Đạo Phong nhẹ nhàng lắc đầu: "Không biết. Tôi có thể nhận ra, lệ khí trong cơ thể hắn, là Quỷ Vương lưu lại ở trong cơ thể hắn, hiện tại trong cơ thể hắn, trừ linh hồn của chính hắn, còn phong ấn thần thức Quỷ Vương lưu lại, một khi lệ khí trong cơ thể hắn tích lũy đến trình độ nào đó, sẽ bùng nổ, luồng thần thức này cũng sẽ thức tỉnh, khống chế thân thể hắn, về phần sẽ làm ra chuyện gì, cô có thể tự suy nghĩ."
Trong đầu Nhuế Lãnh Ngọc lập tức xuất hiện vẻ mặt Diệp Thiếu Dương hai mắt đỏ bừng, tràn ngập tà tính, dùng sức lắc lắc đầu, hít thở cũng dồn dập hẳn lên nói: "Sẽ không đâu, Thiếu Dương vĩnh viễn sẽ không biến thành ác ma, tôi hiểu anh ấy, cũng tin tưởng anh ấy, anh sao có thể nói anh ấy là quỷ đồng chuyển thế, anh có chứng cớ sao?"
Đạo Phong xoay người, nhìn nàng, trong con ngươi màu lam lộ ra một sự trấn định, thong thả nói: "Cô nhớ kỹ, trên thế giới này, người không muốn để hắn phải nhận thương tổn nhất, là tôi, cho nên đừng một cái thái độ là tôi nhằm vào hắn."
Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ nhàng cười: "Hiện tại không phải, nhiều nhất, hai chúng ta là giống nhau."
Đạo Phong chưa phản đối quan điểm này, trả lời vấn đề trước đó của nàng: "Tiên thiên linh thể, lại có lệ khí cường đại ẩn núp ở trong cơ thể, cái này vốn đã là cực kỳ khác thường, quan trọng nhất là, từ trong lệ khí trên người hắn, tôi có thể cảm giác được khí tức của Quỷ Vương, tuyệt không sai."
Nhuế Lãnh Ngọc buột miệng: "Anh làm sao biết khí tức Quỷ Vương nên là mùi vị thế nào, anh từng gặp Quỷ Vương?"
"Tôi chỉ trả lời cô chuyện về Thiếu Dương, chuyện bản thân tôi, cô không có tư cách hỏi."
Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm bĩu môi, quả nhiên là đủ cao ngạo lạnh lùng.
"Cái nghi hoặc này, luôn quấy nhiễu ở trong lòng tôi, thẳng đến khi Vô Cực thiên sư nói ra bí mật quỷ đồng chuyển thế, tôi mới đột nhiên hiểu, Thiếu Dương là ai..."
"Đợi chút, tôi cảm thấy thân thế của anh cái gì đó, cũng là một điều bí ẩn, hơn nữa nhìn qua anh so với anh ấy càng tà tính hơn một chút, cho nên mọi người mới sẽ hoài nghi anh, thứ tôi nói thẳng, vì sao anh không phải quỷ đồng chuyển thế?"
Đạo Phong nhìn nàng, chậm rãi nói: "Bởi vì tôi biết, tôi là ai, tôi đã không phải, nhất định chính là hắn."
"Anh là ai?" Lời vừa ra khỏi miệng, Nhuế Lãnh Ngọc nhún vai: "Được rồi, anh coi như tôi chưa từng hỏi."
Đột nhiên biết được nhiều manh mối chân tướng như vậy, tâm tình Nhuế Lãnh Ngọc hiện tại rất loạn, cần sửa sang lại một phen, bằng không cũng không biết hỏi cái gì mới tốt, vì thế ngồi trước mộ bia, hoá vàng mã cho Thanh Vân Tử, Đạo Phong ở phía sau lẳng lặng nhìn nàng, cũng không nói chuyện.
Đốt xong một bó giấy, tâm tình Nhuế Lãnh Ngọc bình ổn, cũng sửa sang lại xong suy nghĩ, hỏi Đạo Phong: "Tôi hỏi cái vấn đề, anh đừng tức giận, trước đó mọi sự cố gắng của anh, đều là vì đối phó thiên kiếp, hiện tại anh biết Thiếu Dương là quỷ đồng, biết thiên kiếp nhất định sẽ ứng ở trên thân anh ấy, vì sao không sớm nhổ cỏ tận gốc..."
Sắc mặt Đạo Phong phát lạnh, đột nhiên vươn tay, nháy mắt bóp cổ Nhuế Lãnh Ngọc, đem nàng kéo đến trước mặt mình, từ trong mắt hắn, Nhuế Lãnh Ngọc thấy được một tia sát ý lạnh như băng.
"Cô đang nói cái gì, cô có tin tôi giết cô hay không!"
"Không tin, anh muốn giết tôi, Thiếu Dương liền không có vợ nữa." Sinh mệnh nguy cấp, Nhuế Lãnh Ngọc đành phải đem Diệp Thiếu Dương đẩy ra, tuy mình còn chưa làm xong chuẩn bị gả cho hắn.
Đạo Phong sửng sốt, lúc này mới buông nàng ra, lạnh lùng nói: "Vậy cô nói chuyện chú ý chút. Cô nhớ đây, cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, cho dù lấy tính mạng người cả thiên hạ đến làm tiền đặt cược, tôi cũng muốn bảo vệ hắn chu toàn! Hắn đối với tôi, quan trọng hơn nhiều so với cô tưởng tượng!"
"Vì sao, anh thích anh ấy?"
Ánh mắt Đạo Phong phát lạnh, Nhuế Lãnh Ngọc vội vàng xua tay: "Tôi thuận miệng nói, không phải thì thôi."
Đạo Phong nói: "Cho dù hắn là quỷ đồng chuyển thế, hắn dù sao cũng là trải qua luân hồi mà sinh, là người sống sờ sờ, khác với bất luận kẻ nào, chỉ là trong cơ thể có thêm một luồng thần thức Quỷ Vương, cô có thể lý giải là ký sinh thể, nếu thần thức này thức tỉnh, thân thể cùng linh hồn Thiếu Dương đều bị khống chế, trở thành con rối của Quỷ Vương."
Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu nói: "Cho nên chúng ta phải làm, chính là khiến luồng thần thức này đừng thức tỉnh, đừng bị Quỷ Vương đoạt xá."
"Cô làm như thế nào tôi không biết, tôi cần tăng mạnh thực lực, ở trước khi Thiếu Dương triệt để bạo tẩu, diệt xong Thái Âm sơn, chém xong Quỷ Vương."
Nhuế Lãnh Ngọc ngửa mặt nhìn hắn nói: "Cho nên, anh muốn tiếp tục thay Thiếu Dương gánh thân phận Quỷ Vương chuyển thế, hấp dẫn giới pháp thuật thù hận, thậm chí còn có âm ty, để khiến Thiếu Dương mau chóng trưởng thành."
"Không sai, bản thân hắn càng mạnh, cơ hội đấu tranh với thần thức Quỷ Vương cũng sẽ càng lớn."
"Hiểu rồi, cho nên sư phụ bảo anh nhẫn nhục gánh trọng trách, ngay cả danh tịch cũng không thể tiến vào Mao Sơn, sợ anh liên lụy Thiếu Dương và Mao Sơn, làm sự tình trở nên không thể vãn hồi nhỉ, dù sao Thiếu Dương là đệ nhất đệ tử giới pháp thuật, cho dù nhiều người không hài lòng với anh ấy nữa, nhưng ai cũng biết, anh ấy là hy vọng tương lai của giới pháp thuật, mà anh, chỉ có thể tiếp tục không được người ta lý giải, co đầu rút cổ ở Phong Chi Cốc, gánh ác danh quỷ đồng chuyển thế..."
"Cho nên, tôi là kỵ sĩ bóng đêm." Đạo Phong giơ một bàn tay, một mảng lửa màu đen cháy lên ở lòng bàn tay, giống như một u linh trong đêm tối, tà khí ngút trời.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thân hình cao lớn của hắn, lẩm bẩm: "Anh ấy là quang minh kỵ sĩ, anh là kỵ sĩ bóng đêm. Các anh đều mang sứ mệnh gian nan, giống nhau thực sự rất giỏi."
Đạo Phong ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên nói: "Tôi chỉ cần có bóng tối, vậy là đủ rồi."
Đám người Diệp Thiếu Dương ở lại trên Mao Sơn một tuần, trong khoảng thời gian này, Diệp Thiếu Dương cái gì cũng không quản không hỏi, mỗi ngày chỉ lật xem Mao Sơn điển tịch, ở cấm địa hậu sơn cùng tàng kinh các vượt qua thời gian.
Thật ra cũng không có gì để làm, thứ nhất là mượn cái này tĩnh tâm, thứ hai là hy vọng nhìn vật nhớ người, nhớ lại một phen những ngày tháng Thanh Vân Tử ở trên núi.
Buổi tối mỗi ngày, hắn đều sẽ đi trước mộ phần Thanh Vân Tử ngồi một lúc, Đạo Phong cũng sẽ đi.
Diệp Thiếu Dương mới đầu còn có thể hỏi hắn một số vấn đề liên quan tới bí ẩn, Đạo Phong chưa bao giờ muốn nhiều lời, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ đành từ bỏ hy vọng.
Tang lễ vừa chấm dứt được ngày thứ hai, Chanh Tử cùng Tiêu Dật Vân cùng nhau đến tế bái, thuận tiện mang đến cho Diệp Thiếu Dương một tin tức làm người ta thoải mái:
Âm ty đã quyết định đặc xá tội lỗi của Qua Qua, Tiểu Thanh... toàn bộ mọi người, Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Mỹ Hoa ba người quan phục nguyên chức, còn lại như Thất Bảo và Cục Than... một đám tiểu quỷ, đều cho thân phận quỷ sai cấp thấp, mọi người đều cần đến trong quân phục dịch nửa năm, lấy công chuộc tội, sau đó lại làm an bài...
"Tất cả cái này, đều là mặt mũi Thôi phủ quân, ta nói như vậy ngươi hiểu chứ." Tiêu Dật Vân đối với Diệp Thiếu Dương nháy mắt nói.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới chi tiết này, nói với lão Quách: "Lần trước đệ bảo huynh tìm tranh chữ của mấy danh gia, huynh tìm được chưa?"
"Mua mấy bức bút tích thực của cổ nhân, tốn mấy vạn tệ, đặt ở trong tủ bảo hiểm ngân hàng của ta."
"Trở về nhớ rõ đưa cho đệ, thôi, vẫn là huynh giúp đệ thiêu hủy đi."
"Thiêu hủy!" Lão Quách còn tưởng mình nghe lầm.