Ba ngày cưới đã kết thúc, Dương Phàm trở lại cung canh gác, vừa mới đến nơi, phó tướng Phí Viên Hiên liền đem chuyện phụng mệnh Phụng Lí Chiêu Đức đánh chết Vương Khánh Chi báo cho hắn biết.
Dương Phàm thấy vẻ mặt y không yên, cười an ủi:
- Chuyện này Dương mỗ đã nghe nói rồi, cho dù bổn quan có có mặt tại hiện trường, dưới sự nghiêm lệnh của Lý Tướng, cũng chỉ có thể cúi đầu tuân lệnh, tướng quân có tội gì? Chuyện này, ngươi không cần để bụng làm gì.
Phí Thần Hiên thầm nói:
- Dương Lang tướng lại nói như thế? Đúng rồi, cái tên Vương Khánh Chi đó là người thuộc phe Ngụy vương đấy., Ngày đại hôn của Lang tướng ta ở trong cung trực không thể rời đi được, đã nhờ Hoàng Húc Sưởng mang quà qua, lão Hoàng trở về nói, lúc đó đến cả Liên Vương cũng qua đó, nói như vậy thì, Dương Lang tướng là người một phe với Lương Vương bộ tộc Võ Thị, hoàn toàn không có quan hệ với Ngụy Vương.
Nghĩ thông điểm mấu chốt này nỗi lòng của Phí Thần Hiên mới hoàn toàn yên tâm, bèn vui vẻ giao nhận với Dương Phàm. Dương Phàm nhận lấy quá trình ghi chép một đống sự vụ xem qua, dòng đầu tiên viết là:
- Lâu Sư Đức hồi kinh, phái Nghi Trượng cùng Lý Tướng nghênh đón từ mười dặm!
Lâu Sư Đức về đến kinh, Lâu Sư Đức đại thắng lần này không chỉ là đại thắng lần đầu tiên của triều Võ Tắc, mà quan trọng hơn là giúp Võ Tắc Thiên dọn đường để thu phục tứ trấn An Tây, những tiếng phản đối xuất binh trong triều đình hầu hết suy yếu, Võ Tắc Thiên vui sướng, đặc biệt phái Lý Chiêu Đức thay mặt bà ra nghênh đón tận ngoài thành Lạc Dương.
Lý Chiêu Đức là tể tướng đương triều, xếp hạng thứ tư trong rất nhiều tướng khác, mà chức quan bây giờ của Lâu Sư Đức cón kém xa Lý Chiêu Đức, Võ Tắc Thiên sai Lý Chiêu Đức thay mặt mình ra nghênh đón, đủ thấy được sự coi trọng đối với Lâu Sư Đức, cũng hiển rõ vinh quang của Lâu Sư Đức trong lần hồi kinh này.
Dương Phàm sau khi sắp xếp thỏa đáng việc cảnh giác trong cung, đích thân đưa Nghi Trượng và Lý Chiêu Đức xuất thành. Khi gặp Lâu Sư Đức, Lâu Sư Đức thấy vị tướng lĩnh cấm quân ra nghênh đón này là Dương Phàm, không khỏi nở một nụ cười hớn hở.
Bởi vì cấp bậc của hai người còn kém xa lắm, hơn nữa Lý Chiêu Đức mới là người ra nghênh đón mình, nên Lâu Sở Đức chưa nói gì nhiều với Dương Phàm, chỉ quay sang hắn mỉm cười gật đầu, rồi thi lễ chào hỏi với Lý Chiêu Đức.
Lý Chiêu Đức nói một hồi những từ ngữ dùng trong trường hợp nghênh đón, liền cùng Lâu Sư Đức bước lên ngự liễn do hoàng đế phái đến, xuất phát về hướng cung thành, đồng thời vén rèm xe lên, đón nhận sự hoan nghênh của bách tính trong thành.
Nghi Trượng đi trước, người báo công cao giọng tuyên tụng công tích và tính danh người vào thành, bách tính nghe nói người ngồi trong ngự liễn chính là Lâu Sư Đức đã lập đại công ở Tây Vực Lâu Sư Đứcthì hoan hô lễ bái, cực kì tôn trọng. Lý Chiêu Đức nhìn thấy, trong lòng càng thêm không vui.
Lão rất xem thường Lâu Sư Đức. Lâu Sư Đức xuất thân hàn vi, tuy rằng làm quan nhiều năm như vậy, nhưng rất nhiều cử chỉ vẫn chẳng khác gì bách tính bình thường, những hành động này trong con mắt kẻ từ nhỏ đã được nhận nền giáo dục quý tộc-Lý Chiêu Đức không thể nào chịu đựng được nữa, cảm thấy rất thô bỉ.
Nhất là Lâu Sư Đức hàng năm phòng thủ biên ải, dầm sương rãi nắng, làn da vô cùng thô ráp đó, cùng với thân hình to béo, đi lại còn có một chân cà nhắc nữa, trong con mắt của kẻ vô cùng coi trọng hình thức như Lý Chiêu Đức, trong lòng càng thêm chán ghét, hai người mặc dù đi chung một xe nhưng trên chiếc ngự liễn rộng thênh thang đó, lão ngồi cách Lâu Sư Đức thật xa, khoảng cách ở giữa có thể ngồi thêm một người to béo nữa. Suốt dọc đường đi, Lý Chiêu Đức cứ ngồi ngay ngắn nhắm mắt như đang nghỉ ngơi, chẳng nói mấy lời với Lâu Sư Đức.
Hai người họ tới trước Ngọ Môn, liền xuống ngự liễn đi bộ vào cung. Dương Phàm ấn kiếm theo hầu một bên, ba người đi về phía Võ Thành điện cùng với mấy tên thị vệ đại nội.
Lâu Sư Đức mấy năm nay vẫn phòng thủ biên thùy, lần trước hồi kinh cận kiến thiên tử, là thời kì cao tông hoàng đế Lý Trị vẫn tại vị, lần này về kinh, diện mạo kinh thành có sự thay đổi rất lớn so với lần trước. Nhất là trong cung, nơi hoàng đế triều hội muôn quan đã đổi thành "Minh Đường" nguy nga tráng lệ.
Mà "Thiên Đường" sau Vạn Tượng Thần Cung lại càng cao vút trong mây, bức tượng phật khổng lồ vô song kia, vừa vào cung đã có thể nhìn thấy từ xa, ngũ quan mặt mày rõ ràng như thật. Khi đi qua bên cạnh " Thiên Đường", nhìn lên bức tượng lớn đó, chỉ cảm thấy thân hình mình nhỏ như con kiến, tâm thần không khỏi say mê.
Lâu Sư Đức một chân què, đi bộ rất chậm, suốt dọc đường ông nhìn đông nhìn tây, cũng không phải có ý lê chậm bước chân, chỉ là do đi chậm, tiện đường thưởng thức một chút không khí trong cung.
Lý Chiêu Đức là kẻ tính tình nóng nảy, hễ đi nhanh là lại phải đừng lại chờ Lâu Sư Đức, đợi ông đi kịp đến đi không được mấy bước lại phải đứng lại chờ, Lý Chiêu Đức có chút mất kiên nhẫn, lại thấy Lâu Sư Đức hết nhìn đông lại nhìn tây như một thằng nhà quê chưa thấy cảnh đời. Lý Chiêu Đức cuối cùng kiềm nén không nổi, khiển trách:
- Cái tên điền nô không kiến thức nhà ngươi, có đi nhanh lên tí được không!
Kẻ nhà quê là một câu mắng của thời Đường, nghĩa là kẻ nhà quê.
Dương Phàm nghe xong, sắc mặt không khỏi thay đổi, nghĩ thầm:
- Tính khí của vị Lý tướng này quả thật là không tốt lắm, sỉ nhục nhau như thế, Lâu tướng quân làm sao bỏ qua được đây?
Dương Phàm liếc mắt nhìn Lâu Sư Đức, lại thấy Lâu Sư Đức dáng vẻ thong dong, chẳng có chút vẻ phẫn nộ nào, chỉ cười ha ha, nói:
- Ha ha, Sư Đức vốn là một kẻ nhà quê, khiến Lý tướng chê cười rồi. Chân trái Sư Đức có chút tàn tật, đi không nhanh được, làm phiền Lý tướng chờ chút.
Dương Phàm thấy vậy không khỏi âm thầm khen ngợi:
- Người ta nói Lâu Sư Đức tấm lòng rộng lớn khí phách như biển, quả nhiên danh bất hư truyền!
Lý Chiêu Đức không lựa lời mắng Lâu Sư Đức, lời nói ra rồi trong lòng lại có chút hối hận, nếu thật sự lí luận với Lâu Sư Đức thật, vậy thì kẻ đuối lí hẳn là lão, bây giờ thấy thái độ bình thường như thế này của Lâu Sư Đức, lão cũng không tiện nổi giận lần nữa, đành đi chậm lại, cùng Lâu Sư Đức bước từng bước một vào cung.
Lúc này, trên điện Võ Thành, Tông Trần Khánh và Chu Hưng đang buộc tội một vị đại thần trước mặt Võ Tắc Thiên, người bị hai kẻ này buộc tội chính là Vi Phương Chất.
Chu Hưng sau khi được Võ Thừa Tự bày mưu tính kế cho, lập tức bắt tay chuẩn bị tài liệu đen của Vi Phương Chất.Bởi vì người bị y khống cáo là một vị Tể tướng, vì để tăng thêm tính thuyết phục, y cố ý lôi kéo thêm cả Tông Tần Khách.
Tông Tần Khách đương nhiệm phượng các Thị lang kiêm nội sử, là một trong những thân tín của Võ Tắc Thiên, lúc trước để Võ Tắc Thiên đăng cơ, Tông Tần Khách đã khéo léo lập kế hoạch, hết lòng hết sức, lập nhiều chiến công hiển hách. Mà gã và Võ Tắc Thiên còn có một thân phận khác, gã là cháu họ của Võ Tắc Thiên, mẫu thân là Thân Đường tỉ của Võ Tắc Thiên.
Lúc đầu, để tuyên dương công tích của Võ Tắc Thiên, Tông Tần Khách đã từng chủ trì biên soạn " Thánh mẫu thần hoàng thực lực". Khi Võ Tắc Thiên mới đăng cơ, gã lại cố ý tạo ra mười hai chữ mới, chữ "Chiếu" (曌) trong tên "Võ Chiếu" (武曌) Cái tên Võ Mị hiện đang sử dụng chính là chữ "Võ Chiếu" (武曌) do gã sáng tạo ra, lấy ý nhật nguyệt giữa trời.
Vì thế tên này rất được Võ Tắc Thiên tín nhiệm, sau khi Võ Tắc Thiên xưng đế, đối với Tông Tấn Khách mà nói, đương nhiên là do con cháu Võ Thị tiếp tục kế thừa ngôi vị Hoàng đế, gã và con cháu gã mới có thể tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý, vì thế y là một trong những người nóng lòng xóa bỏ Thái tử Lý Đường nhất, bởi vậy đã bắt tay với Võ Thừa Tự, Chu Hưng. Nên khi Chu Hưng vừa mới ngỏ ý với gã, Tông Tần Khách liền gật đầu đồng ý, cùng y ngự tiền buộc tội.
Chu Hưng đem tất cả những thứ có liên quan đến Vi Phương Chất mà y tạo ra bẩm báo hết lượt với Võ Tắc Thiên, lại trình lên khẩu cung tra khảo ra từ một vài tên tử tù, Tông Tần Khách thêm mắm thêm muối vào nói:
- Bệ hạ tín nhiệm mới đề bạt Vi Phương Chất lên làm tể tướng. Nhưng người này lại không lo báo đáp, lại bất mãn với chuyện bệ hạ xưng đế, thường nói xằng nói bậy ở bên ngoài.
Thần nghe nói, trong hậu hoa viên của Vi Phương Chất có trồng mấy cây Lê, mùa xuân năm nay, hoa Lê nở đẹp như mây, tươi tốt đẹp đẽ.Vi Phương Chất vô cùng thích, còn đặc biệt mở yến tiệc gia đình, trải chiếu uống rượu dưới gốc cây Lê, sau khi say mèm còn nói:
- Bây giờ cây lê hoa nở xum xuê, thu về tất nhiên quả sai trĩu cành, lúc đó cùng ngươi lại đến uống rượu vì ...
Võ Tắc Thiên vẻ âm trầm, bàn tay của thiếu phụ khuê trung được bảo dưỡng mềm mại đẹp đẽ vỗ mạnh lên án một tiếng. Thượng Quan Uyển Nhi đứng hầu ở bên cạnh trông thấy tình cảnh này, trong lòng thầm nghĩ:
"Vi Phương Chất này sợ là gặp xui xẻo rồi!"
Võ Tắc Thiên thực sự giận dữ, hai năm trước, bà từng trọng dụng Cung Tự Minh, kết quả là Cung Tự Minh lại che dấu phản nghịch Từ Kính Nghiệp, người em song sinh của Từ Kính Chân, còn tìm trăm phương ngàn kế giúp tên đó trốn đi, bây giờ trọng dụng Vi Phương Chất, Vi Phương Chất lại tâm hướng Lý Đường, hay là muốn lật đổ sự thống trị của mình, lũ người này quả thực là một lũ sói mắt trắng nuôi mãi không quen sao?
Võ Tắc Thiên nổi giận đùng đùng nói với Chu Hưng:
-Lập tức đem Vi Phương Chất bỏ tù xét xử! Một khi tội danh là đúng, kê biên và sung công gia sản, lưu đày Chiêm Châu!
Chu Hưng trong lòng mừng thầm, vội vàng khom người nói:
- Thần tuân chỉ!
Đúng lúc này, thái giám Tiểu Hải ở ngoài cửa bẩm báo:
- Đại Gia, Lâu Sư Đức ở ngoài điện đợi chỉ!