Diệp Thiếu Dương đem linh phù cuốn lại, vặn thành hình tim đèn, bôi ở phía trên chút dầu cá nhám, làm chất đốt, để tránh cho mọi người chưa thổi xong, linh phù đã thiêu trụi, sau khi chuẩn bị xong thì đưa cho Tiểu Mã.
Tiểu Mã tiếp nhận, đưa lên miệng, thổi một cái, trên linh phù lóe lên một điểm hồng quang, một ngọn lửa màu u lam bùng cháy lên.
"Khà khà, tôi đã nói tôi không có gì mà," Tiểu Mã nhảy cỡn lên,"Này, tôi không có vấn đề gì đúng không?"
"Không sao, kế tiếp."
"Muội tới đây." Diệp Tiểu Manh nói rồi nhận lấy linh phù, linh phù ở trong tay cô, ngọn lửa lập tức dập tắt, sau đó Diệp Tiểu Manh đưa lên miệng nhẹ nhàng thổi một cái, linh phù lần thứ hai sáng lên.
Diệp Tiểu Manh hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, đem linh phù giao cho cha mình, cõi lòng đầy mong đợi nhìn ông ta.
Trong góc phòng, Nhuế Lãnh Ngọc lập tức dời cây súng lục từ trên người Diệp Tiểu Manh, nhắm ngay Diệp bá.
"Áp lực thật lớn." Diệp bá thoáng nhìn họng súng đen ngòm, cười cười, tiếp đó thổi một hơi, linh phù cũng sáng.
Sau đó đến phiên Vương Thanh Phong.
Vương Thanh Phong cười nói: "Tôi cũng phải thử sao?"
"Xin lỗi, ngày đó ông cũng có ở đây," Diệp Thiếu Dương nói,"Nên loại bỏ một tý hoài nghi cũng tốt."
"Được rồi, tuân thủ quy tắc." Hai tay Vương đại thiện nhân cầm lấy phần dưới linh phù, thổi một hơi, linh phù cũng sáng.
Chỉ còn lại có Tưởng Kiến Hoa.
Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người hắn, sắc mặt căng thẳng nhìn hắn. Dù sao dựa theo cách nói của Diệp Thiếu Dương, tại đây nhất định là sẽ có một Tà Thần, nếu mấy người phía trước đều không phải, hiển nhiên Tưởng Kiến Hoa là nghi điểm lớn nhất.
Hắn cũng không chối từ, tiếp nhận linh phù từ trong tay Vương đại thiện nhân, đặt ở trên miệng thổi một cái, linh phù. . . Cũng sáng lên.
Làm sao lại. . . như vậy?
Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn mấy người trước mặt, lẽ nào, ý nghĩ của mình có chỗ thiếu sót sao?
"Ha ha, Tiểu Diệp tử, suy luận của cậu sai rồi, ở đây không có Tà Thần." Tiểu Mã thả lỏng, vỗ vỗ ngực,"Vừa nãy rõ là hồi hộp chết tôi rồi, vạn nhất Tà Thần đang ở giữa chúng ta, mọi người đều rất là quen thuộc, làm sao có thể hạ thủ được chứ."
Diệp Tiểu Manh cau mày nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Thế nhưng, lần phân tích này của Thiếu Dương ca rất có lý."
"Dù có phân tích hợp lý, cũng không nhất định là sẽ đúng, rất nhiều chuyện, đều là tồn tại tình cờ." Tưởng Kiến Hoa nói,"Tôi làm trinh sát hình sự, loại chuyện như vậy tôi thấy rất nhiều."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: "Đúng vậy, bất cứ chuyện gì cũng đều có trường hợp ngoại lệ, xem ra là tôi đã trách oan mọi người, xin lỗi các vị."
"Không sao không sao," Vương Thanh Phong khoát tay, cười đùa nói,"Như này càng tốt hơn, vậy thì chúng ta càng có sự đoàn kết, sau này cũng sẽ không có ai nghi ngờ ai nữa, tới tới tới, ngồi xuống ăn đi."
Sau khi ngồi xuống, Diệp Thiếu Dương từ trong túi lấy ra mấy đồng tiền Ngũ đế, dùng dây đỏ xỏ xuyên qua lỗ giữa đồng tiên, tiếp đó buộc chặt nhiều lần, chỉ chốc lát đã làm thành mấy cái, chia ra đưa cho từng người, nói:
"Vì sau này Tà Thần không có cách nào khác hóa thân thành từng người trong số chúng ta, xin mọi người đeo cái này vào, bên trong tiền Ngũ đế ta có lưu lại ấn ký, không có cách nào ngụy tạo, vạn nhất có tình huống gì, chỉ cần thấy được cái này, tôi liền có thể kết luận các người là người một nhà."
"Vật này được lắm!" Tiểu Mã là người đầu tiên đem dây đỏ đeo vào cổ.
Cha con Diệp Tiểu Manh cũng lập tức đeo lên.
Diệp Thiếu Dương thấy Vương Thanh Phong có chút chần chờ, biết ông ta là thổ hào, không quá quen thuộc vật này, cười nói: "Vương lão bản yên tâm, thứ này tuy là không phải bảo bối gì, nhưng cũng coi như là một món pháp khí trừ tà, so với dây chuyền đã khai quang còn có hiệu quả hơn, ông đeo nó lên chỉ có lợi không có hại."
Vương Thanh Phong vừa nghe hắn nói như vậy, cũng chỉ đành đeo lên. Tiếp đó Tưởng Kiến Hoa cũng đeo lên.
Diệp Thiếu Dương lại ném cho lão Quách một cái,"Huynh pháp lực thấp, có khả năng bị nhập thân, đeo lên đi." Sau đó liếc mắt nhìn Nhuế Lãnh Ngọc cùng Uông Ngư.
Uông Ngư lập tức khoát tay nói: "Đừng cho ta, đưa ta đeo còn không bằng để chính ngươi đeo đi."
Diệp Thiếu Dương cười cười, xoay người thu lại dây tơ hồng quấn ở trên cửa cùng trường đinh, thét to gọi nhân viên đến đây mang thức ăn lên.
Vương Thanh Phong nhiệt tình kêu mọi người ngồi xuống, mở một chai rượu ngon, mọi người cùng nhau ăn uống.
Giữa tiệc Vương Thanh Phong dẫn chủ đề, nói tới phong thuỷ, lão Quách biết ông ta là thổ hào, cố ý nói chậm rãi, Vương Thanh Phong chăm chú lắng nghe, cuối cùng kích động mời lão Quách đến biệt thự của mình một lần để xem phong thuỷ, tất nhiên, không phải là xem không công.
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc đã lâu không gặp, vốn là muốn cùng trò chuyện nhiều với cô, không ngờ Uông Ngư lại ngồi vào chỗ bên cạnh cô, liên tục gắp thức ăn cho Nhuế Lãnh Ngọc.
"Món vịt muối này mùi vị không tệ, muội nếm thử."
"Tứ Hỉ Hoàn Tử (thịt viên) cũng rất ngon, cho muội một miếng."
"Đầu cá băm ớt cũng rất chính tông, muội. . . à quên, muội không ăn cá, uống nhiều canh một chút, sắc mặt gần đây của muội không tốt, cần bồi bổ."
Nhuế Lãnh Ngọc tuy rằng không nói gì, nhưng cũng không từ chối, tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác được Uông Ngư săn sóc.
Diệp Thiếu Dương nhìn bàn ăn toàn cao lương mỹ vị, nhưng trong nháy mắt cũng không còn chút hứng thú nào để ăn.
"Thiếu Dương ca, sao huynh không ăn cơm vậy?" Diệp Tiểu Manh không rõ nguyên nhân, ân cần hỏi han.
Diệp Thiếu Dương nói: "Không đói bụng."
Diệp Tiểu Manh liền đoán ý nói: "Có phải huynh đang rầu rỉ chuyện diệt trừ Quỷ Tiên thôn không, chuyện này không vội vàng được đâu, hơn nữa huynh cũng không thể vì chuyện đó mà không ăn cơm chứ."
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười.
Đám người lão Quách hỏi ý kiến kế hoạch bước tiếp theo, Diệp Thiếu Dương biểu thị muốn tiến vào diệt trừ Quỷ Tiên thôn, đi vào trong giếng nước tìm kiếm chân thân Quỷ Mẫu tiếp đó giết chết mụ ta, bất quá việc này sẽ là một trận đại chiến, cho nên lát nữa phải cố gắng vạch kế hoạch thật tốt, sau đó sẽ hành động.
Cơm nước xong, Nhuế Lãnh Ngọc phải về nhà khách nghỉ ngơi, cùng Uông Ngư đi trước. Diệp Thiếu Dương lập tức tạm biệt mọi người, mang theo Tiểu Mã chạy một đường về nhà Diệp Quân, vừa lúc thấy vợ chồng Diệp Quân có ở nhà, Diệp Thiếu Dương nói cho bọn họ, mình có bằng hữu đến đây hỗ trợ, muốn dời đi đến ở cùng chỗ bọn họ, cho hai bên thuận tiện trao đổi.
Vợ chồng Diệp Quân tuy là không nỡ để cho hắn dọn đi, thế nhưng biết hắn là muốn đi làm chính sự, cũng không tiện ngăn cản, dặn dò hắn một phen, bảo hắn thường về thăm nhà một chút. Sau đó, Diệp Thiếu Dương mang Tiểu Mã đi vào nhà thu dọn đồ đạc.
"Chỗ này cũng ở tốt, đi làm gì chứ." Tiểu Mã rất là khó hiểu,"Thu dọn đồ đạc rất phiền toái."
Diệp Thiếu Dương không để ý tới cậu ta, đem đồ vật thu dọn xong, rời nhà, chạy vội một mạch tới nhà khách Tập Thượng, thuê hai gian phòng.
Nhà khách rất nhỏ, chỉ hai tầng lầu, sau khi hai người đi tới, Tiểu Mã liếc nhìn số phòng,"203, 204, cậu tùy ý chọn một gian phòng đi."
Diệp Thiếu Dương thuận miệng đáp ứng một tiếng, lại gõ cửa phòng 206.
Đợi một hồi, cửa phòng mở ra, Nhuế Lãnh Ngọc đang mặc một bộ đồ ngủ, vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn.
"Ồ, đây là phòng của cô sao." Diệp Thiếu Dương lúng túng gãi đầu một cái, ánh mắt lại hung hăng hướng liếc nhìn vào trong phòng, gian phòng rất nhỏ, nhìn một cái không xót gì, không có người nào khác.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn cầm hành lí ở trong tay, nói: "Ngươi làm gì vậy?"
"À, tôi cũng qua đây ở, hình như. . . là phòng ở ngay bên cạnh cô, gõ nhầm cửa." Diệp Thiếu Dương tự thấy mình giả bộ rất giỏi.