Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, hắn tin tưởng Đằng Trung Vân là một pháp sư, cho dù là vì an nguy cũng tuyệt đối không thể sống chung với một yêu nữ tu tà.
Đằng Vĩnh Thanh nói tiếp: "Chân tướng là như vậy, hai người bọn họ đã sống với nhau nhiều năm, đột nhiên có một pháp sư từ đâu đến phát hiện ra thân phật thật sự của Thất cô, lên kế hoạch bắt giữ bà, sau đó cùng bà đấu pháp..."
"Sao mà trên đời nhiều Pháp Hải đến thế!". Đàm Tiểu Tuệ than thở.
Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi: "Tứ Xuyên bọn em cũng có Bạch Nương Tử truyền kỳ à?"
"Nhà em có TV mà, cái gì mà không có!". Đàm Tiểu Tuệ lập tức đáp, dời mắt sang nhìn Đằng Vĩnh Thanh, hỏi: "Nói tiếp đi, sau đó thì sao?"
"Pháp sư kia không phải là đối thủ của Thất cô, Thất cô tha cho y một mạng, thế nhưng y không phục, lại đi tuyên truyền thân phận của Thất cô... Kết quả hôm sau thôn dân sáu làng của Đằng gia đều vây trước cửa nhà gia gia bắt gia gia đánh đuổi yêu quái. Thất cô vì bị pháp sư kia ám toán, bị pháp khí phá thân, cho nên nhất thời tà tính nổi dậy, giết chết một số người.".
"Gia gia Đằng Trung Vân suy cho cùng cũng là một pháp sư, hơn nữa còn là tộc trưởng, thấy Thất cô giết người, tâm tình kích động, cũng là vì bảo hộ tộc nhân, cho nên giao thủ với Thất cô. Thất cô đương nhiên không chịu đấu với ông, vì vậy bỏ trốn, để lại gia gia Đằng Trung Vân luôn luôn bị tộc nhân trách cứ, bắt phải dẫn yêu quái trở về, giao nhiệm vụ tróc nã Thất cô cho ông, nếu không sẽ phế đi chức vị tộc trưởng của ông!".
"Gia gia Đằng Trung Vân một mình đi tới ngọn núi tìm được Thất cô, cũng không biết hai người nói chuyện với nhau như thế nào mà Thất cô cam nguyện hi sinh vì ông ấy, lấy thân mình đền tội để đổi lại uy tín của gia gia với tộc nhân. Bà còn tự nguyện giao ra máu yêu, chấp nhận cho gia gia giam trong một tòa miếu, chú thành Ngũ Hành Tiệt Âm Trận mãi mãi giam cầm bà.".
Nghe như thế, Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, thì ra miếu Thất bà bà và Ngũ Hành Tiệt Âm Trận có quan hệ với nhau như thế, điểm này cũng phù hợp với suy đoán của hắn lúc trước, chỉ là không ngờ phía sau lại có một đoạn tình sử luẩn quẩn như vậy.
Đàm Tiểu Tuệ thở dài, nói: "Thật là một nữ nhân si tình, sau đó thì sao, vì sao nàng ta lại bắt đầu tu tà?"
Đằng Vĩnh Thanh nói tiếp: "Sau đó gia gia Đằng Trung Vân thường xuyên đến miếu thăm bà, còn phát động thôn dân thắp hương thượng cống thờ phụng. Tuy rằng không còn được làm phu thê với nhau nữa nhưng đối với Thất cô mà nói, đây cũng là chuyện phải chấp nhận thôi, dù sao một người một yêu cũng không thể ở bên nhau trọn đời. Có điều, những lần kế tiếp gia gia Đằng Trung Vân tới miếu ít hơn hẳn, thái độ cũng không còn được như xưa, sau đó dần dần không còn tới nữa.".
"Thất cô cứ một mực chờ đợi ông trong miếu, lo lắng sốt ruột, một hôm bà bắt được một người đang trú mưa trong miếu, tra hỏi nguyên nhân thì biết được hóa ra gia gia đã cưới vợ khác, còn là nữ nhi của trưởng trấn..."
"Chết tiệt!". Tiểu nha đầu Uông Đình tức giận hừ một tiếng: "Đàn ông chẳng có tên nào tốt, toàn là những kẻ phụ tình, tất cả đều đáng chết!"
"Khụ...". Diệp Thiếu Dương nhìn cô, bảo: "Tiểu muội muội, cô nói Đằng Trung Vân kia phụ tình thì tôi đồng ý, thế nhưng cô nói đàn ông chẳng có ai tốt thì..."
Uông Đình bĩu môi: "Tôi không nói anh!"
Đệt, vậy chẳng khác nào nói mình không phải là đàn ông à? Diệp Thiếu Dương phiền muộn không thôi.
"Đừng nói vớ vẩn nữa, tập trung chuyên môn!". Đàm Tiểu Tuệ trừng mắt nhìn hai người, hỏi Đằng Vĩnh Thanh: "Tôi đoán Thất bà bà từ đó về sau trở nên điên cuồng hơn, có phải không?"
Đằng Vĩnh Thanh gật đầu, nói: "Thất cô bắt đầu giết người, thế nhưng cũng không giết mấy người vì không có ai đến miếu của bà nữa, bà lại bị trận pháp làm khó, không thể ra khỏi miếu, oán khí mỗi ngày một tích tụ. Sau đó bà gặp quỷ sai kia, quỷ sai và bà trải qua một chuyện gì đó mà ta không biết..."
Diệp Thiếu Dương dường như hiểu ra, Thất bà bà nhất định là đã dụ dỗ quỷ sai kia, có thể là biểu lộ tình cảm tốt với hắn, nếu không thì vì sao hắn bất chấp đạo lý mà cam nguyện làm quỷ phó cho nàng? Bất quá Diệp Thiếu Dương không có hứng thú với những bí ẩn trong này, dù sao quỷ sai cũng đã chết, có biết cũng không giúp được gì.
"Quỷ phó kia bắt đầu hành động thay cho Thất cô để Thất cô tu tà, đầu tiên giả mạo quỷ quái giết người, sau đó lấy thân phận của bà trấn áp, nâng cao thị uy, khiến dân bản xứ càng ngày càng tín phục bà, cam tâm tình nguyện dâng những đứa trẻ song sinh để bà thực hiện kế hoạch tu luyện... Chuyện về sau, đại pháp sư hẳn là cũng đã biết, nếu không có người tới đập tượng, phá hỏng trận pháp thì không bao lâu sau, bà sẽ đột phá phong ấn trận pháp..."
"Thất bà bà làm như thế vì mục đích gì?". Diệp Thiếu Dương thắc mắc.
"Tuy rằng Thất cô là yêu nhưng âm ty vẫn nhận định gia gia Đằng Trung Vân bội bạc, vứt bỏ vợ cả, phạt ông thành quỷ dịch, không cho luân hồi. Mục đích của Thất cô là tu thành yêu vương, có thể xuống hoàng tuyền giành lấy hồn phách của Đằng Trung Vân, tìm cách để hành hạ giày vò ông, sau đó giết chết tất cả hậu nhân của Đằng gia..."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, những chuyện hận thù này hắn hoàn toàn có thể hiểu được, một người muốn báo thù thì có rất nhiều cách, quỷ và yêu cũng vậy, chỉ có giết ngươi, ngươi chết thì giết hậu nhân ngươi, không có thì giết tộc nhân của ngươi, giết cho đến khi nào giải hận mới thôi. Bởi vì cái gì cũng đã mất, cho nên ta phải trả thù xã hội...
Hắn lập tức nhìn Đằng Vĩnh Thanh, nói: "Huynh vẫn chưa giải thích vì sao huynh là hậu nhân của Thất cô?"
Đằng Vĩnh Thanh chậm rãi nói: "Thất cô lúc chung sống với gia gia có sinh hạ cho ông một người con trai..."
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, nói: "Nàng lúc đó đã là yêu linh?"
Đằng Vĩnh Thanh gật đầu.
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, quả nhiên là yêu linh. Yêu quái chỉ cần tu luyện đến yêu linh là có thể mô phỏng theo hình dáng của con người, sinh hoạt y như con người, sinh con đẻ cái, sống chết giống nhau, bề ngoài không có gì có thể nghi ngờ, nhưng dù sao nàng cũng là yêu quái, một khi máu yêu trong cơ thể bị kích phát, nàng sẽ thoái hoá biến thành yêu.
Hơn nữa, loại máu yêu này được truyền thừa đời đời kiếp kiếp, không bao giờ suy giảm. Cho nên, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ người đang đứng trước mặt này sẽ có một lúc nào đó bị kích phát biến thành yêu quái không?
Đằng Vĩnh Thanh tựa hồ thấu hiểu tâm tư của hắn, nói rằng: "Sau khi phong ấn Thất cô, lấy nữ nhi của trưởng trấn xong, gia gia Đằng Trung Vân liền đưa con trai của mình đến Lạc Già Sơn, giao cho sư phụ trước đây nuôi nấng. Người con trai ấy lớn lên, trở thành cư sĩ Phật môn, tu luyện pháp thuật, lấy vợ sinh con..."
"Chờ một chút, hòa thượng cũng có thể sinh con ư?". Uông Đình trợn to hai mắt, giật mình nhìn Đằng Vĩnh Thanh.
Đằng Vĩnh Thanh cười cười, nói: "Là cư sĩ, không phải là hòa thượng, mặc dù cùng là thân phận tu hành nhưng lại là đệ tử tục gia, cho nên có thể kết hôn."
Uông Đình hừ một tiếng, nói: "Nếu tin phật thì đừng có ham mỹ sắc chứ, nếu không lại đạo tâm không thành nữa!"
Đằng Vĩnh Thanh cười cười không nói tiếng nào, nói rằng: "Gia gia Đằng Trung Vân cũng lo lắng trong cơ thể con mình có máu yêu của Thất cô, chỉ cần cách Thất cô vài trăm dặm là sẽ cảm ứng được, cho nên vạn nhất máu yêu kích phát, hóa thành yêu quái thì... Mà thứ duy nhất có thể khắc chế máu yêu, chính là pháp thuật.".
"Bởi vì máu yêu truyền thừa nên mỗi đời con của nhà ta đều làm cư sĩ ở Lạc Già Sơn, học tập Phật hiệu và pháp thuật để chống lại máu yêu trong cơ thể. Ta biết Diệp Thiên sư muốn phá Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, vì thế đặc biệt đến đây tương trợ huynh..."