Qua Qua nuốt nước miếng, cười sặc sụa "Haha, buồn cười quá. . ."
Diệp Thiếu Dương cũng bội phục sát đất, giwof ngón tay cái lên, ra vẻ khẩn trương nói "Lão đệ, con lừa trọc này giao cho ngươi, ta đi đối phó Hồ Uy!"
Dứt lời chạy nhanh đến gần giếng, Hồ Uy nghe tiếng bước chân, vội quay đầu nhìn qua, kết quả bị Trương Tiểu Nhị đá trúng ngực, xoay người ngã vào vách giếng, ngẩng đầu nhìn Qua Qua cùng Diệp Thiếu Dương phi đến, Trương Tiểu Nhị hai tay bóp răng rắc cười ha hả, Hồ Uy ngâm ngâm cười chính mình, âm thầm thở dài, cắn răng một cái, xoay người nhảy vào giếng.
"Úi, ngươi nhảy xuống đó làm gì, lên đây đánh nhau với ta!"
Trương Tiểu Nhị đi đến bên cạnh giếng, thăm dò một lục, miệng giếng ngập tràn khói trắng, còn có mùi khó ngửi, rốt cuộc chẳng nhìn thấy cái gì.
Diệp Thiếu Dương phi thân đuổi tới, giữ chặt lấy nàng, kéo ra phía sau, đưa nàng đến vị trí của Mã Thừa. Trương Tiểu Nhị đang đánh nhau, chưa hết hưng phấn, vừa bị kéo mà miệng vẫn còn la muốn tái chiến.
Diệp Thiếu Dương đè lên bả vai nàng, nghiêm túc nói "Muội đã thông qua thí luyện, hiện tại nhiệm vụ của muội là bảo vệ Mã Thừa, cứ ở yên đây, không rời nửa bước, đây là mệnh lệnh sư môn!"
Trương Tiểu Nhị không ngừng gật đầu,"Sư phụ, cứ yên tâm!"
Diệp Thiếu Dương xoay người, hướng giếng nước đi đến, đi được vài bước, một đạo hắc ảnh, từ giếng nước bắn ra, dừng ở một bên, quỳ một gối trên mặt đất.
Diệp Thiếu Dương vốn tưởng rằng là Hồ Uy, thì ra đó là Âm Khôi Tướng Quân, đang không hiểu có chuyện gì xảy ra, đột nhiên dưới chân mặt đất rung chuyển, từng luồng âm khí cực mạnh, từ bên người xẹt qua, hướng giếng nước bay đến, tốc độ cực nhanh, cơ hồ giống như một trận cuồng phong bão táp.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy không xong, đành phải ngồi xổm xuống đất ngẩng đầu nhìn đi, không thấy gì khác thường, vì thế mở Thông Linh Nhãn, lúc này mới chấn động kinh người.
Một màu đỏ như khí huyết, không ngừng vọt lên trên mặt nước, cao khoảng hai mét, từ giếng nước khói trắng trào ra hòa quyện vào nhau, hình thành một nguồn năng lượng màu hồng, nhìn qua, có vẻ gần giống với trận pháp Tinh Vân Lốc Xoáy Đồ.
Gần đó có vài âm hồn dã quỷ đến hút âm khí, bị cuốn vào nơi này, trong tích tắc hóa thành quỷ huyết, giống như sương mù màu đỏ tưới xuống vậy.
Diệp Thiếu Dương lùi lại gần mười mét, cảm thấy có một nguồn năng lượng cường đại nào đó, từ Tinh Vân Lốc Xoáy tràn tới. Không phải quỷ khí, cũng không phải yêu khí. . .
Trong đó một chút năng lượng, xoay quanh gần vách giếng, đó là năng lượng phong ấn mà Đạo Phong để lại đây.
Diệp Thiếu Dương cảm tháy nghiêm trọng, hắn biết Bạch y nhân đang phá vỡ phong ấn, không thể ngăn cản, trong lòng đang chuẩn bị kế hoạch đối phó chu đáo. . .
Quả nhiên, ờ Bát Quái Phong Ấn, Tinh Vân Lốc Xoáy ngừng chuyển động, rồi co rút lại, hóa thành một quả cầu màu trắng chói mắt, rơi vào trong giếng.
Chỉ trong khoảng nửa phút sau, một người con trai mặc trường bào, dưới chân lướt trên làn khói trắng, từ dưới giếng đi lên
"Oa oa, thần tiên a!" Trương Tiểu Nhị nắm lấy tay Diệp Thiếu Dương, kích động kêu lên,"Sư phụ sư phụ, đây cũng là ảo giác sao?"
Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, thực ra hắn cũng mong đây là ảo giác.
Chăm chú nhìn lại, Bạch y nhân hư hư thực thực, thân khoác trường bào, mặt bị trường bào hoàn toàn che khuất, chỉ lộ ra cằm nhọn, cùng một chiếc môi mỏng, khóe miệng nhếch lên, mang theo một nụ cười bí hiểm.
Nhưng cái đáng nói ở đây là, thân ảnh hắn mờ nhạt, nhưng lại rất giống người thường, hơn nữa tay chân đầy đủ, toàn thân từ trên xuống dưới một màu trắng tinh.
Hắn rơi xuống đất, luồng khí trắng rút hết vào phía dưới trường bào, hai chân đứng thẳng trên mặt đất, nhìn qua giống hệt người thường không có gì khác biệt.
Trương Tiểu Nhị ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào Bạch Y Nhân, Mã Thừa khó hiểu hỏi "Muội định làm gì?"
"Ta muốn nhìn xem khuôn mặt hắn trông như thế nào, cằm nhọn môi nhỏ rất đẹp, chắc chắn khuôn mặt là của soái ca."
Mã Thừa vô ngữ, thuận miệng nói "Vậy muội theo đuổi hắn đi."
Trương Tiểu Nhị trừng mắt nhìn hắn nói "Có thích đâu, ta chỉ thích sư phụ ta."
Mã Thừa á khẩu.
"A. . ." Bên kia, Bạch Y Nhân nhìn Diệp Thiếu Dương, cười khẽ,"Lại gặp mặt rồi, Diệp Thiên Sư."
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, không chờ mở miệng, đứng cạnh Âm Khôi Tướng Quân nói "Ngươi rốt cuộc là người nào?"
"Ta không phải người." Bạch Y Nhân quay mặt đi chỗ khác, nhàn nhạt nói.
Âm Khôi Tướng Quân nói,"Ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi hẳn đã biết lai lịch của ta, ta đến từ Thái Âm Sơn."
Bạch Y Nhân ngẩng đầu, không nói gì, như là không hỏi mà hắn tự trả lời?
"Ta là người của Thái Âm Sơn, mời ngươi gia nhập, mượn thực lực của ngươi, tới Thái Âm Sơn, tức khắc sẽ được trọng dụng." Lúc này, Âm Khôi Tướng quân đã biết Qua Qua đang ở đây, một lòng mượn sức Bạch Y Nhân giúp mình.
Hắn cứ tưởng Bạch Y Nhân sẽ đồng ý giúp mình, không nghĩ đến rằng Bạch Y Nhân chỉ nhẹ nhàng cười, tuy rằng không có cảm xúc, nhưng cũng biểu lộ ra vẻ khinh thường tuyệt đối.
Âm Khôi Tướng Quân khó chịu, nhàn nhạt nói "Có tư cách được bản tướng quân mời ngươi, ngươi quả thực may mắn đấy."
"Ngươi là Âm Khôi Tướng Quân, ở trong núi Thái Âm, có địa vị không tồi, có thể thống lĩnh ba vạn quỷ binh." Bạch Y Nhân trầm mặc một hồi nói.
Âm Khôi Tướng Quân cười ngạo nghễ gật đầu, Bạch Y Nhân nói thêm một câu, giống như một chậu nước tưới lên đầu tướng quân "Hừ, ngươi không có tư cách cùng ta nói chuyện."
Âm Khôi Tướng Quân ngẩn ra, lạnh lùng nói "Khẩu khí của ngươi quả thực không nhỏ."
Bạch Y Nhân điềm đạm cười nói "Mười năm chưa được vùng vẫy, vừa lúc lại có đối thủ ra tay ——" Vừa dứt lời, trường bảo không gió tự bay lên, một làn khói trắng bay ra, bay cực nhanh đến Âm Khôi Tướng Quân.
Âm Khôi Tướng Quân không nói gì, keng một tiếng rút ra Quỷ Kiếm, chỉ một thoáng quỷ khí bắn ra bốn phía.
"Pháp khí Quỷ Vực!" Diệp Thiếu Dương giật mình nói, nghĩ thầm hai tên này tàn sát lẫn nhau, thì ra, đây chính ra Âm Khôi Tướng Quân, trong tay cầm Quỷ Kiếm, pháp khi Quỷ Vực, không phải kẻ tầm thường.
Bỗng nhiên Âm Khôi Tướng Quân rút Quỷ Kiếm phóng đến, hàng ngàn mũi kiếm bay đến Bạch Y Nhân, Diệp Thiếu Dương không hề lo sợ, mở ra ba lô, lấy ra một đống nến đỏ cùng tơ hồng, bật lửa lúc sau, bố trí ở bốn góc tường, trong lòng ngóng trông hai tên kia tàn sát nhau, để mình có thời gian bố trí trận pháp tuyệt vời.
Đột nhiên bọt nước phun lên, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, một người bò lên từ trong giếng nước, tập trung nhìn vào, là Hồ Uy, tên súc sinh này vẫn chưa chết!
Hồ Uy tuy rằng bây giờ là gà rớt nồi canh, chật vật đến cực điểm, nhưng nước đã rửa sạch vết thương trên người hắn, Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, hắn tay trái hắn cầm theo một cái phất trần, đằng trước hoa văn tinh xảo mượt mà, nước không dính, trên thân tạo ra nhiều màu sắc xanh của nước biển, lại chuôi lại gắn một viên ngọc màu xanh. Chính là:
Thái Ất Phất Trần! ! !