên thấy có hai đại hán xông vào, kinh hãi định kêu lên, thi một lưỡi đao đã kề vào miệngkhiến cho nàng ta khiếp sợ tới mức chẳng dám nhúc nhích nữa. Cao Xá Kê đi ra rồi, Hùng Khai Sơn nhìn thấy tấm thân và bộ ngực trắng bóc của nàng ta, thì đôi mắt hoảng sợ đến trắng dã ra nữa, Gã vội vã quay đi, không dám nhìn nữa. Chương 248: Chiến lệnh gấp rút Vạn Sỹ Thanh Nguyên thử thăm dò nhích người ra khỏi lưỡi đao, lắp ba lắp bắp nói: - Ngươi... ngươi là ai, ngươi muốn gì? - Ta... ta là... Hùng Khai Sơn ấp a ấp úng nói không nên lời. Chợt nhớ lời dặn của Cao Xá Kê, gã đột nhiên lại nắm chặt lưỡi đao. Vạn Sỹ Thanh Nguyên nhìn thấy động tác nắm đao của gã, trong lòng hoảng hốt, vội lao tới ôm lấy chân hắn, van xin: - Xin ngươi đừng giết ta. Ta đảm bảo là không nhìn thấy gì hết. Ta chỉ là một quả phụ đáng thương mà thôi, cầu xin ngươi... Nàng ta lao đến ôm, khiến cho gương mặt chạm phải một chỗ đang cương cứng. Thì ra Hùng Khai Sơn đứng ngoài xem cả nửa buổi cảnh Hoạt Xuân Cung, cơ thể đã có phản ứng từ lâu. Vạn Sỹ Thanh Nguyên lập tức nhận ra là mình vẫn còn một chút vốn có thể giữ mạng. Nàng ta lập tức vươn bầu ngực căng tròn của mình lên, cố ý phô bày cặp mông tròn và đôi vú căng cứng của mình, dùng giọng điệu quyến rũ nói: - Ta hầu hạ ngươi, có được không? Hùng Khai Sơn đỏ mặt tía tai, chẳng biết nói sao cho phải. Bà chủ quán rượu chẳng nói chẳng rằng, đưa tay cởi thắt lưng của gã. Hùng Khai Sơn lập tức bị nàng ta nắm lấy điểm yếu, chỉ cảm thấy một cảm giác sung sướng khó tả dậy lên trong lòng, không kìm nổi rùng mình một cái... - Sao còn chưa ra? Bên ngoài, Diệp An bị đánh xỉu đã được vất vào trong xe, trói chặt, nhét giẻ vào mồm, thân mình bị rơm cỏ phủ lên. Đợi mãi vẫn không thấy Hùng Khai Sơn ra, Dương Phàm không khỏi nhíu mày buột miệng nói. Cao Xá Kê nói: - Để ta đi xem sao! Một lát sau, Cao Xá Kê bèn chạy về lại, nói: - Không sao, hắn... bị máu bắn văng vào người, đang kiếm quần áo để thay. Các người cứ đi trước đi, để lại hai cỗ ngựa! Dương Phàm cũng sợ để cỗ xe này đậu ở trước cửa quá lâu sẽ khiến người ta chú ý, nên ừ một tiếng rồi cùng với bọn Trương Nghĩa đi trước. Cao Xá Kê đi ra cửa, nắm lấy dây cương của hai con ngựa, quay đầu nhìn lại cánh cửa khép hờ bên trong, lại nhìn về phía chiếc xe đã rời xa, gương mặt co giựt vài cái, lộ vẻ hết sức quái dị. Trong doanh trướng của Trương Nghĩa, Diệp An bị trói gô quỳ ở đó, mặt mày xám ngoét. Gã vạn lần chẳng thể ngờ, suốt chặng đường gian nan hiểm trở đã vượt qua rồi, về đến cố hương, thăng quan phát tài rồi, mà còn bị người Đường bắt lại ngay trong đại thành của Đột Quyết. Gã hiểu rằng lần này chắc chắn sẽ không may mắn được như lần trước nữa. Đây là địa bàn của bọn gã , sao bọn người Hán này lại có thể lơ là? Dương Phàm hỏi: - Các ngươi chuẩn bị tấn công nơi nào? Diệp An cúi đầu ủ rũ nói: - Ta không biết! Nhưng thấy Trương Nghĩa cười lạnh, bước đến, Diệp An vội nói: - Ta thật là không biết mà! Dương Phàm hừ lạnh, nói: - Điều động nhiều binh mã, bày ra thế trận lớn như thế này, chắc chắn các ngươi sớm đã xác định sẽ đánh nơi nào rồi. Tin tình báo là do ngươi mang về, ngươi lại vừa mới được phong quan, mà không biết chuyện này sao? Vẻ mặt Diệp An như đưa đám, nói: - Thực ra vẫn chưa quyết định là sẽ đánh ở đâu! Có được những thông tin tình báo tỉ mỉ như vậy rồi, thực ra đánh ở đâu thì cũng nắm chắc phần thắng cả thôi. Còn về phần đánh ở đâu, thì Mặc Xuyết Đại Diệp Hộ cũng không tiện một mình quyết định. Ngài vẫn còn đang đợi ba vị Đại Diệp Hộ cùng tới rồi mới bàn bạc! Dương Phàm thấy hắn không có vẻ gì là nói dối, bèn nói: - Giải hắn xuống trước đã. Rồi chúng ta bắt thêm người về đối chứng! Trương Nghĩa khoát tay một cái, lập tức có hai đại hán bước lên, xốc Diệp An dậy đưa đi. Diệp An vừa bị đưa đi, Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn đã xuất hiện nơi cửa trướng Dương Phàm hỏi: - Người giết chưa? Không để lại dấu vết gì chứ? Hùng Khai Sơn đỏ mặt tía tai, lắp bắp nói: - Giết... giết rồi... không... không để lại dấu vết... Dương Phàm lấy làm lạ nhìn hắn, hỏi: - Ngươi uống say rồi sao? Hùng Khai Sơn ngượng ngùng đứng tránh sang một bên, Dương Phàm định thần nhìn lại, thì ra sau tấm thân to lớn của Hùng Khai Sơn còn có một người khác nữa. So với thân hình to lớn của Hùng Khai Sơn, thì dáng dấp nàng ta quả là nhỏ bé. Tuy trên người nàng ta đang mặc quần áo và đội mũ của người đàn ông Đột Quyết, nhưng ngũ quan lại toát lên vẻ yêu kiều riêng của nữ nhân, sắc mặt có vẻ hoảng sợ. Dương Phàm nhìn người phụ nữ, rồi lại nhìn Hùng Khai Sơn, vẻ mặt khó hiểu. Hùng Khai Sơn quỳ đánh "rầm" xuống đất, ngập ngừng một lúc lâu, mới cất giọng khàn khàn nói lên một câu: - Hãy cho nàng được sống, ta... còn chưa có vợ! Binh mã của Hãn Đình quả nhiên tinh nhuệ, trong trường hợp bị người ta phục kích, đánh úp vẫn còn có thể kéo tên A Sử Na Mộc Ti sống dở chết dở trốn vào Tiết Diên Đà thành. Đợi khi đám binh sĩ khắp người đẫm máu, vết thương chồng chất chạy đến Tiết Diên Đà thành, đầu tiên là khiến cho đám dũng sĩ các bộ lạc một trận cười nhạo. Đối với những kẻ không chính quy như bọn họ, luôn chịu sự kì thị và khinh miệt của bộ lạc Hãn Đình chính thống. Nhưng hôm nay đám dũng sĩ Hãn Đình rơi vào kết cục như vậy, bọn họ mới có thể cười trên nỗi đau của người khác. Lúc này, bọn họ vẫn cho rằng người Hãn Đình gặp bọn mã phỉ. Mà bọn họ chỉ có thể nghĩ như vậy. nếu không, ở đây còn có kẻ địch nào nữa? Kết quả là khi Tiêu Mục Mộc thống lĩnh binh sĩ trong tộc A Sử Đức xông vào Tiết Diên Đà , bọn họ mới phát giác có chuyện không ổn. Một số bộ lạc có khuynh hướng khác với bộ lạc của A Sử Na và A Sử Đức , hoặc là các bộ lạc vốn phân biệt lệ thuộc vào hai bộ lạc lớn kia lập tức khẩn trương lên. Đám quân lính tản mạn chung quanh đều trở lại nơi đóng quân báo chuyện này cho thủ lĩnh của bọn họ biết. Các bộ lạc có quan hệ mật thiết với nhau sau khi bàn bạc khẩn cấp,lập tức dỡ trại. Vốn có rất nhiều các bộ tộc khác nhau tới đây nhưng sự phân biệt lại hết sức rõ ràng. Tộc A Sử Đức cùng với các doanh trại của các bộ tộc phụ thuộc của chiếm giữ một góc ngoài của Tiết Diên Đà. Tộc A Sử Na và các bộ lạc phụ thuộc chiếm giữ một góc khác. Chỉ có một phần trung lập đều tập trung ở vị trí thứ ba ngoài thành Tiết Diên Đà, giữ khoảng cách với hai đội kia tương đương nhau, thể hiện trung lập. Doanh trại Trương Nghĩa vừa mới hạ xuống cũng ầm ĩ thu dọn theo mấy doanh trại kia, rồi lựa chọn lại chỗ dừng chân. Lúc này, xung quanh đều là những bộ lạc duy trì vị trí trung lập, nên không khiến người khác chú ý đến. Hỗn chiến lan tràn vào tận trong nội thành Tiết Diên Đà, Thủ lĩnh bộ lạc lớn Tiết Diên Đà là Bạt Dã Cổ cùng với với Đại Diệp Hộ Mục Ân của bộ lạc Mục A Cáp ngăn chặn trận biến động này, lệnh cưỡng chế binh sĩ của tộc A Sử Đức rút khỏi thành đi đồn trú, chuyện này mới chỉ mới là một chặng. Sau đó, Đại Diệp Hộ Chu Đồ của tộc A Sử Đức liền hùng hổ chạy tới Tiết Diên Đà thành. Trong lúc Mục Ân chất vấn các bộ lạc tại sao lại tập kích A Sử Na Mộc Ti, Chu Đồ lại truy cứu chuyện A Sử Na Mộc Ti đóng giả mã phỉ, cướp bóc bộ lạc bọn họ. Chu Đồ còn đưa rất nhiều người làm nhân chứng từ trong những bộ lạc bị hại đến. Không ngờ những người đó không chỉ có người trong tộc A Sử Đức mà còn có cả người của những bộ lạc khác nữa. Lần này, Chu Đồ cuối cùng phát hiện có chút không ổn. Ba bên tranh cãi đương nhiên không có kết quả. Bởi vì A Sử Na Mộc Ti còn bị thương, có muốn thanh minh cũng bất lực. Để tránh cho chuyện lan rộng, Chu Đồ đành phải liên kết với Bạt Dã Cổ để áp chế chuyện này trước. Từ đó đến vài ngày sau, một số bộ lạc lần lượt kéo về, lên án hành vi bạo ngược của A Sử Na Mộc Ti. Mặc dù trong số các bộ lạc bị phỉ mã tấn công cũng có bộ tộc của A Sử Na, nhưng vì những bộ lạc này đều gần với bộ lạc Tiết Diên Đà nên bị thiệt hại tương đối nhỏ, Chu Đò đâu chịu tin lời họ, một mực cho rằng đó là trò giảo hoạt của A Sử Na Mộc Ti, vì để cố ý che dấu thân phận, mới làm bộ làm tịch với bổn tộc bộ lạc. Thấy các bộ lạc cãi nhau loạn xạ, Mục Ân Đại Diệp Hộ sai người phi ngựa lao đi báo cho Mặc Xuyết. Y hi vọng Mặc Xuyết có thể đích thân đến giải quyết chuyện này. Mà một số bộ lạc vốn ở vị trí trung lập lại nhận được tin của người trong tộc, nói là các bộ lạc bị A Sử Na Mộc Ti cướp lũ lượt gia nhập phe của A Sử Đức. Tình thế song phương giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng. Dương Phàm quan sát thấy rằng nếu tình hình cứ tiếp tục phát triển như thế này, rồi gây nên một trận đại hỗn chiến giữa hai bên thì chuyện Nam chinh của họ sẽ thành bọt nước. Vì vậy hắn kiên nhẫn tiếp tục ở lại trong doanh trận trung lập. Dương Phàm cũng nghĩ đến chuyện mạo hiểm, phát động tập kích với một doanh trại nào đó, khơi màotrận đại chiến giữa hai bên. Nhưng trong thời điểm này giữa các bộ lạc vào ban ngày thì vẫn còn tốt chút, nhưng cứ tối đến toàn bộ đều như đối diện với đại quân của kẻ địch. Mà xung quanh là khoảng trống rộng lớn, nhất là cánh đồng tuyết, dù đêm có đen thế nào cũng có một chút ánh sáng sáng mờ mịt, khiến con người ta không thể nào ẩn trốn. Chương 248.1: Chiến lệnh gấp rút Bọn họ chỉ cần di chuyển lập tức sẽ khiến cho các bộ lạc xung quanh chú ý. Mà hai đại doanh trại đề phòng nghiêm mật là A Sử Na và A Sử Đức đã đưa đội trinh sát tuần tra tới tận khu vực ngoài ba mươi dặm, căn bản không thể tập kích thành công. Chỉ cần một chuyện làm không tốt, không chỉ toàn quân của mình bị diệt, mà cái kế chia rẽ này, cũng có thể bị đoán ra. Nếu vậy chẳng bằng cứ ở yên, mặc kệ chuyện này có thể giải quyết hòa bình được hay không, những cũng sẽ gieo được mầm mống nghi ngờ giữa hai đại bộ lạc. Từng ngày từng ngày trôi qua, kế hoạch nam chinh được kéo dài vô thời hạn. Số lượng dê bò các bộ lạc mang theo tuy vẫn đủ ăn, nhưng chúng vốn bao gồm cả số tiêu hao trên đường nam chiến. Nếu cứ tiếp tục như thế này chắc chắn là không đủ vì vậy mà giữa các bộ lạc ngoài chuyện tranh cãi như cũ còn tăng thêm một nỗi lo nữa. Rất nhiều bộ lạc đã có ý rút lui. Đúng vào lúc này, Mặc Xuyết phái người đến. Mặc Xuyết cố ý phát binh xâm lược phía nam trong lúc Hãn huynh bệnh tình nguy kịch,tất có sự tính toán của y. Ngoài việc xây dựng lại một lực lượng quân tiến công lớn, cũng có mượn binh ngoại tộc để giảm bớt sự cản trở từ bên trong,để việc kế vị của Mặc Xuyết càng thêm dễ dàng. Nên nhớ, lần xuất quân này, quân chủ lực do Mặc Xuyết nắm giữ không nhiều. Mà toàn bộ quân chủ lực toàn là nhân mã của các bộ lạc khác. Nhũng người này xuất binh, thủ lĩnh của họ dù muốn ủng hộ con trai của Cốt Đốt Lộc, cũng phải do dự suy nghĩ. Đợi Mặc Xuyết bái tế thiên thần, chính thức kế thừa Hãn vị, thì mọi thứ đã được xác định xong xuôi. Cho nên, Mặc Xuyết không muốn kế hoạch nam chinh bị trời hủy, cũng không thể rời Hãn Đình trong thời khắc quan trọng này được. Người mà Mặc Xuyết phái tới là một lão thần đức cao vọng trọng của nước Đột Quyết Hãn- A Hiền Thiết. Vì dự tính đến chuyện làm lỡ khoảng thời gian này có thể dẫn tới thiếu lương thực cho các bộ lạc, y còn hào hiệp đem tặng vạn con dê bò, phân phát cho các bộ lạc một cách không ràng buộc để bổ sung cái cần thiết cho tam quân. Thiết là một chức quan chỉ xếp sau Khả Hãn và Diệp Hộ. A Hiền Thiết đã gần tám mươi, là một người công chính, tính tình nhã nhặn, và rất ít tham dự vào những chuyện giữa các bộ lạc. Quan hệ của lão với các bộ lạc cũng đều khá tốt, luôn luôn được hưởng danh dự cao quý trong các bộ lạc của Đột Quyết. Cái quan trọng nhất là, cách đây không lâu ông vừa đón sinh nhật lần thứ bảy mươi tám của mình. Lúc đó Mặc Xuyết phái hai đứa cháu đến chúc thọ lão. Một trong hai người đó chính là A Sử Na Mộc Ti. Tuy thời gian A Sử Na Mộc Ti đi chúc thọ hoàn toàn không phải là là thời gian các bộ lạc Nam Cương gặp phải bọ mã phỉ, nhưng căn cứ vào vị trí mà nói, cứ cho là A Sử Na Mộc Ti đi cả ngày lẫn đêm cũng không thể tới kịp Nam Cương, giả mạo mã phỉ cướp bóc của cải. Lão A Hiền long đong vất vả từ Bắc Cực vội vã về Tiết Diên Đà, triệu tập thủ lĩnh các bộ lạc lớn nhỏ, lấy danh nghĩa thiên thần mà thề, lấy danh dự cả đời của A Hiền ra đảm bảo, đối mặt xác thực A Sử Na Mộc Ti đi chúc thọ ông, đồng thời nói ra thời gian A Sử Na Mộc Ti rời khỏi bộ lạc của ông. Nên nhớ rằng kẻ đầu tiên nói ra thân phận của A Sử Na Mộc Ti chính là Tiêu Mục Mộc. Từ bộ lạc của A Hiền đến bộ lạc của Tiêu Mục Mộc, cho dù gã đổi ngựa liên tục đi cả ngày lẫn đêm về phía nam cũng không thể đến Nam Cương nhanh như vậy. Mà trong cái thời đại này ngựa là phương tiện giao thông nhanh nhất. Khuôn mặt của A Sử Đức đầy sự đau khổ và thù hận sâu sắc. Nhưng đám thủ lĩnh không có cách nào phủ nhận tất cả những gì thấy trước mắt. Tuy nhiên uy vọng của A Hiền thật sự là quá cao, nhất là cho tới tám mươi tuổi, cả đời lão không tranh quyền thế, cũng không thể dính dáng đến chuyện giả bộ làm chứng nhận để giúp người. Trong lúc nhất thời chân tướng khó bề phân biệt, khiến người ta không hiểu ra làm sao cả. Sau đó, sứ giả của Mặc Xuyết lại hạ nghiêm lệnh, giao cho Chu Đồ, Mục Ân và A Sử Na Mộc Ti làm chủ soái như cũ. Ba nhân vật này ắt phải nhanh chóng vạch ra kế hoạch Nam chinh, quyết định thời gian phát binh. Nếu chuyện A Sử Na Mộc Ti giả mạo mã phỉ có gì dị nghị, đều đợi Nam chinh xong rồi lại giải quyết tiếp. Mặc Xuyết cũng không phải không muốn bỏ cũ thay mới đối với đứa con trai của mình. Chỉ là lúc này y phải cứng rắn mạnh mẽ. Nếu y thay A Sử Na Mộc Ti ,những người thủ lĩnh trong tộc A Sử Đức vốn đã không thật sự tin tưởng lời đảm bảo của A Hiền, tất coi chuyện này xem như y có tật giật mình, sẽ gây ra hậu hoạn vô cùng. Dương Phàm nhận được tin này, hoàn toàn thất vọng . Ngày Diệp An bị hắn bắt đi, thành Tiết Diên Đà rung chuyển bởi cuộc hỗn chiến giữa hai tộc. Đây cũng coi như là yểm hộ giúp hắn, chuyện tình duyên giữa Diệp An- kẻ tự nhiên mất tích và bà chủ quán rượu- căn bản là không ai quan tâm, kiếm tìm. Hắn trà trộn vào doanh trại quân địch, an nhàn tự do vô cùng, chẳng một chút nguy hiểm nào. Nhưng mục đích hắn đến là khơi mào tranh chấp giữa các bộ tộc Đột Quyết, thăm dò tin tức tình báo của bọn họ, thông báo tin tức cho quân mình ở biên ải trước khi chuyện xảy ra. Bây giờ tuy đã tóm được Diệp An- nhân chứng có thể chứng minh Khâu Thần Tích giở trò, nhưng hai chuyện lớn lại chưa hoàn thành. Việc xúi giục hai bộ tộc tranh chấp chỉ làm chậm thời gian hành động của bọn họ, để biên quân tranh thủ thời gian điều binh khiển tướng, gia cố phòng thủ. Nhưng khoảng thời gian này còn không đủ để đảm bảo các cửa ải hiểm yếu ở biên ải yên bình không phải lo lắng. Nếu như cái lão A Hiền này chậm thêm một tháng nữa thì tốt. Đợi đến mùa xuân ấm áp hoa nở, chính là khoảng thời gian lao động sản xuất quan trọng nhất của dân du mục. Khi đó cho dù Mặc Xuyết lại muốn phát binh, cũng sẽ bị các bộ lạc cùng phản đối. Dương Phàm "tiêu hóa" hết tất cả các thông tin tình báo thu thập được, đau khổ suy tư về đối sách. Trước mắt, việc ttranh chấp giữa hai tộc A Sử Đức và A Sử Na đã trì hoãn một thời gian. Thậm chí Mặc Xuyết vì việc này đã hạ "Xúc chiến lệnh." Ba vị thống soái một khi đã quyết định mục tiêu hành động, có lẽ sẽ lập tức hành động, kết thúc thời gian trì hoãn. Nếu như vậy, cứ cho là bọn họ đưa tin tức trở về trước đại quân của Đột Quyết , nhưng cũng chỉ về trước được ba đến năm ngày, chỉ có thể khiến quân canh giữ các cửa ải trọng yếu ở biên ải đề cao cảnh giác còn quân chi viện phía sau vẫn không thể tới kịp. Nhưng, còn cách nào tốt hơn? Muốn ngăn cản hành động của một đại quân như vậy xem ra là chuyện không thể. Lẽ nào lần này mạo hiểm rất nhiều lẻn vào sa mạc, nhưng không ngờ lại cứ thế mà lui? Không cam lòng! Thật sự không cam lòng! Dương Phàm thở dài, hễ quay đầu là thấy Hùng Khai Sơn ngồi trước mặt, cùng Cao Xá Kê mặt mày hớn hở nói chuyện phiếm. Tên này từ khi có hương vị của đàn bà, tính cách cởi mởi hơn nhiều. Nhìn gã cười vui vẻ như vậy, Dương Phàm liền trừng mắt nhìn gã nói: - Sang chỗ khác nói chuyện, quấy rầy người khác suy nghĩ! Chức vụ của Dương Phàm vốn không cao hơn bọn họ là bao, nhưng do Dương Phàm từ Lạc kinh đến nên thân phận mới cao quý hơn bọn họ một chút. Nhưng hơn một tháng ở sa mạc phương bắc, trên thực tế Dương Phàm vẫn đảm nhận chức vụ thống soái hai nghìn người này, uy nghiêm được tích lũy lúc nào không hay. Hùng Khai Sơn không dám phản bác, cáu kỉnh ha hả hai tiếng, nhấc đít đi ra. Dương Phàm vừa bực mình vừa buồn cười, lắc lắc đầu nói: - Cái con gấu này, thật là chịu không nổi hắn! Trương Nghĩa cười ha hả nói: - Nghe tên Diệp An kia nói, cái nàng đó có vẻ tùy tiện một chút, nhưng nhìn Hùng Khai Sơn ở cùng, hai người như như trong mật thêm dầu khiến cho cô nương kia dường như cũng biến thành hiền thê lương mẫu rồi. Hắc! Cái htứ duyên phận này, thật kì lạ. Người khác nhìn không quen cũng chẳng sao! Bản thân hắn thấy được, đó mới thật sự được! - Tự hắn thấy tốt... Dương Phàm cười lặp lại được phân nửa, đột nhiên dừng lại. Hắn dường như nghĩ tới điều gì... . Bên trong thành Tiết Diên Đà, tại bãi đất trống lều trại mọc lên như nấm. Đây là chỗ đóng quân tạm thời của A Sử Na Mộc Ti . Lần này A Sử Na Mộc Ti đến Tiết Diên Đà, dẫn theo ba nghìn tinh binh, bị Tiêu Mục Mộc phục kích một trận tiêu hao mất hơn tám trăm người, bị thương nặng nhẹ cả thảy hơn một nghìn năm trăm người. Để tránh bộ lạc A Sử Đức tiếp tục trả thù, người của A Sử Na Mộc Ti đều được bộ lạc Tiết Diên Đà cho phép vào thành đóng quân. Bên ngoài đám doanh trại này là nơi đồn trú của đám binh sĩ không bị thương. Đi vào bên trong là nơi dưỡng thương của đám binh sĩ bị thương. Sĩ khí của những người này có chút mờ nhạt, bởi vì bọn họ coi như trở thành người tàn tật. Trên thảo nguyên, cái quan niệm cá lớn nuốt cá bé, quan niệm "cường nhân vi tôn" xâm nhập vào các ngóc nghách, mọi mặt của bộ lạc. Những binh sĩ tàn tật không có bất cứ một sự bảo đảm nào hết. Một khi tàn rồi thì hoàn toàn trở thành phế nhân, nếu trong nhà còn có anh em, chú cháu...lao động khỏe mạnh thì còn đỡ, nếu không tương lai vô cùng tệ. Bởi vậy, khi đã vào vòng vây, cố tình vô tình ai cũng đều có thể cảm nhận được một thứ áp lực đặc biệt. Đám binh sĩ chỉ biết thở dài thở ngắn, nét mặt u sầu, thần thái ủ rũ, nện những bước chân vô lực lười nhác, rồi đem cái ấn tượng này truyền vào lòng bạn. Bọn họ là những chiến sĩ dũng cảm nhất, bọn họ cũng là những chiến sĩ yếu ớt nhất. Cái sự dũng cảm không hoàn toàn đồng nghĩa với kiên cường. Mục Ân vừa đi vào, cũng cảm nhận được không khí bi quan, phẫn uất và tuyệt vọng tràn ngập doanh trại, khiến cho y nhíu mày. Nhưng những người ở đây không phải là người trong bộ lạc của y nên cũng không tiện nói gì. Mục Ân đi vào lều lớn của A Sử Na Mộc Ti. A Sử Na Mộc Ti đã được thông báo trước nên nhanh chóng ra đón. A Sử Na Mộc Ti bị thương không nặng, ít nhất cũng không mất mạng. Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, y đã đi lại được như thường. Nếu không nhìn thấy băng vải dầy quấn quanh cổ, người ta không thể phát hiện trên người y có thương tích. Bọn đánh lén kia đã bắn một mũi tên trúng vào A Sử Na Mộc Ti , nhưng cũng cứu y. A Sử Na Mộc Ti ngã xuống sau ngựa, gần như không bị thương thêm nữa. Trận mưa tên vô tình bắn vào đám thân vệ khiến cho những người này đều bị biến thành những con nhím còn A Sử Na Mộc Ti lại bình an vô sự. Mũi tên sắc nhọn kia như ngọn gió phá vỡ cổ họng y. Do vết thương chưa lành lại nên bây giờ chưa thể nói chuyện. A Sử Na Mộc Ti thấy Mục Ân, ôm ngực hành lễ với y nhưng không nói gì. Bởi vì cả cổ đều bị vải băng quấn lại, làm cả nét mặt hắn cũng có chút đờ đẫn. A Sử Na Mộc Ti mời Mục Ân vào trại nói chuyện. Chương 249: Thay mận đổi đào Mục Ân sắp trở thành nhạc phụ của A Sử Na Mộc Ti, chức vị bản thân cũng cao hơn y nên cũng chẳng phải khách khí. Mục Ân cất bước vào đại trướng, Mộc Ti theo sau. Mục Ân ngồi trên nệm nỉ nói với vẻ mặt hết sức ôn hòa: - Vết thương của ngươi, không có gì đáng ngại chứ? Mộc Ti mỉm thoáng cười, dùng tay ra hiệu không có vấn đề gì. Mục Ân nói: - Ừ, cứ từ từ dưỡng thương. Ta biết ngươi bị thương, lại là bị người của mình phục kích, còn gánh chịu nỗi oan tày trời, trong lòng nghẹn uất. Nhưng mà, không thể nổi điên như thế này. Ngươi đang mang thương tích Sẽ làm mình bị thương đấy. Nghe nói sau khi Mộc Ti tỉnh lại, hết giận dữ, không ngờ vung đao giết luôn cả lang trung đến xem bệnh cho mình. Cho nên Mục Ân dặn dò như vậy, Mộc Ti ngồi yên không động đậy. Mục Ân lại nói: - Có lão A Hiền làm chứng cho ngươi; bọn Chu Đồ, Tiêu Mục Mộc có bất mãn thế nào cũng không dám làm ầm ĩ nữa. Ngươi không cần phải lo lắng. A Sử Na Mộc Ti cố làm ra vẻ tươi cười, vẫn không động đậy như cũ. Gã không thể nói chuyện, đến gật đầu cũng không thể, bởi động một tí sẽ liên quan đến cái cổ. Bọn họ ở đó chỉ có y thuật trị thương lại không có cách làm lành miệng vết thương, chỉ đành để tự vết thương từ từ khép lại. Hễ động là miệng vết thương lại hở ra, vậy phải bao lâu mới khỏi? Mục Ân thở dài, nói: - Phụ thân ngươi vẫn muốn ngươi đảm nhiệm chủ soái. Nỗi khổ tâm của y, ta hiểu, nhưng vết thương của ngươi vẫn chưa khỏi, phải chịu khổ một chút vậy. Mộc Ti vội vàng khoát tay tỏ vẻ không vấn đề gì. Mục Ân gật gật đầu: - Ừ, ngươi bây giờ không nói nổi cũng tốt. Bây giờ Chu Đồ đang nổi nóng, nếu như ngươi có thể mở miệng, hai ngươi tranh cãi là chuyện đương nhiên. Chỉ có điều, phụ thân ngươi đã hạ xúc chiến lệnh, yêu cầu các ngươi mau chóng xuất binh. Chúng ta sẽ chọn địa điểm hạ thủ cụ thể. Nhưng cái này lại phải cả ba người thương lượng mới được. Mục Ân khe khẽ thở dài, nói: - Dù sao, người cũng đại diện cho một số bộ lạc, nếu mục tiêu lựa chọn không hợp với ý bọn họ, thì cái chức chủ soái của người cũng không dễ ngồi đâu. Mộc Ti lại khoát tay, chỉ chỉ Mục Ân, nắm nắm quyền, rồi lại chỉ chỉ mình, lắc lắc tay, sau đó lại nắm nắm quyền. Mục Ân thấy gã khoa chân múa tay hai ba lần, mới đoán mò: - Ngươi muốn nói là, việc này do ta làm chủ, ngươi hành động theo mục tiêu ta chọn? Mộc Ti lại cố nặn ra một nụ cười cứng nhắc, làm động tác đúng như vậy với Mục Ân. Mục Ân muốn nói lại thôi, thở dài nói: - Được rồi, ngươi chịu khó dưỡng thương. Ta trở về suy nghĩ một chút. Trong hội đồng thủ lĩnh các bộ lạc ngày mai, đem chuyện này ra bàn bạc. Thấy Mục Ân đứng dậy, Mộc Ti lại vội đứng dậy, tiễn lão ra khỏi trướng. Đến cửa trướng, Mục Ân liền nói: - Được rồi, đều là người nhà mà, không cần phải nghi lễ phiền phức vậy đâu. Ngươi đang bị thương, đừng để lạnh cóng, quay về nghỉ ngơi đi! Mộc Ti ôm ngực cúi chào thật sâu, Mục Ân thở dài, cất bước rời đi. Mộc Ti đứng ở cửa trướng nhìn Mục Ân đi xa, đợi đến khi bóng hình của Mục Ân biến mất sau mấy cái lều, gã đột nhiên xoay người, vẫy tay. Một tên thị vệ của Mộc Ti lập tức chạy tới. Đám thị vệ thân cận của Mộc Ti đều bị bắn chết trong cuộc tập kích đó. Bây giờ gã đành phải chọn đại một vài người trong tộc ra để ở bên bảo vệ. Những người này bỗng nhiên trở thành thân vệ bên mình của Mộc Ti, trong lòng vẫn có chút vui mừng. Nhưng do gần đây vị Mộc Ti Đặc Cần hay mừng giận thất thường, khiến cho bọn họ đều hơi sợ hãi. Mộc Ti dùng tay ra hiệu với tên thị vệ một lúc. Tên thị vệ đó hiểu được, lập tức đi chuẩn bị. Mộc Ti thì trở lại trong trướng, mặc thêm một cái áo khoác sơ sài, chụp thêm một cái mũ lên đầu. Điều kì lạ là, với thân phận của hắn, cái áo da mũ da đó chỉ có chất lượng bình thường. Chỉ chốc lát sau, mấy tên thị vệ mang một chiếc xe bò đến. Mộc Ti ngồi lên xe, kéo xuống rèm xe xuống. Chiếc xe bò nhanh chóng lặng lẽ rời đi dưới sự bảo vệ của vài tên thị vệ. Mục Ân ra khỏi đại doanh của Mộc Ti, vừa mới trở mình lên ngựa, đi ra chưa được mấy bước, chợt thấy xa xa một người cưỡi hồng mã hỏa vân từ từ chạy tới. Đây là một con Hà Khúc mã bản địa ít gặp, cao to mạnh mẽ hơn những loài ngựa chiến khác một chút. Con ngựa màu hồng, mà người thiếu nữ cưỡi trên lưng ngựa cũng khoác áo bào hồng. Con ngựa kia đang chạy như bay đến gần thì tự nhiên ghìm lại. Con tuấn mã hí dài một tiếng, thân dựng đứng lên sau đó dừng lại. Thiếu nữ áo bào hồng trên lưng ngựa nói to: - Cha! Mộc Ti thế nào rồi? Thiếu nữ này ước chừng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày thanh tú. Do đang là mùa đông, nàng mặc áo bào kiểu Đột Quyết cũng có vẻ hơi dài rộng một chút. Nhưng do chiếc đai da rộng rộng quấn chặt lấy cái eo nhỏ cùng với đôi giày da cao cổ dưới áo bào ôm chặt lấy đôi chân thon dài, nên vẫn có thể nhìn ra nàng có đôi chân dài lưng ong. Đầu nàng đội một chiếc mũ ấm liền với áo, vành mũ có một vòng lông cáo trắng, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng càng thêm nổi bật. Tuy cử chỉ thần thái của nàng lộ ra chút bướng bỉnh ngỗ ngược không chịu thuần phục, nhưng vì khuôn mặt xinh đẹp này và đôi môi hồng nhạt tuyệt đẹp làm cho nhan sắc của nàng tăng thêm phân kiều mị. Mục Ân vừa thấy nàng, nét mặt vốn ảm đạm lập tức biến thành nụ cười vui vẻ: - Hách Nguyệt à! Sao ngươi lại đến đây? Mục Hách Nguyệt nói: - Con ở trong bộ lạc, nghe nói Mộc Ti bị thương,liền chạy vội về đây. Hắn không sao chứ? Mục Ân nói: - Ah, vẫn tốt, không có gì đáng ngại cả. Chỉ có chỗ cổ họng bị thương , nên tạm thời không thể nói chuyện... Mục Ân còn chưa nói xong, Mục Hách Nguyệt liền vội vàng nói: - Ta đi thăm ông ấy một chút! Dứt lời, hai chân nàng đạp bàn đạp, nhằm thẳng hướng doanh trại xông vào. Mục Ân gọi không kịp, chỉ có thể lắc đầu cười gượng một tiếng: - Con gái lớn không không nghe lời cha... Dương Phàm hỏi một cách thận trọng: - Ngươi chắc chắn chứ? - Chắc chắn! Cao Xá Kê đáp rất chắc chắn : - Nhưng binh sĩ tàn phế, chắc chắn sẽ bị vứt bỏ. Sự dũng mãnh lúc đầu của họ, cũng chỉ là muốn đoạt thêm chút đồ, hoặc chỉ là muốn lập công thăng quan tiến chức mà thôi. Bây giờ cũng không làm gì được nữa. Ta còn sợ không đúng nên lần lượt tìm hai tên thương binh vốn là thân vệ của Mộc Ti, hứa cho số tiền lớn. Sau đó tin tức lấy được đều giống nhau. Dương Phàm nhéo cằm trầm ngâm: - Nói như vậy, cổ họng của Mộc Ti bị xé rách, sau này sẽ không thể nói được nữa? Cao Xá Kê nói: - Uhm! Tên lang trung đó nói như vậy, nên gã mới vừa sợ vừa giận, vung đao giết chết tên lang trung kia. Nếu gã thành người câm, đừng nói là địa vị Khả Hãn, cho dù Đặc Cần cũng không làm nổi. Một kẻ đến cả nói cũng không thể, làm sao thống trị bộ lạc được đây? Tuy nhiên, vết thương của gã vẫn chưa khỏi, nên gã vẫn còn ôm hi vọng sau khi trị lành vết thương có thể nói chuyện. Cho dù là khàn hơn cũng không quan trọng. Mấy ngày nay, ngày nào gã cũng đều lặng lẽ rời khỏi doanh trướng, cải trang giả dạng, đi đến chỗ một Đại vu sư trong bổn thành. Mộc Ti hứa cho vị vu sư đó nhiều vàng bạc, hi vọng ông ta có thể dùng vu thuật chữa lành vết thương của mình. Dương Phàm ở trong trướng nhẹ nhàng thong thả cất bước . Ánh mắt Cao Xá Kê di chuyển theo hắn một hồi, nói: - Ngươi định nhân lúc gã đi chữa bệnh sẽ lặng lẽ bắt đi, sau đó mạo danh thế thân? Dương Phàm chậm rãi xoay người nói: - Cổ họng gã bị thương, không thể nói chuyện. Vóc dáng và tướng mạo của gã với ta giống nhau như đúc, bây giờ mạo danh gã hoàn toàn không có vấn đề gì. Chỉ cần đuổi hết bọn thị vệ bắt y đi, sau đó ta sẽ mặc quần áo của gã vào, làm bộ như tháo chạy, bị thương, được người khác tìm về. Như vậy ta lập tức có thể thay thế ông ta. Bởi vì sau khi bị thương tính tình gã có chút thay đổi. Mặc dù cuộc sống thường ngày có chút khác biệt so với trước kia, nhưng chắc chẳng có ai nghi ngờ. Ai có thể ngờ được Mộc Ti đã bị một người hoàn toàn giống mình thay thế chứ? Như vậy, ta có thể dùng thân phận của Mộc Ti tham gia vào toàn bộ việc quân cơ của bọn họ, thậm chí cỏ thể hướng dẫn bọn họ hành động theo ý đồ của ta! - Đúng vậy! Cao Xá Kê vỗ tay tán dương, ánh mắt không giấu được sự phấn khích: - Kế này của nhị lang quả là kỳ diệu!Tuy nghe có chút mạo hiểm, nhưng mà kì diệu là ở chỗ diện mạo nhị lang giống gã. Trừ phi cả hai Mộc Ti cùng xuất hiện một lúc, không thì dù nhị lang có hành động không giống thường ngày, thì cũng không có người nghĩ đến chuyện nhị lang có thể giả mạo Mộc Ti. Ta thấy cái kế này khả thi đấy! Dương Phàm như cười như không, nói: - Khả thi không? Ngươi không phát hiện một chút vấn đề nào sao? Cao Xá Kê ngẫm nghĩ một chút, cau mày nói: - Có vấn đề gì? Dương Phàm nói: - Mục đích của ta không phải là thay thế Mộc Ti. Nếu mạo danh thế thân, ở lại Đột Quyết làm đại Đặc Cần của bọn họ, ta trà trộn vào thì dễ, nhưng làm thế nào để rời khỏi? Bọn họ có thể cho phép ta một mình đi lại khắp nơi sao? Cho dù là trước đây cũng cần có người đi theo, huống hồ bây giờ đang lúc hai tộc của A Sử Đức và A Sử Na thù hằn nhau. Cao Xá Kê giật mình, nói: - Đúng vậy! Đây là một vấn đề lớn. Dương Phàm nói: - Còn nữa, ta đơn thương độc mã trà trộn vào đó, thông tin có lấy được cũng làm thế nào đưa ra? Làm thế nào để mật báo? Lẽ nào ta có thể sai chính thủ hạ của Mộc Ti báo tin cho các ngươi? Cao Xá Kê lại ngẩn ngơ, lẩm bẩm: - Vậy phải làm sao bây giờ? Dương Phàm nặng nề nói: - Kế phân hóa này của chúng ta, thực ra cũng khá hiệu quả đấy. Chẳng những giữa hai tộc tạo mầm mống nghi kị, mà còn chậm trễ thời gian khởi hành của bọn họ. Nhưng bây giờ muốn ngăn cản đại quân xuôi nam của bọn chúng một lần nữa , thì đúng là mơ tưởng hão huyền. Cao Xá Kê gật gật đầu, nói: - Vậy...chúng ta cứ thế này mà rời khỏi đây sao? Chương 250: Vàng thau lẫn lộn Dương Phàm lắc đầu nói: - Ta không cam tâm! Chúng ta chịu đủ trăm cay nghìn đắng, cuối cùng cũng trà trộn được vào đầm rồng hang hổ. Không được gì mà lui, ta thật không cam lòng...! Cao Xá Kê buông tay nói: - Không thì phải làm thế nào mới được? Quả thật không còn cách nào khác.Nếu như lòng tham vô đáy, chỉ sợ lợn lành chữa thành lợn què, chẳng những chẳng được tích sự gì, mà một khi rơi vào tay địch lại xôi hỏng bỏng không! Dương Phàm nói: - Ta cũng biết thế, lúc này muốn ngăn cản bọn chúng nam chinh là không thể. Nhưng ta đang nghĩ, có thể khiến bọn chúng đánh theo ý của chúng ta hay không. Cửa ải hiểm yếu sẽ do chúng ta chọn cho chúng. Chỗ nào mà chúng ta có thể chuẩn bị đầy đủ nhất, lực lượng phòng thủ mạnh nhất, bổ sung binh lực cũng thuận tiện nhất? Cao Xá Kê ngơ ngác nói: - Cái đó...ngươi vẫn phải trà trộn vào làm Mộc Ti mới làm được. Như thế chẳng phải là lại vòng quay về à? Dương Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, một nụ cười thần bí hiện trên khuôn mặt: - Mộc Ti ngày nào cũng đều mất tích một cách thần bí. Ngươi nói có đúng không? Cao Xá Kê từ từ há hốc mồm. Lớn đến mức đủ để nhét một quả trứng gà vào. Rất lâu sau, gã mới rên rỉ một câu: - Nhị lang !Có quá mạo hiểm không? ... Ngày thứ hai, đại hội bộ lạc được tổ chức trong phủ đệ của thủ lĩnh Bạt Dã Cổ bộ lạc Tiết Diên Đà . Trong ba vị chủ soái chỉ thiếu có mình Mộc Ti. Thật ra người khác cũng dự liệu được Mộc Ti không thể xuất hiện được. Tuy nhiên dưới sự xử trí quyết đoán của Mặc Xuyết, do lão A Hiền đứng ra điều đình, Chu Đồ, Bạt Dã Cổ hai người phụ trách đàn áp, ngăn chặn khả năng bùng nổ xung đột giữa hai tộc. Nhưng nếu Mộc Ti xuất hiện, khó đảm bảo hai bên sẽ không phát sinh xung đột lần nữa. Lựa chọn mục tiêu tiến công, thứ chủ yếu phải suy tính không nằm ngoài hai phương diện: một là mục tiêu nào có khả năng đánh chiếm được lớn hơn, ngoài ra đánh chiếm mục tiêu nào thu được càng nhiều lợi lộc? Cái mà tất cả các bộ lạc quan tâm nhất là điều thứ hai. Chỉ có những vị thống soái cao nhất mới quan tâm đến điều thư nhất. Với tình hình trước mắt như vậy, Mộc Ti ủy thác toàn quyền cho nhạc phụ thay mặt gã cũng được xem là một cách ổn thỏa. Với tư cách, sự từng trải và địa vị của gã mà nói, cũng không thể có được vai trò chủ đạo trong hội nghị. Cho dù có đến, thì vẫn lấy ý kiến của Chu Đồ và Mục Ân làm chủ. Cho nên Mục Ti yên tâm giao chuyện này cho Mục Ân, tập trung vào vu thuật chữa thương. Nếu cổ họng của Mộc Ti thật sự từ giờ trở đi không thể phát ra tiếng nữa, đừng nói tới thắng bại của trận đánh này, cho dù gã đưa quân đánh xuống phía nam, đánh thẳng vào Lạc Dương, chiếm được cả thiên hạ Đại Chu, thì cái vị trí Đại Khả Hãn cũng không đến lượt gã ngồi. Vì vậy mối quan tâm lớn nhất lúc này của gã chỉ có tình trạng vết thương. Khi tất cả thủ lĩnh các bộ lạc lục tục kéo đến phủ đệ của Bạt Dã Cổ tham dự đại hội, thì Mộc Ti chui vào xe bò, cũng rời khỏi đại doanh của mình, lặng lẽ đến nhà đại Vu sư. Kì thực cái kiểu giả trang đơn giản này, trong tình trạng bộ lạc của A Sử Đức thù ghét sâu đậm thì tương đối nguy hiểm, nhưng gã không dám cho người khác biết chuyện mình không thể nói được. Bởi như vậy, sợ rằng Mục Ân cũng sẽ hủy hôn. Nếu lại mất luôn cả sự ủng hộ của bộ tộc Mục A Cáp, thì gã thật sự chấm hết. Đại Vu sư của bộ lạc Tiết Diên Đà vốn tên là Đức Duy Ân. Do bộ lạc Đột Quyết lần lượt chịu ảnh hưởng của Bái Hỏa Giáo, Cảnh Giáo và Phật Giáo, nên Vu giáo của chính quốc cũng từ từ suy tàn. Mặc dù bọn họ vẫn duy trì nghi thức kính thiên bái thần long trọng mỗi năm một lần, nhưng điều này đã trở thành một truyền thống của dân tộc và là một lần tụ họp mang ý nghĩa chính trị, và ngày càng thoát li khỏi mối quan hệ với tín ngưỡng bản giáo. Cho nên, Vu sư của bản giáo Đột Quyết bây giờ không còn uy vọng bằng các bậc tiền bối của họ. Nhưng trong bộ lạc vẫn còn một lượng người nhất định ủng hộ họ, nhất là những vấn đề có chút liên quan đến Vu Giáo mà Cảnh Giáo và Phật Giáo không giải quyết được. Những người chăn nuôi hi vọng thông qua vu thuật của bọn họ để giải quyết vấn đề của mình vẫn còn rất nhiều. Khi Mộc Ti đơn giản gọn nhẹ, lặng lẽ đến nhà Đức Duy Ân thì cánh cổng ra vào yên tĩnh. Để tránh làm người khác chú ý, Mộc Ti không muốn xuất hiện cùng một lúc với những người bệnh khác trong nhà Đại Vu sư, nên gã đã bỏ ra một lượng vàng lớn, yêu cầu vị Đại Vu sư này kiếm một lí do nào đó tạm thời xin miễn tiếp khách. Mỗi ngày chỉ thi thuật trị thương cho mình Mộc Ti. Đương nhiên Đức Duy Ân nghe theo. Cánh cửa sau lặng lẽ mở ra, Mộc Ti xuống xe, dẫn hai tên tùy tùng vào sân. Cánh cửa nhỏ lập tức đóng lại, chiếc xe bên ngoài cùng đám thị vệ khác đi chậm như rùa đến chân tường đối diện làm bộ nghỉ ngơi. Trong sân có hai người đang đứng, Mộc Ti thoáng nhìn một cái, một trong hai người y trông quen quen, là người đã gặp qua khi đến đây lần thứ hai, người còn lại không có chút ấn tượng nào. Y cũng chỉ bước về phía người trông quen quen kia dùng tay làm động tác chào hỏi. Người kia lập tức khom người: - Đại Vu đang đợi ngươi, mời! Mộc Ti gật gật đầu, cất bước đi về phía tòa nhà. Người đó liếc nhìn người đi bên cạnh một cái, có chút khẩn trương đi theo. - Ngươi tới rồi à, chúng ta bắt đầu thôi! Một kẻ mang khẩu âm khàn khàn bước ra từ sau bức màn che. Lão mặc áo giáp nửa thân có vẽ những thú thần cổ quái kì dị, bên hông kẹp một chiếc váy bảy màu, trên mặt bôi trát đầy các loại dầu màu. Ánh sáng trong phòng hết sức u ám, khắp nơi đều treo các loại cờ vải và màn che màu sắc cũ kĩ, nhẹ nhàng phất phơ theo gió, khiến lão càng thêm thần bí mà đáng sợ. Mộc Ti hơi nhíu mày, cảm thấy giọng của Đại Vu sư hôm nay hơi có chút khác biệt với trước kia. Nhưng mấy tiếng ho khan của Đại Vu sư đã dập tắt sự nghi ngờ của Mộc Ti. Gã gật gật đầu. liền tự động tự giác bước qua, ngồi xuống một chiếc bồ đoàn với rất nhiều mảnh vải giống như chiếc váy bảy màu của Đại Vu sư. Đức Duy Ân Đại vu sư đã đổi người, người nhà của lão bây giờ đã bị người của Dương Phàm khống chế. Người đóng giả làm Đại vu sư lúc này tên là Ngôn Tri Hà, là thủ hạ của Trương Nghĩa. Khi còn trẻ đã từng theo một vị Vu sư làm đồ đệ để kiếm ăn, cũng biết một chút chuyện về phương diện này. Vì vậy mà Dương Phàm đã lệnh cho y giả trang thành Đức Duy Ân. Ngôn Tri Hà dùng đôi mắt trông có chút kì dị đã thoa thứ thuốc màu trắng, nhìn nhìn Mộc Ti, nói: - Đặc Cần sắp xuất chinh, bổn Vu sẽ nắm chắc thời gian, hoàn thành việc mời thần liệu thương trước khi Đặc Cần xuất chinh. Mấy ngày này, từ một ngày cầu phúc một lần chuyển thành mỗi ngày cầu phúc hai lần. Nếu không, trước khi Đặc Cần xuất chinh mà không thể hoàn thành toàn bộ nghi thức, thì sẽ phí công vô ích! Mộc Ti nghe xong vội dùng tay ra hiệu nhất định làm theo. Ngôn Tri Hà gật đầu, toét cái mồm đã bôi bột màu đỏ ra mà cười với y. Sau đó gã liền xoay người hướng về phía đàn tế thần bắt đầu nói những lời nghe chẳng ai hiểu nổi. Đoạn thoại này vô cùng rườm rà, lơ mơ mà căn bản là không biết ý đang nói cái gì. Mộc Ti khoanh chân ngồi ở đằng kia, nghe đến nỗi buồn ngủ. Đột nhiên, Ngôn Tri Hà đang nói bỗng dừng lại, dùng tay gõ vào cái bát đồng, một người từ sau màn che rầm rầm nhảy ra. Mộc Ti ngẩng đầu nhìn thoáng qua, người này cũng ăn mặc gần giống như Đại vu sư, trên đầu đội một chiếc mũ có cắm thêm rất nhiều lông trĩ rừng. Người đó mặc nửa chiếc áo giáp có hình thần thú, bên hông buộc một chiếc váy năm màu, trên váy treo thêm một đống gương chuông đồng, sau lưng còn cắm thêm năm chiếc cờ nhỏ. Một tay y giơ chiếc trống da dê lên, một tay cầm một chiếc dùi trống có treo rất nhiều khuyên sắtvừa nhảy vừa hát. Lên đồng, không thể làm bộ coi như xong. Nghi thức lên đồng thực sự, cần phải vừa nhảy vừa hát cùng một lúc, lấy thời gian hiện đại đi tính thì phải là hai giờ. Trong một khoảng thời gian dài như vậy, cho dù bất cứ người nào, đều là một việc tốn sức. Cho nên Vu sư tuổi cao một chút thì chẳng có cách nào hoàn thành cả quá trình lên đồng. Do đó họ sẽ chọn một người trong số đám đệ tử phối hợp lên nhảy đồng. Bởi vậy mà Mộc Ti chỉ ngẩng đầu nhìn qua một cái rồi lại cúi đầu xuống. Nhân cơ hội người nhảy đồng đang mời thần, trong lòng y âm thầm cầu nguyện thần linh, hi vọng có thể có được thần lực cứu trị của Vu sư. Hùng Khai Sơn mặc xiêm y kì quái như dã nhân, lắc lắc một túm lông gà, vừa hát thần khúc vừa xoay mông " uhm uhm ah ah" rất vui vẻ. Gã thấy việc này rất thú vị, nhưng lại không biết rằng nhảy đồng ít nhất phải nhảy một tiếng đồng hồ. Phủ đệ của Bạt Dã Cổ là một công trình kiến trúc hào nhoáng nhất trong cái thành này. Toàn bộ quy mô kiến trúc của nó tương tự với phủ đệ của một địa chủ bản địa ở Sơn Tây. Chỉ có điều những chỗ cần cẩn thận tỉ mỉ vẫn mang nét thô kệch và đơn sơ của thảo nguyên, không có nhiều sự trạm khắc điêu luyện . Nhưng trong cái phủ này không có chỗ để chứa được khoảng một trăm vị thủ lĩnh. Cho nên, Bạt Dã Cổ đã quây chỗ đất trống ở trước cửa phủ của mình rồi dựng một vòng lều trướng , có thể chứa tất cả các thủ lĩnh đến trước nghỉ ngơi, ăn uống. Cái khu đất trống ở giữa được dùng làm nơi nghị sự. Do cuộc hội nghị lần này vô cùng quan trọng, Chu Đồ, Mục Ân, Bạt Dã Cổ điều đến một đội trăm người, do tướng lĩnh thân tín chỉ huy, bao vây vòng trong vòng ngoài nơi hội nghị, canh phòng nghiêm ngặt, không cho phép những người không phận sự tới gần. Đám thủ lĩnh các bộ lạc đến thì chỉ cho phép mang theo một thị vệ vào trong. Thủ lĩnh các bộ lạc còn đang lục tục kéo đến. Đám người của Bạt Dã Cổ, Chu Đồ, Mục Ân thì đến trước. Mấy nhân vật tai to mặt lớn này phân biệt chiếm cứ một cái lều trướng. Bởi vì thân phận địa vị khác xa nhau nên thủ lĩnh các bộ lạc khác cũng không có ai dám tùy tiện xâm nhập. Lúc này, một vài kị sĩ mặc áo bào màu tro đang vây quanh một chiếc xe bò tới bên cạnh khu lều trướng, xoay người xuống ngựa, cũng không vội vàng đi tới, chỉ đang ở bên cạnh tuần tra, dường như đang tìm ai đó. Một lát sau, một người trong số bọn họ giao chiến mã cho đồng bọn, bước nhanh lên phía trước, lôi một tên lính tuần Đột Quyết lại, hạ giọng hỏi: - Ngươi có phải là người bên cạnh Mục Ân Đại Diệp Hộ không? Tên võ sĩ kia nhìn nhìn hắn, bực mình nói: - Đúng vậy, ngươi là ai, muốn làm gì? Người nọ mỉm cười nói: - Mộc Ti Đặc Cần muốn gặp Mục Ân Đại Diệp Hộ, xin thông báo giùm một tiếng!