Huyện úy Trường An Ngô Lạc vẫn dẫn theo sai dịch ba ban vội tới huyện nha Vạn Niên thì thấy bộ khoái ba bộ đã sớm tập kết rồi, không những huyện úy Vạn Niên là Lang Ôn ở đây, hơn nữa tham quân của phủ Trường An Cao Kinh Tiềm cũng ở đây.
Đêm qua sau khi Cao Kinh Tiềm nhận lễ vật của Quyển tử môn, đã quyết định cho Thuận tự môn một bài học. Sáng sớm y đã tới phủ nha, phản ánh với Thiếu doãn Trường An Tề An Nhuận về vấn đề của Bá Thượng, không nghĩ là Tế tử Quốc tử giám Lý Kiếm Bạch cũng ở đây.
Hai đứa con của Tề Thiếu doãn đều học ở Quốc tử giám, cho nên quan hệ giữa Tề An Nhuận và Lý Kiếm Bạch rất thân thiết. Bởi vậy, mặc dù Cao Kinh Tiền gặp Lý Kiếm Bạch ở đây cũng không dám nghĩ nhiều.
Y muốn nhúng tay vào chuyện của Bá Thượng là xuất phát từ tư lợi, nhưng trên danh nghĩa phải công khai. Bởi vậy, mặc dù gặp Lý Kiếm Bạch ở đây cũng không thể giấu giếm, vẫn phải nói rõ ý đồ tới đây. Không ngờ y vừa mới nói xong thì chỉ thấy Lý tế tửu lộ ra một chút thần sắc quái dị.
Cao Kinh Tiềm vô cùng khôn khéo, vừa nói bóng nói gió vừa hỏi, hóa ra Lý tế tửu cũng vì lý do này mà đến. Cao Kinh Tiềm liền biết Lý tế tửu này cũng là chỗ dựa của một bang hội, cũng may hai người có cùng mục tiêu, đều muốn trừng trị Thuận tự môn. Hai người lập tức trở nên thật thiết hơn rất nhiều.
Hai người cười cười nói nói, đang muốn rời đi thì Triệu Hạo Thần và Vương Thế Tu cũng dắt tay nhau tới. Hai người này đầy căm phẫn nói với Tề Thiếu doãn về tình hình tranh đấu của các bang phái ở Bá Thượng trước và sau tết đã tàn sát rất nhiều các tào đinh.
Triệu tư mã lại nói:
- Hiện giờ đã sắp tới lúc Hoàng thượng tây tuần, triều đình đã sai khâm sai đại thần tới Trường An để chỉnh đốn trị an. Bá Thượng không yên thì quan tư pháp của Trường An khó mà rũ bỏ được trách nhiệm. Hưởng ứng với sách lệnh của triều đình, cần phải nghiêm khắc với Bá Thượng!
Nhiều quan viên không hẹn mà sau tết cùng tới phủ nha để đề xuất xử lý chuyện ở Bá thượng như vậy, trong lòng Tề Thiếu doãn liền biết là tất có nguyên do. Tuy nhiên, mọi người đề danh chính ngôn thuận, Tề Thiếu doãn cũng không hỏi nhiều, liền đồng ý, ra lệnh cho Cao tham quân phụ trách việc này.
Cao Kinh Tiềm nghe xong thì mừng thầm trong lòng, nhân lúc huyện úy Ngô Lạc còn chưa tới, y liền đi trước tới huyện nha Vạn Niên. Sau khi Ngô Lạc dẫn theo hơn sáu mươi sai dịch tới huyện Vạn Niên, Cao Kinh Tiềm đã huấn thị một hồi với người ở huyện Vạn Niên. Ngô Lạc vừa tới Cao Kinh Thì liền thúc giục người của hai huyện lập tức xuất phát tới Bá Thượng.
Trường An chia thành huyện Trường An và huyện Vạn Niên. Hai huyện nhay và nha môn châu phủ cùng tồn tại nhưng đây là lần đầu tiên hai huyện hợp tác chấp pháp. Hai huyện điều động sai dịch tổng cộng một trăm hai mươi người, hùng hổ xông tới Bá Thượng.
Thôi Sự Viện Thôi Quan Văn Ngạo của Ngự sử đài ngáp, lười biếng từ huyện nha Vạn Niên đi ra, nhìn bóng dáng các bộ khoái từ phía xa đang đến, lập tức cười bảo người dắt ngựa của mình tới, rời khỏi huyện nha Vạn Niên, lên ngựa đi về phía Ngự sử đài.
Mấy ngày nay, Văn Ngạo vẫn ở tại huyện nha Vạn Niên, ở ngay trong viện bên cạnh huyện nha. Huyện nha Vạn Niên có biến động nhỏ gì làm sao có thể qua mắt gã được?
Tết vừa rồi chính là thời điểm bận rộn nhất của Bá Thượng, các tào đinh thanh nhàn nửa tháng phải đi gặp quản sự các phòng bổn bang để lĩnh nhiệm vụ, một số nhân viên tiền trạm phải lập tức chuẩn bị đi Dương Châu chuẩn bị công việc vận chuyển đường thủy cho năm nay, thuyền bỏ neo cần phải kiểm tra tu sửa.
Nhưng năm nay Bá Thượng vẫn vắng vẻ một cách lạ thường, trên bến tài vắng ngắt, một chiếc thuyền vẫn bỏ neo ở đằng kia, một chiếc cột buồn trơ trụi như cây mùa đông, không thấy một chút xuân sắc như ngày trước. Trên boong thuyền chỉ có tuyết đọng, thậm chí còn không có cả dấu chân của thủy thủ.
Trên trấn cũng rất tiêu điều, trên đường cũng không gặp mấy người đi được, đường phố xưa này phồn hoa náo nhiệt nhất giờ không có đến một đứa trẻ chơi đùa. Con đường này đã trở thành ranh giới giữa khu vực Đông Minh và Tây Minh.
Nhưng các quán rượn và kỹ viện sống nhờ các tào đinh cũng khó khăn. Thấy hai phái khó có thể hòa giải được, rất nhiều người đã từ Bá Thượng vào thành Trường An mưu sinh. Đó là con đường nhỏ đi từ Tây Vực vào thành, rất nhiều người bốc vác thuê đều tập trung ở đó, là một nơi vô cùng phồn hoa khác của Trường An.
Nhưng ngược lại với sự lạnh lẽo của ban ngày thì ban đêm lại là thời gian náo nhiệt của Bá Thượng. Thường ở một nơi nào đó sẽ vang lên tiếng kêu đánh giết. Hai đại đồng minh chưa bao giờ ngừng đấu, chúng chưa bao giờ ngừng tấn công vào ban đêm, đã có rất nhiều thủy phu bị thương.
Buổi trưa khi mặt trời lên cao, sự vắng vẻ và yên lặng của Bá Thượng đột nhiên bị phá vỡ. Một đám sai dịch mặc quần áo màu xanh, tay cầm khóa gong, người đeo yêu đao tiến về phía Bá Thượng. Sau lần trước thiếu chủ của Giao Long Hội bị bắt, đây là lần thứ hai Bá Thượng xuất hiện công sai.
Toàn bộ Bá Thượng đều yên lặng, vô số ánh mắt từ trên mái tường, trên phòng, từ khe cửa đang quan sát, rất nhanh đều bị phát hiện. Lúc này mục tiêu của công sai chính là các bang đồng minh nên nhiều sai dịch xông thẳng vào cổng nhà của các nhân vật chủ chốt của đồng minh.
Gần đây bởi vì hai bên đồng minh Đông Tây đang tranh đấu nên trong nhà những người này đều có người bảo vệ. Một số nhân vật quan trọng như bang chủ trong nhà thậm chí còn có các cao thủ bảo vệ. Nhưng lần này trước mắt họ là quan sai, trừ phi họ có ý tạo phản nếu không thì sao dám kháng cự.
Rất nhanh mọi người đều kinh ngạc phát hiện ra. Ngay cả môn chủ Thuận tự môn Kiều Mộc, minh chủ Nhật Nguyệt Minh Cảm Thiên Hồi, hội chủ Tam Hà Hội Hoàng Vân Sơn đều bị bắt ra. Rất nhiều đệ tử ở phía sau, vẻ mặt sợ hãi, lại không dám ra tay. Họ là bách tính dưới sự khống chế của triều đình, dựa vào việc vận tải đường thủy mà kiếm sống, sao có gan chống lại người của quan phủ.
Sai dịch của hai huyện Vạn Niên và Trường An tới một nơi xa lạ như Bá Thượng cũng luôn luôn vô cùng cẩn thận, người người đều tuốt đao khỏi vỏ, nghiêm mật phòng bị. Đế khi bắt được thủ lĩnh của các phái Đông Minh liền nhanh chóng rút lui. Đợi quan sai rời khỏi Bá Thượng, đệ tử của các bang Tây Minh lập tức chạy lên phố reo hò nhảy múa, giống như vừa được mùa.
Toàn bộ thị trấn Bá Thượng đều sôi sục. Thủ lĩnh các bang phái Đông Minh đều đã bị bắt hết, lần này còn có gì đáng lo lắng nữa? Còn đệ tử của Đông Minh thì ủ rũ, không hề có chút phản kháng nào với những lời nói khiêu khích của các đệ tử Tây minh. Một khi đã mất đi người đứng đầu họ cũng không biết sau này phải làm thế nào.
Lý Hắc, Nghiêm Thế Duy, Kiều Sâm và đại quản gia đều vô cùng đau buồn, đuổi theo Kiều Mộc bị ra khỏi Bá Thượng, tận mắt nhìn thấy các công sai áp giải các thủ lĩnh các bang tới thành Trường An mới âm trầm trở về Thuận tự môn. Trên đường dù có bị bang chúng Tây Minh khiêu khích cũng không nói được lời nào.
Nhưng vừa bước vào đại sảnh của Thuận tự môn, vẻ mặt tăm tối của Lý Hắc lập tức trở thành hư không. Các nhân vật quan trọng của Thuận tự môn đều biết thay đổi của ngày hôm nay, nhất là y. Y nắm trong tay một lực lượng môn hạ lớn của Thuận tự môn, nếu không cho y biết Thuận tự môn sớm đã có người đứng sau thì dù là ai cũng không có cách nào đoán trước được y sẽ phản ứng như thế nào.
Đối với lão già lòng lang dạ sói này, Cổ Trúc Đình đã dùng cách phòng ngự nên nơi khiến cho y giải sầu là không thể giấu được. Mà Lý Hắc vì biết Thuận tự môn vẫn còn có quân bài chưa lật nên đương nhiên phải vô cùng bình tĩnh. Y có thể ổn đinh thì toàn bộ Thuận tự môn tự nhiên cũng sẽ ổn định lại.
Cao Kinh Tiềm ngồi trên lưng ngựa, thỉnh thoảng quay lại nhìn, thấy đám người Cảm Thiên Hồi, Hoàng Vân Sơn, Kiều Mộc bị bắt ủ rũ đeo gông lảo đảo bước đi, không khỏi thầm cười lạnh. Thật ra, khi đến Bá Thượng bắt người trong lòng y cũng sợ, sợ đám người giang hồ này sẽ không ngoan ngoãn thuần phục mà phản kháng lại.
Tuy nói là nếu đám người này công khai phản kháng thì nghĩa là xong đời rồi, nhưng hơn một trăm người đứng mũi chịu sào này nhất định là cũng xong đời. Bây giờ thuận lợi như vậy, Cao tham quân không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Rời khỏi Bá Thượng khoảng ba dặm, từ xa đã thấy cửa thành Trường An cao lớn nguy nga. Từ cửa thành bỗng có một đội quân lao ra, giống như hai đạo hắc long, từ xa đánh tới. Trong lòng Cao Kinh Tiềm vui vẻ, thầm nói:
- Thiếu doãn làm việc thật thỏa đáng. Đây là quan binh được điều tới để tiếp viện sao?
Tiếng vó ngựa ngày càng gần, từ nhỏ tới vang dội, từ trầm trầm đến rõ ràng. Trong lúc này, mặt đất rung lên, tiếng chân như sấm, tiếng giáp sắt va vào nhau cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Chỉ khoảng hai trăm kỵ nhưng thanh thế như thiên quân vạn mã, tựa như một cơn lốc, gào thét tiến đến.
Cờ bay phấp phới, ngựa nhảy như rồng, tất cả các kỵ sĩ đều mặc áo giáp màu đen, thương dài kích lớn, nhìn đằng đằng sát khí. Trang phụ như vậy không phải là quân sĩ bình thường của Trường An, đó chính là Thiên Kỵ của Hoàng thượng. Nửa tháng nay, quan binh Thiên Kỵ vẫn phối hợp với Hình bộ để chỉnh đốn trị an, Cao Kinh Tiềm đã rất quen thuộc với bọn họ.
Cao Kinh Tiềm vừa nhìn thấy quan binh Thiên Kỵ, còn tưởng rằng Trần lang trung Hình bộ mang quân tới càn quét Bá Thượng, vội vàng phi ngựa tới nghênh đón.
Hai đội kỵ binh song song đối diện đi tới, dọc theo hai bên quan đạo tiếp xúc với đoàn người bọn họ, không ngừng nghỉ bọc đánh, tạo thành trạng thái bao vây nghiêm ngặt đối với toàn bộ đội ngũ bộ khoái.
Cao Kinh Tiềm một mình thúc ngựa về phía trước, khi gần tới nơi chỉ thấy phía trước có hai con ngựa, lập tức ngồi ngay ngắn lên, một quan văn là lang trung Hình bộ Trần Đông, võ tướng kia hắn cũng biết, chính là một lang tướng của Thiên Kỵ, tên là Mã Kiều.
Cao Kinh Tiềm cười lớn, chắp tay nói:
- Trần tuyển lang, Mã tướng quân, làm phiền hai vị chào đón. Bá Thượng khiếp sợ uy nghiêm của triều đình, không dám phản kháng đã bó tay chịu trói rồi.
Trần Đông đột nhiên trầm mặt xuống quát:
- Ai tới chào đón ngươi? Cao Kinh Tiềm to gan, bản quan nhận được tố cáo của dân chúng, ngươi thông đồng với cường hào ác bá ở Bá Thượng ức hiếp dân chúng vô tội. Hôm nay ta đã thấy, quả nhiên là đúng. Người đâu, bắt tất cả người của Cao Kinh Tiềm lại cho ta, bắt tới hành viên rồi thẩm vấn sau!
Cao Kinh Tiềm nghe xong không khỏi trợn mắt há mồm, thất sắc nói:
- Trần tuyển lang, ngài... đây là...
Mã Kiều một tay cầm cương, tay kia quất ngựa đi về phía trước, lớn tiếng quát:
- Từ Cao Kinh Tiềm xuống dưới, bắt hết lại!
Binh sĩ Thiên Kỵ đồng thời tiến lên vây kín sai dịch của hai huyện Vạn Niên và Trường An, cầm trường thương chỉ về phía trước, lớn tiếng quát:
- Bỏ vũ khí xuống!
Hai huyện úy Ngô Lạc và Lang Ôn ngơ ngác nhìn nhau:
- Chuyện gì vậy?
Cùng lúc đó, lại có một đội kỵ binh từ trên quan đạo ào ào tới, đội quân trắng như tuyết, mấy viên tướng dẫn đầu áo choàng đỏ tươi tung bay trong gió, nhìn như từng đám mây đỏ, lại đi về phía Bá Thượng.