Chương 589: Ăn mừng

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thanh Tử 11-11-2023 13:18:04

Tiểu Mã buồn bực hỏi: "Hồn thổ là cái gì?" Diệp Thiếu Dương không thể làm gì khác hơn là giải thích cho cậu: Hồn thổ sinh ra do một số nguyên nhân đặc thù, giống như khi An Tĩnh Phong tự hủy thân mình, dương khí bên trong cơ thể sẽ theo thi du thấm vào trong đất. Bởi vì thi thể không còn, ngay cả tro cốt cũng không có, muốn lập mộ chôn thì không thể làm gì khác hơn là phải lấy đất tại nơi người đó tọa hóa, coi như là một loại ký thác. Tiểu Mã nghe xong, gãi đầu nói: "Nói như vậy thì cũng không cần lấy cái gì gọi là hồn thổ, hòa thượng không phải vốn có một câu thơ 'Bản lai vô nhất vật hà xử nhạ trần ai' (1) sao, còn đưa hồn thổ về làm gì?" (1) Bản lai vô nhất vật hà xử nhạ trần ai: Trích bài kệ của Lục Tổ Huệ Năng. Nguyên văn: Kệ Kiến Tánh - Bồ đề bổn vô thọ - Minh cảnh diệc phi đài – Bản lai vô nhất vật - Hà xứ nhạ trần ai? (Tạm dịch: Bồ đề đâu phải thọ - Minh cảnh có chi đài - Xưa nay không một vật - Nào chỗ vướng trần ai?) Diệp Thiếu Dương nói: "Đạo lý không sai, nhưng người Tứ Bảo mời tới không còn ở đây, ngay cả thi thể cũng không còn, cũng cần một chút chứng cứ chứ? Sư phụ và đồ đệ của Tứ Bảo nhất định sẽ kiểm tra một phen." Tiểu Mã chậm rãi gật đầu: "Cũng phải, người ta vốn không có liên quan, tự nhiên bây giờ chết, thi thể cũng không có, cũng cần có một chút chứng cứ..." Lời của Tiểu Mã làm cho hình ảnh An Tĩnh Phong miệng đầy dầu mỡ lúc ăn cùng với biểu hiện của ông lúc chiến đấu với đại quân Quỷ Mẫu chợt xuất hiện trước mắt Diệp Thiếu Dương. Lúc ông chết cũng chẳng có chút nghiêm chỉnh, nhưng cái chết của ông khiến lòng người xúc động. Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn về nơi xa, không suy nghĩ thêm những chuyện này. Hết thảy đều đã đọng lại trong lòng hắn, không nên nghĩ nhiều. "Đúng rồi, Thiếu Dương, có một tình huống quan trọng.". Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên nói: "Thời điểm Quỷ Mẫu chết, có một luồng tinh khí từ thân thể ả bay ra, đoán chừng đó có thể là nguyên thần của Tà Thần, lúc ấy chúng ta không còn đủ sức để đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn biến mất. Nguyên thần bất diệt, một ngày nào đó hắn có thể phục sinh." Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút, nói: "Nguyên thần bất diệt, trừ phi có một cơ duyên lớn, nếu không cũng không thể phục hồi, mà tu luyện lần nữa so với quá trình hình thành tà linh cũng không khác gì nhau, dù sao cũng không tìm được hắn, tương lai tính sau." Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu. Hàn huyên đơn giản một hồi, Diệp Thiếu Dương còn chưa có hồi phục tinh lực liền trở lại phòng bệnh ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đã chạng vạng, cả người thư thái hơn rất nhiều, để Tiểu Mã giúp mình ăn cơm, vẻ mặt Tiểu Mã khác thường, nói: "Cậu đừng có xuống giường nhiều, muốn ăn gì tôi đi mua cho." Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: "Tại sao?" Tiểu Mã chép miệng nhìn cửa sổ: "Tự cậu nhìn đi." Diệp Thiếu Dương nghi ngờ đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, trong hoa viên của bênh viện đứng đầy người, phần nhiều là thôn dân, lớn nhỏ đều có, Diệp Thiếu Dương liếc thấy cha con Diệp Quân cũng ở đó, lập tức ngẩn ra, quay đầu lại hỏi Tiểu Mã: "Bọn họ đều là tới thăm tôi?" "Chứ chẳng lẽ tới thăm tôi?" Diệp Thiếu Dương hoảng sợ ngồi lại trên giường: "Nhiều người như vậy?" "Cậu cứu mạng họ, tới thăm cậu một chút thì có vấn đề gì, vốn còn có nhiều người hơn, nhưng Diệp Bá khuyên bọn họ về trước, chỉ để lại một nhà một người." Tiểu Mã nói,"Nhưng bởi vì cậu chưa có tỉnh lại cho nên bọn họ không dám tới quấy rầy, bây giờ vẫn còn chờ ở đây, Diệp Bá kêu tôi chờ khi nào cậu tỉnh rồi hỏi cậu xem nên xử lý như thế nào." Mình không phải là minh tinh, lại để nhiều người đứng chờ mình như vậy, trong lòng có chút không được tự nhiên, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lúc, để Tiểu Mã đỡ mình xuống lầu gặp mặt mọi người. Rốt cuộc cũng đợi đến lúc Diệp Thiếu Dương xuất hiện, các hương thân (người cùng quê) vô cùng kích động, cùng nhau xông lên, bất kể quen hay không quen, lần lượt thân thiết hỏi thăm, bắt tay với hắn. Diệp Thiếu Dương nói mấy câu hàn huyên với bọn họ, khuyên bọn họ về nhà, bày tỏ thương thế của mình lành sẽ lập tức trở về. Đoàn người mặc dù muốn cùng hắn hỏi thăm nhưng biết đây là giai đoạn hắn dưỡng thương, không tiện quấy rầy, thấy hắn không sao cũng yên lòng, rối rít để lại trứng gà và quà tặng, sau đó rời đi. Diệp Thiếu Dương cố ý giữ cha con Diệp Quân lại, đến phòng bệnh nói chuyện. Người một nhà hàn huyên tán gẫu hồi lâu, Diệp Quân nói Diệp Thiếu Dương biết ông đã dọn dẹp xong căn phòng cho Diệp Thiếu Dương, chờ hắn xuất viện. "Thím hai con nói để con về sớm một chút cũng không sao, bà làm chút thức ăn ngon cho con." "Được, con xuất viện lập tức trở về nhà." Diệp Thiếu Dương để bọn họ về trước, vừa đúng lúc mang trứng gà và lễ vật của mọi người về theo, bày tỏ mình về nhà sẽ từ từ ăn, để Tiểu Mã xuống lầu giúp khuân đi. "Anh hai, chờ em trưởng thành sẽ theo anh học đạo thuật!". Trước khi đi, Diệp Tiểu Soái thần thái sáng láng nói. "Trước tiên em phải học cho giỏi đã, anh chờ em.". Diệp Thiếu Dương sờ sờ đầu của cậu, cười nói, tiễn bọn họ về xong, Diệp Thiếu Dương đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống các hương thân đang cùng nhau đi tới đầu đường, nghĩ tới những người này đều là vì đến thăm mình, mình cứu tính mạng bọn họ, mặc dù mình bắt quỷ cũng không phải vì lý do này, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn cảm thấy rất tự hào. Buổi tối hôm đó, Lão Quách, Uông Ngư trở về từ chợ Ẩn Tiên, Diệp Thiếu Dương cũng không có chuyện gì làm, theo thói quen bảo mọi người tổ chức liên hoan, làm một bữa tiệc chúc mừng. Trong bữa tiệc, mọi người cảm khái nói một câu: Tu La Quỷ Mẫu thật sự quá mạnh mẽ. "Ả tuy mạnh nhưng đã làm sai một chuyện...". Diệp Thiếu Dương nói: "Ả không nên thôn phệ Tà Thần, ả làm như vậy cho rằng mình sẽ cường đại hơn, kết quả là... Thời khắc mấu chốt bị Tà Thần cắn trả." Lão Quách trầm ngâm nói: "Nếu ả không thôn phệ Tà Thần mà lựa chọn hợp tác cùng hắn, trợ giúp hắn phục hồi tu vi, hai người liên thủ, chúng ta không phải sẽ thua sao?" Diệp Thiếu Dương cười nói: "Chuyện đã phát sinh thì không có nếu như." Tiểu Bạch và Chanh Tử là yêu tu thành hình người, có thể ăn nhậu uống rượu, không ngừng mời rượu Diệp Thiếu Dương, tu vi Chanh Tử hơi yếu, uống hai chén rượu đế đã say, hai lỗ tai hiện ra chân hình, nhọn giống như tai thỏ, nhìn qua rất đáng yêu, tuy thế cũng có chút quỷ dị. Chỉ có một mình Dưa Dưa là khác, ngồi nhìn đám người Diệp Thiếu Dương nâng cốc uống cạn, khinh bỉ thở dài nói: "Loài người ngu ngốc, ăn chơi cho lắm, mệt hết thân." Tiểu Mã nghe vậy, quay đầu cười với nó, chỉ vào Tiểu Bạch và Chanh Tử: "Hai cô ấy không phải là người mà cũng ăn nhậu, ta thấy ngươi ghen tỵ thì có!" "Tôi ghen tỵ cái quỷ.". Dưa Dưa dùng ánh mắt khi dễ liếc nhìn hai người Tiểu Bạch: "Tôi đã không muốn khinh bỉ bọn họ, cư nhiên lại học thói ăn nhậu của loài người, đồ sa đọa!" Vừa vặn bị Tiểu Bạch nghe thấy, cô mở miệng một cái, một con rắn đột nhiên từ đâu phóng tới chỗ Dưa Dưa. Dưa Dưa biết cô lợi hại, lập tức phóng lên vai Diệp Thiếu Dương, ôm cổ hắn nói: "Lão Đại cứu tôi!" Tiểu Bạch hừ một tiếng: "Nói như kiểu Lão Đại là của một mình ngươi, đó cũng là Lão Đại của ta nha." Diệp Thiếu Dương nhìn một quỷ một yêu, trong lòng buồn bực không dứt, rõ ràng mình thích độc lai độc vãng (2), tự nhiên ở đâu ra lại thêm mấy tùy tùng. (2) Độc lai độc vãng: Chiến đấu một mình