Chương 346: Một trận chiến kinh hồn

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thanh Tử 11-11-2023 12:44:47

Một đạo ánh sáng tím, từ ba đồng tiền đúc mẫu chiếu thẳng lên, giống như từng đạo lưỡi dao sắc bén, cắt thẳng lên những thứ xâm nhập được vào kết giới làm tiểu quỷ bị vô số vết thương, máu đen chảy ròng ròng. Tiểu quỷ thét một tiếng chói tai, tiếp tục hướng vào trong kết giới, vung đôi tay lên, nhẹ nhàng chụp lấy Trang Thái hất văng ra, đắc ý nhìn Trang Vũ Ninh. "Mụ mụ, cạc cạc cạc dát. . ." Nó phát ra một trận cười quái dị, đưa tay tính bắt Trang Vũ Ninh. "Phanh" một tiếng bạo vang, đầu tiểu quỷ nổ tung, máu me bay tứ tung. Mọi người sửng sốt một chút, lúc này mới nhìn đến trong tay Tạ Vũ Tình. Nàng nổ súng! Đối diện tiểu quỷ, bị bắn nát hơn phân nửa cái đầu, chỉ còn lại có một nửa khuôn mặt, còn một con mắt tòng teng trên khuôn mặt, máu tươi đầm đìa, nhưng là nó vẫn chưa chết. Tiểu quỷ vẫn đứng ở nơi đó, chỉ còn lại nữa khuôn mặt, trên mặt thịt nát không ngừng mấp máy, một cái mới trắng hếu từ phía dưới đi lên, nhanh chóng trường đến nơi bị vỡ. Hình thành từng mảng riêng biệt, giống từng con rết ghép vào trên mặt, một chất dịch nhờn màu xanh biếc chảy ra ngoài, nhìn qua ghê tởm nói không nên lời. Cái đầu mới này, dùng một đôi mắt oán độc nhìn Tạ Vũ Tình. "Người đi chết đi!" Tạ Vũ Tình dùng ngón tay run rẩy bóp lấy cò súng, viên đạn bay ra, bỗng nhiên ngừng ở tiểu quỷ trước mặt. Cái mũi của nó hạ xuống, làn da mịn màng bỗng nhiên tách ra, xuất hiện một cái miệng lớn, nơi giữa hai mắt nứt ra khoảng lớn, phun ra một cổ hắc khí, xuyên qua chỗ kết giới bị xé rách, đánh về phía mặt Tạ Vũ Tình. Đúng lúc này, Vô Nguyệt đạo trưởng từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy, hai ngón tay phải mang theo một trương linh phù, đưa đến Tạ Vũ Tình trước mặt, linh phù vừa xuất hiện liền hiện một tầng ánh sáng xanh lam, lập tức đem hắc khí hút qua. "Cạc cạc. . ." Tiểu quỷ cười một tiếng, đột nhiên duỗi tay qua kết giới bắt lấy tay Vô Nguyệt đạo trưởng. Một cảm giác lạnh lẽo lan tràn trên tay Vô Nguyệt đạo trưởng cúi đầu vừa thấy, chấn động: Hơn nữa cánh tay phải của mình đều biến thành màu đen! Không xong, quỷ khí nhập thể! Vô nguyệt đạo trưởng vội vàng vén tay áo, tay trái dùng hai ngón, dùng sức điểm đại huyệt trên cánh tay bên phải lúc này mới ngăn trở hắc khí lan tràn lên cơ thể. Không kịp hoàn hồn, thân mình đột nhiên trở nên nhẹ tênh, bị tiểu quỷ kéo từ kết giới đi ra ngoài, một bàn tay bóp cổ hắn, há mồm liền định cắn xuống. Đột nhiên, một đồng tiền lăng không bay tới, đánh thẳng vào nó trên ót, lằm văng một khối da thịt. Tiểu quỷ lập tức quay đầu lại, lại là một đồng tiền bay tới, lần này trực tiếp đánh thẳng vào mắt trái nó, nhất thời tròng mắt bạo liệt, phun ra một dòng huyết xanh. Đồng tiền thứ ba đánh tới, tiểu quỷ có điều chuẩn bị, dùng bay đánh bay ra ngoài, chăm chú nhìn lại, Diệp Thiếu Dương đã từ biên Âm Dương Lộ đứng lên, tay cầm Dây Câu Hồn, đối với nó cười cười,"Tới a, come on Baby." "A. . ." Tiểu quỷ rống lên một tiếng quái dị, lao tới. Diệp Thiếu Dương tay cầm Dây Câu Hồn, tiến lên nghênh chiến, Câu Hồn Tác sử dụng cương khí, toàn thân ửng hồng, như một con rắn, lao tới trước mặt tiểu quỷ, tiểu quỷ quanh thân bắt đầu khởi động một cổ hắc khí, đấu đối kháng cùng Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương bắt lấy một cái cơ hội, phi thân lên trước, dùng Dây Câu Hồn trong tay vòng qua trên cổ tiểu quỷ, tạo thành một cái khóa, kéo nó về phía sau tiểu quỷ té ngã trên mặt đất, Diệp Thiếu Dương lập tức lại nhảy lên chân đặt trên lưng tiểu quỷ, cắt ngón giữa, tay phải tạo thành Ấn Phụng Nhãn, chiếu giữa quỷ môn của tiểu quỷ mà dùng sức nện xuống. "Đinh linh linh. . ." Chuông kinh hồn ở đai lưng bỗng nhiên vang lên, Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi: Chuông kinh hồn treo trên người mình, có cương khí của mình trấn áp, trừ phi cảm giác đến đối thủ cực mạnh, nếu không chuông kinh hồn tuyệt đối không sẽ vang! Lập tức vội vàng xoay người, nhìn lại xung quanh, nhưng đều không có gì, cảm thụ không được một tia quỷ khí hay yêu khí! Nhưng là, hắn đích xác làm cảm giác được có thứ gì đó vừa đến đang ở trong phòng, yên lặng chăm chú nhìn vào chính mình. Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi tới rồi cực điểm, không thể có Quỷ Yêu phương nào có thể qua được mắt mình mà chính mình phát hiện không được, người tới không phải là quỷ ư? Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nghĩ đến việc bất trắc, chỉ có thể lập tức buông tiểu quỷ, nhanh chóng thối lui đến một góc, cảm thụ xung quanh tuyệt nhiên không có gì khác thường, lúc này mới vội vàng lấy ra một đồng điêu mẫu lớn, đặt ở trên mặt đất, ở mặt trên dùng Tì Hưu Ấn trấn áp, niệm một lần chú ngữ, cảnh cáo mọi người: "Mọi người không ai được duy chuyển!" Sau đó xoay người sang chỗ khác, lấy ra Âm Dương Bát Quái Kính, quay cuồng tìm chân thân của thứ kia, đốt một trương linh phù, để sát vào mặt kính, đem ánh lửa phản xạ ra ngoài, quả nhiên, ở ngay phía trước mình, xuất hiện một hư ảnh màu trắng, là một trường bào màu trắng. Không chờ được xem kỹ, trường bào kia đột nhiên chợt lóe, biến mất trong không trung, tiếp theo một hơi thở cường đại, từ bên trái đánh vào mặt. "Mặt trời lặn sa minh, thiên địa quay xe, càn khôn vô cực, đạo pháp vô biên!" Diệp Thiếu Dương biết người tới không có ý tốt, lập tức liền dùng ra khai thiên chú, đôi tay kết ra tay ấn, đón đánh ra một chưởng. Một cổ cường đại lực phản chấn, đem Diệp Thiếu Dương đánh bay đi ra ngoài, bước chân lảo đảo trên mặt đất, Âm Dương Kính cũng rơi xuống trên mặt đất. Không chờ Diệp Thiếu Dương đứng vững, lại là một đạo hơi thở nghênh đối diện đánh úp lại. Diệp Thiếu Dương né tránh, sờ tìm ba lô, hỏng rồi! Cư nhiên. . . Không có bối Thất Tinh Long Tuyền Kiếm! Diệp Thiếu Dương thật muốn một đầu đâm chết. Không thể nhìn thấy đòn đánh, đánh liên tục hai chiêu, tốc độ cực nhanh, căn bản không thể né tránh, Diệp Thiếu Dương đành phải đôi tay kết ấn dùng chưởng đánh lại, kết quả lại một lần bị đánh bay, sau đó tên kia vẫn dùng chiêu cũ, không đợi hắn rơi xuống đất, lập tức dí sát hắn. Đặc sao, còn dùng chiêu này! Diệp Thiếu Dương nhấc tay, tám đồng tiền Ngũ Đế bay ra, tạo ra thành hình bát quái, đã bị một cổ lực lượng đánh văng ra, tứ tán rơi xuống, bất quá cũng ngăn cản một chút thế tới, Diệp Thiếu Dương xoay người rơi xuống đất, quay người lại, bước chân lảo đảo chui vào một gian phòng ngủ. Bên tai lập tức vang lên một tiếng cười khinh miệt. "Mao Sơn thiên sư, như vậy thôi sao." Diệp Thiếu Dương kinh hoảng khắp nơi nhìn lại, trong miệng không chịu thua mắng: "Đừng có xàm ngôn, đủ bản lĩnh ngươi hiện hình ra ta khô máu với ngươi." "Ha ha, ha ha ha. . ." Thanh âm ở nhỏ hẹp phòng nội quanh quẩn, căn bản không thể đoán ra nó phát ra từ đâu. Trong ánh mắt Diệp Thiếu Dương, toát ra một tia kinh hoảng, đột nhiên cảm thấy sau đầu có vật chuyển động, vừa mới chuyển quá thân đi, lại là một cổ vô hình được đánh ra vào người hắn, đánh bay cả người hắn đi ra ngoài, đập đầu trên thành giường. "Ha ha, ha ha. . ." Tiếng cười miệt thị tràn ngập, đột nhiên, âm phong chợt nổi lên, Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lại, trên mặt đất tro bụi bắt đầu chuyển động, bị cuồng phong cuốn lên không trung, quay xung quanh chính mình, hình thành một cổ lốc xoáy. Diệp Thiếu Dương rốt cuộc cảm giác được bản chất của cổ hơi thở này: Cường đại tà linh chi khí! Nhưng mà bốn phía tro bụi tràn ngập, hơi thở phân bố đều đều, căn bản không rõ nơi phát ra. Diệp Thiếu Dương không ngừng xoay người, làm ra trạng thái phòng bị, tro bụi lốc xoáy cường đã đến đỉnh điểm, đột nhiên nổ tung, tám đạo ảnh bạch nhân, phân biệt từ tám hướng đánh úp lại.