Bốn tên quỷ sai khiếp sợ, Diệp Thiếu Dương không chút do dự giơ lên Dây Câu Hồn. . .
Tuy rằng lúc này hắn là thân quỷ, nhưng do hắn xuống âm ti có việc, nên có đặc điểm riêng, không giống với người chết, pháp lực của hắn vẫn còn, pháp khí cũng mang theo, này đây ra tay không để lối thoát, lấy một đôi bốn, sau khi đánh vài hiệp, bốn tên quỷ sai bị đánh bay ra ngoài, nhưng cũng không bị thương quá nặng.
Bốn tên quỷ sai đã biết mình không phải đối thủ, bọn chúng cũng không ngu gì mà lao vào chịu chết, không quan tâm tới luân hồi nữa, hướng lối ra bay đi, để lại một lời nhắn văng vẳng từ xa: "Diệp Thiếu Dương. Ngươi dám, chúng ta đi tìm Chuyển Luân Vương, trói âm hồn ngươi đi, đến lúc đó đừng nói chúng ta độc ác!"
Diệp Thiếu Dương thở dài, quay đầu lại nhìn hai người Tiểu Mã: "Làm kinh động điện luân hồi, nghiệp chướng nặng nề, nhưng nhất quyết tôi phải đi, mọi người không được đi vào, chờ tôi ở đây, vạn nhất không chờ được. . . Thì tự mình trở về." Nói xong hắn không do dự tiến vào cửa điện, sau khi đi vào, trước mắt hiện ta, cảnh sắc lập tức biến đổi, trước mắt là một khoảng không trống trải.
Ở chính giữa có một đám người đang đánh nhau, quỷ khí và yêu khí đan xen nhau, tạo ra vô vàn luồng ánh sáng, hơn nữa có rất nhiều quỷ yêu tử trận, tinh phách bay tứ tung, quỷ huyết vương vãi, nhìn qua là một trận chiến thảm khốc.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận phân biệt, phát hiện một phe là đám quỷ mang lệnh bài quỷ sai phát ra hồng quang, dẫn đầu là một tên mang giáp trụ màu đen, đầu đội pháp quan tướng quân, thì ra là ngươi đứng đầu trong khu vực thứ tư trong điện luân hồi Tam Pháp Vương, điện luân hồi tổng cộng có ba vị pháp vương, pháp quan trên đỉnh đầu dùng để phân biệt gồm ba màu Lam, Hồng, Kim Quang, trước mặt là tên có pháp quan màu lam, đó là tên kém nhất trong tam pháp vương, đừng nói đến bài vị Âm Thần, thực lực có lẽ gần ngang nhau với một con quỷ thủ ngàn năm.
Đối địch với hắn, là một tên mặc áo sơ mi trắng, đi giày da mặc quần tây đen có lẽ đó là Diệp Tiểu Thước, hắn còn chưa hóa thành chân thân, có nghĩa hắn chưa bung toàn bộ sức mạnh.
Phía sau bọn họ là một nơi giống con đường hoang dẫn âm hồn vào luân hồi, cũng không ngừng có tinh phách bay ra, xem ra bên đó cũng đang giao chến.
Phụ thân. . . Chắc là ở bên kia.
Diệp Thiếu Dương không chút do dự rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đang định lao lên, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai hắn, quay đầu nhìn lại là Tiểu Mã, Qua Qua cũng bên cạnh, hai người đều toe toét mỉm cười.
Diệp Thiếu Dương thất kinh,"Các người, tại sao lại vào được đây, thừa dịp không có ai lui tới, mau đi ra!" Vừa nói hắn vừa đẩy hai người bọn họ ra.
"Ấy ấy, vào được cả rồi, cậu làm gì được!" Tiểu Mã đứng bất động, hắn to béo thế kia, Diệp Thiếu Dương có đẩy cũng vậy.
"Không phải là tôi không dặn trước sao, nơi này không thể đi vào!" Diệp Thiếu Dương lớn tiếng mắng.
Tiểu Mã bất mãn reo lên: "Còn chưa vạn kiếp bất phục, hồn phi phách tán gì đó, cậu đã vào được, tôi sợ cái gì!"
"Tôi cứu cha, có chết cũng đáng, tôi không thể để các cậu vì mình mà tiến vào chỗ nguy hiểm không đáng."
Tiểu Mã nhún vai,"Tôi giúp huynh đệ của mình, có chết. . . Cũng không tiếc nuối."
"Ta vì đi cứu lão đại," Qua Qua thè lưỡi,"Hồn phi phách tán thì thôi, hù dọa ai đâu."
Tiểu Mã nói: "Chính thế, còn chưa biết chuyên gì mà, chúng ta cùng nhau đi, được thế nào hay thế đó."
Diệp Thiếu Dương còn định mở miệng, Qua Qua chạy một bước thật xa, cười hì hì nói: "Lão đại định bắt ta, định tốn thêm mười phút hả, sao lãng phí quá vậy? Chúng ta biết hậu quả, nhưng vẫn không sợ, ngươi đừng khuyên, thật sự."
Diệp Thiếu Dương nhìn hai người, trong lòng cảm động, hít sâu một hơi, gật gật đầu nói: "Được, đi theo tôi."
Nói xong hắn không quay đầu lại mà tiến lên phía trước, trong lòng thầm hạ quyết tâm, chỉ cần mình còn một hơi thở, tuyệt đối phải để bọn họ hoàn dương trong an toàn! Làm vậy mà đắc tội với âm ty, dù tan xương nát thịt, cũng không hối tiếc!
Diệp Thiếu Dương kêu bọn họ đi theo mình, tạm thời không tham chiến, mà đi vòng qua, tiến vào Dẫn Hồn Khẩu, một hơi chạy như điên về phía trước, chuyển qua một cái cong, trước mắt rộng mở thông suốt:
Một cánh cổng lớn hình tròn có kiến trúc như một cái chong chóng, nằm bên trong một lượng lớn huyết sắc thủy vực, bên trong nước đục lênh láng, phập phồng theo bọt sóng, trong nước thỉnh thoảng còn hiện ra một số hình quái quỷ dị, có gà chó rồi rắn và cá, còn có vô số quỷ hồn, phát ra âm thanh gào thét, gió âm lạnh lẽo từ từ thổi tới, đưa mùi hôi tanh sộc vào mũi cả bọn, cảm giác cực kì ghê người.
Một con đường nhỏ phủ kín bằng vô số đóa hoa đỏ như máu, nhìn qua như một tấm thảm màu máu, dẫn tới bờ sông.
Tiểu Mã nhìn dưới chân phủ kín các đóa hoa trải đầy đất, dè chừng không dám bước chân, lẩm bẩm nói: "Đây là hoa gì?"
"Hoa Bỉ Ngạn," Qua Qua nói,"Cứ thoải mái dẫm lên thôi, ngươi hiện tại là âm hồn xuất thể, có dẫm lên chúng nó cũng không sao."
Tiểu Mã đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, cả kinh nói: "Hoa Bỉ Ngạn, chẳng phải chúng mọc trên đường hoàng tuyền sao, tại sao nơi này cũng có?"
Qua Qua trợn trắng mắt nói,"Đây chính là đường hoàng tuyền, phía trước là Sông Vong Xuyên, thứ nằm chính giữa phía trước, chính là Giếng Luân Hồi. Thế cậu nghĩ đây là nơi nào?"
Tiểu Mã hoàn toàn ngây người,"Lúc nãy chúng ta không đi qua Quỷ Môn Quan, làm sao tôi biết đây là đường hoàng tuyền?"
"Đường chúng ta đi là tắt qua Uông Tử Thành, xem như đây là một lối đi nhỏ khác, còn quỷ hồn phải đi đường hoàng tuyền lớn, nằm ở phía bên kia."
Diệp Thiếu Dương dẫn đầu đi trên đường hoàng tuyền, đi về phía trước phải vòng qua một vòm cong, xuyên qua một ít cây cối, đối diện xuất hiện một cây cầu cổ xưa, đó chính là cầu Nại Hà! Cách đó không xa là một giao lộ hình chữ Đinh (đinh), một đoàn lính lệ, đang đứng tại các lỗi rẽ, đang đấu pháp cùng một nhóm quỷ sai, tám tên quỷ sai đang chống cự lại bọn quỷ tốt, bị dồn ép sát vào tường thành, bọn quỷ tốt như đang vây ai ở chính giữa, chống lại sự ngăn cản của quỷ sai mà tháo thân.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương đột nhiên run rẩ, hắn hoài nghi người đang bị hai tên kia giam giữ sát tường thành, chính là vong hồn phụ thân hắn!
Bỗng ánh sáng tím lóe lên, Long Tuyền Kiếm bay ra, đánh chết mấy tên quỷ tốt, Diệp Thiếu Dương một bước nhảy đến trước mặt đám quỷ sai, tuy rằng hắn rất muốn được gặp mặt cha ngay, nhưng hắn biết, đây không phải lúc, hắn lăng không lên phía trước, ngăn cản sự công kích của quỷ tốt, Tiểu Mã cùng Qua Qua lập tức đứng bên người hắn, giúp hắn ngăn trở đòn tấn công.
Tu vi Qua Qua không phải bình thường, lúc trước khi giao chiến thì Bức Thủ Quỷ không phải là đối thủ của nó, đối phó với bọn lâu la này không cần nói nhiều, cơ bản chỉ cần một chiêu.
Tiểu Mã bên kia, cơ thể hắn bị chi phối bởi những luồng sức mạnh lạ, tựa như hắn trở thành một cao nhân giới pháp thuật, tuy rằng hắn không dùng thủ đoạn công kích gì, cũng chỉ có thể dùng nắm đấm, một quyền đánh vào mặt bọn quỷ tốt, làm bọn chúng bay ra xa hộc máu mồm, loại quyền pháp này làm bọn quỷ tốt phun ra máu thịt làm hắn phấn khởi tới cực độ, tay vừa đánh, miệng liên mồm chửi: "Lão tử một quyền đánh chết ngươi nhé tên ngốc, đánh chết ngươi này!"
Nhìn qua hắn như một kẻ ác ôn.
Ba người cùng nhau phản kích, tình thế bình ổn trở lại. Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, khai nhãn nhìn qua, bọn quỷ tốt mang theo số lượng khá đông, nhưng nhìn qua mấy tên dẫn đầu, thì ra chính là bọn mang trình độ "Ngày đêm tuần du", Diệp Thiếu Dương nhìn kĩ mấy lần, không thấy Tuyết Kỳ đâu, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ nàng không có tới?