Chương 272: Chuột tinh (2)

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thanh Tử 11-11-2023 12:32:25

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Tìm một chỗ khác nói chuyện, từ từ nói.". Diệp Thiếu Dương cắt đứt lời nàng. Ra ngõ, Tạ Vũ Tình và Diệp Thiếu Dương đi tới xe cảnh sát đậu ở ven đường, mở cửa xe, nổ máy, Tạ Vũ Tình nói: "Quay về khu vực thành thị nhé, đến chỗ ngươi ở cũng được." "Đừng quay về, tìm con chuột tinh kia trước đã." Tạ Vũ Tình ngơ ngẩn tại chỗ, trợn to hai mắt nhìn hắn: "Chuột tinh... Ở đâu?" Diệp Thiếu Dương không trả lời, lấy từ trong túi đeo lưng ra một cái chén kiểu cẩn thận đặt ở chỗ ngồi, sau đó lấy ra một tờ Ngưng khí phù châm lửa bỏ vào trong chén, thêm hai lá bùa dán tại miệng chén thành một hình gạch chéo, dùng chu sa vẽ vài nét thật nhanh phía trên. Ngưng khí phù trong bát bị thiêu đốt toát ra một luồng khí đỏ đen giao nhau, Diệp Thiếu Dương lập tức quay kiếng xe xuống để khí đen tán đi, ngược lại khí đỏ chỉ xoay quanh trong chén, dày đặc không tan. Tạ Vũ Tình nhìn thấy liền hỏi: "Đây là cái gì?" "Đen là thi khí, đỏ là yêu khí.". Chờ Ngưng khí phù cháy hết, Diệp Thiếu Dương lấy ra một cái bình sứ chứa giao du đổ một ít vào trong bát, yêu khí lập tức hóa thành dịch thể, càng ngày càng đậm, sau đó co rút lại thành một giọt huyết tương dinh dính, Diệp Thiếu Dương lại dùng lá bùa chấm vào nó lau lên La Bàn Âm Dương, đọc một lần chú ngữ, huyết tương chậm rãi lưu động về một hướng. "Lái xe, đi hướng đông." Tạ Vũ Tình nhìn Âm Dương Bàn, cảm thấy rất khó tin, liền hỏi: "Đây rốt cuộc là gì?" "Máu yêu của chuột tinh vẫn còn nằm trong cơ thể lão bà bà, máu yêu tìm tổ, căn cứ vào máu yêu chỉ dẫn có thể bắt được nguồn gốc." Tạ Vũ Tình vừa nghe xong liền nghĩ đến cái gì đó, vừa lái xe vừa nói: "Chả trách Yêu thi kia lại kêu chít chít, tốc độ còn nhanh như vậy, nghĩ lại thật giống như là con chuột, bất quá... Chuột tinh vì sao lại lựa chọn Lưu lão thái, còn con trai của bà ta không có việc gì?" "Nó chỉ có thể yêu hóa tử thi, không dám tùy tiện đoạt thân thể của người sống, nếu không oan hồn xuống đến âm ty sẽ tố cáo nó. Tuy rằng nó là yêu tu tà, nhưng nếu giết quá nhiều người cũng sẽ gặp phiền phức, âm ty sẽ phái người thảo phạt nó." Tạ Vũ Tình hình như có chút hiểu ra gật đầu: "Thế nhưng... Chuột tinh hại lão bà bà này có được gì không?" Diệp Thiếu Dương không trả lời, hỏi ngược lại: "Cô xem vì sao cả người Yêu Thi khô héo, chém đứt hai tay, một giọt máu cũng không có?" "Bởi vì... Nó là cương thi?". Tạ Vũ Tình đoán mò. Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Cương thi cũng có máu thi, Yêu thi không có máu là bởi vì máu trong cơ thể đều bị luyện thành thi du cả rồi, bị chuột tinh cướp lấy tu luyện. Yêu thi mỗi ngày phải uống máu ăn thịt là để yêu khí ngưng hóa thành thi du, chuột tinh khẳng định luôn luôn tới đây một lần, lấy đi thi du, nói đơn giản, nó yêu hóa thi thể lão bà là để bà ta làm công cụ luyện hóa thi du. Aizzz, quẹo trái." Tạ Vũ Tình vội vã chuyển tay lái, nhìn đèn xe phía trước, con đường này hình như là dẫn vào núi, liền hỏi: "Chuột tinh gì đó ở đây sao?" "Nó thường xuyên đến đây lấy thi du, đương nhiên sào huyệt sẽ không ở xa." Ô tô một đường lái vào vùng núi, đến cuối đường, hai người không thể làm gì khác hơn là xuống xe, căn cứ theo La Bàn Âm Dương hiển hiện phương hướng mà đi bộ lên núi. Hai bên đường núi toàn những ngôi mộ buồn thiu, nhiều đến nỗi đếm không hết, hai người giờ mới hiểu được thì ra đây là một khu mộ, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, ánh trăng trắng bệch chiếu xuống các ngôi mộ trông có chút ghê rợn. Tạ Vũ Tình ôm lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương, khẩn trương quan sát bốn phía, rất sợ đâu đó đột nhiên nhảy ra một con quỷ. Đi tới giữa sườn núi, máu trên La Bàn Âm Dường đột nhiên bắt đầu toát ra một ánh hồng quang nhàn nhạt, chứng tỏ chuột tinh nhất định là ở gần đâu đây, vì vậy Diệp Thiếu Dương dùng một lá bùa lau đi máu yêu, sau đó đốt nó, một làn khói nhàn nhạt không theo gió núi bay theo một hướng khác. "Ở bên đó, đi thôi!". Diệp Thiếu Dương nói xong bước nhanh đuổi theo hướng làn khói, Tạ Vũ Tình cũng đuổi theo sát hắn, đột nhiên nàng cảm thấy phía sau cổ mình có cảm giác lành lạnh, vội vàng quay đầu lại nhìn, lập tức nàng nhìn thấy được một khuôn mặt quỷ trắng bệch đang cách mình không quá 20cm, nhếch môi, cười Khà khà nhìn mình, ập thẳng vào mặt mình. "Ááá...". Tạ Vũ Tình thét lên chói tai, mồm lập tức bị Diệp Thiếu Dương bịt lại, sau đó hắn dán một lá bùa lên trên trán con quỷ, cấp tốc thu nó vào. "Này, chuột tinh đang ở gần đây, không nên làm kinh động đến nó!" Tạ Vũ Tình kịch liệt thở hổn hển mấy cái, ủy khuất nói: "Làm ta sợ muốn chết, đây là quỷ gì vậy, tìm ta làm gì?" "U hồn bình thường mà thôi, cô vừa quay đầu lại, tự thổi tắt ngọn đèn sinh mệnh trên vai, nó chuẩn bị nhập thân cô." "Cái này... Vì sao đã đi cùng ngươi mà còn có quỷ đến tìm ta?" "Tôi làm biến mất khí tức, miễn cho bị chuột tinh ngửi thấy được, phải rồi, không phải cô cũng dán Ẩn khí phù sao?". Diệp Thiếu Dương tò mò nhìn phía sau lưng Tạ Vũ Tình, quả nhiên, Ẩn khí phù dán trên lưng nàng không thấy đâu nữa. Hắn lập tức vẽ thêm một tờ khác nữa, dặn dò: "Từ giờ trở đi cô phải đi sát sau lưng tôi, cố gắng đừng nói chuyện, muốn nói, phải nói nhỏ như tôi đây này." Tạ Vũ Tình gật đầu, nói: "Ngươi cẩn thận một chút a." Tạ Vũ Tình cười cười, một con chuột tinh còn chế ra được những con Yêu thi khác, lợi hại không thể diễn tả hết được. Cả hai đi về phía trước không được hơn mười mét thì xuất hiện một rừng cây, một trận âm thanh xào xào xạc xạc của lá cây đong đưa trong gió truyền ra ngoài, Diệp Thiếu Dương dừng lại một chút, thấp giọng nói: "80% đang ở bên trong." "Động tĩnh này... Hình như không chỉ có một." "Loài chuột đều là hành động theo đàn, đương nhiên không chỉ có một, bất quá chuột tinh chỉ có một con, còn lại đều là tiểu binh của nó. Cô ở đây chờ tôi, chớ đi vào." Tạ Vũ Tình nhìn chung quanh một chút, tối lửa tắt đèn, còn có nhiều mộ phần như vậy, nhíu mày nói rằng: "Thôi đi, ta không ở đây một mình đâu, ta tình nguyện đi theo ngươi!" Diệp Thiếu Dương không nói gì, không thể làm gì khác hơn là dẫn nàng theo, men theo phương hướng động tĩnh, rón rén tiến vào rừng cây, cả hai đi tới một mảnh đất ngay sườn núi có phạm vi rất rộng, hai bên là hai cây thông liễu cực kỳ cao to, một trái một phải đứng ở phía trước đất sườn núi, một dòng suối nhỏ từ phía trước uốn lượn qua hàng cây. Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn sang, cả kinh nói: "Cây khai thiên môn, mọc ven sườn núi, nước chảy dẫn đạo, đây là một vùng đất phong thủy. Nhìn đất sườn núi này, còn là cổ mộ nữa..." Tạ Vũ Tình đối với cổ mộ không có gì là hứng thú, chọt chọt cánh tay của Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: "Có nghe thấy không, con chuột ở đối diện đất sườn núi." Diệp Thiếu Dương gật đầu, sợ rằng trực tiếp đi qua sẽ tạo thành âm hưởng, vì vậy hắn bảo Tạ Vũ Tình rời khỏi rừng cây đi vòng từ bên ngoài, lặng lẽ âm thầm vào, đi tới đất sườn núi, cả hai ẩn thân vào giữa rừng cây, nhìn sang phía đối diện.