Chương 76: Thù máu trả bằng máu
Âm thanh của tiếng mõ, tiếng chiêng trống vang khắp không gian. Đám lính gác trong các trạm gác ngầm dần tập hợp lại. Tên đã lên cung, tất cả đều đã ở trong tư thế sẵn sàng nhưng không ai dám phóng tên ra.
Tốc độ đổi vị trí của ba người thực sự là quá nhanh, nhãn lực của họ căn bản là không theo kịp, nếu lỡ bắn ra, không biết chừng là sẽ bắn nhầm phải vào hai vị đại tướng.
Thái Đông Thành và Ngô Thiếu Đông vừa giao đấu với Dương Phàm liền nhận ra võ công của hắn rất cao cường.
Trong tay Dương Phàm chỉ là một thanh đoản đao và một thanh đoản kiếm nhưng đã có thể nhằm trúng vào được điểm yếu trên người họ. Họ cũng muồn thoái lui để cung tên "xử lý" tên Dương Phàm này, nhưng tốc độ của hắn thực sự là quá nhanh, họ hoàn toàn không có cơ hội để thoát thân, hiện giờ chỉ cần lui ra thì sẽ bị Dương Phàm thừa dịp đâm trúng chỗ sơ hở, bởi vậy nên họ chỉ có thể liên tục biến hóa cách xuất chiêu, không ngừng vung đao lên rồi giáng xuống một cách mạnh mẽ...
Hai thanh hoành đao liên tục va chạm vang lên những âm thanh chói tai. Nhìn từ ngoài vào thì có vẻ như tên thích khách đã bị khống chế, nhưng trên thực tế, đúng là đắng khổ thế nào chỉ người trong nhà mới biết, giờ họ muốn thoát thân mà đâu thoát thân được!?!
Đám thị vệ vây quanh thì không thể nhìn ra tình hình hiện tại, chúng cứ đinh ninh rằng hai vị tướng quân đã chiếm thế thượng phong, hiện giờ chỉ là đang phong tỏa tứ phía để tránh không cho tên thích khách tháo chạy mà thôi.
Dương Phàm và hai người càng quấn càng chặt, cổ hắn bị hai thanh đao kề sát, như thể hắn ngay lập tức sẽ bị hai thanh Thiên Ngưu Đao sắc bén kia dóc thành trăm thành. Rồi Dương Phàm đột nhiên cười lớn một tiếng, cơ thể đang hạ thấp của hắn bỗng vùng lên, đoản kiếm trong tay bất ngờ lóe sáng, ánh hào quang còn rực rỡ hơn cả thanh Thiên Ngưu Đao trong tay Thái Đông Thành kia.
Mỗi lần vung đao lên hắn lại tiến lên một bước, người ngoài nhìn vào sẽ không thể biết rốt cuộc hắn đã đâm tới bao nhiêu lần. Thái Đông Thành vội vàng lùi bước, mỗi một bước lùi của gã thì thanh đao trong tay lại bị chém vào tóe lửa. Gã ra sức chống đỡ, Dương Phàm điên cuồng xông lên. Phía sau họ, Ngô Thiếu Đông lắc mình, cắm mạnh đao xuống đất để chống người gượng dậy.
Một thanh đoản kiếm cắm ngay vào giữa tim gã. Chính vào khoảng khắc quan trọng nhất, Dương Phàm đã vung tay để thanh đoản kiếm bay ra ngoài, cắm phập ngay vào chính giữa tim gã, cắt đứt tâm mạch của gã. Binh khí ngắn khó phòng bị chính là ở điểm này. Ngô Thiếu Đông sẽ chẳng còn cầm cự được bao lâu nữa, bởi vậy nên Dương Phàm quyết định tập trung toàn bộ tinh lực để đối phó với Thái Đông Thành.
Dương Phàm đang ở trong vòng vây giữa muôn ngàn mũi tên đang nhằm về hắn từ mọi phía. Bởi vậy nên hắn không dám chậm trễ một giây nào, chỉ cần Thái Đông Thành rời khỏi chiến đoàn thì gã lập tức sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm. Tình thế chuyển biến đột ngột, tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng, tất cả cung thủ đều đã kéo căng dây cung, tư thế liên tục thay đổi theo vị trí của hai người đang giao đấu, nhưng vẫn chần chừ không dám phóng tên.
- Huyết án Thiều Châu một trăm bốn mươi bảy nhân mạng! Cẩu tặc, nạp mạng đi!
Trong cuộc đấu quyết liệt, Dương Phàm đột nhiên lớn tiếng hô lên những lời này. Tất cả mọi người liền suy đoán ý đồ và mục đích của hắn. Hôm nay, hắn công khai ra mặt nghênh chiến, cũng công khai nguyên nhân xuất hiện ở đây. Hắn là vì tất cả dân chúng nơi thôn nhỏ Đào Nguyên, vì cha mẹ, vì a tỷ của hắn mà tới đòi lại công đạo.
"Tới đây", lời này vừa thốt ra, bóng Dương Phàm đột ngột trở nên mờ ảo. Thái Đông Thành vung đao lên, vội vàng lui lại ba bước rồi mới đứng lại thở dốc. Dưới ánh đuốc lập lòe, từng tiếng hét kinh hoàng, từng tiếng than khóc vang dậy như xé tan cả trời đến cứ liên tiếp ùa về trong tiềm thức gã. Trên người Đông Thành đều là vết máu, máu tươi ồng ộc tuôn ra, trong nháy mắt, áo choàng của gã đã bị nhuộm thành một tấm huyết bào, và cũng chẳng ai đếm được trong giờ khắc này Dương Phàm đã đâm gã bao nhiêu nhát.
Dương Phàm mau chóng lui xuống, lùi tới chỗ Ngô Thiếu Đông đang trong tư thế khom lưng nắm đao bất động kia. Ngô Thiếu Đông lúc này đã không còn một hơi thở, thi thể gã bị cứng đơ lại nên không ngã xuống được. Động tác của Dương Phàm hết sức mau lẹ, hắn nhảy ngay đến bên cạnh gã, giật lấy thanh Thiên Ngưu Đao. Lúc này thân thể Ngô Thiếu Đông không còn được vật gì chống đỡ, ngã nhào về phía trước.
Thanh đao trong tay Dương Phàm chợt lóe lên ánh hào quang, một cái đầu bị chém rụng, lăn lốc trên mặt đất.
Cách đó không xa, Thái Đông Thành hai mắt vô hồn chứng kiến toàn bộ sự việc, cánh tay vô lực nâng đao rồi lại buông thõng xuống, thân thể gã cũng từ từ ngã nhoài về sau.
Dương Phàm giơ tay lên, thanh đao trong tay hắn điên cuồng nhằm hướng Thái Đông Thành chém tới. Gần như cùng lúc, bóng hắn cũng vội vã thoái lui, lui tới gian phòng mà Thái Đông Thành và Ngô Thiếu Đông xuất hiện.
Chỉ thấy một bóng màu xanh nhạt xẹt qua bậc thang, xẹt qua cánh cửa, rồi đột nhiên vọt vào trong phòng. Bóng người vừa vào trong, hai cánh cửa lập tức khép lại, những mũi tên bắn tới cắp phập vào ván cửa. Cánh cửa gỗ lim thượng hạng đã bị bắn thủng nhiều chỗ lớn.
- Vù!
Thanh đao vừa xoẹt qua cổ, đầu của Thái Đông Thành quay tròn một vòng rồi đứt lìa, rơi xuống đất. Tên thích khác này giết người không thì đã đành, lại còn mạo hiểm vượt qua muôn trùng những mũi tên kia để chém đầu đối thủ. Hắn không cho đối thủ chết một cách dễ dàng mà nhất định phải dùng cách tàn khốc như vậy mới cam lòng sao?
Ngẫm kĩ lại, Phụng Thần Vệ một vị lang tướng Phụng Thần Vệ, bốn vị Thiên Ngưu Bị Thân, chẳng có ai là thoát khỏi cảnh đầu lìa khỏi cổ. Năm người, năm cái đầu, mấy vị này tướng quân Phụng Thần Vệ chỉ là đến trợ giúp lang trung bắt địch, vậy tại sao họ lại bị tên thích khách này căm hận đến thế?
Tất cả mọi người đều cầm chắc binh khí trong tay, giơ đuốc soi xuống hai thi thể không đầu mà ai nấy lạnh toát cả sống lưng.
Trong khi tất thảy còn chưa hết kinh hãi thì một đám khói đặc cùng ánh lửa trong phòng bỗng từ từ hiện lên, thích khách đã phóng hỏa đốt nhà rồi. Ngay sau đó, chỗ nào cũng thấy có ánh lửa, khắp nơi đều là lửa khói ngút trời, đêm nay cả Dương phủ sáng rực cả một vùng trời Lạc Dương.
Cả Dương phủ từ trên xuống dưới bỗng trở nên náo loạn, kẻ chạy trối chết, người lo cứu tài sản...
Tiếng kêu khóc, tiếng gầm gừ, tiếng chửi bậy...
Phường đinh, võ hầu, quan binh, công sai Hình Bộ, công nhân phủ Lạc Dương , gia tướng, nô bộc Dương gia, những người này đều có người chỉ huy, nhưng trong tình thế hỗn loạn thì xáo xác như ruồi, chẳng ai còn tâm trí đâu mà lo giải quyết cục diện trước mắt.
Thích khách không ngờ vẫn chưa đi, hắn thoắt ẩn thoắt hiện như ma. Hắn cứ không ngừng phóng hỏa như muốn đem toàn bộ Dương phủ cháy thành một đống tro tàn thì mới hả dạ. Quan binh vẫn theo ngay sau lưng của hắn, nhưng thân thủ của hắn vô cùng mau lẹ, trong khi Dương gia đang là một đống bề bộn như vậy thì rất có lợi cho hắn, còn cung tiễn trong tình thế này cũng hoàn toàn vô tác dụng.
Dường như sau khi chém giết xong chí nguyện của tên thích khách kia đã thỏa nên muốn nghĩ cách quấy rối, mặc dù đang ở dưới sức ép của đám truy binh, không thể gây ra tổn hại lớn với Dương gia nhưng hắn vẫn chưa đi ngay mà vẫn ở lại phóng hỏa, đả thương người khắp nơi. Những công nhân, phường đinh và quan binh bị hắn đâm trọng thương không dưới chục người, vậy nên ngoại trừ đám quan binh đang đỏ mắt truy tìm hắn ra thì những kẻ khác chỉ cần trông thấy thích khách kia xuất hiện thì sẽ lập tức giải tán, căn bản không có gan ra ứng chiến.
- Cứu mạng ...
- Cứu hoả ...
- Mau đem những thứ bên trong đáng giá mang ra ngoài hết đi...
- Bắt thích khách!
Những tiếng gào thét liên tục vang lên, Dương Phàm cũng loạng quạng chạy ra.
Đầu vai hắn bị thương, cánh tay nắm chặt lấy đầu vai, hắn chỉ mặc một quần lót trên người, tóc tai bù xù, nom vô cùng luộm thuộn khó coi.
Bởi vì cố ý muốn chém đầu Ngô Thiếu Đông và Thái Đông Thành nên động tác của Dương Phàm vẫn chậm mất một chút. Khi hắn lắc mình trốn chạy vào căn phòng kia thì đã bị một mũi tên bắn trúng đầu vai. Để tránh cho người khác nhìn ra là đã bị trúng tên, hắn cố tình đâm thêm một nhát nữa vào chính miệng vết thương bị tên bắn kia. Trước đó hắn cầm đao đả thương người cũng chính là vì mục đích này.
Phía trước là một gian nhà đang bốc cháy ngùn ngụt, Lưu quản sự giữ lấy một người, khẩn trương hô hào cứu hoả. Dương Phàm vừa mới tìm được người giúp hắn băng bó vết thường thì cũng bị gọi tới. Nhân lúc mọi người đang tập trung dập lửa, hắn lẻn tới chỗ chưa bị phóng hỏa.
Lát sau, Dương Phàm xông ra từ phía cửa sau, tức thì căn phòng hừng hực cháy. Không bao lâu sau, Dương Phàm lại xuất hiện tại một đám cháy khác, hắn dùng một chậu nước giả vờ tạt vào ngọn lửa đang ngút cao tới mấy trượng. Sau đó hắn chạy đi, vờ là đi lấy thêm nước, trên đường còn ra tay giết hai tên lính lạc đàn.
Trong chốc lát, phòng bếp cũng bốc cháy. Tiếp đó một thùng dầu trước cửa phòng ngủ của Dương Minh Sanh lăn lốc trên mặt đất, trong nháy mắt, cả gian phòng đã bốc lên ngọn lửa cao ngút trời.
- Ối, làm sao vậy, làm sao vậy?
Dương Phàm tỏ ra hoảng loạn chạy ra, cố tình va vào một người trước mặt làm cả hai cùng cả té nhào trên mặt đất. Người nọ vội vàng địa đứng lên, thì ra là tiểu thư đồng Mộc Đinh Nhi của Dương Minh Sanh.
Dương Minh Sanh bây giờ không đọc sách được nữa, cũng không giải quyết được công sự gì nữa, đến trà cũng chẳng thèm động tới, tính tình trở nên càng ngày càng quái dị, cho nên Mộc Đinh Nhi mấy ngày này cũng chẳng cần túc trực hầu hạ gã nữa. Chỗ nghỉ của Mộc Đinh Nhi đã bịcấp cho một vị tuần kiểm Hình Bộ nên y phải để tới một gian phòng khác ở tiền sảnh. Vừa thấy có ánh lửa phía bên này, y liền vội vàng chạy tới...
Mộc Đinh Nhi vừa kêu khóc vừa nói:
- Thích khách phóng hỏa, sát hại bao nhiêu người, mau cứu hoả, mau cứu a lang! Phòng ngủ của A lang bị cháy rồi!
- Mau, mau cứu a lang ra!
Lưu quản sự mặt đã lem nhem vì khói, mau chóng chạy tới trước cửa phòng ngủ của Dương Minh Sanh, than khóc:
- Mau lên, cứu a lang ra!
Thời này phòng xá phần lớn được làm bằng gỗ, vốn đã dễ bắt lửa, Dương Phàm lại rải một thùng dầu cải quanh mặt đất nên lửa cháy càng mãnh liệt hơn. Lửa đã bốc cao ba bốn trượng, tất cả các cánh cửa đều đã bị lửa lan đến, ai dám tiến lên?
Lưu quản sự giơ tay hướng lên trời, hét lớn:
- Mau cứu a lang ra! Một trăm ngàn tiền, thưởng một trăm ngàn tiền...!
Tiền, thứ này thì ai cũng thích, nhưng phải giữ được cái mạng thì mới tiêu được tiền chứ? Thích khách kia chém giết khắp nơi, rất nhiều tôi tớ Dương phủ đều chỉ lo con đường sống cho mình, những kẻ còn lại giả vờ tạt một chậu nước cho xong rồi thôi. Giờ kêu bọn chúng xông vào nguy hiểm cứu người ư, ai chịu? Kẻ nào kẻ nấy đều giả điếc không nghe thấy.
- Một triệu tiền! Ai cứu a lang ra sẽ được thưởng một triệu tiền!
Lưu quản sự gần như sắp phát điên vì không tìm thấy phu nhân đâu, đành tự coi mình là chủ căn nhà này rao thưởng một triệu tiền.
Lửa vẫn hừng hực ở bên trong. Trong tình thế muôn vàn nguy cấp ấy, Dương Phàm bước lên:
- Ta đi!
Gia đinh, tôi tớ, tùy tùng, tỳ nữ đồng loạt hướng mắt về phía hắn. Rõ ràng chỉ là một cậu thiếu niên mà lại có cái gan lớn đến như vậy sao?
Lưu quản sự giọng kích động, nói:
- Tốt, tốt lắm, ngươi mau cứu a lang ra, ta quyết không nuốt lời!
Dương Phàm cầm một tấm chăn bông, mấy tên gia phó lập tức mang mấy thùng nước đến. Dương Phàm nhúng chăn bông vào nước rồi quấn quanh người, xôngvào trong gian phòng lửa cháy nghi ngút.
Chương 77: Trong lửa tế
Lửa trong phòng không phải quá lớn, chỉ có tấm bình phong là dễ bén lửa, còn lại những đồ dùng khác thì vẫn không sao. Lúc này cả căn phòng giống như Hoa Quả Sơn động Thủy Liêm ở Hoa Quả Sơn, bên ngoài là một biển nước, còn bên trong là một thiên động khác.
Dương Minh Sanh quờ quạng bò ra được đến cửa, mặc dù mặt gã đã bị băng vải dày quấn kín mít nhưng tay chân đã bị lửa thiêu tới, luồng khí nóng khiến cho gã lập tức ý thức được đang có chuyện gì xảy ra. Dương Minh Sanh không kìm nổi hô to lên:
- Người đâu! Mau tới đây, người đâu!
Từ sau khi bị mù hai mắt, gã đã từng nghĩ rằng mình đã chẳng còn màng gì tới chuyện sống chết, nhưng giờ đây, khi mà cái chết đang càng lúc càng kề cận thì bỗng dưng gã lại cảm nhận được sự kinh hãi đến tột cùng.
Bên tai hắn vang lên một giọng nói già nua khàn khàn. Giọng nói này đã quá quen thuộc với gã, mấy ngày nay gã đã trải qua rất nhiều cơn ác mộng, trong giấc mộng nào cũng đều xuất hiện giọng nói này. Dương Minh Sanh cả kinh, nhảy dựng lên, không giữ vững được trọng tâm mà ngã sấp xuống đất, nhưng rất nhanh, cả cơ thể gã đã được một bàn tay vững vàng đỡ lấy.
Trong phòng hơi nóng hừng hực bốc ra mà Dương Minh Sanh lại cảm thấy lạnh thấu xương. Gã vĩnh viễn không bao giờ có thể quên được người này. Chính hắn, phải, chính hắn đã nhẫn tâm phá hủy hai mắt gã, phá hủy khuôn mặt gã, phá hủy cả hy vọng và tiền đồ xán lạn trước mắt gã. Bây giờ lại nghe thấy giọng nói này, cả người gã run lên vì kích động, khàn giọng hỏi:
- Thái Đông Thành đâu?
- Chết rồi.
Người nọ thản nhiên cười nói:
- Ngoài ra, còn mấy tên nữa cũng đã bỏ mạng, hiện giờ cả tòa nhà này của ngươi đều đang bốc cháy, đợi tới lúc bình minh, cả phủ đệ của ngươi sẽ trở thành một mảnh đất trống tan hoang.
Dương Minh Sanh khàn giọng kêu to lên:
- Ác ma, ngươi là một tên ác ma!
- Cứ bình tĩnh, đừng vội. Dương lang trung, thời gian của chúng ta cũng không nhiều.
Giọng nói bên tai rất dịu dàng:
- Đám cháy này kỳ thật cũng không lớn, chỉ có Dương phủ của ngài bốc cháy thôi, nếu so với toàn bộ thành Lạc Dương, mà không, chỉ cần so với phường Tu Văn thôi thì cũng chẳng thấm tháp vào đâu, cũng chẳng ảnh hưởng tới nhà ai, thậm chí thân nhân của ngài cũng chẳng bị ảnh hưởng là bao...
Ngoại đường đã bắt đầu bốc cháy, cửa sổ bắt lửa phát ra những tiếng "Lốp bốp" nghe giống như tiếng pháo mừng năm mới.
Dương Phàm nói:
- Phu thê hai người không hòa thuận, ta nghe nói, đến con gái ngài cũng không phải là con ruột của ngài.
Dương Phàm ghé sát vào lỗ tai gã, thì thầm:
- Tiểu nha đầu kia, ta đã thấy nàng rồi, trông cũng khá đó. Dung mạo ấy, ngũ quan ấy, quả thực chẳng giống ngài chút nào cả. Lang trung đại nhân đã nhìn rõ tất cả, thực sự nàng không phải là con gái của ngài, khó trách ngài lại không thích nàng như vậy.
Dương Minh Sanh tức đến cả người đều phát run lên, hốc mắt vô cùng đau đớn, miệng vết thương bị kéo căng đến nứt ra. Gã quát :
- Ngươi cút ngay cho ta, cút ngay!
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Ngài chết rồi, nương tử của ngài có thể tái giá, nói không chừng là có thể gả cho người mà nàng thực sự yêu. Cô con gái mà ngài thay người ta nuôi nấng trong nhà biết bao nhiêu năm kia cũng sẽ tìm được cha ruột của mình, cả nhà họ sẽ được đoàn tụ, ít nhất là họ sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên ngài. Nô bộc của ngài cũng sẽ tìm được người chủ khác tốt hơn...
Còn ngài, sau khi Dương phủ của ngài bị thiêu thành một đám tro tàn thì nương tử của ngài có lẽ sẽ đem mảnh đất hoang này bán đi rồi cùng với tình nhân của nàng sống những ngày tháng vui vẻ, hoặc nàng sẽ ở lại đây xây dựng một cơ ngơi mới đàng hoàng đẹp đẽ hơn, nhà mẹ đẻ nàng không có quyền, nhưng tiền thì không thiếu. Bọn họ sẽ xây một phòng ngủ tại chính căn phòng này của ngài, nàng và nhân tình của nàng sẽ "vui vẻ" với nhau ngay trên đống xương tàn của ngài.
Dương Minh Sanh toàn thân phát run. Mỗi một câu nói của Dương Phàm đều giống như một cây đao đang từ từ, từ từ khía sâu vào tim gã. Mỗi một câu hắn thốt ra đều có khả năng sẽ trở thành sự thực, sự căm phẫn và bi thương này còn khó chịu hơn nỗi đau đớn về thể xác mà gã đang phải gánh chịu.
Tư hình lang trung Hình Bộ nắm trong tay quyền sinh quyền sát, nhưng đứng trong căn phòng mà ngọn lửa đang hừng hừng cháy, sẵn sàng cướp đi sinh mạng của bất cứ ai thì gã chỉ là một kẻ mù trói gà không chặt không hơn. Tên thích khách bất cứ lúc nào cũng có thể giết gã, đơn giản như giết một con kiến.
Toàn thân gã đang rung lên bần bật, chẳng khác nào một chiếc lá đang run rẩy trước cơn bão táp. Giọng nói của Dương Phàm càng lúc càng trở nên sắc lạnh, một cái lạnh đến gai người:
- Còn ta thì sao? Dương lang trung, ngài phóng một mồi lửa, nhưng mồi lửa ấy đã thiêu rụi cả bầu trời của ta, thiêu rụi của tất cả mọi thứ của ta!
Năm đó ta bị ngã từ trên cây xuống. Gãy xương phải tĩnh dưỡng một trăm ngày, đó là lần đầu tiên ta bước ra khỏi nhà sau ba tháng nằm bất động. Hôm đó mẫu thân đang ở nhà nấu canh xương cho ta, bà nói, canh xương rất bổ, có lợi cho việc phục hồi gân cốt. Lúc ấy phụ thân đang đẽo một cây thước. Vì ta không chịu ngoãn ngoãn chăm chỉ học hành nên cây thước ông dùng để dạy dỗ ta đã bị đánh gẫy không biết bao nhiêu lần...
Ngày đó, Tú Tú tỷ đang ngồi thêu áo tân nương, Cừu bá bá và Phương bá bá thì đang ngồi dưới bóng cây đánh cờ. Đó là cây hòe hay cây du, ta cũng chẳng còn nhớ rõ nữa, thực sự đã quá lâu, quá lâu rồi...Hôm đó, Tam Hỷ Tử nhà bên đang chăn dê trên một bãi đất hoang; ta bị một con ngỗng trắng lớn đuổi theo, tỷ tỷ bèn cõng ta trốn lên núi...
Mắt Dương Phàm chứa chan những giọt lệ, nhìn Dương Minh Sanh lúc này đã không còn đứng vững được nữa, ánh lửa chiếu vào mặt gã tựa như đang chiếu vào một khối băng:
- Ngài chỉ ra một câu lệnh mà đã khiến cho tất cả người thân của ta, bằng hữu của ta, hàng xóm của ta, tất cả đều chết hết. Thôn trang ấy từ đó cũng bị gán cho cái tên là thôn ôn dịch, từ đó trở đi trở thành một bãi đất hoang không ai thèm nhòm ngó đến. Ngài hại chết cả nhà ta, ta lại trả thù một mình ngài, ngài may mắn hơn ta rất nhiều, ngài nói xem, có đúng hay không, Dương lang trung?
- Ngươi... Ngươi không phải một lão già!
Dương Minh Sanh nghe lời hắn vừa nói, tinh thần bỗng chốc được phục hồi.
Dương Phàm hết sức bình tĩnh, đáp:
- Đúng, ta không phải một lão già. Năm ấy ta mới chín tuổi, "nhờ phúc của ngài" nên từ năm đó, cái năm định mệnh ấy, ta bỗng chốc trở thành một cô nhi!"
Hắn khôi phục lại giọng nói trong trẻo vốn có của mình.
Thân thể đang run rẩy của Dương Minh Sanh dần bình tĩnh trở lại, gã đã biết mình không còn đường sống, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua cho gã, vậy thì gã cần gì phải sợ hãi nữa? Lúc này kí ức như đang ùa về trong tâm trí gã, gợi nhắc cho gã về tất cả mọi chuyện năm xưa. Với Dương Phàm lúc này, một chữ "hận" thôi là chưa đủ, hắn có rất nhiều lí do để tìm gã báo thù.
Nếu có một cơ hội thì gã tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua việc dồn đối phương vào chỗ chết, nhưng gã cũng biết, khả năng ấy là không thể xảy ra, gã bây giờ chỉ còn duy nhất một điểm nghi hoặc: Vì sao người này lại mạo hiểm xông vào trong chỉ để gặp mình?
- Dương lang trung, số kiếp của ngài đến đây đã tận, ta tới gặp ngài, là muốn hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là kẻ nào đã đứng sau lệnh cho các người ngàn dặm xa xôi đuổi tới Thiều Châu giết người, và vì mục đích gì?
Dương Minh Sanh bật ra một tiếng cười hết sức quái dị, giọng giễu cợt:
- Ngươi dựa vào cái gì cho là ta sẽ nói cho ngươi biết?
Dương Phàm nói:
- Bởi vì, đám người Thái Đông Thành đều đã phải bỏ mạng, chỉ lát nữa thôi, ngươi cũng sẽ phải chết. Nếu ngươi không nói cho ta, rất có thể ta liền vĩnh viễn không bao giờ tra không ra chân tướng vụ huyết án Thiều Châu.
Dương Minh Sanh cười lạnh:
- Vậy thì sao? Chẳng lẽ huyết án Thiều Châu không được ể minh oan thì ta sẽ chết không nhắm mắt?
Dương Phàm bình tĩnh đáp:
- Bởi như vậy, ta sẽ không thể tìm ra hung thủ thực sự, và sẽ không thể tiếp tục điều tra nữa, mà nếu không thể tiếp tục điều tra thì..thì.. Đối với ta mà nói tất nhiên là một sự đáng tiếc, nhưng ta cũng sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì. Ta có thể mua nhà, mua đất,. lấy vợ sinh con, sống một cuộc sống sung sướng đến hết đời. Còn hung thủ thực sự đứng đằng sau tất cả cũng sẽ ung dung an hưởng cuộc sống cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay. Ngươi có cam lòng như vậy không?
Dương Minh Sanh bất đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Dương Minh Sanh đã trầm ngâm như vậy hồi lâu, lửa càng lúc càng lớn, đến Dương Phàm cũng cảm nhận được sự bí bách đến ngạt thở. Chốc chốc lại có một thanh gỗ bốc cháy rơi xuống, đốm lửa bắn ra, bắn cả vào mặt họ, bỏng rát. Căn phòng này đã sắp bị lửa thiêu sập.
Dương Phàm quấn chặt chiếc chăn bông quanh người, nói:
- Vốn định cho ngươi thoải mái một chút, bây giờ ngươi hãy ở đây chờ đợi ngọn lửa từ từ lấy đi tính mạng ngươi đi. Khi ngọn lửa thè cái lưỡi gớm ghiếc của nó liếm láp thân thể ngươi thì hãy nhớ lại xem đã từng có bao nhiêu người vô tội đã bị chết oan dưới tay ngươi nhé.
Dương Phàm đang định xông ra ngoài thì Dương Minh Sanh đột nhiên kêu lên:
- Chờ một chút!
Dương Phàm dừng lại, Dương Minh Sanh hét lên: - Miêu Thần Khách, Khâu Thần Tích!
Dương Phàm vọt đến bên cạnh gã, nhấc chân đá bay một cây xà gỗ đã bị lửa thiêu rơi xuống đất. Đốm lửa lập lờ tràn ngập cả không gian, khói càng lúc càng dày đặc. Dương Phàm hỏi lại:
- Miêu Thần Khách, Khâu Thần Tích? Tại sao bọn họ muốn tiêu diệt sơn trang kia?
Cái tên Khâu Thần Tích hắn đã từng nghe nói qua, còn Miêu Thần Khách, cái tên này đối với hắn hoàn toàn xa lạ.
Dương Minh Sanh cười điên dại:
- Ta làm sao biết! Ha ha ha, quyền quý vinh hoa trước mắt, Dương mỗ ta cũng chỉ là một con tốt, bắt ta làm gì ta phải làm đó, còn nguyên nhân ư, ta làm sao biết được? Ha ha ha ha, ta cũng muốn biết, đây rốt cuộc là vì sao?
Thời điểm Dương Phàm lao ra từ đống lửa, gian phòng phía sau hắn lắc lư vài cái rồi ầm ầm sụp xuống. Ngọn lửa vẫn bùng cháy mãnh liệt, người bên ngoài phải lùi xa mười mấy bước mới có thể đứng vững được.
Y phục trên người Dương Phàm đã bị lửa thiêu cháy mấy chỗ, tóc và lông mày đều đã bị cháy xém. Lưu quản sự đỡ lấy hắn, vội hỏi:
- A lang của chúng ta đâu?
Dương Phàm lắc đầu, nói:
- Lửa lớn quá, tiểu nhân...không tới được chỗ lang trung.Thực sự là chịu đựng không nổi nữa nên đành phải chạy ra..
Mặt trời đã ló rạng từ phía chân trời. Ngọn lửa vẫn rừng rực cháy. Tiếng chuông ở Thiên môn đã vang lên...
Toàn thành vang vọng tiếng chuông, át đi tiếng la khóc trong quý phủ của Dương Minh Sanh...
Chương 78: Khương thần y giá lâm!
Cậu đó, quý phủ Dương lang trung có nhiều quân sĩ và công sai như vậy, đâu đến lượt cậu thể hiện? Cậu còn cố tình xông vào cứu người, coi thương thế của cậu đó, nếu trở thành tàn phế thì tính sao?
Giang Húc Ninh ngồi bên giường, lèm bèm trách móc. Mẹ nàng và Mã Kiều đứng ở một bên, những điều muốn nói thì Giang Húc Ninh nói hết rồi, họ không xen được vào câu nào.
Bản thân là một đại cô nương chưa xuất giá, mà Dương Phàm là một tiểu tử vẫn còn độc thân, bởi vậy nên bình thường Giang Húc Ninh không dám bước vào trong nhà Dương Phàm. Lần này, vừa nghe tin hắn bị thương, nàng vội vàng kéo lão nương tới thăm.
Dương Phàm ngại ngùng đáp:
- Ninh tỷ, không phải như tỷ nghĩ đâu. Vết thương của ta là bị từ trước khi xông vào phòng ngủ của Dương lang trung kia, tên thích khách kia làm trong phủ đâu đâu cũng trở nên hỗn loạn, hắn liên tiếp phóng hỏa, hành hung người. Ta đang ở trong phòng ngủ, nghe được tiếng la hét ầm ĩ trong phủ, mơ mơ màng màng chạy ra thì lĩnh ngay một đao của hắn, may mà ta nhanh chân chạy thoát được. Nếu Lưu quản sự không hô hào sẽ ban một triệu tiền thưởng cho người nào cứu được Dương lão gia thì ta dại gì mà xông vào chỗ chết như thế?
Trong tình thế cấp bách, Lưu quản sự đã hô thưởng một triệu tiền, nhưng nếu không cứu được người ra thì số tiền thưởng kia tất nhiên cũng sẽ không còn nữa. Vậy là cuối cùng hắn chỉ được nhận một vạn tiền.
Giang Húc Ninh ấn nhẹ đầu hắn, giọng trách móc:
- Cậu đó, nếu cậu xông vào mà làm bỏng mất mặt thì phải làm sao? Bị lửa thiêu cho xấu xí, quái dị hơn cả quỷ, khi ấy á, cậu muốn khóc cũng khóc không nổi đâu. Trời ạ, có thấy ai cần tiền hơn cần mạng nữa như cậu không? Tức chết mất, ta chẳng thèm lo cho cậu nữa! Đây là canh gà mẫu thân ta đã dậy từ sáng sớm để nấu cho cậu đó, nhân lúc còn nóng, mau uống đi.
Nàng đỡ Dương Phàm ngồi xuống, Giang mẫu múc một bát canh gà từ trong hũ ra đưa cho Dương Phàm. Dương Phàm giơ hai tay cung kính đón lấy, vừa uống vài ngụm, chợt nhớ ra một việc, vội ngẩng đầu hỏi:
- Ninh tỷ, canh gà này ở đâu ra vậy? Tỷ...thịt con gà mái già trong nhà rồi à?
Giang Húc Ninh gật gật đầu, Dương Phàm tỏ vẻ tiếc nuối:
- Ôi, con gà mái đó vẫn còn đẻ trứng được đó, sao lại thịt đi như vậy, tiếc quá đi mất!
Giang Húc Ninh lườm hắn một cái, nói:
- Không thì cậu làm gì có canh gà mà uống? Một con gà mái còn quan trọng hơn sức khỏe của cậu chăng?
Giang mẫu đứng một bên nói:
- Đúng đó! Tiểu Phàm, cậu cũng đừng khách khí với chúng ta như thế. Tuy cậu với gia đình ta không thân không thích, nhưng cũng chẳng khác nào người một nhà rồi. Chuyện hôn sự của Ninh nhi lần đó, nếu không phải có cậu giúp đỡ thì quãng đời còn lại của nó sẽ chẳng có lấy một ngày sung sướng. Đại nương chỉ có duy nhất một đứa con gái, nếu đứng trơ mắt nhìn nó nhảy vào đống lửa thì ta chết cũng không nhắm mắt.
Bà xoa đầu Dương Phàm, dịu dàng nói:
- Đại nương không có con trai, sớm đã coi cậu như con đẻ của mình rồi. Còn cả Mã Kiều nữa...
Giang mẫu ngẩng đầu lướt mắt qua Mã Kiều đang đứng một bên. Từ lúc bước vào tới giờ, Mã Kiều không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng liếc trộm Dương Phàm. Biểu hiện này của gã có gì đó rất khác thường, vừa bước vào đã nhìn Dương Phàm bằng một ánh mắt rất kì lạ. Chỉ là vì vị cô nương ngồi đối diện cứ thao thao bất tuyệt nãy giờ nên hắn mới không có phút nào rảnh rỗi mà chú ý tới biểu hiện kì lạ của Mã Kiều.
Giang mẫu nói:
- Ta chứng kiến Mã Kiều khôn lớn từng ngày, nó với Ninh nhi lại là chỗ bạn bè thân thiết. Đại nương cũng có tuổi rồi, mấy đứa các ngươi là hàng xóm láng giềng với nhau, sau này phải hết lòng giúp đỡ lẫn nhau nghe chưa?
Dương Phàm nói:
- Đại nương yên tâm, con và Ninh tỷ, còn cả Kiều ca nữa, tuy rằng không phải là huynh đệ tỷ muội cùng một mẹ sinh ra nhưng tình nghĩa này là thực sự chân thành. Chúng con sẽ đùm bọc che chở lẫn nhau, cả sau này cũng vậy, mặc kệ là ai phú quý ai nghèo hèn, tình nghĩa này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Ninh tỷ, Kiều ca, hai người nói xem có đúng hay không?
Mã Kiều nghe những lời này của Dương Phàm, sự nghi ngờ trong gã bỗng chốc tan biến như làn sương sớm. Gã gật đầu, nói:
- Đúng! Mặc kệ chúng ta sau này trở thành như thế nào thì vẫn mãi mãi là bạn tốt, huynh đệ tốt.
Nói rồi gã nuốt nước miếng, quay sang nói với Giang mẫu:
- Tiểu Phàm uống canh, vậy để con ăn thịt nhé. Dù sao thịt này cũng nấu lên rồi, bỏ đi thì phí!
Giang mẫu không khỏi bật cười, nói:
- Ngươi ấy, chỉ có biết ăn thôi! Vâng, gắp thịt mà ăn đi. Kìa, coi căn phòng này bừa bộn chưa kìa, đại nương và Ninh nhi giúp hai người dọn dẹp một chút. Đám con trai này, đúng là không có bàn tay phụ nữa có khác...
Nói đến đây, Giang mẫu đột nhiên nhớ tới chuyện tân nương của Dương Phàm vừa mới rước về đã bỏ trốn mất, thầm tự trách mình lỡ lời, khẩn trương thu dọn mọi thứ mà không nói thêm một câu nào nữa. Lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nữ:
- Đây là nhà của Dương Phàm ư?
Còn chưa dứt lời thì cánh cửa đã bị mở ra. Một cô nương bước vào.
Mã Kiều ngẩng đầu lên, tro vẻ không vui nói:
- Ài, vị đại nương này thật chẳng biết phép tắc gì cả, chủ nhân còn chưa cho phép đã tự ý xông vào rồi.
Cô nương kia vừa nghe thấy vậy thì mặt dài như cái bơm, liếc gã một cái, nói:
- Cái gì mà đại nương, ai là đại nương cơ? Lão nương hay là cô nương?
Vị "cô nương" này chỉ tầm mười ba bốn mươi tuổi, dáng người có chút đẫy đà, dung mạo cũng thuộc loại ưa nhìn, da thịt căng đầy nhẵn mịn, đáng tiếc, nàng có đôi môi mỏng và đôi mắt hạnh, nhìn thế nào cũng thấy rất đanh đá, ngang ngạnh. Nàng vận một bộ y phục màu xanh, từ kiểu chải đầu của nàng có thể thấy rằng nàng vẫn còn chưa lấy chồng.
Vị "cô nương" áo xanh này trông thấy Giang mẫu và Giang Húc Ninh đang đứng một bên, trợn mắt ngạc nhiên, nói:
- Chẳng phải Dương Phàm chỉ có một thân một mình thôi sao, sao người nhà hắn lại đều ở đây cả vậy? Các người là ai?
Giang mẫu không biết vị "cô nương" này có lai lịch như thế nào, bèn lên tiếng giải thích:
- Ồ, chúng ta là hàng xóm của, Tiểu Phàm bị thương, chúng ta tới chăm sóc cậu ấy một chút. Còn vị cô nương này là?
Lúc này Dương Phàm cũng đặt bát canh sang một bên, nhìn vị đại thẩm tự xưng là cô nương này, có chút nghi hoặc, hỏi:
- Ta chính là Dương Phàm, xin hỏi cô nương đây là vị nào?
Vị "cô nương" áo xanh kia thấy Dương Phàm ngồi trên giường, bĩu môi một cái, nàng ta lập tức trở nên vui vẻ, giọng cũng ngọt như mía lùi:
- Vị này chính là Dương gia Nhị Lang đúng không? A, vẫn ổn, vẫn ổn, tuy tóc tai đã bị cháy xém nhưng da vẫn chưa bị tổn hại gì. Ôi, ngươi bị thương ở đâu, không nghiêm trọng chứ..?
"Cô nương" không chỉ hỏi mà còn trực tiếp động vào người đòi kiểm tra vết thương cho hắn. Dương Phàm không hiểu điều gì đang diễn ra, vội vàng né tránh, hỏi:
- Cô nương là ai?
Cô nương áo xanh cười nói:
- Tên ta là Thái Vân, chủ nhân ta nghe nói Nhị Lang bị thương, cố ý sai ta dẫn theo đại phu tới đây khám cho Nhị Lang đó.
Thời Đường, bác sĩ được gọi là đại phu, y sư, rồi tới cuối thời Ngũ Đại (giai đoạn cát cứ cuối thời Đường đầu thời Tống), phương Bắc gọi là đại phu, phương Nam thì bắt đầu gọi là lang trung, tới thời Tống thì đã gọi là thầy thuốc rồi. Thời này, đại phu, y sư thì chẳng có gì đáng nói, nhưng những người có thể xưng là y sĩ thì nhất định phải là người cực kì tinh thông y đạo, chẳng phải danh y nổi tiếng cả nước thì cũng phải nức tiếng một vùng. Đối phương đã mời hẳn một y sĩ tới, đủ thấy họ đã coi trọng hắn như thế nào...
Dương Phàm sửng sốt, nói:
- Chẳng hay chủ nhân của cô nương đây là vị nào, có quen biết gì với tại hạ hay không, vì sao lại mời hẳn một vị danh y tới trị thương cho ta?
Thái Vân nheo mắt, cười tươi như hoa, nói:
- Chủ nhân nhà ta là một vị trưởng bối có họ hàng xa với Dương lang trung. Nhị lang đã không quản hiểm nguy xông vào cứu người, mặc dù không cứu được lang trung ra nhưng hành động đó của cậu vẫn khiến Dương gia vô cùng cảm kích. Lưu quản sự kia chỉ lấy mười ngàn tiền để báo đáp cậu, chủ nhân ta nghe nói vậy thì rất là không hài lòng.
Dương lang trung đã tạ thế nhưng Dương gia thì vẫn còn, hành động bạc tình phụ nghĩa như vậy đâu thể chấp nhận được? Bởi vậy chủ nhân nhà ta mới quyết định mời một vị danh y tới điều trị cho Nhị Lang. Hiện giờ gia chủ đang bận lo hậu sự cho lang trung, sau khi mọi việc đã chu tất sẽ đích thân tới cảm tạ cậu.
Thái Vân vừa dứt lời, liền bước ra ngoài, đứng ngoài cửa vui vẻ hô:
- Khương thần y, mời vào trong.
Dương Phàm và Mã Kiều ngơ ngác nhìn nhau, Giang Húc Ninh đứng một bên vui mừng nói:
- Đúng là hiếm có. Vị trưởng bối Dương gia kia đúng là người có tình có nghĩa. Nếu họ chẳng đoái hoài gì đến Tiểu Phàm thì sau này làm sao dám nhìn mặt ai ở phường Tu Văn này nữa!
Dương Phàm âm thầm nhăn nhó, hắn có linh cảm rằng lời vị cô nương có tên Thái Vân kia không thật. Một vị trưởng bối có họ hàng xa với Dương lang trung, lại coi trọng thanh danh nhà họ Dương như thế, vì sợ người đời đàm tiếu là Dương gia phụ tình bạc nghĩa nên đã chủ động mời hẳn một vị y sĩ tới trị thương cho hắn ư? Y làm như vậy không sợ mất lòng người nhà họ Dương hay sao?
"Lẽ nào y đã nghi ngờ ta nên muốn mượn cớ này để điều tra vết thương của ta?"
Dương Phàm âm thầm đề phòng.
Ngoài cửa viện có một cỗ xe ngựa đang đậu, theo tiếng hô của Thái Vân cô nương, một lão già mặc áo bào xanh, cổ tròn ống tay rộng, đầu đội khăn hồ tơ từ trên xe bước xuống. Lão có một bộ râu dài, dáng vẻ rất phong độ, khí chất bất phàm. Tiếp đó là một tên hầu nam trẻ tuổi cũng bước xuống, tay bê một hộp đồ nghề. Hai thầy trò được của hai gia đinh áo xanh dẫn vào trong.
Lão y sĩ chính là vị thầy thuốc nổi danh khắp thành Lạc Dương. Lão họ Khương tên Nghiệp Thuần, rất có tiếng tăm ở Hạnh Lâm, lấy tên hiệu là "Diệu Thủ Hồi Xuân". Nhưng vị lang trung này cũng rất hám lợi, nếu ngươi không có tiền, cho dù ngươi có dọa chết ngay trước cửa nhà gã thì gã cũng quyết không chịu ra tay cứu giúp. Vì có "y đức" như thế nên gã không chỉ nổi tiếng về tài năng mà còn nổi tiếng cả về sự vô tình.
Nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì y thuật của gã quả thực là vô cùng cao minh, xưa nay gã chỉ ra vào những nhà quyền quý, giờ bước vào một căn nhà thấp bé như vậy, Khương đại y sĩ rất không cam tâm. Lão tỏ cau mày vẻ chán ngán, lấy khăn tay che miệng, nhìn mọi người trong phòng bằng ánh mắt ngạo nghễ.
Dương Phàm tự nhắc mình phải hết sức thận trọng, lên tiếng:
- Làm phiền tiên sinh rồi, tại hạ chỉ bị trúng một đao, chỉ là một vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Ta đã đắp thuốc rồi, không cần phiền tiên sinh khám lại và chữa trị gì đâu. Thái Vân cô nương, xin nàng khi quay về báo với chủ nhân một tiếng, ý tốt của ngài trong lòng Dương mỗ đã nhận rồi.
Dương Phàm vừa dứt lời, Khương đại y sĩ liền chỉ vào mặt hắn, cao giọng quát lớn:
- Tiểu tử vô tri, là ngươi hay ta biết biết y thuật đây? Một vết thương bên ngoài không đáng ngại ư? Ngu xuẩn! Quá sức ngu xuẩn! Bất kể là vết thương gì, bị ngã, bị bỏng, bị thương do lạnh hay thậm chí bị kiến cắn cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, sao có thể coi là "không đáng ngại" được?
Dương Phàm bị mắng té tát thì sững người, lúc sau mới lên tiếng:
- Khương thần y, tại hạ chỉ bị trúng đao, không phải bị ngã trật khớp, cũng không phải bị kiến cắn bị thương, cũng chẳng phải là bị bỏng hay tổn thương do giá rét gì hết.
Khương thần y trừng mắt dựng râu, quát:
- Tiểu tử vô tri, là ngươi hay ta hiểu y thuật đây? Lão phu nói như vậy là muốn cho ngươi biết, chỉ cần sơ sẩy một cái thì bệnh nhẹ cũng sẽ để hậu quả khôn lường, nhẹ thì ứ sưng tấy đau, gân cốt tổn thương, xuất huyết mưng mủ, nặng thì tổn thương nội tạng, hôn mê co giật, nếu bệnh kéo dài thì còn bị nhiễm trung uốn ván, lúc ấy thì vô phương cứu chữa!
Chương 79: "Diệu thủ hồi xuân" khám xét
Vài người trong phòng nghe được liền sững sờ, nhất là Giang Mẫu, xưa nay đã đụng phải bao nhiêu chuyện lớn, cho đến tận bây giờ cũng chưa bao giờ sợ hãi, bây giờ nghe Khương thần y nói như vậy, dường như Dương Phàm mắc phải tuyệt chứng sắp chết đến nơi, cả đám sợ đến biến sắc.
Khương thần y thao thao bất tuyệt mà nói:
- Vả lại sau khi bị bỏng, hỏa độc thâm nhập vào cơ thể, kẻ nhẹ thì bị thương tổn da thịt, phía bên ngoài vết thương sưng đỏ, đau, nóng như thiêu như đốt, kẻ nặng thì da thịt cháy thành...
Dương Phàm vội vàng cắt ngang lời của y nói:
- Khương thần y, tại hạ không bị bỏng, chỉ bị lửa cháy một chút, xém mi xém tóc mà thôi.
Khương thần y trừng mắt một cái quát to:
- Con nít ngu ngốc, là người biết hay ta biết? Cái này bị cháy bỏng có chỗ thấy, có chỗ không thấy, chỗ thấy thì bị cháy tổn ở bên ngoài, nhiệt độc phát tiết ra ngoài, da thịt thối rữa, nếu bị thương bên trong, nhiệt độc xâm nhập vào bên trong, làm hại phủ tạng, kẻ bị nhẹ thì nhiệt dịch từ bên trong chảy ra, tâm thần bực bội bất an, nhiệt làm miệng khô, nước tiểu ít hoặc không đi tiểu được, kẻ bị nặng thì không còn âm cũng chả còn dương, chỉ có chết.
Giang Mẫu bị dọa cho sững sờ sửng sốt, vội vàng nói với Dương Phàm :
- Tiểu Phàm, ngươi cũng không nên bướng bỉnh. Khương thần y là một trong bảy danh y của thành Lạc Dương ta, Khương đại Y sư lời nói sẽ không sai, ngươi mau để cho Khương thần y xem thật kỹ cho ngươi đi
Nói xong bà lại nhỏ giọng nói:
- Dù sao cũng không tốn tiền của ta.
Khương thần y vén tay áo lên, lộ ra hai cánh tay, hướng về phía sau lưng Dương Phàm cao giọng nói:
- Dương Qua, chuẩn bị khám và chữa bệnh!
Tên đồ đệ kia dạ một tiếng, để hộp thuốc xuống đuổi hết người ra ngoài:
- Đi ra ngoài, đi tất ra ngoài, sư phụ của ta phải khám và chữa bệnh rồi.
Giang Húc Ninh ngạc nhiên nói:
- Chúng ta chỉ ở một bên xem thôi, cũng không nói lời nào, sao cần đi ra ngoài.
Dương Qua giống như sư phụ của hắn trừng mắt ra vẻ ông cụ non nói:
- Hồ đồ! Người bệnh là một nam nhân, trên người có tổn thương, nếu muốn khám và chữa bệnh khó tránh khỏi việc phải tháo dây lưng cởi áo, ngươi một nữ tử làm sao mà tiện ở trong phòng?
Giang Húc Ninh nghe thấy cũng có lý, liền cùng mẫu thân đi ra ngoài.
Mã Kiều nói:
- Ta là nam nhân, không cần phải đi ra ngoài?
Dương Qua càng trợn to mắt, mắng mỏ:
- Hồ đồ! Y thuật của Gia sư, luôn luôn bí mật không truyền ra ngoài, chúng là làm sao biết ngươi có hiểu y thuật hay không, có thể học trộm hay không? Chẳng lẽ không nên phòng trừ một chút sao?
Mã Kiều nghe xong bối rối mà đi ra.
Thái Vân cô nương cũng đi ra ngoài, đóng hai cửa phòng lại, trong phòng giờ chỉ còn Dương Phàm và thầy trò thầy trò Khương thần y kia, hai gia đinh mặc áo xanh mũ quả dưa, người giúp việc nhà quyền quý.
Dương Phàm lạnh nhạt, mơ hồ cảm thấy vị Khương thần y này đến đây mục đích không giống như lời y nói, trong lòng ngấm ngầm đề phòng, ngoài mặt thì vẫn ra vẻ tùy ý cho bọn họ sắp đặt, nhưng rốt cuộc cũng muốn xem bọn họ muốn làm gì.
Khương thần y đi đến bên cạnh Dương Phàm, cúi người nhìn hắn gật đầu nói:
- Ừ tóc cháy mất mấy lọn, lông mi cũng bị cháy xém rồi, tuy nhiên những cái này không có vấn đề gì, nghỉ ngơi một thời gian, thì sẽ dài ra thôi, thật sự không sao. Lão phu sẽ kê vài thang thuốc, trong uống ngoài thoa, cam đoan là hình dạng sẽ lại như ban đầu.
Dương Phàm cười khan nói:
- Khương thần y, tóc cho dù có cháy hết cũng không trở thành vấn đề phải lo lắng cho tính mạng đúng không? Ngài có nên... xem trước tình trạng vết thương cho ta không?
- Ồ! Đúng, đúng! Vết thương của người ở chỗ nào?
Dương Phàm chỉ vào vai trái nói:
- Tại hạ vai trái bị trúng một đao, cũng may không phải chỗ hiểm, ta nghĩ hoạt động cũng không hề bị ảnh hưởng nhiều, không biết có bị thương gân cốt không.
Khương thần y thở phào nhẹ nhõm nói:
- Chỉ là tổn thương trên vai? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Cởi ra để xem thế nào.
Tên tiểu đồ đệ kia tiến đến giúp Dương Phàm cởi bỏ băng vải quấn trên bả vai. Dương Phàm không nói lời nào, chỉ để mặc cho bọn họ điều khiển, đợi miệng vết thương lộ ra, Khương thần y cúi người nhìn kỹ một lúc lâu, gật đầu nói:
- Ừ! Không tệ, tuy rằng miệng vết thương nghiêm trọng nhưng chưa động đến gân cốt, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là ổn thôi.
Y lại hít hà mùi thuốc xoa trên bờ vai Dương Phàm, vẻ mặt kinh thường nói:
- Cái này mà cũng gọi là thuốc cho vết thương đao kiếm sao? Ít nhất thiếu bốn loại dược mấu chốt, miệng vết thương khỏi hẳn sẽ rất lâu, nếu thay thuốc muộn khó tránh được còn sinh ra mủ thối, đến lúc khỏi hẳn cũng sẽ để lại một vết sẹo thật to, không đẹp, không đẹp rất là không đẹp.
Khương thần y ngẩng đầu lỗ mũi hướng lên trời mà nói:
- Đồ nhi, làm sạch vết thương của hắn, rồi rịt thuốc vào, cho hắn thấy được thuốc dành cho vết thương đao kiếm của vi sư thế nào.
Dương Qua dạ một tiếng, liền mở hộp thuốc ra, lấy một hộp thuốc mỡ làm bằng sứ trắng, mở nắp ra, một mùi hương thuốc ngào ngạt bay vào mũi. Dương Phàm mặc kệ không phản đối để cho y làm sạch, rịt thuốc vào vết thương. Tuy hắn nghi ngờ đối phương xem bệnh cho hắn có dụng ý khác, nhưng không nghi ngờ dược liệu của đối phương là giả.
Nếu như đối phương nhìn thấy ở vết thương này có chỗ sơ hở, suy diễn một chập, đi khỏi đây trong chớp mắt điều động quan binh đến vây quanh nơi này, không thể có chuyện trước đó còn động tay động chân lấy dược liệu cho hắn, quan phủ dù sao cũng là quan phủ không phải kẻ đào tường khoét vách. Hơn nữa nếu quan phủ muốn bắt hắn, trực tiếp bắt hắn tống vào tù mà tiến hành tra khảo, không bỏ sót mới là thủ đoạn có khả năng nhất.
Dược liệu tốt, chỗ đau lập tức truyền đến từng cơn mát mẻ, cảm giác đau đớn lập tức dịu đi, xem ra Khương thần y này tuy y đức không tốt, làm người thì tính tình ngông cuồng, ngạo mạn, nhưng quả thật có kinh nghiệm. Đợi thoa dược liệu ổn rồi, liền thay vải bố trắng tốt nhất cẩn thận băng bó cho xong. Khương thần y lại nói:
- Nào, cởi quần áo của hắn, lão phu một cẩn thận kiểm tra lại một chút ở những chỗ khác.
Dương Qua trả lời đồng ý một tiếng, liền giúp Dương Phàm mở rộng áo ra. Khương thần y hai mắt sáng lên quan sát hai khối cơ ngực rắn chắc của Dương Phàm, cơ bụng nổi lên từng múi, chậc chậc khen:
- Tốt! Nhìn không ra ngươi tướng mạo thanh tú, bề ngoài gầy mà thân mình rắn chắc như vậy, ừ không tệ, khá tốt!
Nhìn y như một mụ tú bà thích thú tươi cười như tự nhiên mua vào được một tuyệt đại giai nhân tự bán thân khiến Dương Phàm sởn cả gai gốc. Khương thần y cười dài lại nói:
- Đến đây, hai người bọn người cũng đến hỗ trợ cởi bỏ quần áo của hắn cho lão phu kiểm tra một chút.
Dương Phàm cực kỳ hoảng sợ nói:
- Khương thần y, thân dưới của ta không bị thương a.
Khương thần y tay vuốt chòm râu, chậm rãi mà nói:
- Đây là lão phu như vừa mới rồi đã nói vấn đề hỏa độc. Nếu là hỏa độc xâm nhập vào bên trong, không thể thoát ra bên ngoài, thì tổn thương kinh mạch, tắc kinh mạch. Nữ tử thuần âm, hỏa độc công tâm thì thể hiện ở trên mặt sưng đỏ nóng, đau hoặc nổi ban. Nam tử thuần dương, hỏa độc công tâm thì phải kiểm tra ở thân dưới.
Dương Phàm cũng không phải là chưa đọc qua sách thông thường của mọi người, khó có thể để hắn làm ra vẻ huyền bí dễ dàng hù dọa. Hắn chẳng những đọc qua sách hơn nữa bản lĩnh công phu quyền cước cũng không phải bình thường mà là võ công thượng thừa, kinh lạc, gân mạch trong võ công thượng thừa và trong kiến thức y học có chỗ giống nhau, một người võ thuật cao cường có ít nhất một nửa là lang trung.
Nhưng Dương Phàm phản đối không được, vẻ mặt nhăn nhó ngại ngùng đành phải dùng tay kéo chặt đai lưng, cố ý chậm chạp lề mề. Khương thần y không kiên nhẫn được nữa, trừng mắt tức giận nói:
- Có bệnh đừng lo, đừng kiêng dè, giấu bệnh sợ thầy mới là sai lầm lớn, người là nam tử, lão phu cũng là nam tủ, sợ cái gì! Giữ chặt hắn cha ta, hãy kiểm tra!
Hai người giúp việc đứng yên ở một bên vừa nghe những lời này đồng loạt tiến đến, giữ chặt Dương Phàm ở trên giường. Dương Qua nhào tới "Bá" một chút vén chăn lên, lại "Bá" một chút nhanh nhẹn lột quần lót của Dương Phàm xuống, "Diệu thủ hồi xuân" Khương lão gia liền hung tợn mà nhào tới...
***
Trong phòng khám, thời gian khám và chữa bệnh cũng không quá lâu, nhưng quá trình khám và chữa bệnh hình như rất phức tạp. Giang Húc Ninh và Mã Kiều đợi ở cửa, chỉ trong một lát thì nghe Khương thần y hô to:
- Có bệnh không nên e dè, ngươi còn giãy giụa cái gì?
Một lúc lại nghe thấy Dương Qua hô to:
- Ngươi không nên lộn xộn, cẩn thận toác miệng vết thương ra, vừa mới đắp thuốc đấy.
- Giữ lấy, giữ lấy, giữ lấy hắn!
- Đúng rồi, ha ha đúng rồi!
Giang Húc Ninh và Mã Kiều ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu. Giang Húc Ninh không biết tình hình bên trong thế nào cũng không nghĩ ra chuyện gì khác, chỉ cho rằng thương thế của Dương Phàm không đơn giản như hắn nói, cảm thấy rất lo lắng.
Mã Kiều lại nghĩ nhiều hơn:
"Có bệnh không cần phải e dè. Bả vai của hắn bị trúng một đao, có cái gì cần phải e dè y sư. Chẳng lẽ là..., ai nha! Thiên Ái Nô kia bỏ trốn theo người ta, không phải là vì...
Mã Kiều càng nghĩ càng nghĩ xiên nghĩ xẹo, cửa phòng bỗng nhiên mở rộng ra. Khương đại Y sĩ vỗ tay từ trong phòng thản nhiên đi ra.
Giang Húc Ninh vội vàng hỏi:
- Không biết thương tích của Tiểu Phàm như thế nào?
Khương thần y ngạo nghễ tự đắc nói:
- Thương thế của hắn tất nhiên không nhẹ, tuy nhiên lão phu có "Diệu thủ hồi xuân", thương tích nặng hơn nữa cũng không phải lo, lão phu đã để lại thuốc trị thương cho hắn, hộp trắng thoa ngoài da, thuốc trong hộp đen uống, mỗi ngày uống một lần, thoa một lần, nghỉ ngơi thật tốt, mười ngày nửa tháng sẽ lên da non, khỏi.
Khương thần y tay vuốt chòm râu ngẫm nghĩ một lúc lại nói:
- Ừ! Khi trở về lão phu sẽ cho Tiểu đồ đem Thủ Ô cao trị tóc đưa đến, mỗi ngày một liều thuốc, bảo hắn ăn cho đúng hạn.
- Thủ Ô cao?
Giang Húc Ninh ngạc nhiên, thật sự nghĩ không ra vị thần y thánh thủ này đang quan tâm đến vấn đề thương tích nghiêm trọng như vậy đột nhiên lại chuyển qua chuyện tóc, lông mi. Dương Phàm là một đại nam nhân, không phải là một cô gái, phải để ý tới tóc lông mi sao...
Khương thần y cũng không đợi nàng hỏi nữa, lại nghênh ngang đi ra hướng cửa sân, đồ đệ của hắn đi theo sát phía sau, hai người gia đinh ôm tráp đi ra cuối cùng, Thái Vân cô nương đứng ở cửa hướng vào bên trong nói một câu, ngày khác lại tới thăm... sau lại vội đi theo sau lưng Khương thần y ra ngoài.
Lên xe, Thái Vân vội vàng hỏi:
- Khương thần y, như thế nào?
Khương Nghiệp Thuần rung đùi đắc ý mà nói:
- Hình dạng của nó như cái chày, màu đỏ tươi. Đầu lớn như câu nấm, thân thẳng đứng, xem xét hình dáng, màu sắc của nó như rùa nằm sấp, bừng bừng như con ếch, khí lực cường tráng, thận thủy sung mãn, quả thật là vật rất hay.
Thái Vân cô nương nghe nói nhăng nói cuội, trừng mắt hỏi:
- Cái đó rốt cuộc tốt hay không tốt?
Khương Nghiệp Thuần nói:
- Hình dáng to lớn mạnh mẽ, khả năng tràn đầy, theo như phụ nữ mà nói, đương nhiên là một món đồ vật tuyệt hảo!
Thái Vân cô nương lúc này đã nghe hiểu tồi, liền nở nụ cười mà nói:
- Như thế này mà nói, Công chúa nhất định là ưa thích!
Chương 80: Trước tiên tìm Miêu Thần Khách.
Bạn sẽ ủng hộ 20 Điểm cho Dịch Giả khi đọc bài viết này:Sau khi đoàn người Khương Y sĩ đi khỏi, mẹ con Lưu đại nương và Mã Kiều trở lại phòng, không kìm được vội vàng hỏi thăm một chập. Dương Phàm ứng phó qua loa, mấy người giúp đỡ hắn quét sạch phòng, lại còn làm sẵn thức ăn buổi sáng ngày mai cho hắn, lúc này mới ra về.
Theo như trước kia, lúc này, người khác có thể đi, cứ như tính cách của Mã Kiều, dựa vào mối quan hệ của hai người hắn sẽ ở lại tán ngẫu một trận, nhưng mà hôm nay không ngờ Mã Kiều lại dứt khoát đi về, nói là về nhà giúp đỡ lão nương nghiên cứu đồ chơi nhỏ kiếm tiền.
Dương Phàm có chuyện trong lòng, không phát hiện ra trong ánh mắt Mã Kiều chốc chốc lộ ra một vẻ quái dị. Đợi cho mấy người đi rồi. Dương Phàm yên tĩnh suy nghĩ phỏng đoán ý đồ đến đây của đám người Thái Vân và Khương Y sĩ. Theo như lý do của bọn họ, Dương Phàm không tin được, quá trình bọn họ xem bệnh, càng làm người ta khó bề tưởng tượng..
Vị kia điều động Khương thần y đến không phải vì quá để ý đến thương thế của hắn, tất nhiên y thuật của ông ta cũng cao siêu, những thương thế này quả quả thật không là gì đối với hắn, nhưng ông ta lại đi để ý lông mi, hay tóc có mau chóng dài ra không, nhất là lấy lý do hoang đường hỏa độc, cưỡng ép kiểm tra xuống phía dưới thân thể của hắn..
Dương Phàm ngay từ đầu nghi ngờ những vị khách không mời này là do Thiên Ái Nô phái tới, vị nữ tử kia huyền bí để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc, hình ảnh của nàng không gì là không thể xâm nhập vào tâm trí của Dương Phàm, nhưng hành vi của Khương thần ý quái dị, cho nên hắn không nghĩ đến ý tưởng này. Thiên Ái Nô một vị nữ tử trẻ tuổi như vậy làm sao có thể bày mưu tính kế để Khương thần y làm ra những chuyện hoang đường đến như thế này?
Căn nguyên của chuyện này không có một đầu mối nào hết. Dương Phàm hiển nhiên suy đi nghĩ lại đến trăm lần vẫn không thể giải thích được rõ ràng, liền để việc này sang một bên, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần xác định đối phương đối với hắn không có ác ý, sự việc sẽ có một ngày được vạch trần, không cần thiết phải nghiên cứu điều tra, vấn đề hắn bây giờ phải suy tính vẫn là hung thủ của huyết án tàn sát thôn trang.
Dương Minh Sanh trước khi chết nói ra hai cái tên:
- Khâu Thần Tích và Miêu Thần Khách.
Hắn ở Lạc Dương tha phương gần một năm trời, bây giờ chân tướng của chuyện này cuối cùng đã lộ ra một phần rồi, hắn tin rằng Khâu Thần Tích và Miêu Thần Khách cho dù có không phải thủ phạm thật sự thì hung thủ phía sau bức màn cũng không còn xa.
Cái tên Khâu Thần Tích này hắn đã nghe qua, trên phố phường truyền thuyết về cha con Khâu gia đích thực rất nhiều.
Khâu Thần Tích là con trai của Khâu Hành Cung, công thần khai quốc Đại Đường. Khâu Thần Cung tại thời Tùy mạt, thiên hạ đại loạn đã dấy binh khởi nghĩa, sau lại dựa vào Lý Thế Dân, nhiều lần lập chiến công. Khi đang đánh một trận với Vương Thế Sung, con ngựa "Táp lộ tử" do Lý Thế Dân cưỡi bị trúng tên, Khâu Hành Cung đem ngựa chiến của mình đưa cho Lý Thế Dân, tay cầm đại đao, trước ngựa mở đường, giết giặc phá vòng vây, từ đó về sau trở thành một đại tướng được Lý Thế Dân một lòng tin tưởng.
Thời điểm Trinh Quán năm thứ mười bảy. Đô đốc Đại Châu Lưu Lan Thành bị cáo buộc mưu phản, bị phán quyết chém ngang lưng, Khâu Hành Cung chịu trách nhiệm thi hành, không ngờ trong một lúc hứng khởi, trước mặt mọi người khoét một miếng của thịt Lưu Lan, nấu lên làm món nhắm rượu, làm cho người đời kinh hãi, vì thế đã bị Lý Thế Dân trách cứ, từ đó về sau không còn thân thiết nữa.
Khâu Hành Cung sinh ra bốn người con trai, Khâu Thần Trí, Khâu Thần Tích, Khâu Thần Phúc, Khâu Thần Đỉnh. Trong đó con trai thứ hai Khâu Thần Tích là phong cách giống cha nhất, trong bốn con trai của Khâu Hành Cung cũng chỉ có hắn kế thừa võ công của cha, hiện giờ giống cha mình đảm nhiệm chức quan võ, giữ chức Tả Kim Ngô Vệ đại tướng quân.
Khâu Thần Tích này so với cha còn dũng mãnh hơn, cũng tàn nhẫn hơn, hắn giữ chức Tả Kim Ngô Vệ đại tướng quân, từng phụng lệnh giám thị việc giải phế Thái tử Lý Hiền đi đến Ba Châu. Khi Khâu Thần Tích đi đến Ba Châu liền lập tức bức bách Phế Thái tử Lý Hiền tự sát, sau khi về kinh thì nói là hiểu lầm ý chỉ của Thái Hậu.
Tất cả các quan lại xôn xao kết tội, Võ Hậu thấy nhiều người không thể đụng đến đều tức giận, liền đem hắn cách chức làm Thứ sử Điệp Châu, chẳng bao lâu sau lại cho hắn phục chức cũ, lúc đó mọi người mới biết cái gọi là Khâu Thần Tích bức tử thái tử thật ra là ý chỉ của Thái Hậu. Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con. Võ hậu ngay cả việc giam lỏng con ruột vẫn không cam lòng được mà giết chết, thật là từ xưa đến nay ít có.
Năm ngoái Vương gia Việt Vương Lý Trinh, Lang Gia Vương Lý Xung, hoàng tộc Lý Đường làm phản Võ Hậu, Khâu Thần Tích phụng chiếu dẹp loạn. Khi hắn dẫn binh đi đến thì Lý Xung đã chết, không phản cũng có thể bình loạn. Quan lại Bác Châu mặc quần áo tang ra nghêng đón, đầu hàng triều đình. Khâu Thần Tích liền hạ lệnh đem toàn bộ quan viên xin hàng giết sạch, lại còn diệt gia đình của họ bị hại chết hơn ngàn nhà, chuyện khốc liệt như vậy có thể tưởng tượng được.
Cho nên Khâu Thần Tích tuy là võ tướng nhưng lại bị đặt cùng một giuộc với đám người Chu Hưng, Lai Tuấn Thần, Tác Nguyên Lễ, đứng đầu tứ đại ác quan, tiếng ác lan khắp kinh thành. Một người như vậy, nói là hắn tàn sát cả một thôn thật sự là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng mà Dương Phàm không thể xác minh được Dương Minh Sang lúc lâm chung lời nói là thật hay giả
Còn cái người tên Miêu Thần Khách rốt cuộc là ai?
Lúc Dương Minh Sanh tuyệt vọng nói ra tên hai người kia, Miêu Thần Khách là nói trước Khâu Thần Tích, vào thời điểm sống chết như thế, lửa cháy bừng bừng, một người không còn có thời gian nhiều để suy xét, hắn sẽ nói ra sự thật. Mà lúc đó tên người đượclão ta nói ra đầu tiên tất nhiên là xem ra trong lòng lão đây là nhân vật quan trọng nhất so với nhân vật kế tiếp.
Nhân vật trọng yếu hơn so với Khâu Thần Tích, bản thân mình chưa từng nghe nói qua, người này có thể là ai?
Dương Phàm khẽ vuốt ve vết thương nơi bả vai, âm thầm suy nghĩ nói:
"Xem ra phải điều tra một chút về thân phận của người này. Đợi tất cả vết thương tốt hơn, sẽ giải quyết."
Dương Phàm đang nghĩ ngợi, cửa phòng bỗng nhiên lại có tiếng gõ cửa vang lên, có người hỏi:
- Dương nhị có trong phòng không?
Dương Phàm nghe thấy giọng nói kia giống như là giọng của Tô Phường Chính, bất ngờ có chút kinh ngạc, đã muộn thế này, hắn tới làm gì?
Dương Phàm ngồi dậy cất giọng hỏi:
- Là Tô Phường Chính sao? Mời vào.
Cửa nhỏ kẹt một tiếng Tô Phường Chính đi vào, đi tới buồng trong thấy Dương Phàm đang muốn ngồi dậy , liền vội vàng tiến đến nói:
- Ôi, trên người của ngươi có thương tích, không nên cử động, nằm nằm xuống, lão phu chỉ là muốn thăm ngươi một chút.
Tô Phường Chính ngồi ở bên giường hỏi thăm thương tích một hồi, lại lấy từ trong ngực ra mấy xâu tiền, nói với Dương Phàm:
- Dương nhị, ngươi là vì làm việc công cho phường ta mà bị thương, trong phường đương nhiên không thể không quan tâm, ngộ nhỡ có người lén ở sau lưng nói họ Tô ta là không đúng.
Số tiền này là hàng xóm láng giềng gom góp mỗi người một tí, lão phu cũng góp một ít, ngươi cũng cần phải an tâm dưỡng thương, mua một chút đồ ăn bồi bổ sức khỏe. Chuyện trong phường ngươi không cần phải lo lắng, lão phu đã tìm được người để làm việc thay ngươi.
Dương Phàm nói:
- Đa tạ Phường Chính, thương tích của ta đã dưỡng thương một tháng là tốt rồi, đến lúc đó lại làm việc cho phường, những việc đã qua, quả thật không nên làm phiền, chỉ là phiền phức cho Phường Chính phải bố trí người khác.
Tô Phường Chính cười ha hả nói:
- Không, không, không, chờ thương tích của ngươi khỏi rồi, cũng không cần ngươi làm việc cho phường. Chỗ chúng ta chỉ là miếu nhỏ thôi, ha ha ha...
Dương Phàm hơi hơi biến sắc nói:
- Phường Chính đây là muốn mỗ đi sao?
Tô Phường Chính vội vàng khoát tay một cái nói:
- Ai, ngươi chớ có hiểu lầm như vậy, lão phu là cái loại người này sao? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi tình nguyện làm phường đinh ở đây, ngươi tất nhiên có thể trở về bất cứ lúc nào, lão phu hoan nghênh ngươi đến. Chẳng qua...
Tô Phường Chính giống như có thâm ý, nhìn hắn một cái, cười híp mắt nói:
- Ngươi nha, khổ tận cam lai, lại lên được bậc quý nhân, như vậy sai phái ngươi, ta sợ là ngươi không bao giờ muốn tốn sức nữa
Dương Phàm trong lòng khẽ động, bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc chiều đột nhiên xuất hiện Thái Vân cô nương và Khương Y sĩ kia, vội vội vàng vàng hỏi:
- Tô Phường Chính, lời ông nói là có ý gì, tại hạ khi nào thì là người quý nhân, ta không biết là làm sao?
Tô Phường Chính cười ha hả nói:
- Có một số việc, sau này ngươi sẽ tự hiểu, lão phu bây giờ khó có thể nói nhiều. Tóm lại, ngươi đến phường Tu Văn ta thời gian mặc dù không lâu, nhưng hàng xóm láng giềng ở đây tất cả đều hòa thuận giống như người một nhà, mặc kệ ngươi sau này phát đạt như thế nào, đừng có quên chúng ta...!!! Ha, ha, ha!
Tô Phường Chính nói xong liền đứng dậy nói:
- Được rồi, ta không ngồi lâu, ngươi nghỉ ngơi đi, có cái gì không thuận lợi, hãy nói với ta bất cứ lúc nào, lão phu sẽ giúp ngươi bố trí, xắp xếp.
Tô Phường Chính nói xong híp mắt đi ra, bỏ lại Dương Phàm một người đang ngạc nhiên:
- Quý nhân? Ta khi nào thì gặp qua quý nhân, Tô Phường Chính vì cái gì mà đối với ta quan tâm như thế?
Dương Phàm nghĩ tới nghĩ lui, bất ngờ nghĩ đến Thiên Ái Nô.
Ban đầu hành động quái dị của Khương Y sĩ đã làm hắn gạt bỏ ý nghĩ này, hắn cùng lúc cũng xuất hiện ý nghĩ, có năng lực mời được Khương Y sĩ thấy tiền sáng mắt đến nhà, chỉ có thể là vị nữ tử có vẻ huyền bí, thần thông quảng đại này. Về chuyện Khương Y sĩ kiểm tra thân thể hắn...
Dương Phàm đột nhiên nhớ lại, nữ tử Tây Vực bình thường khi kén rể, sẽ theo tình hình đặc biệt lúc ấy mà thử hôn, mà nhà quyền quý trong trường hợp đặc biệt như lúc ấy sẽ phái nữ nô lệ tiền trạm đến ở cùng phòng với ý trung nhân, để xác định xem người này có bệnh không thể nói ra không, sau mới ký kết lương duyên, chẳng lẽ Thiên Ái Nô là muốn...
Vừa nghĩ đến đây, Dương Phàm trong lòng động thình thịch, không ngờ nảy sinh một chút lòng hươu dạ vượn. Ở cùng một chỗ với Thiên Ái Nô một thời gian, tuy hắn vẫn giả vờ ngây ngô đấy, nhưng lúc đó không thể nghi ngờ đúng là một khoảng thời gian thú vị, rất đáng được quay trở lại. Cái thân phận kia là một câu đố, tiểu nha đầu không gì không làm được đã nhẹ nhàng ở trong lòng hắn.
Dương Phàm lúc này tất nhiên không nghĩ đến chuyện cưới vợ xây dựng cơ nghiệp, việc khẩn cấp trước mắt là tìm đến kẻ thù báo thù rửa hận, tìm em gái Nữu Nữu và những việc khác, hắn còn trẻ có thể từng bước thực hiện. Hắn bây giờ dù có điều kiện cũng không để chuyện vợ con ràng buộc mình.
Nhưng đột nhiên nghĩ có một cô nương rất tốt, rất đáng yêu muốn trao thân cho hắn, loại cảm giác này không thể nói ra được... Khoan khoái, Dương Phàm chính là đang khoan khoái. Cửa phòng lại có tiếng gõ cửa vang lên, một âm thanh nhỏ nhẹ nói:
- Nhị lang có ở nhà không, ta vào phóng nhé.
- Tiểu Đông cô nương?
Dương Phàm giật nẩy người chui vội lại vào trong chăn, mắt nhắm lại, làm ra bộ dạng hấp hối, hôn mê bất tỉnh.
.