Diệp Thiếu Dương đứng phía trước cửa sổ yên lặng hồi lâu, quay người lại, nhìn thấy Trần Lộ cư nhiên đứng ngay phía sau mình, cũng ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Trần sư tỷ, nghĩ gì vậy?"
Trần Lộ ngơ ngẩn nói,"Ta thật hâm mộ bọn họ a, chỉ cần có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, là người hay quỷ, cũng chẳng có gì hối tiếc."
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, hoá ra cô ta cũng đã từng trải qua cảm giác yêu đương.
"Trước đây, ta cũng thích một người, huynh ấy là một đạo sĩ, rất tuấn tú." Trần Lộ thu hồi ánh mắt, dừng lại trên mặt hắn, nói: "So với ngươi có lẽ còn soái hơn nhiều."
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai,"Ta bảo lưu ý kiến."
Trần Lộ cười cười,"Không phải đâu. Trong mắt người tình hoá Tây Thi, trong mắt ta, huynh ấy chính là soái nhất, hơn nữa tính cách huynh ấy với ngươi bất đồng, huynh ấy rất lạnh lùng, thậm chí còn có chút ngang tàng, kỳ thực chúng ta gặp nhau cũng không nhiều, chỉ có hai ba lần. . ."
Đồng tử của cô ta giãn dần ra, khóe miệng khẽ nhếch lên, tựa hồ đang chìm vào trong hồi ức nào đó. Diệp Thiếu Dương không đành lòng cắt ngang, chỉ ở một bên nghe, trong lòng thấy có chút gì đó không đúng, thực sự có đạo sĩ còn đẹp trai hơn mình sao?
"Pháp lực huynh ấy thâm sâu, ta hoài nghi thậm chí còn vượt cả ngươi, huynh ấy rất ít nói, một lần trong lúc ta đuổi giết một con đại yêu, đã gặp được huynh ấy, khi đó ta bị đại yêu đả thương, huynh ấy đột nhiên xuất hiện, cứu giúp ta."
Nói đến đây, trên mặt Trần Lộ bỗng ửng đỏ."Lúc ấy ta bị đại yêu đả thương trên ngực, yêu độc nhập thể, huynh ấy vì ta mà cởi bỏ quần áo, tiến hành cứu trị, khi đó ta đang trong trạng thái nửa hôn mê, nhìn thấy mặt huynh ấy ngay sát mặt, giây phút ấy ta đã nhận ra mình yêu thích huynh ấy. . ."
"Lãng mạn quá a." Diệp Thiếu Dương đáp lại một câu, cả người nổi lên một lớp da gà, hai người này quen biết nhau, đúng là quá ly kỳ, cứ như kịch bản trong tiểu thuyết võ hiệp! Tây Môn Xuy Tuyết ư?
Trần Lộ âm thầm thở dài,"Sau khi ta tỉnh lại, huynh ấy ở bên cạnh chăm sóc ta hai ngày, ta dò hỏi xuất thân tông môn của huynh ấy, có thể huynh ấy không muốn vướng nợ nhân tình, nên không nói cho ta biết, đến tên cũng chẳng lưu lại, sau này trước khi huynh ấy đi khỏi, còn dạy cho ta một môn pháp thuật để tự bảo vệ chính mình."
"Pháp thuật gì vậy?" Diệp Thiếu Dương hỏi, thiên hạ đạo thuật đều từ Mao Sơn mà ra, chỉ cần là pháp thuật Đạo môn, trừ phi là bổn tông bí truyền, phần lớn mình đều có thể nhìn ra được nguồn gốc.
"Ta hiện là quỷ thân, thực vô pháp thi triển, bất quá ta còn nhớ rõ khẩu quyết, hai câu đầu chính là: Càn định phong sinh, hóa phong bão nguyên, tật phong quá nhĩ, chuyển kiên hồi sinh. . . Sau đó ta cũng điều tra qua, căn bản không có chút manh mối, đúng rồi Diệp sư đệ, ngươi là Thiên sư Đạo môn, kiến thức nhất định sâu rộng hơn ta, có biết đây là pháp thuật của môn phái nào hay không?"
Quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, phát hiện vẻ mặt hắn kinh ngạc, cứng đờ giống như tượng đá.
"Diệp sư đệ, ngươi làm sao vậy?"
Diệp Thiếu Dương đột nhiên lao tới trước giường, từ trong đống quần áo tìm kiếm túi da của mình, lấy ra một tấm ảnh chụp đã ố vàng, đưa cho cô ta xem.
Trên ảnh chụp là một thiếu niên cùng một cậu bé khoảng năm sáu tuổi, cậu bé đó chính là hắn, hắn chỉ vào thiếu niên mặc áo dài, vẻ mặt có chút trẻ con đứng bên cạnh, nói: "Gia hoả mà cô gặp được, có phải là hắn không?"
Trần Lộ cau mày nhìn thoáng qua, lập tức kinh hãi kêu lên: "Là huynh sáy, chính là huynh ấy! Bất quá so với ảnh, huynh ấy lớn tuổi hơn một chút, ngươi. . . ngươi biết huynh ấy sao? !"
Diệp Thiếu Dương khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ."Biết, biết quá đi chứ, hắn đích thực là sư huynh của tôi!"
Khẩu quyết mà Trần Lộ niệm vừa rồi, chính là "Cương khí hóa phong thuật" trong pháp thuật nội môn của Mao Sơn! Trong toàn bộ Đạo môn đương thời, thiên hạ ngoại trừ thầy trò ba người bọn họ, sẽ không ai biết được, cô đương nhiên không tìm ra xuất xứ!
Hơn nữa vừa rồi hắn cũng đã coi qua một chút, Trần Lộ khoảng tầm năm 94 mới bị nhốt trong toà nhà giải phẫu, khi đó Đạo Phong vẫn chưa mất tích, thời gian hoàn toàn trùng khớp!
Lập tức bất đắc dĩ lắc đầu, từ Phùng Tâm Vũ đến cô nương trước mặt mình đây, đúng rồi, còn có Dương Cung Tử vẫn đang tìm kiếm hắn khắp nơi, xem ra giữa hai người này cũng có dây dưa tình cảm, không khỏi cảm thán, Đạo Phong ơi là Đạo Phong, ngươi thật đúng là lưu tình khắp nơi a, hơn nữa còn mặc kệ là quỷ hồn hay tà linh, thậm chí đến người trong Đạo môn ngươi cũng không buông tha, còn lấy pháp thuật nội môn Mao Sơn đi tán gái, ngươi thực đúng là không đơn giản a. . .
Trần Lộ ngây ngốc nhìn hắn, quá nửa ngày mới hồi phục tinh thần, thất thanh kêu lên: "Huynh ấy là sư huynh của ngươi, trời ơi, thì ra huynh ấy chính là Đạo Phong!"
Đạo Phong năm đó du lãm thiên hạ với mấy đệ tử đại tông môn cùng thế hệ, còn đấu pháp với một số đệ tử Phật gia, chưa một lần thất bại, thanh danh chấn động giới pháp thuật, trên cơ bản ai cũng biết tới, Trần Lộ từng nghe nói qua một chút về hắn cũng không có gì là lạ.
"Đạo Phong. . . hiện tại huynh ấy đang ở đâu?"
"Không lâu sau khi cô bị nhốt, hắn cũng mất tích, nhiều năm rồi chưa gặp, bất quá hai ngày trước hắn có xuất hiện qua một lần, đã cứu tôi một mạng."
Diệp Thiếu Dương đơn giản kể lại một chút sự tình đã trải qua, Trần Lộ nghe xong, cảm thán không thôi, một mình ghé vào cửa sổ, trầm mặc hồi lâu, cảm xúc mới ổn định trở lại, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương nói: "Ta muốn ở lại bên cạnh ngươi!"
"Cái gì cơ!"
"Ta là một du hồn, biết chạy đi đâu tìm huynh ấy, nhưng ta có thể lưu lại bên cạnh ngươi, ngươi là sư đệ của huynh ấy, huynh ấy chắc hắn sẽ tới tìm ngươi, khẳng định là như vậy." Nghĩ một hồi, lại bổ sung một câu,"Không gặp mặt huynh ấy một lần, ta quyết không từ bỏ ý định!"
Diệp Thiếu Dương cau mày nhìn cô,"Các người quen nhau bất quá chỉ có mấy ngày, cô cứ như vậy mà thích hắn sao?"
Trần Lộ kiên định gật đầu,"Kể từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy huynh ấy, ta đã thích rồi. Loại cảm giác này chắc ngươi chưa từng trải qua, ngươi sẽ không hiểu được đâu.
Diệp Thiếu Dương trái tim rung động, trong đầu hiện ra hình bóng một người, âm thầm hít vào một hơi, nói: "Sao cô biết tôi không có?"
Trần Lộ nhìn vẻ mặt của hắn, muốn hỏi thăm nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
Diệp Thiếu Dương nói: "Tôi không có khả năng lưu cô lại nhân gian lâu dài, bất quá tôi đã nói sẽ giúp cô báo thù, nên trước tiên cô cứ tạm ở đây đi, chờ chuyện này kết thúc, tôi sẽ đưa cô đi."
Trần Lộ nghĩ sau còn có rất nhiều cơ hội thuyết phục hắn, nên không tiếp tục kiên trì, nói: "Vậy ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta vào trong linh phù, ngươi không cần lo cho ta, ta đóng lại thần thức, không nhìn trộm ngươi đâu."
Trước lúc chui vào linh phù, chợt nghĩ đến một vấn đề, quay đầu lại nhìn hắn, có chút thẹn thùng nói: "Đúng rồi, có thể nói một câu cho ta biết hay không, Đạo Phong. . . là người như thế nào?"
"Đánh giá của tôi về hắn, cô tuyệt đối sẽ không muốn nghe đâu, tôi không muốn làm ảnh hưởng tới hình tượng của hắn trong lòng cô, mau vào thôi, tôi đi ngủ." Nói xong cố tình muốn cởi áo ra.
Trần Lộ bĩu môi, không cam lòng hóa thành một làn khói, chui vào trong linh phù.
Diệp Thiếu Dương đứng ngơ ngẩn phía trước cửa sổ một lúc lâu, quay trở lại giường, tâm thần rối loạn, vì thế cầm notebook đặt trước mặt, tiếp tục xem hai thiên văn tự chính mình đã thôi diễn ra - từ khi đôi quỷ tình lữ kia đi khỏi, đèn trong phòng đã sáng trở lại.
Trong đầu hồi tưởng những gì Trần Lộ vừa nói, nhịn không được lấy Âm Dương Kính từ dưới gối ra, làm như gương soi, một tay vuốt vuốt khuôn mặt của mình, soi kỹ từ trên xuống dưới, miệng lẩm bẩm tự nói: "Ta thấy, dù sao ngươi cũng soái hơn nhiều so với Đạo Phong nha!"
"Phi!"
Một tiếng châm biếm, từ trong Âm Dương Kính truyền đến, thân ảnh Tuyết Kỳ chợt loé lên.
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, sắc mặt tức khắc biến thành gan heo, chỉ muốn đâm đầu vào mặt kính mà chết.