Chương 398: Thái Ất Phất Trần

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thanh Tử 11-11-2023 12:49:42

"Bên trong còn được trộn thêm pháp dược, tôi cũng không rõ đó là những thứ gì." Tứ Bảo chỉ vào bên trong cái vách mương, nói,"Giếng trên vách bị đục một vài lỗ nhỏ, có thể để lại một ít nước hay pháp dược vào đó, bên dưới có khi còn có trận pháp, có thể giúp Bạch Y Nhân hấp thu tinh lực. Cậu xem bên cạnh cái phong ấn bát quái này. . ." Diệp Thiếu Dương nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, nhìn bốn mặt vách giếng, xung quanh tám cái giếng bên vách tường, có ba hình vẽ được điêu khắc thành hình bát quái, Diệp Thiếu Dương xem qua từng cái, hai cái ảo một cái thật, hai cái thật một cái ảo, ba cái thật. . . Diệp Thiếu Dương ghi nhớ kĩ trình tự sắp xếp từng thứ một, xâu chuỗi suy luận, trong đầu hắn chợt liên tưởng tới hình vẽ của thần phù Bát Cực Vây Thần Ấn! Hơn nữa chữ được khắc trên văn ấn khá lập lòe, biểu hiện cho sức mạnh của phù ấn, chưa bị hóa giải. "Phù ấn này, tôi cũng không rõ được dùng để làm gì," Tứ Bảo thấy hắn đang xem xét phù ấn, nói,"Có khi sắp tới Hồ Uy dùng thứ này, để hỗ trợ cho việc gì chăng." Diệp Thiếu Dương lắc đầu,"Đây không phải do Hồ Uy làm ra, đây là pháp thuật của Mao Sơn Nam Tông, Bát Cực Vây Thần Ấn là loại phù ấn tối thượng tiêu hao nhiều linh lực nhất trong pháp thuật Mao Sơn, một khi hình thành, ngay cả tà thần cũng có thể bị phong ấn lại, Hồ Uy chưa chắc đã biết hay đủ sức làm ra loại phù ấn như thế này, nếu tôi đoán không lầm, phù ấn dùng để phong ấn chân thân và hồn phách thực sự của Bạch Y Nhân." Không chờ Tứ Bảo phải lên tiếng, Diệp Thiếu Dương vuốt ve hình vẽ phù ấn, nhẹ giọng nói "Cậu đoán không lầm, người năm đó đánh bại Bạch Y Nhân và phong ấn nó tại đây, là sư huynh của tôi, đây là phù ấn của hắn để lại. . ." Tứ Bảo ngơ ngẩn, cúi đầu nhìn hình vẽ bát quái, nói "Thật sự là do Đạo Phong để lại?" "Không sai, cậu nhìn có thể không hiểu rõ, nhưng tôi liếc mắt là có thể nhận ra ngay, những câu văn khắc xem kẽ ở đây, mang đặc điểm của Mao Sơn tông, có giải thích cũng không thể rõ ràng ngay được, cho nên tôi không nói nhiều." Diệp Thiếu Dương nhìn dọc từ đầu giếng nhìn lại, xuyên qua một đám sương mù, hắn thấy nước trong giếng Một đống nước màu vàng, xoay tròn xung quanh miệng giếng, giống hệt như một chiếc cốc xoáy rất lớn, Bạch Y Nhân kia đang đứng trong đám nước, trên người còn đang khoác áo choàng trắng, đang trôi lơ lửng trong làn nước, giống như ngồi thiền, toàn thân không hề nhúc nhích. Bất quá, trên người hắn có vài nét khác với ngày xưa, vị trí cổ áo tới gần bả vai, có mấy đạo ánh sáng màu vàng lấp lánh, rất giống trang sức hình dạng lá cây, hình như trên eo cũng có, Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ lại, phát hiện đám nước vàng đang không ngừng xoay tròn theo một chu kì giống nhau, cứ dần dần lan theo quần áo Bạch Y Nhân, thì ra trên áo hắn có khắc chỉ vàng. Thì ra, số chỉ vàng này là do làn nước trong giếng tạo nên! Tuy rằng Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, nhưng hắn lại suy đoán, nhất định nó đã cởi bỏ được quá trình nào đó của phong ấn, đại khái khi nào trên người Bạch Y Nhân có càng nhiều sợi chỉ vàng được tạo nên, thì hồn phách thực sự của nó có thể thức tỉnh hoàn toàn, và lúc đó nó có thể thoát khỏi sự trói buộc của Bát Cực Vây Thần Ấn. Ngày mai, mặc kệ cho hồn phách thực sự của ngươi có thức tỉnh, ta cũng phải cùng ngươi quyết một trận sinh tử! Nhìn thân hình Bạch Y Nhân, Diệp Thiếu Dương âm thầm nghĩ lại mọi chuyện. Cảm giác thời gian không còn sớm, Diệp Thiếu Dương tính toán lại mọi tình huống xung quanh, ghi nhớ kĩ bố cục sắp xếp các thứ, sau đó hắn liền trở về, ánh mắt hắn thoáng nhìn thấy một thứ ở giữa mặt nước, đó là một cây gậy màu xanh biếc, sừng sững giữa dòng nước, nó được cắm bất động, bởi vì do bị thu hút bởi thân hình Bạch Y Nhân, nên trước đó có thấy cái gì thì hắn cũng không quan tâm lắm. "Đó là thứ gì?" Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào cây gậy màu xanh biếc đó hỏi "Gậy gộc sao?" . "Trước đó đám nước màu vàng nổi lên cuồn cuộn làm tôi cũng không để ý lắm, đó là một cái phất trần, hồn phách Bạch Y Nhân, bị đè ở dưới thứ đó," Tứ Bảo nói, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, tròng mắt hắn chuyển động, nhìn Diệp Thiếu Dương nói,"Nếu phất trần là của Đạo Phong để lại, có khi nào nó là bảo bối của Mao Sơn Tông các cậu." Pháp khí Mao Sơn. . . Đạo Phong để lại thứ này, những từ ngữ này không ngừng chuyển động trong đầu Diệp Thiếu Dương, trong giây lát, toàn thân hắn run lên một chút, ghé vào vách giếng nhìn kĩ lại một chút, thì ra, thứ kia không phải một cây gậy gộc màu xanh đơn thuần, phẩm chất của nó đẹp hơn, lại còn được điêu khắc hình vẽ, hơn nữa màu xanh biếc kia, bình thường làm người ta nhìn qua không nhận ra vẻ đẹp thực sự của nó, trên thực tế nó là màu của ngọc quý như Phi Kim Ngọc, Phi Ngọc Châu. . . Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn chiếc đoản côn màu xanh biếc, một lúc sau hắn mới phục hồi lại tinh thần, kích động mạnh nói "Đặc nãi nãi, thì ra bảo bối này. . . vẫn còn tồn tại ở nhân gian a!" "Bảo bối?" Tứ Bảo ngơ ngẩn,"Bảo bối nào?" Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói "Thái Ất Phất Trần!" "Thái Ất Phất Trần?" Tứ Bảo nhíu mày, lắc đầu,"Đó là thứ gì?" Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa té xỉu, trợn trắng mắt nói "Là một trong ba pháp khí mạnh nhất trong Mao Sơn tông, danh tiếng ngang với Thất Tinh Long Tuyền Kiếm tôi đang nắm giữ, Thái Ất Phất Trần ngày trước bị Đạo Phong lấy đi, không nghĩ nó lại nằm ở đây!" Vậy có lẽ, năm đó Đạo Phong quay về lấy Thái Ất Phất Trần, tám phần là dùng để phong ấn Bạch Y Nhân, sau khi thành công mới đi Tây Xuyên, bất quá hắn phải nhẫn tâm vứt bỏ lại Thái Ất Phất Trần ở lại, bởi bì nghĩ lại Bạch Y Nhân quá mạnh, ngoài Thái Ất Phất Trần không thứ nào khống chế nổi nó. Tứ Bảo đi lên nói "Đạo Phong đã đi đâu?" Diệp Thiếu Dương nói "Tôi đâu có biết, hắn mất tích nhiều năm rồi." Tứ Bảo cười,"Mai này nếu Bạch Y Nhân pha tan phong ấn, Thái Ất Phất Trần nhất định cũng sẽ từ đó bay ra, đến lúc đó cậu cứ việc lấy đi, dù sao đó cũng là đồ của nhà các cậu, Đạo Phong không còn nữa, thì nó là của cậu." "Đừng nói nhảm nữa, cậu nói ai không còn nữa." Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc Tứ Bảo một cái, trong lòng kích động không thôi, nếu Thái Ất Phất Trần mà vào tay mình, không ai có thể lấy đi nữa, tương lai mà có gặp được Đạo Phong, mình sẽ không cho hắn nữa. "Ai nha, pháp lực của tôi hao mòn quá, cơ thể có khi còn không xong," Sắc mặt của Tứ Bảo tự nhiên khó coi hẳn,"Xung quanh không còn gì đáng ngờ nữa, cúng ta mau trở về thôi!" Diệp Thiếu Dương buồn bực nói "Cậu không thể chờ thêm một giờ nữa sao?" "Ngày trước còn chờ được, gần đây không hiểu sao cứ thấy khó chịu trong người, không được rồi về thôi. . ." Diệp Thiếu Dương á khẩu, xoay người bước nhanh theo hắn, đi vào chỗ quỷ trụ, hắn đứng lại quan sát một lúc, bây giờ hắn đã hiểu, trụ quỷ này chính xác là mắt trận, chỉ cần mặt trên những cái đó liên tiếp trong ngoài trận pháp tơ hồng tách ra, toàn bộ khí lực trong trận pháp sẽ bị gián đoạn. Trận pháp đạo gia, dưỡng khí là điều quan trọng nhất. Khí lực sinh lọa, trận pháp đang mạnh mẽ từ trong ra ngoài, tự nhiên sẽ xuất hiện một khe hở, lúc này sẽ hoàn toàn sụp đổ. . . "Đi nhanh đi!" Tiếng chột dạ của Tứ Bảo vang lại, xoay người rời đi. Diệp Thiếu Dương vội vàng theo sau, đi đến cổng vòm, kim quang trên người Tứ Bảo bắt đầu lập lờ, đây là dấu hiệu cơ thể thần phách của hắn có vấn để. Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, không nghĩ tới mọi chuyện lại nghiêm trọng tới như vậy, Hồ Uy cách ở đây mấy chục dặm, vạn nhất thần phách tán loạn, căn bản chúng sẽ không tập hợp lại thân xác được nữa, kết quả. . . đó chính là cái chết. Hồn phách chia li, có thể nhập lại được như cũ, Diệp Thiếu Dương không nói hai lời, bắt lấy tay Tứ Bảo, dùng sức kéo đi, kẹp thân thể hắn tới nách, dùng tốc độ cao, bay ra ngoài cổng vòm. Bất luận như thế nào, phải ròi khỏi trung tâm trận pháp trước khi quá muộn!