Xung quanh quỷ hồn, phiếm một mạt hồng quang, chậm rãi lỡ lững trôi tới, đột nhiên tăng tốc hướng Diệp Thiếu Dương lao tới, trong ánh mắt mang theo một tia quyết tử.
". . . Ta oán khí quá sâu không thể siêu độ, chỉ cần ta còn có một sợi nguyên thần ở đâu, ta sẽ không để ngươi giết chết con ta, cho nên, cầu ngươi diệt hồn phách ta. . ."
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, bắt quỷ nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp được loại sự tình này. . . Trước mắt quỷ hồn Lý Thu Nga rõ ràng dùng ra toàn lực tiến công, trên thực tế là muốn chết. . .
Diệp Thiếu Dương thở dài, đôi tay lôi ra một đạo hồng tơ, sải bước về phía trước, né qua tiến công, sau đó cực nhanh đem hồng tơ quấn quanh trên cổ Lý Thu Nga, tay trái vừa nhấc, đem một trương linh phù dán lên sau ót Lý Thu Nga, hét lên một tiếng "Càn khôn tá pháp!"
Nháy mắt đem hồn phách Lý Thu Nga hút đi vào. Quỷ thi mạnh ở chỗ thi thể cùng hồn phách hợp nhất, song hướng vô vị, một khi thi thể bị giết, chỉ đơn độc quỷ hồn cũng không có thực lực mạnh, đối với Diệp Thiếu Dương ra tay căn bản không chịu nổi một chiêu.
"Ngươi thế nào?" Tạ Vũ Tình lập tức đi lên tới, nhìn thoáng qua bả vai Diệp Thiếu Dương, chấn động "Tại sao lại đều là máu đen?"
"Thi độc mà thôi, lau xong liền không có việc gì, bị thương ngoài da." Nói xong, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại chiến trường bên cạnh, Qua Qua đã bại trận, chỉ có né tránh và chạy trốn. Nhìn đến Diệp Thiếu Dương bên này đã xong việc, lập tức phát ra tiếng cầu cứu "Lão đại lão đại, mau tới cứu ta!"
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng,"Vừa rồi không phải rất anh dũng sao, hiện tại như thế nào lại cầu cứu?"
Tạ Vũ Tình đẩy hắn một phen,"Ngươi nói cái gì vậy, ngươi không có việc gì thì đi cứu hắn a, dù sao cũng chính là con ngươi!"
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nói "Đó là con tỷ thì có!"
"Đi mau đi! Là con của chúng ta a!" Tạ Vũ Tình buột miệng thốt ra, sau đó hai người nhìn thoáng qua nhau, mặt đều đỏ.
Diệp Thiếu Dương rút ra Dây Câu Hồn, nhìn khoảng cách của hai người, đối với Bức Thủ quỷ quất một đánh qua. Bức Thủ vội vàng phi thân thối lui, né qua Dây Câu Hồn, ngồi xổm trên mặt đất, oán hận nhìn Diệp Thiếu Dương.
Qua Qua một bước nhảy đến trên vai Diệp Thiếu Dương, há mồm thở dốc,"Tiểu tử này rất mạnh a, ta chỉ có ba phần tu vi, nên đánh không lại nó a."
Diệp Thiếu Dương vô ngữ nhìn hắn một cái,"Đừng nói nữa, quá mất mặt."
"Ta nói nghiêm túc, sau khi ta đi vào nhân gian, năng lực bị phong ấn, chỉ có thể dùng ra ba phần."
Diệp Thiếu Dương mặc kệ hắn, lấy ra một phen Tiền Ngũ Đế, đối với Bức Thủ ném qua. Tiền Ngũ Đế phi đến không trung, hình thành một cái vòng tròn.
Diệp Thiếu Dương lập tức dùng Dây Câu Hồn, đưa vào giữa trận, dùng sức quay vòng tròn, trong miệng thì thầm "Thiên địa vô cực, tiền tài sinh ảnh!" Dùng sức run Dây Câu Hồn, làm tám đồng Tiền Ngũ Đế đánh bay đi ra ngoài.
"Ong. . ." Tám tiền văng ra, phát ra một trận tiếng vang dễ nghe, đột nhiên ánh sáng chợt loé lên, hóa ra vô số đồng tiền, từ các góc độ khác nhau hướng Bức Thủ đánh tới.
Bức Thủ toàn thân run lên, đầu rắn trên mặt quỷ hé miệng, phun ra một ngụm máu đen, sau khi rơi xuống đất, vỡ ra từng mãnh, mỗi mãnh vừa vỡ đều biến ảo thành một con con dơi bộ dáng kinh dị, một loạt con dơi mặt quỷ dữ tợn, bay qua cùng ảo ảnh đồng tiền đánh vào nhau, tương sát rơi xuống đất, cùng nhau biến mất.
Nứt đầu không ngừng phun ra quỷ huyết, vô số con dơi mặt quỷ, giống như mây đen che trời lấp đất bay tới.
"Mau, mau đi ra!" Diệp Thiếu Dương kéo tay Tạ Vũ Tình, hướng ra phía ngoài chạy như bay.
"Chạy?" Tạ Vũ Tình có điểm không thể tin được.
Diệp Thiếu Dương không đáp, lôi kéo nàng chạy đến cửa nhỏ bên ngoài, xoay người nhìn lại, vài con dơi mặt quỷ bay ra tới còn có cách một khoảng khá gần, vì thế dùng tốc độ nhanh nhất vẽ một đạo linh phù, đốt thành tro, nhét vào trong bình sứ Mãn Pháp Thủy Tiểu, trong miệng thì thầm "Thái Ất chân quân, bình minh mà thanh, chính một phục ba, rơi xuống đất sinh đinh!"
Đem bình sứ đảo qua đi, dùng sức lay động, rơi xuống mấy chục cột nước, rơi xuống đất lúc sau, lập tức đọng lại, ngân quang lập loè, giống như từng con đinh bạc.
Tạ Vũ Tình đương trường xem trợn tròn mắt, từ lúc Diệp Thiếu Dương dùng pháp thuật tới giờ cũng chúa thấy qua lọai pháp thuật thần kỳ như vậy, đây là ma thuật a?
Diệp Thiếu Dương lấy ra ống mực, đem hồng tơ quấn quanh nhanh ở trên bao nhiêu đinh bạc, Tạ Vũ Tình cùng Qua Qua cùng nhau quan sát, bỗng nhiên phát hiện, nguyên bản nhìn qua bao nhiêu đinh bạc nằm lộn xộn, nhưng sau khi quấn qua hồng tơ, cư nhiên hình thành hình dạng một con chim.
Nghển cổ ưỡn ngực, giương cánh muốn bay!
Tạ Vũ Tình nhớ tới lúc trước khi xuống dưới, Diệp Thiếu Dương họa ra phượng hoàng dùng phá trận kia, thuận miệng hỏi "Đây là phượng hoàng sao?"
"Tỷ đừng kêu phượng hoàng như vậy, đây là Chu Tước!" Diệp Thiếu Dương nắm tơ hồng, dùng một chút lực cắt qua đầu ngón tay, dùng chính máu mình ở trên đầu hồng tơ chấm một lần, dùng một thủ quyết quái dị bắt lấy đầu sợi hồng tơ, cao giọng nói "Thần thú có linh nghe ta mệnh, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, thiên phong trợ ta nhanh nhẹn khởi, giết hết yêu ma trăm triệu ngàn!"
Bỗng nhiên buông hồng tơ ra, dùng sức bắn ra, la lên một tiếng "Khởi!"
Một đạo hồng quang, từ trên người Chu Tước tản ra đi, thần điểu phe phẩy hai cánh, lăng không bay lên, nhảy vào đám kia đen nghìn nghịt đám dơi mặt quỷ bên trong, điên cuồng tàn sát, thường là bị nó hai móng bắt lấy hoặc cắn, các con dơi mặt quỷ căn bản không có sức phản kháng, cơ hồ ở trong nháy mắt hóa thành khói đen tiêu tán.
Bức Thủ vừa thấy tình cảnh này, lập tức tru lên một tiếng, các con dơi mặt quỷ như là được mệnh lệnh, thay đổi phương hướng, bao quanh vây quanh Chu Tước, mở ra trường răng nanh miệng, hung hăng cắn xuống.
"Chu Tước, tránh được sao?" Tạ Vũ Tình sợ hãi nói.
Diệp Thiếu Dương không rảnh trả lời, hai tay của hắn đang không ngừng kết ấn, vì Chu Tước gia tăng thần lực, hai mắt đột nhiên trừng, la lên một tiếng "Phá!"
Một tiếng trường minh, từ chỗ bị vô số con dơi mặt quỷ vây quanh trong miệng Chu Tước phát ra tiếng kêu, cả người chấn động, một cổ thần lực màu đỏ bùng nổ ra, làm các con dơi mặt quỷ nổ tung, ngưng tụ lại thành quỷ huyết màu đen, rơi xuống trên mặt đất.
Diệp Thiếu Dương đôi tay đổi pháp quyết điều khiển Chu Tước, hướng Bức Thủ bay qua, quát một tiếng chói tai "Đánh!"
Chu Tước lập tức bắt chước hành động đôi tay của Diệp Thiếu Dương, xoay tròn thân thể, đối với Bức Thủ lao xuống, Bức Thủ trong mắt chợt lóe hung quang, mở ra đôi tay, bắt lấy hai cánh Chu Tước, quỷ khí màu đen lan tràn ra, cùng với ánh lửa đỏ của Chu Tước thiêu đốt lẫn nhau . .
Chu Tước rống to một tiếng, dùng miệng đâm vào một bên mắt của Bức Thủ, chốc lát một cổ hắc thủy phun ra, Bức Thủ cả người run rẩy, đôi tay càng bám lại càng chặt, cố gắng đưa quỷ khí vào trong cơ thể Chu Tước, càng nhiều quỷ khí thẩm thấu đi vào, làm thân thể Chu Tước hòa tan một chút, hóa thành tàn tro rơi trên mặt đất, hình thần chậm rãi biến mất.
Diệp Thiếu Dương thừa dịp Chu Tước hình thần còn chưa bị diệt, từ bỏ kết ấn, sải bước xông về phía trước, vung lên Dây Câu Hồn, dùng sức đánh vào trên đầu của Bức Thủ, đương trường làm nó vỡ nát một thân quỷ khí.
Bức Thủ "Phốc" phun ra một ngụm máu đen, lăn tròn ngay tại chỗ, lảo đảo hướng tới ngoài cửa phóng đi.
Tạ Vũ Tình không dám ngăn cản, vội vàng tránh ở một bên, để Bức Thủ đi qua, Qua Qua lại lập tức lao tới, tốc độ cực nhanh nhảy đến trên người Bức Thủ.