Đánh với tà thần. . . Cũng có thể thằng được?" Tạ Vũ Tình giật mình nói, tuy rằng nàng không rõ lắm tà thần là thứ gì, nhưng bản thân nàng tự nhận thức được, nếu đã được xừng danh là thần thánh, chắc chắn bản lĩnh rất lợi hại.
"Nói đúng ra là đánh không lại. Nhưng đây là tà thần do người thỉnh hồn, sức mạnh tối đa có thể phát huy cũng không tồi."
Tạm dừng một chút, Diệp Thiếu Dương nói "Thình hồn thần thì dễ, xuất hồn thần ra mới khó, với pháp lực của Hồ Uy, nếu định xuất hồn thần đi không hề dễ dàng, cho nên hắn mới triệu hồi cả mệnh hồn của mình ra, cùng nhau thi pháp, nhưng tôi lại không đoán ra, hắn luôn luôn giữ ba mệnh hồn."
Xe chạy tới khu biệt thự của Trang Vũ Ninh, chuông điện thoại Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên reo lên, cầm lên thì vừa thấy, là Mã Thừa gọi tới, hắn lập tức nghĩ lại, chắc là có chuyện liên quan tới Hồ Uy.
Quả nhiên, ngay sau khi nghe máy, Mã Thừa ở đầu dây bên kia nói "Hồ Uy hẹn tôi ngày mai gặp mặt, giúp tôi mua hàng, kêu tôi chuẩn bị một nửa số tiền."
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói "Hắn hẹn cậu ở đâu?"
"Hắn chưa nói, hắn chỉ nhắc trước cho tôi biết, ngày mai cậu có đi cùng tôi?"
"Chắc chắn rồi. Còn. . . Tiền thì cậu cứ chuẩn bị cho tốt, yên tâm là hắn sẽ không lấy được số tiền này, tôi đảm bảo với cậu."
Mã Thừa bên kia đầu dây cười cười, nói "Đi giao dịch, nếu số tiền này bị hắn lấy đi, tôi sẽ đi bắt đền cậu, lúc đó cậu phải rời khỏi vị trí tranh giành Tiểu Như với tôi, thế nào?"
Diệp Thiếu Dương ngẩn người, nghĩ lại thấy tên này thật tức cười, khoe ra mấy trăm vạn tiền chỉ là nhằm mục đích làm cho "Tình địch" chịu thua."Chuyện này, cậu hiểu lầm rồi, tôi. . ."
"Nói đùa thôi, cứ như cũ mà làm, cạnh tranh công bằng." Mã Thừa đánh gãy suy nghĩ của Diệp Thiếu Dương, cười một tiếng, cúp máy.
Tạ Vũ Tình hỏi có chuyện gì, Diệp Thiếu Dương kể lại chuyện Mã Thừa nói trong điện thoại, nói "Xem ra Hồ Uy quyết tâm lắm, đại khái chắc là vớt vát lấy một chút thứ còn sót lại, chắc là để tính toán cho sau này."
Tạ Vũ Tình nói "Ngươi định ngày mai đi? Ta không nhìn ra mục đích của các ngươi trong chuyến đi này, ngươi lại chưa có ý định bắt Hồ Uy ngay."
Diệp Thiếu Dương cười cười nói "Ngày mai cô sẽ rõ, đây cũng là một bước quan trọng trong kế hoạch của tôi."
"Bây giờ ta phải làm gì?"
"Tiếp tục theo sát Hồ Uy, chờ tin tức của tôi, đến lúc đó phiền cô phải phối hợp với tôi vài chuyện." Diệp Thiếu Dương đẩy cửa xe đi xuống, quay đầu lại nói "Đúng rồi Vũ Tình tỷ. . ."
"Đừng kêu ta là tỷ tỷ!" Tạ Vũ Tình phản ứng thật khó chịu.
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên nhìn nàng.
"Kêu tên ta là được rồi, kêu tỷ tỷ nghe già già sao ấy." Tạ Vũ Tình có điểm mất tự nhiên nhìn hắn một cái,"Có chuyện gì nữa?"
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu,"Bị cô hù dọa xong, tôi quên mất đi rồi, tạm biệt."
Nói xong hắn vẫy tay chào, xoay người tiến vào khu biệt thự.
Tạ Vũ Tình ghé mặt vào tay lái, dõi theo hình bóng hắn xa dần, cô khẽ thở dài, nghĩ lại rốt cuộc mình. . . Đang nghĩ cái gì vậy?
Diệp Thiếu Dương chưa đi đến tầng trệt, chuông điện thoại lại vang lên, mở điện thoại ra thì vừa thấy, là Lão Quách gọi tới, hắn nhanh chóng bắt máy.
Đầu tiên Lão Quách hỏi hắn đang ở đâu, xác nhận Diệp Thiếu Dương không bận việc gì, kêu hắn mau mau tới tiệm của lão một chuyến.
Diệp Thiếu Dương trong lòng giật mình, hỏi "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Có người từ xa tới, muốn gặp đệ." Giọng lão Quách có vẻ đang rất sung sướng.
"Từ xa đến? Ai?"
"Đệ cứ đến rồi sẽ biết, mau đến nhé." Nói xong lão Quách gác máy.
Thật quái lạ. Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người chạy về, sau khi đến trước cửa, xe Tạ Vũ Tình không còn ở đó nữa, hắn không khỏi thở dài, trong lòng thầm mắng lão Quách không đúng lúc, nếu như gọi sớm hơn năm phút đồng hồ có phải tốt không, mình sẽ được quá giang, bây giờ lại phải gọi xe, từ chỗ này tới tiệm Lão Quách, ít nha phải mất hơn hai mươi đồng.
Mãi đau đớn cho túi tiền của mình, Diệp Thiếu Dương gọi một chiếc taxi, đi đến chỗ lão Quách.
Trên cổ Lão Quách bọc một vòng băng gạc, ngồi trong tiệm ăn, đang tỉ mẩn làm người giấy.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy hắn, cau mày đi tới, hỏi "Sao huynh có thể xuất viện nhanh thế?"
"Chả có gì to tát, ở mãi trong viện làm gì, ai mở cửa hàng đây, tẩu tẩu của đệ cũng không mở cửa."
Diệp Thiếu Dương cạn lời với hắn, nói "Nếu cửa hàng của huynh không mở hai ngày, liệu huynh sẽ chết chắc."
Lão Quách trợn trắng mắt,"Không chết, nhưng sẽ không kiếm được tiền."
Diệp Thiếu Dương thua hoàn toàn,"Huynh đi khai quang một lần, tiền kiếm được không ít, gần đây huynh đi coi phong thủy cho Mã Gia đã không thiếu tiền rồi, vậy còn liều mạng làm gì!"
"Kệ đi, tiền nhiều thì sướng thôi, nếu không kiếm tiền, thì lại nhớ tới nỗi đau thân xác." Lão Quách giơ tay chỉ chỏ lên cổ, quay mặt vào trong nhà kêu,"Này, mau, hết bột giấy rồi!"
"Tới đây!" Một tiểu tử mặc quần áo lao động, trong lòng ôm một tập giấy, từ trong cửa hàng chạy ra, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, tiểu tử không kìm nén được cảm xúc "Nhị sư huynh!"
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, nhìn kỹ lại, hắn ngạc nhiên đến ngây ngốc.
"Ta nhớ rồi! Vĩ Kiệt, sao đệ lại tới đây!"
Tiểu tử này là đệ tử ngoại môn Mao Sơn Trần Vĩ Kiệt! Tuổi còn nhỏ, nhưng đạo pháp xuất chúng, tuy không phải đệ tử nội môn, nhưng Thanh Vân Tử lại dạy cho hắn một số pháp thuật cao minh cho nó, lão rất yêu thương nó.
Bởi vì tuổi hai người không quá lớn, khi Diệp Thiếu Dương còn ở trên núi, quan hệ của bọn họ khá thân thiết, Diệp Thiếu Dương còn âm thầm dạy cho hắn một ít pháp thuật nội môn.
Trương Vĩ Kiệt cười,"Sư phụ để đệ tới tìm các huynh, đệ vừa nghe Quách huynh kể chuyện huynh hành hiệp sau khi xuất sơn, Nhị Sư Huynh hiện tại thật uy danh lấy lừng a! Tiểu đệ thật hâm mộ huynh nha."
Diệp Thiếu Dương bộ quần áo lao động dính đầy bột giấy của hắn nói, chần chờ nói "Đệ như thế nào. . ."
Trương Vĩ Kiệt hiểu ý nói,"À, đệ đến đây cũng không có việc gì, thì giúp Quách huynh làm việc vặt thôi."
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Lão quách một cái,"Sư huynh thật giỏi a, vừa thấy sư đệ xong đã dụ dỗ em nó rồi."
"Khụ khụ, đều là người trong nhà, đỡ phải tính tiền công cho người ngoài chứ sao, thôi các đệ làm gì làm đi." Lão Quách đỏ mặt, vùi đầu tiếp tục làm việc.
Diệp Thiếu Dương đưa Trương Vĩ Kiệt vào trong cửa hàng, ngồi xuống ghế, hỏi "Sư phụ bảo đệ đến tìm huynh có chuyện gì?"
Trương Vĩ Kiệt mở balo ra, lấy ra một cái túi, giao cho Diệp Thiếu Dương."Sư phụ bảo đệ đem cái đến tặng cho huynh."
Diệp Thiếu Dương tâm tình thấp thỏm, mở cái túi ra, bên trong là một lá cờ, mở ra thì vừa thấy, chiếc cờ hình tam giác, viền ngoài khảm vàng, ở giữa lại được thêu Tử Nhị Kim Tuyến, xem kẽ hiện ra Thái Cực Song Ngư Án Đồ.
"Thiên phong lôi hỏa kỳ!" Diệp Thiếu Dương trong lòng bỗng nhiên chấn động, nhẹ nhàng vuốt ve sự mềm mại của lá cờ, trong các linh vật của Mao Sơn tông, tuy rằng thứ này có linh lực kém hơn tam đại pháp bảo, nhưng đây cũng là một trong báu vật thượng cổ chí tôn rất khó đạt được.
Hắn nghe sư phụ nói qua, Phong Lôi Hỏa Kì này được dệt từ Băng Tằm, nước không thấm, lửa đốt không cháy, sau khi kích hoạt bằng bùa chú, có thể huy động ra sấm sét, lửa, cuồng phong, sát thương rộng và nặng đối với Quỷ, Yêu hay tà linh.
"Sư phụ, tại sao lại muốn đưa cho ta thứ này?"
Trương Vĩ Kiệt lắc đầu,"Chuyện này đệ cũng không rõ nữa, sư phụ chỉ bảo đệ đem đến cho huynh thôi, còn tại sao thì người chưa nói."