Trên bầu trời đêm, đám mây mỏng mờ mờ che ánh trăng, trong thôn tối sầm, bên trong sự vắng lặng dị thường, hai tiếng chó sủa tình cờ cũng có thể truyền đi rất xa.
Bốn người Lý Phong, Lưu Nhược Vũ, Tư Mã Thiều, Ôn Lâm dẫn đầu đám thủ hạ, lặng lẽ đi về hướng đông của giao viện.
Trên mỗi căn phòng ở phía đông giao viện đều có một người đang đứng, tuy rằng trong đêm tối nên không thấy rõ lắm, nhưng trên nóc nhà có người, mặc dù là đang đi lại hay đang đứng yên, vẫn có thể thấy được.
Mấy người Lý Phong nhẹ nhàng ra hiệu với nhau, lặng lẽ tản ra, đi tìm mục tiêu.
- Ra tay!
Trong đêm tối, Tư Mã Thiều quả quyết ra lệnh, từng người nằm ở góc tường đều nhằm mục tiêu bắn tên, "ào ào..."
Mũi tên bắn ra, âm thanh xé gió và mũi tên không giống nhau, mũi tên sắc nhọn bay như mưa về phía mục tiêu, những mục tiêu đó có người thì ngồi trên nóc nhà, người thì đứng ở đằng kia, chỉ có một người đang đi lại ở trên nóc nhà, bởi vì trên nóc nhà ẩm ướt trơn trượt, không đi được nhanh, nên căn bản không trốn thoát được những tay thiện xạ này.
Mũi tên sắc nhọn vừa lao đến, những người này đều trúng tên, kêu lêm thảm thiết lăn xuống nóc nhà, gần như ngay lúc đó, Trần Quang, Khắc Tư Thản, Phương Tử Vũ và Hành Tố và những thuộc hạ của họ xông vào sân, nhanh như chớp tiến về phía phòng của Lư Lăng Vương.
Vừa mới đến gần phòng của Lư Lăng Vương, phía đối diện liền có mấy người giống như những con sói đói từ trong bóng tối lao ra, binh khí hai bên cạm vào nhau leng keng, cùng giao chiến.
- Giết!
Những sát thủ phụ trách nhiễu địch gây ra hỗn loạn dĩ nhiên cũng bất chấp thị vệ đang canh giữ cầm đao thép sáng loáng, phá cửa mà vào, phá cửa sổ mà vào, bổ về bóng người đang ngủ say trên giường.
- Phập!
Đao vừa rơi xuống, liền cảm thấy có chút không đúng, đám thích khách vừa phá cửa xông vào còn chưa kịp phản ứng, thị vệ bách kỵ và thị vệ đại nội nhanh như chớp lao ra từ sau tấm bình phong, trên xà nhà, phía sau cửa sổ chém lên cổ mỗi tên một đao.
Hoắc Kỳ Lân tay cầm cây rìu lớn, dẫn theo vài người tâm phúc, thừa lúc thị vệ canh gác bên ngoài phòng Lư Lăng Vương và lính phủ Lương Vương đang đánh nhau không phân thắng bại, ngang nhiên đi qua người bọn họ, lao thẳng tới cửa phòng của Lư Lăng Vương, trên đường thấy thị vệ của Lư Lăng Vương đang đánh nhau với người của mình, cũng không ra tay trợ giúp cho quân của mình, mà cũng không ham chiến đối với những thị vệ của Lư Lăng Vương lao tới bên mình.
Cửa phòng bị gã một cước đá tung, cửa phòng vừa mở ra, Hoắc Kỳ Lân chợt ngẩn người, chỉ thấy ở trong sáng trưng, rất nhiều đèn dầu được đốt lên, trong nhà chính lát gạch màu xanh, một bức tranh Trương Tùng hạc đồtreo trên tường, hai bức tranh chữ treo thẳng đứng. giữa nhà là một người đang đứng, đao để ở phía sau, vô cùng hiên ngang.
Ánh mắt Hoắc Kỳ Lân co lại, Dương Phàm không biết gã, nhưng gã biết Dương Phàm. Lúc trước Dương Phàm đấu vật ở trong cung, gã là thị vệ bên cạnh Lương Vương, đã được xem trận đấu của Dương Phàm. Biết rằng giao pháp của Dương Phàm lợi hại, thân pháp nhẹ nhàng, chiêu thức linh hoạt, công phu như vậy thì đúng là khắc tinh của gã, nhất là khi đánh ở trong phòng như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự khai triển của gã.
Nhưng Lư Lăng Vương đang ở trong phòng, cửa ải này nhất định phải vượt qua.
Hoắc Kỳ Lâm giơ binh khí lên, đột nhiên dữ tợn cười một tiếng, liền một bước nhảy vào cửa.
Đừng thấy gã dáng người to béo, binh khí nặng nề, cú nhảy này nhanh như quỷ mị, thân hình chuyển động nhẹ như bông, nhưng lúc rơi xuống đất cũng mãnh mẽ như sấm sét, chỉ nghe thấy "lốp bốp, lách cách" không ngừng, bàn dùng để tiếp khách, giàn hoa dùng để trang trí, đồ cổ đang bày đều bị một rìu của gã làm rơi vỡ.
Xem ra Hoắc Kỳ Lân muốn trước tiên quét sạch những thứ đang vướng tay vướng chân mình để có thể thi triển công phu mạnh mẽ của mình, Dương Phàm vẫn để đao ở phía sau, nét mặt dường như có chút cười lại như không cười, khi đôi rìu lúc gần lúc xa bay múa, hắn giống như chiếc lá héo úa trong gió thu.
- Vào phòng giết đi!
Hoắc Kỳ Lân cuốn lấy Dương Phàm, hét lên ra lệnh cho mấy tên thủ hạ.
Mấy tên thủ hạ vừa cầm trường kiếm xông vào trong phòng, hai bên cửa phòng bỗng nhiên mở ra, rèm cửa cũng vén lên không một tiếng động, nhưng lại không nhìn thấy có người đứng ở đó, mấy tên thích khách đang muốn xông vào không khỏi khẽ giật mình.
- Giết!
Hoắc Kỳ Lân quơ rìu, tiếng gió lớn từ nhà chính đều là tiếng động phát ra từ rìu của gã.
Mấy tên thủ hạ nghe gã nói xong, liền tăng thêm khí thế, điên cuồng hét lên một tiếng mà chia ra lao về phía hai bên tả hữu phòng, vào trong phòng cũng chỉ thấy trong phòng đèn đuốc sáng trưng, một cô nương thanh tú đang đứng trước giường, cầm trong tay thanh phong ba thước, nhìn bọn họ cười nhẹ, ngoài những người này, trong phòng không hề có ai khác.
Tư Mã Thiều bỏ cung tên, liền rút đao gia nhập vào chiến đoàn, đối diện với kẻ địch chính là Hoàng Húc Sưởng. Hoàng Húc Sưởng xoay đại khảm đao một vòng, vô cùng uy lực, lóe sáng như sấm sét.
Tư Mã Thiều là mãnh tướng trong quân ngũ, chém giết trên chiến trường còn có thể, nhưng không phải là đối thủ của công phu của người này, đánh không lâu, bị Hoàng Húc Sưởng một đao chém đứt một miếng thịt lớn trên cánh tay, đau đến nỗi hắn phải kêu lên một tiếng mà rút lui vài bước, lại được Lưu Nhược Vũ và Ôn Lâm đưa đi.
Tư Mã Thiều vội vàng lui lại vài bước, bỗng nhiên chân vướng phải vật gì đó, cũng may vật này mềm, không khiến gã bị trượt chân. Tư Mã Thiều quay đầu nhìn lại, là một "xác chết", trên ngực xác chết cắm ba mũi tên."xác chết" này chính là thành quả của bọn gã bắn rơi từ trên nóc nhà, nhưng..."xác chết" này không có mặt.
Đó là một hình nộm!
Trúng tên là sự thật, tiếng kêu thảm thiết cũng là sự thật, nhưng thi thể lại là hình nộm!
Tư Mã Thiều kêu to:
- Trúng kế rồi! Có mai phục! trúng kế rồi... có...
Tiếng kêu của gã lại cướp đi mạng sống của Lưu Nhược Vũ, Lưu Nhược Vũ theo bản năng ngoái lại nhìn, hơi dừng tay một chút, đại khảm đao của Hoàng Húc Sưởng liền đâm xuyên qua ngực y, mang theo một chút máu còn ấm, chém về phía đầu Ôn Lâm. Việc Tư Mã Thiều hô to ngoài khiến cho người của mình hỗn loạn hơn thì không có hiệu quả gì khác.
Trong nhà chính, hai lưỡi rìu của Hoắc Kỳ Lân xoay chuyển liên hồi, tuy nói rằng loại binh khí lớn này khi sử dụng có thể tạo thành những động tác với khí lực rất mạnh mẽ, nhưng loại binh khí này cũng tiêu tốn rất nhiều sức lực, trong sảnh đã không còn nghe thấy tiếng động nữa, Hoắc Kỳ Lân quay hai cây rìu đến mức như đang quạt gió, thật sự tốc độ đã giảm đi.
Dương Phàm vẫn vừa tiến vừa lui theo sát gã, không cách xa nửa bước, cũng không tới gần hơn nửa bước, đao vẫn luôn để ở sau khuỷu tay, một đôi mắt sáng trong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai vai Hoắc Kỳ Lân, khiến cho gã không dám nghỉ, hiện giờ nhìn thấy Hoắc Kỳ Lân đã dần đuối sức, Dương Phàm vội thối lui ba bước, thoát ly vòng công kích của Hoắc Kỳ Lân, nhưng vừa lui lại, trong nháy mắt hắn lại nhào tới.
Trong mắt mọi người xung quanh, dường như Dương Phàm chưa hề lui về phía sau, chỉ là ngửa người về phía sau làm động tác giả rồi lại đưa người bắn trở lại, đao từ phía sau khuỷa tay xuất thủ, đâm về phía Hoắc Kỳ Lân, ánh đao sắc lạnh giống như gào thét sôi sục mà rít lên.
Lúc này Hoắc Kỳ Lân vừa mới đan chéo hai chiếc rìu trong tay lên nhau lại đưa sang hai bên, ở giữa rộng mở, sự đóng mở này dĩ nhiên chính là công phu giết người, Dương Phàm hoàn toàn nắm được điểm sở hở này, giống như một tia điện xẹt qua khe hở này, lúc Hoắc Kỳ Lân vừa đưa hai tay ra, đao của Dương Phàm liền rời khỏi tay.
Thoạt nhìn giống như Hoắc Kỳ Lân đang một lúc đánh hai chưởng, chủ động lấy thân mình nghênh đón đao của Dương Phàm, một đao kia đâm thẳng vào ngực phải của gã, một vết đao nghiêng nghiêng rất dài, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ cả áo khoác, Hoắc Kỳ Lân lảo đảo lùi lại vài bước, gót chân dừng lại phía sau cánh cửa, ngửa người ngã ra ngoài.
"Rầm!"
Hoắc Kỳ Lân nặng nề rơi xuống đất giống như đất trời điên đảo, tay hắn vẫn nắm không rời đôi rìu lớn, ở chỗ nền gạch lưng rìu nện xuống, văng ra một mảnh gạch vụn
Dương Phàm một đao chém gã, cũng không liếc hắn lấy một cái, liền đi nhanh về phía phòng của Lan Ích Thanh, hắn rất yên tâm về võ công của Cao Oanh, nhưng dù sao Lan Ích Thanh cũng còn trẻ tuổi, hắn sợ nha đầu này lại có sơ xuất gì. Hắn vừa xông vào cửa, Lan Ích Thanh cũng vừa từ trong đi ra, hai người gần như là chạm vào nhau.
Chân mày Lan Ích Thanh nhướng lên, dương dương tự đắc nói:
- Đã giải quyết xong! Có vẻ như ta nhanh hơn Cao Oánh tỷ một chút...
Cao Oánh mang theo thanh trường kiếm nhỏ máu từ trong phòng đối diện đi ra, hừ lạnh một tiếng nói:
- Khoác lác! Mau giải quyết những người ở bên ngoài đi!
Lan Ích Thanh le lưỡi và cùng với Cao Oánh sóng vai xông ra ngoài, Dương Phàm cũng theo sát ở phía sau, một trảm đao, hai nhát kiếm, lúc phân lúc hợp, chuyển thành từng đợt linh hoạt, kiếm quang sắc bén đến dọa người, liên tục đánh về phía kẻ thù...
Tiếng hò hét ở Lương phủ trong đêm tĩnh lặng nghe rất rõ ràng, đầu tiên là tiếng chó sủa không ngừng, ngay sau đó người trong thôn lần lượt bừng tỉnh, nghe tiếng chém giết kêu la thảm thiết, những người cả đời sống trong thôn nhỏ này nào dám đi đến nơi dò xét, mãi đến khi trời đã sáng trưng, mặt trời đã lên cao, đến chính ngọ...
Đại viện trong Lương gia đã yên lặng từ lâu, Lương lý chính thật sự không tránh được, lúc này mới tụ tập toàn bộ trai tráng ở trong thôn, cầm rìu, dao làm bếp, nơm nớp lo sợ tiến vào Lương phủ.
Rất nhanh bọn họ đã phát hiện ra, trong phủ đã không còn ai sống sót, Lương lão quản gia đáng thương đầu một nơi, thân một nẻo, chết thảm ở hậu trạch, sau đó là vợ, con trai, con dâu và cháu gái nhỏ của lão cũng bị mọi người phát hiện ra đã chết trong hầm ngầm, đều là một đao chí mạng.
Trong thôn nhỏ này xảy ra chuyện trộm cắp vặt, chuyện hàng xóm đánh nhau mà cũng đã coi như là sự kiện lớn nhất năm nay, có bao giờ xảy ra một vụ án giết người như vậy, nhưng đây cũng không phải điều khiến cho người ta sợ hãi nhất, đáng sợ nhất là, đại viện và tây giao viện của Lương gia đã biến thành một núi thây biển máu, khắp nơi đều đầy vết máu, thi thể lạnh như băng, chân tay cụt đứt trong và ngoài viện khắp nơi đều có.
Lương lý chính căn bản không có gan xem xét cẩn thận, cũng không đếm xem có bao nhiêu mạng người, hắn lập tức về nhà dắt một con lừa, lại bảo hai thanh niên khỏe mạnh và dũng cảm, vội vàng đến quan huyện đại lão gia báo tin.
Đám người Dương Phàm vẫn chưa đi xa, giờ này chỉ cách đại viện Lương gia hai ngọn núi, trên sườn núi nổi lên vài ngôi mộ, đó là nơi chon cất những thị vệ Bách kỵ và Nội vệ chết trận.
Hứa Lương đi tới cạnh Dương Phàm, cười khổ một tiếng, cúi đầu nói:
- Đã mất đi hai mục tiêu khả nghi nhất, bởi vì... Bọn họ chết trận rồi!
Dương Phàm vẻ mặt nặng nề vỗ vỗ vai y, ngay sau khi tế bái những huynh đệ đã chết, hắn đến bên cạnh Hoàng Húc Sưởng nói:
- Tiết tục như vậy không được, nếu cứ đi tiếp như vậy, cho dù chúng ta có thể trở về được tới kinh thành cũng không còn mấy người sống sót.
Hoàng Húc Sưởng đỏ mắt nói:
- Vậy chúng ta có thể làm gì? Chúng ta ăn quân lương lấy quân lương, việc này không phải là việc mua bán?
Dương Phàm chậm rãi nói:
- Phải nghĩ cách! Nhất định sẽ có cách!
Hắn xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên thấy Lý Khỏa Nhi đang ngồi yên lặng ở bên cạnh Lư Lăng Vương, ánh mắt không khỏi sáng lên, đột nhiên nghĩ ra một phương pháp khả thi, liền bước đi về phía nàng...