Chương 233-235

Say Mộng Giang Sơn

Nguyệt Quan 19-02-2024 14:30:13

Chương 233: "Long trung đối" Bữa thịnh yến kéo dài đến khuya. Trong lều trướng những hảo hản đều là các dũng sĩ thảo nguyên bụng no căng, ba con dê nướng đã bị bọn họ ăn sạch. Lúc này trước lều trại còn treo trên hố bếp hai con dê đã được nướng khô vàng ươm, mà bên trong trướng mọi người đã ăn no rồi, bắt đầu la lối om sòm, sinh ra chuyện đấu rượu. Ở bên người toàn là các bình rượu vứt lung tung. Người trên thảo nguyên thích rượu, đừng có thấy bọn họ bị người Thổ Phiên làm chophải rời khỏi quê hương trốn ở đây. Mặc dù coi như là có một chỗ nương thân, nhưng rượu này có thể uống nhưng không thể quên. Nhìn thấy mọi người trong trướng ăn đã không thể đụng đậy được nữa, Ô Chất Lặc dặn dò đưa toàn bộ thịt dê đã nướng thưởng cho bọn thị vệ trước trướng, hành động này khiến bọn thị vệ reo hò một hồi. Phải biết là trong thời đại này, dê nướng nguyên con là một món ăn nổi tiếng quy định trong tiệc rượu của các quý nhân bậc rất cao, người chăn nuôi bình thường hoặc bộ tộc du mục nhỏ tất nhiên cũng lấy thịt dê là món chính để ăn, nhưng lại không có tư cách được ăn nguyên con dê đấy. Hành động lần này làm cho Dương Phàm để ý đến Ô Chất Lặc. Từ khi hắn tới Lạc Dương đến sau này quan lại quyền quý gặp cũng nhiều rồi, nhưng những người quyền quý chăm sóc, quan tâm tới kẻ dưới không nhiều lắm. Lúc này Ô Chất Lặc cũng uống đến sắc mặt đỏ thẫm, nói lời chân thật, hành động cho thấy là phát ra từ tấm lòng, không phải là cố ý mua chuộc lòng người. Thẩm Mộc uống cũng không nhiều, tuy rằng mỗi người mời rượu đều kính hắn trước, nhưng lão chỉ nâng lên uống một ngụm nhỏ, người bên ngoài cũng sẽ không bắt bẻ được. Lão uống không nhiều, những thứ như váng sữa rồi sữa đậu tào phớ, dồi, thịt nướng mỗi loại ăn một ít. Cho nên đến giờ này ánh mắt củalão vẫn sáng như trước Thẩm Mộc uống một hồi, đứng dậy ra ngoài đi tiểu, Dương Phàm nhân cơ hội đi theo. Hai thiếu nữ Đột Quyết dìu Thẩm Mộc đi khỏi chỗ đám người náo nhiệt, dừng ở một góc yên tĩnh, nhìn lão cười híp mắt ra ý là ở trong này có thể tiểu tiện. Một trong hai thiếu nữ đó liền duyên dáng ngồi xổm xuống muốn tháo thắt lưng, cởi quần cho lão. Đúng lúc này, Dương Phàm liền xuất hiện trước mặt lão. Thẩm Mộc vừa nhìn thấy Dương Phàm liền khoát tay áo đợi hai thiếu nữ Đột Quyết bỏ đi, cười nói với Dương Phàm: - Nhị lang hình như có tâm sự? Dương Phàm nói: - Mỗ có một chuyện không rõ, chỉ có điều đầu óc nông cạn, suy đi nghĩ lại đến trăm lần vẫn không giải đáp được. Nếu không gặp mặt xin chỉ bảo, chỉ sợ ngủ không yên. Thẩm Mộc cười nói: - Nhị lang! Từ bao giờ mà khách sáo như vậy? chúng ta là huynh đệ. Có chuyện gì cứ việc nói. Lão cũng không né tránh Dương Phàm nới lỏng dây lưng cởi áo, tiểu tiện xong, buộc lại sửa sang xong xuôi thì một thiếu nữ Đột Quyết đứng hầu ở đằng xa lập tức bước nhanh về phíalão , đồng thời rút từ hông ra một cái khăn tay, cung kính dâng lên cho hắn. Thẩm Mộc lau sạch tay, quay về phía Dương Phàm làm điệu bộ có lời mời, hai người liền cùng chậm rãi đi về phía lều trại, hai thiếu nữ Đột Quyết thì nhắm mắt đi theo sau cách xa hơn chục mét. Dương Phàm nói: - Theo như lời Thẩm huynh người có thể trở thành Khả Hãn. Chính là Ô Chất Lặc? Thẩm Mộc nói: - Đúng vậy, ngươi thấy người này thế nào? Dương Phàm nói: - Thật là một trang hào kiệt! Chỉ có điều, Thẩm Mộc huynh tính giúp cho hắn thành Khả Hãn ở nơi nào? Thẩm Mộc cười nói: - Nhị Lang biết rõ rồi còn cố hỏi, tất nhiên là Tây Đột Quyết, vua của mười bộ lạc! Dương Phàm dừng bước, quay sang phía Thẩm Mộc nghiêm giọng hỏi: - Tây Đột Quyết vốn đã có chủ, hơn nữa người đó lại trung thành với triều đình của ta. Vì sao Thẩm huynh phải lập Khả Hãn khác? Thẩm Mộc nói: - Hộc Sắt La sao? Hộc Sắt La tất nhiên là trung thành đấy, nhưng Ô Chất Lặc này cũng là người trung thành, cả hai đều trung thành như nhau. Ô Chất Lặc so với Hộc Sắt La lại càng là vị chúa tể một phương. Dương Phàm nghi ngờ nói: - Thẩm huynh nói như vậy là sao? Thẩm Mộc nói: - Hộc Sắt La thì cá nhân võ dũng, mà không giỏi chỉ huy các bộ lạc, khi lâm chiến thường lấy yếu địch với cường địch, lấy cứng chọi cứng khiến cho các bộ lạc Tây Đột Quyết trong lúc giao chiến với Đông Đột Quyết nhiều lần mất lợi thế, bị mất đất, chết dân, gây nên kết cục ngày hôm nay các bộ lạc phải xa xứ lang thang khắp nơi. Uy của y đã không còn để cho chúng phục. Đây là vấn đề thứ nhất. Hộc Sắt La cương mãnh độc đoán, tính tình tàn bạo, bình thường không bảo vệ các bộ lạc, thường say rượu lấy roi quất vào binh lính, đối với các bộ lạc cũng có nhiều sai lầm, bên trong trừng phạt nghiêm khắc khiến cho kẻ dưới sợ hãi, nội bộ lục đục. Đây là vấn đề thứ hai. Làm một Khả Hãn có hai vấn đề như vậy là đủ làm cho Tây Đột Quyết lâm vào tình cảnh ngoài có cường địch, bên trong khốn khó. Dương Phàm chần chờ nói: - Có chuyện như vậy? Khi ta ở Lạc Dương cũng từng nghe Hộc Sắt La đại tướng quân nói về cách làm người của hắn... So với lời nói của Thẩm Huynh dường như không khớp... Thẩm Mộc chợt nói: - Ta đang tự hỏi vì sao ngươi đối với việc ủng hộ Ô Chất Lặc làm Khả Hãn có nhiều nghi kỵ, hóa ra nguyên nhân là ở chỗ này! Thẩm Mộc cười khổ nói: - Nhị Lang! Các ngươi từng đá cầu chung một trận, hắn coi ngươi là bạn hữu, mà không phải là thuộc hạ, thái độ tất nhiên khác biệt. Nhưng chuyện này không thể giống như chuyện hắn điều khiển người bên dưới. Thật ra ta ủng hộ Ô Chất Lặc, vì từ hắn ta có thể có lợi ích. Còn nếu Hộc Sắt La nếu là nhân vật tốt có thể ủng hộ được, thì đi ủng hộ hắn ta chẳng phải càng bớt việc so với Ô Chất Lặc? Thực ra người này không thể bồi dưỡng được! Tính tình, cách làm người của hắn, năng lực thống soái các bộ lạc ra sao, một mình lời nói của ta nếu ngươi không tin chi bằng tìm tới bất kỳ người nào trong mười bộ lạc mà hỏi thăm. Các bộ lạc ủng hộ Ô Chất Lặc thế nào, người sẽ thấy. Nếu Hộc Sắt La là người đứng đầu anh minh, thử hỏi bộ hạ của hắn lại đi lục đục sao? Trên đường đến đây, Dương Phàm không chỉ thấy được Ô Chất Lặc có năng lực dùng binh, luyện binh mà còn thấy được bộ hạ đối với hắn thật lòng ủng hộ. Mặt khác các thủ lĩnh bộ lạc đối với hắn thuận theo Đồng thời cũng tận mắt nhìn thấy thái độ của hắn đối với người dưới. Ở Trung Nguyên quan chức cấp cao làm được như vậy đối với cấp dưới là thuộc hàng đáng quý. Mà ở trong bộ lạc quý tộc và thuộc hạ, các mối quân hệ của chủ nô và nô lệ lại càng không dễ dàng. Mà về mặt này Ô Chất Lặc ... Tây Đột Quyết bị Đông Đột Quyết và Thổ Phiên liên kết áp bức, không gian sinh sống này càng nhỏ. Trong tình cảnh gian nan như thế này, bên trong đổi chủ lại càng dễ xảy ra rối loạn, làm cho Tây Đột Quyết vốn đã kề cận tới chỗ diệt sạch bộ lạc, càng lâm thêm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Với lại trong tình huống như vậy, nếu Thẩm Mộc có thể thể giúp cho bọn họ. Nếu như Ô Chất Lặc có khả năng, mà Hộc Sắt La cũng có khả năng trong khi lão lại vứt dễ lấy khó đi ủng hộ Ô Chất Lặc thì có lẽ cũng chỉ có lý do này mới nói rõ được. Nghĩ đến đây Dương Phàm không khỏi có chút dao động. Hắn không cho rằng Hộc Sắt La là một người ác, nhưng một người tốt chưa chắc đã là một người có thể đảm nhiệm vị chí thủ lĩnh. Dương Phàm do dự nhưng vẫn ôm một chút ảo tưởng, nói: - Hộc Sắt La vốn là người đứng đầu mười bộ lạc, Ô Chất Lặc thay thế có thể được sao? Thẩm Mộc thấy hắn sắp bị mình thuyết phục, thoải mái cười rộ lên: - Vương hầu, tướng quân đâu cứ phải là con dòng cháu giống? Nhị lang làm sao mà lại không tin chuyện người không phải trong vương tộc mà không thể làm vua? Đương kim nữ hoàng không phải là con cháu hoàng tộc Lý Đường. Chẳng lẽ nàng bây giờ không phải là Hoàng đế? Nếu nói về Hộc Sắt La, hắn là một vị Khả Hãn. Nhưng nếu không có Đại Đường ta thừa nhận cũng không chắc đã là hợp pháp. Chưa nói đến Đông Đột Quyết còn có một vị A Sử Na Cốt Đốt Lộc, cho dù là ở Tây Đột Quyết, ban đầu Hộc Sắt La cũng không phải là người thừa kế Hãn vị. Đứng đầu Tây Đột Quyết vốn là A Sử Na Di Xạ. Cha của Hộc Sắt La A Sử Na Bộ Chân với Khả Hãn Di Xạ là anh em họ. Hắn có dục vọng muốn làm Khả Hãn, liền mưu sát Di Xạ, em trai, cháu tổng cộng hơn hai mươi người rồi soán ngôi tự lập mình là Khả Hãn. A Sử Na Di Xạ dẫn toàn bộ quân lính sở thuộc cùng những bộ lạc gần đó nương nhờ vào Đại Đường ta. Thái Tông Hoàng đế sắc phong hắn làm Hề Lợi Bật Đốt Lục Khả Hãn. A Sử Na Bộ Chân tự lên ngôi, nhưng có nhiều bộ lạc không phục. Bộ Chân bất đắc dĩ cũng đành phải nương nhờ vào Đại Đường ta được phong làm Tả Đôn Vệ Đại tướng quân. Sau này, A Sử Na Bộ Chân vu cáo A Sử Na Di Xạ mưu phản. Di Xạ bị giết, Bộ Chân mới đặt được mười bộ lạc vào dưới trướng của mình. Thẩm Mộc nói tới đây cười ha hả, nói: - Chuyện này, dù sao cũng là chuyện đã hơn hai mươi năm trước. Mười bộ lạc Tây Đột Quyết ai ai cũng biết. Bây giờ Hộc Sắt La kế thừa Hãn vị nhưng lại không được lòng người của các bộ lạc, Ô Chất Lặc chiếm lấy có gì không được? Dương Phàm nói: - Năng lực của Ô Chất Lặc, ta tuy chỉ mới thấy vài điểm nhưng cũng phải thừa nhận hắn đúng là hào kiệt khí phách, chỉ có điều... Nguyên nhân chính là người này có phần tài năng, nếu ủng hộ hắn, có thành nuôi hổ gây họa không? Thẩm Mộc bật cười nói: - Nhị lang! Ngươi thực lòng tính toán cho ta, suy nghĩ này làm ta khâm phục, nhưng ý nghĩ này cũng sai hoàn toàn rồi! Chương 233.1: "Long trung đối" Lão chắp tay sau lưng chậm rãi đi về phía trước vài bước, giơ tay chỉ bầu trời có vô số ngôi sao lóe sáng, nói: - Một thế gia, trong đám con cháu đích tôn không có người kiệt xuất, mà còn muốn đố kỵ người tài, xa lánh con cháu ngành thứ thì thế gia này tuyệt đối không thể tồn tại ngàn... năm. Một vị trọng thần nếu tiến cử người có đức hạnh, thì không chỉ có tài mới được trọng dụng. Kẻ chỉ luôn lo người khác có tài năng một ngày nào đó xuất sắc hơn mình, thì sớm muộn kẻ đó cũng trở thành kẻ gian thần xiểm nịnh, không thể nào lưu danh muôn thuở. Một đế vương nếu luôn lo lắng thần tử công cao lấn chủ, thậm chí không cần đợi họa ngoại xâm diệt trừ mà đã vội vàng xử lý các văn võ đại thần có tài cánthì sớm muộn gì cũng trở thành quân vương mất nước! Nhị Lang , bây giờ quân lực Thổ Phiên không kém Đại Đường ta, huống chi còn có một Đông Đột Quyết. Lúc này còn e ngại với người của mình, trăm phương nghìn kế phòng bị, kết quả chính là gì? Ô Chất Lặc diệt được Thổ Phiên và Đông Đột Quyết sao? Không có khả năng! Nhưng hắn có thể lớn mạnh. Lực lượng này của hắn từ đâu đến? Cho dù hắn dựa vào chính mình sinh sống, nhưng địa bàn chỉ lớn đến vậy. Ba nhà chia cắt, đối với chúng ta chỉ có lợi không có hại. - Ô Chất Lặc rất có năng lực. Đúng là vậy. Nhưng hoàn cảnh ở đây hiểm ác như vậy, chúng ta có thể trợ giúp cho hắn trong khoảng thời gian ngắn hạn, muốn bọn hắn có năng lực. Thế gia chúng ta cũng thế mà triều đình cũng thế đều cố gắng nâng giá trị của hắn lên, bằng không dùng hắn thì có lợi ích gì đâu? Nâng đỡ đương nhiên đồng thời còn muốn khống chế và xem Ô Chất Lặc có quan hệ với người Đột Quyết hay không. Nếu Đại Đường đã đến lúc suy nhược ngay cả kẻ một tay mình đến hỗ trợ cũng không thể khống chế, hay vì kẻ đó thấy lợi tối mắt, có dã tâm như vậy, mặc kệ hắn không chung dòng tộc, thậm chí bất kể là huyết thống gần nhất, cũng chiếm lấy. Không cần phải lấy ví dụ xa đến vậy, triều đại này không phải chính là một ví dụ rành rành? Dương Phàm trầm mặc hồi lâu, hỏi: - Vì sao huynh dẫn ta tới gặp hắn, lại cho ta biết chuyện này? Thẩm Mộc nói: - Bởi vì hắn phải xưng Khả Hãn, cần phải lấy được sự ủng hộ của triều đình, cần một danh phận lớn. Thật ra cho dù ngươi chấp nhận hay không thì mười bộ tộc thực tế đã nằm trong tay Ô Chất Lặc rồi, chỉ có điều Hộc Sắt La vẫn còn đó nên Ô Chất Lặc cũng không thể trở mặt với hắn thôi. Nếu triều đình ta không đồng ý, ngươi cho là Ô Chất Lặc sẽ từ bỏ quyền lực? Không đời nào! Hộc Sắt La vẫn gặp cục diện bị cô lập hoàn toàn như trước. Nếu xuất hiện tình huống này, ngươi cho là Tây Đột Quyết có hai mãnh hổ sẽ dẫn tới bên trong hao tổn thế nào? Nếu vậy, lực lượng triều đình chúng ta muốn dùng để khống chế Đông Đột Quyết sẽ tổn thất hầu như không còn rồi. - Nhị lang, trong tình huống như vậy, ngươi bảo đối với Hộc Sắt La mà nói, ở lại trong triều làm một Đại tướng quân, một phú ông tốt hơn hay để cho hắn trở về khiến cho mười bộ tộc tự giết lẫn nhau cuối cùng chôn vùi tất cả thì tốt hơn? Cía lợi và hại trong chuyện này, nếu do ngươi trình báo cho nữ hoàng, tin rằng nữ hoàng sẽ cân nhắc và không luyến tiếc một danh phận "Khả Hãn"! Bản thân Hộc Sắt La ở lại trong triều đình, với hắn mà nói có ích không có hại. Với triều đình mà nói, đối với mười bộ lạc Tây Đột Quyết có nhiều lợi thế khống chế. Lúc cần thiết có thể đưa hắn ra nếu như Ô Chất Lặc thật sự nuốt lời! - Ta, Ô Chất Lặc! Hướng lên trời xanh mà lập lời thề. Ta mà làm Khả Hãn, tuyệt đối không phụ lòng trông cậy! Theo tiếng nói, Ô Chất Lặc đột nhiên từ trong màn đêm xa xa bước tới. Gã vẫn ngà ngà say như trước, bước chân có chút lảo đảo, nhưng nét mặt lại tràn đầy kích động cùng với chân thành và trịnh trọng. Hai thiếu nữ Đột Quyết hướng về phía hắn cúi gập người xuống. Dương Phàm không thấy quái lạ khi nào thì gã chạy đến, chỉ nhìn gã hắn: - Làm sao ta mới có thể tin tưởng lời cam đoan của ngươi? Ô Chất Lặc cười lạnh nói: - Ngươi chỉ có thể tin tưởng vào sự cam đoan của ta! Nếu ngươi lo lắng khi ta hùng mạnh rồi sẽ sinh lòng phản loạn, chẳng lẽ ngươi có thể cam đoan Hộc Sắt La hùng mạnh rồi hắn nhất định sẽ trung thành với các ngươi? Đương nhiên Dương Phàm không thể bảo đảm, hắn trầm mặc một lát chậm rãi nói: - Ngươi có thể bảo đảm, các ngươi vĩnh viễn trung thành với Đại Đường ta? Ô Chất Lặc lấy tay xoa ngực, nhẹ nhàng mà khom lưng xuống: - Ta chỉ có thể tự mình bảo đảm, bạn hữu của ta! Đây là lời thề chân thành nhất của ta. Nếu ta nói ta có thể cam đoan điều gì về thế hệ con cháu của ta, thì đúng là lời nói dối lớn nhất đối với ngươi! Mỗi người đều có con đường riêng của mình, Dù là ngươi hay ta, ai có thể bảo đảm con mình cháu mình, chắt mình sẽ làm cái gì? Dương Phàm khe khẽ thở dài nhìn Thẩm Mộc, lại nhìn Ô Chất Lặc, hỏi: - Cụ thể các ngươi định làm gì Thẩm Mộc lộ ra vẻ vui sướng tươi cười. Những lời này của Dương Phàm, có nghĩa hắn đã thật sự là người chung chí hướng rồi. Thẩm Mộc sảng khoái mà nói: - Đầu tiên là muốn triều đình khiến cho Hộc Sắt La ở lại lâu dài trong kinh thành Lạc Dương! Nếu bản thân Hộc Sắt La không muốn, cũng phải làm cho triều đình nghĩ cách để giữ hắn ở lại kinh thành Lạc Dương. Chỉ có như thế, mới có khả năng tránh cho mười bộ tộc bên trong Tây Đột Quyết chia rẽ và tự giết lẫn nhau. Thứ hai, là muốn triều đình tiếp nhận những người già yếu, phụ nữ, trẻ em ước chừng mấy nghìn người của mười bộ lạc Đột Quyết đưa bọn họ đến Lũng Hữu hoặc Quan Trung, có như vậy bọn họ mới không lo lắng chuyện nhà mà cũng giảm gánh nặng mấy nghìn người, tập trung tinh nhuệ đánh về An Tây Tứ trấn. Nơi đó vẫn là nơi mười bộ lạc Tây Đột Quyết sinh sống, chăn thả. Dương Phàm thầm nghĩ: - Mười bộ tộc chỉ sợ chí ít cũng đã có sáu bộ tộc theo Ô Chất Lặc, lại còn có Thẩm Mộc âm thầm ủng hộ. Trong tình huống này, ở lại kinh thành Lạc Dương là kết quả tốt nhất cho Hộc Sắt La. Về phần di chuyển mấy nghìn lão ấu đến Lũng Hữu Quan Trung cũng khôngcó gì lớn. Bọn họ có thể làm nông nghiệp và chăn nuôi, chẳng khác gì là biến mười bộ tộc thành con tin, Thẩm Mộc đại khái cũng là tính toán như vậy. Thẩm Mộc lại nói: - Hai chuyện này, ta sẽ cung cấp đầy đủ cho ngươi căn cứ xác thực đanh thép, ngươi là thám báo do nữ Hoàng đế phái đi, chỉ cần đưa nó đặt trước mặt nữ Hoàng đế, và ra sức thuyết phục nàng đồng ý. Đương nhiên ta sẽ sử dụng những thủ hạ khác bên cạnh giúp đỡ ngươi. Ô Chất Lặc nói: - Kế tiếp, chính là việc nên làm của ta rồi. Đối nội ta cũng cần bồi dưỡng. Mười bộ tộc bị thương rất nặng, ngươi đừng thấy bọn họ dường như không lo cơm áo, trên thực tế vì chúng ta bị bắt rời khỏi quê hương bản quán, trên đường chạy trốn bị kẻ địch bắt mất rất nhiều dê bò súc vật. Số gia súc còn lại không đủ để duy trì cuộc sống cho người dưới. Ta cũng cần sống qua mùa đông này, mới có thể chậm rãi mà khôi phục nguyên khí. Trong lúc này, ta muốn một mặt khôi phục nguyên khí, một mặt cần rèn luyện binh mã, kết hợp binh mã tinh nhuệ của mười bộ lạc, tạo ra một đạo quân có thể chống lại lực lượng của Thổ Phiên, Cốt Đốt Lộc. Còn đối ngoại thế nào... Ô Chất Lặc nhìn về phía Thẩm Mộc. Thẩm Mộc nói: - Đối ngoại, Ô Chất Lặc đã phái người bí mật cầu xin phó Vương Thổ Phiên cầu kiến Tể tướng Khâm Lăng, kể chuyện lấy Ô Chất Lặc thay thế Hộc Sắt La nói cho Khâm Lăng. Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Dương Phàm : - Giả vờ hả? Thẩm Mộc giơ ngón tay cái về phía hắn ra ý khen ngợi, nói: - Đúng vậy, giả vờ đấy! Sau đó nhờ vả Khâm Lăng làm điều kiện để kiếm được sự ủng hộ của hắn, giúp cho mình trở thành người đứng đầu mười bộ tộc. Tất nhiên Khâm Lăng sẽ không dễ dàng tin tưởng thành ý của Ô Chất Lặc, nhưng có thể không đánh mà được tinh binh của mười bộ tộc, cái này quá hấp dẫn, hắn cũng không thể cự tuyệt được. Chỗ này của Ô Chất Lặc gọi là Đại Đấu Bạt Cốc, là đường tắt thông với Hoàng Trung, cũng là đường tiến vào phía bắc Thổ Phiên đến Hà Tây. Nó là một cửa ải hiểm yếu, cho nên nơi này không an toàn. Nhưng hiện tại Ô Chất Lặc không có thời gian để lựa chọn một chỗ tốt có nguồn nước, đồng cỏ để cư trú và chăn nuôi, chỉ có thể nằm yên cố gắng kéo dài qua mùa đông này. Dương Phàm vuốt cằm nói: - Ừ, cho dù Luận Khâm Lăng bán tín bán nghi, nhưng chỉ cần hắn muốn thâu tóm lực lượng, cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Như vậy là đủ thời gian cho chúng ta có cơ hội tạm nghỉ rồi. Ở Thổ Phiên xưng danh của Tể tướng là "Luận" cho nên Khâm Lăng thường được gọi là Luận Khâm Lăng, Dương Phàm để cho tiện lợi cũng xưng hộ như bọn họ. Thẩm Mộc nói: - Không chỉ như vậy, ta còn tìm cách để làm cho Tán Phổ biết chuyện này! Dương Phàm cau mày nói: - Tán Phổ Thổ Phiên và Luận Khâm Lăng không còn êm thấm rồi hả? Ô Chất Lặc ngắt lời cười nói: - Đâu chỉ có vậy, bọn họ hục hặc với nhau ghê gớm! Dương Phàm suy nghĩ một chút nói: - Kế này chỉ sợ không có tác dụng. Thẩm Mộc cười nói: - Vì sao không có tác dụng? Dương Phàm nói: - Đột nhiên tiếp nhận mười bộ tộc , động tĩnh quá lớn, cơ bản không thể dấu diếm được người ta. Cho dù là Luận Khâm Lăng muốn dồn lực lượng khổng lồ như vậy vào dưới quyền thống trị của mình, cũng chỉ có thể cùng bên này bí mật thương nghị, âm thầm ra tay. Chuyện chiêu an này hắn sẽ không ngu xuẩn mà giấu Tán Phổ đâu? Thẩm Mộc cười cười gian trá nói: - Khâm Lăng dù sao cũng là tể tướng, hơn nữa lại nắm quyền bính, Tán Phổ cũng phải để mắt tới. Một khi nghe được một chút tin tức chẳng lẽ không chạy tới chỗ Tán Phổ khoe thành tích sao? Hắn muốn chứng minh thành ý của Ô Chất Lặc cần phải có thời gian. Trước hết hắn phải có phương pháp xử lý để nắm giữ lực lượng mười bộ tộc trong tay mình, cái này càng cần phải có thời gian. Trước đó hắn sẽ không khinh xuất mà bẩm báo cho Tán Phổ, cái mà ta muốn chính là trong khoảng thời gian này! Dương Phàm chợt nói: - Ta hiểu rồi! Chỉ cần Tán Phổ nghe được tin tức này từ miệng người khác trước Luận Khâm Lăng, cho dù sau này Luận Khâm Lăng có nói rõ ràng chuyện này với Tán Phổ, Tán Phổ cũng sẽ không tin tưởng hắn, thậm chí còn cảnh giác hơn. Bởi vì hắn sẽ cho rằng bên cạnh mình có gián điệp của Luận Khâm Lăng! Thẩm Mộc lại giơ ngón tay cái phía hắn rồi bật cười ha hả. Ô Chất Lặc cũng ở bên cạnh phát ra tiếng cười ha hả. Dương Phàm nhìn hai người chỉ cảm thấy hai người này một văn một võ. Một hung dữ như Sói, một giả dối như Hồ, mà chính hắn đây đại khái cũng kiêm một tí dã tính của Sói, và tỉnh táo của Hồ. Nhưng hai phương diện này so với hai người kia còn non nớt hơn một chút. Hắn còn phải trưởng thành, còn có con đường dài phải đi... Chương 234: Ta có một kế! - Giá! Chiến mã chạy như bay. Dương Phàm cũng đã từng tập mã thuật với Sở Cuồng Ca ở Lạc Dương, đến giờ đã có tác dụng. Hắn cảm thấy ở đây mới là nơi thực sự thích hợp cho tuấn mã rong ruổi. Trời cao đất rộng, gió thổi cỏ lay, vó ngựa đạp trên mặt đất êm như nhung. Người ngựa hợp nhất, theo động tác của tuấn mã mà mềm dẻo đu đưa, quả thực khoái ý cực kỳ. - Nhị Lang, động thủ! Cao Xá Kê hô to một tiếng, Dương Phàm cầm cung lên, cài tên giương cung. Một mũi tên vọt với, trúng mông con rái cá. Tĩnh chỉ xạ thuật (đứng một chỗ bắn) của Dương Phàm rất chuẩn xác, nhưng trong trường hợp quá vội như thế, bắn được như vậy cũng xem như vượt qua người thường. NĐ là một con rái cá béo múp. Bị trúng một tên vào mông cũng không nguy hiểm đến tính mạng, mà chỉ bị đau nên lủi rõ nhanh. Cao Xá Kê cười to, quay tay lấy cung, gần như cung vừa đến tay một mũi tên nhọn đã lắp vào cung mà bắn hết sức thoải mái."Vút" mũi tên bắn trúng con rái cá xuyên thẳng qua não. Nó chạy thêm được hai bước, kêu ré lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất. Mùa thu là mùa tốt để săn rái cạn. Trên thảo nguyên đầy rái cạn béo mập, là một nguồn lương thực quan trọng của mục dân thảo nguyên. Thịt rái cá có thể ăn, da và mỡ rái cá có thể đổi lấy muối ăn, vài vóc, gạo, mỳ, nồi sắt vầ các thứ đồ dùng khác từ đám thương nhân. Ngoài ra, chính bọn họ cũng cần đến mỡ rái cá. Mùa đông ở đây rất lạnh, mỡ bò mỡ trâu gì cũng đều đông đặc lại, duy chỉ có mỡ rái cá là còn ở dạng lỏng. Vào mùa đông rét mướt, những cơn gió như cắt vào da thịt, bôi một lớp mỡ rái cá lên tay chân, có thể chống rét rất hiệu quả. Dương Phàm chạy như bay tới chỗ con rái cá kia, rồi cúi xuống thản nhiên nhấc con rái cá béo múp lên. Mặc dù thuật bắn tên trên ngựa của hắn hơi kém, nhưng ỷ vào thân thủ cực cao minh, thuật cưỡi ngựa cũng không kém ai. Dương Phàm vắt con rái cá ra đằng sau lưng ngựa, trên đó đã sớm chất rất nhiều con mồi. Trên ngựa của Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn còn nhiều hơn, thậm chí còn có một con hươu sừng đỏ to tướng. Con rái cá này do bọn họ đang trên đường đi săn về tình cờ nhìn thấy, nên bị cả ba đuổi tới gần khu chăn nuôi bên ngoài của Đột Kỵ Thi bộ. Nếu không có một mũi tên này bắn đúng lúc nó xông vào trong khu chăn nuôi, mục dân nào đó nhìn thấy, thì nó đã thành đồ trong tay người khác rồi. Cao Xá Kê lao ngựa tới, Dương Phàm cười nói với y: - Thuật bắn tên của Cao huynh không phát nào lệch. Thật lợi hại. Cao Xá Kê khiêm tốn nói: - Không dám nhận. Lúc đầu, Cao mỗ cũng có kiêu ngạo với tiễn thuật đấy. Nhưng từ hai ngày trước, nhìn thấy kỹ thuật bắn một tay của Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa thì cũng không dám khoe khoang nữa. Thuật bắn một tay của Tiểu Phi Tướng không biết học từ đâu mà không ngờ có thể bắn ra liên hoàn chín mũi. Đây chính là thần xạ thủ của thảo nguyên rồi. Nếu có cơ hội, ta cũng mong học một chút! Dương Phàm nói: - Tiểu Phi Tướng quả thực lợi hại, tài bắn cung vô cùng kỳ diệu. Không biết làm sao y có thể... Dương Phàm mới nhắc, đã thấy Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa từ một cái lều đi ra. Quần áo của y xộc xêch, còn đang thắt lại đai lưng. Ngoài ra còn có một thiếu nữ tóc bím đi bên cạnh đang vui vẻ ôm lấy y rồi thơm một cái vào má. Trương Nghĩa quay đầu lại nói mấy câu gì đó làm cho hai má thiếu nữ ửng hồng. Nàng mỉm cười đi vào trong lều. Dương Phàm ngây người, cười khổ nói: - Thuật bắn cung của tên này, chẳng lẽ luyện được trên người nữ nhân sao? Hùng Khai Sơn liếm liếm môi dưới, hâm mộ nói: - Tiểu Kê nha, đêm nay chúng ta mời Trương Nghĩa uống rượu đi! Dụ được cho y vui, có khi còn truyền cho chúng ta hai chiêu. Cao Xá Kê nói: - Hay, ta cũng có ý đó. Hùng Khai Sơn nói: - Ngươi học y một chút bản lĩnh bắn tên, ta lại học y một chút bản lĩnh dụ dỗ nữ nhân. Dương Phàm và Cao Xá Kê nghe thấy vậy cùng quay lại lườm. Trở về lều của mình, Dương Phàm cùng Cao Xá Kê, Hùng Kha Sơn chỉ để lại hai con gà tuyết, cắt lại một cái đùi dê vàng, còn những thứ săn được khác đều phân hết cho những người tới đây hầu hạ họ. Đó là vài nàng thiếu nữ trẻ trung xinh xắn người Đột Quyết. Mới ở chung vài ngày, đám người Dương Phàm đã chia mồi săn cho họ khiến cho mấy tiểu cô nương rất vui luôn mở to đôi mắt nhìn bọn họ long lanh. Xem ra, nếu bọn họ muốn học Trương Nghĩa, mấy thiếu nữ đó cũng sẵn sàng làm bia bắn tên cho họ. Tên gia hỏa Hùng Khai Sơn đã sớm động tâm, tới gần dùng tiếng Đột Quyết tán tỉnh con gái nhà người ta vài câu. Có điều y dốc hết sức nói xa nói gần, nhưng kết quả là không ai hiểu y nói gì. Một tiểu cô nương thì cũng còn không sao, mấy tiểu cô nương còn ở trong lều, còn có Cao Xá Kê hiểu tiếng Đột Quyết. Bị mấy người kia giễu cợt một phen, tiểu nha đầu được Cao Xá Kê tặng mắc cỡ đỏ mặt chạy mất, chỉ để lại một Hùng Khai Sơn nhìn chằm chằm theo mông người ta tiu nghỉu. Lúc này, Ngưu Cơ bỗng vội vàng đi đến, vừa thấy Dương Phàm đã nói: - Nhị Lang! Chủ nhân nhà ta mời ngươi lập tức đi một chuyến! Dương Phàm thấy sắc mặt y khẩn trương, biết tất có chuyện quan trọng, lập tức theo y ra ngoài lều. Lúc này hắn cũng đang mặc một thân trang phục của người Đột Quyết. Được Ngưu Cơ dẫn đường, Dương Phàm bước nhanh tới lều trướng của Thẩm Mộc, nửa đường đột nhiên gặp Trương Nghĩa cùng một thiếu nữ Đột Quyết đang cầm một cái vòng đồng trong tay, mặt mày thì hớn hở mà miệng đang líu lo. Nhân lúc cô gái đang ngắm cái vòng trên cổ tay, gã liền kéo đôi tay nhỏ bé của nàng, chui vào lều bên cạnh. Dương Phàm tròn mắt nhìn, thằng nhãi Trương Nghĩa này đúng là một con ngựa giống! Khi hắn vào trong lều của Thẩm Mộc, chỉ thấy trong trướng có hai người, một là Thẩm Mộc, người kia là Ô Chất Lặc. Cả hai người khoanh chân ngồi đối diện nhau, mặt mày ủ dột. Ngưu Cơ vén màn trướng cho Dương Phàm vào, lại thả màn xuống đứng bên ngoài canh giữ, Dương Phàm nhìn hai người, lập tức bước đến ngồi cạnh Thẩm Mộc, hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì à? Ô Chất Lặc buồn bực, nói đầy hậm hực: - Chỉ sợ chúng ta phải lánh tới nơi khác. Dương Phàm cả kinh hỏi: - Vì sao? Thẩm Mộc thản nhiên đáp: - Đâu chỉ là lánh đi. Kế hoạch ban đầu của chúng ta chỉ sợ đã tan hết thành bọt nước. Bây giờ cần phải bàn bạc kỹ hơn đi. Dương Phàm không kìm nổi, hỏi: - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thẩm Mộc nói: - Ô Chất Lặc phái người bí mật đi cầu kiến Luận Khâm Lăng. Nhưng vừa đến quý phủ đã bị lão trói lại, áp giải đi gặp Tán Phổ, hơn nữa còn vạch thẳng ra đây là kế hoãn binh của Ô Chất Lặc, phải tranh thủ trong trời đông giá rét mà tiến quân, tấn công Đại Đấu Bạt Cốc, đuổi Đột Kỳ Thị bộ ra nơi hoang vu, cho chóng chết! Dương Phàm nhìn Ô Chất Lặc. Ô Chất Lặc thì ảo não mà nói đầy căm hận: - Có gian tế! Có người nói kế hoạch của chúng ta cho Luận Khâm Lăng biết! Dương Phàm hơi nheo nheo mắt: - Ngươi đã nói với những ai? Thẩm Mộc "Hừ" một tiếng, khuôn mặt đen của Ô Chất Lặc thoáng đỏ lên, một lúc lâu sau mới nói: - Thủ lĩnh bản bộ, trưởng lão, còn có thủ lĩnh chín bộ khác. Thẩm Mộc nói: - Vấn đề là, ngươi cũng không dặn những người này phải giữ bí mật, nên toàn bộ tộc nhân đều biết. Ô Chất Lặc ngang ngạnh ngẩng đầu nói: - Ta tin tưởng tộc nhân của ta. Bị Thẩm Mộc trừng mắt một cái, Ô Chất Lặc rụt cổ lại, thấp giọng: - Trò trá hàng này làm sao có thể lừa gạt tộc nhân. Nếu không nói, khó tránh khỏi có người tưởng đùa hóa thật. Ngươi cũng biết, giữa các bộ lạc có mối quan hệ rất lỏng lẻo. Nếu muốn trá hàng cũng phải thông báo mới được, chứ không thể so được với quân đội Đại Đường ngươi luôn giữ kỷ luật nghiêm minh, không cần phải cho họ biết lý do. Thẩm Mộc thở dài, lắc đầu không nói gì. Dương Phàm nói: - Nói vậy, chúng ta không thể điều ta được gian tế? Thẩm Mộc tiếp: - Không điều tra được gian tế cũng không phải là chuyện quan trọng. Nếu cả tộc đều biết chuyện này, không chừng gian tế cũng chỉ là một nhân vật nhỏ. Thậm chí có thể có người trong lúc vô ý tiết lộ cho người ngoài không chừng. Quan trọng là, hiện tại Đột Kỳ Thi bộ phải đi đâu mới có thể sống qua mùa đông giá rét này mà không tổn thất. Ngoài ra, phân hóa ly gián quan hệ giữa Tán Phổ Thổ Phiên và Đại tướng cũng phải tìm cách khác. Chuyện sinh tồn của chúng ta, chia rẽ kẻ địch đều phải suy xét lại một lần nữa mới được. Xem ra, vượt qua được cửa ải sinh tồn là khó khăn lớn nhất, những chuyện khác không cần quan tâm. Bầu không khí trong trướng nhất thời trở nên nặng nề. Cả ba người đều cúi đầu không nói. Ô Chất Lặc trầm tư một lát, liền ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mộc. Nhưng khi thấy sắc mặt y âm trầm, ánh sáng trong mắt gã cũng dần ảm đạm. Cứ vài lần như thế, thì Dương Phàm vốn vẫn bị gã xem nhẹ ở một bên bỗng nhiên lên tiếng: - Có lẽ ta có một biện pháp! Thẩm Mộc và Ô Chất Lặc "Hả?" một tiếng, nhìn sang hắn. Ô Chất Lặc nhịn không nổi hỏi lại: - Ngươi muốn di chuyển đến đâu? Dương Phàm hơi giật mình, trả lời: - Tình thế Hà Tây hiện nay, túc hạ quen thuộc hơn ta gấp trăm lần. Ngươi không nghĩ ra đi đâu, sao ta có thể nghĩ ra được. Ô Chất Lặc cũng sững sờ: - Không phải di chuyển, vậy ngươi nghĩ ra biện pháp gì? - Biện pháp này của ta, không chắc đã khả thi. Tuy nhiên, vừa rồi ta đã tính toán lại một lần. Ta nghĩ, nếu kế hoạch này có thể thực thi, như vậy ngươi không cần di chuyển. Kế phân hóa chia rẽ Tán Phổ Thổ Phiên và Đại tướng cũng cứ tiếp tục tiến hành như cũ. Hắn vừa dứt lời, ngay cả hai mắt Thẩm Mộc cũng sáng lên: - Nhị Lang nói mau, có diệu kế gì? Dương Phàm nhìn nhìn ra cửa, Thẩm Mộc cam đoan: - Yên tâm, ở đây chỉ có người của ta. Mà người bên cạnh ta, tuyệt đối có thể tin tưởng! Bởi vì, không ai có thể trả đủ giá để mua bọn họ! Những lời này rất kiêu ngạo, nhưng Dương Phàm lại tin vào cam đoan của y. Hắn gật gật đầu, nói: - Nhớ khi đến Niết Thủy, Thẩm huynh kêu Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa tới gặp. Vừa thấy ta, y đã vung một đao lên, nói ta chính là cháu trai Mộc Ti của Khả Hãn Đột Quyết Cốt Đốt Lộc. Thẩm Mộc nghi hoặc hỏi: - Đúng vậy. Thì sao? - Người cũng có thể giống nhau, chuyện này không lạ. Ta chỉ muốn biết, khả năng nhớ người của Trương Nghĩa thế nào. Y nói ta giống A Sử Na Mộc Ti đến mức độc nhất vô nhị, có đáng tin không? Thẩm Mộc nói: - Trương Nghĩa và ta quen biết đã lâu, bản lĩnh nhìn người của y có thể nói là số một. Y nói ngươi giống A Sử Na Mộc Ti thì chắc chắn là đúng! - Ta ở Lạc Dương cũng đã từng gặp qua A Sử Na Ly Sắt La. Người này tóc vàng, mũi cao, mắt màu lam nhạt, da ngăm ngăm đen. Mà ngoại trừ da ngăm đen, ta thực sự chẳng giống A Sử Na Khoa Sắt La chỗ nào. Khoa Sắt La và Mộc Ti đều là con cháu Vương tộc Đột Quyết, thì chắc cũng hao hao nhau. Nói vậy chẳng lẽ ta thật sự giống cái tên Mộc Ti kia sao? Chương 235: Thổ Phiên Vương thành. Thẩm Mộc nói: - Đột Quyết Vương vốn là người tóc vàng mắt xanh. Nhưng đây là chuyện từ rất lâu rồi, Quý tộc Đột Quyết vẫn tự xưng Lam Duệ, còn dân thường Đột Quyết xưng Hắc Duệ. Tướng mạo của người Hắc Duệ cũng không khác người Trung Nguyên ta nhiều lắm. Mấy trăm năm qua, quý tộc Đột Quyết và Hắc Duệ cũng kết thông gia với nhiều tộc khác. Hơn nữa, rất nhiều quý tộc Đột Quyết vơ vét mỹ nữ, đến nỗi dung mạo con cháu khác tổ tiên một trời một vực. Tuy có người vẫn giữ được nét đặc thù chính của tổ tiên, nhưng rất nhiều con cháu vương tộc thì tướng mạo có phần giống chúng ta. Ngươi xem, Ô Chất Lặc, cũng là hậu duệ quý tộc Đột Quyết nhưng hiện giờ tóc đen mắt đen, có khác gì người Trung Nguyên ta không? Ô Chất Lặc nói: - Đúng vậy! Tổ mẫu ta chính là người Hán. Trong số các phu nhân của ta cũng có người Hán. Mấy đứa con trai của ta cũng có người khôi ngô cao lớn như ta, cũng có một số người văn nhược yếu đuối. Nếu để cho mấy đứa đó mặc trang phục của các ngươi, căn bản không thể nhận ra đó là một đứa trẻ lớn lên trên thảo nguyên. Thẩm Mộc hỏi: - Sao? Kế hoạch của ngươi có liên quan gì đến chuyện này? Dương Phàm đáp: - Đúng vậy! Nhất định phải xác nhận tướng mạo của ta có đúng là giống vị A Sử Na Mộc Ti kia không thì kế hoạch này mới có thể thực thi! Thẩm Mộc không nói hai lời, lập tức nói vọng ra ngoài: - Đi! Gọi Trương Nghĩa tới cho ta! Chỉ chốc lát sau, Trương Nghĩa đã chạy đến. Quần áo của y xộc xệch, vội vàng hỏi Thẩm Mộc: - Tam ca, lại có đánh nhau à? Thẩm Mộc chỉ Dương Phàm, hỏi: - Trương Nghĩa! Ta biết bản lĩnh nhận người của ngươi. Tuy nhiên việc này rất quan trọng, ngươi nhất định phải xác nhận cẩn thận một lần nữa, Nhị Lang và A Sử Na Mộc Ti kia quả thật giống nhau như đúc không? Trương Nghĩa giật mình, nhưng thấy sắc mặt Thẩm Mộc nghiêm túc, nên cũng không dám qua loa. Y quan sát lại Dương Phàm một lúc mới nói: - Nhị Lang huynh đứng lên, để ta xem cho rõ. Dương Phàm liền đứng thẳng trước mặt y. Trong lúc Trương Nghĩa đi vài vòng quanh hắn, Ô Chất Lặc và Thẩm Mộc nín thở nhìn. Trương Nghĩa lại từ từ quay lại đứng ngay trước mặt Dương Phàm nói: - Dung mạo, độc nhất vô nhị! Nhìn lên nhìn xuống vài lần, y liền nói: - Chiều cao, độc nhất vô nhị! Ô Chất Lặc và Thẩm Mộc nghe thấy vậy thì thở phào. Trương Nghĩa lại nói: - Béo gầy..., Mộc Ti béo hơn Nhị Lang một tí, nhưng nhìn kỹ cũng khó nhận ra được. Chỉ có điều nước da của Nhị Lang... Ừm! Nhìn kỹ, da của Mộc Ti đỏ hơn Nhị Lang một chút. Da của người thảo nguyên đỏ là do đặc thù khí hậu địa phương, khiến cho chất sừng trên mặt quá mỏng, mao mạch máu nở rộng làm cho lớp da ngoài đỏ như tơ máu. Cho dù có sống quyền quý an nhàn sung sướng, ở hoàn cảnh như vậy cũng khó tránh khỏi có màu da đó. Dương Phàm mới tới một thời gian ngắn, đương nhiênkhông thể giống với Mộc Ti lớn lên ở đây từ bé. Thẩm Mộc hỏi: - Không có gì khác nữa? Ánh mắt, chòm râu, vân vân? Trương Nghĩa đáp: - Không có... Mộc Ti cũng không có râu. Ừm, nếu như nói có gì khác, thì đó là khẩu âm bất đồng. Còn những thứ khác.. hoàn toàn giống như đúc. Thẩm Mộc gật đầu nói: - Tốt lắm, ngươi có thể cút xéo. Mấy ngày nay nhớ nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, còn có việc cần ngươi làm đấy. Đừng có cả ngày chỉ biết phóng đãng. Trương Nghĩa cợt nhả đáp ứng một tiếng, nhanh chóng lui ra ngoài. Thẩm Mộc xoay người nói với Dương Phàm: - Nếu chỉ có cái mặt đỏ hơn thôi thì cũng rất dễ Nhưng không biết Nhị Lang có kế hoạch gì? Dọc theo bờ sông, dê bò đông đúc tập trung thành đàn bên đường, còn có một số nơi là những khoảnh ruộng nằm ngang dọc được trồng lúa mạch cùng với một ít hoa màu khác và rau xanh. Khi Văn Thành Công chúa tới đây đã mang theo nghề dệt, y dược và kỹ thuật tiên tiến của Trung Nguyên đến trong đó bao gồm cả canh tác, khiến cho nền nông nghiệp ở đây có sự tiến bộ so với trước kia. Một đội lạc đà từ phía xa tới, mang theo những tiếng chuông lạc đà vào trong vương thành Thổ Phiên. Trong thành hết sức thịnh vượng, lấy Đại chiêu tự làm trung tâm, đường phố xung quanh vô cùng tấp nập hối hả, và náo nhiệt. Trên đường bán đủ thứ trái cây quà vặt như bánh chưng, há cảo, thịt dê mềm, thịt luộc, cũng có đồ tơ lụa vải vóc, đồ sứ, dao kéo, có cả cửa hàng chải đầu, bán yên ngựa, cửa hàng của thợ giày, thợ thủ công. Đám người giàu có phe phẩy quạt, áo bào dài tụ tập với nhau. Bên đường còn có cả ăn xin, nạn dân. Tất cả hòa quyện vào nhau tạo ra một nơi rất phức tạp, mỗi người một vẻ. Đằng trước, có mấy tên Hồng Y võ sĩ ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến. Người Thổ Phiên vốn có làn da đỏ, nên các võ sĩ lại luôn tận mọi khả năng biến áo giáp, cờ xí, mũ giáp của mình thành màu đỏ làm cho bọn họ càng thêm nổi bật. Lúc này, hơn mười phiên mã cao lớn ầm ầm lao tới. Đám kỵ sĩ trên ngựa quát mắng đối phương. Song phương bắt đầu to tiếng, một lát sau liền ra tay đánh nhau tàn nhẫn. Tất cả đều rút đao ra khỏi vỏ, lao vào chém giết khiến cho người qua đường đều chạy trốn. Tuy nhiên, cũng chẳng mấy ai có vẻ kinh hoảng. Xem chừng chuyện này đối với bọn họ đã quá quen thuộc. Những năm gần đây Thổ Phiên thâu tóm rất nhiều bộ tộc khác, tỷ như Tô Bì, Dương Đồng, Thổ Cốc các loại... Cho nên thường xuyên phát sinh mâu thuẫn nội bộ. Chỉ cần một xung đột nho nhỏ cũng dẫn tới đánh nhau đẫm máu. Mà bên trong Thổ Phiên, giữa các bộ tộc, giữa vương tộc và hoạn tộc, giữa giáo đồ Phật giáo tuy mới phát cũng nhanh chóng trở thành giáo phái chủ lưu của Thổ Phiên và các tín đồ cựu giáo, giữa quý tộc mới phát và quý tộc xưa, tất cả có thể nói là mâu thuẫn cực mạnh. Ví dụ như trận ẩu đả ngoài đường hôm nay, là trận đánh giau giữa hai bộ lạc, cũng là chuyện bình thường. Cho nên bắt đầu từ thời Tùng Tán Can Bố, trong nội bộ Tán Phổ và thủ lĩnh các bộ lạc lớn nhỏ cứ hàng năm lại cử hành một lần Tiểu Minh, ba năm một lần Đại Minh. Hiện tại thậm chí còn phát triển thành một năm hai lần hội minh. Hội Minh được cử hành để sắp xếp ngôi thứ cho mọi người, tố tội và giải phóng phẫn uất, sau đó bắt tay giảng hòa giao lưu với nhau. Nghi lễ cuối mỗi Hội Minh đều là do Tàn Phổ chủ trì. Tiểu Minh thì giết dê và chó, bẻ gãy chân chúng, sau đó mổ bụng moi ruột để Vu sư tế cáo thiên địa chư thần rồi mọi người cùng nhau thề: - Nếu ai thay lòng đổi dạ, âm mưu phản loạn, tàn sát lẫn nhau, thần minh thấy giết phải chết như thế này. Đại Minh ba năm một lần sẽ giết chó ngựa, trâu lừa. Có khi để tỏ rõ sự long trọng còn lấy hẳn con người ra làm vật hiến tế. Đại Minh do Tán Phổ tự mình tế cáo các thần, yêu cầu quân thần đồng tâm hiệp lực, cùng nhau bảo vệ Tán Phổ, nếu ai phản bội, thân thể cũng giống như súc vật này. Cái chuyệnHội Minh này có thể nói không có một chút tác dụng nào, những mâu thuẫn tồn tại từ trước đương nhiên cũng không thể giải quyết hoàn toàn. Đội lạc đà vừa vào thành, thấy đằng trước là hai tốp võ sĩ đánh giết thì thoáng ngừng một chút, rồi được dẫn đường rẽ vào một con đường khác. Dương Phàm mặc trường bào của người Thổ Phiên, tóc cũng buộc theo kiểu Thổ Phiên, cưỡi trên một con lạc đà, khá hứng thú nhìn ngắm quang cảnh hai bên. Hai bên đường là các khu dân cư. Phòng ở cho dân cư ở đây phần lớn là khá đơn sơ. Nhữngngười gia cảnh tốt thì phần lớn xây nhà lầu bằng đá, tường ngoài trát phấn màu trắng ngà hoặc vàng nhạt. Thoáng cái, bọn họ dừng lại trước một tòa lầu trát bột đá trắng. Đứng chờ bọn họ ở trước cửa là một nam một nữ, mới nhìn thì đó là một đôi vợ chồng. Nam mặc một trường bào có vạt áo trước màu vàng đất, một tay áo buông thõng xuống bên người. Dáng người của y cao, cường tráng, trán rộng, da mặt ngăm đen bóng loáng, có vẻ rất uy nghiêm. Nữ nhân cũng xấp xỉ tuổi y, chừng hơn ba mươi tuổi, thân thể cao lớn, bím tóc nhỏ vấn quanh đầu, cài rất nhiều trang sức bằng đá san hô. Thấy đoàn lạc đà của Dương Phàm, hai vợ chồng lập tức chạy ra đón chào. Vị phụ nhân kia coi như khá dễ nói chuyện, nên mở miệng bắt chuyện với người dẫn đường đội lạc đà và chào hỏi mọi người. Còn người đàn ông chỉ xoay người thi lễ một cái, liền dắt lạc đà, không nói tiếng nào, dẫn mọi người vào trong hậu viện. Hậu viện hết sức rộng lớn, mọc dầy cỏ dại. Xem ra ngoài việc làm sân ra thì có cũng không có tác dụng gì khác. Lạc đà cũng không cần buộc, mà được thả luôn trong sân cho chúng tùy ý ăn cỏ. Đám người Dương Phàm được dẫn vào trong lầu sắp xếp ở từng phòng. Dẫn đường là một đứa nhỏ người Thổ Phiên ở khu người Hán, hiện được gọi là Ngu Thanh Sơn. Chuyến buôn bán này đi thẳng từ Xuyên Thục đến Thổ Phiên. Đương nhiên gã cũng là người của Thẩm Mộc. Lần này nó là người dẫn đường của Dương Phàm, cũng là người phụ trách thay hắn thu xếp cho nhiệm vụ lần này. Ngu Thanh Sơn vừa cất hành lý bèn sang phòng Dương Phàm thì thấy hắn đang đứng nhìn bức màn trước cửa sổ bằng đá. Thấy gã vào, hắn bèn buông bức màn, quay lại ngồi lên tấm thảm, mời gã ngồi xuống bên cạnh rồi hỏi: - Gia đình này là ai? Có đáng tin không? - Bọn họ chỉ là phiên dân bình thường, tên Luận Cật Hạp. Gia cảnh của họ cũng không tệ lắm. Một vài mối làm ăn của chúng ta là do bọn y làm. Y chỉ biết là ta từ đất Hán đến phiên buôn bán, cũng không hỏi qua chuyện gì của ta nữa. Có thể nói y là người rất biết phận. Hơn nữa, gia đình này là tín đồ bổn giáo, bởi vậy, cho dù có phát hiện ra một chút gì đó không hợp lý, cũng không có nhiều khả năng khiến chúng ta khó xử. Mạt giáo mà Ngu Thanh Sơn nói là tôn giáo truyền thống của Thổ Phiên, đã kế thừa gần ngàn năm. Khi Phật Giáo mới truyền đều là lách qua những nơi khác của Thổ Phiên mà truyền bá, đồng thời cũng vì bị bổn giáo ngăn chặn. Nhưng bắt đầu từ Tùng Tán Ca, Tán Phổ Thổ Phiên đã bắt đầu mê tín đồng thời mạnh mẽ truyền bá Phật Giáo. Rất nhiều đệ tử bổn giáo cũng bị xa lánh, phải chạy tha phương. Những tín đồ còn lại của bổn giáo cũng cực kỳ bất mãn với Tán Phổ, nên không có nhiều khả năng bọn họ sẽ trở thành người ủng hộ Thổ Phiên. Dương Phàm ừ một tiếng, nói: - Như vậy, khi nào chúng ta có thể bắt đầu hành động? - Không vội. Hôm nay chúng ta cứ ở lại đây, ngày mai sẽ đi ra ngoài, chuẩn bị bán chỗ hàng hóa chúng ta mang tới. Chúng ta muốn làm loạn chỗ này phải làm xen kẽ mới không khiến cho người khác chú ý. Trước kia khi ta tới đây giao dịch, cũng đã từng quen biết với quản gia củaChỉnh sự nội tướng phủ. Ngày mai ta sẽ tranh thủ liên hệ với y. Đại quan Thổ Phiên chủ yếu chia làm hai loại, thứ nhất là Tể tướng, trong đó có một Đại tướng, xưng là Đại Luận, tương đương với Tể tướng Đường quốc Bình Chưng Quốc Sự. Dưới Đại tướng có một Phó tướng, gọi Tiểu Luận. Lại có Binh Mã Đô Nguyên Soái cùng Bình Chương Sự, Binh Mã Phó Nguyên Soái cùng Bình Chương Sự. Thứ hai là phụ tá của Tể tướng, trong đó có một người là nội Đại tướng chưởng quản sự vụ quốc nội, một người Chỉnh Sự Đại Tướng cũng một người chưởng quản hình luật, cũng có quan viên quản lý sự vụ ngoài nước và sự vụ tài chính. Những quan viên này đều được cha truyền con nối, không con thì do họ hàng gần kế tục. Một khi có người phá lệ kế thừa, tất nhiên sẽ gây ra tranh chấp thật lớn. Theo như lời Ngu Thanh Sơn thì vị Chỉnh sự nội tướng này tên Bột Luân Xuyết, là quan viên cao nhất chưởng quản hình ngục Thổ Phiên. Hơn nữa, người này còn cực kỳ trung với Tán Phổ, phản đối Luận Khâm Lăng chuyên quyền. Y chính là nhân vật đại biểu của Bảo Hoàng Đảng!