Bóng đêm thật sâu, màn che lớp lớp, bốn ngọn đèn lưu ly chiếu sáng phòng tắm tuyền cung xa hoa. Chung quanh bể tắm hình tròn mấy trượng được đều được xây bằng đá cẩm thạch loại tốt nhất, bốn dòng nước chảy từ trong miệng bốn đường bằng đồng, từ từ rót vào trong bể.
Thái Bình công chúa đứng bên cạnh bể tắm, nhẹ nhàng nâng cánh tay, y phục mỏng như cánh ve khẽ rơi xuống đất, hiện ra thân thể xinh đẹp quyến rũ như xà tinh thủy yêu trong truyền thuyết, cặp đùi thon dài, giống như người cá Đông Hải trong truyền thuyết, trắng mịn sáng bóng, rung động lòng người.
Nàng cởi áo ngực màu hoa hồng cực kỳ diễm lệ xuống, không kịp để cặp vú nhỏ trắng mịn hết rung lên, nàng đã bước cặp chân dài vào trong bể, bờ mông tuyết ngọc chắc mẩy đẫy đà nhoáng cái đã làm cánh hoa lay động tản ra, thân thể trắng tuyết chìm vào làn nước.
Làn nước nóng dập dềnh, hơi nước bốc nghi ngút, bao quanh lấy thân thể mềm mại đầy đã ẩn hiện bên trong, giống như chung quanh người nàng được bao một tầng sương làm áo lót, càng làm tăng thêm phần quyến rũ của nàng.
Dương Phàm tựa như một kẻ trộm, hoặc là nói hắn hiện tại chính là một kẻ trộm, một hái hoa tặc, võ nghệ cao cường, xuyên phòng vượt nóc vào thẳng trong nội cung nơi Thái Bình Công chúa đang tắm.
Dương Phàm rất dễ dàng lẻn đi vào, thị vệ tầng ngoài, thị vệ tầng trong, cung nga nội thị đã sớm bị Thái Bình công chúa phái mở, nên từng bước tiến vào vô cùng thong dong.
Giữa phật động giao tiêu, Thái Bình cong chúa đang ngâm trong nước suối nóng, hai mắt khép hờ dĩ nhiên đã lọt vào tầm mắt của hắn, cặp tuyết lê cao vút ngạo nghễ đang nửa dập dềnh nửa chìm trong làn sương, trắng mịn bóng loáng, vài lọn tóc đen nhanh rối tung xõa ra, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Dương Phàm vốn định lặng lẽ đi qua, đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt nàng, để nàng giật mình, ai ngờ vừa tay và mới chạm vào màn tơ, trên đầu màn tơ lại vang lên tiếng chuông gió thanh thúy, Dương Phàm không khỏi dừng chân lại, cười khổ.
Nghe được tiếng chuông, Thái Bình công chúa bỗng dưng mở bừng mắt, đợi khi nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc dưới ánh đèn, trên gương mặt mỹ lệ lộ nụ cười rạng rỡ, nhưng thanh âm lại đầy vẻ hờn dỗi:
- Hừ, lén lút như vậy, người tới là ai, chẳng lẽ là kẻ tặc muốn trộm hương?
Dương Phàm cố nhịn cười, nghiêm trang đáp:
- Tại hạ không phải kẻ tặc, tối nay Dương mỗ đến là để ứng chiến đấy.
Thái Bình công chúa đỏ mặt lên, thanh âm có chút không hiểu:
- Ứng với cái gì chiến hả?
Dương Phàm chậm rãi đi thẳng về phía trước, thuận tay đẩy từng lớp màn che ra, thản nhiên nói:
- Buổi sáng hôm nay, ta chiến với một kẻ điên; buổi trưa hôm nay, ta chiến với một thằng nhãi chưa ráo máu đầu họ Thôi; còn lúc này xuất hiện ở đây...
Thái Bình công chúa ngồi thẳng người lên một chút, mặt càng đỏ ửng, ánh mắt càng sáng rực, còn sáng hơn cả so với bầu trời sao đêm đông:
- Hiện tại...muốn chiến cùng ai?
Dương Phàm lách qua từng lớp màn che, cùng với những tiếng chuông gió thánh thót, đi xuyên qua lớp sương tầng tầng, đã thấy một tiểu mỹ nhân đang tắm trong nước, theo dáng người ngồi thẳng của Thái Bình công chúa, một đôi gò bồng đảo ngạo nghễ nhảy ra khỏi mặt nước, hai đầu vú đỏ hồng nhọn lên, Dương Phàm theo bản năng nuốt nước miếng một cái, thở dài:
- Họa thủy nha!
Rất nhanh, một thân thể tràn đầy nam tính nhảy bùm vào trong bể cùng với kẻ gây họa trong làn sương mù.
***
Trong Tiềm Khê Tự, một gian thiện phòng.
Cả người Lai Tuấn Thần bị quấn vải trắng, giống như một xác ướp nằm trên giường, đám người Hộc Sắt La, Hoàng Phủ Trượng Bị vây quanh một bếp than.
Trong chùa không có rượu, không có thịt, mà rượu thịt của Hoàng Phủ Trượng Bị mang tới nguyên nhân sợ bị trừng phạt mà không mang ra, cho nên vài người chỉ có một chút cháo, một chút bánh mỳ để ăn, cử hành một lễ "Thiêu Vĩ Yến" hết sức đơn sơ.
Lai Tuấn Thần một chân đặt trên gối đá, nửa người trên dựa vào một đống đệm, nghiến răng nghiến lợi mắng, mấy người khác không dám ho he một câu, mặt mũi ai nấy đều xám như tro tàn.
Lai Tuấn Thần bị thương không nghiêm trọng, chỉ có điều bị lăn quay từ trên núi xuống, va phải một vài hòn đá và bụi cỏ, một vài chỗ trên người bị xước xát, thương thế không nặng nhưng lại rất nhiều vết thương, cái chân kia của y là bị đập vào một tảng đá lớn, đùi sưng lên, tuy nhiên may mà không bị gãy.
Vệ Toại Trung cũng không hiểu y thuật, nhưng thấy y bị thương, vô cùng ghê người liền quấn y lại như cái bánh chưng.
Lai Tuấn Thần mắng được một lúc lâu, y vốn là xuất thân lưu manh, xưa nay luôn ghi nhớ thân phận mình nay đã khác, thường thường còn học đòi văn vẻ, đóng giả nhã nhặn lịch sự, nhưng lúc này đã sớm biến mất rồi, y chẳng cần phải kiêng kỵ với những người bên cạnh y, bởi vậy không chút cố kỵ mắng chửi những lời hết sức khó nghe.
Tuy nhiên, Lai Tuấn Thần mắng sau một lúc lâu, ngoại trừ Vệ Toại Trung phụ họa hai câu, những người khác thì im re, Lai Tuấn Thần cũng đã trút giận, buồn buồn nằm ở đàng kia, không nói gì nữa.
Vệ Toại Trung lại bỏ mấy hòn than vào bếp lửa, nhìn lửa trong bếp cháy rực lên, ánh lửa lập lòe chiếu lên gương mặt bọn họ.
Lai Tuấn Thần bỗng nhiên bật cười ha ha, Vệ Toại Trung sớm đã quen với tính cách vui giận thất thường của cấp trên của mình, trong lòng chẳng chút nào kinh ngạc, nhưng vẫn tỏ ra quan tâm, hỏi một câu:
- Sao Phủ doãn lại đột nhiên cười thế?
Lai Tuấn Thần cười giả tạo nói:
- Toại Trung, ngươi đoán xem hiện tại Công chúa điện hạ lên núi làm gì?
Lai Tuấn Thần có lối suy nghĩ hết sức bất ngờ khó hiểu, Vệ Toại Trung theo không kịp, lúng ta lúng túng đáp:
- Việc này...ta thật sự không biết.
Lai Tuấn Thần cười ha ha hai tiếng, nói:
- Ngươi đương nhiên không biết, tuy nhiên đoán cũng đoán ra được mà.
Lai Tuấn Thần hưng trí bừng bừng ngồi thẳng lên chút, hưng phấn nói:
- Giờ phút này Công chúa không ngủ, mà là đang tắm.
Vệ Toại Trung hết sức nhụt trí, cười khổ nói:
- Phủ Doãn anh minh!
Đám người Hộc Sắt La và Hoàng Phủ Trượng Bị lén lút nhìn nhau, hành động quái dị của Lai Tuấn Thần làm cho bọn họ có chút bất an.
Lai Tuấn Thần liên tục xua tay, nói:
- Nhưng ta dám đoán chắc, giờ phút này bất kể là Công chúa đã đi ngủ, hay là đang tắm, cũng sẽ không một mình.
Lai Tuấn Thần quỷ dị nhìn mọi người, lại nói:
- Thậm chí không phải hai người! Ha ha ha ha...
Lai Tuấn Thần lại phá lên cười quái dị, cười hưng phấn đến độ vỗ đùi, rồi lại kêu la vì đau.
Đám người Hoàng Phủ Trượng Bị giật giật hai má, ngượng ngùng nói:
- Đêm đã muộn, kính xin Phủ Doãn sớm đi nghỉ ngơi.
Lai Tuấn Thần khoát tay, tiếp tục tự đắc:
- Chăn lớn cùng ngủ! Ha ha ha ah...không biết giờ phút này tâm trạng Dương Phàm thế nào, ha ha ha, nghĩ mà thấy vui quá.
Giờ phút này quả thật Thái Bình công chúa đã đi ngủ, tuy nhiên chăn lớn cùng ngủ không nhiều người, mà chỉ có hai người, một nam một nữ mà thôi.
Thái Bình công chúa không ngủ ở trên gối, nàng nằm hơi thấp xuống, đầu gối lên cánh tay Dương Phàm, trải mái tóc trên gối, làm áo gối cho Dương Phàm.
Nàng giang hai tay ôm lấy người Dương Phàm, hai chân quấn lấy hắn, tựa như một cây mây quấn lấy hắn, sau màn ân ái thỏa mãn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn nóng rực, má nàng áp vào ngực Dương Phàm, nghe tiếng tim của hắn đập, vô cùng thỏa mãn.
Từ lúc trượng phu của nàng bị mẫu thân bắt vào thiên lao, chết đói ở trong ngục, nàng đã không còn là người đàn bà bình thường nữa, mà là một phụ nữ có sứ mạng duy nhất trong đời là giúp trượng phu dạy con cái, nhưng nàng vẫn khát vọng tình cảm, cần an ủi. Dương Phàm chính là người mà nàng trút hết tình cảm của mình.
Chỉ khi nào nằm trong ngực hắn, ôm lấy hắn, hút vào hắn, cùng hắn trong chàng có thiếp, trong thiếp có chàng, hoàn toàn hợp nhất thì nàng mới không phải là một vị Công chúa, không phải là một vị thê tử, không phải là một vị mẫu thân, không phải là một chính khách quyết chí thề cứu phục giang sơn Lý Đường, giờ khắc này, nàng chỉ là một phụ nữ, một phụ nữ thuần túy...
***
Sáng sớm, Dương Phàm mở mắt, theo bản năng tìm người bên cạnh. Yêu tinh cả đêm ôm hắn, quấn quýt si mê cùng hắn không ngờ không có ở đó nữa.
Không ngờ Thái Bình công chúa còn dậy sớm hơn so với hắn, điều này làm Dương Phàm hơi bất ngờ.
Nữ nhân thông minh, chỉ nguyện dâng gương mặt hoa lệ nhất của nàng bày ra cho nam nhân nàng yêu nhất, nhưng với Dương Phàm, một mái tóc rối, một gương mặt đỏ ửng khát ngủ vừa tỉnh giấc lại mang tới một tư vị hấp dẫn khác, nhưng Thái Bình công chúa lại chẳng nghĩ như vậy, đặc biệt sau khi thật sự trở thành nữ nhân của Dương Phàm, nàng càng chú ý tới điểm này hơn. Cho nên, nàng thức dậy sớm trước Dương Phàm, đợi khi Dương Phàm mở mắt, sẽ thấy nàng tựa như sương sớm xuất hiện trước mắt.
Nhiệt độ trong Ôn tuyền cung rất cao, khác với nhiệt độ dưới đất và địa phương khác, nhưng ở trong mấy lán trồng dưa và trái cây cũng có nhiệt độ như này, trong cung thất lại vì để tránh ẩm ướt, nên đốt mấy chậu than, bên trong nhiệt độ cao hơn.
Cho nên, Thái Bình công chúa mặc váy dài, áo mỏng tay áo hẹp bó thân, diễm lệ mà đơn giản, y phục mỏng như cánh ve bó sát người càng lộ rõ chiếc eo nhỏ nhắn mê người của nàng, làm nhô cao bầu ngực đầy đặn, ở giữa là khe rãnh sâu, đường cong nóng bỏng.
- Huynh thức dậy rồi!
Thái Bình công chúa thản nhiên cười, ánh mắt xinh đẹp có thần, hai má trắng hồng, tựa như lá cải thìa vừa được cơn mưa tắm mát, non tơ tươi mọng. Nàng sung sướng nhìn người mình yêu, nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên thưởng thức của Dương Phàm, nàng liền cảm thấy vô cùng mỹ mãn, biết công sức cho buổi sáng sớm bình minh đã không uổng phí.
Nàng giống một thê tử hiền thục dịu dàng, hầu hạ Dương Phàm rời giường, giúp hắn mặc y phục.
Muối thanh súc miệng đã chuẩn bị xong, bàn chải đánh răng là ngà voi đấy, cũng không phải là loại mà nhà Mã Kiều chế tạo, nhũ rửa mặt cung đình ngự dụng là dùng phấn trân châu, mật ong, nhân sâm, bột củ sen, hạnh nhân điều phối ra, Dương Phàm cũng hết lòng hưởng dụng.
Cái khác không nói, chỉ riêng nói sau khi rửa xong, khuôn mặt bóng loáng như ngọc, mềm mại đàn hồi, Dương Phàm bắt đầu cân nhắc làm thế nào để Tiểu Man và a Nô có thứ đó, hoặc là làm quà vào ngày hội Thượng Nguyên cho các nàng. Có thể làm cho nữ nhân trở nên xinh đẹp mỹ lệ hơn, thì còn được càng nàng yêu thích hơn là châu báu.
Thái Bình công chúa không muốn thị nữ hầu hạ, giống Uyển nhi, Tiểu Man và a Nô, nàng không có cách nào khác, nhưng nếu để một nữ nhân khác đụng vào nam nhân của nàng, nàng sẽ vô cùng ghen. Nàng tự mình hầu hạ Dương Phàm đánh răng rửa mặt, chải tóc, buộc tóc, nhìn dáng vẻ anh tuấn thong dong của lang quân, nàng vui sướng ôm lấy cánh tay hắn:
- Lang quân cùng ta ăn điểm tâm đi.
Bên ngoài Lại Ngọc Tuyền Cung của Thái Bình Công chúa ở, Thôi Địch đang chậm rãi đi trong rừng, gã cố ý mặc khá đơn sơ, nên vóc dáng cao to càng ngọc thụ lâm phong, chỉ có điều "lá cây" của "cây ngọc" này hơi xanh.
Lời của đại huynh nói làm gã suy nghĩ cả đêm, cuối cùng đã đưa ra một kết luận: "Đại huynh mình đại khái là cũng thích công chúa, cho nên mới muốn mình rời khỏi đây!
Cơ hội là của mình, mình cần phải tranh thủ, cho đến tận lúc này, vị Công chúa điện hạ vẫn chẳng để gã vào mắt, đó là bởi vì bên cạnh Điện hạ có quá nhiều nam tử ưu tú, gã muốn một lần "gặp gỡ ngẫu nhiên", có lẽ sẽ khiến gã trở thành khách vào sau màu của đóa "Mẫu đơn Lạc Dương" kiều diễm.
Cho nên, Thôi Địch dù đông lạnh cũng thấy vui sướng...