"Ta đương nhiên trở về! Sư huynh hỏng hết việc của đệ rồi!!!"
Nếu lúc ấy đi, giải thích rõ ràng, đại khái còn có thể đuổi theo trở về, hiện tại đi, nhỡ đâu Lãnh Ngọc đã xuất gia...
Diệp Thiếu Dương tức dùng sức dậm chân, biểu hiện phi thường tâm thần, ngay cả Quách đại tẩu cũng bị đánh thức, xuống giường đi tới, muốn an ủi hắn một phen, thở dài, lại về tới trên giường.
Tình trạng trước mắt của Diệp Thiếu Dương, cần căn bản không phải an ủi.
"Tiểu sư thúc..."
Tiểu Ngư muốn giải thích cho cha, vừa mở miệng đã bị Lão Quách ngắt lời, bảo cô không cần nói chuyện.
Quả nhiên, Diệp Thiếu Dương phát tiết một phen, vô lực ngã lên sô pha, hít một hơi thật sâu nói:
"Xin lỗi, sư huynh, huynh nói rất đúng, lúc ấy cho dù huynh nói cho đệ biết chân tướng, đệ cũng không thể trở về..."
Mình lúc ấy trên người gánh vác tính mạng Tiểu Nhụy, hơn nữa lúc ấy không biết nhiều, đem hy vọng đặt hết ở trên người Mộ Thanh Phong, cho dù mình lúc ấy biết tất cả, nhắm chừng cũng sẽ không trở mặt với hắn.
Lui một bước mà nói, cho dù mình không nhịn, làm như vậy, sau đó cũng sẽ không chạy tới Nga Mi sơn, sau khi tỉnh táo lại, mình nhất định sẽ tiếp tục tìm cách cứu sống Tiểu Nhụy, mà đem chuyện tìm kiếm Nhuế Lãnh Ngọc đẩy tới phía sau.
Hắn từ trước tới giờ không cho rằng mình cao thượng bao nhiêu, nhưng phong cách làm việc của mình, luôn luôn đều là như thế.
Lão Quách gật gật đầu nói:
"Ta cũng muốn để đệ đi, nhưng Tiểu Nhụy làm sao bây giờ? Tuy nói Thập Bát Thần Châm có thể tạm thời giữ được mạng của cô ấy, nhưng nhỡ đâu xảy ra cái gì ngoài dự liệu thì sao, hơn nữa cô ấy từ từ gầy yếu, nhìn căn bản không chậm trễ nổi.
Quan trọng nhất là, tiểu sư đệ, ta biết đệ nhất định sẽ không trở về, bởi vì đệ là lưng mang trách nhiệm mà đi, đến lúc đó đệ làm sao bây giờ? Biết chân tướng, còn không thể trở về, đệ chỉ có thể càng thêm thống khổ, cho nên ta đơn giản gạt đệ, muốn chờ đệ trở về rồi lại nói cho đệ..."
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu:
"Rõ rồi, cảm ơn huynh, sư huynh. Huynh mau giúp đệ tra vé xe lửa đến Nga Mi sơn... Không đúng, vé máy bay, chuyến sớm nhất!"
Lão Quách nói:
"Đã biết đệ nhất định muốn đi, vừa rồi ở bệnh viện đã đặt vé giúp đệ, giữa trưa ngày mai chuyến bay mười hai giờ, đệ ngủ lại chỗ ta, ta đưa đệ đi!"
Diệp Thiếu Dương đáp ứng, ngồi ở trên sô pha bắt đầu ngây người.
Tiểu Ngư vẫn nhịn không được hỏi:
"Tiểu sư thúc, cái này thật sự là hiểu lầm sao?"
Diệp Thiếu Dương nói:
"Tin tưởng ta, chỉ là hiểu lầm. Ta nếu làm bậy với người khác, đã sớm làm bậy, nào sẽ chờ tới bây giờ."
Tiểu Ngư lập tức mặt mày hớn hở nói:
"Hiểu lầm thì dễ xử lý mà, thúc đi giải thích với Lãnh Ngọc tỷ, khi cần thiết đem cô nương kia kêu lên, giáp mặt nói rõ ràng... Đúng rồi, cô nương đó đâu?" Cô cũng không biết nữ nhân vật chính của sự kiện chính là Mộ Thanh Vũ.
Diệp Thiếu Dương nói:
"Chết rồi."
Tiểu Ngư ngây ra.
"Sao có thể... Bằng không tìm người chụp ảnh."
"Cũng chết rồi." Diệp Thiếu Dương thở dài.
"Oạch, thế thì xấu hổ rồi." Tiểu Ngư ngập ngừng.
Lão Quách tiến lên vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương, an ủi:
"Đừng quá lo lắng, chỉ cần là hiểu lầm, thì có thời điểm cởi bỏ, hơn nữa, Lãnh Ngọc đối với đệ thật ra vẫn là có cảm tình, chờ đệ đi giải thích."
Diệp Thiếu Dương ngây ra tại chỗ, nhìn hắn nói:
"Vì sao thấy được?"
Lão Quách lộ ra một nụ cười như cao nhân nói:
"Đệ tỉnh táo lại nghĩ xem, nếu cô ấy thật sự muốn bỏ đi, không bao giờ liên hệ với đệ nữa, vậy cô ấy trực tiếp đi là được, vì sao phải nói cô ấy đã đi Nga Mi sơn?"
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra nói:
"Cái này không phải nói cho Tiểu Ngư sao?"
"Nói cho Tiểu Ngư, Tiểu Ngư vẫn sẽ nói cho đệ, nếu thật sự triệt để tuyệt vọng, vậy sẽ không lưu lại cho đệ hy vọng tìm được cô ấy mới đúng."
Tinh thần Diệp Thiếu Dương rung lên, chậm rãi gật đầu.
"Còn có, cô ấy vì sao phải đem tình huống nói cho Tiểu Ngư?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu.
"Ngu ngốc, cô ấy là hy vọng Tiểu Ngư đem tin tức cô ấy đi nói cho đệ, hơn nữa để đệ biết cô ấy là vì sao mà đi, còn đi tìm cô ấy giải thích!" Lão Quách cười hắc hắc:
"Mặt khác, nếu Tiểu Ngư không biết cô ấy là vì sao rời khỏi, đệ sẽ càng không biết, lại trở về tìm cô ấy như thế nào?"
Diệp Thiếu Dương nghe hắn phân tích một chút như vậy, nhất thời có loại cảm giác mở rộng tầm mắt.
"Nhưng, cô ấy vì sao không trực tiếp hỏi đệ, ngược lại phải quanh co lòng vòng..."
"Kháo, đây mới là nữ nhân, gián tiếp nói cho đệ, đệ mới có thể khẩn trương, sợ hãi mất đi cô ấy, về sau mới sẽ không tái phạm sai lầm tương tự, nếu tự mình nói cho đệ, vậy thì rơi xuống tiểu thừa, như là xin đệ giải thích, như vậy nội tâm đệ sẽ hối cải sao?"
Lão Quách nói xong, tự cảm giác phi thường đắc ý, bưng tô mì Diệp Thiếu Dương lên làm hai miếng, buông bát, phát hiện Diệp Thiếu Dương và Tiểu Ngư đều đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn mình.
"Lão cha, cha quả thực đã làm con nảy sinh nhận thức mới..." Tiểu Ngư lẩm bẩm.
Diệp Thiếu Dương thì ngây ngốc nhìn hắn:
"Ta nói, Quách sư huynh, huynh con bà nó quả thực là toàn tài, huynh là khai phá năng lực phương diện này từ bao giờ vậy?"
"Khai phá cái gì!" Lão Quách vỗ vỗ đùi, trong lòng lại cực kỳ đắc ý, hạ thấp giọng nói:
"Ta nói với đệ, ta là chân nhân bất lộ tướng, thật ra ta so với người trẻ tuổi bọn đệ còn hiểu tình yêu hơn..."
Diệp Thiếu Dương cạn lời gật gật đầu:
"Huynh trâu bò, truyền thụ đệ một chút kinh nghiệm."
Lão Quách lập tức xua tay, cười ha ha nói:
"Truyền thụ không được, ta nói cho đệ, những thứ này đều là từ trong thực tiễn tổng kết kinh nghiệm, đệ không yêu mười lần tám lần, có thể tổng kết ra cái gì?"
Tiểu Ngư ngơ ngác nói:
"Lão cha, nhìn không ra nha."
"Hắc hắc, đừng xem lão cha của con hiện tại là lão thịt khô, năm đó ta cũng là tiểu thịt tươi, ở trước khi quen biết mẹ con, ta nói... Con có biết lúc ấy có bao nhiêu cô nương theo đuổi ta không?"
Tiểu Ngư nhìn mắt hắn, chậm rãi nói:
"Năm đó có bao nhiêu người theo đuổi cha con không biết, dù sao cha rất nhanh sẽ bị người ta đuổi."
"Đuổi? Ai nha?" Lão Quách nhất thời cảnh giác hẳn lên, đột nhiên sửa lại nét mặt:
"Thật ra, ta là bốc phét hết đấy, ta lúc trẻ tuổi, bộ dạng khó coi, lại là mở tiệm quan tài, người bình thường chướng mắt ta, may mẹ con coi trọng ta, thật ra, ta rất cảm ơn."
Nói đến đây, trên mặt lão Quách lộ ra vẻ mặt hạnh phúc:
"Tiểu Ngư ta nói với con, con mỗi ngày nói mẹ con hung dữ, thật ra con không biết, mẹ con người này trong lòng thiện lương bao nhiêu, quan trọng nhất là, bà ấy lúc trẻ tuổi, phi thường xinh đẹp..."
Nhìn hai người vẻ mặt chấn động cộng thêm buồn nôn, lão Quách đứng dậy nói:
"Ta đi rót nước."
Quay người lại, nhìn thấy thê tử đứng ở cửa phòng ngủ, trên mặt mang theo một loại vẻ mặt phức tạp nhìn mình.
"Ồ, lão bà, em tỉnh lúc nào vậy!"
"Ông già mà không đứng đắn, nói những cái đó với bọn trẻ làm gì."
Quách đại tẩu hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng lại mang theo một tia ý cười hờn dỗi:
"Đi ngủ sớm một chút!"
Xoay người đi vào phòng ngủ.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Ngư cuối cùng hiểu Lão Quách vì sao nói đến một nửa, vì sao giọng điệu đột nhiên thay đổi, nói ra đoạn lời làm người ta buồn nôn đó