Đúng lúc này, một đạo kim quang từ sau lưng Diệp Thiếu Dương bay tới, rơi vào đỉnh đầu Huyết Cổ Thi Vương. Diệp Thiếu Dương nhìn lại, là một chuỗi Phật châu.
"Bồ Đề pháp tướng, đại từ đại bi!". Đằng Vĩnh Thanh miệng niệm chú ngữ, từ phía sau đi tới.
Chuỗi phật châu lập tức tỏa ra ánh sáng nhu hòa trang nghiêm trùm lấy Huyết Cổ Thi Vương. Thi Vương toàn thân vặn vẹo, biểu tình hết sức thống khổ. Trong giây lát nó thét dài một tiếng, yêu khí trong cơ thể bộc phát, đánh văng chuỗi phật châu. Hơn mười hạt phật châu lập tức bay ra bốn phía.
Đằng Vĩnh Thanh phun ra một búng máu, vẫn không chịu thua, tay lần vào trong ba lô lấy ra một cái bát vàng. Miệng vừa niệm chú vừa ném bát đi.
Bát vàng vốn là pháp khí Phật môn, phát hiện được sự tồn tại của thi yêu bát lập tức kích hoạt phong ấn, chụp lên đầu Huyết Cổ Thi Vương. Cái bát bất động, nhưng chữ 卍-"Vạn" khắc trên bát không ngừng xoay tròn, phát ra từng vòng Phật quang màu vàng tạo thành kết giới nhốt Thi Vương lại.
Trên người Huyết Cổ Thi Vương lập tức thoát ra từng luồng khí đen, tất cả đều bị bát vàng hút lấy. Huyết cổ Thi Vương thử mấy lần không cách nào thoát khỏi kết giới bèn ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lớn, một thân quỷ khí cùng yêu khí bạo phát, lập tức làm kết giới bát vàng gần như tan vỡ.
Đúng lúc này, vô số sợi tơ màu bạc từ phía sau bắn ra chạm phải thân thể của Huyết Cổ Thi Vương, cuốn lấy nó, định trói nó lại.
Tơ băng tằm của Đàm Tiểu Tuệ tuy mỏng manh, nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thực ra phi thường bền bỉ, ngoại trừ lửa thì không sợ cái gì khác. Vậy mà khi sắp trói được tay chân Thi Vương thì lại bị kéo đứt.
Diệp Thiếu Dương nhìn mà kinh hãi, bèn vội chạy tới móc Dây Câu Hồn vào trên người Thi Vương, dùng sức xoay tròn, kéo một cái, trói Thi Vương lại. Tơ băng tằm lúc này mới trói từ trên xuống dưới được, không tốn bao lâu liền trói Huyết Cổ Thi Vương như nhộng, khiến nó vặn vẹo trái phải...
Diệp Thiếu Dương lại vẽ một lá Định thi phù dán lên trên trán Thi Vương.
Dây Câu Hồn cùng tơ băng tằm càng quấn càng trói chặt cơ thể Huyết Cổ Thi Vương, khiến máu xanh thẩm thấu qua tơ tằm lan ra ngoài.
Huyết Cổ Thi Vương không ngừng phóng ra quỷ khí và yêu khí để chống đỡ, có điều nó phải đối mặt với tổ đội bao gồm cả Phật, Đạo, Vu Sư nên cũng dần dần không thể chống đỡ nổi.
Diệp Thiếu Dương dùng niệm lực cảm giác được thân thể Thi Vương có chút tan ra, ba người bọn hắn cũng đang không ngừng tiêu hao pháp lực để bắt trói, mà đáng kể nhất phải nói đến Đằng Vĩnh Thanh. Bởi vì hắn phải miễn cưỡng dùng nhiều sức lực để điều khiển pháp khí cường đại như bát vàng, cộng thêm Huyết Cổ Thi Vương dùng tu vi ngàn năm kháng cự, cho nên không đến nửa phút sau, khuôn mặt hắn đã tái đi, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, hai tay không ngừng run rẩy, pháp ấn cũng dần dần không ổn định.
Diệp Thiếu Dương thấy hắn có vẻ không duy trì nổi nên khích lệ: "Cố lên, chỉ một, hai phút nữa là nó tiêu đời!".
Đằng Vĩnh Thanh vốn đã gần kiệt sức, nghe xong lời này lại cắn chặt răng, giữ vững được thêm khoảng nửa phút, sau đó... Một tia pháp lực cuối cùng trong cơ thể cũng bị hao tổn hết, hai mắt trực tiếp tối lại rồi hôn mê.
Bát vàng lập tức trở nên ảm đạm thất sắc, rơi xuống mặt đất.
Cảm nhận được áp lực giảm bớt, Huyết Cổ thi Vương kích phát cả sức mạnh của quỷ và yêu chấn nát tất cả tơ tằm đang quấn quanh người, sau đó hai tay kéo mạnh Dây Câu Hồn, cảm giác được đồ vật này khó có thể phá hủy nên nó chỉ kéo xuống, ném qua một bên.
Tuy hai con mắt đều đã mù nhưng nó vẫn có thể dùng quỷ khí cảm giác đại khái được phương hướng. Lúc này nó quờ quạng hai tay hai chân chạy như điên về phía miệng cốc.
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn tại chỗ, không nghĩ tới huyết cổ Thi Vương trước đó còn không ai bì nổi, sao lại chọn cách chạy trốn?
Hắn bèn triển khai thân pháp đuổi theo, trong lòng hiểu rõ chắc chắn không thể để cho Thi Vương trốn thoát. Nó đã có tu vi trên ngàn năm, lại là Thi yêu, một khi thoát ra khỏi sơn cốc thì gần như là vô địch.
Đàm Tiểu Tuệ ở phía sau cùng làm phép với Diệp Thiếu Dương. Khi Thi Vương chạy trốn vừa vặn xẹt qua bên người Đàm Tiểu Tuệ, cô quỳ một chân xuống mặt đất, không tiến lên ngăn trở.
Diệp Thiếu Dương trong lúc cấp bách hô to lên: "Mau ngăn nó lại!"
Đàm Tiểu Tuệ lắc đầu, há miệng muốn giải thích, đột nhiên phun ra một búng máu. Hai tay chống xuống đất để không ngã xuống.
"Em bị thương?". Diệp Thiếu Dương chạy tới hỏi.
Đàm Tiểu Tuệ lắc đầu, khó nhọc nói: "Mặc kệ em, mau đuổi theo Thi Vương, không thể... để nó thoát!"
Diệp Thiếu Dương liếc nhìn Thi Vương chạy trốn ngày càng xa, biết khó có thể đuổi theo kịp, hắn bèn rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ra chuẩn bị ném về phía nó.
Ném trúng Thi Vương thì Diệp Thiếu Dương nắm chắc, nhưng xét đến tình huống lúc chiến đấu trước đó, muốn dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm một kích giết chết Thi Vương thì quả thực là nằm mộng giữa ban ngày. Bất quá sự tình đến nước này cũng chỉ còn cách thử một lần.
Diệp Thiếu Dương bèn cắt đầu ngón tay vẽ lên mũi kiếm một đạo lệnh phù, chuẩn bị thi pháp thì đột nhiên một bóng trắng từ đằng sau bay ra, ôm lấy Thi Vương!
Diệp Thiếu Dương sửng sốt tại chỗ, chăm chú nhìn lại. Hắn nhìn thấy phía sau lưng người này có mấy hình xăm màu đỏ, lập tức cả kinh: Đó chính là thiếu niên được dùng để hiến tế!
Cậu ấy tỉnh lúc nào?
Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Thiếu Dương sợ người trẻ tuổi bên kia chịu chết, lập tức sải bước đuổi theo nhanh hơn.
Thi Vương rống lên một tiếng, há miệng cắn xuống đầu vai thiếu niên. Thiếu niên nhanh nhẹn tránh thoát, chạy đến sau lưng nó, hai tay vịn vào hai vai của nó, làm động tác giống như cảnh sát bắt giữ tội phạm, cố gắng ghìm Thi Vương lại.
Thi Vương ngửa mặt lên trời gào thét, lục quang trên người vờn quanh, nó kích phát toàn bộ yêu lực, muốn đánh bay thiếu niên kia thì đúng lúc này, sự tình kỳ dị đã xảy ra: Hình xăm trên người thiếu niên đột nhiên sống lại, bay ra khỏi thân thể, hiện rõ là hình dạng của một con chim! Con chim có kích thước không đồng đều, toàn thân là một lớp lông vũ đủ mọi màu sắc cùng hình thái ưu nhã, màu sắc đỏ sậm, ngoại hình giống một con chim sẻ. Nó ngẩng đầu, kêu lên một tiếng...
Chu Tước!
Diệp Thiếu Dương lập tức nhận ra đây là một trong tứ đại linh thú: Chu Tước. Trên người Thiếu niên chính là hình xăm của Chu Tước, hơn nữa lại còn là Chu Tước sống!
Chu Tước bay một vòng quanh đỉnh đầu thiếu niên, một vòng ánh sáng đỏ lóe lên, sau đó trở lại trên người cậu ta một lần nữa, hóa thành hình xăm như chưa hề phát sinh chuyện gì. Chỉ là Diệp Thiếu Dương đã nhìn thấy được quanh ba thước gần thiếu niên kia có một tầng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt. Dù là thiên sư Đạo môn nhưng Diệp Thiếu Dương cũng không thể tưởng tượng nổi, có điều sự thật đã hiển hiện ngay trước mắt: Thiếu niên này có được sức mạnh của Chu Tước!
Thiếu niên hét lớn một tiếng, hai tay dùng sức, đứng vững định trụ ôm chặt lấy Thi Vương. Thi Vương tìm mọi cách giãy giụa nhưng lại không thể động đậy.
Thiếu niên đột nhiên xoay đầu lại, mở to hai con mắt đỏ hồng nhìn Diệp Thiếu Dương, hướng về phía hắn thét lên một tiếng.