Dương Phàm là loại người như thế nào chứ, tuy Phùng Nguyên Nhất ẩn trốn rất bí mật, nhưng lúc Dương Phàm bước vào phòng, bởi vì nó căng thẳng quá, nhịp tim và hơi thở càng ngày càng trở nên dồn dập, chân khẽ chuyển, khuỷu tay vẫn khẽ đập vào tủ tường, âm thanh tuy rằng nhỏ nhẹ như chuột, nhưng lại không giấu nổi tai mắt Dương Phàm.
Dương Phàm biết trong phòng có người trốn, chỉ là chưa biết chắc người trốn trong phòng là một vị tử sĩ, hay là một đứa trẻ to gan đến nỗi dám đến hành thích khâm sai. Bây giờ thì hắn đã biết.
Lúc hắn ở tại bữa tiệc đón gió, chỉ biết đứa bé này có dũng khí mà người bình thường khó mà có được, bây giờ hắn còn phải thừa nhận, đứa bé này rất thông minh.
Phùng Nguyên Nhất đang ngậm trong miệng đồ ăn, đột nhiên cảm thấy bên cạnh hình như có người, quay đầu nhìn lại, sợ đến nỗi lùi lại hai bước, quay người định chạy ra ngoài.
Dương Phàm cười nói:
- Bên ngoài toàn là người của ta, đệ có thể chạy đi đâu?
Phùng Nguyên Nhất chợt đứng lại, dừng trong chốc lát, chầm chậm quay người, nhìn Dương Phàm một cách thù hận.
Cậu nhận ra vị quan viên này. trên yến tiệc đón khách, vị quan viên này ngồi ở bên cạnh kẻ thù của cậu – Vạn Quốc Tuấn.
Phùng Nguyên Nhất không xin tha thứ, cậu không nói gì cả, chỉ nhếch miệng một cách bướng bỉnh, môi cong lên thành một đường cố chấp.
Dương Phàm bắt đầu cảm thấy tên tiểu tử này khá thú vị, hắn thích sự ngang bướng và kiên cường của đứa trẻ này. Năm xưa hắn cũng giống đứa nhỏ này, chỉ là theo sự phong phú từng trải của cuộc đời, sự sắc sảo của hắn không còn rõ ràng như trước đây nữa, nhưng thực ra vẫn chôn giấu sự ngang bướng và kiên cường vào trong xương cốt.
Mà Phùng Nguyên Nhất lại giống như hắn thời thiếu niên, thân gánh vác hận thù chồng chất, lại tứ cố vô thân, cho nên có vẻ vô cùng ngang bướng, bởi vì cậu cần lấy thái độ như vậy để bảo vệ mình.
Nụ cười trên gương mặt Dương Phàm dần dần biến mất, hắn nghiêm túc nói:
- Đệ yên tâm, ta sẽ không giao đệ cho Vạn Quốc Tuấn đâu!
Thái độ của hắn thành khẩn lạ thường. Phùng Nguyên Nhất nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn, không biết mình có nên tin hắn hay không?
Dương Phàm lại nói:
- Ta đến đây, chính là để gây phiền phức cho Vạn Quốc Tuấn. Nếu như đệ tin ta, vậy thì tạm thời ở lại đây, đệ ở chỗ ta là an toàn tuyệt đối.
- Huynh... Là kẻ thù của Vạn Quốc Tuấn sao?
Phùng Nguyên Nhất vì căng thẳng quá, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng cậu không thể không hỏi, vấn đề này có sức hấp dẫn quá lớn với nó.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không! Ta với y không có thù!
Ánh mắt của Phùng Nguyên Nhất có chút mơ hồ. Mặc dù cậu thông minh, nhưng chung quy lại cũng chỉ là đứa bé.
Dương Phàm kiên nhẫn giải thích:
- Trong quan trường, muốn đối đầu với ai, không cần phải có thù. Vạn Quốc Tuấn và phụ thân của đệ lẽ nào trước đây có thù sao?
Phùng Nguyên Nhất nghiêng đầu nghĩ ngợi, gật đầu thật mạnh, đồng ý với cách nói của Dương Phàm.
Dương Phàm nói:
- Vì vậy, đệ cứ yên tâm ở lại đây là được. Đây là chỗ ở của ta, không có sự cho phép của ta, sẽ không có ai được tự tiện xông vào, đệ ở đây sẽ rất an toàn. Hôm nay ta mới đến, vừa mới uống rượu...
Dương Phàm ngáp một cái, nói:
- Bây giờ đúng là hơi buồn ngủ. Ta quay về nghỉ ngơi một lát, căn phòng này, đệ cứ yên tâm mà ở lại.
Dương Phàm nói xong, quay người đi vào phòng. Thái độ như vậy, đại khái có thể chứng minh hắn không hề có ác ý gì với Phùng Nguyên Nhất. Mũi chân của Phùng Nguyên Nhất hơi hơi di chuyển về hướng cổng, nhưng cuối cùng nó chọn trèo lên trên giường, ngồi bó gối, lại cầm một cái đùi gà từ trong mâm, gặm từng miếng từng miếng...
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Sau cơn mưa, trong rừng núi có sương.
Mây mù bồng bềnh trên núi, núi xanh thoắt ẩn thoắt hiện, giống như tiên cảnh trần gian.
Nhưng thu tầm mắt lại, nhìn về phía trong khe núi, ngươi sẽ phát hiện, ở đây không phải thiên đường, mà là địa ngục.
Từng tòa nhà tre đã thiêu hủy gần hết, chỉ còn một chút khung tàn chưa đổ, rõ ràng ở kia là chỗ người ở.
Bao nhiêu cái thi thể rải rác ở con đường nhỏ trên núi, trong lùm cây, sau khi được nước mưa gột rửa, đã rất khó nhìn thấy vết máu trên cơ thể bọn họ, nhưng từng khuôn mặt trắng bệch lại càng lộ ra vẻ thê lương.
Trong rừng có vô số cây trúc, cây trúc xanh to bằng nắm tay, mỗi đốt chừng hai thước, thanh trúc thon dài tập hợp lại thành rừng, mỗi khi gió thổi qua, lá trúc sẽ rơi lả tả như mưa, bay vào trên thân người.
Vạn Quốc Tuấn chưa mặc áo tơi, y hào hứng ngồi trên lưng ngựa, tay khẽ vung roi ngựa, nhìn mọi thứ trước mắt, nói với Dương Phàm ở bên cạnh:
- Nơi này chính là một chỗ của Phùng gia, có lẽ những tên phản bội cũng trốn ở đây. Người của ta lén bám theo tử sĩ của bọn chúng, men theo vết máu tìm đến nơi này.
Dương Phàm mặt không chút thay đổi, chỉ dùng tay khẽ vuốt ve thân trúc bóng loáng, thản nhiên nói:
- Đều giết hết rồi sao?
Vạn Quốc Tuấn nói:
- Chưa! Ở vùng đất này, không thể nào vây kín. Nhưng mà...
Y quay đầu, nhìn Dương Phàm, mỉm cười:
- Bỏ chạy thì có gì là không tốt? Y chạy đến nơi nào, ta sẽ đuổi đến nơi đó. Bao che loạn đảng mưu phản, ám sát Khâm sai triều đình, pháp không dung tình!
"Két". Một gậy trúc bị bẻ đứt đoạn, cây trúc thổi những chiếc lá trúc dài, ngã xuống xào xạc.
Dương Phàm đánh roi ngựa, phi nhanh về phía trước.
Vạn Quốc Tuấn cười ha hả, hai chân đạp lên bàn đạp, dương dương đắc ý đi lên theo.
Y thích nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Lưu Khám.
Hoàng Cảnh Dung và Lưu Quang Nghiệp? Chết thì cũng chết rồi, Vạn Quốc Tuấn trước nay đều không quan tâm. Trong mắt những người đó chỉ có Lai Tuấn Thần, xưa nay chưa từng coi y là gì. Điều mà y muốn chỉ là Ngự Sử đài không đổ, chứ không phải là bọn người Hoàng Cảnh Dung, Lưu Quang Nghiệp không đổ. Chỉ cần Ngự Sử đài trong lòng Hoàng đế vẫn có tác dụng quan trọng như trước, y có thể cất nhắc một đám người bất cứ lúc nào. Bọn người này chỉ phục tùng y, còn bản lĩnh của bọn người này lại chưa chắc đã kém bọn người Hoàng Cảnh Dung, thậm chí còn hơn.
Nơi Dương Phàm đến, Hoàng Cảnh Dung và Lưu Quang Nghiệp đều chết, chẳng phải y sẽ vui vẻ hay sao? Y dám giết người trước mặt Dương Phàm, ngươi có thể làm gì được ta?
Hoàng Cảnh Dung và Lưu Quang Nghiệp chết, là vì bọn họ ngu xuẩn. Vạn Quốc Tuấn trước nay chưa cho rằng bản thân ngu xuẩn, y là người mưu trí nhất Ngự Sử Đài, y chỉ cần nắm chắc được một chữ "lý", Dương Phàm, cần gì phải sợ!
Vạn Quốc Tuấn đuổi theo Dương Phàm, động tác vung roi ngả ngớn, tiếng cười càng suồng sã!
Lý Thiên Lý nhìn bóng dáng của bọn họ, khe khẽ thở dài. Khôi giáp của gã được tô điểm bằng một tầng hạt mưa, theo động tác lắc đầu, những hạt mưa trên vai rơi xuống tới tấp, giống như những giọt nước mắt...
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Từ ngày đó trở đi, Dương Phàm không hề đi theo Vạn Quốc Tuấn dương dương tự đắc kia đi khắp nơi truy giết loạn đảng nữa.
Thỉnh thoảng Phó sứ Hồ Nguyên Lễ còn ra mặt gặp mặt quan viên địa phương, còn Dương Phàm đều giảm những điều này đi.
Vạn Quốc Tuấn tuy rằng ngạo mạn, nhưng ngạo mạn cũng chỉ vì chọc giận Dương Phàm, áp chế sự kiêu ngạo của Dương Phàm. Trong lòng y trước nay chưa hề lơ là cảnh giác với Dương Phàm, bất kể là Hồ Nguyên Lễ hội ngộ quan viên, hay là Dương Phàm đi dạo bốn phương, tai mắt của y trước nay chưa hề rời khỏi hai người này.
Tuy nhiên tất cả những tin tức có được đều cho thấy, Dương Phàm không hề làm bất cứ một chuyện gì quan trọng, còn Hồ Nguyên Lễ tiếp kiến quan viên địa phương, chỉ nói về một số vấn đề không đi đến đâu, thỉnh thoảng hỏi đến sự tình Phùng Thị ở Lĩnh Nam mưu phản. Câu trả lời của những quan viên đó cũng khiến Vạn Quốc Tuấn rất hài lòng.
Vạn Quốc Tuấn dựa vào lý do lùng bắt những loạn đảng, ỳ ở Phan Châu không đi, y tuyệt đối sẽ không bỏ đi, y không thể tin vào phẩm hạnh của quan viên địa phương Phan Châu và các thủ lĩnh bộ tộc. Nếu như y đi trước một bước, nói không chừng đám người bây giờ phục tùng y có thể lập tức bán rẻ y.
Năm ngày sau đó, Đạo Nhân Thập Phương tới Phan Châu.
Đạo Nhân Thập Phương đến Lĩnh Nam hái thuốc, chế đơn trường sinh bất lão chỉ là mượn danh nghĩa, mục đích thật sự của lão đương nhiên là rời khỏi kinh thành, tự do tự tại. Trong lúc các nơi Lĩnh Nam chuyển động, quan viên các nơi ra sức nịnh bợ Đại hồng nhân trước mặt Hoàng đế như y, tiền tài nữ tử đòi hỏi vô độ cần là có. Mỗi khi đến một nơi được tiếp đón long trọng chẳng khác nào Hoàng đế, Đạo Nhân Thập Phương đều vui quên đường về.
Đạo Nhân Thập Phương sau khi đến Phan Châu, các quan viên Dương Phàm, Vạn Quốc Tuấn, Lý Thiên Lý cùng đi nghênh tiếp, sau đó lũ lượt bố trí yến tiệc để vị sủng thần Thiên Tử đón gió tẩy trần.
Đạo Nhân Thập Phương cũng ngủ lại ở phủ Thứ Sử Phan Châu, chiếm hẳn một cái sân nhỏ. Mỗi ngày các quan viên lũ lượt đến bái kiến, a dua nịnh hót, trước cửa xe ngựa nườm nượp không ngớt.
Dương Phàm ở phủ Thứ Sử, lúc ở kinh đã kết giao bạn tốt với Đạo Nhân Thập Phương. Đạo Nhân Thập Phương lần này về nam hưởng phúc, đều là vì được Dương Phàm dẫn dắt, nhìn thấy Dương Phàm tự nhiên thân thiết vô cùng. Có lúc Dương Phàm đến chỗ lão, có lúc lão lại đến chỗ của Dương Phàm, hai người đi lại vô cùng thân thiết.
Cứ như vậy, những khách khứa đến tiếp kiến Đạo Nhân Thập Phương bất kể là đến chỗ ở của Đạo Nhân Thập Phương viếng thăm, hay là đến chỗ Dương Phàm cầu kiến, Dương Phàm đã có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với bọn họ.
Vạn Quốc Tuấn nhìn chằm chằm vào Dương Phàm và Hồ Nguyên Lễ, ban đầu không hề chú ý đến Đạo Nhân Thập Phương, đến tận lúc tai mắt y phái đến bên cạnh Dương Phàm kể khổ nói thực ra không có năng lực nghe thấy nội dung nói chuyện lén lút lúc uống rượu mà Dương Phàm, Thập Phương và các quan viên khác nói, Vạn Quốc Tuấn mới bắt đầu cảnh giác.
Vạn Quốc Tuấn không hề hứng thú với việc lùng bắt loạn đảng, mà là ở hành dinh của Khâm sai, sáng sớm mỗi ngày đến chỗ Đạo Nhân Thập Phương báo danh, bất luận là ai đến, bất luận Đạo Nhân Thập Phương đến nơi nào, y đều nhắm mắt theo đuôi, một khắc cũng không rời, thậm chí còn chịu khó hơn cả vào triều.
Nhưng dù là theo sát liên tục ba năm ngày, Vạn Quốc Tuấn cũng không hề phát hiện ra tình hình khác thường nào, ngược lại là Dương Phàm ghét cay ghét đắng y, lúc nhìn thấy y xuất hiện bên cạnh Đạo Nhân Thập Phương thì hắn lại không hề lộ diện. Vạn Quốc Tuấn mặc dù vẫn không dám lơ là cảnh giác, nhng trong lòng lại thầm cười chính mình cẩn thận quá mức.
Ngày hôm nay, Vạn Quốc Tuấn lại giống như đứng sau đợi vua, cùng với những quan viên đến thăm đi uống rượu, Dương Phàm lại đóng chặt cửa nhà, ngồi trong phòng ngủ nói chuyện với Phùng Nguyên Nhất.
- Nguyên Nhất, người nhà của đệ vì cứu đệ, đã bị phá hủy nhiều điểm ẩn nấp, bây giờ bọn họ bị ép chạy vào trong rừng rậm rạp, trốn vào nơi đoạn tuyệt với đời, nếu như bây giờ đệ đi tìm bọn họ, rất khó có thể tìm thấy. Dù sao, đệ còn nhỏ, rất nhiều chuyện trong gia tộc, phụ thân đệ không thể nói cho đệ nghe, nếu như đệ cứ như vậy mà xông vào trong rừng...
Dương Phàm ngừng lại một chút, lại nói:
- Còn ta, cũng phải đi ngay bây giờ, ta phải đi Trường An. Ta mà đi, đệ cũng không thể tiếp tục sống ở đây được.
Vẻ mặt ngây thơ của Phùng Nguyên Nhất tràn đầy lo sợ, cậu dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, lúc cậu nghe thấy chỗ dựa duy nhất bây giờ cũng phải rời đi, trong lòng rất sợ hãi, nhưng lòng tự trọng khiến cậu khó nói ra lời cầu khẩn.
Dương Phàm nói:
- Nếu như đệ đồng ý, đừng ngại đi theo ta! Tỷ tỷ của đệ vẫn còn ở trong tay Vạn Quốc Tuấn, dù gì vẫn phải đi vào trong cung rồi, có lẽ... Sau này khi sự việc có thể chuyển biến, cô ấy sẽ có thể được thả. Đến lúc đó, ta sẽ chuẩn bị một chút lộ phí cho tỷ đệ các đệ, bảo người đưa các đệ về, thế nào?
Phùng Nguyên Nhất nói:
- Dương đại ca, huynh... không phải huynh nói là đối đầu với tên cẩu tặc Vạn Quốc Tuấn sao, sao huynh lại đi như vậy?
Dương Phàm nói:
- Việc ở Phan Châu đã xong, ta không đi, còn ở lại đây làm gì?
Phùng Nguyên Nhất kinh ngạc mở to miệng, nói:
- Huynh... Huynh có làm cái gì đâu? Chính là xem múa, nghe hát, uống rượu thôi sao?
Dương Phàm mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Dùng vũ lực giết người là chuyện tầm thường, trên quan trường, xem múa, nghe hát, uống rượu, là có thể giết người vô hình. Ta đảm bảo với đệ, ngày Vạn Quốc Tuấn về kinh, chính là lúc đầu y rơi xuống, đệ không muốn tận mắt đi xem sao?