Đạo Phong quay đầu nhìn hắn, chậm rãi nói: "Người khác không nhận ra ngươi, ta thì nhận ra được, ngươi là một con Bạch Biên Bức Tinh từ thời thượng cổ hồng hoang, nghe Lão Tử giảng kinh đắc đạo, tu luyện ngàn năm, đã làm không ít chuyện ác tại nhân gian, ỷ vào một thân tu vi, chạy thoát khỏi thiên kiếp mà thôi."
Hoàng y đạo nhân bị hắn vạch trần thân phận, đột nhiên biến sắc, trầm giọng nói: "Ngươi muốn thế thiên hành đạo sao?"
"Ngươi làm chuyện ác, cũng chả liên quan gì đến ta."
Đạo Phong chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói.
Hoàng y đạo nhân bật cười ha hả.
"Nói vậy, ngươi tới để đoạt nội đan?"
Đạo Phong không thèm để ý đến hắn, thăn hình chợt loé, bất ngờ vọt tới, cây thuý trúc trong tay, đánh về phía Lăng Vũ Hiên.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, trực tiếp xuất thủ.
Lăng Vũ Hiên vội vàng rút Đả Thần Tiên, dán ba tấm linh phù, vung lên chặn đòn công kích.
Đả Thần Tiên lập tức tỏa ra mấy đạo kim quang, bao trùm lấy Đạo Phong.
Đạo Phong nhẹ nhàng phất tay áo, dễ dàng hóa giải, thúy trúc hóa thành một đạo thanh quang, đột nhiên tăng tốc, đánh thẳng vào mặt Lăng Vũ Hiên.
Lăng Vũ Hiên kinh hãi, không ngờ thanh quang dĩ nhiên xuyên qua linh lực của Đả Thần Tiên, còn định làm phép nhưng đã không kịp nữa rồi, thời khắc quan trọng, một chuỗi tràng hạt bay tới, vây lấy thúy trúc, tạm thời ngăn chặn, Lăng Vũ Hiên hoảng hốt né tránh.
"Đạo Phong, ngươi khinh người quá đó!"
Liễu Như Nhứ dứt lời, cao giọng niệm chú, tràng hạt chuyển động, linh lực trào ra, tràn lên thúy trúc.
Đạo Phong vứt thúy trúc qua một bên, tung người nhảy lên phía trước, một tay ôm eo Liễu Như Nhứ, kéo cô ta vào lòng mình.
"Buông cô ấy ra!"
Hai tên đệ tử Côn Luân ở gần đó, theo bản năng tay huy động pháp khí, vọt tới.
Đạo Phong một tay ôm Liễu Như Nhứ, một tay nâng lên, ngón giữa gập lại, kết thành thủ ấn, nhẹ nhàng né tránh pháp khí, liên tiếp đập hai cái vào đầu bọn họ, tiếp theo chỉ thấy hai người ngã lăn ra đất, thất khiếu chảy máu.
Đạo Phong xoay người, bay lên trên cây.
Lăng Vũ Hiên lúc này mới phục hồi tinh thần, phi thân đuổi theo.
Đạo Phong giơ cao tay lên, từ bên trong tay áo phóng ra một đạo khí tức, bỗng nhiên bùng nổ, biến thành một mặt quỷ, nhe nanh giương múa vuốt đánh về phía Lăng Vũ Hiên.
Lăng Vũ Hiên vung roi đập một cái, đánh nát mặt quỷ, nhìn lại thì thấy, Đạo Phong đã phi thân trở lại, ngồi trên ngọn cây, đặt Liễu Như Nhứ lên đùi mình, tư thế thân mật, tựa như một cặp tình nhân.
Liễu Như Nhứ không hề vùng vẫy, hiển nhiên đã bị Đạo Phong hạ cấm chế nào đó, không thể nhúc nhích, chỉ biết bất lực rơi lệ, nhìn về phía Lăng Vũ Hiên.
Lăng Vũ Hiên là người thông minh, Liễu Như Nhứ trong tay Đạo Phong giống như con tin, lúc nào cũng có thể hạ sát thủ, vì thế không dám manh động, nghiến răng nghiến lợi nhìn Đạo Phong hét lên: "Đạo Phong, vừa rồi ta không phòng bị, có gan thì đánh nhau với ta, bắt một nữ nhân thì có bản lĩnh gì!"
Đạo Phong thần thái nhàn nhã, không thèm để ý tới.
"A, Trương sư huynh, Lưu sư huynh!"
Một tên đệ tử Côn Luân sụp xuống bên cạnh hai người vừa bị Đạo Phong đập vào đầu, kiểm tra rồi một lượt, thất thanh nói: "Không có hơi thở, hồn phách cũng không thấy đâu!"
Nghĩ một chút, chợt kinh hãi kêu lên: "Hồn phách tám phần đã bị tên đạo tặc này đánh vào Lục đạo luân hồi!"
Mọi người quay mặt nhìn nhau, khiếp sợ không thôi.
Chỉ đối mặt trong chớp mắt, tùy tiện xuất thủ, đã đập chết hai pháp sư pháp lực không tồi, hồn phách bị đánh vào Lục đạo luân hồi, còn đánh lui thiên tài Đạo môn Lăng Vũ Hiên, dễ dàng bắt đi người bên cạnh hắn.
Thực lực này... thật sự là chưa từng thấy qua.
"Đệch..."
Tiểu Mã đặt một tay lên vai Diệp Thiếu Dương, để sát vào tai nói: "Tiểu Diệp Tử, ta vẫn luôn cho rằng ngươi là thiên hạ vô địch, xem ra ta đã sai rồi, sư huynh này của ngươi... quá là biến thái mà!"
Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc hắn một cái.
Đạo Phong nhìn Lăng Vũ Hiên, nói: "Ngươi thả quỷ phó của hắn ra trước đi."
Lăng Vũ Hiên đảo mắt, liền nói: "Quỷ phó của hắn mất tích, thì có liên quan gì đến ta!"
"Ngươi không thả, ta sẽ giết cô ta."
Đạo Phong không hề nói nhảm, một tay đặt lên đầu Liễu Như Nhứ.
Lăng Vũ Hiên sắc mặt không đổi, trầm mặc một chút, nói: "Thật sự không có trên người ta."
Đạo Phong cười khẩy "Ngươi không dám nói ra, là vì đang có mọi người ở đây, một khi thừa nhận, danh dự sẽ biến thành rác, từ nay về sau chẳng còn mặt mũi nào tung hoành Đạo môn, thế nên mới tình nguyện hy sinh nữ nhân của mình sao?"
Liễu Như Nhứ nghe được lời này, ánh mắt phức tạp nhìn Lăng Vũ Hiên.
Diệp Thiếu Dương thầm thở dài, nói: "Lăng Vũ Hiên, dù ngươi có tội ác đầy mình, cùng lắm cũng chỉ là một ác nhân, nhưng ngươi vì thanh danh, đến nữ nhân của mình cũng không màng, ngươi căn bản... không xứng làm người! Nếu ngươi thừa nhận, mau chóng thả Tuyết Kỳ ra, xử sự như một nam nhân, ta sẽ đánh với ngươi một trận đàng hoàng!"
Trong lúc nhất thời, mọi người đều quay sang chăm chú nhìn Lăng Vũ Hiên, vẻ mặt hoài nghi, đến mấy vị tông sư đang làm phép cũng dựng lỗ tai lên nghe.
Hoàng y đạo nhân khóe miệng mang theo ý cười khinh bỉ, yên lặng xem trò hay, kéo dài thời gian.
Lăng Vũ Hiên thấy mọi người đang chằm chằm nhìn mình, âm thầm hít sâu một hơi, nói: "Ta không biết ngươi đang nói gì."
Từ trong mắt Liễu Như Nhứ, nháy mắt hiện vẻ thất vọng, nước mắt trào ra.
Đạo Phong dùng ngón tay nhấn vào giữa ấn đường của Liễu Như Nhứ, âm thầm phát lực, nhẹ nhàng nói: "Ta không muốn ngươi chết, nhưng đáng tiếc... vì một nam nhân như vậy, có đáng giá sao?"
Cảm nhận được tử vong đang cận kề, Liễu Như Nhứ đột nhiên khóc lớn.
"Là ta làm, là ta đã bắt nữ quỷ kia, đã lén giấu trên người Lăng Vũ Hiên, mọi chuyện hắn hoàn toàn không biết! Là ta làm!"
Lời vừa nói ra, toàn bộ người ở đây ồ lên, mấy vị tông sư cũng liên tục lắc đầu thở dài.
Tuy Liễu Như Nhứ có lòng bao che Lăng Vũ Hiên, nhưng trong lúc tình thế cấp bách đã tìm một cớ không đủ bao biện: mới rồi hai người luôn hành động cùng nhau, nếu nói Tuyết Kỳ là do một mình cô ta bắt, sau đó lén giấu trên người Lăng Vũ Hiên, muốn lừa gạt con nít ba tuổi cũng không thể nào lừa được.
"Liễu Như Nhứ, bần ni không muốn nhiều lời!"
Định Trần sư thái cố gắng kìm nén phẫn nộ, lạnh lùng nói,"Ngươi lập tức rời đơn đi, mọi việc ngươi làm, không có bất kỳ liên hệ nào tới Phổ Đà Sơn chúng ta!"
Rời đơn, trong Phật môn có ý chính là trục xuất khỏi sư môn, là hình phạt nặng nhất rồi, Định Trần sư thái rất khó xử, lại cảm thấy hổ thẹn, nên mới xử phạt nặng như vậy.
Vẻ mặt của Lăng Vũ Hiên, chớp mắt đã biến đổi một cách ngoạn mục, nhìn quanh trái phải, lướt qua từng cặp mắt ngập tràn sự khinh thường, đến cả lũ tiểu đệ cũng sợ bị liên luỵ, im lặng né tránh.
"Không sai, quỷ phó của ngươi là do ta bắt."
Chuyện đã đến thế này, nếu không thừa nhận e rằng sẽ khiến cho mọi người càng thêm căm phẫn.
"Quỷ phó kia của hắn, chân thân chính là Thiên La Dạ Xoa, ta thân là pháp sư, đương nhiên có trách nhiệm bắt lấy nó, đưa xuống Âm Ty, lúc trước không nói ra, quả thực vì nhẫn để làm đại sự, tránh động thủ cùng hắn, ảnh hưởng đến việc phong yêu, phá hỏng đại sự."
Lăng Vũ Hiên nhìn ra xung quanh, nói,"Diệp Thiếu Dương thu Thiên La Dạ Xoa làm quỷ phó, chính là phạm giới luật, xin các vị tông chủ chủ trì công đạo."
Trương Vô Sinh nghe xong, nhịn không được cười thành tiếng, nói: "Một con vốn là ác quỷ Thiên La Dạ Xoa lại có lòng tốt mà dám đi cứu vớt mấy chục cô nhi, xin hỏi Lăng thiên sư đã cứu được mấy người?"
Thích Tín Vô niệm một câu Phật hiệu: "Ngã Phật từ bi, bất luận là thai sinh, noãn sinh, thấp sinh, hoá sinh, chúng sinh nếu hướng thiện, đều có thể thành Phật, đâu cần phải chấp mê với xuất thân chứ?"
Long Dương chân nhân hừ một tiếng: "Đừng nói bừa nữa, xin Lăng thiên sư mau chóng thả Thiên La Dạ Xoa ra, trả lại Diệp thiên sư, Lăng thiên sư nên suy xét vì đại cục."
Lời nói lúc trước dùng để khuyên Diệp Thiếu Dương, nay nói với Lăng Vũ Hiên.