"Cái tên Lăng Vũ Hiên này, thật là ngu xuẩn tới cực điểm, hắn đưa cô đi, xem chừng muốn dùng việc này để khiêu khích ta, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Hồ Tinh, muốn chúng ta giết hại lẫn nhau... kết quả ngược lại hại chết sư phụ hắn."
Nhắc tới cái chết của Ngọc Thần Tử, Diệp Thiếu Dương cũng có chút khó chịu không thôi.
Lão già này tuy chẳng tốt lành gì, thiếu chút nữa đã luyện hoá huynh muội Tiểu Thanh Tiểu Bạch, đánh Qua Qua trọng thương hắn cũng có phần, chết là đáng thôi, nhưng Lăng Vũ Hiên mới chính là đầu xỏ gây ra.
Xe chạy xuống dưới chân núi, bị xe cảnh sát của Tạ Vũ Tình ngăn lại.
Tạ Vũ Tình xuống xe đi qua đây, trước tiên hỏi thăm Nhuế Lãnh Ngọc, thấy cô không có việc gì nữa mới yên tâm, nghe Diệp Thiếu Dương nói lại tình hình một lần, trong lòng cũng tức giận không thôi.
Án kiện này liên quan đến giới Pháp Thuật, tất nhiên là do Tạ Vũ Tình dẫn dắt đội điều tra sự kiện thần quái tới thụ lí, nhưng mà dù sao cũng đã chết người, quan hệ trọng đại, Tạ Vũ Tình vốn định bảo Diệp Thiếu Dương tới Cục Cảnh Sát cho khẩu cung, nhân tiện trình diện.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu từ chối.
"Hiện giờ ta thật sự không có thời gian, Yêu Vương sắp xuất thế, ta phải quay về an bài, cứu bọn trẻ ra trước rồi nói sau.
Việc cho lời khai, chờ đến khi mọi việc kết thúc đi."
Tạ Vũ Tình nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu điều động đội Phi Hổ, có biện pháp nào đối phó đám yêu tinh đó không, trước kia khi chưa quen biết ngươi, chúng ta cũng đã từng đối phó cương thi như vậy."
"Cô nghĩ cũng không cần nghĩ, cương thi với yêu tinh là hai chuyện khác nhau, đội Phi Hổ đối phó cương thi thì được, còn với yêu tinh mà nói, bình thường có thể dùng được, nhưng đám yêu lần này rốt cuộc không phải loại thường, hiện tại đã biết, bọn chúng ít nhất cũng là một con Bát Vĩ Yêu Hồ và Thất Vĩ Yêu Hồ, đến pháp sư chúng ta đối phó cũng còn phải lao lực."
Suy nghĩ một hồi, Diệp Thiếu Dương nói: "Bất quá người của cô có thể canh giữ xung quanh, ta nghĩ cách cứu bọn trẻ ra, cô điều mấy chiếc xe đến đó tiếp ứng.
Nếu có thể kiếm chút lựu đạn... à, cái đó quá nguy hiểm."
Tạ Vũ Tình lập tức trả lời: "Chúng ta đều được trang bị súng chu sa, tổng cộng hơn hai mươi cái, được không?"
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, hỏi: "Lấy đâu ra?"
Tạ Vũ Tình nhìn Lão Quách chu chu môi,"Lão Quách hiện tại đang hợp tác với cảnh sát chúng ta, cung cấp không ít trang bị pháp thuật, chúng ta dù sao cũng là một bộ môn, không thể có chuyện nhỏ cũng tìm các người."
Diệp Thiếu Dương lại lần nữa lác mắt nhìn Lão Quách một cái,"Huynh đúng là đào lỗ thủng thành động đó, cái gì sinh lời cũng làm."
"Có tiền ai mà không kiếm."
Lão Quách cười hắc hắc.
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ rồi nói: "ta vốn định nhờ đám người kia tiếp ứng, hiện tại lại xảy ra việc này, muốn tìm bọn họ, Lăng Vũ Hiên chắc chắn sẽ tìm cách gây khó khăn, chúng ta tự mình động thủ thôi."
Lập tức bảo Lão Quách cùng Tạ Vũ Tình đi chuẩn bị mấy chục súng phun nước, bên trong chứa máu chó đen hay máu lợn đen, còn có một số thiết bị khác, đến lúc đó cùng nhau xạ kích, có thể tạo thành một mạng lưới hỏa lực, yểm hộ mình cứu bọn trẻ ra ngoài.
"Nếu chỉ có chúng ta động thủ, sợ là không đủ người,"
Lão Quách do dự nói,"Trong Cô nhi viện, không biết ẩn nấp bao nhiêu lệ quỷ đại yêu, phải sắp xếp ổn thỏa, rốt cuộc có nhiều trẻ con như vậy, tiểu sư đệ, Ngô Gia Vĩ kia thực không tồi, có thể kéo hắn đi cùng nhau."
Diệp Thiếu Dương cũng nhớ ra người này, lúc nãy hắn đã giúp mình không ít.
"Không sai, gia hỏa này là người có thể kết giao bằng hữu, nhưng không có cách liên lạc nào."
"Ta có, bọn họ đều từng tới tiệm của ta mua đồ, ta về sẽ liên hệ, bảo hắn đi tìm ngươi.
Đúng rồi, còn cả tiểu cô nương Phổ Đà Sơn kia nữa, người cũng không tồi."
"Đúng rồi, tiểu cô nương đó, rất xinh đẹp."
"Xinh đẹp thì có quan hệ gì chứ?"
Tạ Vũ Tình hỏi.
"Không có gì,"
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai,"Chỉ nói vậy thôi."
Lập tức lấy di động, nhắn WeChat cho Ngô Hiểu Tầm.
Chuẩn bị máu chó đen cùng mấy đồ linh tinh cũng cần chút thời gian, Lão Quách cùng Tạ Vũ Tình rời đi trước, để Tiểu Mã lái xe, chở Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc quay lại khách sạn.
Bọn họ vừa bước chân vào cửa, Tứ Bảo liền gọi điện thoại, hỏi bọn họ đang ở đâu, sau đó từ nhà ga tới đây.
Sau khi về phòng, Diệp Thiếu Dương liền đem Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Mỹ Hoa thả ra ngoài, bảo bọn họ điều tức hồi phục, sắp tới còn có một cuộc ác chiến nữa.
"Đúng rồi, các ngươi giết pháp sư, sợ là phía Âm Ty có phiền phức."
Diệp Thiếu Dương lo lắng.
Tiểu Thanh nói: "Phiền phức khẳng định là có, lão già kia hồn phách xuống Âm Ty, thế nào cũng muốn tìm chúng ta đối chứng, đến lúc đó cứ thẳng thắn nói đúng sự thật, về tình cảm có thể tha thứ, hẳn Diêm Vương cũng sẽ không làm khó xử chúng ta đâu."
"Yên tâm đi, lão đại sẽ không để cgo các ngươi bị phạt, chờ Âm Ty triệu hoán các ngươi rồi nói."
Diệp Thiếu Dương cũng thả Qua Qua ra.
Qua Qua ra khỏi linh phù, lập tức nằm thẳng cẳng hình chữ X trên giường, mọi người nhìn xem, thấy nó đã khôi phục hơn phân nửa, sắc mặt cũng khá hơn rất nhiều.
Nó là quỷ đến từ Quỷ Vực, sau khi bị thương sẽ mau hồi phục lại, chỉ là trên người trên mặt vẫn còn những vết sẹo nhàn nhạt, không thể phục hồi lại như cũ, biểu hiện nó đã từng bị trọng thương.
"Vương bát đản!"
Tiểu Mã một quyền đập lên tủ đầu giường, điện thoại cũng rơi xuống đất.
Diệp Thiếu Dương nắm chặt hai tay, lửa giận thiêu đốt lên.
Nhuế Lãnh Ngọc cũng vừa hồi phục, dựa vào đầu giường, đưa tay kéo Qua Qua lại, nói: "Ngươi biết rõ cứu không được ta, vì sao lại ngốc như vậy, nếu ngươi ngươi chết đi, ngươi bảo ta phải làm sao, chẳng lẽ muốn làm ta áy náy suốt đời."
"Ta không thể trơ mắt nhìn tỷ xảy ra chuyện được, hắc hắc, ta không có việc gì đâu."
Qua Qua cười ngọt, bò vào lòng Nhuế Lãnh Ngọc, giống như một đứa trẻ đang làm nũng.
"Các ngươi ai cũng không được xảy ra chuyện, chúng ta là người một nhà, nhớ kỹ đó."
Diệp Thiếu Dương nói,"Chúng ta không chọc người khác, thì đừng ai tới kiếm chuyện với chúng ta, cho dù là Phong Đô Đại Đế, cũng không sợ!"
Tiểu Mã nghe xong lời này, tức khắc hưng phấn quá độ,"Đúng vậy, xem nhẹ sinh tử, không phục liền đánh, ai dám chọc chúng ta, mọi người cùng nhau liều mạng với kẻ đó!"
Tiểu Thanh, Tiểu Bạch nhìn nhau cười.
Mỹ Hoa cũng bật cười to.
"Đúng, là người một nhà."
Qua Qua ôm cổ Nhuế Lãnh Ngọc, hôn lên má cô một cái.
Tiểu Bạch bĩu môi,"Không biết ngượng, ngươi cũng ngàn tuổi rồi đó."
"Ta ngàn tuổi nhưng vẫn là một đứa trẻ."
Qua Qua lại ôm cổ Nhuế Lãnh Ngọc, nhìn Diệp Thiếu Dương chớp chớp mắt,"Lão đại, có phải ngươi đang ghen hay không?"
"Đệch!"
Diệp Thiếu Dương lập tức đỏ mặt, liếc mắt nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, Nhuế Lãnh Ngọc đang nhìn hắn, bất đắc dĩ cười.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, Diệp Thiếu Dương đi ra mở, thì ra là Quả Cam, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức bổ nhào vào lòng hắn.
Mỗi khi gặp mặt đều như thế này, lần này cũng không ngoại lệ.
Diệp Thiếu Dương dẫn cô trở lại phòng ngủ, vừa vào tới cửa, đám người Tiểu Bạch cười ầm lên, mặt Nhuế Lãnh Ngọc liền đen lại.
"Làm sao thế"
Diệp Thiếu Dương có chút khó hiểu.
Tiểu Mã chỉ chỉ vào tấm gương trên bức tường trang điểm để ở đối diện.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới hiểu rõ nguyên nhân: Xung quanh cằm của mình có ít nhất mười dấu môi.
"Ta, ta tự thú, là ta đã cưỡng hôn."
Quả Cam giơ tay lên.
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, bất đắc dĩ nghĩ trong lòng, ngươi hôn ta được rồi, một con yêu tinh, còn tô son làm gì không biết? Quả Cam với Tiểu Bạch vừa gặp nhau, lập tức thân thiết ồn ào náo loạn.
Một lúc sau, Tứ Bảo cũng tới, khiến mọi người bất ngờ chính là, hắn còn dẫn theo một vị khách: Nhạc Hằng thiếu niên thần bí sở hữu sức mạnh Chu Tước.