Chương 96: Kiều ca hồ đồ chịu chết
Dương Phàm chần chừ một lát, tự nhủ mình phải thận trọng. Chợt trông thấy Tô Phường chính chắp tay sau lưng, nhíu mày bước ra từ trong ngõ, hắn lập tức chạy theo, vẫy tay chào hỏi:
- Tô Phường chính!
Tô Phường chính thấy hắn liền dừng lại, nói:
- Ồ, Tiểu Phàm đã về rồi!
Dương Phàm nói:
- Vâng, ra ngoài dạo chơi mấy ngày, chẳng tìm được nghề ngỗng gì tử tế cả. Phường chính, mấy ngày nay trong chúng ta phường không xảy ra chuyện gì chứ? Sao trông mọi người đều có vẻ kì lạ vậy?
- Phường chúng ta...ôi!
Tô Phường chính lắc đầu thở dài nói:
- Ngươi đó, mau đi gặp Mã Kiều đi, đứa nhỏ này, lần này coi như xong rồi!
Dương Phàm giật mình kinh hãi, nói:
- Mã Kiều làm sao vậy?
Tô Phường chính lại lắc đầu thở dài nói:
- Chuyện nói ra thì dài lắm, ây da, đợi lão phu kể xong thì e là ngươi không kịp nhìn mặt hắn lần cuối rồi, ngươi mau đi gặp hắn đi.
- Vậy được.
Dương Phàm không hỏi thêm gì nữa mà vội vàng chạy tới Mã gia, Tô Phường chính nói với theo:
- Ngươi chạy đi đâu vậy, hắn đang ở nơi hành hình Nam môn của Nam thị ấy! Đến nhà hắn bây giờ phỏng có ích gì?
- Hành hình ư?
Dương Phàm càng kinh hãi hơn, liền ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài phường, vừa chạy vừa nghĩ:
"Hành hình? Mới qua có mấy ngày mà Mã Kiều đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Phường chính ngẩng đầu lên nhìn trời, lắc đầu thở dài rồi lại cúi đầu than thở, dậm chân nói:
- Không được, lần này không trừ tà không được rồi! Ai ya, Nhị Hỏa, ngươi mau tới chỗ Hoằng Thủ quan kêu Nhất Trọc tới đi!... À, Nhất Trọc đạo trưởng giờ đã là hòa thượng rồi, ngươi vào thành xem còn có vị đạo trưởng nào nữa không, mời y vào phường làm phép xua đuổi tà ma, mau lên!
Ngã tư phố lúc này người xúm lại xem còn đông hơn hôm hành quyết bảy phạm nhân, chỉ có điều, giờ đây người sắp sửa bị hành quyết lại chỉ có một, đó chính là Mã Kiều.
Mã Kiều hiện giờ đã là người nổi tiếng khắp thành Lạc Dương.
Tuy gã đã thông dâm với thê tử của thương nhân Ngô Quảng Đức, lại lỡ tay đẩy ngã chết người đàn bà này nhưng quan phủ lại không điều tra được gã. Nhưng ngay tại pháp trường này, gã đã quang minh lỗi lạc đứng ra nhận tội để minh oan cho Ngô Quảng Đức thì trong lòng bách tính thời Đường, rất nhiều người đã quên đi hành vi bại hoại của gã lúc trước mà chỉ nhớ tới hành động trượng nghĩa của gã bây giờ mà thôi.
Bởi vậy nên người kéo tới xem hành hình hôm nay đặc biệt đông, có người thì là vì tò mò, người thì muốn trông thấy tận mắt người "nổi tiếng" ở Lạc Dương này.
Kỳ thực trong lòng những người tường tận nội tình và am hiểu luật pháp cũng cảm thấy bất bình thay cho Mã Kiều. Bởi theo pháp luật thời Đường thì trừ cố ý giết người, các hành vi phạm tội khác nếu không bị quan phủ bắt giam mà chủ động tự thú thì có thể được miễn tội. Nhưng lúc này, có ai dũng cảm dám đứng ra bênh vực cho một thanh niên đường phố mà đắc tội với Hình Bộ phủ Lạc Dương Chu Hưng đây?
Việc xử án oan, giết lầm người vô tội đã mang lại tiếng xấu cho phủ Lạc Dương, họ đã cố ý gán cho Mã Kiều tội cố ý giết người, ban án tử hình.
Mà Mã Kiều lại không hiểu chút nào về luật pháp, gã căn bản không hiểu tội danh ghi trong bản án là " Quá phẫn nộ gây án mạng" và "Đẩy ngã gây chết người" đối với phán quyết cuối cùng dành cho gã lại có sự khác biệt lớn đến như thế nào. Trong đầu gã chỉ nghĩ tới cái chết, lại nghĩ Bảo Ngân Ngân tuy ác độc nhưng cũng không đáng chết trong tay mình nên giờ nhận án tử như vậy cũng là đích đáng. Thế là gã cũng chẳng suy nghĩ nhiều, lập tức điểm chỉ nhận tội.
Giang Húc Ninh và mẹ hai người hai bên dìu Mã mẫu, nước mắt lưng tròng nhìn Mã Kiều trên hình đài.
Mã Kiều tay bị trói quặt về sau, lưng cắm một thẻ bài ghi chữ "Trảm" bên trên, quỳ gối trên hình đài.
Huynh đệ Mã gia đều đã đến đây, các cô dì chú bác của Mã Kiều tổng cộng có sáu người còn tại thế, hàng anh em với gã thì có đường huynh đường đệ, đường tỷ đường muội tất cả gần như đều đã có mặt đông đủ, chiếm trọn một góc pháp trường, nhưng lại không đem quan tài đến.
Bởi vì sau khi Võ Tắc Thiên lên cầm quyền thì đã khởi xướng khôi phục Chu Lễ, tội nhân sau khi bị xử tử thì sẽ bị bỏ xác ngoài đường thị chúng ba ngày rồi mới cho phép người nhà đem thi thể về. Sáu phạm nhân bị hành quyết mấy hôm trước cũng bị phơi thây ba ngày giữa chợ rồi người nhà mới được đem quan tài đến đưa về. Mã Kiều tuy là tự thú nhưng cũng không ngoại lệ.
Hôm nay người giám sát hành hình không phải Lạc Dương úy Đường Túng, bởi lần trước y đã vội vàng kết án lầm cho Ngô Quảng Đức nên rất mất mặt, đương nhiên không dám tới giám sát việc hành hình nữa. Chủ trì việc hành quyết là một vị quan khác của phủ Lạc Dương - thôi quan Hô Phá.
Mã Kiều quỳ gối trên pháp đài, nhìn mẹ già mà khóc không thành tiếng, kêu lớn:
- Mẹ, hài nhi bất hiếu, đã phụ công ơn nuôi dưỡng của mẹ rồi!
Nói xong, Mã Kiều dập đầu ba cái.
Mã Kiều thẳng lưng, nước mắt lăn dài, hướng sang các huynh đệ Mã gia nói:
- Các vị huynh đệ, Mã Kiều đi đây, Cao đường lão mẫu sau phải nhờ vả cả vào các vị rồi.
Dứt lời, gã cúi người khấu đầu ba cái.
Quan giám trảm Hô Phá khẽ cau mày, vươn người thò tay rút ra một tấm thẻ màu đỏ ném xuống pháp đài, trầm giọng nói:
- Giờ khắc đã tới, hành hình!
Một đao phủ mình trần, cổ quàng một chiếc khăn đỏ cầm một chén rượu lên nói với Mã Kiều:
- Người anh em họ Mã này, ngươi là một đại trượng phu mà ta vô cùng khâm phục, hôm nay tiễn ngươi lên đường, mời người anh em cạn chén rượu này để lên đường cho thanh thản.
Gã đao phủ này mặt mày dữ tợn, giọng nói cũng đầy vẻ hung dữ. Mã Kiều nhìn gã, vuốt cằm nói:
- Đa tạ lão huynh, chén rượu này, mượn tay huynh, ta cạn.
Đao phủ cười ha hả, nói:
- Sảng khoái lắm!
Gã nâng bát rượu tới trước mặt Mã Kiều, Mã Kiều tu ừng ực một hơi.
Mã Kiều bình thường rất thích ẩu đả gây lộn trên phố, hung hăng không biết sợ chết là gì, đến mức gã còn được người ta đặt cho biệt danh là " Mã to gan" . Nhưng hôm nay, khi thực sự phải đối mặt với cái chết, trong lòng gã cũng không khỏi kinh sợ, bát rượu trước mặt một hơi uống cạn, đầu óc đã có chút choáng váng nên nỗi sợ hãi cũng đã giảm đi nhiều.
Sau khi uống cạn không còn một giọt rượu, Mã Kiều thở dốc, liếm chút rượu còn lại bên mép, gã nhìn lướt qua mẫu thân đang đứng dưới. Mẫu thân gã tuổi đã cao, tận mắt trông thấy con mình sắp sửa bị chém đầu thì không chịu nổi kích động mà ngất lịm đi.
- Tráng sĩ, lên đường thôi!
Gã đao phủ hét lớn một tiếng, liền giương cây đao đầu quỷ trong tay lên!
- Dừng tay!
Một tiếng hét lớn vang lên, chỉ thấy một một gã công nhân duy trì trật tự ngã nhào trên mặt đất. Sau đó là một lưỡi đao sáng loáng như gương tức thì bay về phía hình đài, ngăn lại cây đao trong tay gã đao phủ. Tiếp đó, một bóng người nhào tới, nhảy lên pháp trường, ngay lập tức chộp lấy đao đầu quỷ, chặt đứt dây trói sau lưng Mã Kiều chỉ trong nháy mắt.
- Đi!
Người che mặt hét lớn một tiếng, kéo Mã Kiều đi. Lúc này tên công nhân duy trì trật tự mới chật vật bò lên, rút đao bên hông ra hét lớn:
- Có kẻ cướp pháp trường!
Nhưng vừa sờ tới hông gã đã phát hiện ra đao của mình đã bị lấy mất từ bao giờ.
Người bịt mặt một tay cầm đao, một tay kéo Mã Kiều đi, bước chân vô cùng gấp gáp.
- Cướp pháp trường! Có kẻ cướp pháp trường!
Đám dân chúng vây lại xem cũng hô to, vừa có chút hoảng sợ lại vừa cảm thấy phấn khích.
Người phía sau ra sức đẩy người phía trước, sợ kẻ cướp pháp trường kia sẽ giết nhầm mình mà cố sống cố chết chen chúc xô đẩy nhau, cả pháp trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Mã gia có nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy, những người cơ trí thông minh trông cảnh tượng tán loạn trước mắt bèn mau chóng giúp Mã Kiều chạy trốn.
Cảnh cướp pháp trường này ở trong Bình thư, trong hí kịch được tái hiện hàng trăm lần, nhưng ở trong hiện thực thì trăm năm cũng khó gặp được một lần, đám công nhân quan phủ làm việc đã quen, xưa nay xử quyết phạm nhân nhiều lắm chỉ gặp cảnh người nhà phạm nhân khóc rống gào thét, dân chúng vây quanh náo loạn quá thì dùng cọc gỗ đóng bốn gốc rồi lấy dây thừng kéo căng xung quanh để tạo cách ly với người dân, chỉ duy có cảnh cướp pháp trường này thì đúng là lần đầu tiên nên kinh nghiệm không đủ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Người bịt mặt kia một tay đánh lui được hai gã công nhân, xông vào đám đông trước mặt. Hơn ngàn người lập tức trở thành một đám hỗn loạn. Hơn hai mươi công nhân phụ trách duy trì trật tự ở pháp trường cũng đành bó tay, trong biển người trước mặt làm sao còn phân biệt ra được tội phạm với dân thường nữa?
Mẹ của Mã Kiều từ trong cơn hôn mê dần dần tỉnh lại, kêu lên một tiếng thống thiết:
- Con của ta...
Giang Húc Ninh mừng rỡ kêu lên:
- Đại nương, Mã Kiều được người ta cứu đi rồi! Có người cướp pháp trường!
Giang Húc Ninh nói xong, trong lòng dậy lên một nỗi nghi vấn:
" Kì lạ thật, người tới cướp pháp trường kia có thể là ai đây? Nhìn bóng hắn sao lại giống Tiểu Phàm như vậy?"
***
Người bịt mặt kéo Mã Kiều chạy như điên không dám ngơi nghỉ một một phút nào. Sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của đám công nhân, chạy vào phường Gia Thiện, họ rẽ vào một con phố, cuối cùng dừng lại ở một con hẻm nhỏ yên tĩnh, quay lại nhìn Mã Kiều, dùng giọng nói người khàn khàn của người trung niên nói:
- E là ngươi không về được nhà nữa rồi, nhân lúc cổng thành vẫn còn chưa bị phong toả, hãy mau chóng lánh đi đi.
Mã Kiều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn gã, nói:
- Tiểu Phàm?
Ánh mắt người bịt mặt trong phút chốc lộ ra vẻ kì quặc, trong lúc cấp bách, hắn chỉ kịp xé tạm một mảnh áo làm khăn che mặt, đầu tóc còn chưa kịp cải trang nên trông không giống với một gã trung niên chút nào. Thế nhưng vì sao Mã Kiều lại dám chắc đây nhất định là hắn?
Mã Kiều chắc như đinh đóng cột, nói:
- Tiểu Phàm, ta biết chính là đệ!
Người bịt mặt thoáng chút do dự, tháo khăn bịt mặt xuống. Quả nhiên là Dương Phàm, Dương Phàm vẻ mặt đầy hoài nghi, nói:
- Sao huynh nhận được ra ta?
Mã Kiều trên mặt cũng hiện ra vẻ kì quái:
- Ta không nhận ra, chỉ biết rằng, chắc chắn là đệ! Còn có ai có thể cứu ta đây? Ha ha...thực ra... đêm hôm đó, ở phủ Dương lang trung, thời điểm Hoàng Kỳ Lân bị giết, ta đã tận mắt trông thấy đệ bắn chết Hoa Tiểu Tiền bằng một mũi tên rồi lại giả bộ lăn ra bất tỉnh.
Dương Phàm giật mình, trong mắt liền lộ ra một tia ấm áp, vỗ vỗ vai Mã Kiều, nói:
- Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta mau ra khỏi thành đã rồi nói!
Phạm nhân bị cướp ra khỏi pháp trường, mà pháp trường này lại còn ở ngay dưới chân thiên tử, tin tức này lập tức gây xôn xao cả kinh thành. Vị quan giám trảm hôm đó đã bị mang tiếng xấu, một mặt sai người về nha môn bẩm báo, một mặt sai người thông báo cho Cửu thành sát sao việc kiểm tra những người ra vào thành, huy động tất cả nhân lực hùng hậu nhất đuổi theo hướng bọn Dương Phàm đã biến mất.
Dương Phàm quẳng đao quỷ đầu và khăn che mặt đi, cùng Mã Kiều chạy qua mọi hàng cùng ngõ tận, mau chóng chạy tới cổng thành. Thấy người ra vào thành xếp thành một hàng dài, Mã Kiều mặt biến sắc, bực bội nói:
- Không hay rồi! Chúng ta chậm mất rồi!
Lúc này, lại thấy trên đường lớn có bảy tám gã công nhân tay xách đao vội vã chạy tới, trong đó có cả gã quan giám sát hành hình ban nãy. Gã tức giận quát lớn:
- Phải đề phòng cẩn mật không được lơ là! Phủ nha đã tăng cường điều động nhân sự, nhất định phải tóm bằng được phạm nhân và tên hung đồ to gan dám cướp pháp trường kia!
- Nơi này không ổn rồi, chúng ta đi thôi!
Dương Phàm kéo Mã Kiều chạy vào trong ngõ rồi rẽ theo một hướng khác.
Lúc này, Tiết Hoài Nghĩa chùa Bạch Mã dẫn theo một đám hòa thượng ô lại, nghênh ngang bước trên phố, thấy lúc này có rất nhiều công nhân sai nha, kẻ xách đao người cầm côn, dáng vẻ ai nấy vô cùng vội vã thì không khỏi tò mò lẩm bẩm:
- Đám cẩu tử kia vội vã đi đâu thế?
Chương 97: Tiết đại sư phổ độ chúng sinh
Tiết Hoài Nghĩa còn chưa dứt lời thì thấy một người trung niên mặc trường bào cổ tròn ống tay lớn, đầu đội khăn của văn sĩ, đang dạo bước cùng một phụ nữ xuất hiện, phía sau họ là một gã hầu nam trẻ tuổi và một nha hoàn.
Tiết Hoài Nghĩa mắt sáng như sao, chỉ tay về phía người trung niên kia, quay sang trái hỏi:
- Các ngươi xem, gã kia là Thị ngự sử Phạm Bân đúng không?
Một tiểu hòa thượng đứng cạnh ngó đầu ra xem, nói:
- Sư phụ nói rất đúng, chính là gã họ Phạm đó!
Tiết Hoài Nghĩa nói:
- Khà! Hôm nay bổn Phật gia ta lại có dịp xả giận rồi đây! Thằng nhãi này thường xuyên nói xấu ta trước mặt Thiên Hậu. Mấy ngày trước Phật gia dùng Phật Vô thượng cảm hóa khiến lão đạo Nhất Trọc phải nhập Phật môn ta, gã này cứ ở trước mặt Thiên Hậu nói sụt sùi, mẹ nó, cho nó một bài học nhớ đời cho ta, để bổn Phật gia ta được hả cơn tức giận!
- Tuân lệnh!
Đám hòa thượng giả kia thực chất đều là lũ lưu manh vô lại, chuyên đi sách nhiễu gây sự, vừa nhận lệnh của Tiết Hoài Nghĩa xong thì lập tức xắn quần xắn áo sấn sổ tiến lại gần chỗ Phạm ngự sử đang đi dạo phố cùng nương tử.
Phạm ngự sử đang cùng phu nhân đi tới, bỗng trông thấy đám hoà thượng không biết từ đâu xông ra, dìm đầu đấm đá túi bụi. Phạm ngự sử là người đọc sách, đâu thể là đối thủ của đám hòa thường vô lại chuyên lấy việc đánh nhau làm nghề kiếm cơm kia được. Y càng giãy giụa lại càng bị chúng đánh hăng hơn, chỉ biết ôm đầu kêu rên thảm thiết.
Nương tử Phạm gia thất kinh, khóc lóc xông vào kéo tay đám lưu manh, nói:
- Hoà thượng các người vô duyên vô cớ đánh người, có biết trượng phu ta là ai không? Chàng chính là ngự sử đương triều đó!
Đám hoà thượng hôm nay được đánh người thoả thuê như vậy thì kẻ nào kẻ nấy vô cùng phấn chấn, cười ha hả nói:
- Cút mẹ đi, ngự sử cái rắm ấy! Còn lấy ra hù doạ ai đấy? Ông mày hôm nay đánh Phạm ngự sử. Ha ha, đánh! Đánh cho đến chết thì thôi!
Tiết Hoài Nghĩa, hai tay chống nạnh, tư thế oai phong lẫm liệt, thản nhiên chống mắt đứng một bên xem Phạm ngự sử bị đánh. Trong mắt gã, việc một mệnh quan triều đình bị đánh căn bản chẳng có gì đáng để lưu tâm.
Tiết Hoài Nghĩa xuất thân là một kẻ lưu manh, đừng nói là là một ngự sử, cho dù là Tể tướng đương triều thì đã sao? Hai tháng trước y dẫn binh chinh phạt Tây Đột Quyết Cốt Đốt Lộc, Tể tướng Lý Chiêu Đức còn là cấp dưới của y, hai người luôn bất đồng trong mọi việc, Phùng Tiểu Bảo cứ động một cái là lại dùng vũ lực để đe doạ người khác.
Lý Chiêu Đức tính tình cương nghị thẳng thắn, lại thân là một Tể tướng, một nhân vật vô cùng lợi hại như vậy mà cũng phải cúi mình xin tha trước y! Huống hồ hôm nay ngự sử Phạm Bân này, so với Tể tướng đương triều thì cấp bậc còn kém xa, chỉ cần không gây ra án mạng thì cũng chả có gì nghiêm trọng.
Tiết Hoài Nghĩa dương dương đắc ý kêu lên:
- Đánh, cứ thoải mái mà đánh đi. Dám bêu xấu bổn Phật gia ta à!
Dương Phàm và Mã Kiều chạy trên đường, mấy lần bị công sai nha dịch phát hiện bộ dạng khả nghi, định chạy tới tra hỏi nhưng Dương Phàm và Mã Kiều thân thủ nhanh nhẹn, lách đông rẽ tây hết sức linh hoạt, họ vừa mới chạy tới đường cái.
Một đám Đại hòa thượng bên đường vây đánh một vị sĩ tử, lập tức thu hút được sự chú ý của rất nhiều người. Dương Phàm và Mã Kiều vội vàng đi qua, liếc mắt nhìn trong đám người, bất ngờ phát hiện ra Đại hòa thượng Tiết Hoài Nghĩa kia. Dương Phàm vừa thấy y, liền nảy ra một ý hay, thốt lên:
- Kiều ca, chúng ta có cách thoát thân rồi.
***
Trong Tri Thủ quan, một sư phụ, một đồ đệ.
Tên đồ đệ lên tiếng:
- Sư phụ, Trương viên ngoại xin hành lễ cầu phúc, người đã từ chối rồi.
Sư phụ nhắm mắt ngồi yên, lẩm bẩm:
- Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật...
- Vưu trưởng quỹ Khai Quang (cạo đầu), an vị hành lễ, người cũng từ chối rồi.
- Hữu vật hỗn thành. Tiên thiên địa sinh. Độc lập bất cải, chu hành bất đãi, khả dĩ vi thiên hạ mẫu...
- Văn Xương nhà Hồng tú tài hành lễ cầu quan, người cũng cự tuyệt rồi ạ.
- Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên...
- Hôm nay Tô Phường chính phường Tu Văn mời người tới làm phép trừ tà, người cũng không đồng ý. Thùng gạo của chúng ta chỉ còn trơ lại mỗi cái đáy không thôi, người xem, mai chúng ta biết lấy cái gì bỏ vào miệng đây?
- Đại đạo vô hình, sinh vu thiên địa, đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt, đại đạo vô danh, trường dưỡng vạn vật...
Đồ đệ giận dỗi, dậm chân nói:
- Nhị thúc, người mau nói chuyện hẳn hoi đi.
Lão đạo mở mắt, nói:
- Đồ đệ, hai bộ đạo bào mùa xuân năm ngoái của chúng ta gần như vẫn còn mới, vi sư đang đặt tại Tam Thanh tọa, ngươi đi lấy đổi chút gạo và mì về đi.
Đồ đệ ngạc nhiên nói:
- Nhị... Sư phụ, áo bào đó là để chúng ta mặc đi làm lễ mà, dùng nó đổi lấy gạo rồi, sau này biết làm thế nào đây?
Lão đạo thở dài, nói:
- Đồ đệ, đạo hữu Nhất Trọc của Hoằng Thủ quan đã bị Tiết Hoài Nghĩa ép làm hòa thượng rồi, lúc này vi sư còn dám ra ngoài làm pháp sự hay sao? Nếu chẳng may gặp phải kia Tiết Hoài Nghĩa, ngươi nói ta làm sao sống tiếp?
Đồ đệ lầm bầm:
- Theo Phật thì theo Phật, chỉ cần no cái bụng là được.
- Nói bậy! Bần đạo từ nhỏ đã nhập Đạo, cả đời theo Đạo, sao có thể bỏ dở giữa đường mà theo Phật được?
Lão đạo nghiêm nghị nói:
- Đi đi, đem áo bào đổi lấy chút lương thực về. Tiết Hoài Nghĩa chỉ là nhất thời hứng trí lên thôi, chắc chắn hắn không thể ngày nào cũng ra đường tìm đạo sĩ bắt về làm hoà thượng đâu. Qua một thời gian nữa, khi mọi chuyện yên ổn rồi, ta lại đi làm pháp sự là được chứ gì?
- Vầng!
Tiểu đạo đồng bĩu môi bước vào Tam Thanh bảo điện (nơi tu hành của các đạo sĩ), lát sau, hắn hớt hải chạy về, miệng kêu to:
- Sư phụ, sư phụ, đạo bào mà người nói kia đang ở đâu, chẳng thấy đâu cả!
Lão đạo vừa mới nhắm mắt lại, nghe vậy thì thở dài, tức giận nói:
- Đứa nhỏ này, chả lẽ phải buộc ở cổ ngươi thì ngươi mới thấy?
Lão đạo đứng dậy bước ra, tới Tam Thanh bảo điện, vừa nhìn vào chiếc bàn đặt trong điện thì mặt lập tức biến sắc, môi run run như nhìn thấy ma.
Đồ đệ nói:
- Sư phụ, người xem, con không nói dối chứ? Trên hương án này quả thật chẳng có gì mà!
Lão đạo tức giận giậm chân, nước mắt lã chã:
- Mấy ngày tới đây...thực sự không còn cách nào sống tiếp nữa rồi! Đến đồ của người xuất gia mà chúng cũng trộm! Đồ của người xuất gia mà chúng cũng trộm! Trên đời còn có đạo lí không?
- A? Sư phụ, sau lư hương hình như có cái gì này. A, là hai xâu tiền!
- Thật sao?
Sư phụ vội vàng tiến lên trước, sau lư hương quả nhiên có hai xâu Khai Nguyên thông bảo (niên hiệu của vua Đường Huyền Tông). Lão đạo mặt mày lập tức rạng rỡ hai hẳn lên, tay hợp thành chữ thập, thi lễ Tam Thanh đạo tôn, nói:
- Vô thượng Thái Ất thiên tôn, quả là trời không tuyệt đường người.
***
Phạm ngự sử bị một đám hòa thượng là thuộc hạ của Tiết Hoài Nghĩa đấm đá túi bụi, một lúc sau thì ngất xỉu đi. Tiết Hoài Nghĩa lúc này mới cười lạnh, ngạo nghễ nói:
- Muốn đối chọi với Phật gia ta ư? Hừ! Không biết tốt xấu như ngươi, bổn Phật gia ta gặp ở đâu sẽ trừng trị ngay tại đó!
Dứt lời, y dẫn một đám hòa thượng vai rộng eo thon nghênh ngang đi tiếp. Nương tử Phạm gia nhào vào ôm lấy trượng phu, kêu khóc than thống thiết. Gã hầu nam trẻ tuổi và tiểu nha hoàn còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, lóng nga lóng ngóng đứng một bên, cũng không biết phải khẩn trương về nhà gọi người đưa chủ nhân đi chữa trị.
Tiết Hoài Nghĩa vừa bước được mấy bước thì trông thấy hai tiểu đạo sĩ đi tới, chân mang đôi hài mũi nhọn, mình vận đạo bào màu xanh vẫn còn khá mới, đầu búi tóc theo kiểu đạo sĩ, tuổi cũng có vẻ không lớn. Hai người vừa đi vừa hóa duyên những người đi đường.
Tiết Hoài Nghĩa trông thấy lập tức trừng mắt, quát:
- Đứng lại!
Hai tiểu đạo sĩ bất ngờ bị một đám Đại hòa thượng ngăn lại, không khỏi có phần khiếp đảm. Một tiểu đạo sợ hãi lên tiếng:
- Các vị đại sư, không biết các vị ngăn lại hai sư huynh đệ ta là có việc gì?
Tiết Hoài Nghĩa nói:
- Hai người các ngươi, là đạo sĩ ở đạo quán nào?
Tiểu đạo đồng kinh hãi đáp:
- Tiểu đạo tên Vân Phàm, đây là sư huynh ta, Vân Kiều. Hai huynh đệ chúng ta là Vân Du đạo nhân, chu du khắp thiên hạ, truyền bá giáo lí.
- Phì! Chẳng phải là đi khắp nơi ăn xin sao, nói nghe hay thế!
Tiết Hoài Nghĩa khinh bỉ, nói:
- Từ nay về sau, các ngươi không cần làm đạo sĩ nữa...gia nhập Phật môn, bái Bổn Phật gia ta làm sư phụ đi! Người đâu, chuẩn bị quy y cho bọn chúng, thay áo tăng cho chúng!
- Không không không, chúng ta không làm hòa thượng đâu, sư huynh đệ ta một lòng thành kính hướng đạo, chúng ta phải trung thành với Đạo gia đến cùng. Chúng ta phải giữ thân như ngọc...
Hai tiểu đạo sĩ kêu hét ầm ĩ cả lên, bị mấy gã Đại hòa thượng to lớn đè xuống. Tiết đại sư một lòng "độ nhân hướng thiện", lại lần nữa đích thân cầm dao cạo dùng hành động vĩ đại để "cảm hóa" dị giáo đồ. Lát sau, tóc tung bay theo gió, hai cái đầu trọc lốc hiện ra, hai tiểu đạo đồng đã trở thành hai tiểu hoà thượng.
- Cởi đạo bào ra, mau thay tăng bào này vào!
- Khà! Tiểu tử ngươi cạo tóc đi trông càng tuấn tú đó! Nghe cho kỹ đây, chúng ta đều là đệ tử dưới trướng Đại sư đây, đều lấy chữ "Hoằng" làm tên đệm. Hiện giờ sư phụ có mười sáu đệ tử thân truyền, ngươi, từ nay về sau chính là Hoằng Thập Thất, ngươi, từ nay về sau chính là Hoằng Thập Bát.
- Nhưng... Vân Kiều là sư huynh của ta, sao ta lại xếp thứ mười bảy được!
- Nhập Phật môn ta rồi đương nhiên phải xếp lại từ đầu chứ! Thứ tự của các ngươi trong Đạo gia từ nay không được tính nữa. Được rồi, mau đi theo sư phụ đi!
Tiết Hoài Nghĩa vô cùng đắc chí, nghênh ngang đi phía trước. Một đám đồ đệ bước theo sau, hai tên tiểu đạo vừa mới "quy y cửa Phật" kia bị bọn họ vây lại ở bên trong, mặt nhăn mày nhó.
Đám người của Tiết Hoài Nghĩa vừa mới rời khỏi không lâu thì Lạc Dương úy Đường Túng liền xách đao cưỡi ngựa dẫn mười mấy công nhân chạy tới, trông thấy Tiết Hoài Nghĩa, không khỏi thoáng chút kinh ngạc, vội vàng xoay người xuống ngựa, tránh sang một bên nhường đường cho đám người Tiết Hoài Nghĩa.
Tâm trạng của Tiết Hoài Nghĩa đang rất tốt, lại thấy gã rất mực cung kính hành lễ với mình thì hài lòng lắm, hỏi:
- Ngươi, là thuộc nha môn nào?
Đường Túng vội vàng nói:
- Tiết sư, hạ quan là Lạc Dương úy Đường Túng.
- Ờm, ta thấy hôm nay đầy đường đều là công nhân phủ Lạc Dương các ngươi, cứ chạy tới chạy lui, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đường Túng nói:
- Bẩm Tiết sư, hôm nay ở ngã tư phố xử trảm phạm nhân, bất ngờ xuất hiện một kẻ tới cướp pháp trường cứu hung thủ giết người bỏ trốn. Hạ quan chính là đang dẫn người đi truy bắt.
- Khà! Cướp pháp trường ư? Thật là một nhật vật! Được rồi, đi làm việc của ngươi đi!
Tiết Hoài Nghĩa phất tay, Đường Túng liền lui qua một bên. Mười mấy gã công nhân giữ đao nhất tề đứng lại, hạ thấp người thi lễ, cung kính tiễn Tiết Hoài Nghĩa đi qua. Hai tiểu hòa thượng vừa mới quy y liếc nhau, mặt hiện lên một nụ người gian giảo, nghênh ngang bước qua trước mặt Đường Túng.
Tiễn đám người của Tiết Hoài Nghĩa xong, Đường Túng tiếp tục lên đường. Nương tử của Phạm ngự sử kia vừa thấy sai nha thì vội vàng chặn lại kêu oan. Đường Túng nghe kể Tiết Hoài Nghĩa đánh người, khuôn mặt không khỏi hiện lên nỗi e ngại.
Nương tử Phạm gia khóc sướt mướt, luôn miệng kêu trượng phu mình oan uổng. Đến khi nàng kể ra chuyện Tiết Hoài Nghĩa ngăn lại hai tiểu đạo sĩ để ép chúng quy y thì mắt Đường Túng lập tức sáng lên, tự lẩm bẩm một mình: "Hai đạo sĩ tha phương ư?"
Chương 98: Hoằng Thập Thất - tiểu Biện Cơ
Dương Phàm và Mã Kiều trở thành hai tiểu hòa thượng chùa Bạch Mã.
Một người pháp danh Hoằng Thập Thất, một người pháp danh Hoằng Thập Bát.
Nơi này rất an toàn, cho dù thành Lạc Dương có náo loạn long trời lở đất gì thì cũng chả sợ, bởi đã có vị "đại Bồ Tát" Tiết Hoài Nghĩa trấn giữ nơi này, dù là ngưu quỷ xà thần cũng chẳng dám bén mảng tới đây.
Dương Phàm làm hoà thượng được ba ngày thì phát hiện ra nguyên nhân vì sao từ xưa đến nay có nhiều nữ nhân mà chỉ cần nàng đồng ý thì sẽ có biết bao gã đàn ông trai tráng tuấn tú xếp hàng dài để mong được trở thành khách sau màn của nàng của nàng, ấy vậy mà nàng lại chỉ một lòng muốn yêu đương vụng trộm với hòa thượng.
Ví như Từ Phi của Lương Nguyên Đế (tên thật là Tiêu Dịch, tự là Thế Thành, con thứ bảy của Lương Vũ đế Tiêu Diễn), Hoàng hậu của hoàng đế Tề Vũ Thành Đế (là vị vua thứ hai của nước Tề, tên thật là Tiêu Trách, tự Tuyên Viễn, con cả của Tề Cao đế Tiêu Đạo Thành) và thậm chí là ngay cả công chúa Cao Dương của bổn triều nữa...
Cả ngày ăn không ngồi rồi chẳng có việc gì, tinh khí thận thủy vô cùng sung túc, đám đàn ông bình thường trong thiên hạ đâu thể sánh được. Ví như Phan Xảo Vân trong Thủy Hử lúc sắp chết mắng Dương Hùng một câu: "Một đêm cùng sư huynh của ta, còn hơn mười năm ở với ngươi".
Phan, lư, đặng, tiểu, nhàn, duy chỉ có hòa thượng có được chữ Nhàn này mà thôi.
Một ngày ba bữa, đều có người bưng thức ăn ngon dâng đến tận miệng, chẳng phải phiền muộn lo nghĩ điều gì, cũng chẳng phải vất vả cực nhọc làm việc gì. Quan văn tướng võ, sĩ tử văn nhân, thương nhân thân hào, vì công danh lợi lộc mà có trăm mối lo toan, tiểu dân thị tỉnh ngày ngày phải đổ mồ hôi sôi nước mắt vất vả lao động để kiếm lấy miếng cơm, có ai được nhàn hạ như đám hòa thượng này.
Đám hòa thượng này cả ngày chẳng có việc gì, chỉ chuyên tâm vào rèn luyện thân thể, họ không chỉ có thân thể khoẻ mạnh mà tinh lực cũng rất dồi dào. Hơn nữa bọn họ cũng chẳng phải lo toan chuyện nuôi vợ nuôi con nên có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, tinh lực tràn đầy là điều dễ hiểu, hơn nữa những hòa thượng này không tuân thủ thanh quy, lại ăn thịt uống rượu thì chẳng khác nào đã tinh tráng rồi còn tinh tráng hơn.
Dương Phàm và Mã Kiều cũng đang ăn thịt, uống rượu ở đây.
Khi họ làm phường đinh, mỗi ngày đều phải làm việc vô cùng cực khổ mà cũng chỉ kiếm được mấy đồng đủ để nuôi sống gia đình. Vào chùa này, mỗi ngày đều có người tự động đem vàng bạc dâng đến. Chả trách đám hòa thượng kia lại suốt ngày thích gây chuyện thị phi như vậy, đó là bởi bọn chúng ăn no dửng mỡ, tinh lực quá dồi dào đến mức thừa thãi, phải tìm chỗ để phát tiết.
Dương Phàm và Mã Kiều lúc này đang ở trong hậu viện chùa Bạch Mã cùng đám hoà thượng và gã giữ cửa của chùa gặm đùi dê uống rượu!
Dương Phàm đã cạo trọc đầu, việc không có tóc lại càng khiến cho người ta chú ý hơn tới dung mạo của hắn, bởi thế nên sự tuấn tú vốn có lại càng trở nên đặc biệt. Hắn môi hồng răng trắng, tuấn tú động lòng người. Nghe một lão hòa thượng trong chùa nói, Dương Phàm rất có phong thái của hòa thượng Biện Cơ - gã tình nhân năm đó của Công chúa Cao Dương.
Hoằng Lục nghe xong cũng không khỏi thốt lên một lời khen là hắn quả thực rất tuấn tú. Với dung mạo trời cho này mà không "tiếp khách" thì đúng là uổng phí. Nếu để hắn tiếp khách thì nhất định chùa Bạch Mã sẽ thu hút được không ít nữ tử nhà giàu gần xa tới "dâng hương". Có khi còn có thể câu dẫn được cả vị công chúa nào cũng nên, lúc đó thì hắn thực sự sẽ trở thành Biện Cơ rồi.
Dương Phàm vừa nghe thấy chủ ý này của gã thì vô cùng hoảng sợ. Khi còn ở Nam Dương, vì tướng mạo anh tuấn này mà hắn đã bị biết bao ong bướm vây quanh, vô cùng phiền phức. Hơn nữa với thân phận của hắn bây giờ, làm sao có thể đường hoàng lộ diện trước mặt công chúng được nữa sao? Dương Phàm vội vàng lấy lý do là không giỏi ăn nói để từ chối.
Cùng ăn thịt uống rượu với Dương Phàm và Mã Kiều còn có một lão hòa thượng gầy tong teo, mặt đầy nếp nhăn. Lão cứ cắn một miếng thịt lại niệm một câu "Vô thượng Thái Ất thiên tôn!" uống một hớp rượu lại nói một câu "A Di Đà Phật!". Dương Phàm và Mã Kiều nghe nhiều cảm thấy như thể lão đang đọc tửu lệnh vậy.
Lão hòa thượng này chính là Thập Ngũ sư huynh – hay chính là Nhất Trọc, quán chủ Hoằng Thủ Quán.
Dương Phàm cười hì hì nói:
- Thập Ngũ sư huynh, huynh ăn nhiều thịt như vậy thì cũng đừng có luôn miệng niệm Tam Thanh đạo tôn nữa. Ba vị ấy bận rộn lắm, không để ý đến huynh rượu thịt ê chề thế này đâu. Huynh gọi thế họ mới phát hiện ra đó!
Nhất Trọc đạo trưởng có chút xấu hổ, đỏ mặt nói:
- Bọn họ ai cũng ăn thịt uống rượu cả, ta không ăn cũng không được. Ăn thì ăn, sợ gì. Thực ra bất luận Phật hay Đạo thì ban đầu cũng ăn thịt hết. Bần đạo làm thế này cũng không thể coi là phá giới được.
Mã Kiều ngạc nhiên nói:
- Hả? Hòa thượng và đạo sĩ, ban đầu cũng ăn thịt sao?
Nhất Trọc đạo nhân nói:
- Đúng thế... phật gia kị ăn tanh. Cái "tanh" này ấy, không phải cái tanh của thịt cá thế tục đâu, mà cái gọi là "tanh" này chính là để chỉ những gia vị làm dậy mùi như hành, tỏi vân vân... Chỉ cần là thịt "ba sạch", một là ta không nhìn thấy người giết, hai là không phải ta giết, ba là không phải vì ta mà giết thì có thể ăn rồi.
Người xuất gia, đều dựa vào của bố thí của các tín đồ. Tín đồ bố thí cái gì thì họ liền ăn cái đó, nào dám bắt bẻ điều gì. Cho đến thời Lương Vũ Đế, vị Hoàng đế này mới đề xuất không được ăn thịt. Hoàng đế đã mở kim khâu, đương nhiên ai dám chống lại, vậy là từ đó, các tăng nhân mới bắt đầu phải ăn chay. Đạo gia ta thì không có ghi chép rõ ràng về việc này, thiết nghĩ chắc cũng trong khoảng thời gian đó, thuận theo ý chỉ của Hoàng đế mới sửa lại quy củ.
Cách đó không xa, mười mấy hòa thượng đang đá bóng trên sân. Dương Phàm liếc bọn họ một cái, chợt thấy một tên hòa thượng không khống chế được, để bóng rời khỏi chân bay tới phía hắn. Hắn cười nói với lão đạo sĩ:
- Đã vậy thì đại sư cứ ăn tự nhiên đi, hà tất phải bất an như vậy? Ha ha, ta đi tiểu tiện một chút.
Dương Phàm đứng dậy, phất tăng bào một cái, dưới chân hắn đi một đôi cao guốc gỗ, bước đi chậm rãi tự nhiên, hương rượu toả khắp không gian theo từng bước chân của hắn, quả nhiên là có vài phần phong thái phong lưu của Biện Cơ hòa thượng năm nào.
- Thập Thất đệ, đá quả bóng qua đây.
Có tên hòa thượng thấy hắn vừa lúc đi tới thì không chạy tới nhặt bóng nữa mà hô lên một tiếng.
- Được!
Dương Phàm đáp ứng một tiếng rồi chạy tới chỗ quả bóng. Bóng da thời này không được thổi căng phồng lên mà được làm từ một khối da thuộc có sáu mảnh, ở giữa cắm một vật nhẹ như lông và có tính đàn hồi, ở chính giữa thì có thêm một vật nặng để quả bóng không quá nhẹ đến mức không thể khống chế được.
Đám hòa thượng này không tuân thủ thanh quy, uống rượu ăn thịt, ẩu đả gây lộn, chẳng việc xấu nào không làm, duy chỉ có một việc đó là: không dám động đến nữ sắc. Bởi vì Tiết Hoài Nghĩa là nhân tình của Thiên Hậu đương triều, dựa vào uy danh của Thiên Hậu mà gã không phải kiêng nể bất cứ điều gì, chẳng có việc xấu nào không dám làm, duy chỉ có một điều là không dám động vào nữ giới, tránh không để Thái hậu phải bận lòng.
Gã không dám đụng vào phụ nữ, nên cũng yêu cầu đối với thuộc hạ cũng cực kỳ nghiêm khắc, bởi gã sợ lỡ may có kẻ nào đó buông lời rèm pha trước mặt Võ Tắc Thiên thì cũng khó bề giải thích.
Kể từ đó, những hòa thượng tinh lực quá thịnh này ở trong chùa không có việc gì, cảm thấy vô cùng nhàm chán, mà họ lại không phải những người tu hành chân chính nên cũng không biết tụng kinh, và đối với việc này cũng chẳng hề hứng thú. Lúc bấy giờ lại đang thịnh hành một trò chơi đó là đá bóng, vậy nên ngày nào họ cũng lôi bóng ra làm trò tiêu khiển.
Dương Phàm đi đến bóng da không cúi người nhặt bóng mà dùng mũi chân hẩy lên, lại dùng vai hích một cái, bộ dạng giống y như một ngôi sao túc cầu thực thụ. Hắn dùng chân giữ quả bóng lại, thể hiện kĩ thuật bóng điêu luyện nhất của mình. Quả bóng cứ lên xuống thành một đường vô cùng đẹp mắt, mũi chân, mu bàn chân, đầu gối, mắt cá chân... của hắn, tất thảy đều hoạt động vô cùng uyển chuyển, linh hoạt.
Quả bóng nhỏ trên đôi chân hắn chuyển động quay tròn như một ngôi sao băng, người xem dõi theo đến hoa cả mắt mà bóng vẫn chưa hề rơi xuống đất. Dương Phàm làm bộ như chỉ chú tâm vào đá bóng nhưng thực chất khóe mắt hắn lúc này lại đang dõi theo động tĩnh bên phíaTiết Hoài Nghĩa, thấyTiết Hoài Nghĩa cũng đang chăm chú theo từng động tác của mình thì "bộp" một cái, quả bóng da bay trở lại trong sân. Chúng hòa thượng không ai bảo ai, tất cả cùng hô lên một tiếng:
- Hay lắm!
- Hả?
Tiết Hoài Nghĩa đang uể oải nằm xem đám đệ tử chơi bóng bỗng ngồi bật dậy, hai mắt sáng rực lên. Ban nãy xem động tác tâng bóng của Dương Phàm, gã đã bắt chú ý tới, giờ tận mắt thấy cú đá mạnh mẽ dứt khoát của hắn thì hai mắt Tiết Hoài Nghĩa bỗng sáng lên như thể nhìn thấy một hòm châu báu vậy.
Gã phải ngồi dậy để xem cho rõ hơn, thấy Dương Phàm khai triển ra kỹ thuật điều khiển bóng vô cùng cao siêu. Đôi giày mà hắn đi không phải ủng da, cũng không phải kiểu giày mũi nhọn mà là một đôi guốc gỗ có bánh răng với hai dây nhỏ vắt qua các ngón chân. Miệng gã không khỏi há hốc ra vì kinh ngạc. Có thể đá ra một cú bóng đẹp mắt đến vậy đã không dễ dàng rồi, mà chân lại đang đi một đôi guốc gỗ, độ khó càng tăng thêm gấp bội, ấy vây mà tên tiểu tử này lại có bản lĩnh cao cường đến thế, Phật gia ta phen này đã nhặt được bảo bối rồi!
Tiết Hoài Nghĩa như mở cờ trong bụng!
Tiết Hoài Nghĩa là một kẻ cực kì cực kì mê bóng.
Lão Tiết đá bóng chẳng ra gì, nhưng vẫn rất mê bóng. Vì cực kì thích đá bóng nên sau khi chủ trì chùa Bạch Mã gã đã cho người xây dựng một sân bóng để những lúc nhàn rỗi thì ngồi một bên xem đám hòa thượng lưu manh này đá bóng, và thỉnh thoáng thì còn thi đấu với cả đội bóng của các nhà quý tộc nữa.
Nhưng đám hòa thượng đều là là những tên lưu manh vô lại đầu đường xó chợ, đâu có biết chơi đẹp là gì, để giành chiến thắng, chúng sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn nào. Kết quả là trận đấu bóng đá trở thành một trận đấu bóng bầu dục. Đám quý tộc nhà giàu nào dám tranh cãi đúng sai với Tiết Hoài Nghĩa, đành nén giận trở về, nhưng từ đó họ cũng chẳng bao giờ thèm tới đấu bóng với gã nữa. Thế là lão Tiết - một người cực kì mê bóng đành "tự tấu đàn tự thưởng thức" một mình vậy.
Giờ đã gần cuối năm, hàng năm vào dịp tết Nguyên Tiêu hoàng gia đều sẽ tổ chức cuộc thi quy mô lớn với các hạng mục thi đấu là đá cầu, đô vật, cưỡi ngựa đánh bóng để chào đón năm mới. Tiết Hoài Nghĩa vẫn nuôi ước vọng tham dự nhưng trong lòng gã cũng biết rõ đám đệ tử của mình chẳng có chút bản lĩnh gì. Bình thường tranh tài với người khác thì gã còn có thể bù lu bù loa lên, nhưng đây là một đại lễ cấp hoàng gia, đâu thể cho một đội bóng chẳng rõ lai lịch tham gia thi đấu được?
Hơn nữa, Thiên Hậu còn ngồi đó nên cũng không thể tỏ ra quá vô sỉ được. Bởi vậy nên ước muốn cũng chỉ là ước muốn mà thôi, gã căn bản không dám mơ có thể giành được thứ hạng gì trong trận đấu cấp hoàng gia này. Nhưng hôm nay, bất ngờ phát hiện ra một cầu thủ ngôi sao siêu cấp, Tiết Hoài Nghĩa mừng hơn bắt được vàng.
- Qua đây qua đây, kêu hắn đến đây. Hắn là đệ tử thân truyền của bổn gia ta đúng không? Mau gọi qua đây!!!
Tiết Hoài Nghĩa vui sướng chỉ tay về phía Dương Phàm, kêu lên.
Đúng lúc này, Lạc Dương úy Đường Túng dẫn theo rất nhiều công sai tuần bổ, hùng hùng hổ hổ xông vào chùa Bạch Mã.
Đường Túng cảm thấy rất nghi ngờ hai tên "đạo sĩ lang thang" kia nhưng chuyện này lại có sự can dự của Tiết Hoài Nghĩa nên y cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vậy. trước tiên, y đã cho người giả làm khách hành hương đến tìm hiểu tin tức về hai kẻ kia. Chùa Bạch Mã tuy rằng có rất đông khách hành hương nhưng xâm nhập được vào hậu viện của các tăng nhân không phải là điều dễ dàng. Phải bỏ ra rất nhiều tâm sức và thời gian y mới xác nhận được Mã Kiều thực sự đang ở trong chùa Bạch Mã.
Cáo thị truy bắt Mã Kiều đã dán ở khắp phố lớn ngõ nhỏ, tuy rằng hắn đã cạo đầu, nhưng các công nhân đâu thể không nhận ra, liền vội vàng về bẩm báo với Đường Túng.
Việc cướp pháp trường này đã gây nên một chấn động lớn ở khắp kinh thành Lạc Dương này, Đường Túng thân làm chủ quan phụ trách bắt tội phạm, áp lực hết sức nặng nề. Y cho rằng, Tiết Hoài Nghĩa cũng là bị người ta che mắt chứ không hề cố ý bao che hung phạm. Đã đến nước này, chỉ cần giải thích rõ ràng mọi việc thì cho dù gã có ngang ngạnh đến thế nào thì cũng chẳng có lí do gì để bao che cho tội phạm cả.
Cho nên, sau khi tin tức cấp báo trở về, Đường Túng không dám chậm trễ, lập tức tới chùa Bạch Mã bắt người.
Chương 99: Chuyện lớn cái rắm ấy
Tiểu sa di Tri Hành thân cận bên Tiết Hoài Nghĩa liền chạy đi gọi Dương Phàm. Tiết Hoài Nghĩa vuốt vuốt cái đầu trọc của gã chờ đợi, tươi cười hớn hở.
Dương Phàm được Tri Hành đưa đến trước mặt Tiết Hoài Nghĩa. Tiết Hoài Nghĩa nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân, càng nhìn càng thấy hài lòng, không khỏi bật cười ha hả nói:
- Ừm, công phu tốt lắm! Đây là lần đầu tiên bổn phatạ gia được chiêm ngưỡng kỹ thuật bóng rất tuyệt vời đến vậy! ...ngươi là...đồ đệ thứ bao nhiêu ấy nhỉ?
Dương Phàm khom người nói:
- Đệ tử là Thập thất ạ.
- Ừm, tốt, tốt!
Tiết Hoài Nghĩa hỏi han thêm Dương Phàm mấy câu, càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt, không chỉ là bởi vì hắn là một cầu thủ đầy tiềm năng,gã có thể có cơ hội nở mặt nở mày trong trận bóng hoàng thất, mà còn là vì gã thực sự rất yêu thích đá bóng, trông thấy một cầu thủ ngôi sao thì tự nhiên cũng nảy sinh niềm ngưỡng mộ. Bởi vậy mà càng nhìn Dương Phàm thì càng yêu thích.
- Đệ tử chẳng qua chỉ là đá cho vui thôi, kỹ thuật bất nhã, phương trượng đại sư ngài quá khen rồi!
- Rắm! Cái gì mà bất nhã chứ? Cái bọn văn hào thi phú ấy, tự cho mình là nho nhã, phải khổ công luyện tập mới có thể thành tài. Vậy đá bóng thì có chỗ nào không giống nào? Thơ phú ấy mà, chẳng ra được cơm ăn, cũng chẳng ra được áo mặc, chả được cái tích sự quái gì cho dân cho nước cả. Âu chẳng phải cũng chỉ là thứ tiêu khiển, lấy ra để giết thì giờ hay sao. Đồ đệ không cần khiêm tốn như vậy...
Tiết Hoài Nghĩa quay đầu nhìn tiểu sa di, liếc mắt một cái, tiểu sa di kia vội vàng xun xoe nịnh hót, nói:
- Khiêm tốn quá!
Tiết Hoài Nghĩa hét lớn:
- Đúng, không việc gì phải cam chịu! Vi sư rất trọng dụng ngươi! Tri Hành, ngươi đi lấy áo cà sa của thủ tọa chùa Bạch Mã ra đây cho Thập Thất thay vào. Từ nay trở đi, ngươi, chính là thủ toạ của chùa Bạch Mã này.
Tiểu sa di Tri Hành thất kinh:
- Phương trượng, Thập Thất sư huynh làm thủ tọa chùa Bạch Mã chúng ta, vậy Tam Sơn đại sư thì tính sao đây?
Tiết Hoài Nghĩa xua tay nói:
- Giáng hắn xuống Tây Đường, các hòa thượng ban thủ, cứ thế mà giáng xuống một bậc.
Tri Hành đáp lại một tiếng rồi vội vàng bước đi.
Dưới Phương trượng có tứ đại ban thủ, theo thứ tự là Thủ tọa, Tây đường, Hậu đường và Đường chủ. Đáng thương thay cho Tam Sơn đại sư, vốn là phương trượng chùa Bạch Mã này, một người đức cao vọng trọng, Phật pháp thâm hậu như thế mà cứ mỗi năm lại không bằng năm trước. Đầu tiên là vì một ý chỉ của Võ Tắc Thiên, từ phương trượng lão đã bị giáng xuống làm thủ tọa, giờ lại bị Tiết Hoài Nghĩa giáng từ Thủ tọa xuống Tây đường rồi.
Dương Phàm nghe xong, không tỏ ra vui mừng, cúi người lạy dài nói:
- Được Phương trượng đại sư xem trọng như vậy, đệ tử vô cùng cảm kích, chỉ có điều... Đệ tử không thông Phật pháp, thật sự không dám đảm nhận này trọng trách.
Tiết Hoài Nghĩa cười nói:
- Trọng trách cái rắm, có chuyện gì thì cứ cho Tam Sơn đi lo liệu là được. Ngươi chỉ cần phụ trách một việc là đá bóng thôi. Ngươi cứ đá bóng thật tốt cho sư phụ, chịu khó bảo ban dạy dỗ các huynh đệ. Cuộc thi đấu hoàng gia năm nay, ta có thể ngẩng cao đầu rồi. Ha ha ha...
Tiết Hoài Nghĩa bật cười ha hả đứng lên.
Dương Phàm khóe miệng hơi nhếch lên, rồi trong nháy mắt biến thành bộ dạng đau khổ, đột nhiên nằm sấp xuống đất, nức nở nói:
- Sư phụ ưu ái như thế, đệ tử thật sự là được sủng ái mà lo sợ . Nhưng... Nhưng được sư phụ nâng đỡ như thế, đệ tử thật sự không dám lừa gạt sư phụ, đệ tử có một ẩn tình khó nói, không dám xuất đầu lộ diện. Chức vị thủ tọa này... Thật sự là không dám nhận.
- Hả?
Tiết Hoài Nghĩa trừng mắt, lớn tiếng nói:
- Nam tử hán đại trượng phu mà khóc lóc như thế còn ra thể thống gì? Nói! Ngươi có nỗi khổ gì, vi sư sẽ thay ngươi làm chủ! Đi, đến thiện phòng của ta nói chuyện!
Bên trong thiện phòng, Tiết Hoài Nghĩa ngồi trên giường thiền, tay trái cầm bình rượu. tay phải cầm bát rượu lớn. Khi Dương Phàm và Mã Kiều kể cho gã nghe đầu đuôi câu chuyện thì bát rượu trong tay gã đã uống hết phân nửa.
- Phương trượng, chính là như vậy đó. Chuyện này dù sao cũng dính tới Quốc pháp, đệ tử trong lòng vô cùng sợ hãi. Vốn dĩ không định nói ra nhưng hôm nay thấy phương trượng có lòng chiếu cố tới đệ tử như vậy, đệ tử thực sự vô cùng cảm kích, không dám một lời giấu diếm. Hiện giờ đệ tử đã nói ra tất cả, phương trượng ngài nghĩ xem, đệ tử thân mang tội nghiệp, nào dám đảm nhận trọng trách thủ toạ kia, đi theo phương trượng? Lúc này chi bằng...ôi, chúng ta đi tự thú đi.
Dương Phàm vẻ mặt vô cùng thống khổ, mắt rơm rớm lệ. Mã Kiều bị hắn bất ngờ nhắc đến thì không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, vốn còn chưa hiểu ý tứ của Dương Phàm, vẫn đứng ngây như phỗng ra đó, chỉ đến khi bị Dương Phàm âm thầm giẫm một cái vào chân thì lập tức cũng giễu ra bộ mặt vô cùng bi thương.
- Hự...
Tiết Hoài Nghĩa ợ một hơi, mắt lờ đờ nói:
- Ta còn tưởng là chuyện đại sự đếch gì, ra là chuyện nhỏ như đánh rắm vậy à?
- Đúng vậy, phương trượng.
- Thế thì khỏi lo!
Tiết Hoài Nghĩa vung tay lên, lớn tiếng nói:
- Ngươi cứ việc theo chỉ thị của ta mà làm thủ toạ đi, ta xem kẻ nào ăn tim gấu mật báo dám động tới một sợi lông chân của ngươi.
Tiết Hoài Nghĩa dứt lời thì một "Tri khách tăng" vội vã xông vào, dáng vẻ hốt hoảng nói:
- Phương trượng, phương trượng, việc lớn rồi. Rất nhiều công nhân phủ Lạc Dương đã đến đây, bao vây chùa Bạch Mã ta, nói là... là muốn bắt cái gì mà...tội phạm bỏ trốn.
- Cái gì?
Tiết Hoài Nghĩa vừa nghe thì giận tím mặt, hung hăng ném bình rượu xuống đất vỡ toang một cái, mảnh sành và rượu bắn tung toé trên mặt đất. Tiết Hoài Nghĩa để ngực trần, hai chân trần trụi nhảy bật lên, tức giận quát to:
- Bọn cẩu chó to gan! Để ta đi xem sao!
Tiết Hoài Nghĩa đùng đùng nổi giận xắn tay áo đi giày tăng, quay sang Dương Phàm vỗ ngực nói:
- Bổn hoà thượng không biết tụng kinh cũng không biết giáo lí nhà Phật, không dạy dỗ được gì cho ngươi, nhưng chắc chắn sẽ đảm bảo được cho ngươi sự an toàn. Ngươi gây hoạ bên ngoài, bổn Phật gia ta sẽ đứng ra chống lưng cho! Niệm cái gì mà niệm, bái cái gì mà bái, ta chính là phật của các ngươi, cứ yên tâm đợi ở đây.
Dương Phàm nháy mắt với Mã Kiều, hai người cùng nhau đã bái tạ:
- Đa tạ phương trượng đại sư!
Tiết Hoài Nghĩa cất tiếng cười to, phất tay áo một cái rồi bước đi như bay ra ngoài.
Đường Túng dẫn người vây quanh hậu viện chùa Bạch Mã, để tránh không cho hai kẻ tội phạm trốn thoát, y đã mệnh cho một tăng nhân chạy vào bẩm báo với Tiết Hoài Nghĩa, định là sẽ nói thẳng mọi việc cho xong rồi áp giải tội phạm đi, để không làm to chuyện.
Đang đứng ở cổng chờ, bỗng trông thấy một Đại hòa thượng to lớn khôi ngô, mình để ngực trần bước đi như bay lao tới. Theo sau gã là một đám đệ tử và tăng nhân làm nhiệm vụ tiếp khách. Nhìn kĩ lại thì thấy chính là Tiết Hoài Nghĩa, y liền vội vàng sửa sang lại sửa sang lại áo mũ, khom người cung kính. Tiết Hoài Nghĩa chẳng nói chẳng rằng mà xách cổ áo nhấc bổng y lên.
Tiết Hoài Nghĩa trừng mắt quát to:
- Ngươi ăn tim gấu gan báo hay sao dám bao vây chùa Bạch Mã ta!
Đường Túng vội vã phân minh:
- Tiết sư bớt giận, Tiết sư, xin nghe hạ quan giải thích, chuyện này...
- Phì!
Tiết Hoài Nghĩa nhổ ngay một bãi nước bọt vào mặt Đường Túng không kìm nổi giận dữ nói:
- Dẫn theo người của ngươi, lập tức CÚT ngay cho ta! Ngươi xứng nói chuyện với bổn Phật gia sao? Kêu phủ doãn phủ Lạc Dương Lã Triết tới gặp ta!
Tiết Hoài Nghĩa nói xong, hung hăng quăng mạnh Đường Túng xuống đất, lớn tiếng quát:
- Người đâu, đuổi đánh đám người này cho ta!
Đám thủ hạ của Tiết Hoài Nghĩa lăm lăm côn thiết trong tay, hô một tiếng rồi lập tức nhào tới. Đám tuần bổ công sai có "dụng cụ cắt gọt" ở eo, đâu dám động thủ với hòa thượng này. Tiết Hoài Nghĩa còn đang nổi giận đùng đùng đứng nhìn kia kìa.
Đường Túng không tránh kịp cũng đã lãnh hai phát côn bổng, trong lòng vô cùng tức giận nhưng cũng không dám phản kháng, đành phải nén tức giận lùi về sau ra ngoài, sắc mặt đã xanh mét. Thực sự y không bao giờ có thể nghĩ rằng Tiết Hoài Nghĩa lại ngang ngược tới mức này.
- Đánh, đánh đuổi hết chúng cho ta!
Tiết Hoài Nghĩa đứng ở trên bậc thang, lên tiếng cười mắng:
- Đúng là gan to bằng trời! Kẻ nào dám coi chùa Bạch Mã trở thành hậu hoa viên nhà hắn, ta sẽ lập tức chôn xác hắn ở đây luôn! Một đám sai nha chó chết!
***
Đường Túng chật vật mãi mới trốn được về nha môn, luôn miệng tố khổ với Phủ doãn Lã Triết. Phương trượng chùa Bạch Mã, tả võ Vệ đại tướng quân, Lương quốc công Tiết Hoài Nghĩa gửi danh thiếp tới phủ Lạc Dương, phủ doãn phủ Lạc Dương Lã Triết vội vàng gác lại mọi công chuyện, thúc ngựa chạy tới chùa Bạch Mã bái yết Tiết Hoài Nghĩa.
Chưa tới thời gian cháy hết hai nén hương, Lã Phủ doãn bị Tiết Hoài Nghĩa mắng cho tơi tả hoảng sợ ra khỏi chùa Bạch Mã. Sau trở lại phủ nha, gã lập tức cho gọi Đường Túng, yêu cầu đi thu hồi cáo thị ở cửu thành, thu lại các công văn đã truyền tới các châu huyện, hạ lệnh tha cho Mã Kiều và kẻ bí mật cướp pháp trường kia, tất cả mọi tội danh đều được xoá bỏ hết.
Đường Túng kinh hãi nói:
- Phủ doãn, một vụ án tày đình như vậy mà nói bỏ là bỏ sao?
Lã Triết sầm mặt nghiêm nghị, thấp giọng nói:
- Bản quan căn dặn như vậy, ngươi chỉ việc tuân theo là được, hỏi nhiều như vậy làm gì?
Đường Túng vội la lên:
- Đại nhân, việc cướp pháp trường trăm năm khó gặp một lần, không ngờ chúng ta lại đụng phải, giờ cả triều đình và dân chúng đều đã nghe nói tới chuyện này rồi. Nếu cứ vứt gánh giữa đường như vậy e là...
Lã Triết cười lạnh, nói:
- Thì đã sao? Ai hơi đâu để tâm tới chuyện này làm gì? Trương Thượng Thư Hình Bộ ốc còn không mang nổi mình ốc nữa là, Hừ! Ngươi cứ tuân theo chỉ thị của ta mà làm đi, nếu có chút sơ suất gì, bản quan sẽ hỏi tới ngươi đầu tiên đó!
Đường Túng cố nén cơn giận trong lòng, đáp lại một tiếng rồi xoay người bước đi.
Lã Triết gọi với theo, giọng nghiêm nghị:
- Đường thiếu phủ, huỷ bỏ vụ án này, nhất định phải làm cho gọn gàng sạch sẽ. Nếu ngươi không cam lòng mà âm thầm tiếp tục nhúng tay vào...hắc, bản quan có thể không quan tâm tới, nhưng chùa Bạch Mã nhất định sẽ không buông tha cho ngươi đâu. Chủ nhân vô lý quấy ba phần, tốt nhất ngươi nên suy nghĩ kĩ trước khi hành động nhé!
Từ sau vụ án này, Đường Túng đã rất mất thể diện, quả thật có chút không cam lòng, vốn định muốn lợi dụng chức quyền của mình để âm thầm tiếp tục điều tra, nhưng nghe xong những lời dặn dò này của Lã Triết, trong lòng cũng không khỏi kinh sợ mà cân nhắc thiệt hơn, nỗi tức giận nghẹn ứ trong họng cũng nguôi ngoai đi nhiều.
Đường Túng rời đi, theo đúng dặn dò của Lã Phủ doãn mà cho người đi khắp toàn thành rút lại bố cáo truy nã, xoả bỏ hồ sơ vụ án này, lại cho người thu hồi các công văn gửi tới các châu huyện, tiếp đó, y cho người tới nhà Ngô Quảng Đức và nhà mẹ đẻ Bảo Ngân Ngân.
Ngô Quảng Đức suýt nữa chết oan, may nhờ có Mã Kiều kịp thời đứng ra tự thú nên sớm cũng đã không hận Mã Kiều nữa. Lại biết đầu đuôi câu chuyện thực sự là do nương tử gã lòng dạ rắn rết, đã yêu đương vụng trộm thì thôi lại còn muốn giết mình, nay Mã Kiều đã thay hắn trừ bỏ được một con rắn độc trong nhà, mặc dù cũng cảm thấy bàng hoàng kinh hãi nhưng gã cũng không còn muốn truy cứu gì nữa.
Vì Mã Kiều tự thú, chân tướng mọi việc đã rõ ràng, Bảo gia giờ đã mang tiếng xấu, xấu hổ còn chưa hết, lại nghe tên thầy cãi phân trần thì tư tưởng cũng đã thông suốt, tuyệt không có ý nghĩ muốn truy cứu nữa. Vậy là từ đó về sau, chẳng có một ai nhắc đến vụ án đó nữa, như thể nó chưa từng xảy ra vậy.
Chương 100: Áo gấm về nhà
Bên trong Tháp Lâm hậu viện chùa Bạch Mã bầu không khí hoàn toàn yên lặng.
Mã Kiều vui vẻ nói với Dương Phàm:
- Tiểu Phàm, đệ tính chuyện như thần vậy, nghĩ ra được cả việc dựa vào quyền thế của Tiết hòa thượng để giúp ta thoát khỏi khốn đốn! Ha, Phủ doãn Phủ Lạc Dương đã hạ lệnh xoá án cho ta rồi, từ nay chúng ta được an toàn rồi. Từ lúc đệ trộm đạo bào chuẩn bị trà trộn vào chùa Bạch Mã đã nảy ra kế sách này rồi ư?
Dương Phàm cười nói:
- Đâu thể thế được, ta đâu có tính toán được xa như vậy? Cứ đi được bước vào hay bước đó, bước một bước rồi lại tính bước tiếp theo đó chứ. Lúc đó, ta chỉ là muốn thoát thân, chợt nghĩ ngay tới Tiết Đại hòa thượng thích độ hóa đạo sĩ mà thôi.
Dương Phàm ngồi xuống nền tháp Xá Lợi, nói:
- Sau khi vào chùa, ta phát hiện vị phương trượng đại sư này đặc biệt thích đá bóng, lại nghe nói vào dịp đầu năm, trong cung sẽ tổ chức một đại hội thi đấu. Mà vị phương trượng đại sư này vốn tính thích tranh giành lại hiếu thắng, lúc đó ta mới bột phát nảy ra ý định thi triển chút bản lĩnh để gây sự chú ý với gã.
Mã Kiều ngồi xuống bên cạnh hắn, nghe hắn nói.Hắn nói tiếp:
- Vị phương trượng đại sư này, ngay cả đến con cháu của Thiên Hậu Võ gia gia đương triều trông thấy gã còn phải nhất mực cung kính, kiêng dè không dám đắc tội. Vụ án này của huynh trong nhân gian có thể coi như là long trời lở đất, nhưng trong triều đình thì có vị đại thần nào để ý tới? Có vị Đại hòa thượng này đứng ra che chở, chúng ra nhất định có thể biến nguy thành an, quả nhiên..
Dương Phàm nói tới đây đã không kìm nổi sự vui sướng mà khẽ bật cười.
Từ lúc tới chùa Bạch Mã này, những điều mà hắn suy tính đâu chỉ là mượn quyền thế của Tiết Hoài Nghĩa để xoá tội cho Mã Kiều. Hắn còn nghĩ sâu xa hơn thế nhiều, đó chính là muốn nhân cơ hội này để điều tra tung tích của kẻ thù thực sự.
Ban đầu, hắn đem mục tiêu thứ nhất đặt vào Miêu Thần Khách. Kết quả, sau một thời gian nghe ngóng, Miêu Thần Khách đột nhiên biết mất một cách thần bí, và tung tích của y thì chỉ có duy nhất Thượng Quan Uyển Nhi - một nội quan trong cung biết. Tiếp sau đó, hắn chuyển hướng sang Khâu Thần Tích. Sau khi ám sát Khâu Thần Tích thất bại, hắn vốn tưởng rằng kế hoạch của mình sẽ phải tạm dừng một thời gian nữa, chẳng ngờ trong hoàn cảnh khốn cùng, một tia hy vọng lại bất ngờ loé lên, hắn lại có thêm một cơ hội để điều tra tung tích của Miêu Thần Khách.
Hắn có thể lấy danh nghĩa vào cung dự thi để tiếp cận với Thượng Quan Uyển Nhi. Mặc dù muốn tiếp xúc với tâm phúc của Thiên Hậu trong đại nội hoàng cung là điều vô cùng khó khăn, nhưng chí ít thì đó cũng là một tia hy vọng. Tất nhiên quyết định này, hắn vẫn bí mật giữ trong lòng mà không tiết lộ ra cho Mã Kiều.
Mã Kiều cảm động nói:
- Tiểu Phàm, nếu không phải đệ xông vào pháp trường cứu ta thì ta đã bị xử tử rồi, giờ lại khiến đệ phải chịu thiệt thòi như vậy... Nếu không cả đời này ta sẽ mãi mãi là một tên tội phạm trốn chui trốn lủi. Đại ân đại đức này của đệ, ta...
Dương Phàm ngắt lời gã:
- Nếu ta không coi huynh là anh em thì sẽ không vì huynh mà làm những chuyện như vậy đâu! Đã coi nhau như huynh đệ rồi thì còn phải nói những lời khách sáo như vậy sao? Hôm đó ở phủ Dương lang trung, huynh chẳng phải cũng đã giúp đỡ ta hay sao, rõ ràng đã nhìn thấy mọi hành động của ta nhưng vẫn che giấu giúp ta.
Mã Kiều nói:
- Hai việc này sao có thể đánh đồng với nhau được. Nói đến chuyện này, ta lại càng cảm thấy bất an. Đệ ẩn náu trong phường Tu Văn, mang trên mình thâm thù đại hận, nếu vì cứu ta là làm thân phận của đệ bị bại lộ, làm trễ nải đại sự của đệ thì...
Dương Phàm nghiêm nghị nói:
- Kiều ca, những lời này không cần phải nói nữa. Thù, đương nhiên là ta không quên! Nhưng cho dù biết rõ thân phận sẽ bị bại lộ, ta cũng sẽ cứu huynh. Cho dù cả đời này không báo được thù ta cũng sẽ cứu huynh. Nếu ta vì muốn báo thù cho người đã khuất mà bỏ rơi những người thân và bằng hữu đang sống bên ta, như vậy há chẳng phải là quá mức ngu xuẩn hay sao? Nếu chỉ được chọn một trong hai con đường, hoặc báo thù cho người đã chết, hoặc cứu lấy tính mạng của người đang còn sống, vậy ta sẽ không chút do dự mà từ bỏ hận thù để bảo vệ cho những người thân và bằng hữu đang còn sống bên cạnh ta.
Hắn ngẩng đầu nhìn phía phương nam xa xôi, giọng xúc động:
- Báo thù là trách nhiệm của ta, nhưng không thể vì thù hận mà biến mình thành công cụ giết người được, đây là lời mà Thái sư phụ ta đã dạy. Ông ấy là một bậc đại anh hùng. Điều mà ta hối tiếc nhất chính là ông ấy chưa từng dạy võ công cho ta.
Khi đó, ta ở bờ biển luyện công, còn ông ấy thì đang ngồi câu cá. Ông ấy là người nói chuyện nhiều nhất với ta, thế nhưng khi đó, sở dĩ ta chấp nhận nói chuyện với ông chỉ là để lấy lòng ông, hy vọng một ngày nào đó ông sẽ dạy võ công cho ta.
Tiếc là, ông ấy vẫn chỉ nói chuyện phiếm với ta, mà lại toàn nói những việc ta không hề thích nghe chút nào. Sau khi lớn lên ta mới phát hiện ra rằng, những điều mà ông đã dạy cho ta còn hữu dụng hơn mấy chiêu quyền cước kia rất nhiều. Chính ông đã khiến ta không trở thành một người bị thù hận làm cho mờ mắt, vì báo thù mà bất chấp thủ đoạn.
Mã Kiều cũng nhìn về phía nam theo hướng ánh mắt của hắn, tỏ vẻ kính ngưỡng, nói:
- Nhà vị lão nhân kia ở Nam Hải sao?
Dương Phàm gật gật đầu, lại lắc đầu, nói:
- Đó là trước kia thôi. Bây giờ...
Dương Phàm ngẩng đầu lên nhìn những đám mây đang lững lờ trôi, khẽ nói:
- Ông ấy đang ở trên trời.
***
Sáng sớm hôm sau, Dương Phàm và Mã Kiều trở về phường Tu Văn một chuyến.
Lần này trở về không giống như bình thường, đi theo hầu hạ Dương Phàm có cả thảy tám Đại hòa thượng, người nào người nấy vai rộng eo thon, tay cầm thiền trượng.
Sở dĩ Tiết Hoài Nghĩa để cho Dương Phàm áo gấm về nhà như vậy, không phải vì gã lo lắng có kẻ dám gây khó dễ cho Dương Phàm, mà là muốn giữ thể diện cho cầu thủ ngôi sao của gã, và cũng là giúp bản thân gã được vẻ vang. Tiết Hoài Nghĩa vốn là một gã bán thuốc dạo ngoài phố, sau khi leo được đến bên cạnh Võ Tắc Thiên, kết giao với rất nhiều người quyền quý, thấy được rất nhiều mặt của xã hội nhưng những thứ thuộc chất thì vẫn không hề thay đổi.
Dương Phàm đã trở thành thủ tọa đại sư chùa Bạch Mã.
Dương Phàm bên trong mặc áo ngũ điều, lại mặc thêm áo thất điều, ngoài áo thất điều là một chiếc áo khoác.
Áo khoác của tăng nhân chia làm ba phẩm, mỗi phẩm lại chia làm ba loại. Dương Phàm là thủ tọa chùa Bạch Mã, được mặc chiếc áo khoác đệ nhất đẳng trong hàng thượng phẩm, với hai mươi lăm mảnh, một trăm hai mươi bảy ô, bên ngoài khoác áo cà sa đỏ thẫm bằng lông khổng tước và sợi tơ tằm, kim câu Ngọc Hoàn, dáng vẻ trang nghiêm hùng dũng, oai phong lẫm liệt.
Mã Kiều đi bên cạnh hắn, chỉ mặc một chiếc áo tăng máu xám xanh bình thường. Mã Kiều sợ lão nương vì lo lắng cho mình mà sinh bệnh, lòng như lửa đốt, bước đi như chạy. Dương Phàm biết tâm sự của gã nên chân bước cũng nhanh hơn.
Dương Phàm và Mã Kiều đang đi thì bắt gặp một chiếc xe bò chậm rãi tiến tới. Đường rất rộng, chiếc xe bò kia lại được che kín nên hai người nhất thời không để ý đến nó.
Xe bò này là loại xe mà các sĩ tộc, thế phiệt từ Ngụy Tấn tới nay thích cưỡi nhất. Trừ khi là đi xa nhà hoặc có việc gấp, nếu không bọn họ sẽ dùng xe bò, bởi đi xe bò chậm rãi thong thả mà vững vàng, thùng xe vừa rộng vừa cao, có thể nằm ngồi tuỳ ý, rất thích hợp để những nhà quý tộc quyền đi chơi.
Những chiếc xe bò này rất thịnh hành trong giới thượng lưu, mãi cho đến thời Tùy Đường Ngũ Đại mới chấm dứt, thời Tống lại thịnh hành trở lại rồi sau đó thì dần dần biến mất. Chiếc xe bò trước mắt là kiểu xe với thùng xe hình chữ nhật được quét sơn dầu, trên có mái che, cửa đằng sau có rèm che, trước và hai bên có hai cửa sổ hình vòm mà trước và sau đều có mái hiên dài.
Cỗ xe bò có rèm che bằng tơ lụa được buông rủ xuống, trên chiếc rèm có thêu hình hoa mai, dáng vẻ vô cũng hoa lệ ưu nhã. Gã điều khiển cỗ xe nhàn nhã đi bộ bên cạnh xe. Một vị công tử áo trắng tầm trên dưới ba mươi tuổi ngồi ngay ngắn trong xe, nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh gã, Thiên Ái Nô xinh đẹp mình vận áo xanh, nàng vén rèm lên nhẹ nhàng ló đầu ra ngắm cảnh.
Nàng biết đã đến phường Tu Văn, nhìn cảnh vật bên đường liền nghĩ ngay tới Dương Phàm, không biết hiện giờ hắn đã ra sao rồi. Để giải vây cho bằng hữu mà hắn đã đem kim châu ngọc bảo nàng tặng đem bán đi rồi. Có lẽ tên này đến gìơ vẫn chưa lấy được một vị cô nương nào như ý đâu .
Nhớ tới quãng thời gian khi ở cùng với Dương Phàm, nghĩ tới hắn là một thiếu niên tuấn tú lại làm kẻ tặc nhưng lại tuyệt đối không có hành vi gian ác, đối với người thân và bằng hữu thì luôn nhiệt tình nghĩa khí, môi nàng Thiên Ái Nô không khỏi khẽ nở nụ cười tươi rói động lòng người.
Nhưng nụ cười này lập tức cứng lại bên miệng, bởi nàng bất ngờ trông thấy một vị hoà thượng áo đỏ đối diện đi tới.
Hòa thượng này đang mặc chiếc áo cà sa Bát Bảo Cát Tường đỏ thẫm, bên trên dày đặc các loại pháp loa, pháp luân, bảo tán bạch cái, liên hoa, bảo bình, kim ngư, bàn trường. tr ên tay gã hoà thượng là một chuỗi Phật châu cổ bằng gỗ đàn hương, đi bên cạnh là một tăng nhân áo xám, phía sau là đám tuỳ tùng đi theo hầu hạ, cảnh tượng hết sức phô trương.
Có thể phô trương như vậy lẽ ra phải là một cao tăng lớn tuổi mới phải, nhưng nhìn khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng ngời, chiếc mũi thẳng cao cũng bờ môi đẹp đẽ chẳng khác nào một vị cô nương ấy của hắn, tất cả mọi người đều không khỏi giật mình. Nếu nhìn kĩ hơn một chút thì thấy gã hoà thượng này dáng vẻ còn rất ngây thơ trong sáng, chẳng ai có thể tưởng tượng được hắn chính là gã phường đinh Dương Phàm hồi nào.
- Trời!
Thiên Ái Nô giật mình kinh hãi, không khỏi kêu lên một tiếng.
Công tử áo trắng nghe vậy thì liền mở mắt, liếc mắt nhìn nàng.
Thiên Ái Nô vội vàng buông tấm rèm xuống. Vị công tử áo trắng nói:
- Dạo này ngươi không còn giữ được vẻ điềm tĩnh như trước nữa.
- Vâng, tỳ nữ...
Thiên Ái Nô lên tiếng, muốn nói gì rồi lại thôi.
Vị công tử áo trắng mắt sáng lên, hỏi:
- Làm sao vậy?
Thiên Ái Nô hơi cúi đầu, rụt rè nói:
- Tỳ nữ...lại thấy hắn rồi.
- Hắn?
Công tử áo trắng hơi có chút nghi hoặc. Cuộc sống của Thiên Ái Nô vô cùng đơn giản, nàng rất ít kết giao với người ngoài. Vị công tử này liền nghĩ ngay đến một người, nói:
- Chính là người đã cứu ngươi đúng không? Trông thấy hắn rồi có cần phải ngạc nhiên đến thế không?
Thiên Ái Nô cười khổ, nói:
- Hắn... hắn đang mặc đồ của hoà thượng.
- Hả?
- Nếu chỉ là một tiểu hoà thượng thôi thì tỳ nữ cũng chẳng lấy gì làm kinh ngạc, có điều mới mấy ngày không gặp mà hắn hiện giờ đã không phải chỉ là một hòa thượng bình thường mà xem chừng phẩm cấp trong chùa cũng không thấp, e là nhiều tăng nhân có tụng kinh cả đời cũng chẳng leo lên được vị trí như bây giờ của hắn đâu. Không phải tỳ nữ kinh ngạc vì một chuyện cỏn con mà hắn...thực sự khiến cho người ta không thể không giật mình đó.
Vị công tử áo trắng luôn vững vàng như núi Thái Sơn, chẳng có việc gì khiến y phải giật mình, lúc này đây cũng không nén nổi tò mò. Hòa thượng được thăng chức còn khó hơn quan lại được thăng cấp nhiều, mới hôm qua hắn còn là một tay phường đinh cỏn con, ấy vậy mà đột nhiên đã cạo đầu xuất gia, hơn thế nữa, theo như những gì mà a Nô nói thì địa vị của hắn cũng không nhỏ...
Công tử áo trắng cũng không khỏi cảm thấy tò mò, vén rèm hướng mắt ra ngoài, không khỏi có chút kinh sợ.
- Công tử?
- Điều tra hắn xem rốt cuộc có là chuyện gì.
Vâng!
Thiên Ái Nô không khỏi cảm thấy kì lạ, công tử này xưa nay vốn không hề lưu tâm về bất cứ chuyện gì, vậy mà y lại hứng thú với Dương Phàm. Có điều, nàng có thể nhân cơ hội này nghe ngóng thêm được tin tức về Dương Phàm. Trong lòng Thiên Ái Nô cảm thấy vui vẻ nên nhanh chóng xua tan đi cảm giác kì lạ ấy.
.