Chương 756: Ba chữ (3)

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thanh Tử 11-11-2023 13:34:10

Từ góc độ này mà nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc thực sự hấp dẫn lạ thường . Đột nhiên, hắn trong đầu nghĩ đến ai đó, cảm thấy áy náy trong lòng, nhịn không được âm thầm thở dài một hơi. "Sao vậy, ta làm ngươi đau à?" Nhuế Lãnh Ngọc nói, tuy thanh âm thực bình đạm, nhưng trong lòng thực sự rất quan tâm tới hắn. Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nhắm mắt lại, tâm thần hỗn loạn. Nhưng là nhớ tới quyết định của chính mình, dần lấy lại bình tĩnh. Nhuế Lãnh Ngọc giúp hắn lau rửa sạch sẽ xong, vừa muốn đứng dậy, Diệp Thiếu Dương đột nhiên giữ chặt tay nàng, nói: "Ở lại với tôi thêm một lát." Nhuế Lãnh Ngọc do dự vài giây, mới rút tay về, cúi đầu nhìn hắn, nói: "Để làm gì?" "À. . . . làm gì cũng được, tùy cô." Nhuế Lãnh Ngọc nắm lấy bàn tay phải của hắn, mở ra, nhìn mấy đạo hồn ấn trên đó, nói: "Gần đây ngươi lại thu nạp mấy quỷ phó với yêu phó à?" "Mấy. . . Không phải mấy, không đúng. . . chẳng có ai cả, cô đều gặp qua rồi mà." "Năm đạo hồn ấn, ngoại trừ Dưa Dưa, đều là cô nương sao?" "Ba cô nương, có một xà yêu là nam!" Diệp Thiếu Dương vội vàng biện giải. "Ba cô nương, còn chưa đủ sao?" "Cái này. . . không đủ." Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ đáng thương nhìn nàng. Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, tay trái nắm chặt bàn tay hắn, tay phải chầm chậm vẽ lên lòng bàn tay, giống như viết chữ. "Ngươi có thể cảm nhận được ta viết chữ gì không?" Diệp Thiếu Dương lắc đầu,"Khi còn nhỏ vẫn hay chơi trò này, một lần cũng không đoán trúng." "Ta viết lại một lần nữa, tổng cộng có ba chữ." Nhuế Lãnh Ngọc nghiêm túc viết lại một lần, Diệp Thiếu Dương điều động hết tế bào thần kinh cảm giác toàn thân. Sau khi viết xong, Nhuế Lãnh Ngọc buông tay hắn ra, mở hai mắt long lanh nhìn hắn,"Đoán được chưa?" "Chữ cuối cùng là chữ 'NGƯƠI', hai chữ trước nét bút quá nhiều, đoán không được. . . Cô viết cái gì thế?" "Không nói cho ngươi biết," Nhuế Lãnh Ngọc chớp chớp mắt,"Sau này ngươi có thể từ từ mà đoán, đoán được nói cho ta hay." Sau này? Hiện tại không thể đoán được, còn nói gì đến sau này? Nhịn không được nắm chặt bàn tay mới bị nàng viết chữ, đột nhiên cảm giác được lòng bàn tay có một chút khí tức lưu động, bỗng dưng cả kinh, dí sát vào nhìn, thì không thấy được gì hết. "Đây là một môn phong ấn thuật, dùng một sợi thần thức viết xuống phong ấn, có thể vĩnh viễn không biến mất." Nhuế Lãnh Ngọc cười cười,"Vừa rồi ta đã dùng chính thần thức của mình để viết chữ, lưu lại trong lòng bàn tay của ngươi, ngươi cứ từ từ mà cảm nhận, chờ ngươi đoán ra được rồi mới tính." Diệp Thiếu Dương cảm giác được, vừa rồi nàng bày ra tuy chỉ là trò chơi, nhưng khẳng định còn có ẩn ý trong đó, liền hỏi: "Đoán đúng rồi thì được gì nào?" "Nếu đoán đúng, ta sẽ thực hiện ba chữ này." Diệp Thiếu Dương tim đập thình thịch, bất quá cũng là lập tức nghĩ đến, ba chữ này không có khả năng là "Ta yêu NGƯƠI", nếu không nàng cũng không nói thực hiện hay không thực hiện. "Có mấy lần cơ hội?" Nhuế Lãnh Ngọc vốn định tùy tiện nói, nhưng nghĩ lại, nếu hắn cứ đoán bừa lung tung, ngày nào cũng đoán ra vô số đáp án, thì mình không phải sẽ phiền chết hay sao, vì thế nghĩ một hồi rồi nói,"Mỗi tháng một lần." "Ặc. . . cái này có liên quan gì đến sinh lý không vậy?" Nhuế Lãnh Ngọc sắc mặt trầm xuống, trừng mắt lườm hắn một cái, nói: "Cứ từ từ mà nghĩ, nghĩ ra thì gửi tin nhắn cho ta." Nói xong tự mình mở cửa đi ra ngoài. Diệp Thiếu Dương dựa vào đầu giường, cười khổ một mình. Ba chữ này, chữ cuối cùng là "NGƯƠI", vậy thì sẽ là cái gì? Yêu thương NGƯƠI? Không phụ NGƯƠI? Giết chết NGƯƠI? Bậy bậy. . . Càng nghĩ càng đi quá xa rồi. . . Trần Lộ từ trong linh phù bay ra, ngồi xuống mép giường, cười tủm tỉm nhìn hắn,"Rất khó đoán phải không?" Diệp Thiếu Dương trợn mắt,"Đại tỷ cô không phải đã nói là không nhìn trộm việc riêng tư của tôi sao?" "Ta là đại tẩu của đệ, không phải đại tỷ." Trần Lộ sửa lại cho đúng, nói: "Có muốn đại tẩu này giúp đệ suy nghĩ hay không?" "Được rồi, việc của tôi tôi sẽ tự làm." Diệp Thiếu Dương vừa vắt óc suy nghĩ, vừa cảm giác được chút khí tức trong lòng bàn tay kia, phảng phất giống như một dòng nước chảy, không thể nào nắm bắt. Suy nghĩ nửa ngày cũng không ra manh mối, đành phải từ bỏ, trong miệng lẩm bẩm: "Cô ấy cũng thật là, trước kia bảo mình viết thư tình, viết mấy chục lá đều không thông qua, hiện tại còn lưu lại ba chữ này bắt mình phải đoán già đoán non, mà mỗi tháng chỉ được đoán có một lần. . . muốn đùa bỡn mình sao?" Trần Lộ nói: "Cái này chứng tỏ trong lòng cô ấy có đệ a, nói cách khác. . . ai rảnh mà đùa bỡn đệ cơ chứ?" Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng: "Làm sao cô biết được cô ấy không phải viết ba chữ ' Chém chết NGƯƠI ' ?" Trần Lộ biết hắn nói giỡn, bật cười ha hả, cũng không tiếp tục tranh luận . "Thế thì, cứ từ từ mà suy ngẫm vậy, chính sự còn chưa xong nữa là." Diệp Thiếu Dương kéo chăn lên, co người lại rúc vào trong chăn, nói: "Cô cũng nghỉ ngơi đi. Trai đơn gái chiếc thế này, lại còn là đại tẩu với em chồng, còn ra thể thống gì nữa!" Trần Lộ hất chăn của hắn ra, tiến sát đến bên cạnh. Diệp Thiếu Dương lập tức khẩn trương ngồi dậy,"Cô muốn sao đây? !" "Khẩn trương cái gì, đệ là em chồng của ta, ta còn có thể thế nào với đệ hả," Trần Lộ chớp chớp mắt,"Ngoại trừ Đạo Phong, với ta ai trông cũng không vừa mắt." Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, nghĩ thầm cô tôn trọng tôi trước thì tôi mới tôn trọng cô được chứ. "Được rồi, ta muốn nói chính sự cùng đệ, ta muốn lưu lại, lưu lại lâu dài!" "Ngày đó không phải cô đã nói rồi sao? Sao giờ lại nói." Diệp Thiếu Dương không nghĩ quá nửa đêm còn tâm sự với quỷ hồn mấy việc thế này, liền nói qua loa cho có lệ, chờ siêu độ Tử Nguyệt xong, ha ha. . . dù sao cô cũng bám vào linh phù, siêu độ hay không siêu độ, còn không phải do tôi định đoạt sao? Trần Lộ nói: "Đừng có tính kế lừa ta, ta biết đệ muốn siêu độ ta, đệ không phải có Quỷ Phó sao, kỳ thực có thêm ta nữa thì cũng không nhiều lắm, phải không?" "Cái đó không giống nhau, mấy Quỷ Phó của tôi đều không phải quỷ hồn trên nhân gian." Diệp Thiếu Dương nói,"Tôi là Thiên sư, công việc chính là bắt quỷ, sao có thể để một con quỷ lưu lại bên người mà không bắt." Trần Lộ trầm mặc một hồi, nói: "Nếu bắt không được thì sao?" "Bắt không được thì còn nói làm gì," Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi,"Cô có ý gì hả, muốn chạy sao?" "Không chạy, nhưng đệ không bắt được ta đâu." Nói xong, thân ảnh hóa thành sương khói, chui vào bên trong túi của hắn. . . Diệp Thiếu Dương vội vàng mở túi da, chỉ thấy Âm Dương Kính lóe sáng, mặt trên hiện ra khuôn mặt với nụ cười đắc ý của Trần Lộ. "Ta với Tuyết Kỳ nói chuyện rất hợp gu, muốn ở trong này với nàng, cùng nhau tu luyện, chờ gặp được Đạo Phong ta sẽ ra ngoài. Tiểu đệ, đừng có nhớ ta đó nha, ha ha ha. . ." "Còn lâu!" Diệp Thiếu Dương đập một cái lên trên chăn, tính trước tính sau, lại quên mất Âm Dương Kính, thế giới trong gương đã bị Dương Cung Tử hạ cấm chế, chính mình chỉ có thể dùng thần thức mới vào được trong đó, lại không thể thi triển bất kỳ pháp thuật nào, Trần Lộ nếu vẫn kiên trì không chịu ra, mình thực sự cũng chẳng làm gì được cô ta. Nghĩ nhiều cũng vậy thôi, dù sao người cô ta chờ chính là Đạo Phong, tương lai nếu có gặp hắn, mình sẽ trực tiếp giao ra Âm Dương Kính, tuỳ hắn xử lý. Để trả đũa, Diệp Thiếu Dương dán lên mặt trên Âm Dương Kính một tấm Bế khí phù, phong toả thế giới trong gương, cô không phải thích vào đó sao, được rồi, vậy thì cô ở luôn trong đó đi nha. Diệp Thiếu Dương cười hai tiếng xấu xa, chui vào trong đống chăn. Đầu óc không tự chủ được lại nghĩ tới ba chữ mà Nhuế Lãnh Ngọc lưu lại, đoán già đoán non ra rất nhiều khả năng, nhưng khi nghĩ đến việc mỗi tháng chỉ có một cơ hội, lại không dám đoán bừa. Rốt cuộc. . . ba chữ này là gì?