Chương 371-375

Say Mộng Giang Sơn

Nguyệt Quan 19-02-2024 14:30:21

Chương 371: Mời người vào trướng Tiểu Man đáp: - Nàng ấy bắt muội phải thề độc rằng nếu nàng ấy có thể cứu được huynh thì muội phải rời xa lang quân của mình! Dương Phàm cả giận nói: - Làm sao mà muội có thể... muội không đồng ý đấy chứ? Tiểu Man nói: - Sao lại không đồng ý được? Có điều muội đã hứa thế này... Tiểu Man nói lại lời thề cho Dương Phàm nghe, hắn vừa giật mình vừa buồn cười, nói: - Nha đầu này! Thái Bình công chúa khôn khéo như vậy không ngờ lại bị thua muội. Ha ha. Tiểu Man buồn bã nói: - Có điều... Uyển nhi tỷ tỷ cũng đã phát lời thề. Dương Phàm đang cười đột nhiên im bặt, khẩn trương hỏi: - Uyển nhi đã thề gì vậy? Tiểu Man lắc lắc đầu: - Muội không biết, nhưng... Uyển nhi tỷ tỷ là người thuần lương, chỉ sợ... tỷ ấy sẽ không gian lận lời thề của mình đâu. Tiểu Man thực lòng quan tâm tới Uyển nhi, không chút ghen tuông, cũng không tồn tại chút suy nghĩ tranh giành tình cảm nào. Đối với cá nhân nàng, địa vị và cảm tình đều vô cùng vững chắc. Nàng là vị phu nhân được Dương Phàm cưới hỏi đàng hoàng, trừ khi xui xẻo bị Võ Tắc Thiên bắt hắn – một người đàn ông đã có vợ phải cưới công chúa, bằng không chẳng có ai cướp đi vị trí chính thê của nàng. Trên phương diện tình cảm, sau khi nàng và Dương Phàm quen biết nhau, ngoài tình yêu còn có tình cảm huynh muội. Thứ tình cảm đặc thù này Uyển nhi không thể có. Cơ bản nàng cũng chưa từng nghĩ đến sẽ độc hưởng tình cảm và con người Dương Phàm, chưa nói đến việc trước đây Uyển nhi đã đồng ý chuyện chung thân của nàng và hắn. Kể cả không có chyện đó nàng cũng không nảy sinh ra loại suy nghĩ này. Từ xưa đến nay đều vậy. Vào ngàn năm trước có ai có thể nghĩ rằng trái đất hình tròn? Nên tư tưởng của Tiểu Man cũng không thể vượt qua tư tưởng thời đại được. Có điều tuy nàng không ngại lang quân mình có thêm người phụ nữ nhưng với Công chúa thì khác. Vị công chúa này đã có phò mã, hơn nữa vị phò mã kia lại là người của nhà họ Võ, đây là việc làm ngang tự sát. Trước kia không ai biết chuyện thì thôi, nhưng hiện giờ chuyện Thái Bình công chúa đại náo công đường đã đồn ra khắp nơi. Vị phò mã kia có thể không dám đụng đến công chúa nhưng không có nghĩa là không làm gì Dương Phàm. Đến lúc đó... Tâm trạng Tiểu Man trở nên rối bời. Dương Phàm thật sự không ngờ. Hắn không ngờ mình có thể vớt cái mạng này lại là nhờ vào một tay Thái Bình công chúa. Vốn hắn vẫn cho rằng chuyện này do Uyển nhi trù tính sắp xếp, nhất là sau khi nhìn thấy cái con ếch tết bằng cỏ, hắn lại càng khẳng định như vậy. Không ngờ Thái Bình công chúa lại dốc nhiều sức lực như vậy. Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Phàm ngổn ngang trăm mối tơ vò. Hắn trầm ngâm thật lâu mới chậm rãi nói: - Việc này từ từ hãy bàn. Để ta hỏi lại Uyển nhi rồi tính tiếp! Dương Phàm đang có rất nhiều việc muốn làm. Hắn cần đi bái phỏng những người đã giúp mình, hơn nữa việc này lại không thể để lâu. Hienj giờ, hắn đã ra tù, lại càng phải mau chóng thực hiện. Tung tích của Thiên Ái Nô cũng cần hỏi thăm. Lần này bị mắc án oan, trải qua hiểm cảnh khiến không chỉ Tiểu Man nhận ra được mình phải quý trọng người trước mắt mà Dương Phàm cũng ý thức được việc đó. Tình cảm A Nô sâu nặng như vậy, hắn còn băn khoăn cái gì nữa. Nói như Thẩm Mộc: - Không bỏ được thì cưới nàng luôn! Trong gia đình chuyện lớn vẫn do người đàn ông làm chủ! Còn Thái Bình công chúa... Dương Phàm nghĩ tới đây không khỏi đau đầu. Thái Bình có ơn cứu mạng nhưng đối với hành vi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của của nàng thật khó mà hợp mắt. Dương Phàm vẫn không biết nên đối xử với nàng thế nào mới tốt, dù sao cũng phải gặp Uyển nhi đã rồi tính tiếp. Nếu lời thề của Uyển nhi không thể phá thì cần gì phải tươi cười nể nang cô công chúa đó nữa? Có điều với thân phận của hắn bây giờ tuyệt đối không thể đi gặp Uyển nhi. Ngoài việc đến bái tạ Tiết Hoài Nghĩa và Võ Tam Tư, gặp lại hai người bạn tri giao là Sở Cuồng Ca và Mã Kiều thì thời gian này hắn vẫn nên trốn trong nhà là tốt nhất. Hiện giờ tình thế rối loạn, bản thân hắn vốn là bị tai bay vạ gió. Lúc này thoát được đại nạn đã là điều đáng mừng, cho nên hoàn toàn không thể nhúng tay vào chuyện gì khác. Nhất là hắn vừa được phóng thích, ở nhà nhàn rỗi . Có thể nói tình thế của hắn bây giờ quá nhạy cảm, hắn không có năng lực làm việc gì khác. Hơn nữa một khi hắn nhúng tay vào việc gì, chỉ sợ việc đó sẽ ngay lập tức chuyển biến không tốt. Trong triều, lực lượng thanh quan cũng không hề ít, mấy vị tể tướng không thể nào không có vây cánh của bản thân. Hiện giờ mình vừa ra tù, Hoàng đế tạm hoãn việc hành hình, chính là cơ hội tốt để họ xoay chuyển cục diện. Nếu đến cả một cơ hội tốt như vậy cũng không tận dụng được thì bọn họ thật quá ngu xuẩn. Cho nên, sắp tới đây thần tiên đánh nhau, hắn cứ núp kĩ không đếm xỉa gì đến là tốt nhất, vả lại có muốn đếm xỉa đến cũng không được. Dương Phàm hạ quyết tâm xong, tâm tình cũng dần dần bình ổn. Lần này bị tống giam, tính mạng bị đe dọa đã trui luyện cho tâm tính của hắn rất nhiều. Năm nay hắn mới tròn hai mươi, làm quan chưa lâu nhưng tính tình trầm ổn, suy tính cẩn thận, tất nhiên về sau có thể bay cao, bỏ xa rất nhiều người cùng trang lứa. - Được rồi, ta còn không lo lắng thì muội nhăn nhó cái gì. Nhìn mặt muội khó coi chưa kìa! Dương Phàm suy nghĩ xong, quay sang thấy Tiểu Man đang nhíu mày, thấp thỏm lo lắng bèn mỉm cười nói: - Đại nạn rơi đầu ta vẫn vượt qua được thì còn việc gì có thể làm khó ta hay sao? Hơn nữa đây cũng không phải việc cấp bách lửa cháy đến lông mi. Cứ để từ từ rồi tính! Bởi hắn vốn không có tư tình gì với Thái Bình công chúa cho nên không ngờ được qua chuyện này, quan hệ giữa hắn và Thái Bình công chúa ai ai cũng biết. Võ Du Kỵ phản ứng thế nào là điều rất khó lường. Tiểu Man cũng đang lo lắng về việc đó. Tuy nhiên, kể từ khi biết Dương Phàm chính là a huynh của mình, nàng lại vô tình trở lại như thời thơ ấu, ỷ lại và rất tin tưởng vào hắn. Thấy hắn thong dong tựa như chẳng có việc gì có thể làm khó, tâm trạng của nàng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Dương Phàm nắm chặt khăn mặt bên hông, đứng dậy từ trong thùng nước. Tiểu Man bỗng mở to mắt. Đập vào mắt nàng là cái thân thể đàn ông trần trụi rắn chắc tỏa ra hơi nóng hầm hập. Nước da sạm nắng, cơ ngực cuồn cuộn... Tuy hạ thể của hắn đã được khăn che lại nhưng thân thể lồ lộ cũng đủ khiến cho Tiểu Man trước nay chưa bao giờ nhìn thấy thân thể đàn ông phải đỏ ửng mặt mày, há to miệng, nhìn hắn chằm chằm đầy kinh ngạc. Dương Phàm làm bộ cởi khăn tắm, cười với nàng: - Muốn giúp huynh lau người, thay quần áo không? - A? Tiểu Man cố gắng dời ánh mắt khỏi thân thể hắn. Nghe thấy lời trêu chọc của hắn nàng không kìm nổi gắt nhẹ một tiếng rồi đứng dậy bỏ chạy ra sau tấm bình phong. Dương Phàm cười ha hả, bước ra khỏi thùng tắm, cởi khăn trên người xuống rồi lấy một cái khăn tắm khác lau người. Tiểu Man trốn ra sau tấm bình phòng, tay ôm lấy ngực mà tim đập thình thịch. Trong đầu hiện lên hình ảnh thân thể của Dương Phàm: bộ ngực cường tráng, phần bụng săn chắc. Lúc nãy hắn ngồi trong nước còn lờ mờ không thấy rõ, lúc này nhìn vào những cái múi thật săn chắc, cường tráng! Chẳng lẽ thân thể đàn ông đều như vậy sao? Tiểu Man theo bản năng đưa tay lên sờ bụng mình. Cái bụng của nàng nhỏ nhắn, mềm mại, hoàn toàn không thể so sánh với cơ thể to lớn của Dương Phàm được. - Tiểu Man, ta vào nhé! - Hả? Tiểu Man khẩn trương nhảy lên giường, nghiêng người xoay lưng ra ngoài, làm như muốn ngủ rồi, nói: - Vào đi! Dương Phàm mặc áo vải bông, phía dưới chỉ có một cái khố, chân mang guốc gỗ lách qua bình phong tiến vào. Hắn giả vờ nhìn ngó khắp nơi, khiến cho khuôn mặt Tiểu Man đỏ bừng lên, ngượng ngập hỏi: - Huynh tìm gì vậy? Dương Phàm đáp: - Chăn nệm để ở đâu ấy nhỉ? Khuôn mặt Tiểu Man lại càng đỏ lên, vờ như không hiểu hỏi lại: - Tìm chăn nệm làm gì? Dương Phàm nói: - Để ngủ chứ gì nữa? Không thì huynh biết ngủ ở chỗ nào? Tiểu Man lặng lẽ dịch người vào trong, vốn nàng đã chừa nửa chiếc giường nhưng tên a huynh đáng giận này lại giả ngu, khiến cho nàng phải ép sát vào đến tường rồi. Dương Phàm chỉ lên giường, lại giả ngu hỏi: - Huynh có thể ngủ trên giường sao? Tiểu Man cắn môi, vừa thẹn vừa giận ừ một tiếng. Tiếng ừ của nàng phát ra từ lỗ mũi nghe thật tiêu hồn làm cho vị tiểu huynh đệ dưới háng Dương Phàm lập tức không kìm được mà run lên. Dương Phàm đi đến bên giường, xoay người nằm xuống. Tiểu Man vội xoay người nằm ngửa ra, đưa tay kéo cái chăn mỏng mà trái tim lại nhảy lên loạn xạ. Dương Phàm cũng nằm ngửa, mắt nhìn chằm chằm đỉnh màn. Hắn cảm giác được mình ngọc bên cạnh, thậm chí có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, cảm nhận được thân nhiệt của nàng. Hắn biết chỉ cần vươn tay ra thì tất cả sẽ như nước chảy thành sông... Nhưng đây vẫn là lần đầu, thật là khó khăn. Dương Phàm rục rịch nhưng vẫn chưa dám hành động, Tiểu Man nhắm chặt hai mắt chờ hắn hành sự khiến cho hai người vẫn trầm mặc một lúc lâu. Một lúc sau, Tiểu Man chợt mở bừng mắt, thất thanh kêu lên: - Ai da! Dương Phàm vội hỏi: - Làm sao vậy? Tiểu Man bò dậy nói: - Chân của huynh còn chưa được rịt thuốc. Dương Phàm nói: - Không sao đâu, vết thương không nặng, ta thấy không cần dùng thuốc đâu. Tiểu Man không đồng ý, nói: - Như vậy sao được? Nếu chẳng may mưng mủ sẽ khó lành hơn. Đợi muội đi lấy thuốc! Dương Phàm nằm bên ngoài, Tiểu Man phải bò qua người hắn mới ra được. Thật ra vào thời này muốn ngủ thì nữ phải nằm ngoài, nam nằm trong, bởi nữ nhân không được phép bò qua người nam nhân, nhưng Dương Phàm và Tiểu Man nào có biết cái quy tắc này. Tiểu Man bò qua người Dương Phàm khiến cho thân nàng thể liền cọ xát với cơ thể hắn. Vòng eo mảnh mai với những đường cong quyến rũ, nhất là đôi gò bồng đào đầy đặn, dưới sức hút của trái đất càng thêm căng tròn, hơi lay động theo động tác của nàng. Phải bò qua người Dương Phàm, trong lòng Tiểu Man không khỏi hoang mang, cảm giác có chút ám muội. Khi một chân nàng bò qua người Dương Phàm, ánh mắt hắn liền dừng trên mông nàng. Cái quần lót của nàng thít vào càng khiến cho cặp mông thêm tròn trịa, thân mình áp sát vào hắn càng lộ ra sự quyến rũ. Hiện giờ cảnh tiên ở ngay trước mắt khiến cho Dương Phàm tựa như bị sét đánh ngang tai! Tựa như một đứa bé ăn xin đã nhịn đói lâu ngày, đột nhiên gặp được một con heo sữa quay đang tỏa hương thơm ngào ngạt. Dương Phàm... Thèm ăn rồi! Chương 372: Em gái Tiểu Kiều nương Trong lòng Dương Phàm như bị phỏng, không khỏi vươn tay ra chụp một bên hông của nàng. Tiểu Man yêu kiều hét to, cả người ngã nhào vào vòng tay của Dương Phàm. Tiểu Man luống cuống: - A huynh! Ánh mắt Dương Phàm sáng quắc nhìn nàng chăm chú, nói: - Gọi lang quân! Tiểu Man khuất phục, nàng nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp lại, run giọng gọi: - Lang quân! Một tiếng vừa thốt ra, thân thể liền như bị rút hết xương cốt, trở nên mềm nhũn nằm trong ngực Dường Phàm, không bò dậy nổi. Thật ra, từ lúc Dương Phàm bị bắt bỏ tù, tâm hồn thiếu nữ vấn vương của Tiểu Man đã hối hận vì chưa chính thức trở thành vợ chồng với lang quân. Nàng biết lang quân không chỉ có một Uyển nhi tỷ tỷ, còn có một Thiên Ái Nô yêu thương hắn sâu sắc, thậm chí Thái Bình công chúa còn thể hiện rõ là có tình ý với hắn, thì Tiểu Man đã có một cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Tối nay nàng vốn định hiến thân cho lang quân, đáng tiếc vừa thấy Dương Phàm, nàng lại không biết phải làm gì, nếu Dương Phàm không giơ tay, nàng tuyệt đối sẽ không dám tiến bước nào. Lúc này môt cái ôm của Dương Phàm đã làm thân thể Tiểu Man mềm nhũn, muốn giãy giụa cũng không còn khí lực, chỉ để mặc mọi việc theo tự nhiên. - Nữu Nữu... Dương Phàm khẽ gọi bên tai Tiểu Man, làm tim Tiểu Man rung động, nàng thẹn thùng nhìn Dương Phàm, khẽ khàng nằm lên ngực hắn, nhắm mắt lại dịu dàng đáp: - A huynh... Lang quân... Dưới ánh nến dịu dàng chiếu sáng bốn phía, trong yên tĩnh chỉ có thanh âm của y phục được cởi ra, Tiểu Man nhắm hai mắt, hơi thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, để mặc a huynh làm gì thì làm. Thậm chí khi thân hình trơn mượt, trắng mịn như ngọc vô cùng quyến rũ của nàng đã hoàn toàn hiện ra trước mặt Dương Phàm mà nàng hoàn toàn không biết gì cả. Đầu óc Tiểu Man vẫn choáng váng, nên căn bản không biết mình đã bị a huynh lột sạch y phục, cặp đùi thon dài trắng nõn, cặp mông đầy đặn mượt mà, bầu vú nhỏ tròn lẳn vươn cao, đầu vú đỏ hồng tất cả đều hiện ra trước mắt Dương Phàm. Động tác của Dương Phàm rất dịu dàng, hắn như đang che chở cho bảo bối mà mình yêu thương nhất khẽ khàng ve vuốt làm Tiểu Man chưa từng trải qua chuyện này lâm vào mê say. Trong tiếng rên rỉ yêu kiều, Tiểu Man hoàn toàn từ thiếu nữ chuyển thành phụ nữ, tận đến khi nàng từ trong thế giới cực lạc tỉnh lại, thỏa mãn rúc vào trong ngực ẩm mồ hôi của Dương Phàm, cảm thụ cái ôm chắc nịch của hắn, mới đột nhiên thấy hạnh phúc đến phát khóc. Nàng không hiểu vì sao mình rơi lệ, chỉ cảm thấy giờ phút này trong nội tâm vô cùng nhẹ nhàng vui sướng, như thể nội tâm nàng chưa bao giờ khoan khoái và sung sướng như thế. Tiểu Man được Dương Phàm ôm giữ trong vòng tay, cặp đùi thon dài của nàng vẫn còn thân mật quấn bên hông Dương Phàm, sau tình cảm mãnh liệt là sự bình thản và dịu dàng, đang từng giọt từng giọt chậm rãi thấm vào lòng nhau. - Tiểu Man. Tay Dương Phàm dịu dàng mơn trớn vai, lưng và vòng eo nhỏ nhắn của nàng, rồi trượt tới cặp mông mượt mà cong vểnh của nàng, khẽ thì thầm gọi bên tai nàng. - Ừ. Man nằm ở trong lòng ngực của hắn, cúi đầu đáp lại, mang theo giọng mũi yêu kiều, giống như tiếng rên rỉ. Dương Phàm cảm thán mà nói: - Tiểu Man. Từ nay về sau, muội là người của ta rồi đó! Tiểu Man ngước đôi mắt trong như làn nước lên, thâm tình chăm chú nhìn phu quân của đời nàng, dịu dàng sửa lại: - Từ nhỏ nữa chứ... Sáng sớm, Tiểu Man tỉnh dậy theo tiếng gà gáy, lúc này mới phát hiện mình còn đang trần truồng dựa vào trong lòng lang quân. Nàng thẹn thùng muốn đứng dậy mặc quần áo, nhưng cánh tay Dương Phàm quá rắn chắc, lại sợ làm hắn tỉnh giấc, nên đành phải ngoan ngoãn nằm xuống cùng hắn. Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Dương Phàm, dán người vào cơ ngực rắn chắc của hắn, trong lòng lại nhớ trận phong tình tối qua, Tiểu Man không khỏi cười ngọt ngào. Nàng lần đầu trải qua cơn mưa móc như thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt), thật sự đã trở thành một tiểu phụ nhân, gả cho trượng phu lâu rồi, cho đến hôm nay, nàng mới chính thức trở thành đàn bà. Tư vị kia...tư vị kia.. Tiểu Man suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể dùng một câu "Tuyệt không thể tả" để miêu tả. - Lang quân, a huynh... Tiểu Man si ngốc nhìn Dương Phàm, ánh mắt say đắm yêu thương, không kìm nổi vươn tay ra, khẽ vuốt ve âu yếm hàng lông mày anh tuấn của hắn. - YAA.A.A..! Tay vừa mới chạm vào hàng vi, Dương Phàm mắt vẫn nhắm liền lật tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng siết chặt lấy, mở bừng mắt ra, dịu dàng hỏi: - Tiểu nha đầu, lại bướng bỉnh sao? Tiểu Man bị hắn quơ được, không khỏi gắt giọng: - Huynh giả bộ ngủ! Ánh mắt nàng nhìn theo tầm nhìn của Dương Phàm đi xuống, chợt giật mình khi thấy cảnh xuân của mình phơi bày ra hết, Tiểu Man càng thẹn thùng, vội vàng vơ lấy chăn mỏng che thân thể, nhưng lại bị Dương Phàm giữ chặt lấy, nàng không kìm nổi năn nỉ nói: - Lang quân! Dương Phàm cười không đáp lời, Tiểu Man giả bộ đáng thương gọi: - A huynh... Một chiêu này quả nhiên dùng được, Dương Phàm không đành lòng trêu cợt, buông lỏng tay, Tiểu Man cực kỳ nhanh chóng vơ lấy chăn chùm kín mình, chỉ lộ ra khuôn mặt trái xoan. Dương Phàm nhìn thấy đáng yêu quá, không kìm nổi nhéo mũi nàng, cười hỏi: - Tối hôm qua lang quân cùng muội ân ái, có sung sướng không? Mặt ngọc của Tiểu Man đỏ bừng không chịu trả lời, còn ánh mắt Dương Phàm thì sáng rực, không chịu bỏ qua cho nàng. Tiểu Man dưới ánh mắt của Dương Phàm không thể trốn được, đành giả vờ sầm xuống, xấu hổ "xì" một cái nói: - Bị huynh áp bức cả đêm, cả người đều rã rời, có gì mà sung sướng chứ? - Thật sao? Thật sao? Dương Phàm áp sát đến, chạm chóp mũi vào chóp mũi nàng, nói: - Nói vậy là vi phu làm chưa tốt, nào nào, ta và muội lại tiếp tục. Tiểu Man hoảng sợ, nàng dù gì cũng là lần đầu, hơn nữa mặc dù nàng tập võ từ nhỏ, nhưng dù sao tuổi trẻ, lại là khuê nữ, nên sức lực còn xa mới sánh bằng nữ tử trưởng thành như Thượng Quan Uyển Nhi kia. Đêm qua miễn cưỡng chịu đựng, tuy rằng sau lại "khổ tận cam lai", hưởng tư vị cực lạc, nhưng chung quy vẫn không thể chịu đựng thêm được nữa, vội xin tha nói: - Không muốn không muốn, ban ngày rồi... được rồi được rồi, người ta thừa nhận là được. Dương Phàm lúc này mới buông tha nàng, cười ha hả nói: - Thừa nhận cái gì? Tiểu Man cụp mắt xấu hổ nói: - Thừa nhận... Rất sung sướng đó! Dương Phàm nói: - Ai rất sung sướng? Tiểu Man tức giận đẩy hắn, nổi giận nói: - Không để ý tới huynh nữa, muội muốn mặc quần áo rời giường. Dương Phàm nói: - Còn sớm mà, nằm một lát nữa thôi, sợ cái gì? Tiểu Man nói: - Nước ấm hôm qua người ta chuẩn bị đều đã lạnh ngắt hết rồi, thừa dịp lúc này không có ai thì đun nước nóng để lau người, sao có thể học theo huynh đổ thừa không dậy nổi chứ. - Đêm qua đã chuẩn bị sẵn nước ấm... Dương Phàm ậm ờ, bỡn cợt nói: - Nương tử, hình như muội sớm có âm mưu rồi... Tiểu Man xấu hổ, giơ tay che miệng Dương Phàm: - Không được nói nữa, nếu huynh nói nữa, muội sẽ... Miệng Tiểu Man méo xẹo, nhìn xấu hổ sắp phát khóc. Dương Phàm khẩn trương gật gật đầu, Tiểu Man được một tấc lại muốn tiến một thước, trừng mắt nói: - Muội muốn mặc quần áo, huynh mau bịt mắt lại, không được nhìn lén! Dương Phàm vội vàng che mắt lại, Tiểu Man theo dõi tay hắn, chậm rãi ngồi dậy, rồi rất nhanh bắt lấy y phục nằm lung tung ở chiếu đất, vội vàng mặc vào. Dương Phàm khẽ mở một kẽ hở ở ngón tay nhìn lén, xuân sắc khôn cùng, đẹp không sao tả xiết. Trước kia Dương Phàm thật đúng là chưa từng nhìn nữ tử mặc y phục lại có phong tư cuốn hút đến vậy, lúc này nhìn, chỉ cảm thấy mỗi một động tác đều vô cùng phong tình khêu gợi. Tiểu Man dậy rồi, nhưng Dương Phàm vẫn nằm trên giường không chịu dậy, muốn ngủ tiếp để nhớ lại chút tư vị ngọt ngào đêm qua. Tiểu Man vệ sinh xong, rón ra rón rén trở lại phòng ngủ, thấy hắn lại say sưa ngủ, không khỏi cười ngọt ngào, nhăn mặt nhăn mũi nói: - Chỉ biết ngủ! Ngay lúc Dương Phàm ngủ say, Tiểu Man ngồi ở trước bàn trang điểm, trang điểm mắt môi, đến khi dung nhan hiện ra trong gương, ngay cả chính nàng cũng giật mình đến ngây người. Trước kia nàng cũng không phải là không để tâm đến cách ăn mặc trang điểm, nhưng nàng chưa từng thấy vẻ đẹp của mình như này. Dung nhan này, ngũ quan đó vẫn như trước nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ khác biệt, kiều diễm ướt át, đầy xuân sắc. Vẻ đẹp này toát lên từ trong xương cốt mà không phải do son phấn tạo nên. Trước đó, vào ngày nàng thành thân, có hai nữ quan trong cung phụ trách trang điểm tỉ mỉ cho nàng, nhưng vẻ đẹp kiều diễm kia chỉ là bề ngoài, thiếu đi cảm giác linh động, tươi mới sống động. Tiểu Man khẽ vuốt ve hai má mình, nhất thời cũng si ngốc nói không ra lời... Dương Phàm vẫn còn đang ngủ say, Tiểu Man vui sướng chạy đến bên giường, dịu dàng gọi: - Lang quân? Dương Phàm vẫn chưa tỉnh, Tiểu Man vội vã muốn để hắn thấy dung nhan của mình, lại gọi một tiếng nữa, nhưng vẫn không đánh thức hắn được. Nàng nóng nảy ngồi trên giường, giơ tay kéo chăn mỏng... Trên giường rõ ràng có một đóa "hoa mai", đó chính là kiệt tác đêm qua nàng để lại. - YAA.A.A..! Tiểu Man xấu hổ kêu một tiếng, vội vàng ấn chăn mỏng lại, Dương Phàm mông lung mở mắt, hỏi: - Làm sao vậy? Tiểu Man giật chăn mỏng trên người hắn xuống, chẳng để ý hắn đang trần như nhộng từ đầu đến chân, chỉ ra sức kéo chăn ấn chặt ở đằng kia, che giấu dấu vết của mình, hất mặt lên nói: - Mau thức dậy đi..,á...heo... Dương Phàm sáng sớm thức dậy rửa mặt chải đầu xong xuôi, cùng Tiểu Man ngồi vào bàn ăn cơm, tất cả trình tự không giống như trước nữa. Từ sau khi thật sự trở thành vợ chồng, thì thật sự đã khác biệt, một ánh mắt, một câu nói, một động tác đều có hương vị khác biệt rất lớn. Cái gọi là mật ong trộn dầu, loại cảm giác này luôn luôn tự mình trải qua mới có thể biết. Ăn sáng xong, vợ chồng son lại thì thầm tâm sự, huynh huynh muội muội, vành tai tóc mai chạm vào nhau thân thiết. Buổi sáng cùng ngày, Dương Phàm muốn đi chùa Bạch Mã tạ ơn Tiết hòa thượng, sau khi nhìn thời gian thấy vẫn còn thì quyết định đi gặp Võ Tam Tư. Buổi chiều bởi vì Triệu Du nói sẽ tới thăm, liền đi tới Ngự sử đài thu hồi Quá thư", "Thị tịch", còn việc đi các cửa hàng ở chợ Nam trấn an các chưởng quầy thì giao cho Tiểu Man đi làm, buổi tối cùng nhau về nhà ăn cơm. Sự việc đã định xong, hai người lưu luyến không rời cùng nhau đi làm. Dương Phàm đánh ngựa thẳng đến chùa Bạch Mã . Lúc Dương Phàm tới chùa Bạch Mã là thời điểm mặt trời đã lên cao. Tới chùa thì chỉ thấy đám người Hoằng Nhất, Hoằng Lục, hỏi ra mới biết Tiết Hoài Nghĩa nhận lời mời của Võ Tam Tư tới "Kim sai túy" uống rượu rồi. Điều này cũng tốt, chỉ cần đi tới "Kim sai túy" là có thể gặp được hai người cần phải tạ ơn rồi. Dương Phàm trò chuyện với chúng huynh đệ chùa Bạch Mã chốc lát rồi cáo từ ra về, đi thẳng đến "Kim sai túy". Hắn chưa từng nghĩ, trong khách khứa dự tiệc ở "Kim sai túy" còn có Võ Du Kỵ, phò mã của Thái Bình công chúa. Chương 373: Nằm cũng trúng đạn Hôm nay ở "Kim sai túy" đã được Võ Tam Tư bao hết rồi. Lại nói tiếp, yến hội hôm nay vẫn là gia yến Võ thị, hoàn toàn có thể thiết lập tại quý phủ của nhân vật nào đó đại diện cho gia tộc Võ thị. Tuy nhiên bởi vì Võ Thừa Tự bị bãi tướng, tình thế nhị Võ tranh đấu đã trở nên hết sức tế nhị. Loại tranh đấu này phản ánh đến phương diện gia yến Võ thị, cũng liền nảy sinh sự biến hóa. Nguyên nhân là Võ Thừa Tự tuy rằng bị bãi tướng, nhưng vẫn chưa thất bại thảm hại như Võ Tam Tư đã dự đoán trước. Con cháu Võ thị cũng không bởi vậy mà hoàn toàn vứt bỏ Võ Thừa Tự, chuyển sang làm môn hạ của Võ Tam Tư y. Truy cứu nguyên nhân, không ngờ cũng là bởi vì nảy sinh "Tể tướng mưu phản án" này. Sau khi các Tể tướng bị bắt giam, rất nhiều quan viên đương nhiên đều cho là vụ án này do Võ Thừa Tự bị bãi tướng mà phẫn nộ phản kích, trên thực tế vụ án này cũng quả thật là do Võ Thừa Tự nhúng tay. Đến lúc này, bọn họ đã thấy được thủ đoạn tàn nhẫn của Võ Thừa Tự, không thể không kính sợ ba phần đối với Võ Thừa Tự. Mà sau khi vụ án Tể tướng mưu phản phát sinh, nữ hoàng liên tiếp điều động quân đội để phòng ngừa phát sinh bất trắc. Vào thời khắc mấu chốt này, bà lại thủy chung không có ý tứ trọng dụng Võ Tam Tư. Điều này cũng làm cho một bộ phận quan viên cho rằng, nữ hoàng vẫn ưu ái Võ Thừa Tự một chút. Tuy rằng hôm nay Võ Thừa Tự bị bãi tướng, nhưng ngày sau chưa chắc không thể không trở thành Thái Tử. Cũng như vậy, địa vị của Võ Thừa Tự ở trong dòng họ Võ thị cũng không có biến hóa lớn gì, gã còn bảo lưu vị trí Tông Chính Khanh. Võ Tắc Thiên cũng vẫn chưa hề tỏ ra sẽ bãi miễn chức vụ này của gã, điều này cũng là căn cứ làm cho những người khác phán đoán gã vẫn có thể trở thành Thái Tử. Kể từ đó, mặc dù gã đã xử lý được hai viên Đại tướng là Chu Hưng, Khâu Thần Tích, lại mất đi chức vị tể tướng, nhưng vẫn kêu gọi được lực lượng to lớn như trước. Mà Võ Tam Tư vốn thực lực hơn Võ Thừa Tự, qua sự biến đổi này, y chỉ có thể là có được lực lượng ngang nhau với lực lượng Võ Thừa Tự mà thôi. Trước kia, hai người đối chọi gay gắt, tổ chức gia yến cũng không muốn chọn quý phủ của đối phương, cho nên toàn phải do Võ Du Nghi thực lực kém nhất ra mặt hai người họ làm chủ nhân tổ chức. Nhưng gần đây Võ Du Nghi quá mức bận rộn, ngay cả về nhà cũng chỉ được vài lần, còn lại vẫn ở trong cung, người khác thì tư cách không đủ để làm người chủ trì gia yến, cho nên đành phải chiết trung một chút, đành phải lựa chọn một địa điểm bên ngoài để tổ chức yến tiệc. Dương Phàm đã không chỉ một lần tới "Kim sai túy", nên vô cùng quen thuộc đi tới "Kim sai túy". Khi tới nơi, chỉ thấy tấm biển ba mặt đỏ chữ màu đen lớn ở phía trước, trái, phải, ba mặt đặt ở cửa, mặt trên viết "thiết kế vẽ mẫu". Dương Phàm cũng không để tới, buộc ngựa lại, rồi đi vào trong cửa. Dương Phàm hôm nay mặc y phục hàng ngày, đỉnh đầu vấn khăn màu đen, áo cổ tròn tay áo hẹp, vừa mới rảo bước tiến lên cửa chính, có bác sĩ tửu của "Kim sai túy" tiến lên cản lại, nói: - Vị khách quan kia, bổn điếm hôm nay vẽ mẫu thiết kế, không mở cửa. Dương Phàm khẽ mỉm cười, chỉ chỉ nơi ồn ào cười đùa, tiếng sáo trúc ca hát vọng ra, nói: - Mỗ là khách của chủ nhân ở lầu hai kia. Bác sĩ tửu nghe vậy liền thay bằng vẻ tươi cười nói: - Thì ra là thế, xin hỏi khách quan là con cháu nhất chi hay nhất phòng của Võ gia? Dương Phàm nói: - Ta không phải họ Võ! Vẻ mặt Bác sĩ tửu càng tỏ ra tôn kính, vội hỏi: - Vậy thì chắc chắn là quý khách Võ gia mời rồi, không biết tôn tính đại danh, có thể có thiệp mời không ạ? Dương Phàm không nhịn được, nói: - Mỗ trước giờ luôn tên tuổi rõ ràng. Ngươi vào công đường hồi đáp Lương Vương điện hạ, nói Dương Phàm cầu kiến! Bác sĩ tửu thấy ngữ khí hắn đầy ẩn ý thì không dám chậm trễ, vội nói: - Vậy thì, làm phiền túc hạ chờ một chút, tiểu nhân đi lên lầu thông báo ngay! Lên lầu hai, yến hội bề ngoài náo nhiệt, nhưng thật ra người tham dự yến hội không hề thoải mái. Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư trước kia là mặt và lòng bất hòa, hiện tại đã trực tiếp lật ra mặt rồi, mỗi lần hẹn gặp mặt đều hiệp thương mang bổng, ngấm ngầm hại người. Gia yến này không giống như là vì liên kết tình cảm gia tộc họ Võ, ngược lại là vì lên vũ đài mà hai người vẫn tranh đấu nhau. Nhắc tới đôi oan gia sống này, mọi người sao muốn nhìn thấy mặt nhau chứ? Mà nếu buộc phải gặp, Võ Thừa Tự khi tổ chức gia yến, Võ Tam Tư sẽ lo lắng, ép buộc mình không được sao, vậy là mình đã không có cấp bậc lễ nghĩa. Đây là gia yến Võ thị, là Tông Chính Khanh bộ tộc Võ Thị mở, các ngươi trốn tránh không dự, sao có thể xưng là người của Võ gia được? Hơn nữa, Võ Tam Tư sợ mình không tham dự, một số người vốn có khuynh hướng theo y, nhưng sẽ nhân cơ hội này mà nghiêng về Võ Thừa Tự, cho nên y nhất định phải đến. Cùng như vậy, Võ Tam Tư khi mời dự gia yến, cũng có lo lắng như vậy, hơn nữa nếu gã một mực không tham dự, chắc chắn sẽ ảnh hưởng uy vọng vị trí Tông Chính Khanh của gã ra ngoài. Bởi vậy, quan hệ hai người mặc dù là kịch liệt nhưng vẫn chắc chắn phải có mặt. Hôm nay bọn họ mời khách đến bao gồm cả tay chân bọn họ, người ngoài thì chỉ có một Tiết Hoài Nghĩa. Bọn họ tranh giành chính là vị trí Thái Tử. Vị trí này có thể là người thân tín bên Hoàng đế nên tuyệt đối không thể xem nhẹ. Từ xưa đến nay khom lưng uốn gối nơi nào ở đâu cũng có, cũng là một cái lệ, cho nên hai người mặc kệ ai mở gia yến thì cũng sẽ không thể bỏ qua vị khách Tiết Hoài Nghĩa này. Vị khách nhân này giờ phút này đang thoải mái chè chén, mặc kệ là ai kính rượu y đều uống cạn, không ai kính rượu thì cũng tự cạn hết. Vốn loại người như Tiết Hoài Nghĩa hoàn toàn không có lập trường chính là điều tối kỵ trong quan trường, không đắc tội với bất kỳ bên nào cả, thì tức là đã đắc tội với cả hai bên. Không ai có thể được song hùng Võ thị cùng nịnh bợ lâu như vậy mà vẫn không chịu tỏ rõ lập trường, nhưng vẫn được song phương đãi ngộ như thế đấy. Nhưng Tiết Hoài Nghĩa thì có thể, trong thiên hạ, hiện giờ cũng chỉ có một Tiết Hoài Nghĩa là có thể, bởi vì y là nam nhân của Nữ Hoàng. Trong cung Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư đều có tai mắt của mình, bọn họ đều biết Võ Tắc Thiên còn có một trai lơ họ Thẩm, nhưng tên họ Thẩm kia thứ nhất, là không được sủng ái như Tiết Hoài Nghĩa; thứ hai, là Thẩm thái y dù sao cũng là người có thân phận, có gia có nghiệp, có vợ có con, bởi vậ dù bản thân mình là trai lơ của Nữ hoàng thì cũng không dám công khai, nên lực ảnh hưởng còn xa mới bằng Tiết Hoài Nghĩa. Bên trong bữa tiệc hội đường còn có một người ăn uống sảng khoái không hề kém, người này chính là Võ Du Kỵ, phò mã của Thái Bình công chúa. Võ Du Kỵ vẫn cảm thấy mình sảng khoái đối với đòn trả thù của mình đối với Công chúa Đại Đương, Kiêu nữ thiên chi kia (con gái cưng của trời)! Không sai, đêm tân hôn gã bị vị Công chúa điện hạ được nuông chiều ném vào chuồng heo, nhưng gã lại dùng một đòn phản kích để cứu vãn lại thể diện của mình, hung hãn làm nhục vị Công chúa cao ngạo cao quý này. Bắt đầu từ ngày đó, gã không bao giờ bước chân vào khuê phòng của Thái Bình công chúa, để mặc nàng hàng đêm cô đơn ở trên giường của mình; gã còn dẫn thị thiếp của mình tới phủ công chúa, uống rượu mua vui ngay trước mắt vị công chúa đó; thậm chí gã còn chuộc thân cho kỹ nữ, nạp làm cơ thiếp, còn đàng hoàng đưa tới phủ công chúa, cô ta làm gì được nào? Nhưng không ngờ..không ngờ cô ta nuôi dưỡng đàn ông bên ngoài! Náo loạn nửa ngày, người thật sự bị nhục không phải là cô ta, mà là mình. Cô ta thậm chí còn lấy tiền đi bao cấp cho gã công tử bột kia, còn không tiếc vì gã công tử bột đó mà đến Ngự tiền cầu chỉ, đại náo cả Thẩm phán viện! Chuyện này từ lúc Thái Bình công chúa rời khỏi Thẩm Phán viện chưa tới một canh giờ thì đã như gió thổi truyền ra khắp thành Lạc Dương. Bất kể là người buôn bán nhỏ hay là quan lại quyền quý, hay là nhã sĩ phong lưu...người nào cũng đặc biệt thấy hứng thú đối với chuyện này, hơn nữa nữ nhân vật chính còn là vị Thái Bình công chúa thanh danh đẹp đẽ tại Lạc Dương. Những người đó tựa như gà bị cắt tiết, một đám hai mắt sáng rực, mặt đỏ bừng, nước miếng văng tung tóe đi truyền bá lung tung. Rất nhiều người cứ như là mình tận mắt thấy hình ảnh hương diễm đó, mà không ngừng thêm mắm thêm muối mà truyền bá khắp nơi. Có người nói lúc trước Thái Bình công chúa mới là quả phụ, ngẫu nhiên thấy Dương Phàm đá cầu, tư thế hiên ngang, lập tức động lòng, lén lút bao rất nhiều tiền tài cho Dương Phàm. Rồi để trấn an tân Phò mã, nên mới hào phòng để gã mang cơ thiếp vào phủ công chúa, còn giúp gã chuộc thân cho kỹ nữ. Mà Võ Du Kỵ đầu rùa kia thì bởi có qua có lại mới toại lòng nhau, nên ban ngày Công chúa và Dương Phàm tuyên dâm, ân ái trong đình, gã còn vui sướng đứng ngoài canh gác cho hai người họ... Có người nói, Phò mã ham tửu sắc nên "thân thể yếu kém không thỏa mãn được Công chúa, cho nên công chúa mới ái mộ Võ Lâm Tả Lang Tướng Dương Phàm. Nghe nói Dương Phàm thiên phú dị bẩm, dưới háng treo một "đại thạch tỏa" nặng hơn mười cân mà vẫn có thể khiêu khích như thường, mỗi khi gần gũi phụ nhân, thường khiến người đó đạt khoái cảm đến cực điểm. Võ Du Kỵ tức thì giận lồng lộn, đây rõ ràng là ghi chép về cù bạc trong "Sử Ký", chỉ là đã đổi bánh xe thành khóa đá mà thôi. Nhưng vì sao hết lần này tới lần khác lại có nhiều kẻ ngu ngốc tin những lời vô căn cứ đó là thật chứ? Lẽ nào những tên ngu xuẩn đó không đọc sách sao? Rõ ràng bản thân hoàn toàn không biết gì cả, nhưng vẫn cứ khăng khăng tự cho là đúng. Hai ngày rồi, những tin đồn này che trời phủ đất, mà chuyện này gã vốn được mọi người che đậy không cho biết, nhưng dù là như thế, tin đồn cũng truyền tới tai gã, có thể thấy được tin tức này lan truyền rộng đến mức nào. Võ Du Kỵ rất phẫn nộ, gã không ngờ mình lại bị Thái Bình công chúa làm cho nhục nhã như thế. Mặc dù gã không muốn động vào người Thái Bình công chúa, đương nhiên là gã có muốn cũng không được. Nhưng dù sao nàng cũng là thê tử của gã, gã cũng không cho phép kẻ khác động vào, đây chính là một sự sỉ nhục lớn. Hiện tại Võ Du Kỵ đi ra bên ngoài luôn cảm giác trên đầu mình mọc ra một cái sừng to sống động, ánh mắt người nào nhìn gã cũng khác biệt. Gã ở phủ công chúa, cảm thấy đám hạ nhân tôi tớ dường như người nào cũng dùng ánh mắt chế giễu nhìn gã; đi gặp đồng liêu bạn hữu thì người nào cũng hết sức khách khí với gã, chỉ còn thiếu nước cầm tay gã mà nói "Bớt đau buồn đi" mà thôi. Hôm nay tới đây dự gia yến, cũng không phải là gã muốn xuất đầu lộ diện, mà là vì liên quan đến lời đồn đại Thái Bình công chúa nuôi dưỡng trai lơ đang xôn xao, không ai không biết, gã đã không có chỗ nào để đi rồi. Vốn tưởng rằng đến một chỗ mà đều là huynh đệ nhà mình, mọi người cùng chung mối thù, trong lòng sẽ khá hơn một chút, nhưng gã lại thấy những tia khác thường từ trong mắt đường huynh đệ nhà mình. - Ôi! Uống rượu đi! - Dùng cái gì để giải ưu sầu, chỉ có Đỗ Khang thôi! - Đúng rồi, hôm nay rượu uống đúng là rượu Đỗ Khang. Danh tửu Đại Đường có rất nhiều như Phú Thủy, Nhược Hạ, Thổ Quật Xuân, Thạch Đống Xuân, Kiếm Nam Thiêu Xuân, Càn Hòa Bồ Đào, Tam Lặc Tương, Trúc Diệp Tử...Nhiều rượu ngon như vậy, Đỗ Khang tuyệt đối không thể không nằm trong top 10! Vì sao hôm nay lại cứ phải uống Đỗ Khang? Võ Du Kỵ hiện giờ có chút tâm tính "Trịnh nhân thất phủ" rồi. Cảm thấy hôm nay uống rượu Đỗ Khang cũng là một sự chế giễu đối với gã. Đương lúc Võ Du Kỵ đang uống say bảy tám phần, thì bác sĩ tửu kia "lạch bạch" chạy tới, chắp tay về phía ba người Tiết Hoài Nghĩa, Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư đang ngồi ở vị trí cao nhất, cung kính: - Đã quấy rầy quý nhân, dưới lầu có vị khách nhân tự xưng Dương Phàm, bảo là muốn cầu kiến Lương Vương điện hạ, không biết quý nhân gặp hay không gặp! Chương 374: Công chúa nuôi trai lơ? Làm Phò mã tỉnh ngộ! - Dương Phàm? Hai từ này vừa phát ra, công đường lập tức trở nên yên lặng, thấy phản ứng dị thường của mọi người, bác sĩ tửu sửng sốt:" Không thể nào? Chẳng lẽ tên Dương Phàm kia là một nhân vật vô cùng khó lường, đến nỗi làm cho cả sảnh đường quận Vương, ngay cả các tướng quân đều cùng một nét mặt như vây?" Bác sĩ tửu đấm đầu, chợt nhớ ra:" Dương Phàm? Ai nha, đây không phải là tên tiểu tình lang của Thái Bình Công chúa sao? Thảo nào ta nghe cái tên này quen quen!" "Chuyện tình" của Thái Bình Công chúa, bác sĩ tửu đã được nghe qua, chỉ là bọn họ ngoài quan tâm đến thân phận của người phụ nữ này cùng khuôn mặt xinh đẹp của nàng, còn càng thích được nghe kể nàng đã làm gì, còn về phần người nam nhân kia...chẳng cần quan tâm hắn là ông A hay bà B thì cũng vẫn chỉ là một con chó, con mèo, hay một loại đạo cụ mà thôi. Có lẽ sau một thời gian khá dài nữa, bọn họ vẫn nhớ kỹ cái tên Dương Phàm này, còn lúc này, rõ ràng cái bọn họ qua tâm không phải là ở đây. Nhớ ra được lai lịch của Dương Phàm, bác sĩ tửu vô cùng hưng phấn nghĩ: "Có trò hay để xem rồi đây!". Ban đầu các quận Vương Vũ gia cùng các tướng quân vô cùng sửng sốt, sau rồi lại không hẹn mà cùng nhìn Võ Du Kỵ, Võ Du Kỵ vừa thẹn vừa giận, vừa tức lại vừa hận, hét thầm: "Con mẹ nó, tui bay nhìn ta làm gì?". Chuyện này mặc dù khắp thiên hạ đều biết, gã cũng không công khai chuyện lão bà của mình vụng trộm với người khác, người Dương Phàm muốn gặp là Lương Vương Võ Tam Tư, nhưng mọi người đang cố tình nhìn gã, dường như đã định sẵn việc gã có chịu ra gặp hay không, Võ Du Kỵ vốn đã bảy, tám phần là say, mặt mày đỏ rực, mà lần này thì như một con tôm bự đã chín vậy. Tiết Hoài Nghĩa vừa nghe tin Dương Phàm đến đây, cũng vô cùng mừng rỡ, thoải mái cười lớn: - Thập Thất tới rồi? Ha ha ha ha, hắn là đồ đệ của ta, nhanh, nhanh đi gọi hắn đến đây, cùng ta uống rượu! Võ Tam Tư nghe Tiết Hoài Nghĩa nói thế, vội khoát tay, ra hiệu Tửu tiến sĩ đi mời người. Tiết Hoài Nghĩa mắt say lờ đờ nghạo nghễ cười. Ông ta có nghe qua tin đồn của Dương Phàm với Thái Bình Công chúa, nhưng không chẳng để tâm. Đám Quận Cương hay là tướng quân ngồi ở sảnh đường này có là gì, chẳng phải lão tử đây còn ngủ với cô của các ngươi đó sao? Thái Bình Công chúa ngủ với đồ đệ của ta, chính là thể hiện uy phong của chùa Bạch Mã ta rồi. Bác sĩ tửu vội vàng bước xuống lầu, đúng lúc Dương Phàm vô cùng tức giận, liền nói: - Vị lang quân này, quý nhân ở trên lầu cho mời! Dương Phàm thấy ánh nhìn của tên bác sĩ tửu này cảm thấy có chút kỳ quái, đó là ánh nhìn trần trề hưng phấn, tò mò và vô cùng sùng bái, đôi đồng tử đảo tròn như chong chóng tựa như bát quái đồ được tạo nên bởi một đôi âm dương ngư nhi. Dương Phàm có chút kinh ngạc nhưng không tiện hỏi, chỉ có thể gật đầu với ông ta, rồi kéo ống tay áo, bước lên bậc. Bác sĩ tửu kia suy nghĩ một chút, vỗ trán một cái, vội vàng chạy tới ôm hai bình rượu, liền theo hắn lên lầu. Dương Phàm vừa bước lên lầu, thì cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, đây không phải là lần đầu hắn đến tham gia yến tiệc nhà họ Võ, ngoại trừ một nhân vật như Tiết Hoài Nghĩa đến thì rất ít người có thể làm cho tất cả mọi người trong Võ tộc nhìn mình với ánh mắt chăm chú, kính trọng như vậy. Nhân vật như hắn mà đến thì hẳn là hầu hết những người trong Võ tộc vẫn nên điềm nhiên uống rượu cùng trò chuyện mới bình thường. Dương Phàm căn bản không hề muốn thân thể của Thái Bình Công chúa, lại càng không nghĩ tại bữa yến tiệc này của Võ tộc, vị Phò mã kia của Thái Bình Công chúa cũng đang ở đây, hắn nghĩ vẻ mặt kỳ lạ của những người họ Võ lúc này chắc là vì hắn vừa mới ra ngục. Ánh mắt của Dương Phàm khẽ nhìn lên trên ba người chủ tọa của Võ tộc, hắn bước nhanh đi tới, cúi chào, giọng cung kính: - Dương Phàm bái kiến ân sư, bái kiến Lương Vương điện hạ, Ngụy Vương điện hạ. Tiết Hoài Nghĩa cười to nói: - Đồ nhi ngoan, vi sư đã biết con được bình yên ra tù rồi, sao con lại tìm tới đây. Dương Phàm nói: - Sáng sớm mới thức dậy, đệ tử đã muốn đến chùa Bạch Mã để bái kiến sư phụ, rồi đến tạ ơn Lương Vương điện hạ, được các sư huynh, sư đệ báo cho biết, ân sư và Lương Vương điện hạ đều đang ở đây, đồ nhi có thể cởi bỏ oan khuất, bình yên ra ngục, tất cả đều nhờ công ơn của ân sư và Lương Vương điện hạ, Dương Phàm vô cùng cảm kích! Dương Phàm nói xong, liền trịnh trọng quỳ xuống vái ba lần. Tiết Hoài Nghĩa và Võ Tam Tư đều mỉm cười và vung tay tỏ ý muốn nói chuyện, bỗng một người ngồi bên lạnh lùng nói: - Ngoan cái con khỉ! Ta có nghe nói, có một vị phu nhân xinh đẹp đại náo công đường, thay ngươi rửa tội, nên ngươi mới có thể ra ngục đúng không? Tiết Hoài Nghĩa và Võ Tam Tư nghiêm mặt, Dương Phàm quay đầu nhìn gã một cái nói: - Ngài là? Bên cạnh có người đáp thay người kia: - Vị này là An Bình quận Vương! Dương Phàm suy nghĩ một lát liền hiểu, vị An Bình quận Vương này còn tên là Võ Du Tự, là Nhị ca của Võ Du Kỵ, vậy là Võ Duy Lương có ba người con, lão Đại Võ Du Nghi, hiện làm Võ Lâm Vệ đại tướng quân, lão tam Võ Du Kỵ là Phò mã kiêm Hữu Vệ đại tướng quân, đều là những nhân vật nắm trong tay binh quyền, tiền đồ của lão Nhị thì không bằng huynh trưởng cùng đệ đệ của y, hiện giờ ngoại trừ cái Vương tước, thì chỉ đảm nhiệm chức Hồng Lư Thiếu Khanh. Võ tộc có nhiều người như vậy, Dương Phàm không thể biết được hết tất cả, sở dĩ hắn biết khá rõ về ba người con này của Võ Duy Lương, bởi vì hắn từng làm tướng dưới trướng Võ Du Nghi, đồng thời Võ Du Kỵ lại là Phò mã của Thái Bình Công chúa, nên hắn có biết ít nhiều về tên Võ Du Tự này. Dương Phàm thấy khẩu khí của Võ Du Tự có chút địch ý thì vô cùng kinh ngạc, chốc lát hắn lại thấy Võ Du Kỵ ngồi bên đang nhìn mình căm hận, quả tim hắn hơi đập "Lộp bộp" một chút, rồi liền hiểu ra, chả trách hồi nãy toàn bộ mọi người lại nhìn mình kỳ lạ như thế, thảo nào người thì tò mò, người thì phẫn nộ, rõ ràng còn có...ghen tị! Ghen tị? Không ngờ ánh mắt ghen tị lại xuất phát từ Võ Du Kỵ, nghĩ đến đây, Dương Phàm nhận ra mình đã làm vị Phò mã này khó chịu rồi, Dương Phàm bỗng ý thức được hắn đã sai vì đã đến đây, nhưng Võ Du Tự đang nhìn hắn khiêu khích, câu hỏi đầy hiềm khích này không thể không đáp. Hắn bình tĩnh cười nói: - An Bình quận Vương, theo như lời ngài nói, vị phu nhân kia chính là Thái Bình Công chúa? Đúng vậy, quả thật Thái Bình Công chúa đối với tại hạ cũng có ân giúp đỡ, sau khi tại hạ tạ ơn ân sư cùng Lương Vương điện hạ, sẽ đến chỗ Thái Bình Công chúa để tạ ơn đấy. Ồ! Đúng rồi, An Bình quận Vương vừa nói vị phu nhân xinh đẹp chính là... Dương Phàm mỉm cười nói: - Không tồi! Tại hạ cũng nghĩ thế, Công chúa điện hạ đúng là xinh đẹp vô song có thể nói là nhân gian tuyệt sắc! Dương Phàm từ trước đến nay vẫn giữ tính khí này, ai có đối với hắn có tình có nghĩa, thì hắn sẽ không để người đó phải chịu nhục trước kẻ khác. Trước kia ở Sử quán, vì không phân biệt được một học sĩ với một tì tiện tiểu nội thị, hắn mới dám ngang nhiên chống đối Đại học sĩ quan Lão phu tử, bây giờ lại nhấn mạnh chữ "xinh đẹp" khi nói đến Thái Bình Công chúa, rõ ràng có hàm ý mỉa mai. Dương Phàm biết rằng ở đây đều là người họ Võ, nên không muốn nhắc lại chuyện xưa nữa. Câu này vừa thốt ra, thì tất cả mọi người liền cười rộ lên. Dương Phàm đã thẳng thắng thừa nhận đúng là Thái Bình Công chúa có chút ân tình đối với hắn, hơn nữa hắn còn muốn đến nhà cảm tạ, người họ Võ đã có chút kích động rồi, đến khi hắn mỉm cười thừa nhận rằng Thái Bình Công chúa đúng là "xinh đẹp vô song", thì ngay cả bậc thầy cũng nhận ra hắn không chỉ khen ngợi vẻ đẹp của Lý Lệnh Nguyệt, mà đây rõ ràng là một câu mà hai lớp nghĩa, chính là ngang nhiên khiêu khích. Ngoại trừ Võ Tam Tư thì vẫn không có phản ứng gì, những người khác mặc dù đã cố kìm chế, nhưng những người họ Võ khác đều cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Tiết Hoài Nghĩa thấy Võ Du Tự tkhiển trách đồ nhi của gã trước mặt mọi người, vốn tức giận vô cùng, nhưng lúc này lại thấy đồ đệ như trong bông có kim, phản bác ngược lại, lập tức lửa giận tan biến, lại cười ha hả, bưng chén rượu lên uống một hớp, mà vẫn híp mắt cười xem náo nhiệt. Võ Du Kỵ nghe Dương Phàm nói xong, mặt liền đỏ như bấc, y không nhịn được nữa, liền giận dữ trách mắng: - Đường đường là một nam tử hán, lại khuất phục trước đầu gối nữ nhân, như chó vẫy đuôi mừng quanh chủ, quả nhiên chẳng biết hổ thẹn là gì! Tiện phu kia, thì cũng vô cùng hỗn láo, đúng là loại người vô liêm sỉ! Quả là một đôi cẩu nam nữ, tạo một vụ bê bối như vậy, còn dám tỏ vẻ đường hoàng như vậy. Mặc dù bị phỉ báng như vậy, nhưng Dương Phàm vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt ban nãy, lại rất tự nhiên, ngược lại Tiết Hoài Nghĩa thì đang tươi cười chợt tím bầm vào. Mấy câu nói này của Võ Du Kỵ như vả vào mặt của ông ta. Võ Tam Tư thấy cục diện hỗn loạn như vậy, vốn dĩ y định ra mặt ngăn cản, nhưng khi nhìn nét mặt của Tiết Hoài Nghĩa, y lại thôi. Lúc trước, y phụng theo ý chỉ của cô mẫu, đầu độc phu nhân của Võ Du Kỵ, từ đó Võ Du Kỵ hận y đến tận xương tuỷ, liền gia nhập phe của Võ Thừa Tự, ra sức lôi kéo Tiết Hoài Nghĩa. Tiết Hoài Nghĩa này bề ngoài thì lỗ mãng, nhưng lại vô cùng gian trá, hai phe, phe nào mời cũng đến, ai tặng gì đều nhận, mặc dù Dương Phàm là đồ nhi thân thiết của y, nhưng y cũng không tỏ rõ thái độ đặc biệt của mình, nhưng nếu để cho Võ Du Kỵ đắc tội với Tiết Hoài Nghĩa, thì chẳng phải Tiết Hoài Nghĩa có thể sẽ đứng về phe mình sao? Nghĩ thế, Võ Tam Tư mừng rỡ ngồi xem chọi hổ, trầm tĩnh ngồi yên. Võ Thừa Tự vô cùng khó xử, y không muốn để cho Võ Du Kỵ đắc tội với Tiết Hoài Nghĩa, nhưng Võ Du Kỵ này thì lại chả nghĩ gì cho y a! Nếu y ra mặt ngăn cản, thì sẽ bị mọi người gẻ lạnh, thì lấy ai chịu vè phía phe y? Đã rơi vào ngõ cụt rồi, y cũng chỉ biết giả vờ như một người câm người điếc, chỉ có thể thầm tính toán làm sao có thể làm dịu sự giận dữ của Tiết Hoài Nghĩa. Dương Phàm dĩ nhiên là hận việc Thái Bình Công chúa mượn gió bẻ măng, ép hai nữ tử mà mình yêu thương nhất Uyển nhi và tiểu Man phải thề độc rời xa mình. Nhưng thật ra, hắn có thể mắng, cũng có thể đánh Thái Bình Công chúa, nhưng không thể chấp nhận việc người khác sỉ nhục, mặc kệ người này là trượng phu của Thái Bình Công chúa. Dương Phàm biết phu nhân của Võ Du Kỵ bị đầu độc chết, rồi bị bức phải từ bỏ con mình, thì có chút thông cảm. Nhưng những việc không liên quan tới hắn thì không bàn đến, nhưng vừa nghe y lăng mạ Thái Bình Công chúa, Dương Phàm vô cùng tức giận, thì mặc kệ mình là kẻ dưới, không thèm nhượng bộ gì nữa, nói: - Không biết là người nào, đã bị Thái Bình Công chúa làm nhục như thế? Theo tại hạ biết, Công chúa điện hạ lên mười sáu đã thành thân, rồi đã bảy năm vợ chồng cùng Tiết Phò mã, tình nghĩa sâu đậm, trong thiên hạ chưa từng có một lời phỉ báng, như là bảo Thái Bình Công chúa không theo chuẩn mực? Thử nghĩ, Công chúa điện hạ cùng Tiết Phò mã đã bảy năm vợ chồng, vô cùng cẩn trọng sống đúng chuẩn mực, vợ chồng lúc nào cũng hoà thuận, êm đềm, thắm thiết không ai bằng. Vậy thì dựa vào lý gì khi Tiết Phò mã qua đời, rồi Công chúa tái giá, theo như lời ngài nói, Công chúa cớ gì phải làm vậy hả? Dương Phàm ăn nói rất chí lý, Võ Du Kỵ nghe rồi, thì vô cùng giận dữ! Chương 375: Đối xử chân thành. Dương Phàm còn không tự chủ được, hắn phủi ống tay áo, dùng những lời lẽ chính nghĩa mà nói: - Yến Tử từng nói: "Nam kết bắc chỉ", nếu quả thật như lời ngài nói, theo suy nghĩ nông cạn của ta, Phò mã hiện giờ của Thái Bình Công chúa, cần phải xem lại mình một chút, là y không chịu đựng nổi nữa, khó có thể xứng đôi với giai nhân! Ha ha, chuyện riêng của vợ chồng người ta, người ngoài không thể nào biết được, cho nên ngài không nên tuỳ tiện bình phẩm thì tốt hơn! Về phần tại hạ, thì tại hạ phải nói tiếp, tại hạ đã từng đánh cầu cùng Thái Bình Công chúa, được Công chúa khen ngợi, rồi thành tri kỉ, không gì hơn. Còn về phần tình cảm, thì cũng chẳng có gì. Dương Phàm thân là một nam nhi, việc này mà truyền ra ngoài, nhất là cái khoản tình yêu, bản thân thì không sao, nhưng thanh danh của Công chúa sẽ bị huỷ hoại, thì là lỗi của Dương Phàm này, cho nên Dương Phàm phải nói cho rõ! Bác sĩ tửu ôm hai bình rượu đứng trong góc tường, dựng tai lên nghe, tròng mắt thì cứ đảo tròn, nghĩ: " Không hổ danh là người mà Thái Bình Công chúa chọn, đối diện với nhiều người của Võ gia như vậy, mà còn dám nói như thế, sự cam đảm này thật đáng để khâm phục! Theo như lời hắn nói, có khi nào Võ Phò mã bị bệnh gì không tiện nói ra, thậm chí không thể sinh sản? Ai nha, vậy thì không thể trách Công chúa được rồi, đường đường là Công chúa, làm sao có thể trở thành thủ hoạt quả (một mình chờ chồng chết )? Một đại mỹ nhân như hoa như ngọc như Công chúa, giống như một ruộng đất phì nhiêu, màu mỡ, ngươi không có khả năng canh giữ, thì người ta sẽ thay ngươi xới đất. Chỉ có điều không biết tên Dương Lang Tướng này, có phải dưới hàng đeo một "tảng đá lớn" có năng lực đâm chọc thật không đây... . Võ Du Kỵ trợn trừng đôi mắt, run rẩy đứng lên, chỉ vào người Dương Phàm, tức giận nói: - Ngươi dám tỏ vẻ khinh dễ như thế, nói như vậy, ngươi đã thừa nhận việc ngươi và ả tiện nhân kia tư thông phải không? Dương Phàm nhẹ nhàng nói: - Ngài là ai, nếu còn tiếp tục nói năng lỗ mãng như vậy nữa, Dương mỗ cũng có thể không khách khí! Võ Du Kỵ giận dữ nói: - Ta chính là Phò mã của Thái Bình, Võ Du Kỵ! Dương Phàm kinh ngạc nói: - Ai nha, thất kính thất kính, hoá ra tại hạ đang được nói chuyện cùng Võ Phò mã. Phò mã gia, chuyện này không liên can gì đến người, vốn dĩ có thể êm thấm trôi qua, nhưng ngươi sao lại tự mình đặt cái bô ỉa lên đầu mình chứ? Như tại hạ đã nói, Công chúa có chút ưu ái với tại hạ, đối đãi như những tri kỉ, cho nên qun hệ giữa tại hạ với Công chúa không khác gì là bạn tri kỷ. Nếu là tư thông, thì ít nhất chuyện này đã xảy ra một năm rưỡi rồi đấy, tại hạ luôn là người sống theo các chuẩn mực đạo đức, làm sao có thể tư thông cùng người. Dương Phàm nói gần nói xa, rõ ràng là ám chỉ mình cùng Thái Bình Công chúa có tình cảm, chỉ có điều...Tư thông là phạm pháp, bị đem ra thẩm tra, cũng có thể ngồi tù, cho nên không thể thừa nhận được, vì thế lấy cớ là tri kỷ, làm cho Võ Du Kỵ đang tức đến đỉnh điểm, thì tức cho đến chết. Võ Tam Tư thấy bộ dạng của hắn như thế thì liền muốn động thủ, y không muốn đứng ngoài xem nữa, liền ho khan một tiếng nói: - Du Kỵ, những lời đồn đại mơ hồ trên phố có thể tin tưởng được sao? Dương Phàm là cao đồ của Tiết sư, làm sao có thể làm những chuyện như thế, hôm nay đại gia đình chúng ta được đoàn tụ, ngươi đừng ở đó quấy rối nữa, bảo đám huynh đệ đã chế giễu kia, ngồi xuống! Võ Du Kỵ nghe đến hai chữ "Tiết sư", liền nghĩ, bây giờ y nhất định không được động thủ, mà cũng không được bỏ đi, mà nhất định phải kiềm chế, y nghiến răng nghiến lợi nói: - Giỏi! Giỏi lắm! Dương Phàm, tốt nhất ngươi đừng để Võ mỗ tóm được nhược điểm của ngươi, nếu không thì, hừ hừ!. Võ Du Kỵ cười lạnh hai tiếng, rồi giận dữ ngời xuống. Võ Du Tự cùng Tam đệ (Võ Du Kỵ) vốn dĩ vô cùng thân thiết, thấy y ngồi xuống, liền ghé tai y nói nhỏ: - Lão Tam, đệ còn nhớ câu chuyện xưa về Phòng Lăng không? Võ Du Kỵ sửng sốt, chần chừ một chút rồi nói: - Phòng Lăng? Có phải ý huynh là Phòng Lăng Công chúa? Võ Du Tự nói nhỏ: - Đúng vậy, chính là Phòng Lăng Công chúa! Chuyện này huynh đệ chúng ta nhất định phải ra mặt, sự tình đã đến nước này mà cũng nhịn được, thì sau này làm gì còn mặt mũi mà gặp ai nữa! Võ Du Kỵ cúi đầu trầm tư một lúc lâu, rồi cắn răng gật đầu, thấp giọng nói: - Đệ biết mình phải làm gì rồi! Phòng Lăng Công chúa mà hai huynh bệ bọn họ nói đến là người con gái thứ tám của cao tổ Lý Uyên. Vị Công chúa này sau gả cho Đậu Hiếu Tiết con trai của Đậu Hoàng hậu Đườngf huynh Đậu Quỹ, hai người là anh em họ, sau đó Phòng Lăng Công chúa thông dâm với Dương Dự Chi, tên này là con trai của Trường Quảng Công chúa, chị ruột của Phòng Lăng Công chúa, Phòng Lăng Công chúa chính là dì của y. Dì và cháu thông dâm, chuyện này không bàn, Dương Dự Chi lại là phu quân của con gái Lý Nguyên Cát huyện chủ Thọ Xuân, cô gái này lại là cháu ruột của Phòng Lăng Công chúa, như thế có nghĩa Phòng Lăng Công chúa đã dồn cháu ruột của mình vào chân tường. Kết quả chuyện này bị Phò mã Đậu Hiếu Tiết phát hiện, Đậu Hiếu Tiết biết được là nhờ nghe lỏm từ một bà lão đứng canh ngoài phòng, biết được sự việc, Đậu Hiếu Tiết liền sai người bứt Dương Dự đến, cắt tai cắt mũi của y, rồi dụng hình, đánh y đến chết đi sống lại, rồi về nhà viết thư bỏ vơ, đưa Phòng Lăng Công chúa về với mẹ đẻ. Theo luật pháp, thì thời gian ngồi tù nhiều lắm cũng chỉ đến một năm rưỡi nhưng vì Đậu Hiếu Tiết đã đánh chết Dương Dự Chi, như thế là phạm pháp, huống gì Dương Dự Chi lại là con trai của Trường Quảng Công chúa, là con rể của Tề Vương Lý Nguyên Cát, thân phận của người ta không hề nhỏ, nhưng kết quả thì như thế nào? Đây là cái cột Đại Sửu Văn của Hoàng thất, Lý Uyên chẳng những không đem y ra xét xử, còn cố gắng trấn an. Võ Du Tự nói với Tam đệ y rằng, đệ chớ bận tâm đến việc hắn là đệ tử của Tiết Hoài Nghĩa, cứ lấy chuyện luật pháp ra mà nói, chuyện này càng làm khó hắn, càng làm lớn chuyện được tý nào, thì hắn càng nhanh chết, rồi đến khi sự tình động tĩnh quá lớn, Hoàng đế nhất định sẽ ra mặt, và chỉ cần Hoàng đế ra mặt, Tiết Hoài Nghĩa cũng chẳng làm gì được chúng ta. Hai huynh đệ thầm thì đắn đo, rồi lặng lẽ phái người trở về triệu tập các võ sĩ trong phủ, còn bên kia, Võ Tam Tư tưởng như đã giải quyết xong, Tiết Hoài Nghĩa thì gọi Dương Phàm đến ngồi cạnh cùng uống rượu. Có lẽ vì đã từng ngồi tù, nên có khi lại thay đổi cách suy nghĩ một chút, so với trước kia, Dương Phàm hiện giờ còn phòng khoáng hơn, rõ ràng là đã đắc tội với một vị Đại tướng quân, hơn nữa lại là người của tộc họ Võ, hắn cũng không thèm quan tâm, chỉ chú tâm chuyện trò vui vẻ cùng Tiết Hoài Nghĩa, để tỏ lòng biết ơn, hắn còn kính Võ Tam Tư ba chén rượu. Võ Thừa Tự căn bản thấy hắn không thèm liếm xỉa tới mình, thì vô cùng bực bội, nhưng cũng không nói gì, bởi vì từ lúc Dương Phàm đến, những người họ Võ bỗng giảm hẳn hứng uống rượu, Võ Thừa Tự miễn cưỡng uống thêm vài chén, thì cảm thấy không còn hứng uống rượu nữa, liền muốn tan tiệc. Tiết Hoài Nghĩa thì lại đang cao hứng, không muốn tan tiệc tý nào, Dương Phàm thấy thế, liền nói: - Hứng uống rượu của sư phụ vẫn không giảm chút nào, đệ tử đến bồi rượu cùng sư phụ, các vị quận Vương, các tướng quân đều bận công vụ trong người, cũng đừng chậm chễ nữa. Võ Tam Tư hôm nay có thể thân thiết hơn với Tiết Hoài Nghĩa, thì tinh thần cao hứng vo cùng, lại thấy Võ Du Kỵ bị cắm sừng, còn nhiều người họ Võ khác cũng khó chịu khi Dương Phàm đến, trong đó có cả phe của y, thì liền nói: - Nói đúng lắm! Hai sự đồ cũng đã lâu không có cơ hội gặp nhau thường xuyên, vậy thì uống thêm đi, chúng ta cũng phải đi rồi. Tiết Hoài Nghĩa chỉ cần có người cùng uống rượu với y là tốt rồi, không quan tâm là ít hay nhiều, liền vẫy tay nói: - Đi đi, đi đi, ta cùng đồ nhi uống rượu là được rồi! Những người khác chẳng còn hy vọng việc tạo thêm quan hệ tốt với Tiết Hoài Nghĩa, thì liền cáo từ bỏ đi. Lúc đó hai huynh đệ Võ Du Kỵ và Võ Du Tự bí mật điều người đến, liền mai phục tại cạnh "Kim sai tuý", hai người giả vờ như đã rời đi, khi khuất tầm mắt mọi người, lại lặng lẽ trở về, rồi tới một gian lầu của một quán rượu gần đó, nhìn từ trên cao xuống, quan sát động tĩnh phía bên kia. Trong quán rượu, lúc mà chỉ còn hai người là Dương Phàm và Tiết Hoài Nghĩa. Hai người uống thêm vài chén rượu, Dương Phàm định nói tạ ơn, chỉ có điền sợ nếu nói ra sẽ bị Tiết Hoài Nghĩa đánh gãy chân, thì cố gắng kìm xuống, không nói đến, rồi nói: - Sư phụ, đệ tử có vài điều trong lòng, mong có thể giãi bày cùng sư phụ. Tiết Hoài Nghĩa trợn tròng đội mắt say lờ đờ của y nói: - Có lời gì, cứ nói đi, nhưng mà cấm không được đụng đến hai chữ tạ ơn, sư phụ vốn không có khả năng giúp ngươi nổi lên, đã mất mặt lắm rồi, ngươi còn muốn cảm tạ ta, thì thà đánh ta còn hơn. Dương Phàm cười cười nói: - Được, chuyện này sẽ không nói đến nữa, đồ nhi không nói nữa, đồ nhi sẽ để trong lòng vậy. Vừa thấy Tiết Hoài Nghĩa muốn trừng mắt, Dương Phàm vội vàng hỏi: - Dù có nói ra hay không, mà không nói cũng được, sư phụ, chuyện lần này khó khăn như vậy, mà cũng vượt qua được, đệ tử vô cùng cảm động, triều đình lộn xộn vì cái ngôi vị Thái Tử, bất kể là Vương hầu hay là các tướng, đều nhảy vào, bọn họ có những mưu đồ riêng, hoặc vì giang sơn xã tắc, hoặc vì danh vọng, hay vì cái ghế Chí Tôn Bảo kia, dù là vì công hay tư, đều thầm toan tính hết. Nhưng sư phụ thì khác, sư phụ địa vị cao, vinh hoa phú quý hưởng không bao giờ hết, thực không cần phải...cùng đến chỗ này với bọn họ, sư phụ chỉ cần không quan tâm, lúc ở cùng bệ hạ, có thể vô tư bảo vệ người, sau khi bệ hạ băng hà, thì cũng chẳng có ai dám đụng chạm đến sư phụ. Đây chỉ là suy nghĩ nhất thời của đệ tử, có thể có chút không xuôi tai, mong sư phụ bỏ qua cho đồ đệ. Lúc đầu Tiết Hoài Nghĩa nghe hắn nói, vẫn mồm to uống rượu, cũng không thèm để ý, sau khi Dương Phàm nói đến một nửa, y liền mở to đôi mắt, nhìn Dương Phàm bằng một loại ánh mắt vô cùng cổ quái. Những lời này chính là những lời nói thật lòng của Dương Phàm, mà cũng là vì nghĩ cho Tiết Hoài Nghĩa. Hắn nhìn nhận, mặc kệ người khác vì công hay tư, thì họ đều có một mục đích riêng, chỉ có Tiết Hoài Nghĩa khi xen vào tranh giành, thì lại căn bản chẳng vì mục đích nào cả, mà cũng chẳng vì một yêu cầu nào cả, nhưng gió này lại quá hiểm độc, nếu quả thật là sợ Võ Tắc Thiên, thì chưa chắc sẽ thương tiếc mối thân tình này với hắn. Đổi lại trước kia, Dương Phàm nhất định sẽ không thành thật nói với y như vậy, nhưng hôm nay hắn lại không chút do dự nói ra, không phải là vì có mục đích gì, chỉ vì mang ơn mà nói. Tiết Hoài Nghĩa uống nhiều đến nỗi hai mắt đỏ lòm, yên lặng nhìn Dương Phàm một hồi lâu, rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, vươn bàn tay to, thô kệch của mình, tóm lấy một bình rượu, ngửa cổ lên, mặc sức uống rượu, rồi đứng lên. Dương Phàm nhăn mày, thấp giọng gọi: - Sư phụ! "Phanh" một tiếng, Tiết Hoài Nghĩa thả cái bình rượu ra, lau vết rượu đang vương lại nơi miệng, cười một tràng dài nhìn Dương Phàm, đôi bàn tay to vỗ vỗ lên vai hắn, rồi cười nói: - Tiểu tử, trước kia ngươi rất sợ ta, vô cùng kính sợ, nhưng thật ra, ngươi không sợ nhiều đến vậy, đúng không? Dương Phàm định giải thích, thì Tiết Hoài Nghĩa đã giơ tay lên nói: - Ngươi không cần phải chối, ta biết rõ! Mấy tên Hoằng Nhất, đều muốn dựa vào ta để có cơm ăn, cho nên cứ tỏ vẻ thân thiết với ta; con cháu của Võ gia kia là muốn cầu cạnh ta, nên luôn muốn tiếp cận ta; còn những kẻ khác đều rất sợ ta, cho nên vô cùng cung kính. Chỉ có ngươi, tuy rằng thường thường ta luôn khen ngợi ngươi, mà kỳ thật, ngươi cũng không thường xuyên đến chỗ ta, nếu như đổi lại có một người khác, muốn nhờ đến Tiết Hoài Nghĩa này, mà không thể lúc nào cũng đến nịnh bợ? Ngươi muốn thành công bằng chính năng lực của mình, ta biết chứ, tuy miệng chưa nói ra, nhưng trong lòng thì ta vô cùng khâm phục ngươi! Nhưng...ta với ngươi khác nhau a... Tiết Hoài Nghĩa nói xong, ánh mắt đỏ lên, rồi bỗng rơi lệ.