Chương 280: Vừa đến, lại đi

Say Mộng Giang Sơn

Nguyệt Quan 19-02-2024 14:30:16

Cư Diên hải, Hạp Khẩu sơn. Sát Sất Trung Nghĩa vung đại đao to như một cánh cửa, chém cả người lẫn ngựa làm hai khúc, một thân máu tươi bắn tung tóe, nhe răng cười độc ác phóng tên vào người Đột Quyết thứ hai. Hộ binh hai bên gã cuống quít giục ngựa đuổi theo đề phòng Tướng quân xảy ra chuyện bất ngờ. - Phốc! Một đao quét ngang, một binh lính Đột Quyết bị gã dùng một đao chém gọn thành hai nửa. Bì giáp lá chắn gì đi nữa, dưới đại đao đáng sợ như thế cũng không làm nên chuyện. Nửa thân trên rơi xuống ngựa, tay còn nắm chặt dây cương, bị ngựa kéo đi, nửa thân dưới vẫn ngồi trên lưng ngựa, nhìn vô cùng đáng sợ. Sa Sất Trung Nghĩa lau máu trên mặt, hét lớn: - Giết! Giết! Giết! Một thân dính đầy máu người, vung một cây đao đầy máu, hình dáng này giống như huyết ma. Sa Sất Sung Nghĩa là người Sa Đà, trời sinh tính tình hung hãn. Gã bài binh bố trận, bản lĩnh điều binh khiển tướng đều không bằng các danh tướng Đại Đường khác, nhưng để làm chủ tướng tiên phong chiến đấu anh dũng cũng thừa đủ. Lần này, quân coi giữ Cư Diên hải hợp lại cùng với viện quân các nơi từ Cư Diên hải trước kia đánh nghi binh người Đột Quyết đến cứu viện tổng cộng là hai vạn kỵ binh. Chiến mã không đủ, liền từ Cư Diên hải chia đến, ra ngoài Cư Diên hải, vào trong Hạp Khẩu sơn mai phục. Hai đường đại quân Đột Quyết Chu Đồ và Mục Ân ngươi truy ta đuổi, lặn lội đường xa, vội vàng chạy về phía Hãn Đình. Dọc đường đi màn trời chiếu đất mỏi mệt chịu không nổi, lại phải thay phiên gối giáo chờ sáng, canh phòng nghiêm ngặt đề phòng đối phương tập kích đêm, đến lúc này đều kiệt sức. Kết quả khi bọn họ đuổi tới Hạp Khẩu sơn, sớm nghỉ ngơi dưỡng sức. Quân Đường chờ đã lâu, lúc này dốc toàn lực, chia quân Đột Quyết lề mề như một con rồng dài lê thê làm hai nửa. Quân Đường đánh đâu thắng đó, xung phong không gì cản nổi, đột phá trung lộ, sau đó nhanh chóng tấn công ra hai cánh mở rộng. Quân đội Đột Quyết, một phần là sau hai đại trận lục đục nội bộ, toàn trận hình lại kéo dài hơn mười dặm đường, cực kỳ rời rạc, căn bản không có biện pháp hữu hiệu chỉ huy tam quân, trở nên năm bè bảy mảng. Hai vạn quân Đường chẳng khác gì một đám hổ lang xông vào giữa bầy cừu tùy ý giết hại. Chiến trường như thế, một khi hệ thống chỉ huy không nhạy bén sẽ trở thành một đòn đả kích trí mạng. Dũng sĩ Đột Quyết ngoan cường dũng mãnh tất cả đều rối loạn, chỉ có thể từng người tự tác chiến. Mà quân Đường đang sĩ khí đại chấn. Sa Sất Trung Nghĩa suất lĩnh thủ hạ đột phá, bọc đánh, tiêu diệt, lại đột phá... Cứ như thế lặp lại, không ngừng như tằm ăn rỗi ăn hết quân đội Đột Quyết. Quân địch căn bản không thể hình thành đòn phản kích hữu hiệu, lúc này chỉ xem quân Đường có bao nhiêu khí lực, giết được bao nhiêu người mà thôi. Một trăm ngàn đại quân Đột Quyết, khi quay về vốn đã không đủ tám vạn. Một trận chiến ở Hạp Khẩu sơn còn tổn thất nhiều hơn. Cuối cùng, trốn được về đến thảo nguyên Đột Quyết không đến sáu vạn người. Không phải Mục Ân và Chu Đồ quá chủ quan, mà là hiện bọn họ đang đề phòng lẫn nhau. Mặc dù bọn họ đã sớm có chuẩn bị cho việc quân Đường đánh lén nhưng cũng không có tác dụng lớn. Huống chi, quân Đường luôn áp dụng thế thủ, chưa từng chủ động tập kích ngoài biên cương xa quá phạm vi tập kích của bọn họ. Không có khả năng bỗng nhiên biến thành có thể đã khiến bọn họ tổn thất không gì tả nổi. Hai đường tàn quân của Chu Đồ và Mục Ân ngươi truy ta đuổi chạy trốn tới Hãn Đình, kết quả, bên Hãn Đình không ngờ gió êm sóng lặng. Tuy bệnh tình Cốt Đột Lộc Khả Hãn nguy kịch nhưng vẫn còn có tiếng nói. Mặc Xuyết cũng chưa từng bước lên ngôi Khả Hãn. Giữa các bộ lạc căn bản không phát sinh nội loạn công chiến lẫn nhau. Vì thế, một hồi chiến tranh võ mồm lại bắt đầu. Mục Ân chỉ trích Chu Đồ lâm trận sợ chiến, tự quyết lui binh. Chu Đồ chỉ trích Mộc Ti lôi kéo bộ hạ của mình, đưa ra tin tức Mặc Xuyết đăng vị giả. Mộc Ti có miệng nhưng cũng chỉ có thể kêu oan. Rốt cuộc, cũng có một vài người nghĩ đến, có phải có một người diện mạo giống hệt Mộc Ti, giả mạo Mộc Ti khơi mào hỗn chiến giữa các bộ thảo nguyên hay không? Nhưng lời này bị phản đối, bị một số người cười nhạt khiển trách hoang đường. Ngay sau đó Tiêu Mục Mộc lại nhảy ra công khai lên án Mộc Ti bắt người cướp của bộ lạc mình. Cốt Đột Lộc thật đã chết rồi, bệnh nặng quấn thân, cái chết đã ầm ầm lao đến! Vì thế, trận cãi vã giữa các bộ lạc lại thêm một đề tài quan trọng nữa: Ai tới kế thừa Hãn vị? Vào thời khắc mấu chốt này, vì lôi kéo lòng người, Mặc Đốt Bất Đắc không thể không trừng phạt đứa con vẫn kêu oan này. Mặc kệ Mộc Ti có phải hung thủ bắt người cướp của chư bộ A Sử Đức không, cũng không quản y có thật sự giả truyền tin Khả Hãn đã chết, lôi kéo Lư Bất Cổ không, Mặc Xuyết quyết đoán thi hành hình phạt trực tiếp với y, phái y đến Bắc Hải chăn dê. Hôn sự giữa Mộc Ti và Mục Hách Nguyệt đương nhiên cũng thất bại. Mặc Xuyết gần như là thần tốc kết một mối hôn nhân nữa với Mục Ân, hứa gả con gái Mục Hách Nguyệt cho một đứa con trai khác của A Sử Na Bặc Câu. Tập tục hôn nhân của Đột Quyết, một khi phụ thân, huynh trưởng hoặc thúc phụ bá phụ không còn, ngoại trừ mẹ đẻ, đứa con có thể nạp các nữ nhân khác như mẹ kế, thím, chị dâu... làm nữ nhân của mình, đổi thành một đứa con trai khác thật sự cũng không vấn đề gì. Sau đó, Mặc Xuyết lại khẩn cấp cưới em họ bố của Đại Diệp Hộ Chu Đồ A Sử Đức bộ làm vợ, hứa hẹn một khi trở thành Khả Hãn sẽ lập nàng làm Khả Đôn (Hoàng hậu), tranh thủ giành lấy sự ủng hộ của A Sử Đức bộ. Các con của Mặc Xuyết cũng đi tìm sự ủng hộ khắp nơi. Chỉ tiếc bọn họ cũng không đoàn kết, ai cũng muốn tranh thủ giành ngôi Khả Hãn cho mình, lực lượng phân tán, đến nỗi bị Mặc Xuyết đánh tan từng người. Nhưng lão muốn đạt được thắng lợi cuối cùng, chỉnh hợp chư bộ thảo nguyên như trước vẫn cần một khoảng thời gian dài. Mưa gió trên thảo nguyên trong thời gian ngắn cũng chưa thể tạnh. Sau khi Đột Quyết lui binh, Minh Uy thú lại khôi phục sự yên tĩnh và hòa bình trước kia. Những gia đình trước đó dìu già dắt trẻ chạy trốn lại lục tục quay về quê nhà, thành nhỏ lại náo nhiệt như cũ. Thiên Ái Nô một mình đi lại trên phố, xem một đai lưng da cá mập tại một cửa hàng trong một con ngõ nhỏ. Hôm qua nàng phát hiện ra đai lưng của Dương Phàm đã cũ sờn cả mép. Hôm nay rảnh rỗi đi dạo thấy người này có bán các loại đai lưng da trâu, muốn chọn một cái cho hắn. Nàng đang cẩn thận chọn, bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một người. Tính cảnh giác được nuôi dưỡng từ nhỏ không biến mất, người nọ đột ngột tiếp cận, cũng không giống như người xem hàng bình thường, nàng lập tức nắm chặt kiếm đeo bên hông, nhưng khi nàng xoay người sang chỗ khác, thấy rõ dung mạo người kia, vẫn không khỏi ngẩn ngơ. Người kia là một trung niên hơn ba mươi tuổi, dung mạo rất bình thường, bảo ngươi nhìn một cái xong cũng rất khó nói được hình dáng gã có điểm gì đặc biệt. Gã mặc trường bào lệch tà của người Hán, chắp hai tay sau lưng, cười híp mắt nhìn đai lưng các màu trên sạp, lại tủm tỉm nhìn thoáng qua Thiên Ái Nô, rồi xoay người thản nhiên bước đi. Sắc mặt Thiên Ái Nô hơi trắng bệch, nàng cắn môi bước theo gã. Trong một hẻm nhỏ, hai người dừng lại. Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống dải băng đóng trên đầu tường bên cạnh bọn họ. Băng tan nhỏ giọt tách tách. Mùa xuân đã tới. - Tư Đồ Lượng, sao ngươi lại tới đây? - Ngươi đến Lũng Hữu rất lâu không có tin tức. công tử rất không an tâm, phái mười người đến tìm hiểu tung tích của ngươi. Ha ha, ta chỉ là một người may mắn nhất trong số đó thôi. - Công tử đang tìm ta? - Không sai! Ngươi không có việc gì nhất định Công tử sẽ rất vui! Vậy theo ta quya về đi! - Cái này... nhiệm vụ công tử giao ta còn chưa làm xong. Thẩm Mộc đang ở ngay trong tòa thành này, ngươi biết không? - Đương nhiên ta biết. Đột Quyết đã lui binh, y còn biết bao nhiêu chuyện phải làm, còn có thể ở lại đây bao lâu? Y cũng sẽ về Trường An ngay thôi. Một khi đã về Trường An rồi thì ngươi cũng không tra thêm được gì nữa, nên theo ta về Hoa Sơn đi! - Hừ! Vậy được rồi, ta còn nhiều thứ ở trong dịch quán... Tư Đồ Lượng ung dung nói: - Ngươi có thể có cái gì quan trọng? Không cần lấy! Thiên Ái Nô khẽ nhướn mày nói: - Nếu như có liên quan đến chuyện công tử phân công thì sao? Tư Đồ Lượng trầm ngâm một chút, mỉm cười nói: - Tốt! Ta cùng ngươi đi! Trong dịch quán, Thiên Ái Nô mang theo một bọc nhỏ nói với Tư Đồ Lượng: - Đi thôi! Hai người một trước một sau vừa mới ra khỏi cửa, Thiên Ái Nô bỗng nhiên nói: - A! Chờ một chút, ta đi rửa mặt! Nàng đưa cái bọc cho Tư Đồ Lượng, xoay người vào trong phòng đang mở cửa, bên tường có một cái chậu, rửa mặt sạch sẽ và lau khô, đi ra ngoài, thản nhiên cười nói với Tư Đồ Lượng đã sắp mất kiên nhẫn: - Đi thôi! Dương Phàm và Thẩm Mộc ngồi chung một xe, đang vui vẻ quay về dịch quán. Bọn họ đã nhận được tin chiến thắng ở Cư Diên hải, còn về những sóng gió phát sinh ở Đột Quyết Hãn Đình hiện giờ bọn họ chưa rõ lắm. Thẩm Mộc mỉm cười nói: - Nguy cơ này cuối cùng cũng có thể giải quyết xong. Ta lún đủ sâu ở Tây Vực rồi, ít ngày nữa sẽ quay về Trường An. Trương Nghĩa đã bảo Diệp An giữ lấy Niết Thủy, ta sẽ phái y bảo hộ các ngươi, áp giải nhân chứng quan trọng này quay về Lạc Dương. Bên Lạc Dương ta đã sắp xếp xong xuôi. Ngươi chỉ cần để ý làm theo ước định trước đó của chúng ta là được. Khi cần giúp đỡ sẽ có người giúp ngươi. Dương Phàm cười ra tiếng. Thẩm Mộc nheo mắt liếc hắn một cái, lại nói: - Ta xem ngươi và A Nô cô nương rất gần gũi... ! Nàng là người bên cạnh Khương công tử, ngươi định làm thế nào? Dương Phàm đang cười, liền im bặt, hơi đau đầu xoa xoa cái trán. Thẩm Mộc mỉm cười nói: - Ha ha, ta rất thích giúp người thành toàn đấy, có muốn ta chiếu cố giúp ngươi một tay không? Dương Phàm cười khổ: - Không phải như vậy, thật sự là... Thực không dám giấu, Thẩm huynh, tiểu đệ ở Lạc kinh có một vị nữ tử thật tốt đã định chuyện cả đời rồi. Thẩm Mộc không cho là đúng: - Đại trượng phu tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường. Lần này ngươi hồi kinh, bằng công lao của mình, một vị trí Tướng quân chắc chắn trốn không thoát được. Cho dù cưới thêm một thê tử thì đã sao? Dương Phàm chần chờ một chút, lắc đầu nói: - Thân phận của vị cô nương kia thật sự là... Thôi đi! Ta cũng không muốn ủy khuất A Nô. Đàn ông tốt trong thiên hạ còn nhiều mà. Nam nữ gắn bó làm bạn, lâu ngày tự nhiên sinh tình. Nếu ra đi, qua ít ngày sau, tâm tư này của nàng cũng sẽ phai nhạt thôi. Thẩm Mộc ngoài ý muốn, hỏi: - Hả? Vị nữ tử gần gũi trong kinh kia của ngươi rất có thân phận sao? Ha ha, thủ đoạn của Nhị lang thật hay! Ta lại không biết! Tuy nhiên, nói vậy, đích xác không nên dây dưa với A Nô cô nương. Nàng là một nữ tử tốt, làm thiếp không khỏi thiệt thòi cho nàng. Cũng không chắc nàng chịu làm thiếp thất. Xem bộ dạng ngươi như vậy hẳn là cực kỳ yêu nữ tử Lạc kinh kia. Nếu nàng không muốn ngươi nạp thiếp, có lẽ ngươi cũng không dám nghịch ý nàng. Góc đường ngoài cửa sổ treo một tấm biểm mộ binh. Minh Uy thú lần này chết trận không ít binh lính, đang cần bổ sung. Chế độ phủ binh Đại Đường từ năm Cao Tông đã từ từ tan vỡ. Với tình thế bức bách của địa khu biên tái, hiện đã bắt đầu áp dụng chế độ mộ binh rồi. Thẩm Mộc chỉ vào đám người xếp hàng báo danh tòng quân, tràn đầy cảm thán nói: - Luật pháp triều đình ta, nam nhi hai mươi tuổi thành hôn, những người đến mộ binh này cũng hai mươi tuổi! Nó nói lên điều gì? Nói lên rằng làm trượng phu cũng không dễ hơn giết người! Sống cũng không dễ hơn đánh giặc, nữ nhân cũng không dễ đối phó hơn kẻ thù! Nếu cả hai nữ nhân cùng xuất sắc, ngươi chỉ nên chọn một vẫn tốt hơn, bằng không..., ngươi sẽ rất đau đầu, rất đau đầu...