Chương 251 - 255

Say Mộng Giang Sơn

Nguyệt Quan 19-02-2024 14:30:14

Chương 251: Kịch câm Tên võ sĩ đó liếc sang bên này một cái, nói với hắn: – Ngươi chờ ở đây! Tên võ sĩ rời đi một lát, rồi dẫn thị vệ của bọn họ đi tới, tên thị vệ trưởng đó bước nhanh về phía mấy người, nhìn quanh hỏi: – Mộc Ti Đặc Cần đâu? Màn xe vừa vén, phía trong lộ ra một khuôn mặt. Thị vệ trưởng nhìn lên, người này trên đầu đội một chiếc mũ da lông lá xồm xoàm, cổ áo bào trên người cũng bị dựng lên, có vẻ như rất sợ lạnh. Người đó ngẩng đầu lên, khó khăn lắm mới nhìn rõ bộ dạng của ông. Nhưng khuôn mặt có chút tái nhợt gầy yếu kia chính là Mộc Ti. Mộc Ti sắp thành phò mã gia của bộ tộc bọn họ nên vị thị vệ trưởng lập tức nhận ra, vội vàng thi lễ nói: – Mộc Ti Đặc Cần, sao ngài lại đến đây? Mộc Ti khoa chân múa tay với hắn vài cái, tên thị vệ trưởng này nhìn chẳng hiểu ra sao cả. Một người đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mộc Ti cười ha ha nói: – Là thế này, Đặc Cần của chúng ta có một vài ý tưởng đối với việc lựa chọn mục tiêu tấn công, muốn nói chuyện với Mục Ân Đại Diệp Hộ. Người đang nói chuyện này chính là Cao Xá Kê. Tên Thị Vệ Trưởng kia nghe xong giật mình cười nói: – À, hóa ra là thế! Vậy mời Đặc Cần vào trong. Đặc Cần vốn là nhân vật chủ yếu của lần nghị sự này. Cao Xá Kê nói: – Đặc Cần của chúng ta ăn mặc thế này, tức là không muốn cho người khác trông thấy. Ngươi cũng biết là người của bộ tộc A Sử Đức bây giờ rất bất mãn với Đặc Cần của chúng ta, cho nên...ngươi hãy dẫn Đặc Cần của chúng ta lặng lẽ hội kiến với Mục Ân Đại Diệp Hộ là tốt rồi, đừng để cho người khác biết. – Như vậy à! Thị vệ trưởng nghĩ cũng thấy có lý, liền há miệng nói: – Nếu đã như vậy, mời Mộc Ti Đặc Cần đi theo tôi! Mộc Ti xuống xe, vừa mới cất bước theo hắn, Cao Xá Kê liền đi theo. Tên thị vệ trưởng kia lườm y một cái, Cao Xá Kê giải thích: – Đặc Cần của chúng ta bây giờ không thể nói chuyện. Khi ở trong doanh trại, Đặc Cần phải bỏ ra rất nhiều công sức mới ra dấu cho ta hiểu được ý của người. Lát nữa trao đổi với Mục Ân Diệp Hộ, ta phải nói thay cho Đặc Ân một ít. Tên Thị Vệ Trưởng kia nói: – Ừ, chỉ một mình ngươi đi theo ta là được rồi. Hôm nay tất cả thủ lĩnh các bộ lac đều chỉ được phép mang theo một thị vệ, nếu có quá đông người e là sẽ khiến người khác chú ý. Cao Xá Kê đáp một tiếng, liền vội vàng theo sát Mộc Ti đi vào trong. Đại hội nghị sự của các bộ lạc còn chưa bắt đầu. Thủ lĩnh của một số bộ lạc có quen biết nhau nhân cơ hội này liền tới thăm hỏi, một là để giao lưu tình cảm một chút, sau cũng là để thăm dò ý đồ của đối phương về việc tấn công thành trì nào của Đại Đường. Nếu ý kiến của bọn họ có thể thống nhất, cho dù bọn họ không phải là thống soái, thì thống soái cũng không thể bỏ qua ý kiến của bọn họ được. Tên trưởng thị vệ kia dẫn "Mộc Ti" và Cao Xá Kê đi thẳng vào trong mà không bị cản trở. Nhờ có tên thị vệ trưởng dẫn đường, đám thủ vệ cũng không kiểm tra."Mộc Ti" đút hai tay trong tay áo, hơi cúi đầu, chỉ để ý vững bước đi về phía trước, cũng không thèm để ý xung quanh. Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến trước một cái trướng lớn, Cao Xá Kê vội bước lên trước, nói vào bên tai tên Thị Vệ Trưởng kia: – Xem trước trong trướng có người ! Tên Thị Vệ Trưởng kia hiểu ý, liền bảo hai người đứng bên ngoài chờ, tự mình vào trong trước. Quả nhiên trong trướng có một vị thủ lĩnh bộ lạc đang đến hỏi thăm Mục Ân. Hai người đang nói chuyện cực kì hứng thú. Tên Thị Vệ trưởng vừa bước vào, Mục Ân liền nhìn về phía y. Y cũng nháy mắt với Mục Ân, Mục Ân biết ắt có chuyện quan trọng, liền lắc cánh tay người nọ nói: – A Hải à! Quả thực hai huynh đệ chúng ta mấy hôm không gặp, cứ như vậy, , ta chuẩn bị cho buổi thảo luận đại sự hôm nay. Đêm nay ngươi qua đây, lão huynh đệ chúng ta phải uống vài chén! Người nọ cười ha hả nói : – Được! Ngươi làm việc đi. Ta đi gặp mấy huynh đệ khác đây, tối nay chúng ta nói chuyện vậy. Mục Ân tiễn người này ra đến cửa trướng, Sau khi chắp tay tạm biệt nhau, người kia liền nghênh ngang rời đi. Mục Ân hỏi thị vệ trưởng: – Chuyện gì? Thị vệ trưởng chỉ tay về phía bên cạnh, hạ giọng nói: – "Đại Diệp"Bách độ thiếp ba túy ba văn tự" hộ, Mộc Ti Đặc Cần tới gặp người. Mục Ân vừa quay người, đúng lúc thấy "Mộc Ti" ngẩng đầu lên, không khỏi giật mình mà nói: -Sao ngươi lại tới đây? Vừa nói vừa ngoái đầu lại nhìn đại trướng bên cạnh, không thấy Chu Đồ ở cửa, lúc này mới yên tâm, vội lôi "Mộc Ti" nói: – Vào trong nói chuyện! Mục Ân lôi "Mộc Ti" vào trong, Cao Xá Kê nhấc chân định vào theo thì Mục Ân nghiêng đầu, nhíu mày, quát: – Ngươi vào làm gì, không hiểu quy củ gì cả! "Mộc Ti" vội vàng chỉ chỉ Cao Xá Kê, lại chỉ chỉ vào cổ mình. Cái cổ quấn lớp băng vải dầy dầy, khiến cho nó cứng đơ không có cách nào quay chuyển ngẩng lên. Ngay cả gật đầu cũng khó, đến ngoái đầu cũng phải xoay cả vai, tựa như bị sái cổ, trông rất buồn cười. Tên thị vệ trưởng vội giải thích: – Thưa Đại Diệp Hộ, người này là thân binh của Mộc Ti Đặc Cần, nên khá hiểu ý của Mộc Ti Đặc Cần. Mộc Ti Đặc Cần không thể nói được, đành phải dựa vào hắn để nói chuyện với người. – Ờ! Mục Ân đáp một tiếng. kéo cánh tay "Mộc Ti" vào trong đại trướng. Tên thị vệ canh cửa liền ra hiệu, thị vệ trưởng lập tức buông màn trướng xuống, đứng vững vàng trước cửa trướng. Ở trong trướng, Mục Ân nói với "Mộc Ti": – Sao ngươi lại đến đây? Chẳng lẽ ngươi thay đổi chủ ý muốn tham gia nghị sự cùng các bộ lạc khác sao? "Mộc Ti" khoát tay, khua chân khua tay ra hiệu với Mục Ân một hồi. Mục Ân ù ù cạc cạc nhìn về phía Cao Xá Kê. Cao Xá Kê ho khan một tiếng nói: – Đặc Cần nói, hôm qua ngài đã cẩn thận suy nghĩ đối với mục tiêu chúng ta muốn tấn công nên có một chút ý tưởng, muốn nói cho Đại Diệp Hộ biết. Người của Dương Phàm đã mua chuộc được đám thân binh tàn phế bên cạnh Mộc Ti. Vì để sau này có chỗ dựa, dưới sức mê hoặc của mối lợi nên đám thân binh đó đã chấp nhận làm tai mắt cho hắn, ngày nào cũng loanh quanh bên cạnh soái trướng, quan sát động tĩnh ở đó. Nhưng bọn hị chỉ biết hôm qua Mục Ân Diệp Hộ tới đó còn hai người nói gì thì không biết. Bởi vậy, tên Mộc Ti do Dương Phàm giả dạng sẽ phải hết sức cẩn thận, trong lời nói phải hết sức khôn khéo, không thể để lộ rõ sơ hở. Nếu chẳng may hôm qua hai người đã thảo luận qua về mục tiêu chuẩn bị tấn công, cũng không nên khiến lão sinh nghi. Quả nhiên Mục Ân không có chút khác lạ nào, chỉ nói: – Hả? Vậy ý của ngươi như thế nào? Dương Phàm đã định sẵn, đưa tay chỉ chỉ tấm bản đồ đơn giản treo trong trướng, Mục Ân hiểu ý, liền đứng dậy đi qua. Dương Phàm cũng bước tới, chỉ chỉ trỏ trỏ một hồi vào mấy chỗ hiểm yếu bọn họ có thể tấn công, khi thì xua tay, khi thì nhíu mày, thỉnh thoảng còn đem tay chỉ hướng về vùng đất Đột Quyết và Thổ Phiên. Cuối cùng lấy ngón tay chỉ vào vị trí "Bạch Đình", ấn mạnh một cái. Mục Ân nhìn mơ hồ, đành phải nhìn về phía "phiên dịch" của Dương Phàm. Cao Xá Kê nói: – Thưa Đại Diệp Hộ, Đặc Cần của chúng tôi nói, địa điểm công kích tốt nhất là Bạch Đình! Mục Ân quay đầu nhìn nhìn bản đồ, vuốt râu hỏi: – Lý do gì? Cao Xá Kê nói: – Trước khi đến đây, Đặc Cần đã giải thích cho tiểu nhân rất lâu. Nên tiểu nhân cũng đoán ra một chút ý của Đặc Cần. Bây giờ tiểu nhân sẽ nói ý của Đặc Cần cho Diệp Hộ đại nhân biết, nếu tiểu nhân nói đúng, xin Đặc Cần vỗ tay. Nếu tiểu nhân nói sai chỗ nào, Đặc Cần sẽ xua tay. Dương Phàm đứng thẳng lên, như con hạc ngẩng cái đầu cao quí lên giữa bầy gà, nhẹ nhàng vỗ tay. Cao Xá Kê ho khan một tiếng, tiến về phía trước tấm bản đồ, nước bọt văng tứa tung mà giải thích. – Diệp Hộ đại nhân, người xem vị trí mấy cửa ải hiểm yếu ở biên giới người Đường. Nếu nói công thủ khó khăn, thật ra cũng không sai biệt lắm. Chỉ có Bạch Đình này xem như gần chúng ta nhất. Chúng ta đã ở đây nhiều này rồi, nếu chọn mục tiêu tương đối xa thì có hai cái khó khăn. Thứ nhất là, khi thời tiết ấm áp, tuyết tan sẽ khiến cho mặt đất vô cùng lầy lội, hành quân khó khăn. Thứ hai là, đường dài lặn lội, dễ dàng khiến người Đường có sự chuẩn bị trước. Mục Ân đưa tay chỉ dải sa mạc được đánh dấu trên bản đồ, lại chỉ chỉ vào Lương Châu mấy chỗ núi lớn, Cao Xá Kê mù tịt hỏi: – Ý của Đại Diệp Hộ là? Mục Ân không nhịn nổi cười, ông bị những động tác chỉ chỉ trỏ trỏ của "Mộc Ti" khiến cho suýt chút nữa đã quên mình có thể nói chuyện, không ngờ cũng học hắn khoa chân múa tay trên bản đồ. Mục Ân nói: – Nếu lựa chọn Bạch Đình, có hai cái khó, thứ nhất, chúng ta phải đi qua một vùng sa mạc. Đương nhiên, vấn đề này không lớn. Trước đây chúng ta đã từng tập kích người Đường như vậy. Vấn đề chủ yếu là chỗ này rất gần Sóc Phương , hậu phương lại là Lương Châu nên người Đường tương đối bổ sung binh lực và lương thảo một chút. Nếu chúng ta chọn ở Liêu Tuyền thì sao? Khu vực này chật hẹp nhất, mà Thổ Phiên cũng rất gần bọn họ, nếu xuất binh hợp thời, người Đường bị bao vây tứ phía khó mà đối phó được. "Mộc Ti" lại khua chân múa tay một hồi trên tấm bản đồ, sau đó làm một động tác tay, bảo Cao Xá Kê nói. Cao Xá Kê liền lên tiếng: – Vấn đề Đại Diệp Hộ suy nghĩ, Đặc Cần của chúng tôi cũng đã nghĩ qua rồi. Liêu Tuyền là vùng quá mức nghèo khó, chúng ta cướp phá nơi đó, thu hoạch còn kém xa Bạch Đình. Hơn nữa, tuy rằng sau Bạch Đình có Lương Châu, tả hữu có Hà Tây và Sóc Phương, nhưng quân Đường ở Hà Tây còn phải đề phòng người Thổ Phiên, quân phòng thủ Sóc Phương còn phải đề phòng chúng ta đột kích từ địa phương khác, không có khả năng tăng quân cho Bạch Đình. Chỉ với mười lăm ngàn quân đường, cho dù cóđể tất cả tập trung ở Bạch Đình thì thực lực cũng còn kém xa chúng ta. Việc chúng ta chiếm lĩnh Bạch Đình có mấy cái lợi là, thứ nhất, có thể tiến công Lương Châu, dựa vào mười lăm ngàn quân Đường ở Lương Châu chưa chắc đã phòng thủ được. Một khi chiếm lĩnh được Lương Châu, thì có thể bẻ gãy đường đi chủ yếu của người Đường với Lũng Hữu, Hà Tây. Người Đường bị cô lập ở Hà Tây Lũng Hữu dưới sự liên thủ tiến công của ta và người Thổ Phiên, không có sự cứu viện, bên trong không có lương thảo thì vùng đất này, chắc chắn về tay chúng ta. Nếu người Đường đã có phòng bị, có đại quân tiếp viện đến đúng lúc, chúng ta không kịp tấn công Lương Châu thì sẽ theo Bạch Đình đi xuống vây mà không đánh. Cướp sạch mấy thành trì giàu có xung quanh bọn chúng, sau đó an toàn lui về đại mạc. Chương 252: Nhầm Phùng Kinh thành Mã Lương Mục Ân nghe xong vẫn do dự như cũ. Lợi ích luôn tỉ lệ thuận với mạo hiểm. Tấn công Bạch Đình, tiến tới tập kích Lương Châu, tập kích cướp mấy thành trì phụ cận giàu có, đúng là thu khoản lợi khổng lồ. Nhưng đây cũng là nơi quân Đường dễ dàng bổ sung binh lực, tiếp tế lương thảo tiến hành phòng thủ. Nhất là nơi này cách Thổ Phiên quá xa, không thể mượn lực lượng quân đội của Thổ Phiên được. Dương Phàm thấy lão còn đang do dự, không khỏi sốt ruột, vội ra hiệu mấy cái, lại chỉ chỉ trên bản đồ. Cao Xá Kê lại theo những lời đã bàn bạc từ trước, đưa ra đòn quyết định: – Đại Diệp Hộ, kỳ thật..., đây không chỉ là ý của mình Đặc Cần. Tối qua Mặc Xuyết Đại Diệp Hộ lại phái người đến. Ý của Mặc Xuyết Đại Diệp Hộ cũng là cướp lấy Bạch Đình. – Hả? Mục Ân vừa nghe quả nhiên thay đổi sắc mặt, vội vàng hỏi: – Ý của Mặc Xuyết là? Cao Xá Kê nói: – Bệnh tình của Khả Hãn đang rất nguy kịch, các bộ lạc không thể đánh lâu bên ngoài. Chiếm lĩnh không quan trọng, bắt người cướp của là đủ rồi. Hơn nữa, giữa bộ lạc A Sử Đức và bộ lạc của ta có xích mích. Nếu lần này các bộ lạc đều có thể cướp đủ của cải và đàn bà, tất cả đều vui vẻ, thì dễ dàng lấp đầy mâu thuẫn trước đó. Bằng không... Mục Ân suy nghĩ một lát, thấy rất có lí. Nếu trận này không chiếm được gì, các bộ lạc sẽ sinh lòng oán thàn. Dễ bị bộ lạc A Sử Đức tộc lợi dụng sinh sự, mà con trai Khả Hãn lại bỏ qua cơ hội tốt này sao? Bộ tộc Mục A Cáp của lão và Mặc Xuyết đã đứng về một phe, nguyên nhân liên thủ với nhau cũng là vì điều này, , Mặc Xuyết trở thành Khả Hãn, thì có lợi nhất cho tộc Mục A Cáp. Xem ra như vậy, lợi hại của chiến dịch này xem ra cũng không có gì, quan trọng vẫn là sự ảnh hưởng của nó đối với cục diện chính trị trong nước. Nghĩ đến đây, Mục Ân gật đầu nói: – Ừ! Ta hiểu rồi, vậy thì cứ làm theo ý của Mặc Xuyết là được rồi! Mục Ân vừa mới nói tới đây, một âm thanh dịu dàng của một nữ nhi truyền từ ngoài cửa vào: – Cút ngay! Lén lén lút lút đến đây. Ngay cả ta cũng không cho phép vào trong sao? Lời còn chưa dứt, Mục Hách Nguyệt liền hất màn trướng lên mà xông vào. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi trầm xuống, hình như có chút không hài lòng. Nhưng vừa thấy Dương Phàm, nàng lập tức nở nụ cười rạng rỡ: – A! Mộc Ti, đúng là người đang ở đây! Két ...két... Tiếng bánh xe bò chuyển động phát ra từng đợt âm thanh vặn vẹo. Dương Phàm đang ngồi ngay người ở trong xe, mắt hơi nheo lại, liếc người thiếu nữ bên cạnh. Mục Hách Nguyệt ngồi bên cạnh vừa cười ha hả vừa nhìn hắn một cách thích thú từ trên xuống dưới. Nàng đã tháo chiếc mũ ngọa thỏ ấm áp xuống, nhưng viền chiếc áo khoác có lớp lót trong cũng có một vòng lông cáo trắng, làm tôn thêm vẻ kiều diễm cho khuôn mặt nàng. Mục Hách Nguyệt nhẹ nhàng lắc lắc bím tóc đen bóng mượt trên vai mình, nghiêng đầu cười ha ha nhìn Dương Phàm. Càng nhìn nét cười trong mắt nàng càng thêm đậm. Rất lâu sau, nàng bỗng bật cười, mà nói: – Nhìn ngươi thế này thật sự là làm ta cười chết mất. Nàng nói chuyện sử dụng ngôn ngữ Đột Quyết nên Dương Phàm nghe chẳng hiểu gì. Nghe không hiểu Dương Phàm bèn lấy bất biến ứng vạn biến,vẫn nghểnh cổ như cũ, liếc nhìn Mục Hách Nguyệt.dD sao thì vai diễn của hắn không thể nói chuyện được. Chỉ cần không nói chuyện thì sẽ không sảy ra sai sót. Mục Hách Nguyệt nhìn hắn, càng không nhịn nổi, cười đến mức ngã vào lòng hắn. Ngoài xe, Cao Xá Kê và một tên thị vệ khác thúc ngựa hai bên nghe thấy tiếng cười như tiếng chuông bạc phát ra từ trong xe, không ghìm nổi nhìn nhau, vẻ mặt có chút kì dị. Mục Hách Nguyệt thở hổn hển nằm cười khúc khích trên đùi Dương Phàm. Nàng ngước đôi mắt cười cong như vầng trăng lưỡi liềm lên nhìn hắn: – Trông huynh bây giờ, thật sự rất thú vị. Tối qua khi ta đi gặp ngươi, thuộc hạ của ngươi nói ngươi đi điều tra là ai đã giá họa cho mình. Ta đợi ngươi rất lâu, nhưng không thấy ngươi trở về. Cũng may, ngươi còn có thể làm việc, tức là vết thương không nặng. Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên như vậy, may mà chỉ là bị xước, chỉ tiếc là xước không đúng chỗ... Mục Hách Nguyệt lẩm bẩm một hồi, Dương Phàm nghe chẳng hiểu câu nào. Nhưng hắn lại không thể không có phản ứng, vì thế con mắt cứ đảo qua đảo lại, ra mấy kí hiệu mà đến chính hắn cũng chẳng hiểu nghĩa là gì. Mục Hách Nguyệt chau đôi mày đen nhánh mĩ lệ, hỏi: – Nghĩa là gì vậy? Dương Phàm lại làm mấy động tác, Mục Hách Nguyệt nhìn vẫn chẳng hiểu gì, bất chợt cất giọng kêu: – A Tạp Mỗ! Ngươi vào đây! A Tạp Mỗ là tên bây giờ của Cao Xá Kê. Một cái tên rất thường thấy ở Đột Quyết. Cao Xá Kê không rõ cho lắm, vội vàng xuống ngựa bò lên xe. Mục Hách Nguyệt vẫn nằm gối lên Dương Phàm như cũ, chẳng hề ngại ngùng, chỉ uể oải hỏi: – Đặc Cần của các ngươi đang nói gì vậy? ngay ta nhìn cũng không hiểu, ngươi nói cho ta biết đi. Dương Phàm nhanh chóng nháy mắt với Cao Xá Kê, khoa chân múa tay lại lượt nữa. Dâu sao Cao Xá Kê cũng biết thân phận thật sự của hắn nên kết hợp với động tác, y cũng đoán được sự lo lắng của Dương Phàm, bèn nói: – Đặc Cần nói là, cô đưa đến nửa đường là được rồi, không cần phải theo đến tận doanh trại đâu. Còn nữa... Y nhìn nhìn động tác của Dương Phàm, lại nói: – Còn nữa, sau này cũng không cần đến doanh trại tìm Đặc Cần nữa. Mục Hách Nguyệt bỗng ngồi bật dậy. Nghiêm nét mặt xinh đẹp lại hỏi: – Tại sao? Dương Phàm lại vội vàng khua chân múa tay mấy cái với Cao Xá Kê. Trên thực tế Cao Xá Kê cũng không thật sự hiểu hắn định diễn đạt điều gì. Dù sao lời lẽ lúc này không phải là những gì hai người đã luyện tập trước, đành giải thích theo lí do do chính mình tìm ra: – Là thế này. Ba ngàn dũng sĩ chúng ra đưa tới, có rất nhiều người đã bị thương. Chưa chiến đấu với người Đường, đã có rất nhiều người trở thành tàn phế nên sĩ khí rất tệ. – Hả? Mục Hách Nguyệt đảo qua đảo lại con mắt đen lúng liếng rồi hỏi một cách kinh ngạc: – Thế thì có liên quan gì đến việc ta tới thăm Đặc Cần? Cao Xá Kê nói: – Tiểu thư là vị hôn thê của Đặc Cần, nếu như tiểu thư thường xuyên đi tới đi lui trong doanh trại, tiểu thư nói xem những dũng sĩ bị thương tật đó sẽ nghĩ thế nào? Vừa nãy Đặc Cần dặn lệnh tôn đại nhân không cần đến thăm ngài nữa. Nếu có việc ngài sẽ lặng lẽ tới, để tránh Chu Đồ nghĩ rằng hai nhà chúng ta cùng một phe... Mục Hách Nguyệt chu miệng, đưa tay ôm chặt lấy cánh tay Dương Phàm, nói: – Hai nhà chúng ta vốn là một phe mà, làm sao vậy? Dương Phàm bị bộ ngực căng đầy của nàng tì trên cùi chỏ, chỉ cảm thấy mềm nhũn. Hắn sợ đến mức không dám động đậy, nhưng không thể làm gì khác ngoài cách trừng hai mắt như cầu cứu sự giúp đỡ về phía Cao Xá Kê. Cao Xá Kê lúng túng nói: – Đây là điều hiển nhiên, chỉ là... Bây giờ Chu Đồ chẳng khác nào ngọn lửa không chỗ phát, không cần thiết phải công kích y. Không cho tiểu thư vào doanh trại, cũng vì lo rằng binh sĩ có lời đàm tiếu. Mục Hách Nguyệt ra sức ôm chặt cánh tay Dương Phàm, nói: – Ta đi thăm Mộc Ti thì liên quan gì đến bọn họ? Kẻ nào dám đàm tiếu, ta sẽ cắt lưỡi kẻ đó! Cao Xá Kê gượng cười, nói: – Đây dù sao cũng là lần đầu tiên Đặc Cần đảm nhiệm vị trí chủ soái, muốn đánh thắng trận, còn phải dựa vào đám chiến sĩ đó. Sau khi đánh thắng trận rồi, Đặc Cần cưới tiểu thư , thì thiếu gì thời gian? -Ừ... Những lời này làm cảm động Mục Hách Nguyệt. Nàng ngẫm nghĩ một lát, quay đầu đi, cười dịu dàng với Dương Phàm, nói: – Được rồi! Người ta nghe huynh là được chứ gì. Nhưng mà...huynh phải thường xuyên đến nhà thân phụ thăm ta, nếu không ta sẽ đi tìm huynh. Dương Phàm liếc Cao Xá Kê một cái, Cao Xá Kê gật đầu lia lịa. Dương Phàm cũng không biết Mục Hách Nguyệt đang nói cái gì, thấy Cao Xá Kê gật đầu, liền cười một nụ, nhè nhẹ vỗ bàn tay nhỏ bé của Mục Hách Nguyệt. Mục Hách Nguyệt lại nằm trở lại trong lòng Dương Phàm. Vừa quay đầu lại thì thấy Cao Xá Kê vẫn khom lưng đứng ở trong xe, nàng lập tức trừng mắt, sẵng giọng: – Còn nhìn cái gì, ra ngoài! Cao Xá Kê ngoan ngoãn quay đít, khom lưng đi ra ngoài. Rèm xe vừa buông xuống, Mục Hách nguyệt liền đổi nét mặt tươi cười ngọt ngào, rúc vào lòng Dương Phàm. Dương Phàm biết cô gái này là vị hôn thê của Mộc Ti, nếu như hoàn toàn không tỏ vẻ thân thiết với nàng, thì khó tránh khỏi khiến nàng nghi ngờ. Nhưng nếu có bày tỏ thì lại không biết hai người đã phát triển đến bước nào rồi, khiến hắn không khỏi có chút khó xử. Mục Hách Nguyệt uốn éo người, kiếm tư thế thoải mái nhất để nằm. Thấy hắn ngồi đơ bất động, nàng không nén nổi hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái, lẩm bẩm nói: – Đồ xấu xa! Bị thương một chút mà cứ như đổi tính luôn ấy. Trước kia toàn động chân động tay với người ta, giờ thì ngoan ngoãn thế. Vừa nói, Mục Hách Nguyệt không ngờ lại kéo tay Dương Phàm, nhét vào ngực mình. Dương Phàm hết hồn nhưng không dám phản kháng, đưa tay vào thuận theo cổ áo của chiếc áo bào vạt dài rộng. Bàn tay to lớn của Dương Phàm vừa nhét vào, liền chạm vào chỗ da thịt mềm mại nóng hầm hập. Dù nó không to lắm, như hai cái bát ngọc treo ngược ở đó, chỉ cần một tay là có thể nắm giữ được, nhưng lại có tính đàn hồi. Hành động của Mục Hách Nguyệt mặc dù mạnh dạn, chung quy lại vẫn mắc cỡ, sau khi nhét tay Dương Phàm vào trong ngực mình, lại xấu hổ nhắm mắt lại. Song, bàn tay Dương Phàm cứng đờ đặt trên ngực nàng không động đậy nữa. Mục Hách Nguyệt trong lòng thấy kì lạ, không ghìm nổi lại mở mắt ra. Dương Phàm nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, liền vội vàng đổi sang vẻ mặt đắm đuối. Khinh long mạn niệp mạt phục thiêu tự phất tỳ bà tự nhu diện... Gương mặt Mục Hách Nguyệt biến thành màu hoa hồng, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng nũng nịu. Nàng vùi hoàn toàn khuôn mặt nhỏ nhắn ầm nóng vào trong lòng Dương Phàm. Tiếng rên rỉ yếu ớt của ống tiêu từ trong lòng Dương Phàm nhẹ nhàng vang lên... Dương Phàm liên tục niệm phật. Với sự khiêu khích như thế này của Mục Hách Nguyệt mà Dương Phàm cũng không phải là đứa bé. Hiện giờ sau khi nếm mùi xong mới biết là nó ngon thế nào. Từ sau khi Dương Phàm dời khỏi đại hội bộ tộc, Mục Ân lập tức bắt đầu liên hệ với thủ lĩnh một số bộ lạc tương đối có thực lực, thông tin cho bọn họ. Đương nhiên, những người mà lão liên hệ toàn là nhưng kẻ có mối quan hẹ tốt với bộ lạc Mục A Cáp, hoặc là các bộ lạc có cùng lập trường với Mặc Xuyết. Lão sẽ trở thành nhạc phụ của Mộc Ti nên hoàn toàn có tư cách thay mặt Mộc Ti tiến hành liên kết với những bộ lạc cùng phe với Mặc Xuyết. Chương 253: Tiến hành như ý muốn Trong hội nghị ngày hôm đó, mục tiêu tấn công mà Chu Đồ chọn và địa điểm ban đầu Mục Ân lựa chọn là giống nhau, đều là Liệu Tuyền. Lí do của Chu Đồ cũng không khác với Mục Ân cho lắm. Cái chỗ đó chính là nơi hẹp nhất của hành lang Hà Tây, có thể nhận được sự hưởng ứng hữu hiệu của người Thổ Phiên. Đồng thời, đó cũng là nơi mà các thế lực của người Đường yếu nhất. Cho dù người Đường muốn tăng binh thì cũng ngoài tầm tay. Nếu trước đó Mục Ân chưa nghe được ý của Dương Phàm, thì hai người sẽ thống nhất ý kiến như vậy. Tất nhiên ăn nhập với nhau, đề tài thảo luận này có thể thuận lợi thông qua được. Nhưng lúc này Mục Ân đã biết được ý đồ chiến lược thật sự của Mặc Xuyết, tự nhiên muốn cố gắng giật dây các bộ lạc cùng tấn công Bạch Đình. Tại hội trường, hai Đại Diệp Hộ mỗi người một ý, vì thế tranh cãi không thôi. Lúc này, xuất hiện một cảnh tượng khiến Dương Phàm dở khóc dở cười. Hành động khơi mào tranh chấp giữa các bộ lạc của hắn trước kia đã nảy sinh hiệu quả. Nhưng lúc này lại có tác dụng bất lợi cho hắn, một số bộ lạc ở vị trí trung lập vô cớ bị hại, vẫn nghi ngờ Mộc Ti có phải là hung thủ hay không nên đứng về bên Chu Đồ, đồng tâm hiệp lực với lão. Đến nỗi hai bên tranh cãi cả một ngày, cũng không ra kết quả. Đêm hôm đó, Mục Ân và Chu Đồ đều bày thịnh yến, mời bạn bè là thủ lĩnh các bộ lạc. Bữa tiệc này nhằm thống nhất ý kiến, để ngày mai lại tiếp tục tranh cãi. Mục Ti bị Vu sư giằng co tới cả buổi chiều, mệt mỏi không chịu nổi. Sau khi trở về y liền lăn ngủ rồi, căn bản không để ý đến chuyện này. Ở bên ngoài người giám thị đợi cho bọn thân binh được bọn họ mua chuộc khập khễnh đi tới, bảo cho họ biết. Sau khi Mộc Ti thật sự đã đi ngủ, Mộc Ti giả lập tức lại hóa trang lên sân khấu. Hắn đi xe bò đến, bí mật gặp nhiều vị thủ lĩnh các bộ lạc, lôi kéo bọn họ ủng hộ chủ trương tấn công Bạch Đình. Sau một đêm ồn ào náo động, sáng sớm ngày thứ hai, hội nghị lại tiếp tục diễn ra. Bọn họ cũng sốt ruột. Hơn mười vạn người ngựa ở đây thêm một ngày thì không biết tiêu hao bao nhiêu lương thực. Quả thực bọn họ không chịu nổi nữa rồi. Sáng sớm, một số người cưỡi khoái mã phi về phía doanh trại A Sử Na Mộc Ti. Từ sau khi xảy ra chém giết với A Sử Đức, doanh trại của A Sử Na Mộc Ti ở trong thành nằm riêng một mình, cách phòng xá của những người khác. Các lều trướng đều có một khoảng cách tương đối lớn, nếu có người tới gần, rất dễ phát hiện. Mấy người cưỡi khoái mã vừa rời khỏi con đường lớn, liền ngoặt về phía doanh trại Mộc TI, Cao Xá Kê đột nhiên nhảy ra bên đường, ngoắc tay cười với bọn họ: – Hêy!A Đề Lạp, ngươi đi đâu bây giờ thế? A Đề Lạp chính là đội trưởng đội thị vệ của Mục Ân. Nghe thấy có người hô hoán, y vội vàng ghìm chặt cương ngựa, thì thấy người đó chính là A Ca Mẫu hôm qua đi cùng với "Mộc Ti" đi đến nơi hội nghị. A Đề Lạp Tựu cười nói: – Đại Diệp Hộ bảo ta đến mời Đặc Cần đi một chuyến. Hôm nay nhất định phải quyết định mục tiêu. Nếu Đặc Cần không muốn lộ diện, trước tiên có thể đợi trong trướng Đại Diệp Hộ. Đợi sự việc tiến triển, cũng dễ phân chia nhiệm vụ. Nếu hôm nay quyết định mục tiêu rồi, ngày mai tất nhiên sẽ phát binh . Cao Xá Kê nói: -A ha, vậy cũng thật trùng hợp, Đặc Cần cả ngày ngồi buồn ở trong trướng, đang muốn cải trang, đi ra ngoài một chút. Ngươi xem... Cao Xá Kê quay đầu lại vừa chỉ. Thì thấy trong một chiếc xe bò, "Mộc Ti" đang ngồi điềm tĩnh ở đó, hơi mỉm cười với y... Hội nghị các bộ lạc Đột Quyết cuối cùng cũng kết thúc. Thời gian tiến công mà Mặc Xuyết yêu cầu không cho phép bọn họ tiếp tục thương lượng vô thời hạn nữa, bọn họ bắt buộc phải mau chóng thảo luận ra một kết quả. Chỉ có điều đó là tấn công Liệu Tuyền hay Bạch Đình. Chỉ cần Mộc Ti không lộ diện thì những suy xét của Chu Đồ chỉ nằm trên bản thân. Từ điểm này mà nói, bất kể tấn công chỗ nào, đều vừa có lợi lại vừa chỗ bất lợi. Y lại không giống như Mục Ân có mục đích chính trị rõ ràng. Vì thế trong cuộc tranh luận này, cuối cùng lại không giữ vững chủ trương của mình. Hội nghị vừa kết thúc, thủ lĩnh các bộ lạc rối rít quay trở về chuẩn bị, Mục Ân dặn dò mấy vị thủ lĩnh cuar các đại bộ lạc thân thiết một lượt, rồi cũng vội vàng về doanh trại. Ngoài cửa trướng, mấy tên thân binh đang thủ ở đó. Tấm màn trướng được buông xuống. Mục Ân vén màn lên đi vào trong. Mục Hách Nguyệt thấy cha về rồi, vội vàng ngồi dậy khỏi lòng Mộc Ti, nhẹ nhàng sửa lại mái tóc mai hơi rối, dáng vẻ vẫn tự nhiên. Thiếu nữ thảo nguyên vốn chẳng làm ra vẻ ngượng ngùng nhiều. Trong chuyện tình cảm bọn họ luôn vô cùng hào phóng. Tập tục của thảo nguyên cũng khuyến khích nếp sống này. Có những đôi nam nữ lưỡng tình tương duyệt, ban đêm tình lang chui vào chăn của cô gái, bố mẹ cô gái cũng ngủ cùng trong một cái trướng, nhưng theo thói quen, cũng coi như không nghe thấy gì. Mục Hách Nguyệt là viên ngọc quý của Mục Ân, thuở nhỏ ở bên thúc bá, phụ đệ và ca ca được nuông chiều cho đến lớn, nên lại càng không e ngại. Mục Ân làm bộ không nhìn thấy hai người thân mật với nhau, ho khan với " Mộc Ti" một tiếng: – Mục tiêu đã xác định rồi! Bàn tay của "Mộc Ti" vừa rút ra khỏi ngực Mục Hách Nguyệt, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại những cảm giác mềm mại. Trông thấy phụ thân người ta đi vào, sắc mặt không khỉ có chút xấu hổ, vội vàng ưỡn thẳng người ra vẻ không có chuyện gì, nghiêm túc nhìn Mục Ân. Mục Ân ngồi xuống bên cạnh hắn,lấy từ trong ngực ra một cây lệnh tiễn có kiểu dáng hoa văn cổ quái. Đây là cây lệnh tiễn được tạo ra từ thời Hãn Đình thứ nhất của Đột Quyết, được ban cho thủ lĩnh các bộ lạc lớn dựa vào đó để quản lí bộ lạc của mình. Nhưng thứ lệnh tiễn có vai trò như ấn lệnh này lại không như thế, đầu mút của đám lệnh tiễn hình tam giác này đều khảm một viên hồng ngọc. Nó có vai trò tương đương với hổ phù dùng để điều binh. – Binh mã hai bộ lạc của ta và ngươi sẽ theo Di Nga Xuyên đi xuống, tấn công Bạch Đình. Chu Đồ đi theo đường khác nằm giữa hai vùng sa mạc đi xuống, phối hợp chặt chẽ với nhau. Phía bọn họ tới trước có thể chia ra đánh nghi binh người Đường ở cửa ải hiểm yếu Cư Diên Hải, làm hỗn loạn sự phán đoán của quân Đường. Ngươi cùng ta đi một đường, tránh cho các hai người các ngươi gặp mặt lại xảy ra tranh chấp! Mục Ân nói tới đây, liếc nhìn con gái một cái Mục Hách Nguyệt nghe được cách bố trí của Mục Ân, biết cha có sự chiếu cố hơn với tình lang, không nhịn nổi cười vui vẻ. Đáng tiếc vị "Mộc Ti" này thì lồi mắt ra, chăm chú lắng nghe từng câu nói một của Mục Ân, dựa vào chút ít ngôn ngữ Đột Quyết mà hắn biết cũng nghe chẳng hiểu gì. Dương Phàm chỉ nghe được có mỗi từ "Bạch Đình". Vì đó là địa danh của một khu vực của người Hán, dùng trực tiếp âm dịch nên hắn mới nghe hiểu được. Nhưng như thế cũng đủ cho hắn khấp khởi vui mừng. Mục Ân giao lệnh tiễn cho hắn, dặn dò: – Ngươi cũng lập tức trở về thu xếp một chút. Ngày mai khi mặt trời mọc chúng xuất phát. Ngươi theo sau hậu trận của ta. Nói tới đây, Mục Ân liếc nhìn con gái một cái, nhấn mạnh: – Xuất chinh đánh trận không phải chuyện đùa. Sáng mai con phải trở về bộ lạc, không được phép đến tiễn, phá hỏng quy củ, không hay cho việc Mộc Ti kiến công lập nghiệp. – Ồ... Mục Hách Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn ra đáp một tiếng buồn bã. "Mộc Ti" đang cầm lệnh tiễn nhưng không hề nhúc nhích. Nhưng căn bản hắn nghe không hiểu câu nói" ngươi cũng lập tức quay về thu xếp một chút" đó của Mục Ân. Mục Ân thấy hắn không nhúc nhích, còn cho rằng hắn không nỡ rời xa con gái mình, lại muốn dính lấy nàng một hồi nữa, không khỏi chau mày, khoát tay nói: – Đi về trước đi! Binh sự lần này, ta đặt hi vọng vào ngươi, không được phép sơ suất! Nam nhi đại trượng phu, không thể quyến luyện chuyện nhi nữ thường tình. Đợi khi ngươi thắng trận trở về, ta mới đồng ý cho hai ngươi thành hôn! Nghe được câu này, Mục Hách Nguyệt tuy thoải mái cũng không khỏi đỏ mặt. "Mộc Ti" thấy lão xua tay, lúc này mới hiểu ý của lão, vội vàng đứng dậy, thi một lễ thật sâu, sau đó lại quay đầu, nhìn Mục Hách Nguyệt với ánh mắt thâm tình. Mục Hách Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của tình lang, trong lòng vui mừng, liền đứng lên theo sau, tung tăng nói: – A Gia, con đưa Mộc Ti về! ... – Đặc Cần à, nghe nói chúng ta chuẩn bị tấn công Bạch Đình? Sau khi rời khỏi doanh trướng của Mục Ân, Dương Phàm lại đội mũ da lên như cũ, cổ áo dựng thẳng lên, hòa vào đám thị vệ lặng lẽ đi ra ngoài. Tên Cao Xá Kê đi cạnh nhân cơ hội này hỏi hắn. Hội nghị kết thúc, thủ lĩnh các bộ lạc đều bàn bạc sôi nổi mà rời đi. Về địa điểm công kích, Cao Xá Kê đã nghe bọn họ nhắc qua, chuyện này không dấu nổi ba quân, trở về nhất định phải công bố. Bởi vì trên cả tuyến biên phòng dài dặc buồn tẻ đó đâu đâu cũng là núi non trùng điệp, tổng cộng cũng chỉ có mấy yếu ải ở thung lũng là có thể đi lại. Khoảng cách giữa các cửa ải rất xa. Cho dù bọn họ không nói, chỉ cần vừa xuất phát, binh sĩ cũng sẽ biết phải đánh chỗ nào. Nhưng nội dung cụ thể thì Cao Xá Kê lại không biết, Dương Phàm cố ý giữ Mục Hách Nguyệt lại bên cạnh, chính là muốn thông qua nàng để truyền đạt lại lời của Mục Ân cho Cao Xá Kê biết. Đương nhiên, mặc dù hắn không cố ý làm vậy thì cô nàng nhiệt tình như lửa này cũng sẽ dính ở bên cạnh hắn. Dương Phàm tùy tiện khoa chân múa tay ra hiệu mấy cái, rồi gượng cười với Mục Hách Nguyệt một chút, làm ra vẻ bất đắc dĩ. Mục Hách Nguyệt hiểu ý, vội vàng nói: – Ừ, ngày mai khi mặt trời mọc xuất phát, Mộc Ti làm hậu binh của cha ta, đi theo Di Nga Xuyên xuống tấn công Bạch Đình, Chu Đồ đi theo con đường giữa hai sa mạc, đồng thời chia quân đánh nghi binh Cư Diên Hải để làm loạn sự chú ý của quân Đường. Cao Xá Kê gật gật đầu, nói: – Thì ra là thế! Trước đó Dương Phàm sớm đã đoán được tình huống như vậy, tuy rằng nghe không hiểu Cao Xá Kê đang nói cái gì, nhưng lại biết gã đang hỏi về chuyện nào. Lúc này nhìn gã gật đầu lia lịa, hắn biết rằng gã đã hỏi rõ được tình hình, thì cảm thấy thoải mái. Bọn họ ra khỏi khu trướng nghị sự, leo lên chiếc xe. Mục Hách Nguyệt bỗng đưa tay thò vào trong ngực Dương Phàm, rút cây lệnh tiễn ra, tiện tay ném cho Cao Xá Kê, lớn tiếng nói: – Này, ngươi cầm lấy, thông báo cho phó tướng trong quân sớm chuẩn bị đi. Nói xong nàng lại nắm lấy cánh tay Dương Phàm tình tứ nói: – Sớm mai ngươi phải đi rồi, hôm nay phải bầu bạn với ta nhiều hơn. Chương 254: Như mộng vô ngân Trong nhà Đại Vu sư Duy Đức Ân, Ngôn Tri Hà khẽ khép hai mắt, rung đùi đắc ý, miệng lẩm bẩm, rì rầm cũng chẳng biết rốt cục đang nói cái gì. Hùng Khai Sơn đeo chuông khắp người, nhảy nháy nhót nhót, nhảy đến mức mồ hôi ướt đẫm toàn thân. Gã đã nhảy hơn một canh giờ rồi, nhảy đến nỗi chân mỏi đùi đau, thật sự không thể cố thêm được nữa, không chịu được liền nhảy sang bên cạnh Ngôn Tri Hà nhẹ nhàng lượn vào chỗ hắn một tí, Ngôn Tri Hà vừa mở mắt, Hùng Khai Sơn liền bĩu môi về phía bên cạnh, Ngôn Tri Hà vừa thấy, Mộc Ti vẫn ngồi ở bàn đằng kia, dường như còn đang thành kính cầu nguyện. Hùng Khai Sơn dùng khẩu hình nói với gã: – Hết giờ rồi! Mệt chết được! Ngôn Tri Hà không nhịn được cười, liền cầm chiếc chuông đồng ở trên bàn lên, lắc lắc kêu leng keng rồi mỉm cười với tên Mộc Ti đanggiương mắt vểnh tai nghe, nói: – Được rồi, lần pháp sự cuối cùng này coi như hoàn thành tốt đẹp. Trước khi vết thương khỏi, Đặc Cần chỉ cần không nói chuyện, không ăn đồ mặn. Mỗi ngày trước khi đi ngủ thì khấn thầm lại một lần, sau khi vết thương lành lại ắt không sẽ khỏi! Mộc Ti cảm kích rơi nước mắt, liên tục chắp tay cảm ơn. Y lại lấy ra một túi hạt đậu vàng nặng trịch. Ngôn Tri Hà chân thực không khách khí nhận lấy nhét luôn vào ngực áo. Mộc Ti chắp tay thi lễ lui xuống. Hôm nay thành Tiết Diên Đà náo nhiệt hơn bất cứ lúc nào. Tin tức ngày mai phát binh đã truyền ra, rất nhiều chiến sĩ các bộ lạc nhân cơ hội cuối cùng này vào thành uống rượu tiêu khiển hoặc mua đồ dùng. Đám lái buôn biết chiến sĩ các bộ lạc tụ tập lại ngày mai sẽ phải rời khỏi, cũng đều đua nhau giảm giá bán hàng. Cho nên đầu đường cuối ngõ, đâu đâu cũng là người đi đường. Mục Hách Nguyệt kéo cánh tay Dương Phàm, như một con chim Sơn Ca vui vẻ, suốt dọc đường cứ ríu ra ríu rít nói không liên tục. Còn Dương Phàm chỉ cần giữ nụ cười Mona Lisa là được, đến cả một cái động tác tay cũng không cần làm. Mục Hách Nguyệt mua một đống đồ ngổn ngang, bao gồm một ít đồ trang sức nữ trang. Thực ra những thứ nữ trang bán trên thị trường này đều là hàng hóa làm kém, là thứ những gia đình chăn nuôi bình thường sử dụng. Vị tiểu công chúa của bộ lạc Mục A Cáp này sinh ra trong giàu sang, đương nhiên không thèm để ý rồi. Nàng chỉ mua cho vui mà thôi. Phía trước doanh trướng của Mộc Ti có mấy con tuấn mã chạy tới như bay, mấy chiến sĩ bảo vệ doanh trại lập tức giơ vũ khí ra, hét to: – Đứng lại! Cao Xá Kê vừa ghìm cương ngựa, cao giọng hỏi: – Mộc Ti Đặc Cần có ở đây không? Ta phụng mệnh Mục Ân Đại Diệp Hộ đến! Binh lính bảo vệ doanh trại nói: – Đặc Cần của chúng tôi...đưa mấy huynh đệ bị thương đi trị thương rồi. Bây giờ không ở trong doanh trại, không biết Đại Diệp Hộ có gì chỉ bảo? Cao Xá Kê nói: – Như vậy à, thế phó tướng có ở đây không? Ta có tin quân tình quan trọng! Tên quan binh bảo vệ doanh trại đó nhìn nhìn mấy người bọn họ, liền thu giáo về. Một người trong đó nói với Cao Xá Kê: – Bảo người của nguơi đợi ở ngoài, ngươi đi theo ta! Cao Xá Kê xoay người xuống ngựa, theo tên sĩ tốt đó đi vào đại doanh. Vị phó tướng Đồ Ma của Mộc Ti đã bị bắn chết khi bị người của bộ lạc A Sử Đức tập kích. Tạm thời Mộc Ti ủy nhiệm cho một phó tướng khác. Cao Xá Kê gặp được tên phó tướng này, rút từ trong ngực ra cây lệnh tiễn có khảm hồng ngọc, hai tay dang lên nói: – Đại Diệp Hộ phân phó, ngày mai lúc mặt trời mọc đại quân xuất phát! Cao Xá Kê giao lệnh tiễn cho tên phó tướng của Mộc Ti, rồi nói lại kế hoạch một cách tỉ mỉ, sau đó cáo từ. Tên phó tướng mới lên nhậm chức, thực sự làm hết phận sự, lập tức dặn bảo, ba quân chuẩn bị xuất binh. Về phần các chiến sĩ tàn tật, hắn cũng không cần xin chỉ thị của Mộc Ti, cứ bỏ lại đây đợi người nhà đến đón là được rồi. Mà đây cũng là thông lệ. Trên đường cái, Dương Phàm và Mục Hách Nguyệt dắt tay nhau đi, hệt như một đôi tình nhân, Thiên Ái Nô bí mật đi theo, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Cô luôn theo đuôi Dương Phàm, đương nhiên biết tên Mộc Ti này thực ra là hắn. Trên thực tế cô chưa từng thấy bộ dạng của Mộc Ti, nên căn bản không biết Dương Phàm bây giờ đang giả mạo một người khác. Người con gái thảo nguyên bên cạnh Dương Phàm rất rực rỡ, rất đáng yêu. nhưng điều làm nàng hoang mang chính là Dương Phàm không thể đi cả nghìn dặm xa xôi tới đây là để nói chuyện yêu đương với một thiếu nữ của bộ lạc thảo nguyên. Thiếu nữ này là ai? Hắn tiếp cận có mục đích gì? Tại sao Dương Phàm có thể tự do ra vào doanh trại Đột Quyết? Thân phận hiện giờ của hắn là gì? Trong chuyện này nhất định có rất nhiều rất nhiều bí mật, Thiên Ái Nô rất muốn làm rõ những bí mật đó. Lúc này, Mộc Ti rời khỏi nhà Đại Vu, lên xe, thảnh thơi chạy trên con đường này... – A! Ngươi mau xem, cái ngạch trụy này có đẹp không? Mục Hách Nguyệt đột nhiên phát hiện một ít nữ trang ở một sạp hàng nhỏ, trong đó có một cái ngạch trụy hổ phách. Dưới ánh mặt trời, nó tỏa sáng rực rỡ, Mục Hách Nguyệt mừng rỡ cầm lên, tung tăng đi về phía Dương Phàm nói. Dương Phàm vẫn trước sau như một trưng ra nụ cười Mona Lisa. Mục Hách Nguyệt lườm hắn một cái, nũng nịu nói: – Ta muốn huynh mua cho ta! Dương Phàm tiếp tục mỉm cười. Một tên thuộc hạ bên cạnh nhanh chóng bỏ tiền ra mua chiếc ngạch trụy này. Mục Hách Nguyệt tháo chiếc mũ thỏ ấm áp xuống, cài chiếc ngạch trụy lên, nghiêng nghiêng đầu về phía Dương Phàm nói: – Có đẹp không? Gương mặt xinh đẹp, nước da màu lúa mạch, đôi mắt to rạng rỡ, bờ môi hồng cộng thêm viên hổ phách hình giọt nước rủ xuống trước trán khiến cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại càng thêm kiều mị. Dương Phàm cũng phải thừa nhận, nàng quả là một cô gái thảo nguyên rất xinh đẹp . Mục Hách Nguyệt nhận ra ý tứ tán thưởng và khen ngợi trong mắt tình lang, thì vô cùng mừng rỡ, nháy mắt tình tứ với Dương Phàm. Mục Hách Nguyệt đang định lại làm nũng, thì trong mắt Dương Phàm bất chợt lóe lên một tia sáng. Hắn bước tới nắm lấy cổ tay Mục Hách Nguyệt, quay người đi về phía cỗ xe bò. Gần như cùng lúc Dương Phàm xoay người , Mộc Ti ngồi trong một chiếc xe bò cũng đang đi tới trên đường phố. Ánh mắt của y vừa rời khỏi một sạp bán da cáo nhỏ, nhìn về phía bên này. – Huynh làm cái gì thế? Người ta còn chưa mua đủ mà! Mục Hách Nguyệt khó chịu khi bị Dương Phàm lôi lên xe. Dương Phàm ra hiệu cho thuộc hạ lập tức chạy xe, rồi buông rèm xuống. Mục Hách Nguyệt ngồi cạnh quan sát hành động của hắn, bỗng ngộ ra đôi điều, một chút không hài lòng bỗng biến thành một chút xấu hổ ngượng ngùng. Nàng che cái miệng nhỏ nhắn cười rộ lên hai tiếng, thật lả lơi, thật quyến rũ, thân thiết nói: – Sao vậy, đột nhiên thấy bộ dạng người ta rất trêu người đúng không? Hì hì, đáng tiếc, huynh bây giờ chẳng làm được gì cả. Lông mày của nàng cong lên khiến cho ánh mắt như đang cười. Trongmắt nàng có chút gì đó ám muội như tơ như sợi, hiển nhiên đã ăn trái cấm cùng Mộc Ti rồi. Chỉ là Dương Phàm đột nhiên thấy Mộc Ti, sợ hết hồn, đành phải nhanh chóng đưa nàng lên xe. Nhìn vẻ mặt lúc này của nàng, biết rằng nàng hiểu lầm, nhưng đâm lao phải theo lao. Hắn bèn cười híp mắt nhéo một cái lên cái má bầu bĩnh mềm mại của nàng. Mục Hách Nguyệt liếc mắt nhìn Dương Phàm, đôi mắt to quyến rũ bỗng nhiên ướt át như sắp chảy nước ra. Nàng giương đôi mắt to mọng nước đó nhìn Dương Phàm, nũng nịu nói: – Huynh đi lần này, nhanh nhất cũng phải hai ba tháng mới quay về. Thời gian dài như vậy, huynh sẽ nhớ ta chứ? Dương Phàm nghe hoàn toàn không hiểu, nhưng trông ánh mắt của nàng cũng biết là lời biện hộ, liền vuốt vuốt mấy cái mái tóc mềm mại của nàng, giả như lời đáp ôn tồn. Còn tay kia hắn khẽ vén rèm thành một khe nhỏ, định xem tình hình bên ngoài một chút. Khi nhìn qua khe hở đó ra ngoài, Dương Phàm nhất thời hoảng sợ, vội vàng buông rèm xuống. Hóa ra xe của Mộc Ti đang dần dần chạy ngang với xe xủa hắn. Xe của Mộc Ti không có vải che, nên Dương Phàm vén một khe hở nhỏ vừa đủ nhìn thấy bộ dạng của Mộc Ti. Mục Hách Nguyệt nhìn động tác của Dương Phàm, con ngươi khẽ chuyển động, nét mặt bỗng xuất hiện một vẻ xấu hổ. Nàng đập nhẹ lên vai Dương Phàm một cái, gắt giọng: – Đồ xấu xa! Dương Phàm quay đầu lại, không hiểu cô gái nhỏ này đang ăn nhầm cái gì, sao đột nhiên lại vẻ xuân đầy mặt thế này? Mục Hách Nguyệt hết sức ngượng ngùng, khẽ cắn đôi môi hồng tươi đẹp, nói một cách thân mật: – Người còn không nhúc nhích được, vậy mà vẫn còn có ý nghĩ gian xảo.Hừ...niệm tình huynh sắp xuất chinh, ta sẽ cho huynh thoải mái một chút.Nhưng chỉ một lần này thôi, lần sau không được thế nữa nha. Dương Phàm chẳng biết nói gì, tiếp tục mỉm cười với nàng. Ánh mắt Mục Hách Nguyệt bỗng chốc trở nên mơ màng, hai má xinh đẹp ửng đỏ, liếc nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ. Nàng khẽ lè cái lưỡi nhỏ, duyên dáng khẽ liếm cánh môi trên, rồi cúi người nhào vào lòng Dương Phàm, đưa tay tháo đai lưng của hắn... Dương Phàm cả người cứng đơ lại, hắn có thể phản kháng sao? Nếu như nàng xấu hổ và giận dữ nhảy xuống xe thì lập tức sẽ phát hiện ra Mộc Ti. Vậy thì cả kế hoạch của hắn, sẽ hoàn toàn thất bại, thậm chí đến việc có thể sống sót rời khỏi Tiết Diên Đà thành hay không cũng trở thành vấn đề. Chính trong lúc sợ hãi này, một cảm giác mềm nhẵn nóng ẩm liên tục dâng lên trong tim. Hai tay Dương Phàm đang chống xuống tấm đệm da dê ngay tức khắc nắm chặt lại. ... " két...két...tâm" Hai chiếc xe bò song song đi tới, một chiếc vén rèm, một chiếc buông rèm. Đường đi không bằng phẳng cho lắm, khiến cho cả hai chiếc xe đều chòng chành đôi chút. Mà chiếc xe buông rèm dường như rung động càng thường xuyên hơn một chút. Thiên Ái Nô cưỡi lạc đà theo sát hai phía sau hai chiếc xe, cứ như đang ngủ mơ. Sau khi nàng trông thấy Mộc Ti rồi lại nhìn lên chiếc xe của Dương Phàm. Nàng đã nhìn thấy Mộc Ti, trong khoảnh khắc đó, nàng còn tưởng Dương Phàm tinh thông pháp thuật, đột nhiên lại từ chiếc xe bò phía trước xuất hiện ở chiếc xe bò phía sau. Thiên Ái Nô đi theo họ suốt dọc đường, dòng suy nghĩ hỗn loạn cuối cùng cũng dần dần thông suốt. Cuối cùng nàng cũng đã nghĩ ra điểm mấu chốt trong chuyện này. Chả trách Dương Phàm có thể dễ dàng qua lại với người Đột Quyết quyền quý, có thể tùy ý ra vào doanh trại của họ. Vậy tên Dương Phàm xuất hiện sau chắc chắn là một quý tộc Đột Quyết, còn hắn đang lợi dụng tướng mạo giống Mộc Ti độc nhất vô nhị của mình để giả mạo y! Đây là chủ ý của Thẩm Mộc sao? Bọn họ muốn làm gì? Bỗng nhiên Thiên Ái Nô lại nhớ ra thiếu nữ thảo nguyên nghiễm nhiên trở thành một đôi tình nhân với Dương Phàm. Thiếu nữ đó là tình nhân của Dương Phàm hay là tình nhân của "Dương Phàm"? Chẳng lẽ người ta lại...nhận nhầm tình lang? Không thể chứ, cho dù Dương Phàm có giống người kia, nhưng giọng nói dù sao cũng khác. Hơn nữa, hắn là người Nam Dương, có hiểu được tiếng Đột Quyết không? Thiên Ái Nô vừa đi mà trong đầu đầy những dấu hỏi. Chương 255: Không thể ngồi nhìn Khi người đánh xe cho Dương Phàm và thị vệ tả hữu nhìn thấy Mộc Ti, rốt cuộc cũng biết tại sao hắn vội vàng lên xe. Bọn họ cố giữ bình tĩnh. Hai chiếc xe của cứ thế đi song song nhau với nhau. Khi đến con hẻm dài, bọn họ mới đi chậm lại, nhường cho xe của Mộc Ti đi trước. Hai chiếc xe bò một trước một sau loạng choạng chạy nhanh về phía doanh trại Mộc Ti, nhưng khoảng cách giữa hai xe ngày càng xa. Thiên Ái Nô cũng bước chậm lại. Nàng cảm thấy mấu chốt của vấn đề nhất định đều tập trung ở Dương Phàm, cứ theo hắn thì sẽ có thể tìm được Thẩm Mộc, tiếp đó phát hiện ra bí mật của bọn họ. Từ xa nàng nhìn thấy chiếc xe đó dừng lại, sau đó thiếu nữ Đột Quyết đó bước xuống xe. Ngay sau đó Dương Phàm cũng xuống theo. Hai người đứng ở đó có vẻ như còn nói vài câu gì đó. Một tên thị vệ dắt một con ngựa đến, người thiếu nữ Đột Quyết kia quay người lên ngựa chạy về phía bên này. Thiên Ái Nô vội vàng tránh sang ven đường. Khi con ngựa kia chạy đến chỗ gần, Thiên Ái Nô ngẩng đầu nhìn thật nhanh, chỉ thấy thiếu nữ Đột Quyết ngồi trên ngựa có một khuôn mặt xinh đẹp thấp thoáng dưới vòng lông cáo trắng ... Ở phía trước, Dương Phàm lại leo lên xe. Nhưng lúc này chiếc xe không tiếp tục lăn về phía trước, mà lại chầm chậm quẹo sang một ngã ba, Thiên Ái Nô bám theo với một khoảng cách rất xa, ẩn mình trong đám người đi lại không ngớt trên đường phố. Đi bộ một gần một nửa canh giờ, nàng mới phát hiện xe đó dừng lại trước cửa một ngôi nhà. Thiên Ái Nô quay trở ra mua đại mấy thứ đồ của một tiểu thương gần đấy, nhân tiện hỏi thăm một chút tình hình gia đình kia. Người bán hàng rong đó cho biết, đó là nhà Đại vu soái Đức Duy Ân. Trong nhà Đức Duy Ân, bọn Trương Nghĩa và Cao Xá Kê đều có mặt. Vừa thấy Dương Phàm tới, bọn họ nhao nhao vây lên phía trước. Trương Nghĩa giơ ngón tay cái lên, nói: – Nhị lang à, ngoài tam ca của ta, Trương Nghĩa này chưa phục một ai.. Nhưng với chuyện lần này ta thật sự tâm phục khẩu phục ngươi. Ha ha ha, trong khi tỉnh bơ như không, vậy mà cả Đột Quyết đều bị ngươi đùa bỡn trên lòng bàn tay! Dương Phàm bật cười ha hả, mất tự nhiên xách đai lưng, ho khan một tiếng, nói: – Chuyện này còn chưa kết thúc. Bây giờ mới là thời khắc quan trọng nhất của chúng ta, nhất định phải vô cùng cẩn thận, không được để thất bại trong gang tấc! Dương Phàm vừa nói, vừa gỡ dải băng vải quấn trên cổ xuống, nói với Trương Nghĩa: – Ngày mai ngươi phải chịu trách nhiệm đưa người của chúng ta rời khỏi đây, trở về Lũng Hữu! Trương Nghĩa há miệng nói: – Không thành vấn đề! Chỉ cần rời khỏi đây, ta sẽ chắc chắn trở về. Dương Phàm lại nói: – Người thông thuộc đường đi lối lại ở đây là ai? Trương Nghĩa kéo tên đóng giả quan đại thần Ngôn Tri Hà: – Ừ, hắn được đấy. Đường xá bên Đột Quyết này hắn rất rõ! Dương Phàm nói: – Được, vậy ngươi ở lại, cùng đi với ta. Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn! Lát nữa các ngươi hãy chuẩn bị tốt ngựa , nước uống, đồ ăn dùng trên đường đi. Tối nay chúng ta ở lại đây, đợi đến khi đại quân của bọn họ xuất phát, sau khi đảm bảo không có sai sót gì, chúng ta sẽ lập tức lên đường đến Bạch Đình trước để cảnh báo! Ngôn Tri Hà, Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn gật gật đầu. mọi người lập tức tản đi. Thiên Ái Nô nấp trong bóng tối, trước sau không thấy Dương Phàm đi ra, cứ canh ở gần đó. Nàng tin rằng cho dù Dương Phàm đang có mưu đồ gì đi chăng nữa thì thời khắc sáng tỏ mọi điều cũng sắp tới rồi. Bởi vì tin người Đột Quyết sắp phát binh nàng cũng đã nghe nói rồi. ... Bình minh ngày hôm sau, các bộ lạc đều trở nên nhộn nhịp. Do hai tộc của A Sử Đức và A Sử Na trước đây có phân tranh, nên tất cả các bộ lạc đều chia thành ba nhóm. Những bộ lạc trung thành với A Sử Đức và trung thành với A Sử Na lũ lượt trú đóng cùng nhau thể hiện rõ lập trường của mình. Những bộ lạc trung lập khác tập trung ở chỗ thứ ba, nên các bộ lạc trung lập phải chạy tới tập hợp cùng với bọn họ. Sáng sớm, bộ lạc A Sử Đức và A Sử Na đã bắt đầu nhổ trại, chuẩn bị khởi hành. Các bộ lạc phụ thuộc bọn họ cũng tháo dỡ lều trướng, xua đuổi dê bò, tập hợp đội ngũ, chuẩn bị kiểm duyệt xuất phát. Khu vực các bộ lạc trung lập còn dậy sớm hơn bọn họ. Một số bộ lạc từ sáng sớm đã bắt đầu hành động, dỡ bỏ toàn bộ doanh trại, xếp lều trướng lên xe, xua đuổi bò dê đi tập hợp. Những bộ lạc trung lập này lần lượt được phân cho Chu Đồ, Mục Ân và Mộc Ti. Trong thành, Mộc Ti cũng tập hợp toàn bộ các tướng sĩ còn có thể tác chiến rời khỏi thành Tiết Diên Đà dưới sự bảo hộ của một đội quân nghìn người do Mục Ân phái đếnmà đi vội về phía doanh địa của Mục Ân. Mặt trời lên cao, đám lều trướng liên miên không hết của các bộ lạc trung lập đã biến mất. Trên cánh đồng tuyết chỉ còn lại một đống bừa bãi. Hầu hết các bộ lạc đã rời đi, vài tên kị sĩ thúc ngựa chạy tới, chỉ thấy trên thảo nguyên còn thưa thớt vài ba bộ lạc đang tháo dỡ dở lều trướng. Tên kị binh tới thúc giục, hùng hổ nói: – Này! Các ngươi là người của bộ lạc nào vậy, sao chậm thế! Một tên thuộc hạ người Đột Quyết của Trương Nghĩa nghênh đón, cười chân thành nói: – Chúng tôi là người của tộc Khả Tát. Sắp xong rồi, sắp xong rồi! Bộ lạc có cái tên này nói chính là tên của bộ lạc vừa nhổ trại rời đi không lậu. -Hừ! các ngươi nhanh lên một chút, còn phải đi cho kịp bọn dê bò. Các ngươi còn định lần mần đến lúc nào, Đại Diệp Hộ đang đợi điểm binh kia kìa! Tên kị binh kia khiển trách vài câu, lại vội đi đến một bộ lạc dỡ trại chậm khác. Người của Trương Nghĩa chậm rãi xếp xe, đồng thời xem chừng động tĩnh của các bộ lạc khác. Khi bộ lạc cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong xuôi, vội vã rời đi, bọn họ cũng đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng sửa lại hành trang. Bọn họ cũng xuất phát, nhưng phương hường không phải tới chỗ của A Sử Đức cũng không phải là chỗ của A Sử Na, mà nhanh chóng rời đi theo hướng ngược lại... Ở trong thành, đoàn người của Dương Phàm cũng đã bắt đầu chuẩn bị. Bọn họ chuẩn bị một chiếc xe kéo, với bánh xe cao lớn gần bằng vai người. Thứ công cụ thảo nguyên này có tốc độ rất nhanh, bền chắc. Sở dĩ Dương Phàm phải chuẩn bị thêm một cỗ xe nữa ngoài ngựa ra vì bọn họ phải đi trước đại quân Đột Quyết, đến Bạch Đình để cảnh báo. Quân đội Đột Quyết chia làm hai đường. Trong đó, một cánh qua Duyên Di Nga xuyên theo sườn đông sa mạc đi xuống, cánh quân này là Mục Ân và Mộc Ti. Một cánh quân khác do Chu Đồ chỉ huy, đường hành quân của y xuyên qua giữa sa mạc, hai sườn đều là sa mạc mờ mịt. Bất kể đi con đường nào, Dương Phàm đều phải đi qua vùng đất dài không người. Nguồn nước cũng vô cùng ít, nếu muốn đi qua nhất định phải chuẩn bị thật chu đáo thức ăn và nước. Sáng sớm, Hùng Khai Sơn đã rời thành đi dò xét động tĩnh. Đợi sau khi đại quân Đột Quyết tập hợp xong, xuất phát, Hùng Khai Sơn lập tức thúc ngựa trở về thành báo tin. Đám người của Dương Phàm liền lập tức xuất phát. Theo kế hoạch đã vạch ra, bọn họ dùng khoái mã chạy vòng qua trước đại quân Đột Quyết, sau đó cấp tốc tiến lên, tới Bạch Đình trước, thông báo tin tức đại quân Đột Quyết cho quân phòng thủ. Bọn họ đơn giản gọn nhẹ, tổng cộng không quá sáu bảy người, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với cả đại đội người ngựa. Chỉ cần có thể đến Bạch Đình trước được khoảng bốn năm ngày, quân phòng thủ sẽ có thể kịp thời cảnh giới tốt. Cả quân phòng thủ Lương Châu sẽ có thể nhanh chóng tới chi viện, thậm chí ở kinh thành cũng có thể nhanh chóng có được tin tức. Hệ thống đốt lửa hiệu đưa tin của quân Đường thật sự vô cùng mau lẹ. Khi bọn Dương Phàm cưỡi ngựa, đẩy vội cỗ xe kia đến cổng thành, vừa đúng lúc thủ lĩnh bộ lạc Tiết Diên Đà Bạt Dã Cổ cũng dẫn người trở về thành. Sáng sớm Bạt Dã Cổ đi tiễn Chu Đồ, Mục Ân và Mộc Ti. Sau khi tiễn ba người đi, Bạt Dã Cổ dẫn người quay về thành. Bạt Dã Cổ là một lão già đã ngoài sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng nhưng tinh thần lại vô cùng minh mẫn. Lão có một khuôn mặt đen hồng hào, đôi mắt sáng quắc có thần, dáng dấp thô to, vô cùng cường tráng. Gió sớm rất lạnh, Bạt Dã Cổ ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa. Khi lão đi vào thành, người của Dương Phàm liền tự giác lui vào bên đường, định đợi sau khi họ đi qua sẽ lại xuất thành. Không ngờ một kị sĩ đi sau cùng trong đội của Bạt Dã Cổ nhìn trước ngó sau, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên người Cao Xá Kê. Tên vệ sĩ này tên là Cổ A. Cổ A không chỉ gặp qua Cao Xá Kê một lần. Khi trước Cao Xá Kê cùng Dương Phàm đến phủ Bạt Dã Cổ bái kiến Mục Ân, mỗi lần Dương Phàm đều cải trang, không cho người khác nhìn thấy dung mạo thật của mình. Nhưng Cao Xá Kê lại hoàn toàn không phải làm như vậy. Nhất là khi mỗi lần Dương Phàm đến gặp Mục Ân, Cao Xá Kê đều canh ngoài cửa trướng nên gặp người của Bạt Dã Cổ quả thực không ít. Những người đó đa số toàn là thị vệ bên cạnh Mục Ân, đã cùng Mục Ân xuất phát. Nhưng người đương nhiệm cảnh vệ lúc đó vẫn còn thân binh của Bạt Dã Cổ. A Cổ là một tên thị vệ phụ trách lên lạc giữa Bạt Dã Cổ và Mục Ân, cũng chính là một trong những người đã gặp qua Cao Xá Kê. Lần này xuất thành, Dương Phàm vẫn cúi đầu ngậm miệng như cũ, vô cùng cẩn thận. Nhưng hắn lại không ngờ tới việc người khác nhận ra Cao Xá Kê. -Ai! Ngươi không phải...người hầu cận của Mộc Ti Đặc Cần sao? A Cổ ngồi yên trên yên ngựa, cười ha ha nhìn Cao Xá Kê: – Ngươi là người thân cận nhất của Mộc Ti Đặc Cần, sao không cùng xuất chinh với Đặc Cần? A Cổ vừa nói, vừa đảo qua trang phục viễn hành của bọn họ, lại nhìn cỗ xe kéo kia. Trong mắt nhất thời xuất hiện chút nghi ngờ. Y trầm giọng hỏi: – Trên xe chứa gì vậy? Các người định đi đâu? A Cổ hoàn toàn không nghi ngờ bọn họ là người Đường, lại nghi ngờ bọn họ cuỗm tiền tài định trốn lính. Dương Phàm đưa tay kéo mũ xuống, tiến đến bên Ngôn Tri Hà, thấp giọng nói: – Hắn nói cái gì vậy? Ngôn Tri Hà khẽ giải thích lại với Dương Phàm vài câu. khiến cho hắn cảm thấy căng thẳng. Lúc này, A Cổ đã lên giọng triệu tập: – Này! Các huynh đệ, lại đây một chút! : Không thể ngồi nhìn Hai người thúc ngựa mở đường máu thoát khỏi vòng vây. Cả hai bỏ chạy trối chế, nhưng không chạy trốn theo theo hướng của đám người Cao Xá Kê. Còn chưa thoát khỏi quân địch. Dương Phàm không thể dẫn kẻ thù theo họ được. Thấy hai người tháo chạy, những tên lính Đột Quyết trong lúc hỗn chiến đã biết sự dũng mãnh của hai người không dám cậy thế đông người nữa, liền nhao nhao lấy cung, bắn về phía hai người. tên bay tứ tung bên cạnh hai người. Thiên Ái Nô ngoặt tay ra sau lấy đao hộ thân, gạt tên. Dương Phàm thấy hai người một ngựa, tốc độ không nhanh, tên lại bay tứ tung bên người, có thể bị trúng tên nên trong lòng âm thầm lo âu. Thiên Ái Nô ngồi phía sau bỗng nhiên kêu lên: - Chạy sang bên kia. Chạy vào cụm cồn cát đi. Thoát khỏi bọn chúng trước rồi tính tiếp! Lúc này, cô không cần che giấu âm thanh của mình nữa. Dương Phàm nghe thấy âm thanh quen thuộc của người con gái, không khỏi kinh ngạc, nói: - A Nô? Ngươi là A Nô sao? - Vèo! Lại một mũi tên nữa bay trượt qua vai. Thiên Ái Nô dùng cùi chỏ huých hắn một cái, tức giận nói: - Còn không mau đi! Dương Phàm không rảnh hỏi lại, lập tức thúc ngựa phi về phía cồn cát. Lúc này một đoàn người ngựa được Bạt Dã Cổ điều đến cũng đã đuổi tới nơi. Từ xa nhìn thấy hai người bọn họ và đám truy binh lao về phía cồn cát, lập tức bám theo. Bảy tám tên lính Đột Quyết đuổi theo vào trong cồn cát. Những còn cát liên miên có hiệu quả che dấu rất tốt, cung tên của bọn chúng chả có tác dụng gì khi ở địa hình này. Đám lính Đột Quyết đeo cung tên lên, rút trường đao ra, nhìn bốn phía, đột nhiên có tên chỉ về phía trước, kêu lớn: - Ở đằng kia! Cả bọn nghe tiếng nhìn theo, chỉ nhìn thấy bóng ngựa trong nháy mắt đã biến mất bên dưới những đụn cát, liền lập tức thúc ngựa đuổi theo. - Lại biến đâu mất rồi? Mấy tên lính Đột Quyết đứng trên đụn cát nhìn khắp nơi. Bất ngờ đất cát bên cạnh bỗng rung chuyển rồi một đám đất cát bay tung tóe, tạt vào đầu vào mặt bọn chúng, bám theo sau là hai ánh đao sáng trắng. Dương Phàm và Thiên Ái Nô tự vùi mình trong cát, đột nhiên vùng dậy. Hai tên tiểu tốt Đột Quyết không kịp đề phòng kêu lên rơi xuống ngựa. Hai người lập tức phi thân lên ngựa. - Giết! Hai người cùng đồng thanh, thúc ngựa lao về phía trước.Trên cồn cát, ánh đao lóe lên liên tục. Một tên lính Đột Quyết bị chém bay đao, vội vàng ngửa người ngã xuống ngựa mới thoát được sự nguy hiểm chết người. Y vội vàng lăn xuống đụn cát, chật vật đứng lên. Chỉ thấy đồng bọn còn có một tên trên ngựa, một tay giơ đao, một tay che cổ họng. Người đó lung lay mấy cái, rồi đột nhiên úp mặt xuống cát, trượt xuống. Máu từ cổ họng chảy ra ùng ục. Tên lính Đột Quyết kia dùng cả chân cả tay mà bò đi, thò tay giật lấy thanh đao còn đang được nắm chặt trong tay tên đồng bọn đã chết. Y thật cẩn thận bò lên cồn cát, chỉ thấy thây phơi khắp nơi, xa xa có hai người cưỡi hai con chiến mã vừa mới đi còn chưa quá một đụn cát. Y nhìn nhìn một vùng tàn thi mà sợ tới mức hồn bay phách lạc. Quay đầu nhìn, y chỉ thấy một vùng bụi bay mù mịt của đám truy binh, đang hùng hổ lao về hướng này... - A Nô, sao ngươi lại ở đây? Trên vùng cồn cát, Dương Phàm thở hổn hển kinh ngạc nhìn bộ dạng gái giả trai của Thiên Ái Nô. Thiên Ái Nô đang cặm cụi kiểm tra đám đồ trong cái túi trên lưng ngựa. Sau khi kiểm tra hết lượt, Thiên Ái Nô quay người đi tới, nói: - Trong túi bọn họ không có nhiều nước và thức ăn. Chúng ta không thể ở lâu trong sa mạc được, một khi có gió bão hay trời âm u, chúng ta sẽ dễ bị mất phương hướng. Chưa đi ra được chúng ta đã chết đói chết khát ở đây rồi. Dương Phàm chỉ chỉ môi của nàng nói: -Râu của ngươi! Hai chòm râu của Thiên Ái Nô đã bị rơi mất một nửa trong khi đánh nhau, chỉ còn lại có một nửa dính trên môi. Thiên Ái Nô đưa tay lột luôn nửa phần râu còn lại, trừng mắt nhìn Dương Phàm: - Ngươi có nghe thấy ta nói không? Dương Phàm nói: - LCái tên Khương công tử đó phái cô đến giám sát Thẩm Mộc sao? Thiên Ái Nô hừ một tiếng không trả lời. Dương Phàm nở một nụ cười, hạ giọng nói: - Ta không ngờ cô lại có thể ở đây. A Nô! Cô ra tay cứu ta, ta...rất là... Thiên Ái Nô cướp lời của hắn, nói: - Ngươi đã cứu ta, ta chỉ biết có ơn đền ơn thôi, không cần nói cái đó nữa. Chúng ta phải tranh thủ lúc còn mặt trời, còn có thể nhận ra phương hướng, mà nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không một khi bị lạc trong sa mạc thì rất rắc rối. . Hiểu biết của Dương Phàm về sa mạc còn thua xa Thiên Ái Nô, nên hoàn toàn không nghiêm túc như thái độ nàng. Hắn chỉ cười cười, bước lên mấy bước, cầm cương ngựa lên, nói: - Được, vậy thì bây giờ chúng ta sẽ... Vừa mới nói tới đây, nụ cười của Dương Phàm đã cứng lại trên mặt. Hắn trầm mặc một chút, hít một hơi thật dài, quay đầu nói với Thiên Ái Nô: - Chỉ sợ...chúng ta không thể không tiếp tục trốn sâu vào trong sa mạc. - Sao thế? Thiên Ái Nô nhìn theo ánh mắt của hắn, lập tức ngẩn ngơ trong chốc lát, liền vội vã lao về phía một con ngựa khác, lớn tiếng nói: - Chúng ta đi! Xa xa, một đội quân kị sĩ do ngựa và lạc đà hợp thành đã xuất hiện trên mấy dải sa mạc. Đó không phải là đoàn thương nhân trong sa mạc, trên lưng lạc đà không có hòm hàng hóa. Mỗi tên kị binh cầm một thanh đao, đó là những chiến sĩ mà Bạt Dã Cổ phái đến tìm hai người. Khí hậu sa mạc giống như khuôn mặt em bé, thay đổi khôn lường. Chạng vạng tối hôm đó gió lớn nổi lên, gió to cuốn cát vàng bay đầy trời,biến cả một vùng trời đất thành một vùng hỗn độn. Hai người dùng khăn che kín mặt để chắn cát, vội vàng đi trong vùng mù mịt hỗn độn ấy. Trận bão cát này đã giúp ích cho bọn họ. Đám truy binh của Bạt Dã Cổ hoàn toàn mất đi mục tiêu truy tìm. Tuy nhiên bọn họ cũng rơi vào tình trạng mất phương hướng trong sa mạc, đâu đâu cũng là những cồn cát giống nhau, không thể làm vật quan sát được. Cho dù ai có thông thạo tình hình sa mạc đến mấy, cũng phải nhờ đến sự trợ giúp của ngoại vật, không thể chỉ dựa vào hai con mắt thịt để phân biệt ra đông tây nam bắc. Màn đêm dày đặc, gió vẫn còn thổi. Dương Phàm và Thiên Ái Nô nghỉ ngơi sau một cồn cát. Tuy Dương Phàm ở dải đất thảo nguyên đại mạc hơn hai tháng, nhưng hắn rất ít khi đi vào vùng sa mạc không người. Thi thoảng hắn chỉ đi vào vùng đất ven sa mạc, cũng có người kinh nghiệm dẫn đường phong phú sắp xếp hết thảy. Trong quân còn mang đủ thức ăn và nước uống, vì thế căn bản không biết cái sa mạc này đáng sợ thế nào. Hai con người trên cùng một con đường trốn tránh truy binh, lại chống đỡ với bão cát, khi đi đến đây đã vô cùng mệt mỏi. Hai con ngựa cướp được là ngựa của thị vệ Bạt Dã Cổ. Bọn chúng theo Bạt Dã Cổ ra ngoài tiễn biệt đại quân, nên trong túi của tên thị vệ này vốn chẳng có gì cả, không có đủ nước uống và thức ăn, lại cũng không có túi ngủ dã ngoại. Dương Phàm mệt mỏi rất muốn ngủ. Nhưng đêm ở sa mạc thật sự là quá lạnh, áo choàng da trên người hắn đông cứng lại, dường như biến thành một bộ giáp sắt nặng nề. Nếu nằm trên mặt đất, e la trời chưa sáng thì hắn đã biến thành một cái xác đông cứng rồi. Vì vậy mà mặc dù buồn ngủ hắn chỉ có thể ôm cổ ngựa, dựa vào cổ ngựa đứng ngủ gật như ngựa. Cái lạnh cóng đã đánh thức Dương Phàm đang nửa ngủ nửa mê. Khi hắn tỉnh dậy thì phát hiệnThiên Ái Nô không ngủ, nàng ngẩn ngơ đứng trong thung lũng cát, ngẩng đầu nhìn trận bão cát mờ mịt không dứt. Tuy màn đêm dày đặc nhìn không rõ hình dáng, nhưng từ cái bóng lưng cô tịch kia, Dương Phàm có thể cảm nhận được nỗi lo lắng vô cùng trong lòng nàng. Dương Phàm đứng lên, phủi lớp cát dày dày rơi trên người, cất bước đi qua đó. Cảnh tượng này hắn chưa từng thấy bao giờ. Bốn bên là những cồn cát trập trùng cao đến hơn mười trượng, gió thổi qua trên những cồn cát, phát ra những âm thanh ghê rợn như tiếng sói. Nhưng phần dưới chân được những cồn cát này bao bọc lại rất yên tĩnh không có một chút gió nào. Dương Phàm ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời đêm mờ mịt, đang chuyển động trên đầu hắn. Thực ra đó hoàn toàn không phải là bầu trời đêm, mà là những trận cuồng phong cuốn theo cát sỏi lướt qua trên đỉnh những cồn cát. Dương Phàm kéo khăn che mặt xuống, khẽ hỏi: - Sao vậy? Thiên Ái Nô cúi đầu mà nói: - Thời tiết rất gay, ta lo rằng sáng mai sẽ không có mặt trời. Dương Phàm nghe ra trong giọng của nàng mang theo một nỗi lo lắng vô cùng và rất sợ hãi. Hắn hơi cảm thấy khỏ hiểu . Một người con gái giỏi võ công, dám đơn thương độc mã theo dấu bọn họ đến tận Đột Quyết, lại dám động thủ giết người trong thành Tiết Diên Đà đột nhiên lại trở nên sợ sệt như vậy. Hắn nhíu mày, phản đối: - Chúng ta vào sa mạc chỉ có một ngày đường thôi đúng không? Cho dù không có thức ăn nước uống, cùng lắm chúng ta rút lui về theo đường cũ. Một ngày không ăn không uống cũng không chết đói được, huống hồ chúng ta còn có hai túi rượu và một ít thịt khô. Thiên Ái Nô khẽ lắc đầu, lo lắng nói: - Ngươi không hiểu về sa mạc. Nếu gió không ngừng lại, nếu chúng ta không nhìn thấy mặt trời và sao, chúng ta có thể sẽ bị lạc trong sa mạc này... Thiên Ái Nô chậm rãi xoay người lại, giải thích với Dương Phàm: - Trong sa mạc, hướng gió không cố định. Với gió to như thế này, một vài cồn cát có thể thay đổi hình dạng. Nếu chúng ta không có cái gì có thể xác định được phương hướng, thì đến cả đường vào chúng ta cũng không tìm được. Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút, chỉ chỉ phía sau nói: - Ta nhớ là chúng ta từ phía này tới. Ngày mai chúng ta sẽ cứ theo hướng đó mà trở ra không được sao? Thiên Ái Nô cúi đầu nói: - Cứ theo hướng đó? Đó chỉ là cái cứ theo hướng đó mà ngươi nghĩ thôi. Ngươi căn bản không biết đường ngươi đi có phải đường thẳng hay không. Có thể ngươi đi cả ngày trời, đến khi, sức tàn lực kiệt, ngươi lại quay về chỗ này. Dương Phàm vỗ vỗ trán, như có chút hiểu được mà nói: - Ồ...cái này gọi là "quỷ đánh đường"? Thiên Ái Nô không nói gì, chỉ lặng lẽ xoay người, yếu ớt nói: - Trên con lạc đà của ta, vốn có mang theo rất nhiều đồ ăn. Dương Phàm nghe đến đây, nhìn bộ dạng lo âu bất an của nàng, đột nhiên nhớ lại tuổi thơ bi thảm mà nàng đã kể với mình. Một đứa bé gái mồ gầy trơ xương, hành tẩu trong vùng đồng không mông quạnh đầy xác người chết đói. Nàng từng bị người thân vứt bỏ, trở thành mồi của lũ sói, chó hoang cùng với lũ dân chạy nạn khác.