Diệp Thiếu Dương vỗ vào vai Tạ Vũ Tình : "Tỷ vừa làm một việc hoàn toàn chính xác và nhờ có tỷ nếu không chúng ta đã chết ở nơi này rồi ."
"May là ta có chút chuẩn bị trước," Tạ Vũ Tình vuốt ve tay của hắn, nhíu mày nói ra: "Có thật sự là là nịnh ta như vậy không ?"
"Một chút cũng không nịnh tỷ, đệ căn bản ngay lúc này không phải là đối thủ của Hồ Uy, mà tên "Bạch Y Nhân " lại đang có ý chờ Hồ Uy tới, nếu hắn mà đến chắc chắn sẽ giết chúng ta dễ như trở bàn tay" . Tạ Vũ Tình há to mồm, Nhìn về phía chiếc xe ô tô có Hồ Uy bên trong "Vậy bây giờ hắn. . ." "Hiện tại chưa có gì nguy hiểm, mà hắn không dám động thủ trừ khi hắn giết toàn bộ chúng ta . Cứ cho là hắn lợi hại đi nhưng dù sao hắn cũng là người, nếu hắn dám ra tay với chúng ta thì cục cảnh sát không bao giờ để hắn yên thân truy đuổi hắn tới chân trời góc biển cũng bắt hắn về quy án" ." Chẳng trách khi chúng tôi ngăn hắn, hắn cũng không chút phản kháng " Kỳ thần thì thào nói ra,"Đúng rồi, trong xe ngoại trừ Hồ uy, còn có một gia hỏa, là một cậu thanh niên cao lớn thô kệch, mày rậm, mắt to"
Diệp Thiếu Dương mày nhăn lại ra, người đầu tiên nghĩ đến là Tứ Bảo Pháp Sư . Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Làm sao bây giờ? Hay là mang bọn về thẩm vấn ?" Diệp Thiếu Dương lắc đầu,"Điều này là không được, đây không phải vụ án bình thường, tố cao hắn gì bây giờ, không thể tố cao hắn nuôi tiểu quỷ được ? Cái này cứ xem như là cấp trên của các người chấp nhận đi chăng nữa thì cũng không định tội được hắn, hắn không có giết người đốt nhà nên cách duy nhất bây giờ đó là thả cho hắn đi ." Kỳ thần cũng vừa bước tới thấp giọng nói : "Tạ đội trưởng, vừa rồi khi ở trong xe Hồ Uy có gọi vài cuộc điện thoại sau đó sếp Vương gọi điện cho tôi nói hắn có liên quan tới một vài vị tai to mặt lớn ở đây chúng ta không thể bắt hắn nhưng cứ xử lý cho thỏa đáng là được . . ."
Tạ Vũ Tình biết rõ Kỳ Thần nói như vậy đều là thật, mày nhăn lại ra, nói: "Thật vất vả bắt được hắn, cứ như vậy thả hắn đi, có chút không cam lòng ."
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Chúng ta không thể đánh hắn, tỷ muốn bắt hắn, chúng ta có thể đến Hiêụ Thuốc Đông Y lúc nào cũng được, nhưng tỷ lại không có cách nào dùng pháp luật đối phó với hắn, chỉ có một cách là chờ đệ về từ từ nghi cách đối phó với Tạ Vũ Tình thở dài gật đầu nói :" Ta đã hiểu, Kỳ Thần hãy đi thả người "
Diệp Thiếu Dương nói: "Chờ một chút, ta đến nói với hắn mấy câu." Đi theo Kỳ Thần dến chiếc xe có Hồ Uy bên trong, Diệp Thiếu Dương âm thầm hít một hơi, mở cửa xe, nhìn về phía Hồ Uy, Hồ uy mặc một bộ áo dài, giữ lại chòm râu dê, nhìn về phía trên rất giống là cao nhân. Sau lưng hắn chỗ ghế ngồi phía sau quả nhiên là Tứ Bảo Pháp Sư . Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương Tứ Bảo Pháp Sư hừ lạnh một tiếng, cảm giác như không muốn chạm mặt lúc này . Diệp Thiếu Dương trong nội tâm khẽ động, cũng không quan tâm gì tới hắn ánh mắt tập trung sang Hồ Uy, nghĩ là lần đầu tiên mình dùng thân phận thật để nói chuyện với hắn cũng lên diễn sao cho giống lần đầu gặp mặt nếu không giống sợ hắn lại sinh nghi vì vậy nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Hồ tiên sinh." Hồ uy hé miệng cười cười,"Diệp Thiên Sư." Diệp Thiếu Dương cũng cười cười,"Ngươi đã tới chậm." "Nghe không hiểu ngươi đang nói gì, ta có chút chuyện nên quay vào ngôi nhà cũ lấy ít đồ, tại sao các người bắt ta. Chẳng lẽ đó là phạm pháp ?" Diệp Thiếu Dương sững sờ, lập tức nghĩ đến, tên này quả nhiên là sợ cảnh sát ghi âm nên cách nói chuyện có đề phòng cách và né tránh", Diệp Thiếu Dương quyết định nói thẳng: "Trong nhà ngươi i, có rất nhiều Cổ Mạn Đồng ." Hồ uy nói: "Uh ta là nghệ nhân điêu khắc con rối nghiệp dư, đó cũng là sở thích của ta, có vấn đề gì sao ?" Tạ Vũ Tình xem hắn giả vờ ngây ngốc dạng liền nổi giận, nói ra: "Ngươi đừng có mà ở đây mà giảo biện mọi chuyện là như thế nào ta nghĩ là ngươi biết rất rõ." "" Uh vậy mang ta đi thẩm vấn đi, để ta xem từ khi nào mà pháp luật lại cấm điêu khắc con rối tại nhà" " " Trong nhà của ngươi trong phòng của ngươi còn có 2 cái quan tài, thi thể trong quan tài là ai ?" Tạ Vũ Tình còn không chịu thua.
"Quan tài là ta tự làm ra để bán đó có gì phạm pháp sao, còn thi thể trong quan tài . . . . ." Hồ uy nhún vai,"Ở chỗ nào vậy nhỉ ?" Tạ Vũ Tình tức đến nghẹn lời . Diệp Thiếu Dương nghe thấy chợt đi lên, cứ nghĩ là hắn ta nhìn thấy lúc thi thể bị đốt, nấu, nghĩ lại chuyện này có thể hiểu được, việc này không cần tới cũng biết rằng nếú Cự Thủy Thi không bị tiêu diệt thì mọi người ở đây không có khả năng đi ra ngoài được
"Ngưoi làm một nơi dưỡng quỷ, bị ta hủy, tiểu quỷ đều bị siêu độ rồi,"
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nói : "Ta biết rõ ngươi rất tại vì không có cách nào trở về trông coi chỗ nuôi tiểu quỷ ." Quay đầu đối với Tạ Vũ Tình gật gật đầu. Tạ Vũ Tình thở dài, nói với Hồ U y nói: "Chúng tôi hoài nghi có người lợi dụng ngài tàng trữ tàng độc, nhưng sau khi điều tra không thấy điểm nghi vấn, cảm ơn ngài đã hợp tác, nếu trong quá trình điều tra có điều gì không phải ngài có thể đi kiện chúng tôi, bây giờ mọi việc đã xong ngài có thể đi " Hồ uy không nói một lời nòa, đóng cửa xe lại lái ô tô rời đi, chậm rãi hạ kính cửa xe xuống nhìn Diệp thiêu Dương bằng ánh mắt hình viên đạn chậm rãi nói từng chữ:" Diệp Thiếu Dương ta chờ ngươi ".
Thiếu Dương nhìn hắn chép miệng,"Rất hân hạnh."
Tứ bảo pháp sư đúng lúc Diệp Thiếu Dương nói ra câu đó thoáng nhìn bỗng chột dạ lấy tay đang cầm điên thoại đưa lên vuốt cằm. Diệp Thiếu Dương trong nội tâm khẽ rung động, nhìn xem xe BMW rời đi. Quay đầu đối với đoàn người nói: "Chúng ta cũng đi thôi." Mọi người từng người lên xe quay về nội thành . Xe BMW nhanh chóng chạy đến dưới núi, đi vào một con đương nhỏ ô tô không còn cách nào để đi tiếp, hai người xuống xe đi bộ, đi bộ vào một chỗ có bóng cây che mát . Đi tiếp đến một mảnh trống, Hồ uy ngừng lại, xoay người sang chỗ khác, một cái bóng màu trắng hình người nhẹ nhàng từ trong đám cây hiện ra . Hồ uy nhìn cái tứ vừa xuất hiện ngơ ngẩn."Công tử người. . . Bị thương?" Bạch y nhân nhàn nhạt nói ra: "Ta đợi bọn ngươi có chút va chạm với nhớm của Diệp Thiếu Dương ."
"Công tử thứ lỗi," Hồ uy lập tức chắp tay,
"Lão cùng Tứ Bảo lái xe đến thôn, khi gần đến nơi thì bị đám cảnh sát kiểm tra và ngăn cản không cho vào, Thật sự là không có biện pháp nào, lại càng không thể công khai giết cảnh sát được, nếu không một khi trở thành tội phạm truy nã, mọi việc lại thêm phiền toái ." Bạch y nhân không có trách tội hắn, tiếng nói vẫn đang không có bất kỳ cảm xúc: "Đáng tiếc, lại bỏ qua một cơ hội tốt ." Tứ bảo pháp sư đi lên phía trước một bước, nhìn nhìn Bạch y nhân, giật mình nói nói: "Công tử, ngươi là bị Diệp Thiếu Dương đả thương hay sao? Chẳng lẽ công tử. . ."
"Cả hai bên đều bị thuong tích, hắn quá giảo hoạt rồi."
Hồ uy than thở một tiếng, hối hận, tiếc nói: "Bực mình thật lúc đầu ta quy hoạch lại khu nhà cũ bỏ ra nhiều tâm huyết mới kinh doanh được vài năm, cuối cùng lại để cho hắn một tập kích công phá ." Tứ bảo pháp sư vỗ vai của hắn, cười nói: "Sư huynh đừng nổi giận, chúng ta bây thừa khả năgng có thể giết chết Diệp thiếu Dương thay sư huy báo thù vả lại huynh mấy năm nay làm ăn cũng khấm khá, sau vfiệc này chúng ta sẽ roeì khỏi đây còn tiếc gì cái nhà kho ấy nữa Hồ uy gật gật đầu, khóe miệng hiện ra mỉm cười, đối với Bạch y nhân nói: "Mời công tử đi nghỉ ngơi chút lão cùng Tứ Bảo cần bố trí lại trong côẻ mộ một chút chờ Diệp thiếu Dương mắc bẫy" Bạch y nhân thân ảnh hóa thành một đạo khói nhẹ, ẩn hình trên một cái lá cây