Chương 551: Vây quét Anh Sát

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thanh Tử 11-11-2023 13:14:25

Diệp Thiếu Dương xít lại gần mặt nước, giật mình nhìn tất cả những chuyện này, đột nhiên,"Vương Thanh Phong" trong hình bất thình lình quay đầu lại, một đôi mắt đầy máu hướng nhìn Diệp Thiếu Dương, đồng thời đem một tay vươn tới thật nhanh, xuyên qua mặt nước, một tay nắm cổ họng Diệp Thiếu Dương, cố sức siết chặt. "Bằng!" Nhuế Lãnh Ngọc nả một phát súng, đạn chu sa bắn trúng cái tay kia, lập tức hóa thành bụi, rơi vào trong bồn máu, hình ảnh dần tan biến, không nhìn thấy gì nữa. "Này, này, lẽ nào hắn tới rồi sao?" Tưởng Kiến Hoa lui về phía sau hai bước, nhìn chậu nước hoảng hốt nói. Diệp Thiếu Dương sờ lên cổ của mình mới vừa rồi bị cái tay kia bóp qua, cũng không bị thương, lắc lắc đầu nói: "Đây là do Tà Thần ở trong óc Vương Thanh Phong lưu lại một vệt thần niệm, dùng để tấn công người phát hiện thi thể của Vương Thanh Phong, xem như là một loại biện pháp có thể bảo hộ, cùng bản thân hắn không có quan hệ gì." Tứ Bảo vẫn luôn không mở miệng cúi đầu nhìn chậu nước, nói: "Tình huống lúc này đã rõ, Vương Thanh Phong bây giờ chính là Tà Thần, chỉ có điều, chân thân của hắn tại sao lại là một đứa trẻ con chứ?" "Tôi biết." Diệp Thiếu Dương nhìn thi thể Vương Thanh Phong, lẩm bẩm nói, trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên mặt hắn, chờ hắn nói tiếp. Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: "Đứa trẻ kia, chính là Anh Sát năm đó sư phụ tôi không giết chết! Lúc ấy có người phụ nữ chết ở trên giường sinh, một thi hai mạng, lẽ ra thi thể như vậy phải tách ra mai táng, để tránh cho mẹ con thương nhớ lẫn nhau, hồn phách không đi, tạo thành Thi Sát. . . Kết quả có người vì thu hoạch dầu thi, đào ra thi thể trẻ con đặt ở trong lòng mẹ. Vốn bọn họ chính là chết vào ngày quỷ tiết mười lăm tháng bảy, lại trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày tu luyện, trở thành Thi Sát. . . Trong chuyện này còn có chút liên quan tới chuyện cũ của tôi, đoán chừng các người cũng đều đã biết, nên tôi cũng sẽ không nói tỉ mỉ nữa, nói chung là Anh Thi này sau khi trở thành Thi Sát, mẹ của nó đem toàn bộ sát khí trong cơ thể mình truyền vào trong người nó, hi sinh bản thân, giúp nó chạy trốn. Anh Sát này có khởi đầu cực cao, lúc ấy thì đã có tu vi Quỷ Thủ, bây giờ lại tu luyện thêm vài chục năm. . . Tu vi, sâu không lường được." Nói đến đây, biểu tình Diệp Thiếu Dương ngưng trọng, nói: "Nó bởi vì tôi mà sinh, mẹ của nó cũng là vì tôi mà chết, coi như là kẻ địch cũ của tôi, tôi cũng không biết nó tại sao lại muốn biến thành Vương Thanh Phong. . ." Mới nói xong lời này, phía cửa chính biệt thự đột nhiên truyền đến tiếng dùng chìa khóa mở cửa, mọi người khẩn trương nhìn nhau: Vương Thanh Phong - Anh Sát kia, đã trở về rồi sao? "Làm sao bây giờ!" Diệp Tiểu Manh căng thẳng hỏi. "Không nói nhiều nữa," Diệp Thiếu Dương nói,"Mọi người cùng nhau xuất thủ, giết nó!" Suy nghĩ lại một chút, tốt nhất là nên ra tay đánh úp, vì vậy liền đem thi thể và chậu nước vội vàng dọn đi, tiếp đó đoàn người thừa dịp cửa nhà chưa mở ra, nhanh chóng chạy ra phòng khách, đi vào trong sân, núp kỹ ở góc tường. Cửa mở ra, Vương Thanh Phong một thân một mình đi vào sân, sau đó tiến vào phòng khách, mở điện, ngồi xuống ở trên ghế sô pha. Diệp Thiếu Dương nháy mắt ra hiệu với đoàn người, tiếp đó nghênh ngang đi hướng cửa chính, cố ý gõ cửa một cái, nói: "Vương lão bản." Vương Thanh Phong ngẩn ra, trên mặt lộ ra vẻ mặt hoài nghi, đứng lên nói,"Diệp tiên sinh, sao cậu lại đến nhà tôi!" "Tôi tới để đưa một thứ cho Vương lão bản." Diệp Thiếu Dương nói, giả bộ dáng vẻ thật như đang có chuyện gấp, bước nhanh đi tới, đến trước mặt Vương Thanh Phong, mở tay ra, giữa hai ngón tay kẹp một đạo ám kim thần phù. "Đây là. . ." "Đây là có người nhờ tôi giao cho ông, Vương lão bản, ông nhìn kỹ một chút." Vương Thanh Phong còn có phần không rõ cho nên, cúi đầu nhìn lại, Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, đem thần phù dán lên trên ót Vương Thanh Phong. Vương Thanh Phong phản ứng hơi chậm chạp, mãi đến khi thần phù đã dán lên ót rồi, mà vẫn đang cau mày nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Diệp tiên sinh?" Diệp Thiếu Dương hai tay kết ấn, niệm tụng chú ngữ. Tiếp theo, ký tự chữ vàng trên thần phù sáng lên, hóa thành một luồng khí kim sắc nhu hòa, mang thân thể Vương Thanh Phong bao phủ lại. Một giây sau, Diệp Thiếu Dương cảm nhận được một loại cảm giác "Một quyền đánh hụt", thầm nghĩ một tiếng không tốt, tiếp theo liền thấy thân thể Vương Thanh Phong hòa tan xuống dưới, hóa thành một bãi máu thịt hôi thối, chồng chất trên mặt đất. Kim thiền thoát xác! Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lại, một đạo sát khí màu đỏ tươi, theo sàn nhà hướng bay ra cửa, tự nghĩ mình đuổi theo đã không kịp, giữa tình thế cấp bách quát to một tiếng: "Ngăn nó lại!" Sát khí vừa tới chỗ cửa, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên xuất hiện, giơ súng diệt hồn, bắn một phát vào chính giữa sát khí. Sát khí lại không tán loạn, lui về trong phòng, quay đầu chạy đi hướng cửa sổ bên trái. Diệp Thiếu Dương phóng lên, lần này thành công đoạt ở trước mặt nó, đem linh phù dán ở trên song cửa sổ, sát khí đụng vào trên song cửa, kích hoạt cấm chế linh phù, bị bật trở lại. Diệp Thiếu Dương mặc kệ nó, bước nhanh chạy đến trước cửa sổ còn lại ở phòng khách, tự mình dán linh phù lên, sau đó xoay người, tựa ở trên bệ cửa sổ, đối mặt cỗ sát khí kia, nói: "Ông bạn già, ngươi tiếp tục chạy đi chứ?" Sát khí chỉ dừng lại trong nháy mắt, tiếp đó tiêu hóa ở ngay tại chỗ, biến mất. Đám người Nhuế Lãnh Ngọc vọt tới cửa, hướng phòng khách quét mắt một lần, cau mày nói: "Thi Sát đâu rồi?" "Sợ đánh không lại chúng ta, biến hóa, nhưng vẫn còn ở trong phòng này," Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nói với Nhuế Lãnh Ngọc: "Tiểu Ngọc, cô vào đây, những người còn lại ở lại đó!" Nhuế Lãnh Ngọc cầm trong tay súng diệt hồn, thận trọng đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương nói: "Nó hóa thành khí để xông trận, vài đạo phù của tôi chỉ có thể vây nhốt nó khoảng mười phút, cô tới yểm trợ cho tôi, dùng tia chu sa đem nó bức ra, tuyệt đối đừng để cho nó chạy được!" Nói xong, từ trong balo lấy ra ống mực, kéo một đầu, bắt đầu từ cửa phòng, cầm đầu sợi dùng trường đinh đóng ở trên tường, cây đinh mới vừa đóng xuống, phía sau đột nhiên hội tụ sát khí, tạo thành một đứa trẻ con mặt quỷ rất kinh khủng, hướng về phía sau gáy của Diệp Thiếu Dương cắn xuống. Nhuế Lãnh Ngọc bắn một phát, đem quỷ ảnh chấn vỡ. Diệp Thiếu Dương nhanh chóng đóng hai dây hồng tuyến, xuyên qua phòng, sau đó ở hai căn phòng khác cũng đóng hồng tuyến xuống, trong lúc này, Anh Sát kia xuất hiện qua ba lần, cố gắng làm hại Diệp Thiếu Dương, đều bị Nhuế Lãnh Ngọc dùng súng chu sa đánh tan hình thần. "Anh Sát không phải là rất lợi hại sao, tại sao lại không đánh thẳng chứ?" Tiểu Mã ghé vào trên cửa sổ, dùng đèn pin rọi sáng hai người Diệp Thiếu Dương trong phòng khách, vừa buồn bực hỏi. Tứ Bảo nói: "Nó biết không thể đánh lại chúng ta nhiều người như vậy, không muốn chết sớm, phần lớn tu vi đều dùng để hóa thành khí xông trận, không xuất toàn lực." Trong phòng, Diệp Thiếu Dương dùng tốc độ nhanh nhất bố trí xong bốn sợi chu sa hồng tuyến, tạo thành một chữ "Tĩnh - tỉnh", chính mình đứng ở giữa chữ "Tĩnh - tỉnh", kéo động sợi chu sa, cắt ngón tay, dùng máu chia ra bôi lên trên bốn sợi hồng tuyến. Niệm qua một lần chú ngữ, Diệp Thiếu Dương tay ấn bốn sợi hồng tuyến sát xuống mặt đất, hướng phía xung quanh bắn ra. Bốn sợi hồng tuyến bắn ra hướng ngoài, không chừa góc nào, để tránh khả năng Anh Sát có thể ẩn hình chạy trốn, cuối cùng ở trong một góc tường, đem ép ra một sát khí. "Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp!" Diệp Thiếu Dương cầm trong tay đinh diệt linh Mao Sơn, phi thân chặt đứt một đầu mấy sợi hồng tuyến cách xa sát khí, hồng tuyến lập tức bắn ra, bốn sợi hồng tuyến, ở dưới sự điều khiển của Diệp Thiếu Dương đem sát khí trói chặt lại. Sát khí kia không cam lòng bị trói, thân thể to ra, dần dần biến thành hình người, không còn là Vương Thanh Phong. Mà là một thứ có hình dạng quái dị, một khuôn mặt trẻ con nhìn rất khó ưa.