Ngự tiền thái giám vừa mới tuyên "Có bản tấu sớm", Trương Giản Chi liền lách mình bước ra khỏi hàng, nói với Lý Hiển:
- Bệ hạ, từ khi Võ hậu cầm quyền tới nay, giết chóc nhiều, tù nhân bị oan đếm không xuể. Sau khi chính biến Thần Long, bệ hạ nhiều lần ban đại xá, nhưng vẫn còn có người bị tội oan chưa được bệ hạ ân điển.
Lão thần sau khi kiểm tra Tam pháp ti, phát hiện vẫn còn có những người sau đây cần bệ hạ long ân đặc xá: Thứ nhất, bọn người Chu, Lai, Tác, Khâu bị oan uổng nên trả lại sự trong sạch; thứ hai, con gái đã được gả đi của họ, được trả tự do; Thứ ba, con cháu của các quan lại bị án oan của triều trước nay đã được sáng tỏ đều được khôi phục tư ấm (kế thừa đặc quyền và tước vị của ông cha lúc trước). Thứ tư: gia nhân của Mãng thị (Vương hoàng hậu) và Kiêu thị (Tiêu Thục Phi) khôi phục lại họ cũ, kính xin bệ hạ ân chuẩn!
Lý Hiển lãnh đạm liếc mắt nhìn lão, nếu đổi lại là trước kia, những lời này của Trương Giản Chi sẽ không khiến cho ông ta đặc biệt liên tưởng, nhưng một người sau khi đã nảy sinh lòng ác cảm với một ai đó thì ông ta sẽ không tự chủ được đi nghiền ngẫm động cơ của đối phương, hơn nữa tuyệt đối sẽ không suy nghĩ ở mặt cao thượng.
Trương Giản Chi nói vừa dứt lời, Lý Hiển liền nghĩ:
- Từ khi Thần Long chính biến tới nay, đến nay đã hơn trăm ngày rồi, vị Chu công này tự xưng là Tể tướng chủ trì triều chính, cho quốc kế dân sinh, phương diện ngoại giao quân sự cũng không hề để tâm gây dựng, mỗi ngày tấu trước ngự tiền đều là còn có ai nên phong thưởng, còn có ai nên giải tội, đây là chuyện Tể tướng nên làm sao?
Kỳ thật, hiệu suất vận hành của quốc gia lúc này vốn là chậm chạp, Thần Long chính biến lại phát sinh ở tháng giêng, hiện giờ mới qua hơn trăm ngày, vừa mới tới rồi mùa xuân, ngoại trừ ra lệnh cho Hộ bộ quan chú ý cày bừa vụ xuân, trong khoảng thời gian này cũng quả thật không có gì quốc gia chính sách quan trọng phương châm cần định ra.
Còn nữa, Lý Hiển không phải thuận lợi kế vị, mà là dùng phương thức chính biến cưỡng ép đăng vị, lấy phương thức này phủ định người thống trị cũ, thưởng và phạt vốn nên làm một lần là tốt nhất, tẩy trừ đảng cũ, thành lập đảng mới, để củng cố chính quyền, trong khoảng thời gian này Trương Giản Chi đặc biệt chú ý đến phương diện này vốn cũng không có gì đáng trách.
Nhưng Lý Hiển đối với Trương Giản Chi đã có thành kiến, ông ta đã không nghĩ như vậy rồi, ông ta cho rằng bọn người Chu Hưng, Lai Tuấn là các ác quan đã hãm hại mọi người là trọng thần trong triều, sau lưng của Vương hoàng hậu và Tiêu Thục Phi đều có bóng dáng của thế gia đại tộc, Trương Giản Chi sửa lại án xử sai cho bọn họ, mục đích là ban ân huệ để lôi kéo bọn họ cho mình sử dụng, mở rộng thêm một bước lực khống chế của lão trong triều đình này, đạt tới mục đích một tay che trời.
Lý Hiển âm thầm cười lạnh:
- Hôm nay trẫm sẽ thu hồi quyền lợi của ngươi, cho ngươi về nhà làm phú ông không có việc gì làm đi, ngươi đó là nêu ra ân cho bọn hắn, nhưng cũng đừng mơ tưởng qua việc này sẽ có người cho ngươi sử dụng.
Lý Hiển thản nhiên lên tiếng, nói:
- Lời của ái khanh rất đúng, chuẩn tấu!
Lý Hiển chuẩn tấu việc này, khiến cho Trương Giản Chi sửng sốt.
Bên cạnh còn dễ nói, lão đoán chừng Hoàng đế sẽ đáp ứng, tuy nhiên đem gia nhân của Vương hoàng hậu và Tiêu Thục Phi cách chức làm họ Mãng và là do ý chỉ của Võ Tắc Thiên kiêu hùng. Thái độ gần đây của Hoàng đế rõ ràng là chuyển biến, có tâm làm nhạt ảnh hưởng của Thần Long chính biến, không muốn lật đổ hoàn toàn triều Võ Chu.
Cho nên lão đã chuẩn bị kĩ lưỡng một bộ lí do thoái thác, chỉ chờ khi Hoàng đế từ chối không đồng ý liền nói ra để thuyết phục Hoàng đế, lại không nghĩ Lý Hiển nóng lòng thi triển đòn sát thủ "Nắm giết", không lòng dạ nào ở vấn đề này cùng lão giằng co, đổi ngược lại làm cho lão có chút không biết làm sao rồi.
Trương Giản Chi ngẩn người, đành phải nuốt xuống một bộ lí do thoái thác đã được chuẩn bị kĩ càng, buồn bực đáp:
- Bệ hạ nhân từ!
Liền lui về trong ban.
Lý Hiển vừa thấy lại có đại thần muốn ra tấu nữa, có chút vội vàng, không đợi người nọ góp lời, Lý Hiển liền ho khan một tiếng, cất cao giọng nói:
- Chư vị thần công, trước tới nay hầu như các trung thần và gia quyến bị hàm oan đã sớm được sửa lại án sai, vì sao từ khi trẫm đăng cơ tới nay đã ba lượt đại xá thiên hạ, cho tới nay vẫn có người sót chứ?
Lý Hiển nhìn quanh chúng thần, thấy mọi người nhìn nhau ngạc nhiên, khẽ mỉm cười, lại nói:
- Bởi vì Nhị Trương lòng dạ khó lường, thừa dịp cơ hội mẫu thân trẫm bệnh nặng cầm giữ triều chính, trẫm bất đắc dĩ tru sát Nhị Trương, mẫu thân bệnh tình nghiêm trọng, đã không thể lo liệu được chuyện quốc sự, vội vàng truyền ngôi cho trẫm!
Những lời này của Lý Hiển đã được chuẩn bị tỉ mỉ từ trước, cho nên âm thanh phát ra có lực, khi nói đến chữ "Trẫm" ông ta cố ý ngừng lại một chút, trên cung vàng điện ngọc tập hợp âm thanh lại phóng đại hiệu quả vô cùng tốt, một chữ "Trẫm" lúc ấy quanh quẩn trong tai mọi người nhiều lần.
Lý Hiển trước sau hai lần tọa triều xưng đế, bình thường còn chưa từng có hăng hái như hôm nay, mắt thấy quần thần không nói gì, hít một hơi dài, ông ta lại cao giọng nói:
- Nước không thể một ngày không có vua, trẫm vì lo lắng cho mẫu thân, gấp gáp kế thừa đại bảo, nóng lòng bình phục hỗn loạn do Nhị Trương gây ra cho quốc gia, bởi đó nhiều loại quốc sách thi hành cũng không đủ chặt chẽ.
Võ Tam Tư lập tức cao giọng nói:
- Bệ hạ nói thật đúng!
Lý Hiển đem thanh âm lại cao thêm một đoạn, nói:
- Đối với việc tru sát Nhị Trương, trong việc ban thưởng của trẫm cũng có nhiều chỗ thiếu sót, mấy ngày qua, trẫm cân nhắc lại, quyết định phải tiến hành phong thưởng cho các đại thần trọng yếu có công lớn một lần nữa.
Lời vừa nói ra, mọi người càng thêm kinh ngạc, nghe Hoàng đế nói những lời này dường như còn ngại thưởng không đủ sao? Một vài vị đại thần chủ yếu phò trợ Hoàng đế đăng cơ, hiện giờ đều đứng hàng quốc công làm tới Tể tướng rồi, lại phong thưởng thêm nữa là phong như thế nào?
Đám người Trương Giản Chi lại mơ hồ có loại cảm giác chẳng lành, bọn họ cũng không biết rõ Hoàng đế có tính toán gì không, lại đều mơ hồ không thể tưởng được Hoàng đế muốn dùng biện pháp minh thăng ám giáng (bề ngoài là thăng, bên trong ngầm giáng), không tiếc lập tức tung ra năm vương vị cho các đại thần khác họ bọn hắn để đổi lấy hoàng quyền tuyệt đối. Tuy nhiên việc này trước đó Hoàng đế chưa cùng bọn họ thông qua nửa điểm tin tức, việc này cũng đủ để khiến cho bọn họ cảnh giác rồi.
Lý Hiển nói tới đây, thân mình khẽ dựa vào ghế ngồi, hai tay khoác lên trên lan can hình rồng, cao giọng tuyên:
- Thượng Quan Chiêu Dung, tuyên thánh chỉ!
Lời vừa nói ra, trên điện lập tức lại xôn xao, Hoàng đế ngay cả thánh chỉ cũng đã chuẩn bị rồi sao? Sẽ trực tiếp tuyên chỉ, căn bản không có thông qua Trung thư môn hạ! Từ khi Lý Hiển đăng cơ tới nay, ngoại trừ nửa che nửa đậy phong quan cho vài hoàng thân quốc thích, còn chưa bao giờ chuyên quyền đến như vậy.
Phía sau ngọc bình Cửu Long lóe ra một bóng dáng xinh đẹp thon thả, vừa xuất hiện, liền nhìn thoáng qua Dương Phàm một cách thân thiết đang đứng trong ban võ thần. Đêm qua Uyển nhi cũng bị giữ lại trong cung, nghĩ thánh chỉ cả đêm, tuy rằng trong thánh chỉ không có nói tới Dương Phàm, nhưng Dương Phàm và Công Thần đảng ít nhiều gì cũng có chút liên quan, Uyển nhi không biết lang quân có thể bị liên lụy hay không, thực sự lo lắng rất lâu.
Mà từ đêm qua sau khi Dương Phàm thổ lộ lòng trung với Lý Hiển, lúc nào cũng ở bên cạnh Võ Tam Tư, lại thêm một võ sĩ trong ban vệ từ đầu đến cuối như bóng với hình đi theo đám bọn hắn, hắn căn bản không có cơ hội đi gặp Uyển nhi, việc này cũng chính là nỗi niềm tâm sự mà hắn phải gánh chịu cả đêm.
Nhìn thấy Dương Phàm dùng ánh mắt ra hiệu an tâm, Uyển nhi mới thấy nhẹ nhõm. Nàng đứng ở ngự tiền, một ả cung nga đang cầm một khay phủ lụa vàng theo sát phía sau, ánh mắt của Uyển nhi hướng quần thần hơi hơi đảo qua, giơ tay lấy ra một trục thánh chỉ, từ từ mở ra.
Chức vị của vị Thượng Quan Chiêu Dung này ở trong cung, có phủ đệ ở ngoài cung, hưởng thụ phẩm lộc hoàng phi, đảm nhiệm chức vụ cũng là đại thần, cũng giống như là vị nữ hoàng đế kia, coi như là từ xưa đến nay có một không hai rồi. Cả triều văn võ đều hiểu thân phận thực sự của vị Chiêu Dung này, đối với việc nàng tuyên chỉ tự nhiên không có gì nghi ngờ.
Uyển nhi tuyên đạo thánh chỉ thứ nhất là nhằm vào phủ Tương Vương đấy. Bản thân Tương Vương đã được gia phong An Quốc Tương Vương, thực ấp vạn hộ, nghi thức cảnh vệ giống như Thiên tử, thật sự là không thể thăng được nữa, Lý Hiển sẽ ban thêm cho năm con trai của Tương Vương.
Lý Thành Khí đảm nhiệm Tả Tán Thiện Đại Phu, phong thêm Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, thực ấp ba trăm hộ. Lý Thành Nghĩa đảm nhiệm Ti Nông Thiếu Khanh, phong thêm Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, lại ban thêm thực ấp hai trăm hộ. Ba đứa con Lý Long Cơ, Lý Long Phạm phân phong địa phương, khai phủ xây dựng công sở, thiết lập nhân viên, chính thức trở thành trưởng quan một quận.
Con cả và con thứ của Tương Vương sở dĩ không cho ra bên ngoài địa phương, lại là bởi vì Tương Vương còn, đạo làm con nhất định phải có người tận hiếu bên cạnh, cho nên không thể đem tất cả năm đứa con đều phân phong địa phương, tuy nhiên lần này phủ Tương Vương có ba đứa con phân phong địa phương, lập tức nắm giữ ba quận, điều này thật sự là có lợi ích thực tế vô cùng rõ ràng.
Đạo thánh chỉ này tuyên bố xong, chúng công thần đều có phần không hiểu ra làm sao, bởi vì Lý Hiển đối với vị huynh đệ đã từng làm Thái Tử cũng đã từng làm qua Hoàng đế này của y trong lòng hết sức đề phòng, việc này không lừa được ai, hiện giờ ông ta đột nhiên thêm ân, chẳng lẽ Thiên tử vòng vo mưu tính chuyện gì?
Đạo thánh chỉ này tuyên bố xong, Thượng Quan Uyển Nhi lại cầm lấy đạo thánh chỉ thứ hai, bởi vì nàng đứng ở phía trên đan bệ, quần thần ở dưới nhìn không tới trong cái khay kia còn có thánh chỉ nữa hay không, chỉ có thể nhẫn nại chờ nghe.
Đạo thánh chỉ thứ hai này chính là thêm ân cho công chúa Thái Bình. Công chúa Thái Bình lúc trước sau khi thành thân với Tiết Thiệu, vốn có hai trai hai gái, sau lại thành thân với Võ Du Kỵ, bởi vì bản thân mình có tình ý với Dương Phàm nên đã để cho Võ Du Kỵ nạp thiếp, Võ Du Kỵ hiện giờ sinh ra hai trai hai gái, cũng quy về danh nghĩa của Thái Bình, cho nên Thái Bình hiện giờ xem như có bốn con trai.
Trong bốn đứa, ngoại trừ một đứa còn nhỏ tuổi, ba đứa còn lại đều được phong tam phẩm, con thứ Tiết Sùng Giản được thụ phong là Dĩnh Quốc Công, làm Thái Trung Đại Phu Ti Lễ Thừa, gia phong Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu. Lý Hiển sở dĩ đối với con thứ của công chúa Thái Bình phá lệ thi ân, là vì đứa con cả của công chúa Thái Bình tương lai phải kế thừa vương vị của Võ Du Kỵ, hiện tại phong cho y làm một quốc công cũng không tính là lợi ích thực tế.
Về phần mấy đứa con gái của công chúa Thái Bình, thánh chỉ đều gia phong làm Huyện chủ, mà Huyện chủ này vốn là con gái của thân vương mới có thể có được danh hiệu, con của Công chúa vốn không có đặc quyền này,việc làm này của Hoàng đế rõ ràng là đem công chúa Thái Bình xem như thân vương Hoàng Thất rồi.
Đạo thánh chỉ này vừa ra, trên đại điện vốn xôn xao lập tức biến thành xôn xao hơn nữa, tước vị, chức quan, thực ấp dường như không cần đều ném ra bên ngoài, Hoàng đế đột nhiên biến thành thiện tài đồng tử, đây là muốn điên à? Lý Hiển an tọa ở trên, khẽ cười, không hề động đậy.
Chúng thần vừa thấy liền hiểu được còn có phía sau, lập tức đều trở nên yên tĩnh, chỉ thấy Thượng Quan Uyển Nhi từ trên bàn Hoàng Lăng Thác lại chậm rãi cầm lên đạo thánh chỉ thứ ba. Dương Phàm nhìn đôi tay thon mềm nhẹ nhàng mở ra thánh chỉ, không khỏi âm thầm thở dài, ánh mắt khẽ nhìn xuống.
Đêm qua từ đầu đến cuối đều có nội vệ cao thủ cùng đi bên cạnh, hắn dù có lòng cũng không thể làm được gì, huống chi Hoàng đế phong vương đoạt quyền đối với Công thần đảng, ép nghỉ quang vinh, thủ đoạn không coi là quá mãnh liệt, mà hắn lại không coi là thuộc Công thần đảng, bảo hắn bỏ mặc tính mạng của bản thân và người nhà, dưới tình huống Hoàng đế đã có sự chuẩn bị điều động Thiên kỵ được ăn cả ngã về không, hắn làm không được.
Hơn nữa, ước nguyện ban đầu của hắn là ủng hộ Lý phục Đường, hôm nay là hoàng đế của Lý Đường bất mãn công thần tự chuyên, muốn đoạt lại quyền lực của đế vương, hắn không có một lý do nào có thể thuyết phục bản thân để chiến đấu vì lợi ích của Công thần đảng. Nhưng dù sao trong lòng Dương Phàm cuối cùng cũng khó tránh khỏi một tia thương xót.