Viên đội trưởng thầm nhìn về phía mấy người của gã, vẻ mặt rất kỳ lạ.
Thật ra, những thứ này vừa được vận chuyển đến, bọn họ đã phát hiện ra có vấn đề. Những thứ đồ rách nát này sợ là đồ tồn kho của Quân Khí Giám, nhiều thứ nhìn cách làm và rỉ sét, sợ là vũ khí từ năm Cao Tổ Võ Đức, những thứ này còn có thể lấy ra dùng? Rõ ràng là có người muốn chơi xấu vị Trung Lang Tướng của Thiên Kỵ rồi.
Nhưng bọn họ chỉ là tên lính giữ kho, làm được bổn phận của mình là tốt rồi. Bên trên có nhân vật lớn nào đó làm gì họ cũng không thể can thiệp. Lúc này, bọn họ vẫn giả ngây giả ngô tương đối tốt.
- Trung Lang Tướng, bộ bì giáp này bị mục rồi!
- Đao này bị rỉ sét rồi. Thuộc hạ chỉ cần dùng sức, chỉ sợ là cũng chặt đứt được.
- Đây là nhung trướng gì? Rách tả tơi, vừa không thể chắn gió, cũng không thể che mưa, để cho chim dùng à!
- Cung này... Mẹ kiếp!
Nhâm Uy vừa cầm một cây cung lên, thử thử dây cung, kết quả chỉ kéo nhẹ mà dây cung đứt "phựt" một tiếng, may mà Nhâm Uy phản ứng nhanh, đúng lúc đó nghiêng đầu sang một bên, nếu không dây cung bắn trúng mắt là sau này thành độc nhãn long rồi.
- Mâu này...
- Không cần thử nữa!
Dương Phàm quát khẽ, giọng nói ở trong phòng nghe như sấm rền, làm chấn động màng nhĩ mọi người. Tất cả đều lập tức im lặng, mọi người đều biết, vị tướng của Thiên Kỵ bây giờ đã thực sự nổi giận.
Trong kho vũ khí lập tức yên lặng, chỉ có tiếng thở mạnh của Dương Phàm.
Dương Phàm quay lưng về phía mọi người, hướng về một phía một góc kho vũ khí, chỉ có thể nhìn thấy vai hắn đang nhẹ nhàng động theo nhịp thở, dường như đang cố nén sự tức giận đang dâng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra, cắn người.
Nhưng qua một lúc lâu, mãnh thú ẩn giấu trong lòng Dương Phàm lại nằm im, hơi thở của hắn chậm lại. Một lúc lâu sau, Dương Phàm mới xoay người lại, trong tay vẫn xách đèn, ánh mắt không mừng không giận, nhìn không ta thần sắc đặc biệt gì.
Dương Phàm thản nhìn hỏi:
- Khi Quân Khí Giám giao vũ khí có nói gì?
Viên đội trưởng khẩn trương tiến lên một bước, nói:
- Vâng! Người của Quân Khí Giám nói, hiện tại vũ khí và áo giáp tồn kho cũng không còn nhiều, tuy nhiên Thiên Kỵ là quân đội trấn thủ hoàng cung, Quân Khí Giám không dám chậm chễ. Lâm Xuyên Vương ra lệnh, phải tìm kiếm ở nhiều chỗ mới đáp ứng đủ yêu cầu của Thiên Kỵ, lập tức đưa tới đây!
Dương Phàm hơi cau mày:
- Lâm Xuyên Vương, đây là Võ Tự Trung tới dọa ta, nhưng ... Thiên hạ Võ thị mà...
Mắt Dương Phàm bỗng lóe lên một cái, bình tĩnh mà nói:
- Biết rồi. Quân Khí Giám đã chiếu cố như thế, Dương mỗ vô cùng cảm kích. Chỉ có điều Lâm Xuyên Vương là chưởng Quân Khí Giám, địa vị cao sang. Dương mỗ chỉ là một Trung Lang Tướng, thân phận khác nhau một trời một vực, không thể đích thân tới cảm ơn. Thật là đáng tiếc.
Phản ứng của Dương Phàm không giống như dự đoán của viên đội trưởng. Trong suy nghĩ của gã, Dương Phàm ngay cả không có đủ can đảm đi chất vấn Võ Tự Trung thì ít nhất cũng phải tỏ vẻ một chút oán hận ở trước mặt thuộc hạ, như mắng Võ Tự Trung vài câu trước mặt mình, dù có truyền đến tai Võ Tự Trung thì tám chín phần gã cũng sẽ giả điếc, cũng không phải là mắng trước mặt, còn có thể tìm đến tận cửa, tướng quân này tại sao lại phản ứng như vậy?
Viên đội trưởng ngẩn người, ngượng ngùng nói:
- Vâng... vâng...
Nhất thời không biết nên nói thế nào cho phải.
Dương Phàm lại khẽ cười, nói:
- Đóng cửa nhà kho cẩn thận, bảo quản vũ khí cho tốt, lính đã chọn rồi, bản tướng quân phải luyện binh rồi.
Nói xong liền bước ra ngoài.
Viên đội trưởng vội vàng đáp lời, đi phía sau Dương Phàm, sợ hãi mà nói:
- Binh khí và áo giáp chưa khắc tên người sử dụng lên, tướng quân ngài xem, khi nào thì phái người luân phiên đến đăng ký?
Dương Phàm cười ha hả, bước đi ra ngoài, căn bản không để ý đến gã. Viên đội trưởng đứng ở cửa kho vũ khí, nhìn bóng lưng Dương Phàm rời đi, suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu được ý của hắn.
********
Trên một sườn núi cao, Dương Phàm khoanh tay đứng ở đó, ngắm nhìn quân doanh ở phía xa, trân sân đánh cầu, binh lính đang hùng hổ đuổi theo quả cầu nhỏ màu đỏ. Những chiến mã họ sử dụng chính là do Bách Kỵ mang tới, luân phiên sử dụng, nhưng lúc này Thái Phó Tự còn chưa đem ngựa tới.
Vừa rồi ở kho vũ khí, Dương Phàm kìm nén tức giận, cũng không phải đã nghĩ ra cách giải quyết, nhưng nổi giận cũng không giải quyết được vấn đề gì, ngược lại sẽ khiến cho người ta coi thường mình. Đại khái, nhiệm vụ quan trọng nhất của những tên lính trông giữ kho vũ khí chính là báo cáo lại tình trạng của mình lúc đó tồi tệ như thế nào.
Cho nên hắn mới nén cơn tức giận xuống. Đến tận bây giờ đứng ở trên sườn núi cao, gió mát thổi vào mặt, tầm nhìn cao xa, suy nghĩ của hắn mới thật sự bình tĩnh trở lại.
Vài người lính thân cận dắt ngựa đứng ở phía xa, Hứa Lương chậm rãi đến bên cạnh hắn, Dương Phàm bùi ngùi nói:
- Dục mưu đại sự, cử bộ duy gian!
Hứa Lương mỉm cười nói:
- Phàm là đại sự, vốn không thể thuận lợi hết được. Hứa mỗ tuy là người luyện võ, nhưng mấy năm nay mưa dầm thấm đất, cũng đã gặp rất nhiều chuyện có thật, người có thể khiến cho người của Võ gia dùng thủ đoạn như vậy để đối phó đã đủ thấy được bản lĩnh rồi.
Những ngọn cỏ bị gió thổi thỉnh thoảng lại quật ào ống tay áo bọn họ. Dương Phàm không để ý đến câu an ủi này, sau một lúc lâu suy nghĩ, lẩm bẩm nói:
- Sự tình cuối cùng là do đâu? Không làm rõ vấn đề này, bọn họ tại sao lại làm khó ta, sợ là vĩnh viễn cũng không nghĩ thấu.
Hứa Lương nói:
- Hay là tướng quân nói lại cho mạt tướng, cùng suy nghĩ?
Từ Phòng Châu tới giờ, cùng kề vai chiến đấu, dĩ nhiên Dương Phàm coi y là tâm phúc, hơn nữa việc này cũng không có gì phải giấu giếm, Dương Phàm liền nói lại tiền căn hậu quả với Hứa Lương. Chỉ có điều, do vẫn không biết sự kiện nụ hôn ở trên đường phố đã truyền đi khắp Lạc Dương, càng không biết Võ Sùng Huấn vô cùng đố kỵ, chuyện này đương nhiên hắn sẽ không nhắc tới.
Hứa Lương nghe xong cũng không có đầu mối gì, không khỏi nhíu mày, nói:
- Với thân phận của Lương Vương, nếu không có thành tâm kết giao với tướng quân thì căn bản cũng không cần mời tướng quân tới dự tiệc.
Dương Phàm khẽ vuốt cằm, Hứa Lương lại nói:
- Mà Võ Ý Tông đó không có tư cách tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của Võ gia. Chỉ có Lương Vương và Ngụy Vương, bất kể như thế nào cũng không tới lượt hắn. Nếu Lương Vương đã có lòng kết giao với tướng quân, Võ Ý Tông căn bản không cần phải tiếp tục can thiệp vào để làm nhục tướng quân. Trừ phi... hắn phụng mệnh của Ngụy Vương?
Trong lòng Dương Phàm khẽ động, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, lại lắc đầu nói:
- Không thể! Nếu là Võ Tam Tư thì có lẽ sẽ thật sự làm mấy chuyện đó để hả giận. Võ Thừa Tự luôn luôn tính toán cẩn thận, sẽ không làm chuyện vô nghĩa này, chèn ép ta cũng không giúp được gì cho hắn. Cho dù ta không làm được tướng quân Thiên Kỵ thì người của hắn cũng không có cơ hội.
Hơn nữa, Võ Ý Tông thân là người nhà họ Võ, vả lại trong tay nắm trọng binh, hắn muốn đứng bên cạnh ai thì có thể quang minh chính đại, không cần phải giấu giếm hư thế. Mặc dù hắn ta đã chọn sai người, phía bên kia làm hoàng đế thì bên nào cũng đều muốn lôi kéo trọng dụng hắn cả.
Hứa Lương cau mày nói:
- Nói như vậy, vấn đề vẫn là ở trên người Lâm Xuyên Vương, hắn ta làm như vậy, cuối cùng là vì sao?
Dương Phàm lắc đầu, suy nghĩ hồi lâu, khóe môi bỗng hiện ra một tia cười:
- Ngươi có nhớ lúc trên đường từ Phòng Châu về kinh, chúng ta phát hiện có nội gian, khi không có cách nào điều tra ra hắn là ai, đã dùng thủ đoạn gì không?
Hứa Lương nói:
- Như thế nào?
Chuyện này Hứa Lương đương nhiên nhớ rõ, nhưng không nghĩ ra hai chuyện có gì giống nhau.
Dương Phàm nói:
- Không nghĩ ra thì gác sang một bên, không cần phải đi theo coi đường mà đối phương đã định cho chúng ta. Ta cũng không thể đến nơi hỏi hắn, tại sao hắn lại bất mãn với ta? Nếu đã như vậy thì chỉ cần làm theo cách của chúng ta, chỉ cần giải quyết xong vấn đề này không được sao?
Sắc mặt Hứa Lương khẽ biến đổi:
- Tướng quân có chủ ý rồi?
Dương Phàm nói:
- Đã có, nhưng... vẫn cần có một quý nhân từ trong tương trợ.
Dương Phàm nói xong, trong đầu đã chợt lóe lên, cuối cùng người nào có ảnh hưởng lớn như vậy ở ngự tiền có thể giúp mình? Hiện giờ không rõ tâm ý của Võ Ý Tông, Lương Vương Võ Tam Tư tạm thời không thể dùng dược, Lư Lăng Vương cũng không thể, để sau nay mới dùng.
Uyển Nhi thì không cần phải nói, đương nhiên là sẽ toàn lực giúp đỡ, chỉ có điều nàng đang ở nội cung, từ trước đến nay chỉ để ý văn sự, nay bỗng nhiên lại nhúng ta vào việc quân ngũ thì không ổn lắm, Võ Tắc Thiên vẫn chưa hồ đồ đến mức đó. Tính đi tính lại, chỉ có Thái Bình công chúa ra mặt là thích hợp nhất. Hơn nữa, chuyện nàng và mình tư tình Hoàng thượng cũng biết rồi, nếu biết nàng vì mình mà ra mặt cũng sẽ không nghĩ gì...
Dương Phàm lúc này vẫn chưa có thực lực chống lại gia tộc Võ thị, hắn cần phải mượn lực, hơn nữa có thể áp chế gia tộc Võ thị thì chỉ có Võ Tắc Thiên. Hắn muốn mượn thế lực của Võ Tắc Thiên, nhưng như vậy thì cần có một người ở giữa làm trung gian. Nghĩ tới nghĩ lui, chọn một hồi trong các mối quan hệ của mình, Dương Phàm liền đặt vị trí trung gian này cho Thái Bình công chúa.
Lại nói, từ lúc hồi kinh, hắn có nhiều việc, sau đó lại tổ chức và thành lập "Thiên Kỵ", đại lão các nơi vì để tránh sự nghi ngờ cũng không tiếp xúc với hắn, hắn và Thái Bình công chúa cũng một thời gian không gặp nhau rồi, thật ra nên gặp lại nàng một lần rồi.
Dương Phàm vừa nghĩ đến đây, bỗng có người cưỡi ngựa đến. Thân binh của Dương Phàm tiến đến ngăn lại, hai bên hỏi đáp vài câu, Nhâm Uy đi tới nói với Dương Phàm:
- Tướng quân, trong quân đến báo, người của Thái Phó Tự đến.
- Hả?
Dương Phàm nhướng lông mày, Thái Phó Tự cũng phái người đến đúng hẹn. Chỉ hy vọng ngựa Thái Phó Tự đưa đến không có vấn đề gì thì tốt. Dương Phàm lập tức nói:
- Đi, chúng ta đi xem!
Dương Phàm và đám người Hứa Lương lên ngựa, theo tên lính đến báo tin, đi thẳng về quân doanh Thiên Kỵ.
Thiên Kỵ khi trấn thủ ở trong cung là bộ binh, nhưng mỗi binh lính của Thiên Kỵ đều phải biết cưỡi ngựa, có ngựa, mã chiến hay bộ chiến đều phải tinh thông. Bởi vậy, Thiên Kỵ đã sớm xây dựng một nơi đủ để một ngàn con ngựa. Vì ở xung quanh chuồng ngựa có rất nhiều cỏ cho ngựa, để đề phòng hỏa hoạn, nó cũng được xây dựng cách xa đại doanh.
Nếu chuồng ngựa lập tức được sắp xếp đủ một ngàn con ngựa thì cảnh tượng sẽ hòanh tráng như thế nào. Nhưng khi Dương Phàm cưỡi ngựa tới, liền nhìn thấy chuồng ngựa vẫn trống trơn, vẫn chỉ có ngựa của Bách Kỵ buộc ở một bên, trong lòng đã sinh nghi, đi qua mấy chuồng ngựa, mới nhìn thấy ở phía trước có vài chục con ngựa, còn có một và người mặc quan phục của Thái Phó Tự đang đứng đó.
Đám người Dương Phàm đến gần rồi xoay người xuống ngựa, Dương Phàm nhìn những con ngựa này trước. Dù hắn không phải người hiểu rõ về ngựa cũng nhìn ra được những con ngựa này con thì già, con thì non, chưa nói tới là tuấn mã, tất cả đều là ngựa già và ngựa non, căn bản không thể cưỡi để chiến đấu, trong lòng Dương Phàm liền trầm xuống: "Tay chân của Võ gia cuối cùng là đến tận đâu, không lẽ Thái Phó Tự cũng ở trong lòng bay tay của bọn chúng?"
ừa đưa tay sờ, những sợi chỉ này không biết đã bao nhiêu năm, chưa từng được thay, cũng không được bảo dưỡng, dĩ nhiên là bị gỉ đến giòn ra rồi. Dương Phàm liền nổi giận, hắn đứng dậy, sắc mặt tối sầm phân phó:
- Lập tức điều tra, những vũ khí vào áo giáp này có vấn đề hay không!