Nghĩ một hồi, Diệp Thiếu Dương thở dài, ngẩng đầu nhìn Trang Vũ Ninh, trầm giọng nói: "Quả nhiên giống với suy đoán của ta, Kiều Lệ Na cùng Hồ Uy đều cùng một bọn!"
Trang Vũ Ninh khiếp sợ nhìn hắn, chờ nghe hắn giải thích.
"Mộc Phù Tiểu Nhân, rất nhiều phép thuật dân gian cũng có thể sử dụng cùng nó, nhưng lá đạo phù này, nhất là phù đảm - hoàn toàn là án theo họa pháp của Mao Sơn thuật. Ngoại trừ Hồ Uy và Quách sư huynh của ta ra, ta không thể tin là Thạch Thành còn có đạo sĩ Mao Sơn khác, nhưng Quách sư huynh của ta không thể nào làm việc này?"
Trang Vũ Ninh nghe xong, vẻ mặt dần trở thành ngưng trọng, thở dài: "Ta thực không muốn nghĩ ngươi ấy có liên quan tới chuyện này, thế nhưng. . . nói như vậy thì tất cả đều là do Kiều Lệ Na trù tính hay sao?"
Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi, nói: "Ta có cảm giác mọi thứ không chỉ đơn giản như vậy, nếu như ngươi đã nói, hai người không có thâm cừu đại hận gì, cho dù ngươi ta dùng tiền bảo Hồ Uy ra tay. Hồ Uy lại có sinh ý buôn bán Kuman Thong tốt như vậy, ta cảm thấy hắn khó có thể vì chút tiền mà bố trí một âm mưu phức tạp như vậy để đối phó với ngươi."
Trang Vũ Ninh kinh ngạc nhìn hắn: "Nếu vậy thì là gì?"
"Hiện tại ta cũng không rõ, chúng ta về trước, sau này chậm rãi điều tra."
Hai người yên lặng trở về chỗ đỗ xe. Sau khi lên xe, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, nói lại tất cả sự tình vừa rồi. Lại dặn dò ngươi phái một người đi giám thị Kiều Lệ Na, Tạ Vũ Tình đáp ứng sẽ tận lực an bài.
Trở lại biệt thự thì đã khuya, Trang Vũ Ninh cảm thấy rất khó chịu, ngươi ngẩn người ngồi trên ghế sa lon. Diệp Thiếu Dương an ủi ngươi một hồi, khuyên ngươi đi ngủ sớm, hắn cũng trở về phòng riêng.
Nằm trên giường Diệp Thiếu Dương đem tất cả sự việc chắp nối lại, từ bên ngoài nhìn vào nếu có sự tham gia của Kiều Lệ Na cộng thêm tất cả những gì đã xảy ra thì tất cả sự việc lại càng thêm phức tạp. Trên thực tế có khi lại còn là một chuyện tốt: Kiều Lệ Na không phải pháp sư, không khó đối phó, hơn nữa điều tra ngươi còn dễ hơn điều tra Hồ Uy. Nói không chừng phát hiện ra ngươi chính là một đột phá.
Diệp Thiếu Dương ngủ một giấc rất tự nhiên, tới khi tỉnh dậy nhìn nhìn đồng hồ đã hơn 10h sáng. Hắn xuống giường rửa mặt, đi vào phòng khách, nhìn thoáng qua gian phòng của Trang Vũ Ninh. Cửa phòng ngươi đã mở nhưng không có người bên trong, tám phần là đã đi ra ngoài rồi. Bây giờ là ban ngày, chỉ cần ngươi không tới nơi vắng vẻ thì không có vấn đề gì.
Trên bàn trà bày mấy cái bánh quẩy, bánh ngọt tẩm đường, còn có một bình chẳng biết sữa đậu nành hay sữa bò, có lẽ là điểm tâm sáng Trang Vũ Ninh mua cho hắn. Diệp Thiếu Dương mỉm cười, cảm thấy được quan tâm, vì vậy ngồi xuống bắt đầu ăn.
Điểm tâm chưa ăn xong thì dưới lầu vang lên tiếng mở cửa, Diệp Thiếu Dương đoán nhất định là Trang Vũ Ninh đã trở về nên không có để ý, tiếp tục ăn. Nghe tiếng bước chân hắn đoán ngươi đã tới lầu hai, hắn quay đầu nhìn lại thấy Trang Vũ Ninh và 2 người đang đứng sau ngươi.
Một người khoảng 40 tuổi, bụng phệ, mặc âu phục rất phẳng phiu, nhìn có vẻ có nhiều tiền. Quay sang nhìn kỹ người còn lại khiến Diệp Thiếu Dương lập tức ngây người: người này đầu đội đạo quan, mặc màu lam bào, vóc dáng rất cao, hai cái râu như cá trê, không thể nhìn ra bao nhiêu tuổi.
"Thiếu Dương ca, đây là cha ta." Trang Vũ Ninh giới thiệu qua người béo cho hắn, sau đó ánh mắt chuyển qua vị đạo sĩ bên cạnh, có chút khó khăn nói: "Vị này chính là Vô Nguyệt đạo trưởng, bằng hữu của ba ba ta."
Ba người lên tới lầu, cha của Trang Vũ Ninh bắt tay với Diệp Thiếu Dương, nói: "Xin chào, ta gọi là Trang Thái, cậu là Diệp tiên sinh?"
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, muốn mở miệng đáp, nhưng vẫn còn vướng nửa cái bánh quẩy, hắn tranh thủ thời gian nuốt vội, kết quả nghẹn luôn. Hắn vội vàng cầm luôn bình sữa đậu nành, uống một hớp lớn cho khỏi nghẹn. Rồi hắn tiếp tục vỗ vỗ ngực, mỉm cười với Trang Thái: "Ta là Diệp Thiếu Dương."
Trang Thái mỉm cười bất đắc dĩ, đại pháp sư mà con gái mình kể rất khoa trương hóa ra là cái dạng này?
Trang Thái đưa đôi mắt dò xét hắn, thấy Diệp Thiếu Dương đang mặc áo ngủ, nói: "Diệp tiên sinh rất chuyên nghiệp đó, còn ở lại để canh phòng."
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, tuy chưa làm chuyện bậy bạ gì với Trang Vũ Ninh. Nhưng đối mặt với cha ngươi không biết tại sao luôn luôn có cảm giác chột dạ.
"Vô Nguyệt đạo trưởng, mời ngồi." Trang Thái rất cung kính mời đạo trưởng này ngồi xuống ghế salon, sau đó mình cũng ngồi xuống. Lúc này mới mời đến Diệp Thiếu Dương ngồi, để cho Trang Vũ Ninh đi rót nước pha trà.
Trang Thái nhìn Diệp Thiếu Dương, dùng ngữ điệu khách khí hòa với chút bất mãn nói: "Lần trước Vũ Vũ gọi điện thoại hỏi tin tức về căn nhà này, lúc ấy nó nói với ta chuyện này. Mấy tháng này ta không tới, chính là đang đợi Vô Nguyệt đạo trưởng, Vô Nguyệt đạo trưởng bạn tốt của ta, cũng là một tông sư chân chính có pháp lực cao cường"
Hắn đặc biệt cường điệu hai chữ "chân chính", cười rồi tiếp tục: "Cho nên, lần này ta mời ông ấy cùng tới cũng không dễ dàng. . ."
Diệp Thiếu Dương không biểu lộ gì, nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Dừng lại một hồi, Trang Thái tiếp tục: "Đúng rồi, ta nghe Vũ Vũ nói Diệp tiên sinh đến từ Mao Sơn, Vô Nguyệt đạo trưởng là đệ tử Long Hổ Sơn. Hai người chắc hẳn phải có quan hệ sâu xa gì chứ?"
Vô Nguyệt đạo trưởng mỉm cười với Diệp Thiếu Dương, nhưng trong ánh mắt lại ẩn ý khinh thường, nói ra: "Long Hổ triều thiên bái Tam Thanh, bần đạo Long Hổ sơn đệ tử Vô Nguyệt."
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: "Đã biết."
Vô Nguyệt đạo trưởng sửng sốt, sau đó cười nhạt một tiếng: "Ngay cả quy củ cũng không biết, cậu sợ không phải là người trong Đạo môn?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Quy củ gì?"
Vô Nguyệt đạo trưởng nói: "Mao Sơn và Long Hổ sơn cùng thuộc Đạo môn, theo như quy củ thì nhìn thấy sư trưởng tất nhiên phải chào, ngay cả quy củ vậy cậu còn không biết?"
"Hình như là có có chuyện như vậy". Diệp Thiếu Dương nhún vai "Nhưng ông xác định ông là sư trưởng của ta?"
Vô Nguyệt đạo trưởng cười ha ha: "Ta thuộc hàng đệ tử chữ 'Không', tại Long Hổ Sơn thuộc hàng đệ tử thứ 2 đương thời, cậu chỉ là Mao Sơn ngoại môn đệ tử, bối phận có thể cao hơn ta?"
Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn hắn: "Ông làm sao biết ta là đệ tử ngoại môn?"
Vô Nguyệt đạo trưởng hừ một tiếng: "Chẳng lẽ cậu là đệ tử nội môn? Nói như vậy, ta còn nên gọi cậu là sư tổ."
"Theo như quy củ thì ông phải gọi ta là sư tổ, gặp mặt phải dập đầu với ta." Diệp Thiếu Dương vung tay lên, tiếp tục nói: "Xem như ông cũng đã lớn tuổi rồi, miễn đi."
"Tiểu tử vô lễ!" Vô Nguyệt đạo trưởng tức giận đến dựng râu trừng mắt, quay đầu nói với Trang Thái nói: "Trang lão đệ, ta và cậu là bằng hữu, nhưng muốn ta cùng hắn hợp tác, tuyệt đối không được!"
"Đạo trưởng đừng gấp." Trang Thái vỗ vỗ cánh tay của hắn, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Vũ Vũ tuổi còn nhỏ, tương đối đơn thuần, đối với mấy sự tình như thế này không hiểu nhiều, không biết giang hồ hiểm ác. Diệp tiên sinh, ta không phải nói cậu, nhưng người trong giang hồ rồng rắn lẫn lộn, người bình thường rất khó phân biệt thiệt giả, cậu nói đúng không?"
Trang Vũ Ninh lập tức tức giận nói: "Cha chớ nói lung tung, bổn sự của Thiếu Dương ca con cũng đã thấy rồi, anh ấy chính là Thiên Sư. Cha sao lại không tin chứ?"