Diệp Thiếu Dương nói: "Rất lợi hại! Chúng ta lúc trước đối phó với Phùng Tâm Vũ, cùng Thất bà bà, tuy rằng lợi hại, nhưng đều là vì đang bị khóa bởi trận pháp, lúc quyết đấu dựa vào trận pháp chi lực, còn kẻ này, chủ động tìm tới ta, như vậy làm sao mà đánh.
Ta dựa vào tiên lực của thần tượng, mới có thể cùng nó lưỡng bại câu thương, Mao Sơn thuật duy nhất am hiểu bày trận. kẻ này nếu là cùng Hồ Uy hợp tác, phiền toái liền lớn, hơn nữa còn có tiểu quỷ nứt đầu, đạ mấu, ta tuyệt đối phải chết không thể nghi ngờ. Phiền toái nhất chính là, ta đến bây giờ vẫn chưa rõ, nó rốt cuộc là cái thứ gì."
"Biết thì thế nào? Rất quan trọng à?"
"Đương nhiên quan trọng! Bất luận là loại sinh vật hồn thể nào, đều có nhược điểm, quỷ có nhược điểm của quỷ, yêu có nhược điểm của yêu, tà linh cũng vậy, chỉ cần biết rằng nó là sinh ra từ cái gì, cũng có thể tìm được biện pháp khắc chế, mấu chốt thứ này không phải quỷ, không phải yêu, không phải thi, cũng không phải tà linh."
"Không phải quỷ, không phải yêu, . . Vậy có phải là âm sinh quỷ tử giống như ngươi từng nói hay chăng?"
Diệp thiếu dương lắc đầu : " Cũng không phải loại đó. Cho nên mới vô cùng rắc rối."
Tạ Vũ Tình nghĩ một hồi, nói : " Chi bằng bây giờ ngươi nghĩ cách đối phó với tiểu quỷ nứt đầu trước, sau đó đối phó với lần lượt từng tên một."
Diệp Thiếu Dương liếc xéo nàng, nói : " Ngươi nói nghe dễ như ăn kẹo ấy, cơ bản là hiện tại ta chưa biết nó ở tại nơi nào, làm sao tìm đến được?"
Trang Vũ Ninh xen vào, nói : " Đúng rồi, chúng ta có thể nhờ thêm vị pháp sư kia giúp sức. . . Có điều, hắn liệu có phải là đồng lõa với hồ uy chăng?"
"Ngươi nói Tứ Bảo pháp sư hả ?" Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát, lẩm bẩm một mình: " Thật kỳ lạ, Hôm nay lúc ta gặp hắn, hắn biển hiện cứ như là lần đầu tiên gặp ta vậy, trên thực tế, Chúng ta lúc trước đã từng gặp nhau. . . Hắn tại sao lại muốn làm như thế ?"
Tạ Vũ Tình nói: "Chỉ có một loại khả năng, hắn không muốn để cho người khác biết là các ngươi có quen biết nhau."
Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động,"Ý ngươi là, Hồ Uy? Vì sao?"
Tạ Vũ Tình còn muốn nói tiếp thì tiếng chuông điện thoại của Diệp Thiếu Dương vang lên, hắn mở ra xem, trong lòng bỗng nhiên có chút giật mình: Vẫn là dãy số lạ kia, vội vàng click mở tin nhắn, chỉ có một câu: tiểu quỷ nứt đầu, bệnh viện tâm thần thanh sơn.
Diệp Thiếu Dương ngây người, vội vàng bấm gọi sang dãy số bên kia, kết qua bên kia không có tín hiệu.
"bệnh viện tâm thần Thanh sơn? Có ý gì?" Tạ Vũ Tình đi lên nhìn thoáng qua, đột nhiên "À" một tiếng,"Bệnh viện tâm thần ở phía tây bắc Thạch Thành, chẳng lẽ, xác chết nứt đầu, ở nơi đó?"
Sẽ không trùng hợp như thế đi? Nghĩ đến cái gì là có thông tin về cái đó? Diệp Thiếu Dương lập tức vẽ một lá bùa truy tung phù, ném ra ngoài, bay ra ngoài cửa sổ.
Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại, nhờ phù lực của truy tung phù, tìm kiếm xung quanh hết một lượt, không phát hiện ra cái gì khả nghi, có thể thấy biệt thự không có bị ai theo dõi.
Có lẽ chỉ là trùng hợp, người này biết chính mình sẽ trước tiên muốn tiêu diệt tiểu quỷ nứt đầu, cho nên mới nhắn tin nhắn đến nhắc nhở? Diệp Thiếu Dương giật mình, đối với Tạ Vũ Tình nói: "Ngươi có thể giúp ta đi điều tra một chút được không?"
"Chuyện này. . . Điều tra từ đâu bây giờ? Kiểm tra tất cả các các nơi trong bệnh viện à?"
"Không phải kiểm tra bên trong," Diệp Thiếu Dương nói,"xác chết của tiểu quỷ nứt đầu, không có khả năng luôn luôn đặt ở bệnh viện tâm thần, tám phần là cùng với những người ở nơi đó có quan hệ."
Tạ Vũ Tình tỉnh ngộ, nói: "Ta đây liền đi điều tra, bệnh viện tâm thần thanh sơn có hay không phát sinh sự kiện kỳ lạ nào không!"
"Đúng rồi, còn có hồ sơ người bệnh." Diệp Thiếu Dương nghĩ một lát bổ sung nói,"Có lẽ cũng có thể tìm được điểm đáng ngờ."
"ừm, vậy còn ngươi, hiện tại ngươi muốn làm gì?" Tạ Vũ Tình đứng dậy, nói. Diệp Thiếu Dương nhìn đến Thất bảo đang nằm trong lòng Trang Vũ Ninh, nói : "Ta còn có việc chưa giải quyết xong, ngươi cứ đi trước đi. Có tin tức gì báo lại cho ta là được."
Sau khi Tạ Vũ Tình rời đi, Thất Bảo, Trang Vũ Ninh, Cha nàng đều hướng mắt nhìn đến Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương thở dài, nhìn chằm chằm vào Trang Vũ Ninh, nói : " Ngươi đã chuẩn bị mọi thứ cho nó chưa?"
Trang Vũ Ninh ngơ ngác, theo bản năng ôm chặt lấy Thất Bảo, nói: " Nó là con trai ta, Bây giờ nó đã về lại bên ta, ta nhất đinh phải nuôi dưỡng nó."
"Tuyệt đối không thể được!" . Trang Thái nói chắc như đinh đóng cột : " Con là người, nó là quỷ, con không thể nuôi nó được"
Trang Vũ Ninh nói : " Cha à, mọi chuyện trước đây cha cũng đã biết, nó là một con quỷ lương thiện, không hại con đâu. Hơn nữa con và nó đã sống cùng nhau một khoảng thời gian, rất có tình cảm với nhau" .
Trang Thái nhất thời không nói nên lời, đưa ánh mắt về phía Diệp Thiếu Dương như muốn xin giúp đỡ. Diệp Thiếu Dương im lăng, trong lòng thầm nghĩ, ông là cha cô ta còn không nói nổi, ta làm sao mà nói được, tôi cũng đâu có phải con rể ông.
"Về chuyện này. . . Không đợi Diệp Thiếu Dương mở lời đã bị Trang Vũ Ninh cướp lời nói trước, nàng nói với biểu hiện kiên quyết : " Thiếu Dương ca, ta biết huynh muốn khuyên nhủ ta, nhưng mà lúc trước huynh cũng đã tìm lại tiểu quỷ cho Oánh Oánh, sau đó còn để cô ấy nuôi nó, cho nên ta muốn hỏi huynh một câu : " Thất Bảo có thể sống tại nhân gian hay không ? đừng nói dối" Cái này. . . đúng là Có thể. Nó đã bị độ hóa lệ khí, chỉ cần có con búp bê Kuman Thong để trú ngụ, hơn nữa cũng đã nhận chủ, đúng ra. . . cũng không cần đưa đi âm ti."
Diệp Thiếu Dương ỉu xìu đáp.
Loại Kuman Thong này đối với người sống cũng là vô hại, tuy nhiên trên thực tế nếu có báo cáo đến địa phủ mà nó không làm gì xấu thì cũng không có ai đến bắt.
Dù sao loại tiểu quỷ này do số lượng nhiều, nên tốt nhất vẫn nên là ngoan ngoãn chính tu thì sẽ không sao, hơn nữa một khi bị truy bắt sẽ khiến chúng sợ hãi mà bỏ trốn, dễ hướng theo con đường tà tu, biến thành ác quỷ.
Cũng có nhiều trường hợp như thế đã xảy ra trước đây, nên âm ti cũng không làm lớn, dĩ hòa vi quý, cho phép một số thứ nằm ngoài quy tắc. Diệp Thiếu Dương cũng là không nỡ lừa dối nàng.
Trang Vũ Ninh nghe xong gật đầu, nói : " Nếu vậy thì tốt rồi, Thiếu Dương ca, huynh đừng khuyên ta, ta nhất định phải nuôi dưỡng Thất Bảo ".
Thất Bảo nghe nàng nói vậy gương mặt thập phần vui sướng.
Trang thái sốt ruột hướng Diệp Thiếu Dương, nói : " Diệp Tiên Sinh. . ."
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nghĩ hồi lâu, sau đó nói với Trang Vũ Ninh : " Ta đem tiểu quỷ trả lại cho Trung Oánh là vì cả hai cha con họ đều không phản đối chuyện đó, như vậy ta không còn gì để nói. Nhưng ngươi là bạn ta, dù sao ta cũng phải khuyên ngươi, ngươi nếu nhất quyết muốn nuôi nó, sau này nhất định sẽ nhiều phiền toái."
Trang Vũ Ninh ngơ ngác, hỏi : " có gì mà ảnh hưởng? , Nó sẽ không làm hại ta, Ta cũng đau có đòi hỏi gì quá đáng. Ta sẽ nuôi nó bên cạnh ta giống như con của ta."
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng : " coi nó như con? Ngươi ôm nó còn không được, làm sao nuôi nó? Ngươi hơn nữa còn chưa có kết hôn, ta hỏi ngươi, sau này ngươi lấy chồng, ngươi làm sao ăn nói với chồng ngươi về chuyện của Thất Bảo ? . ngươi có chắc hắn sẽ chấp nhận ở chung cả đời với một con tiểu quỷ hay không ? nếu đến lúc hai người có xích mích, Thất Bảo sử dụng quỷ lực để làm hại chồng ngươi thì sao ? ngươi có thể lường trước hết thảy mọi chuyện không ?"
Trang Vũ Ninh cảm thấy hơi khó xử, biết hắn nói có lý, chính nàng là nhất thời kích động, những chuyện này nàng cũng không hề muốn, nàng nhìn thoáng qua Thất Bảo đang bế trên tay, cắn răng một cái, nói : Vậy thì ta sẽ không có bạn trai nữa! ."